Chương 20: Em biết là anh nói dối…





Một lúc sau mọi người về, chỉ Hạ Lâm và Diệu Phương ở lại. Diệu Phương lấy cớ đi vệ sinh rồi ra ngoài chạy theo Khắc Huy. Cô chạy nhanh về phía anh gọi tên anh, nhưng anh cố tình không nghe mà bước tiếp.





-Khắc Huy, anh đứng lại!





Đến lúc Diệu Phương nắm lấy tay anh, anh mới dừng lại.





-Chuyện của Tuấn Anh??





-Thì sao?-Khắc Huy bình thản trả lời.





-Khắc Huy, tôi biết anh đang nói dối!-Diệu Phương nói giọng lớn.





Cô biết anh đang nói dối vì trong quá trình nói anh không hề nhìn vào mắt Bảo Anh





Anh cau mày nhìn cô.





-Tôi có thể hiểu ý của câu này là em rất hiểu tôi!-Khắc Huy khẽ nhếch môi.





-Không!-Diệu Phương rất nóng ruột, cô muốn biết sự thật.-Như anh thấy, Bảo Anh rất đau khổ, anh hãy cho chị ấy biết sự thật!





Diệu Phương cô tuy không hiểu được nổi đau này như thế nào vì cô chưa từng trãi. Nhưng cô biết chắc chắn rằng sẽ rất đau. Bảo Anh một tuần trước khi đi dự sinh nhật của Dương Thắng, Bảo Anh rất hạnh phúc cùng Tuấn Anh, họ còn nói sẽ đính hôn. Vài hôm trước gặp Bảo Anh ở Royal, cô thấy Bảo Anh cũng rất bình thường, còn rất xinh đẹp. Thế mà hôm nay gặp lại chị ấy lại xanh xao quá đỗi! Gương mặt trắng bệch không một chút sức sống. Bảo Anh có một người yêu thương, hứa hẹn sẽ là một gia đình ấm áp trong tương lai. Vậy mà bây giờ không thể. Cô cảm thấy thương cho Bảo Anh, chị ấy như một người vừa có tất cả nhưng đùng một cái lại mất tất cả.





-Sao em không nói điều này trước mặt mọi người?-Khắc Huy hỏi.





-Vì tôi biết anh làm việc gì cũng có mục đích!-Diệu Phương trả lời.





-Được rồi!-Khắc Huy nói.-Vậy thì cứ tiếp tục tin tôi! Bây giờ giúp tôi chăm sóc Bảo Anh và đứa bé thật tốt.





Diệu Phương khẽ gật đầu rồi ngước nhìn Khắc Huy từng bước bước đi. Anh còn yêu cô không? Trong đầu Diệu Phương lúc này lại có câu hỏi này xuất hiện. Cô gạt bỏ suy nghĩ đó rồi bước vào trong với Bảo Anh. Bảo Anh đã nằm xuống, trong tay nắm chặt mảnh vỡ đá Beryl, nước mắt đã không còn trên mi nữa nhưng gương mặt dầy đặc nổi buồn.





Bảo Anh trong lòng bây giờ rất hận. Hận Tuấn Anh đã hứa rất nhiều, nhưng bây giờ thì chẳng làm được gì! Hận Tuấn Anh ra đi bỏ lại Bảo Anh và bảo bối nhỏ ở lại thế giới mà không có anh! Bảo Anh đã hứa sẽ đợi chỉ cần Tuấn Anh không đi cả đời. Nhưng cả đời này có lẽ Tuấn Anh sẽ không quay lại. Hận.. hận rất nhiều. Nhưng… càng hận lại càng yêu…





***





Chiều ngày hôm sau, Diệu Phương đến thăm Bảo Anh thì gặp Khắc Huy ở cổng bệnh viện.





-Nói chuyện một chút!-Khắc Huy nói, giống như là một mệnh lệnh hơn là một câu hỏi.





Cô khẽ gật đầu. Anh và cô từng bước đi vào khu công viên của bệnh viện. Hai người im lặng đi với nhau…





-Tại sao em biết tôi nói dối?-Khắc Huy mở miệng phá tan không khí im lặng.





-Vì…-Diệu Phương không biết nên nói như thế nào nên cô trả lời theo phản xạ tự nhiên.-Tôi không biết, cảm giác thôi!





-Muốn nghe sự thật?-Anh hỏi.





Cô khẽ gật đầu.





*Ba ngày trước, Luân Đôn, Anh Quốc*





Sau khi đáp xuống sân bay lúc 7 giờ sáng, anh nhanh chống đến Royal. Khi đến Royal, thì thư ký Anna nói rằng nhận được điện thoại từ cảnh sát là Tuấn Anh đang nằm ở bệnh viện. Nghe tin, anh cấp tốc đến đó. Khi anh đến thì bác sĩ và cảnh sát đều ra về.





-Tuấn Anh, anh ổn không?-Anh thật sự rất lo cho người anh em này.





Tuấn Anh đang nằm trên giường bệnh, hai cánh tay vướng rất nhiều dây nhợ. Chỉ gương mặt còn nguyên vẹn, trên người anh đâu đâu cũng có một vài vết bỏng. Phần từ đùi trở xuống được đấp kín chăn lại.





-Tôi chưa chết!-Tuấn Anh khẽ nở một nụ cười, giọng khá yếu.-Cũng may, tôi cùng cậu tham gia khoá huấn luyện hải quân tại Anh cách đây vài tháng nên tôi mới có thể cởi trói, phá khoá cửa và ra ngoài. Tuy nhiên cũng không may mắn cho lắm…





-Ổn rồi!-Khắc Huy mốc chiếc điện thoại ra.-Mọi người lo cho anh lắm! Để tôi gọi Bảo Anh!





-Khắc Huy, cậu đừng gọi cho cô ấy!-Tuấn Anh giọng khàn khàn.





-Sao vậy?-Khắc Huy nghe thì cất điện thoại vào.





-Cậu chưa báo gì cho Bảo Anh?-Tuấn Anh hỏi.





-Chưa, vì nghe anh bệnh, tôi vội đến nên không báo gì cho ai được!-Khắc Huy nói.-Sao vậy?





-Giúp tôi, nói với cô ấy, tôi đã chết rồi!-Tuấn Anh gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.





-Tôi đã nghe bệnh tình của anh!-Khắc Huy giọng đều đều.-Chỉ cần phẩu thuật thì chân của anh sẽ bình thường như trước!





-Tôi hiểu bệnh tình của mình!-Tuấn Anh vẫn cười.-Cơ hội thành công không cao, nếu phẩu thuật không thành công, có thể tôi sẽ chết, may mắn thì tôi vẫn sẽ sống nhưng có thể sẽ phải cưa đôi chân này, sống quản đời còn lại là người tàn phế. Nếu phẩu thuật may mắn thành công, tôi sống, nhưng đi lại cũng không thuận tiện.





Câu xem, nói Bảo Anh sống bên tôi, tôi có thể cho cô ấy hạnh phúc không?





-Tôi nghĩ cô ấy sẽ hạnh phúc vì có anh bên cạnh!-Khắc Huy trả lời, đây là điều anh chắc chắn từ người bạn của mình.





-Cô ấy còn trẻ lắm! Tôi không muốn suốt quản đời còn lại cô ấy phải cực khổ chăm sóc cho tôi!-Tuấn Anh nói.





-Được rồi, tôi hiểu!-Khắc Huy thở dài.-Khi nào phẩu thuật?





-Một tuần sau.-Tuấn Anh vẫn cười, nhưng nụ cười chôn giấu niềm đau.





-Anh sẽ quay lại gặp Bảo Anh một lần?-Khắc Huy hỏi, anh biết người anh em này của anh rất yêu cô gái kia.





-Năm ngày nữa khi cảm thấy ổn hơn tôi sẽ đi máy bay tư để về Việt Nam!-Tuấn Anh trả lời.-Tôi chỉ nhìn cô ấy từ xa là được rồi!





-Được rồi, tôi sắp xếp cho anh!-Khắc Huy nói.-Tôi có thuê y tá chăm sóc cho anh, bây giờ tôi về Royal xem thế nào, lát nữa tôi sẽ quay lại!





Khi anh vừa bước ra, nụ cười trên môi Tuấn Anh chợt tắt. Đôi mắt buồn kéo theo một giọt lệ rơi xuống, anh nhanh chống lấy lau giọt nước mắt ấy…





***





Khắc Huy và Diệu Phương đang ngồi trên một chiếc ghế đá trong khu công viên. Anh kể sự thật cho cô nghe.





-Anh Tuấn Anh có biết chuyện chị Bảo Anh có em bé không?





-Không.-Khắc Huy nói.-Dù sao anh ấy cũng sẽ về. Hai ngày nữa anh ấy sẽ quay về đây gặp Bảo Anh. Tôi đã sắp xếp tất cả!





Im lặng một hồi… rồi Khắc Huy lại nói tiếp:





-Em về Royal làm việc nhé!





-Sao?-Diệu Phương không khỏi hốt hoảng.-Anh đang nói đến điều kiện đối với Phú Nhuận!





-Bây giờ Phú Nhuận là công ty con của Royal, tôi sẽ không để La Bá Thông đi tù!-Khắc Huy nói, giọng anh có phần ôn nhu.-Còn về em, em có thể tiếp tục làm ở Phú Nhuận hoặc làm việc ở Royal là tuỳ em. Nếu em làm ở Royal tôi sẽ sắp xếp cho em một công việc đúng với chuyên ngành. Bảo Anh bây giờ không thể làm việc, Tuấn Anh cũng vậy, Royal vừa mất đi hai nhân tài. Tôi muốn em về Royal làm việc.





Dừng một chút… Diệu Phương vẫn im lặng.





-Em có thể suy nghĩ rồi báo cho tôi!





Lại im lặng một hồi…





-Anh và cô người mẫu Jenny Yến là người yêu của nhau?-Diệu Phương hỏi, cô đọc tin tức này trên báo.





-Thì đã sao?-Khắc Huy nhíu mày hỏi.





-Không!-Diệu Phương thều thào.-Khắc Huy, em vẫn mong có thể làm bạn với anh!





-Tuỳ.-Nói rồi anh đứng dậy đi mất.-Tôi đi trước!





Cô muốn làm bạn với anh?! Bạn thôi sao, cô không muốn. Hiện tại cô chỉ muốn rời thật xa anh, nhưng có lẽ không được, thôi thì cứ là bạn, là bạn sẽ tốt đẹp nhất. Nhưng mà Ngọc Yến sẽ thích hợp với anh về mọi mặt, gia thế cũng như ngoại hình. Cô trước đó đã biết anh quan hệ không chính chắn với nhiều phụ nữ khác.





Nhưng với Ngọc Yến thì có lẽ là trường hợp ngoại lệ nên mới có thông tin trên báo.





Bóng lưng cao to dần dần biến mất, Diệu Phương trông theo lòng chợt nhói đau.





Ra đến xe, Khắc Huy ngồi trên xe nhắm mắt suy nghĩ. Đáng chết! Cô muốn xem anh là bạn sao? Chỉ là bạn thôi sao? Nhưng e là cô không được như ý rồi. Anh và cô đời này kiếp này chỉ có hai sự lựa chọn, một là hận, hai là yêu!





***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play