Đêm đã về khuya vậy mà bà bác sỹ già vẫn chưa thể ngủ yên giấc, mái tóc đã điểm bạc của bả vẫn đang còn bay nhẹ trước gió.
-Sao thế em, em không ngủ được à?
Khoác nhẹ lên người bà chiếc áo khoác mỏng, ông kéo bà vào lòng mình, cả hai yên lặng nhìn ra xa.
-Em xin lỗi, làm anh mất ngủ rồi.
Bà dựa đầu vào vai ông, khẽ nói.
-Ngày mai anh Lý làm phẫu thuật anh ạ, vậy là em không thể làm gì được nữa rồi, em không thể làm gì được nữa rồi anh ạ.
Gục đầu vào ngực ông, bà khóc như một đứa trẻ. Vậy là đích thân bà, đich
thân bà ngày mai cầm dao mổ lấy dần đi sự sống của nó, cũng như hồi nào
đó, đích thân bà cầm dao mổ lấy đi sự sống của bạn mình.
Đợi cho cảm xúc của bà lắng xuống, ông nhẹ nhàng đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng vợ mình.
-Vậy là Khang Vĩ quyết định như vậy hả em? Nó không thay đổỉ hả? Không thay đổi thật sự?
Lắc đầu, bà không muốn trả lời, bà không muốn tin, và cũng không muốn chấp
nhận sự thật này. Bà không muốn, không muốn tý nào cả, không muốn đâu.
-Anh ơi, anh cho Bi ôm anh ngủ nhé, được không anh?
Thấy Khương Vĩ tắt đèn đi ngủ, nó chợt lên tiếng. Giọng nó chân thành, buồn vô tận.
Quay lại nhìn thằng em, Khương Vĩ không biết nói gì cả, lòng anh se lại.
Không hiểu tại sao hôm nay nó lại hỏi anh như thế. Thấy có gì đó bất
thường anh nheo mắt hỏi dồn Khang Vĩ.
-Bi, em sao thế, sao em hôm nay lạ thế, em có chuyện gì dấu anh hả? Đúng không? Nói anh nghe đi.
Lúc này đây, nó đã leo lên giường, ôm chặt anh, thấy anh hai hỏi dồn, nó
không biết làm sao trả lời đành quay sang kiếm cớ để đánh trống lảng.
-Anh hai hư quá, toàn bắt nạt Bi không à, hôm nay đừng hòng thoát, Bi trả thù cho coi.
Nói rồi, Khang Vĩ đưa hai chân kẹp chặt lấy người anh, còn hai tay thì chọc léc khiến cho Khương Vĩ không thể nào chịu nổi. Anh dãy dụa để thoát
ra, nhưng cũng không giám làm mạnh, anh sợ nó bị đau.
-Biiiiiiiiii, buông anh ra không ăn cắn cho coi. Không buông là anh cắn thật đấy.
Anh nhìn nó cười chảy cả nước mắt. Không thể chịu đựng thêm được nữa, anh
vùng người dậy, lấy hai tay đè nó xuống giường, nhanh tay lột áo nó ra
cù lại.
Nó cười sặc sụa, không chịu nổi.
-Anh…anh hai..nói…cắn… cắn mà, đâu có nói…nói cù lại Bi đâu…hahaha, buồn…buồn em…anh hai.
-Thế hả, ừ thì cắn này.
Khương Vĩ thấy ông em không chịu nổi nữa thì gục đầu xuống cắn lên ngực Khang Vĩ, vừa cắn anh vừa đưa hai tay cù lên người nó.
Bất chợt nó ho mạnh, mặt tái đi.
-Bi em đau hả? Anh xin lỗi em nhé, anh xin lỗi.
Vừa nói, Khương Vĩ vừa đưa tay vuốt ngực em, mặt anh lo lắng thật sự. Được một lúc, nó thở lại đều đều.
-Anh hai, bôi hết nước bọt lên ngực Bi rồi này, ghê quá.
Nó vừa nói vừa nhăn mặt trông buồn cuời không thể tả nổi.
-Cái gì? Khương Vĩ hét lên, à tên này lừa anh hả, trời tội này không thể tha được.
Nói xong, anh leo qua ngồi lên người nó, toan cù tiếp cho Khang Vĩ chừa cái tội chơi ngông đi. Bất giác anh nhìn nó, ánh mắt đẹp quá, khuân mặt
cũng đẹp quá, cơ thể nó toát lên một vẻ đẹp đến lạ lùng, quấn hút.
Không kìm chế được bản thân mình, anh nhẹ cúi người xuống, đặt nhẹ lên môi nó một nụ hôn, rồi như không còn biết gì hơn nữa, anh ôm lấy cổ nó tỳ mạnh môi mình lên đôi môi Khang Vĩ, hơi thở anh gấp gáp, cơn thèm khát chiếm hữu Khang Vĩ trong anh lại nổi lên, gục cả thân người mình lên người
nó, anh như con thú đang say mồi, không còn nhận ra gì nữa, không còn lý trí nữa.
Nó nằm im, mắt mở to vì ngạc nhiên lẫn sợ hãi. Thân thể
nó cứng lại, hơi thở gấp gáp. Nó như nghe rõ từng nhịp đập của trái tim
mình, từng lần thở của nhịp phổi mình. Nó không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, không hiểu được. Anh đang làm gì thế, anh làm gì thế này? Anh
là anh hai mình mà, không được không thể làm thế này được, không thể.
Nó dùng sức đẩy anh ra, đẩy mạnh lắm, nhưng không đuợc, anh mạnh hơn nó, anh khoẻ hơn nó, anh lại là người chủ động…
Khương Vĩ chỉ chịu dừng lại khi thấy ướt nơi môi mình. Nó khóc, nước mắt chảy
xuống má, lăn qua môi anh. Giật mình anh buông nó ra, luống cuống nói vẻ đầy hối lỗi.
-Bi, anh xin lỗi em, anh xin lỗi, anh xin lỗi em. Anh không tốt, anh xin lỗi…
Nó nằm im nước mắt chảy dài, không một thông điệp nào được phát đi cho
thấy nó đang cảm nhận thế nào. Anh lạnh người, lắp bắp không nói được
lời nào, luống cuống đưa tay ra định chạm vào Khang Vĩ nhưng lại thôi.
Anh không muốn mà thật lòng là không giám. Lúc này đây không gian như
ngừng lại, ứ đọng trong mình nó sự uất ức tăm tối.
Khương Vĩ không biết làm gì hơn, anh ngồi im lặng lẽ nhìn nó. Lúc này đây nó cũng không còn khóc nữa, nhưng nó không còn biết phải làm gì, lòng nó đau lắm, đau thật sự, nó lặng lẽ nhắm mắt lại, thả lỏng cho lòng mình trôi theo mây
gió.
Thấy Khang Vĩ đã bình tĩnh lại, anh cúi người xuống, kéo tấm chăn đắp lên ngang người rồi nói trong giọng buồn buồn.
-Anh xin lỗi Bi, anh thật lòng không muốn vậy, chỉ tại vì – em biết rồi
đấy-anh sắp không sống được nữa rồi, anh chỉ muốn một lần biết được cảm
giác của nụ hôn thôi. Anh xin lỗi đã lấy em ra làm thí nghiệm, Em đừng
giận anh nhé, Anh hứa lần sau anh không thế nữa. Được không bé?
Nó giât mình nhìn anh khi nghe anh nói vậy, Lòng nó đau thắt lại như có ai bóp nghẹt.
-Anh hai đừng nói vậy, em không để anh hai bị sao đâu, không để đâu.
Vừa nói nó vừa đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc của Khương Vĩ, mắt nó long lanh
trong nước đẹp như một viên ngọc rube. Bất ngờ nó nhổm người dậy, đưa
sát mặt mình vào mặt anh, đặt lên môi anh một nụ hôn, nồng ấm, sâu lắng.
Lần này đây đến lượt Khương Vĩ bất ngờ, nhưng không như nó, anh lặng im cảm nhận nó, lặng im cảm nhận nó trong anh, yêu thương, hạnh phúc…Đẩy nó
lằm xuống giường, anh kéo tấm chăn đắp lên thân thể nó rồi ôm nó vào
lòng, ôm thật chặt.
-Bi khờ quá, tự nhiên làm anh sợ quá, anh xin lỗi nhé.
Nó nằm im trong vòng tay anh, không ý kiến gì cả, hơi ấm từ ngực anh đang
truyền dần sang nó, hợi thở anh nhẹ nhàng làm bay một vài sợi tóc trên
đầu nó, mùi hương từ cơ thể anh toả ra khiến cho Khang Vĩ cảm thấy thật
dễ chịu. Nó chìm sâu vào giấc ngủ bình yên.
Giấc ngủ bình yên…
Giấc ngủ bình yêu…
Ừ đúng rồi, bình yên…
Trong cơn mơ, Tùng Lâm chợt thấy mình và nó đang đứng ở hai ngọn núi khác khác nhau.
-Tùng Lâm sao anh lừa Vĩ, sao anh nói anh chăm sóc Vĩ, bảo vệ Vĩ, vậy mà giờ
đây lúc Vĩ đau, Vĩ cần anh, anh lại bỏ Vĩ đi. Tại sao vậy anh?
Không nói được câu nào, hắn cũng không thể tự thanh minh cho mình được, hắn
chỉ biết lý nhí nói lời xin lỗi, rất nhỏ nhưng chao ôi sao thật khó nói
quá. Không khí trong phổi hắn hình như đã bị đóng băng lại thì phải
không thể nào phát ra được. Lồng ngực hắn đau quá. Hắn quỵ ngã nhào, đưa tay mình về phía Khang Vĩ nhưng tuyệt nhiên nó không có phản ứng. Nó
chỉ đứng nhìn anh, mắt nó trông thật buồn, đôi mắt trong veo như hồ
nước, đen láy như màn đêm bất tận. Đã lâu lắm rồi anh không còn được
nhìn đôi mắt tuyệt đẹp đó nữa, anh nhớ quá đi nhưng sao lúc này đây, đôi mắt kia như có ma lực đang bắn ra những mũi tiêu phi tới cắm vào ngực
anh.
Tùng Lâm thấy mình ngã nhào trên đất, thân thể mình như bị ai nhấc bổng lên ném xuống đáy vực sâu không đáy kia, trên đường dơi
xuống, anh thấy cây cỏ xung quanh mình đang nhìn anh chửi rủa.
-Đáng đời, đồ tồi tê.
-Ừ đáng đời, đồ bạc tình.
-Đáng đời mi lắm, bỏ người ta lúc ngưòi ta đang đau. Đáng đời…
Nó vẫn đứng đó nhìn anh rơi, không ròi mắt, nó nhìn anh lâu lắm, buồn lắm, anh muốn nói rất nhiều nhưng không sao nói được, câu nói trong cổ họng
anh nghẹn cứng.
-Bi ơi…Anh… yêu… em…Anh… yêu…em…Anh yêu em nhiều lắm…
Tiếng hét của anh được gió mang theo lên trên, đến bên tai nó, lời yêu của
anh được núi cao nói lại cho nó nghe rõ hơn, cây cỏ thi nhau rầm rì thứ
gì đó, anh nghe không rõ, chỉ thoáng thấy bóng nó ngã theo anh, giọt
nước mắt nó lăn dài trên má…
-Sao anh bỏ em mà không nói lời nào, anh không còn yêu em sao?
Tiếng lòng của nó cũng được mây cao mang đi, được gió đem đến tai anh, được
núi ghì sâu vào lòng mình, rồi đem đến bên tai anh thì thầm, cây cỏ như ủ rũ, đau buồn.
Anh hét lên như điên, bất lực nhìn người yêu mình rời xa anh…
Giật mình tỉnh dậy khi Tùng Lâm nghe thấy tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi thất thanh của ba má.
-Tùng Lâm con không sao chứ, Tùng Lâm con có ổn không?
Lật tấm chăn đầy mồ hôi ra một bên, anh lững thững bước ra cửa. Mở cánh cửa, anh nói với ba má.
-Con xin lỗi, con ngủ mơ ạ.
Lời giải thích thoả đáng đã trả lại không gian yên lặng cho anh. Lúc này
đây chiếc loa máy tính vẫn còn vang lên bài hát đượm buồn.
“…I don’t know why, You said goodbye
Just let me know you didn’t go forever my love
Please tell me why, You make me cry
I beg you please on my knees if that’s what you want me to
Never knew that it would go so far
When you left me on that boulevard
Come again you would release my pain
And we could be lovers again
Just one more chance, Another dance
And let me feel it isn’t real that I’ve been losing you
This sun will rise, Within your eyes
Come back to me and we will be happy together
Maybe today, I’ll make you stay
A little while just for a smile and love together
For I will show, A place I know
In Tokyo where we could be happy together…”
Sáng nay, bầu trời hình như u ám hơn thì phải. Chuyện, đang giữa đông mà.
Gió đông bắc thổi nhẹ khiến cho cái lạnh càng tê tái, buồn tẻ hơn. Đêm
trôi qua thật nhanh, vậy là đã sáng rồi.
Nó tỉnh dậy, vươn vai một lần rồi ra ban công đứng. Mới sáng ra mà cuộc sống đã tấp nập quá, dưới đường, mọi người đã đi trật cả đường, những màu sắc sặc sỡ thi nhau
phơi bày ra trước mắt nó. Xa xa, ở phần cuối, nơi mà chân trời giao với
những toà nhà cao tầng, mặt trời ló rạng thì phải.
Đúng không?
Hình như không đúng.
Bầu trời đông hình như không có mặt trời thì phải. Vậy là nó lại ảo tưởng rồi.
Nó lại mơ mộng rồi.
-Khoác áo vào đi ông tướng, mới sáng ra mà đã đứng ăn vạ ở đây hả?
Không cần nhìn lại nó cũng đã biết ai đang ý kiến rồi. Thông thường, cái
giọng nói khó ưa của anh hai sẽ được nó phản pháo lại ngay lập tức,
nhưng hôm nay xem ra nó không muốn lắm.
-Em làm anh hai mất ngủ hả? Anh hai ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm mà.
-Ừ, nhưng hôm nay ba mổ, anh muốn qua viện cùng ba. Mà hôm nay em đi thực tập xa phải không?
Vừa nói, Khương Vĩ vừa khẽ choàng chiếc áo lông ấm áp lên người nó. Anh
không nói thêm gì, đứng tỳ tay vào thành lan can nhìn ra xa theo hướng
nó đang nhìn.
-Hi vọng ba không sao? Mà không hiểu sao ngưòi ta lại cho ba thận nhỉ? Anh thấy hơi lạ đó.
-Bi không biết đâu, mà thôi anh không phải lo chuyện đó, anh vào ăn sáng, tắm rửa rồi qua viện cả ba đi.
-Ừ, Bi cũng thế nhé, vào chuẩn bị đi học đi, em đi bình an nhé, đừng có lo
gì hết, ở nhà chuyện của ba đã có anh và chị hai lo rồi. Được chưa cưng?
-Ừ, em biết rồi. Nhưng…nhưng…nhưng anh hai cho em ôm một tý nhé. Em đi xa lâu, em nhớ anh hai lắm. Được không anh hai?
Thấy thái độ của thằng em, Khương Vĩ ngớ người ra, nhưng anh chỉ đơn giản là hiểu rằng nó đi học xa nên nhớ.
-Được rồi mà, không sao đâu em, anh cho em ôm chứ.
Vừa nói, Khương Vĩ vừa dang rộng đôi cánh tay mình cho đứa em sà vào.
-Ơ, nhưng sao Tiểu Long không thấy đi em?
Thoáng bối rối, Khang Vĩ trả lời.
-Em và Tiểu Long là khác tổ, tuần này bọn em đi, tuần sau đến lượt Tiểu Long.
-Ừ, anh biết rồi.
Không nói gì thêm, cả hai cùng đi vào nhà.
Không khí trong nhà hôm nay thật lạ, Bàn ăn hình như trống trải hơn, mặc dù
bà Lan hôm nay làm thật nhiều món ăn, mà toàn món nó thich. Sáng nay bà
lọ mọ dậy từ sáng sớm để làm đồ ăn cho nó, trông bàn ăn hôm nay như một
bàn tiệc thịnh soạn. Ba má Tiểu Long đã chuyển công tác vào nam cùng với cô em gái, riêng Tiểu Long thì ở lại học nốt ngoài này. Gia đình ông Lý sưa nay đông vui là vậy nhưng bây giờ sao mà buồn tẻ quá. Ba đang nằm
viện, chị hai ở trong viện trông nom ba, giờ ngồi ăn sáng chỉ có nó, anh Khương Vĩ và Tiểu Long.
Nó ăn sáng, ăn thật nhanh để tránh cái
nhìn của bà Lan và Tiểu Long, nó ăn nhanh lắm ăn đến nỗi suýt nữa bị
nghẹn mấy lần. Nhìn nó ăn ngon lành, nước mắt bà Lan rơi lã chã. Có thể
đây là bữa cơm ngon lành cuối cùng mà nó được ăn…bữa cơm cuối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT