Hai ngày nay Tống Mộ
Thanh làm cái gì cũng không yên lòng, ngay cả chuyện xử lý căn hộ ở
thành tây không biết như thế nào lại vòng về chuyện liên quan đến Lận
Khiêm.
Triệu Nghị đều nhìn ra ngoài, không biết hắn có nhìn ra
hay không. Nếu như hắn đã nhìn ra, như vậy có thể bởi vì cô, quen biết
hắn lâu như vậy chuyện liên lạc hay không thì có quan hệ? Coi như diễn
tập bận rộn như thế nào, không cho phép liên lạc cho bên ngoài, nhưng
nếu mà đã có tâm, thông báo trước với cô là có thể làm được?
Cô
nhiều lầm cầm điện thoại lên muốn gọi cho anh, số điện thoại cũng đã
hiện lên, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được. Nhìn thấy điện thoại di động,
trong lòng liền ngứa ngáy, quyết định nhắm mắt làm ngơ, ném nó qua một
bên.
Điện thoại di động xoay mấy vòng trên mặt bàn, khiến cô bé
ngồi đối diện tò mò nhìn sang. Cô bé hỏi thăm nhìn Tống Mộ Thanh một
cái, Tống Mộ Thanh áy náy cười cười. vừa mới thu hồi khóe miệng, đã thấy thư ký của tổng giám đốc đứng trước cửa.
Tống Mộ Thanh thu lại ánh mắt, tất cả tâm tình cũng biết mất không dấu vết. Thản nhiên đứng lên, đi tới trước mặt cô ta.
“Tổng giám đốc cho gọi cô.” Cô ta không kiêu ngạo không tự ti nói.
Tống Mộ Thanh không đáp một từ, bởi vì quan hệ của Tống Bình, Tống Mộ Thanh đối với vẻ ngoài thanh cao của cô ta, dù như thế nào cũng không tốt
nổi. Bởi vì cô cảm thấy cô ta cao ngạo tự phụ cũng tốt mà tự cao tự đại
cũng chẳng hề gì. Tống Mộ Thanh trực tiếp đẩy cô ta vào thang máy.
Từ khi cô bắt đầu đi làm, mỗi tuần sẽ có một lần Tống Bình gặp cô “chỉ
bảo’ theo lệ. Những lời của ông nói cũng giống như những lời phân phó
với thuộc hạ mười mấy năm qua chưa từng thay đổi. Nghe nhiều năm như
vậy, Tống Mộ Thanh có thể nói lại không sót một chữ. Đơngiản là lời nói
đạo lý khách sáo.
Tống Bình cũng không thân thiết với Tống Mộ
Thanh, trong ấn tượng của cô ông luôn đối với cô với vẻ ôn hòa, thỉnh
thoảng cũng chưng ra vẻ người cha nghiêm khắc. Nhưng Tống Mộ Thanh cũng
không hề để ở trong ta, nhất là mấy năm này gan cô lớn hơn và cũng
bướng hơn. Cô không nhịn được nghe ông biểu diễn sự quan tâm, phản ứng
với ông chính là không chút khách khí chống đối, thường thường khiến
Tống Bình tức giận đến đỏ hết cả mang tai mới thôi.
Của phòng làm việc khép hờ, Tống Mộ Thanh nhìn thấy Tống Bình đang đặt một hộp vuông
bỏ vào ngăn kéo. Cô cười lạnh một tiếng sau đó đẩy cửa vào.
Ông hiện tại đại khái còn không biết một ít người nhà đã không còn ở nơi này.
Không biết Triệu Nghị dùng phương pháp gì khiến người đàn bà kia mang theo
con trai con gái không nói tiếng nào rời đi. Là uy hiếp hay lợi dụ, cô
đều không lo lắng. Triệu Nghị làm việc cô rất yên tâm, tóm lại là kết
quả cô hi vọng.
Cô đã đi đến thành tây một chuyến, phòng hai
trăm thước vuông, bên trong có thể mang gì đi toàn bộ cũng đều được mang đi. Đồ đạc bị phá hỏng ngổn ngang. Có vẩy hơn nửa bình nước hoa giá trị xa xỉ cũng không thể che đậy được mùi ghê tởm của căn phòng. Cô đứng
một hồi ở cửa, sau đó mới gọi người tới tổng vệ sinh, đến giường cũng bị cô vứt bỏ.
Thấy Tiểu Nam, cô đột nhiên cảm thấy ông rất buồn cười.
“Gọi con lên chính là muốn hỏi một chút……”
“ Căn hộ cha mua ở thành tây con đã cho người dọn dẹp rồi, chuyển sang
tên của mẹ là chủ hộ.” Tống Mộ Thanh cắt đứt lời của ông, đóng cửa lại. Chuyện trong nhà nên đóng cửa bảo nhau.
“Con nói cái gì?” Tống
Bình cảm thấy mình nghe lầm, kinh ngạc mở to mắt, hoài nghi nhìn Tống Mộ Thanh. Khi còn trẻ tướng mạo của ông có mấy phần thư sinh, nhưng bây
giờ hoàn toàn là phúc hậu. Hai bên mũi đã có một đường nhăn sâu, trên
cằm cũng có mấy đường.
Cô không có kiên nhẫn vòng vo với ông, nói thẳng: “Lần trước con đã nói, nhưng bà ta không nghe. Con không thể làm gì khác hơn là cho người mời bọn họ đi, nhưng mà hình như bọn họ rất
cam tâm tình nguyện. Nếu người ta đã không muốn ở đó, cha cũng đừng uổng phí công đi tìm bọn họ mang về. Hơn nữa, cha là người làm ăn, dùng tiền của mình để nuôi con người khác thì đừng nên tiếp tục làm.”
Không thể sinh con trai là nỗi khổ riêng của Tống Bình. Chuyện bên ngoài có
người khác cũng là bình thường, mỗi bạn nhậu của ông bên ngoài cũng đều
có “tri kỷ”. Ông đối với mẹ của con gái mình cũng cung cấp đủ ăn đủ
uống, họ có thể sống tốt như bây giờ còn không phải là do ông vất vả làm được. Ông cực khổ nhiều năm như vậy, có Thư Tâm thì không được hay sao? Duy chỉ “thay người khác nuôi con” là cái gai của ông. Bình thường ông
cũng cố ý bỏ qua, nhưng bây giờ Tống Mộ Thanh lại không chỉ cầm kim đâm
vào cái gai này mà còn sát một nắm muối vào vết thương.
Mặt ông đỏ lên, đến cổ cũng đỏ, không biết là tức giận hay xấu hổ.
“Con,…con…… Cha nuôi con chính là để con đối nghịch với cha hay sao?” Ông run run chỉ vào người Tống Mộ Thanh.
Cô như không so ngồi xuống ghế trước mặt ông, ngẩng đầu, đối với vẻ đè nén tức giận không hề sợ hãi…
“Con nguyện ý đối nghịch với chả? Ai mà chẳng muốn an ổn sống qua ngày,
người không muốn cái nhà này sống an ổn là cha. Những năm qua cha làm gì cha tưởng chúng ta không biêt? Trước kia mẹ chỉ coi cha gặp dịp thì
chơi, trên phương diện làm ăn xã giao, nhưng cha trở về nhà đều được
đứng trên hàng đầu, cuộc sống gia đinhg tạm ổn trôi qua, có da có thịt.
Chẳng lẽ hai mẹ con chúng ta còn ngồi yên để chờ người ta đuổi ra ngoài
hay sao?” Ánh mắt của cô trong thoáng chốc trở nên sắc bén.
Tống
Bình vô lực rũ xuống. Tống Mộ Thanh giọng nói hài hòa hơn: “Hơn hai mươi năm trước những thứ ân ân oán oán kia không quan hệ với con,cũng không
có quan hệ với mẹ con. Cha, cha nên suy nghĩ một chút, trải qua thời
gian lâu như vậy, người đàn bà kia nếu là thật……” Hai chữ kia đột nhiên
có chút khó nói, cô dừng một chút, “Nếu thật sự bà ta yêu cha như trong
lời nói, như thế nào lại gả trước gả sau những hai lần?”
“Con thì biết cái gì.” Tống Bình nói như vậy nhưng hiển nhiên là đã bị cô thuyết phục, giọng nói đã không còn cường ngạnh như trước nữa.
Tống Mộ
Thanh không lên tiếng, chỉ giễu cợt cười. Cười đến khi Tống Bình chột
dạ, vội vàng tránh tầm mắt của cô, hai tay đặt lên mép bàn, lại cảm thấy không được tự nhiên, rút về đặt trên đùi, lúc này mới cảm thấy tốt hơn
một chút.
Tống Bình trên thương trường lăn lộn mấy chục năm, mặc
dù không có thành tích cao, không đứng trên đỉnh, công ty khổ tâm sáng
lập cũng xiêu đổ sau những lần có gió bão, nhưng giao thiệp lâu dài với
nhiều loại người ngược lại khiến ông có bản lĩnh nhìn mặt đoán lòng
người. Tống Mộ Thanh thông minh như thế nào cũng không thể bằng ông, cho nên, cô nghĩ tới chưa chắc ông đã không nghĩ tới. Chỉ là tình cảm bao
nhiêu năm thời thiếu niên, ông thương tiếc người đàn bà kia. Hơn nữa với tình trạng của ông bây giờ, ở trong mắt phụ nữ cũng được coi như là
phát đạt, trong ông cũng có chứa một chút hư vinh. Đàn ông mà, nhất là
người như Tống Bình, luôn thích có phụ nữ sung bái ông.
“Không có chuyện gì thì con ra ngoài, bộ tài vụ rất bận rộn.” Nói xong cô liền
đứng dậy rời đi, cũng không quản Tống Bình ở sau lưng có vẻ mặt gì.
Chuyện này có thể hay không cứ như vậy chấm dứt, còn phải xem vào suy nghĩ của Tống Bình. Nếu như ông vẫn không biết xấu hổ, cô ngày đêm nhìn chằm
chằm canh chừng cũng chỉ có thể đề phòng ông không đón người về được
thôi. Chỉ hi vọng ông còn có chút tự giác của người làm cha, làm chồng.
Cô tựa vào tường thang máy, trọng lượng thân thể cũng như tâm của cô rơi
vào không trung, mơ hồ, phiêu phiêu. Nhưng ngực chặn lại cái cảm giác
kia, kìm nén khiến chóp mũi của cô ê ẩm.
Chuyện vốn không tới phiên cô giải quyết, còn khiến người ngoài giúp một tay. Ai bảo cô có một người mẹ mềm yếu, luôn nhẫn nhịn!
Mới vừa trở lại phòng làm việc, cô bé ngồi đối diện thần thần bí bí tiến
tới trước mặt cô, mập mờ nháy mắt nói: “Điện thoại của chị!”
Tống Mộ Thanh trừng mắt nhìn cô. Cơn giận trong lòng còn chưa tiêu hết, cô
bé bị dọa sợ lập tức rụt cổ lại núp ở phía sau máy tính.
“Chị dâu nhỏ, chị mau khuyên bảo đoàn trưởng……”
Cô thấp thỏm đi tới cầu thang mới dám nhận điện thoại, nghe được Đỗ Tử
Đằng ở bên kia ầm ĩ. Giọng điệu vẫn kìm nén thoáng chốc được phát ra.
“Chuyện gì vậy, mình làm gì còn không rõ ràng, lại còn muốn tôi khuyên?” Cô vừa nghe xong liền rống, thoải mái không ít. Thật ra thì trong lòng cô rất
tức, tai sao anh một câu cũng không nói liền biến mất, lúc có chuyện lại nhớ tới cô. Nhưng nhớ tới giọng nói gấp gáp của Đỗ Tử Đằng, hít sâu hai cái lại hỏi: “Anh ấy như thế nào?”
Đỗ Tử Đằng bị cô rống còn
đang sững sờ, giống như cắn vào đầu lưỡi, nói chuyện cũng ấp a ấp úng,
nói cả một ngày cũng không hiểu đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra. Chỉ biết Lận Khiêm đang ở bệnh viện, náo muốn xuất viện nhưng bác sĩ không
cho.
Thấy tính khí có một không hai của Lận Khiêm, chuyện anh
quyết định không chỉ bởi vì một hai câu mà khiến anh đổi ý. Cho nên khi
cô chạy tới bệnh viện chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Đỗ
Tử Đằng nhíu mặt chậm rì rì thu dọn đồ đạc, Lận Khiêm đứng quay lưng về
phía cửa, tay phải bị bó bột đặt trước ngực, tay trái bắt chéo ngang
hông, khoác trên người một bộ quân trang bẩn thỉu còn dính bùn đất. Tống Mộ Thanh chưa từng gặp qua bộ dạng chật vật như thế này của anh.
“Mè nheo cái gì, làm lính lâu như vậy mà cái chăn cũng không gấp được? Có
muốn hay không tôi dạy cậu?” Lận Khiêm rống với Đỗ Tử Đằng.
Không chỉ là người đứng ở bên cạnh hết sức khuyên can, ngay cả Tống Mộ Thanh
đứng ở trước cửa cũng bị anh rống sợ hết hồn. Mới hơn mười ngày không
gặp thôi, sao tính khí người này lại trở nên nóng nảy như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT