An Nhiên thế nào cũng không nghĩ ra ,
người xuất hiện ở trước mắt mình , lại chính là Thẩm Mặc , không phải
anh đã đi rồi sao ? Tại sao lại xuất hiện ở đây ?
Nghi vấn trong lòng từng bước từng bước
xuất hiện , người cũng đã bị Thẩm Mặc hung hăng ôm vào lòng : “Xảy ra
chuyện , đến khi nào cô mới nghĩ đến tôi đầu tiên ?”
Có lẽ do rất sợ hãi , mẹ ở bên trong cũng không biết như thế nào , An Nhiên không có đẩy vòm ngực của anh , ngược lại còn chen vào bên trong một chút , hai tay ôm chặt thắt lưng Thẩm
Mặc : “Trong nhà , hình như chỉ có một mình mẹ tôi…”
Thẩm Mặc vỗ vỗ đầu của cô , có phần không đành lòng khi lại trách móc cô , chỉ an ủi : “Không có chuyện gì ,
nhất định sẽ không có chuyện gì , cô xem , cảnh sát không phải đã tới
rồi sao?”
An Nhiên lúc này mới thấy có nhiều người ở đây như vậy , bản thân còn ôm Thẩm Mặc , hai má đỏ lên vội vàng cúi đầu : “làm sao anh biết mà đến?”
Thẩm Mặc cười , lại là bộ dạng không
chính khí đấy , con ngươi thâm trầm bị anh che khuất , An Nhiên nhìn
không thấy : “Nhớ tới lúc ở trên xe thì cảm thấy không thoải mái , luôn
nghĩ phải đòi một chút ưu đãi mới được , càng nghĩ thì càng thấy khó
chịu , liền tới đây.”
Thực ra , chân tướng cũng là cú điện
thoại An Nhiên gọi tới cục cảnh sát , Thẩm Mặc chẳng qua là vừa vặn đi
tới mà thôi , ai biết thế mà lại nghe được cú điện thoại kia , chỉ mấy
tiếng đơn thuần cũng đã tàn nhẫn nhéo chặt tim anh .
“Tôi lo …” Lời của An Nhiên còn chưa nói
hết , liền nghe thấy cửa kêu lên lạch cạch , bất ngờ … cửa được người mở ra từ bên trong ?!
Cảnh sát đứng ở bên ngoài đang ở trong tư thế sẵn sàng , cũng ngây ngẩn cả người , bởi vì đi ra , chính là ông An và bà An , sắc mặt có phần tái xanh , nhất là khi nhìn đến An Nhiên và Thẩm Mặc đang ôm nhau.
“Nếu không nói đi chỗ nào , thì đi đến
chỗ tôi ở thử xem?” Trên xe , Thẩm Mặc vẫn thản nhiên mang theo ý cười
xấu xa “Dù gì đi nữa , tôi thấy bác trai bác gái vẫn quyết tâm không
muốn cô bước vào cửa chính một bước , thậm chí ngay cả biện pháp đổi
khoá cũng nghĩ đến rồi.”
An Nhiên yếu ớt nhìn anh một cái : “Anh đang cười nhạo sao?”
Một tay che mặt , An Nhiên quả thực không muốn gặp người , thật sự là quá quá quá mất mặt rồi !
Cửa không mở được , ổ khoá lại có dấu vết bị cạy mở , là ai cũng đều nghĩ đến phần tử phi pháp lén vào bên trong
làm chuyện xấu ! An Nhiên còn nhớ lúc nhìn thấy ba và mẹ hai người không tổn hại gì từ bên trong đi ra , cảnh sát cũng ngu ngốc hết giống như
mình , đứng dàn ra hai bên , có người thậm chí cả cằm cũng sắp rơi xuống đất.
“Ba , mẹ ?”
Đến cuối cùng , An Nhiên mới hiểu rõ ngọn nguồn sự tình , ông An đã ra khỏi tù rồi , nhưng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì mà vừa về đến nhà đã bắt đầu nổi nóng , sau đó dứt khoát mời
thợ mở khoá vội vàng tới thay một ổ khoá khác , khó trách An Nhiên lại
không mở ra được .
“Trong thời gian này mày suy nghĩ kỹ lại
một số chuyện đi , chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm , khi nào
nghĩ kỹ rồi thì mới có tư cách bước vào cái nhà này.”
Đây là lời nói lúc ấy của ông An nói cho
An Nhiên trước khi đóng cửa lại , An Nhiên nhìn ra được , cơn giận của
của ba bây giờ , so với thời điểm biết cô ly hôn lúc trước còn giận dữ
hơn nhiều , nhưng mà tính tình ông An chính là như vậy , cho dù là người phạm vào tội trời , ông cũng muốn tự người đấy nghĩ , chứ không chịu
nói một chữ . Từ lúc An Nhiên ngồi lên xe Thẳm Mặc đã bắt đầu nghĩ ,
mình rốt cuộc là sai ở chỗ nào chứ?
Đáng tiếc , trên đường đi , An Nhiên hoàn toàn không nghĩ ra được đến tột cùng là mình làm sai đâu .
“Ba mẹ nhà cô , rất thú vị , cũng rất cẩn thận .” Thẩm Mặc đột nhiên nói “Xem ra sau này nhất định phải tốn nhiều hơn một phần tâm tư rồi”
Một câu cuối cùng anh nói rất thấp , An
Nhiên cũng không nghe thấy , chỉ gật đầu “Ừm , ba mẹ tôi đúng là có cá
tính , đoán chừng bây giờ ít nhất là một tháng tôi không thể vào cửa
rồi.”
Thẩm Mặc cười , đem một ý cười tên là cầu còn không được giấu ở đáy mắt : “Vừa hay , một tháng này chúng ta ở
cùng một chỗ , tránh cho đến lúc ông cụ nhà tôi mang người đến đánh lén
chộp bao mang đi.”
An Nhiên đánh lên cái tay đưa qua của anh , vẻ mặt cảnh giác : “Tại sao tôi phải ở cùng một chỗ với anh ?”
Thẩm Mặc nhíu mày , giọng nói thấp xuống
có phần cười nhạo : “Chẳng lẽ cô nghĩ rằng số tiền ở trong túi có thể
thuê một căn phòng?”
An Nhiên bị anh chặn họng , nói không ra
lời , số tiền còn lại của cô , đừng nói là thuê một căn phòng , cho dù
là ăn cơm , cũng không đủ trả mấy bữa.
“Hơn nữa ,” Thẩm Mặc tiếp tục đe doạ “Ông cụ nhà tôi ghét nhất là bị người khác lừa , nếu như để ông biết được
chân tướng , tôi nghĩ cô sẽ gặp xui xẻo lớn đấy , cũng chạy không thoát
đâu !”
Thẩm Mặc nhìn dáng vẻ cô cực kỳ tức giận
nhưng lại không dám động thủ , không nhịn được cười một tiếng , những
ngày sau này , cũng không thể gọi là không thú vị.
“Ừm , hay là , cô còn hi vọng tới tìm
người chồng trước , tên Lạc Lãnh Thần kia??” Ô tô vừa vặn chạy qua một
đường hầm , trong bóng tối không rõ , An Nhiên cũng quá chú ý tới thần
sắc của Thẩm Mặc , nhớ tới cú điện thoại mình vừa gọi kia , không khỏi
trào phúng cười : “Ly hôn rồi , giữa chúng tôi chẳng có gì hết , sợ rằng tôi có quỳ xuống đất cầu xin , cũng chưa chắc anh ta sẽ nhìn một cái.”
Thương hại , là thứ Lạc Lãnh Thần không
có , thương trường như chiến trường , hắn có thể dùng dáng vẻ ấy thể
hiện toàn bộ tài năng ở thương trường , đương nhiên không có thời gian
đi thương hại người khác.
Ngữ khí sâu sắc , tại sao nghe lại giống như lời oán phụ nói vậy .
“Như vậy , cho nên …” Thẩm Mặc nhích lại
gần phía An Nhiên , mùi nước hoa cologne nhàn nhạt từ trên người anh toả ra , “Thay vì đi cầu xin hắn , đến hợp tác cùng tôi , tôi lại là một
người chưa lập gia đình , cô thiếu một chỗ ở tạm , vừa khéo”
An Nhiên không nói gì , có lẽ vẫn còn đang suy nghĩ . Bộ dạng của Thẩm Mặc thì như đã tính sẵn trong lòng.
Mặc kệ thế nào đi nữa , cho dù cô lui một bước , anh cũng sẽ từng bước tới gần , chẳng qua là trước mắt chỉ mới
bắt đầu , làm chặt quá , người cũng sẽ bị anh doạ chạy mất , anh còn rất nhiều thời gian , từ từ mà tới
Bùi Thi Thi từ đoàn làm phim vội vã trở
về nhà , bây giờ cô bắt đầu tập đem cuộc sống chủ yếu tập trung ở quay
phim chuyển dời về nhà , đây là nhà của cô và Lạc Lãnh Thần .
Lúc thay giày , Bùi Thi Thi cười , cái
nhà này từ trong ra ngoài đều rực rỡ hẳn lên , không còn có mùi của
người đàn bà nhỏ bé kia nữa , từ giờ trở đi , phụ nữ ở trong nhà này ,
chỉ có một mình cô mà thôi.
Phòng khách truyền đến một mùi rượu gay
mũi , Bùi Thi Thi vừa thăm dò nhìn qua liền thấy Lạc Lãnh Thần đang nằm ở trên ghế salon , bên cạnh , trên sàn nhà , trên bàn đẩy vỏ chai rượu đã trống không.
“Thần?” Bùi Thi Thi vỗ vỗ mặt của hắn , vừa đỏ vừa nóng hâm hấp , xem ra , hắn đã say rồi .
Lạc Lãnh Thần cảm thấy cả người nóng vô
cùng , đột nhiên có một cảm giác mát lạnh truyền tới từ mặt mình , đưa
tay , bắt lấy cảm giác thoải mái này.
Bên tai , là giọng nói quan tâm : “Thần?”
Trong đầu hắn hiện lên rất nhiều cảnh
tượng , trong đó , có nhiều nhất cũng là hắn uống rượu , khi đó , giống
như luôn có một bóng người nhỏ xinh , cố hết sức giúp hắn tắm rửa , sau
đó để ý đến thứ dơ bẩn gì đó hắn lưu lại , người kia , là ai ?
Hắn không có chút ý thức gọi một tiếng , chỉ cảm thấy thứ gì đó nắm trong tay đột nhiên có chút cứng ngắc lại .
Tầm mắt của Bùi Thi Thi dừng trên đống
rượu , vừa rồi , cái tên hắn kêu lên trong miệng , là Nhiên Nhiên ,
Nhiên Nhiên … Người cô có thể nhớ đến chính là người đàn bà từng ở đây
bị cô gạt ra .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT