Hai tháng sau khi về Việt Nam, mọi thứ đã đi vào trật tự vốn có của nó. Cô
và anh có cuộc sống hạnh phúc bên nhau. Hôm nay, cô đi đón Diệu Nhiên,
lại nghe là đã có người đón cô bé, cô liền gọi cho anh.
-Anh đón Diệu Nhiên đi đâu vậy?
-Sao? Anh không có đón con bé! Chẳng phải hôm qua phân công em đón sao?-Anh nói.
-Diệu Nhiên không có ở nhà trẻ, làm sao bây giờ?-Cô hốt hoảng.
-Tuấn Anh và Bảo Anh đều cùng anh ở Tập đoàn!-Anh trân an cô.-Em bình tĩnh, ngồi yên ở nhà, anh sẽ đi tìm Diệu Nhiên!
Anh nói rồi nhanh chống cúp máy. Tình huống này bắt cô ngồi yên ở nhà, làm sao có thể được chứ? Diệu Nhiên như sinh mạng của cô.
Anh gọi điện đến những người thân, gọi cho những người cấp dưới tìm kiếm
Diệu Nhiên. Nhưng đến tận mười giờ khuya vẫn chẳng có tin tức gì. Diệu
Phương lo lắng, anh cũng chẳng trấn an được cô. Đến mười hai giờ, một
tin nhắn gửi đến điện thoại anh. Là những hình ảnh của Diệu Nhiên mặc đồ nhà trẻ, đang bị trói, miệng dính bang keo, tóc tai bù xù, mặt cô bé
trong rât sợ hãi. Diệu Phương thấy cảnh này không kiềm lòng được, giựt
lấy điện thoại anh, gọi lại cho người gửi tin nhắn, nhưng có lẽ người sử dụng đã tắt máy. Cô lo lắng thì nhìn lại cuối có dòng tin nhắn “Con bé
vẫn sẽ an toàn, trừ khi có người báo công an đến! Chuẩn bị 10 tỷ với 20% cổ phần tại Tập đoàn Royal, địa điểm ngày mai sẽ nói!”
-Diệu Nhiên không sao! Em cố gắng ngủ một chút! Anh nhất định sẽ sắp xếp đầy đủ như ý muốn của bọn chúng!
Cô nằm xuống giường như ý của anh, anh ôm chặt cô. Lòng cô như lửa đốt
nhưng trong vòng tay ấm áp của anh, đến gần sáng cô cũng thiếp được một
chút. Khi chắc chắn rằng cô đã thiếp đi, anh mới gọi điện chuẩn bị số
tiền 10 tỷ đồng. 10 tỷ đồng không phải là số tiền nhỏ, nhưng anh có thể
thu xếp được! Điều anh lo là 20% cổ phần Royal. Anh hiện chỉ giữ 15%, cô đang giữ 15% cổ phần. Anh gọi điện cho Lan Nhi, lúc này Lan Nhi đã về
Việt Nam. Anh và Lan Nhi tiến hành thủ tục chuyển nhượng lại cho anh 10% trong 15% của Lan Nhi, lúc này Lan Nhi còn giữ 5%. Đến trưa thì thủ tục hoàn tất. Cô thức dậy, anh bưng lên cho cô một tô cháo nóng…
-Cháo còn nóng, ăn một chút! Sau đó chúng ta sẽ đi gặp con!
Cô gật đầu ắn chút cháo. Sau khi ăn hết tô cháo, một cơn buồn ngủ kéo đến. Cô thiếp ngay sau đó. Anh đắp chăn lại cho cô, sau đó đi ra ngoài. Là
anh đã bỏ thuốc mê vào chén cháo, anh không muốn cô đến nơi nguy hiểm
đó. Vì bản thân anh cũng chưa điều tra ra được người đối đầu âm mưu bắt
cóc Diệu Nhiên là ai! Điện thoại anh reo lên, đã có địa
điểm cụ thể, anh chỉ việc đến đổi người về. Anh không dám mạo hiểm vì đó là con gái của anh. Anh đi cùng với bốn người, là đàn em của anh trong
bạch đạo.
Địa điểm là một
căn nhà hoang bên cạnh dòng sông lớn. Anh vào, còn bốn người thì đứng
ngoài hàng rào, chỉ chờ có nguy hiểm mới xong vào. Cảnh đầu tiên anh
nhìn thấy là một chiếc xe kéo hướng về dòng sông. Đoạn đường từ xe kéo
đến sông và đoạn dốc lớn, chỉ cần dây thừng nối giữ xe kéo vào hàng rào
đứt thì chiếc xe sẽ từ từ lăn xuống. Trên chiếc xe đang chưa một sinh
mạng, là Diệu Nhiên, cô bé đang ngủ say sưa.
Nhận thấy sự nguy hiểm anh nhanh chống chạy đến nhưng bị tiếng súng làm
khựng người lại, anh giơ hai tay lên đầu. Một người đàn ông lạ mặt bước
ra. Có trời làm chứng, anh không có chút ấn tượng rằng mình đã gặp người đàn ông này.
-Âu Khắc Huy, không ngờ ngươi cũng đã đến!-Hắn ta nói.-Tự giới thiệu một chút! Ta là Cao Ninh, anh trai của Cao Ngọc Yến!
-Thì ra là một kèo!-Anh hơi nhếch môi.
-Tiền đâu?-Cao Ning thẳng thắng.
-Trong đó!-Anh nói rồi quăng chiếc va li xuống.-Thả con bé ra!
Một đàn em của Cao Ninh kiểm tra, sau đó gật gật đầu.
-Được rồi! Con bé đấy, ngươi tự đi mà cứu!-Cao Ninh nói.
Vừa nói xong, hắn dùng súng bắn ngay dây thừng một phát, dây thừng đứt. Tay nghề bắn súng của hắn không tồi.
-Chết tiệt!-Khắc Huy khẽ chửi.
Anh nhanh chóng lao đến xe chở Diệu Nhiên nhưng bị mấy tên đàn em chặn lại.
-Mấy tên nhãi ngoài kia không vào tiếp ứng cho người được đâu, Âu Khắc Huy à!-Cao Ninh nói.-Ta đã cho người cảng bọn chúng lại.
Không được rồi! Nhất định phải đánh nhau! Bọn đàn em chỉ có năm đứa, lại có
dao và mã tấu, anh lại tay không. Anh nhanh chống lao nhanh đến một tên
nhỏ con nhất, đạp thẳng ngay ngực khiến hắn đứng không vững, sau đó đánh nhằm vào cổ tay để hắn buông con dao ra. Nhặt được vũ khí, anh lao đến
những tên khác. Anh có đủ tự tin rằng mình sẽ đánh bại bọn chúng, nhưng
thời gian lại khó có thể chờ anh vì bánh xe chở Diệu Nhiên cứ lăn dần về phía dòng sông.
Một chút nữa… Anh tức giận lao về chiếc xe nhưng lại bị bọn đàn em cảng lại.
-Diệu Nhiên…-Một giọng nữ vang lên làm mọi thứ như dừng lại.
Diệu Phương nhanh chóng đến đỡ chiếc xe đang lăn xuống, cố giữ cho chiếc xe
dừng lại, cô không đủ sức để bế Diệu Nhiên xuống. Anh bất ngờ về sự có
mặt của cô nhưng bây giờ không có thời gian để suy xét. Anh lợi dụng lúc bọn chúng không chú ý mà đánh những tên còn lại, nhanh chóng lao về
phía Diệu Phương và con gái. Bế Diệu Nhiên ra ngoài, Diệu Phương buông
tay khỏi chiếc xe, chiếc xe lăn xuống sông gây một tiếng động rất lớn vì dòng sông rất sâu dù là gần bờ.
Cao Ninh tức giận, nhấn còi canh ngay Diệu Nhiên. Diệu Phương nhìn thấy vội lao đến ôm Diệu Nhiên. Phát đạn bay ra, lao thẳng vào người cô.
-Diệu Phương, em điên rồi à?-Anh gần như là thét lên.
-Em có áo chống đạn!-Cô thỏ thẻ.
Dù là có áo chống đạn nhưng thực sự vùng bụng cô vẫn có cảm giác đau vì
phát súng vừa nãy. Anh hoảng hốt vì điều này, làm sao cô có áo chống
đạn?
-Nếu lỡ viên đạn đó không trúng phần bụng mà vào đầu thì làm sao?-Anh tức giận.-Đừng dại dột như thế!
-Anh bảo em nhìn anh và con gặp nguy hiểm sao?-Cô nói.
-Chết tiệt! Em nghĩ anh điên đến mức không mặc áo chống đạn sao?-Anh nói.
Cô im lặng, đang trong tình trạng nguy hiểm, đừng nên cãi nhau là tốt
nhất. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên, bọn người Cao Ninh hốt hoảng bỏ
chạy. Khắc Huy nhanh chóng nhào đến ôm lấy Cao Ninh, giữ hắn lại cho
cảnh sát, những tên kia chạy đi tứ hướng. Cao Ninh dùng mọi cách để
thoát nhưng không được, Khắc Huy mạnh tay khiến Cao Ninh không thể thoát.
Diệu Phương bế Diệu Nhiên ra ngoài, Tuấn Anh đi chiếc moto vội đỡ lấy Diệu Nhiên, nhanh chống đưa cô bé đến bệnh viện.
Tiếng súng vang lên thêm một lần nữa…
Cô hoảng người nhìn vào trong, anh khuỵ xuống đất, cô vội vàng chạy đến bên cạnh anh. Cao Ninh bị cảnh sát khống chế.
Mùi tanh của máu bắt đầu lan toả trong không khí. Cơ thể cô như bị tê liệt
hoàn toàn. Tay anh nắm chặt lấy tay cô. Đôi mắt đẹp của cô long lanh,
vật thể lỏng, trong suốt từ khoé mi cô rơi xuống. Cô bắt đầu nhận thức
được điều gì đang xảy ra.
Anh yêu cô đến mức cả mạng sống cũng không cần sao? Anh thật chỉ chỉ cần cô có thể sống vui vẻ! Cô tin, cô tin rồi, nhưng có phải đã trễ…
Anh với tay con lại, lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống khoé mi, giọng anh yếu ớt:
-Diệu… Phương…!! Đừng… Khóc!!
-Khắc Huy, anh phải sống với em, em xin anh đấy!!
Cô nắm chặt lấy tay anh. Cô sợ, cô thực sự rất sợ anh sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô như trước đây…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT