Tống Mộ Thanh trở thành đồng đạo của Tam Tử, bị Trần Mặc Mặc vô tình nhạo báng.
“Cậu nói trước kia cậu nhảy tường lộn nhào, đánh nhau cũng không có việc gì, lúc này lại bị thuyền lật trong mương. Thật là ông trời có mắt nha! Cái này gọi là lưới trời tuy thưa mà khó lọt….”
“Đừng tưởng rằng cậu không ở trước mặt mình mình liền hết cách với cậu, cậu mà nói lung tung nữa thì hãy xem mình dùng cách gì để thu thập cậu!” Cô nâng chân lên,
tùy ý lật nhanh tài liệu chủ quản giao cho cô. Ánh mắt nhìn thấy bàn sát vách lỗ tai dựng thẳng đứng, chủ quản đứng xa mấy mét liếc nhìn chân
của cô, bộ muốn nói lại thôi.
Khi Tống Mộ Thanh bị thương, thư
ký của Tống Bình dẫn theo mấy người đến nhà thăm cô, mà sau khi thương
thế của cô tốt lên chủ quản mới biết, có lẽ vì vậy mà sợ đắc tội với
cô. Từ khi cô bước vào phòng đến giờ cô cảm thấy quanh thân mình tràn
đầy ánh mắt sợ hãi, nghiên cứu tìm tòi và sự lo lắng.
“Cậu tạm thời làm mình sợ.”
Tống Mộ Thanh nghiêng người về phía của sổ, đưa lưng về phía mấy người khác.
“A, hiện tại mình đến bắt cậu có chút khó khăn, chỉ là Triệu Nghị ở rất gần nhà cậu……” Cô nhỏ giọng.
Vừa nghe đến cái tên đó, Trần Mặc Mặc giống như mèo lông mao toàn thân bị
dựng lên, âm thanh cũng biến thành run run: “Cậu nghĩ làm gì?”
“Không làm gì, chỉ là có chút chuyện muốn hỏi hắn. Nhưng là, nếu thuận tiện lộ ra chuyện gì đó, ví dụ như sâu trong nội tâm của cậu đối với hắn như
thế nào. Cậu đoán hắn ngay lập tức vọt tới nhà thu thập cậu hay là chờ
từ từ tính sổ với cậu đây?”
Cô thong thả ung dung cầm bình nước
không biết người nào mang tới tưới hoa hướng dương. Tiếng xào xạc nho
nhỏ trong điện thoại di động cùng với tiếng nước chảy phối hợp rất
tuyệt. Tâm tình cô rất tốt, tốt đến mức thậm chí có thể tỉ mỉ lau sạch
sẽ bụi trên từng phiến lá.
Cô nghe thấy trong điện thoại truyền ra hừ một tiếng, tâm tình lại càng vui vẻ.
“Nói đi, cậu và Triệu Nghị có chuyện gì? Đừng nghĩ gạt mình!”
“Chuyện gì cũng không có. Mình coi hắn là kẻ địch, kiếp trước có huyết hải thâm thù, không thể có chuyện gì được!” Trần Mặc Mặc lên tiếng phủ nhận.
Tống Mộ Thanh đặt bình nước ở một bên,dời về phía có ánh sáng mặt trời, đồng thời cũng chặn lại một phần ánh sáng chiếu trên bàn của cô.
“Trần Mặc Mặc, bảy tuổi mình liền biết cậu, khi mười bảy tuổi ánh mắt cậu
nhìn nam sinh có ý hay không mình nhìn thoáng qua là biết. Mình không hề gạt cậu chuyện gì, so với việc nhà mình tối nay ăn gì còn rõ hơn Cậu
không muốn nói cho mình biết cũng được, về sau nếu có bị Triệu Nghị ăn
đến mảnh xương cuối cùng cũng không còn thì cũng đừng đến tìm mình mà
khóc!”
Trần Mặc Mặc giống như đang do dự, qua một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh.
“Mình còn có chuyện phải làm, vậy cứ như vậy đi.” Cô nói xong nhưng điện thoại vẫn đặt bên tai không có lấy xuống.
“Mọi chuyện, đợi chút…… Mình nói!”
Chuyện là như vầy. Trần Mặc Mặc vào một buổi tối ăn uống no đủ, dắt con chó
nhà mình đi dạo. Vừa ra bên ngoài con chó mập liền coi mình là ngựa
hoang chạy đi. Một đường chạy như điên, cơ hồ chạy một vòng khắp các
chung cư con chó kia rốt cuộc dừng lại trước một cây cổ thụ, sau đó hết
sức không đạo đức nâng lên một chân. Trần Mặc Mặc vừa khi dễ nó vừa suy
đoán nó vòng một vòng lâu như vậy có lẽ là không tìm được cây cột điện
nào.
Đang lúc đang suy nghĩ như vậy, trong lúc vô tình nhìn thấy Triệu Nghị, trước mắt hắn còn có một cô gái điềm đạm đáng yêu.
Cô lập tức nhớ lại chính mình trong mười mấy năm qua bị Triệu Nghị ức hiếp lay lắt thở như thế nào. Thấy cô gái kia đầu rủ xuống càng ngày càng
thấp, hai tay kéo lấy tay hắn như đang cầu khẩn. Mà Triệu Nghị vẫn
nghiêm mặt. Trần Mặc Mặc chống nạnh nhảy vọt một cái ra ngoài, bị dây
xích của chó lôi lại vấp một cái, câu nói trên đầu môi cũng theo đó mà
vấp. Lời nói bật thốt lên được đổi thành: “Cô nương, buông con cầm thú
kia ra!”
Vì vậy Trần Mặc Mặc một lần nữa lại đắc tội Triệu Nghị,
hai chữ kia như là cho Triệu Nghị một cái bạt tai, lại còn ở trước mặt
người khác. Nhưng đau đến nhe răng trợn mắt lại là ở trên người Trần Mặc Mặc. Cô nhớ rõ lúc ấy Triệu Nghị âm trầm nhìn cô,lập tức khiến cô rung
mình một cái, mấy buổi tối sau vẫn còn gặp ác mộng. Cô nằm mơ thấy Triệu Nghị thật sự biến thành một đầu thú, nhe răng một cái dùng m óng vuốt
đè mình. Bộ dạng kia giống như muốn đem cô xé ra thành từng mảnh.
“Thanh Thanh……Cậu hắn chính một tên khốn kiếp! Trước mặt mình một kiểu trước mặt người khác lại là một kiểu.”
Tống Mộ Thanh gật đầu một cái. Điều nay thì cô hết sức đồng ý. Cô từng có
may mắn chính mắt thấy được Triệu Nghị ở trước mặt cha mẹ hắn vuốt đầu
Trần Mặc Mặc, thân thiết gọi cô một tiếng “em gái”, lôi kéo tay mũm mĩm
của Trần Mặc Mặc mang cô chơi trong sân. Sau lưng cha mẹ hắn, hai tay
Triệu Nghị giống như chơi cao su chà xát mặt mập mạp của Trần Mặc Mặc,
giựt giây cô trèo thang lên cây bắt tổ chim. Sau khi cô ném tổ chim
xuống hắn liền hài lòng nhận lấy rồi mang cái thang đi, thản nhiên đi
mất.
Trần Mặc Mặc thao thao bất tuyệt quở trách Triệu Nghị, nhưng Tống Mộ Thanh đã bắt đầu nóng lòng, thỉnh thoảng nhìn điện thoại di
động một chút xem có tin nhắn hoặc là có phải cắm sạc hay không.
“Đúng rồi, có phải hay không ngày đó Lận Khiêm đưa cậu trở về?”
Tống Mộ Thanh cả kinh, không phải là bởi vì Trần Mặc Mặc đột nhiên cất cao
giọng nói, mà là cô nhắc đến cái tên đó. Trần Mặc Mặc bắn liên hồi, liên tiếp xuất hiện những vấn đề để hỏi, giống như là đã chuẩn bị tốt lắm.
Tống Mộ Thanh bắt đầu còn ứng phó tự nhiên, nhưng càng về sau thì càng
ấp úng, trên mặt cũng đã bắt đầu ửng đỏ.
“Có điện thoại gọi tới, nói sau với cậu nha.” Cô lập tức cúp điện thoại, đặt di động lên bàn.
Đồng nghiệp bị phản ứng của cô hấp dẫn, cô lúng túng cười cười: “Không có
việc gì, tôi…… Đi toilet.” Sau đó tay chân loạn đi ra ngoài.
Vốn
không bị tổn thương đến gân cốt, bị buộc ở nhà nhiều ngày, chân của Tống Mộ Thanh đã không có gì đáng ngại. Chỉ cần không dùng sức thì sẽ không
cảm thấy đau.
“Bác sĩ nói không nghiêm trọng. Về nhà dùng thuốc bôi rồi băng lại, qua 24 giờ thì chườm nóng.”
Cô nhớ như in không thiếu một chữ lời Lận Khiêm nói, còn có vẻ mặt nghiêm
túc giống như đang nghiên cứu phương án tác chiến quân sự.
Ngày
đó hắn đưa Trương Thiến Thiến về trước, sau đó đưa cô về nàh. Cả quãng
đường đi họ không nói một lời. Mắt thấy càng gần về đến nhà, cô cảm thấy ngày hôm nay không nên cứ như vậy mà kết thúc, còn có chuyện nên xảy
ra. Đột nhiên cô nhớ tới yêu cầu anh cho cô một câu trả lời rõ ràng. Anh vì bận tâm đến mặt mũi mới không cự tuyệt cô trước mặt người khác,
nhưng bây giờ chỉ có hai người bọn họ, nên nói ra rồi.
Cô khẽ thở dài một hơi, nghĩ đến kết quả sắp có, cả người cô ngược lại cảm thấy thoải mái hơn.
Xe ngừng lại dưới lầu nhà cô, cô không vội vã mở cửa xe mà nghiêng đầu
nhìn thẳng Lận Khiêm chờ anh mở miệng. Ánh mắt thản nhiên mà trực tiếp.
“Cô nên suy nghĩ đề nghị kia với tôi một chút, nếu như hiện tại cô không đổi ý, không sửa đổi ý kiến, tôi đồng ý!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT