Lận Khiêm mới từ
sân huấn luyện trở về liền nhận được điện thoại của nhà. Anh nghe cho có lệ, lại thấy sắp nói vào trọng điểm vội vàng lấy cớ cúp điện thoại.
Anh rể anh vẫn luôn ở bên cạnh, nội dung trò chuyện cũng nghe được bảy tám
phần, không hiểu hỏi: “Sao lại an bài xem mặt cho cậu, cậu chưa nói với
người nhà chuyện tiểu Tống à?”
Lận Khiêm ném di động vào trong
ngăn kéo, nằm trên ghế sờ sống mũi, nghe anh rể nói anh lại cảm thấy đau đầu. Ban đầu là lười giải thích, tất cả mọi người đều hiểu lầm anh có
quan hệ với Tống Mộ Thanh, bây giờ muốn giải thích cũng không thể.
“Em với cô ấy trong sạch, chuyện gì cũng không có!”
“Thôi đi, anh còn không biết cậu nữa. Ngoài mặt thì luôn giả bộ không để ý,
không chừng trong lòng lại vụng trộm vui mừng không biết thành cái dạng
gì rồi đấy!” Anh rể anh khinh thường liếc anh một cái, ngồi vào trên
bàn, không còn dáng vẻ lãnh đạo trước mặt binh lính nữa.
“Anh
xem cô gái kia không tệ! Chỉ tại tính khí thối của cậu, ngay trước mặt
anh với tiểu Lưu khó chịu với người ta, người ta một tiếng phản kháng
cũng không có. Nếu đổi là chị cậu, vậy còn không……” Đột nhien cảm thấy
trước mặt em vợ quở trách vợ không thích hợp, vội vàng vòng vo: “ Hơn
nữa đừng xem trên vai cậu có mấy sao mấy gạch mà ra ngoài không để ý đến ai, chúng ta lâu ngày không về nhà luôn ở trong doanh trại, không phải
cô nương nào cũng nguyện ý gả cho quân nhan chúng ta đâu.”
Lận
Khiêm coi lời nói của anh rể không cs chút quan hệ gì với mình, câm lấy
kế hoạch huấn luyện tân binh trên bànlớn tiếng gọi Gấu trung đội trưởng
gọi vào.
“Anh nói, dẫu gì anh cũng là anh rể của cậu, anh đang nói chuyện với cậu, tôn trọng anh chút không được sao?”
“Trong doanh trại chỉ nói chuyện công sự chớ đem chuyện tư nói vào. Từ chính
ủy, nếu anh rảnh như vậy buổi trưa thay tôi đi họp?” Một bên anh cùng
anh rể nói chuyện một bên cầm kế hoạch ném về phía trung đội trưởng:
“Cậu cho nhiều thời gian nghỉ ngơi như vậy để cho bọn họ chơi sao? Như
vậy còn gì là huấn luyện? Làm lại!”
Trung đội trưởng gương mặt
đau khổ, huấn luyện như thế này những tân binh kia đã oang oang kêu cha
gọi mẹ rồi, huấn luyện như vậy có để cho người ta ngủ nũa không đây?
Nhìn sắc mặt của đoàn trưởng lời muốn nói ra cũng nuốt vào. Âm thầm nhìn qua chính ủy, thấy anh nháy mắt lúc này mới đứng nghiêm đáp một tiếng
“Vâng” sau đó ôm kế hoạch đi ra ngoài. Ra cửa chưa được mấy bước liền
đụng vào một người.
“Cậu chạy loạn cái gì, bộ đi không có mang theo mắt hay sao?”
Vừa thấy người lỗ mãng chạy tới là thuộc hạ của mình, trung đội trưởng lập tức hạ giọng rống lên.
Đỗ Tử Đằng bị đụng phải đầu choáng váng, chóp mũi cũng bị đụng như bị bẹo
xuống, nghĩ xoa xoa lại nhìn thấy sắc mặt của trung đội trưởng không
tốt, ủy khuất nhìn nhìn.
“Chuyện gì?” Trung đội trưởng trầm mặt hỏi.
Đỗ Tử Đằng đánh bạo liếc mắt nhìn vào trong phòng làm việc, thấy đoàn
trưởng đang nói chuyện với chính uỷ thở phào nhẹ nhõm. Ý thức được trung đội trưởng đang lườm mình lập tức co rúm cổ lại.
“Hỏi cậu thì trả lời, câm rồi à?”
Đỗ Tử Đằng bị giọng oang oang dọa sợ hết hồn, lập tức đem ngón tay lên
miệng ý bảo nhỏ giọng một chút, hoàn toàn quên người trước mặt là lãnh
dạo của mình. Ánh mắt lại liếc vào bên trong, mới nhỏ giọng nói đôi câu.
“Cậu lén lút ở đây làm gì? Còn không vào báo cáo chính ủy?”
“Chị dâu nhỏ tới, trước đừng cho đoàn trưởng biết.” Cậu ta vươn tới nói nhỏ.
Gấu trung đội trưởng gãi gãi đầu, không rõ chị dâu nhỏ mới gặp qua một lần
có chủ ý gì. Rõ rang người đã đến cửa lại phải gạt đoàn trưởng.
“Đi, trước đón người vào đã!” Nói xong liền vỗ tập giấy trong tay lên người Đỗ Tử Đằng, sải bước đi.
Bên này Tống Mộ Thanh ở trước cổng doanh trại đi tới đi lui nhiều vòng,
trên đường tới chịu bụi bặm không ít nhưng không thấy bóng “đau bụng”
kia đâu. Cũng không biết là cậu ta không tìm thấy anh rể của Lận Khiêm
hay là không cẩn thận bị Lận Khiêm bắt gặp?
Cô điên cuồng ngồi
một đường, thật vất vả đến được chỗ này lại bị cản lại, nói là không có
việc không cho vào. Cô chột dạ giải thích cho lính gác nửa ngày, nói cô
là bạn gái của Lận đoàn trưởng cũng không được cho vào cho đến khi chính đoàn trưởng ra dẫn vào.
Lần trước là đi cùng Ôn Nhã, chị ấy ra
vào doanh trại đã nhiều năm nên đã quen mặt, hơn nữa có Lưu liên trưởng
tự mình đến đón. Nhưng lúc này cô chỉ một thân một mình, người ta không
trực tiếp đuổi cô đi đã là tốt lắm rồi.
Tống Mộ Thanh không có
biện pháp. Điện thoại của Lận Khiêm như thế nào cũng không gọi được. Nếu anh biết cô mặt dày tìm tới cửa, nếu không một tay xáh cô ném giữa
đường thì đã là nể mặt cô lắm rồi. Đang không biết làm gì thì nhìn thấy
Đỗ Tử Đằng đi qua, cô lập tức thân thiết vẫy tay gọi. Nhưng Đỗ Tử Đằng
cũng chỉ là một tên lính quèn, cũng không thể dẫn cô vào được a! Cô suy
nghĩ một chút liền có chủ ý nhờ đến anh rể của Lận Khiêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT