“Thật sự xin lỗi, là tôi đa nghi.” Sau khi thấy Fuyuki không bị gì thì hắn lui về sau mấy bước, cười xấu hổ đồng thời thở nhẹ một cái.
“Tốt quá, chị Fuyuki không phải là yêu quái!” Eigetsu lau mồ hôi, sau đó ngồi bệt lên mặt đất.
Fuyuki nhìn biểu tình của hai người không nhịn được giật giật khóe môi. Cho xin, cô vốn không phải là yêu quái, lại biến thành con người giống như yêu quái, đây là hai người ngu ngốc.
“Aogiri.”
“Hả?” Fuyuki nhìn anh chàng linh hồn quái dị.
“Là tên của tôi.”
“Aogiri à…” Fuyuki ngẩng đầu nhìn lên trời. Mặt trời đã gần như xuống rồi, bốn phía cũng một màu đen “Này, chúng ta phải ở đây một đêm sao?”
“Muốn đi ra cái rừng này…” Eigetsu đột nhiên mở miệng, “Trừ phi tìm được thổ địa ở khu rừng này là Mochi sama [1] và Gwatan sama…”
[1] sama: kính ngữ.
“Mochi sama? Gwatan sama? Đó là ai?”
“Mochi sama và Gwatan sama là thổ địa của nơi này. Mỗi lúc đến mùa thu hoạch thì hai ngài ấy sẽ tiến hành so tài, lúc Mochi sama mà thắng thì sẽ có một năm thu hoạch lớn, còn nếu Gwatan sama thắng thì nơi này sẽ hoang vu.” Eigetsu nói, “Nhưng, bảy năm về trước, Mochi sama bị một pháp sư phong ấn lại lúc đang đấu với yêu quái, nên nơi này trở thành của Gwatan sama. Từ khi đó, nơi này bắt đầu nạn đói, hàng năm đều thất thu. Tài nguyên nơi này coi như sung túc nhưng mà kết giới ở nơi này bỗng dưng biến mất, các yêu quái tập hợp đến đây, cho nên thôn dân không dám tiến vào đây, mà nếu vào cũng không thể ra được…”
“Vậy Eigetsu muốn tìm Mochi và Gwatan nên mới vào đây hả?”
“Không được gọi tên của hai ngài ấy như vậy, chị Fuyuki!” Eigetsu bất mãn sửa lời, “Đúng vậy, em bởi vì mẹ em mà đến. Sau khi bố em qua đời, mẹ em một người nuôi sống gia đình, nhưng ba năm nay thất thu, mẹ em, bà ấy… nhiễm bệnh nặng, nếu còn như vậy….” Bàn tay nhỏ nắm chặt, nước mắt rưng rưng nhưng lại quật cường không rơi xuống, đây là yêu quái nhỏ kiên cường nha!
“Không phải còn có Gwatan à? Không nên mất hi vọng!” Fuyuki vuốt tóc Eigetsu, an ủi.
“Gawatan sama không phải là vị thổ địa của mùa màng, với lại vì giăng kết giới đề cho yêu quái không tấn công vào thôn, ngài ấy đã dùng hết sức. Cho nên hiện tại, muốn ngài ấy giúp đỡ mùa màng là việc không có khả năng.”
“Ôi chao… Vậy chúng ta đi ra bằng cách nào?”
“Có cách, nhưng bây giờ Gwatan sama không ở đây, không rõ là đi đâu?” Aogiri trầm tư nói nói, “Cách đây không xa, ở phía đông là nơi thờ của Gwatan sama, chỉ cần có thể vào trong đó thì có thể về lại thôn.”
“Vậy thừa dịp trời còn chưa tối chạy đến nơi thờ của Gwatan đi!”
Đi theo chỉ dẫn của Aogiri, ba người chúng tôi thuận lợi tìm được đền thờ của Gwatan. Đền thờ không lớn, nhưng lại có ý tứ của thời xa xưa, lại xuất hiện nhiều chỗ bị rách.
Fuyuki tò mò nhìn khắp nơi, đây là đền cổ ở Nhật Bản, có điểm khác nhau với Trung Quốc, ở Trung Quốc là trang trọng thì ở đây là giản dị, an tường. Ở đây và rừng rậm lúc nãy giống như hai thế giới khác nhau vậy.
Nhưng, cô nhớ lúc ở với ông, cái chỗ kia đúng là kiến trúc cổ, nhưng tất cả đều là phong cách Trung Quốc, tuyệt đối không có kiến trúc Nhật Bản.
Nhìn Eigetsu một lát, cô phát hiện được mình đang ở cái tình trạng chó má như thế nào!
Cô xuyên qua! Xuyên qua xuyên quốc tế! Fuyuki xoa hai thái dương, cái chuyện này thật sự vượt qua năng lực thừa nhận của cô. Mỗi lần gặp yêu quái thì sẽ phát sinh không ít chuyện hay ho, giống như mới bắt đầu vậy. A a, lúc này thật sự rất phiền toái, cô trở về cách nào đây?
Nhìn mấy ngọn núi bao phủ xung quanh, cô bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy, vỗ bụi. Bây giờ không phải lúc để uể oải, vẫn nên đi tìm cách trở về, nếu ăn mặc như thế thì vẫn có cách trở về nhỉ?
“Sàn sạt…” Có tiếng người đi từ lùm cây bên cạnh.
“Ai đó? Đi ra!” Fuyuki nhìn nơi phát ra tiếng kêu, quát.
Bây giờ là lúc rạng sáng, cô không thể thấy rõ xung quanh, nhưng sau khi Fuyuki hét ra cũng không thấy ai đi ra, bốn phía cũng im lặng.
Không lẽ lúc nãy cô nghe nhầm? Đó chỉ là tiếng gió thổi?
Quên đi, tốt nhất là trở về thôn, cô nửa đêm đột nhiên chạy đến đền của Gwatan là một hành vi thần kinh, huống chi đằng sau cái đền này là khu rừng cô vừa bị một đoàn yêu quái đuổi theo.
“Sàn sạt……”
Lại nữa, không nhìn không nhìn… Cước bộ của Fuyuki càng lúc càng nhanh.
“Đó là con người?”
“Đúng thế, đúng thế, đó là cô gái trong thôn mới đi vào đó không lâu, hình như tên là Fuyuki.”
Âm thanh nói chuyện ở đằng sau tuy nhỏ nhưng rõ ràng, Fuyuki cứng người một chút, bước nhanh hơn.
“Yuriko, chúng ta đi nhờ cô ấy đi!”
“Ngu ngốc! Lỡ cô ấy không đồng ý thì sao?”
“Thì…”
Âm thanh phía sau đột nhiên dừng lại, Fuyuki dừng lại, xoay người nhìn lui, nhưng không nghĩ tới lại có cái bóng đánh úp vào cô, sau đó cô mất đi ý thức.
“Đau!” Fuyuki tỉnh dậy đã khoảng mười một giờ, nơi cô đang nằm là đoạn hành lang của đền thờ.
“Chị Fuyuki tỉnh rồi ạ?” Eigetsu kêu lên một tiếng, gọi trở về lực chú ý của Fuyuki.
“Cuối cùng cũng đã tỉnh.” Âm thanh dịu dàng vang lên, Fuyuki cũng chú ý đến sự tồn tại của Aogiri, đồng thời thấy được bên cạnh Aogiri là một người mặc bộ đồ động vật màu trắng. Đó là yêu quái ha?
“Fuyuki sama, ngài tốt chứ? Đây là lần đầu gặp, thần là người bảo vệ cho Mochi sama – Michi” Yêu quái nhỏ lễ phép chào Fuyuki.
“Ừm, rất vui khi được gặp!”
“Tối hôm qua đánh phải ngài, thật sự xin lỗi!”
“Cái gì? Ngươi…”
“Thật sự xin lỗi ngài, chúng thần không cố ý.” Âm thanh giải thích đột nhiên trở nên nghiêm trọng, con yêu quái nhỏ đó giống như làm kĩ thuật phân thân, đằng sau xuất hiện một đám yêu quái nhỏ.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi…… Các ngươi……” Fuyuki sợ hãi, chỉ vào đám người tên là Michi kia, không nói nên lời. Đây là gì? Thuật phân thân?
“Hô –” Hít một hơi, Fuyuki trấn định, “Được rồi, vậy thì nói cho tôi biết lý do tại sao?”
“Chúng thần muốn mời Fuyuki sama đảm nhận vị trí của Mochi sama.”
“Hở?”
“Bảy năm trước, sau khi Mochi sama mất tích, chúng thần đã cố gắng chống đỡ đền thờ này, hi vọng có thể duy trì được kết giới, bảo vệ thôn dân, nhưng bây giờ ngày càng tệ hơn, ánh sáng nơi quả cầu thủy tinh ngày càng yêu.” Michi lộ ra bộ dạng đau long, “Nhưng sau khi Fuyuki sama bước vào đền thờ, ánh sáng của quả cầu lại sáng rực lên, hơn nửa trên người ngài lại mang sức mạnh rất lớn, cho nên…” Michi đầu lĩnh sáng mắt nhìn chằm chằm vào Fuyuki làm cô cảm thấy có một cái gì đó không tốt.
“Cho nên… Cầu ngài thay thế Mochi sama, trở thành người bảo vệ thôn!” Đám Michi đồng thanh nói.
A, haha, quả nhiên là thế… Fuyuki giật giật khóe miệng, Đang muốn mở miệng thì bị Aogiri cản lại.
“Nói cách khác, khi mà Fuyuki trở thành thế hệ tiếp theo của Mochi sama thì thôn sẽ tốt hơn?”
“Ừm, đúng thế!”
“Vậy Fuyuki trở thành người thừa kế của Mochi sama đi!” Aogiri thay Fuyuki quyết định.
“Này này..” Tôi còn chưa đồng ý.
“Tốt quá, về sau thôn sẽ tốt hơn. Thật sự là tốt quá, chị Fuyuki!” Eigetsu vui sướng cầm ống tay áo của Fuyuki.
“Tôi nói…” Tôi không đồng ý!
“Có nghi thức nào cần thiết khi Fuyuki trở thành người kế nhiệm của Mochi sama không?” Aogiri hỏi Michi.
“Cái này chỉ cần thông báo cho người bảo vệ Gwatan – sama, nhóm Ruri, sau đó nói cho đám yêu quái ở trong rừng là được rồi.”
Đáng chết, các người không thèm hỏi ý kiến của tôi mà dám quyết định sao? Chưa hỏi tôi có đồng ý hay không mà đã thảo luận nghi thức kế nhiệm? Nhìn nụ cười tao nhã của Aogiri, Fuyuki cuối cùng cũng hiểu, cái tên kia không phải là linh hồn dịu dàng gì cho cam, hắn là một tên nguy hiểm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT