Lộ Nghiên đi bộ đi làm, dường như chuyện ngày hôm qua khiến cô vẫn chưa
bình thường được, mắt cô sưng mọng, đầu óc lâng lâng, nhưng đi làm thì
vẫn phải đi làm. Khi Lộ Nghiên đến khách sạn, trùng hợp là Trần Mặc Đông đang đi từ trong ra, ánh mắt hai người nhìn nhau giây lát, Lộ Nghiên
khẽ mỉm với anh, nhưng Trần Mặc Đông không để ý, lạnh lùng đi về phía xe.
Lộ Nghiên có chút xấu hổ, nhưng đây là kết quả cô muốn.
Lộ Nghiên vẫn đi qua lại đại sảnh như thường, nhưng Triệu Phàm đi tới trước mặt cô mà cô vẫn không phát hiện ra.
“Nghĩ gì vậy? Lát nữa đến phòng tài vụ lấy tiền công tác lần trước nhé.”
Lộ Nghiên nghe thấy tiếng Triệu Phàm mới chuyển tầm mắt nhìn anh: “Vâng, em biết rồi, cảm ơn anh đã nói với em.” Nói xong, cô còn mỉm tinh nghịch với Triệu Phàm.
Đến phòng tài vụ lĩnh tiền công tác xong, cầm trên tay mấy tờ màu đỏ, Lộ Nghiên không khỏi cảm thán, năng suất làm việc quá thấp, mà chuyện này
cũng quá lâu rồi, cho dù tiền cầm trong tay cũng khiến người ta không
thích thú.
Tới gần trưa, Lộ Nghiên và Tiểu Diêu hẹn nhau đi ăn cơm. Tiểu Diêu vừa
nhìn thấy Lộ Nghiên liền giở trò, gãi đúng chỗ ngứa của cô.
“Nhớ mình không? Mình nói cậu biết chỗ đó thật đẹp, haiz. Mà cậu không ngủ đủ giấc à?”
Vì đi chơi cùng bạn trai nên Tiểu Diêu đã đặc biệt xin nghỉ hai ngày,
hơn nữa lại là hai ngày cuối tuần, mà hiện tại trong mùa du lịch ế ẩm
thì chất lượng du lịch và sự ngọt ngào của chuyến đi chắc chắn sẽ được
bảo đảm.
“Ngủ rất ngon mà!” Lộ Nghiên vừa đáp trả, vừa trốn cửu âm bạch cốt trảo của Tiểu Diêu. Hai người sôi nổi đi đến nhà ăn, thu hút không ít ánh nhìn bị tiếng của họ cuốn hút.
Lộ Nghiên có phần phỉ nhổ chính mình, chơi với bạn mà cô luôn chột dạ
cho rằng mình thiếu một ít chân thành, không nói thật với Tiểu Diêu.
Không phải cô không coi Tiểu Diêu là bạn tốt mà do cô thường không nói
những chuyện tâm tình tiêu cực với bạn bè, đây là thói quen của cô, cũng là “nhãn hiệu” tính cách của Lộ Nghiên.
Hai người tới canteen, xếp hàng mua cơm, trong lúc này Tiểu Diêu vẫn nói về những gì cô ấy nhìn và nghe thấy, ví dụ như nơi nào đó có phong tục
kỳ quái, phong cảnh ven đường, những chuyện thú vị ở đó, tất cả được
Tiểu Diêu kể lại sinh động như thật.
“Cậu thực sự nên làm hướng dẫn viên du lịch, cảm xúc của cậu có thể
truyền đạt cho du khách, khi đó chắc chắn cậu sẽ đầy bạc trắng lóa nha!” Lộ Nghiên trêu chọc.
Thấy Lộ Nghiên nói vậy, Tiểu Diêu ngây ngốc, cuối cùng lại tiếp tục câu chuyện của mình.
“Cậu ăn rong biển đấy à?” Tiểu Diêu cảm thấy kỳ lạ, Lộ Nghiên vẫn luôn
không thích rong biển mà lại đang gắp rong biển đưa vào miệng.
Lộ Nghiên cúi đầu, đúng vậy, mình đã gắp rất nhiều rong biển, may mà
chưa đưa vào miệng, nhưng sau đó cô cắn răng đưa hết đám rong biển kia
vào miệng, nhịn thở cố nuốt, không dễ dàng mới chống được cảm giác buồn
nôn mà nuốt hết.
“Mình cảm thấy kiêng ăn không tốt, đang bắt mình thay đổi, cậu phải cổ vũ mình nhiều hơn đấy.” Sau đó híp mắt với Tiểu Diêu.
“Thật đấy? Hay là giả?” Tiểu Diêu nhìn dáng vẻ hi sinh vì nghĩa của cô
vẫn không tin vào sự giác ngộ của đồng chí ấy, nhưng vẫn đem cốc nước
chanh trong tay đưa cho Lộ Nghiên, phụ họa thêm: “Cố lên, cố lên, mình
luôn ủng hộ cậu.” Lộ Nghiên uống một ngụm to mới lấn át được mùi vị
trong miệng.
“Lộ Nghiên, cậu sao vậy?”
“Không sao, ánh mặt trời tươi đẹp như vậy, mình có thể có chuyện gì được.”
“Lúc cậu có chuyện gì trong lòng, tốc độ nói chuyện đều gấp hai lần bình thường, số lượng thì gấp năm lần. Cậu bây giờ đang như vậy đấy.”
“Trùng hợp mà thôi.”
Buổi chiều, Lộ Nghiên đổi ca làm với chị Trương cùng tổ. Lúc Lộ Nghiên
ra khỏi cửa thì thấy Triệu Phàm, hai người đều không mặc đồng phục.
Lộ Nghiên vẫn còn chút mệt mỏi, sau khi kích động quá thường không vực
được tinh thần dậy nữa. Triệu Phàm mời cô đi ăn kem, Lộ Nghiên lười từ
chối, đi cạnh anh vào một quán kem.
Triệu Phàm nói về những điều tâm đắc trong quản lý mà anh đã tổng kết
gần đây. Vài lần Lộ Nghiên muốn cắt ngang anh, nhưng lại ngại, cô thực
sự không hứng thú với vấn đề này.
“Rõ ràng em sinh ra đã có một vẻ ngoài ngay thẳng, nhưng sao với việc gì em cũng nhún nhường vậy?” Triệu Phàm đột nhiên chuyển đề tài.
“Anh nói gì cơ?”
“Em không thích anh nói những điều này đúng không? Anh thật sự rất muốn xem khi nào thì em sẽ không chịu nổi nữa.”
“Em nghe tai này lọt tai kia mà.”
“Không biết nên nói là em dối trá hay thành thật.”
“Đương nhiên là thành thật. Em không sợ mạo phạm lãnh đạo, có gan nói thẳng, họp thường niên anh nhớ phải thưởng em đấy.”
“Lộ Nghiên, anh rất thích dáng vẻ nói nhiều của em, chân thật hơn so với bình thường. Có lẽ em đã giữ mình trong trạng thái hỗn loạn quá lâu, em thế này thật sự rất đáng yêu. Hồi học đại học, em chỉ như vậy trước mặt Thẩm Nham, bọn anh chỉ có thể nhìn trộm hai người thôi.” Triệu Phàm có
thể đã nhận ra mình lỡ lời, ngượng ngùng nuốt lời sau đó.
“Lời của em so với anh còn ít hơn nhiều đấy. Mà ai nói em đang hỗn loạn? Bây giờ em rất bình tĩnh hòa nhã, tâm tĩnh như nước.”
“Đúng là không thể gây sự với em.” Triệu Phàm bất lực lắc đầu.
Lộ Nghiên cúi đầu há to miệng ăn kem, lúc này cô thấy miệng mình rất khô, và tự cô cũng cảm thấy mình đã nói rất nhiều.
Lộ Nghiên về nhà mới phát hiện đã hơn hai giờ, cô cảm thấy mình và Triệu Phàm đã nói chuyện rất lâu, chuyện trên trời dưới đất, những gì có thể
nói, cả hai người đều đã nói.
Lộ Nghiên thấy buồn chán, cô mở QQ, MSN, sửa lại toàn bộ chữ ký, sau đó
cô lại cảm thấy biểu đạt quá thẳng thắn nên muốn sửa lại như cũ, nhưng
nội dung lúc trước cô không nhớ rõ lắm, vì thế cuối cùng đành để trống
các chữ ký.
Lộ Nghiên tự thấy mình vô vị, đúng là tự giày vò mình vô ích. Sau đó cô thấy Lỗ Mạn trên MSN, liền gửi đi một biểu tượng, nhưng rất lâu sau vẫn không thấy Lỗ Mạn trả lời.
Lộ Nghiên tìm thấy một cái móc chìa khóa gấu trúc mà trước kia cô mới
làm được một nửa. Cô nhớ có lần gặp một bạn chung phòng hồi đại học, sau khi ăn xong hai người cùng đi đến cửa hàng thêu chữ thập. Chủ quán là
một cô gái hơn 20 tuổi, thấy họ bước vào chỉ chào qua loa rồi lại tiếp
tục làm việc, cô ấy đang đối chiếu bức hình của móc chìa khóa trên màn
hình máy tính. Bức ảnh trên màn hình máy tính là một con gấu trúc ngộ
nghĩnh ngây thơ. Lộ Nghiên hỏi chủ quán nguồn gốc bức ảnh nhưng chủ quán không nói, chỉ để cô copy ảnh vào USB, Lộ Nghiên rất cảm kích. Sau này
mới làm được một nửa thì Thẩm Nham nói chia tay, cô lại bận việc, cả
thời gian và tâm tư đều khiến nó không hoàn thành được.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Lộ Nghiên giật mình, đa số thời gian Lộ
Nghiên đều để điện thoại im lặng, vì thế vừa nghe thấy tiếng điện thoại
của mình cô còn có chút lạ lẫm.
Lỗ Mạn gọi điện, cô ấy vẫn rất ghét nhắn tin, QQ, MSN hay những công cụ
tán gẫu như thế. Cô ấy và người khác liên lạc nếu không phải là gặp mặt
thì sẽ là nói chuyện điện thoại.
“Cái bưu thiếp của cậu viết linh tinh gì đấy!” Quả nhiên là phong cách dạo đầu của Lỗ Mạn.
“Viết bừa mà, mình cảm thấy rất vui.”
“Mình còn không hiểu cậu đấy.” Khẩu khí coi thường Lộ Nghiên.
“…”
“Không phải cậu đã tra tấn cái dạ dày và cổ họng của mình rồi đấy chứ?
Mình nói cậu có tiền đồ biết không, nhưng cái dạ dày nhỏ của cậu khả
năng ăn no chết cũng nhiều hơn người bình thường, còn cái cổ họng nữa,
giọng nói đã không ngọt ngào hay ho, cậu còn tra tấn nó. Lúc tâm tình
không tốt, cậu có thể đổi dạng tra tấn khác được không, ví dụ như tóc,
hay ví tiền của cậu ấy. Thật sự muốn đá cho tên Thẩm Nham nhà cậu hai
phát, hắn ta khẳng định rất vui đấy.”
“Cậu không sao chứ?” Lộ Nghiên quyết định chuyển đề tài. Chuyện của Lỗ Mạn thật ra còn phức tạp hơn chuyện của cô.
“Có thể có chuyện gì được?Anh ta dám đắc tội với mình, mình sẽ đánh chết anh ta.”
“Biết đâu anh ta thực sự yêu cậu.”
“Yêu? Trên thế gian này làm gì có tên khốn nào biết yêu? Lùi một vạn
bước nói anh ta yêu mình thì anh ta đã sớm chạy mất hút rồi.” Giọng Lỗ
Mạn hơi run lên, Lộ Nghiên quyết định tốt nhất nên dừng lại.
Ngắt điện thoại, Lộ Nghiên thở dài. Trên đời này mỗi người đều có một
câu chuyện riêng của mình. Cô gái như Lỗ Mạn, xuất thân tốt, dung mạo
đẹp, tính cách ngoài sự nóng tính thì cũng được coi là tốt tính, nhưng
cô ấy cứ mờ mịt ở mãi chuyện xưa, không có lấy một chút tự tin.
Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vẫn chưa quá bốn giờ, cô cầm ví tiền và điện thoại ra ngoài.
Lộ Nghiên chọn một quán tóc trên đoạn đường sầm uất, cô định cắt tóc
ngắn. Nhiều năm trước cô cũng để tóc ngắn vì bản thân cô rất thích tóc
ngắn. Nhưng nghĩ đến công việc để tóc dài hợp lý hơn, nên quyết định đem đống đuôi ngựa này làm thành đám xoăn gợn sóng.
“Chị gái, tóc chị vẫn chưa đủ dài, chị hãy tin tưởng em, em sẽ làm cho chị một mái tóc đẹp.”
Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn người gọi mình là “chị gái”, rõ ràng vẻ mặt
tang thương lại còn mang mái tóc trào lưu vàng chóe, đúng là không cách
nào đánh giá được. Sau đó người này lại bị một cô gái trẻ gọi đi, Lộ
Nghiên nghe thấy cô gái ấy cũng gọi người này là “chị gái”. Cách gọi
tình cảm này có lẽ là thói quen của người ta, Lộ Nghiên không để ý nữa,
đợi người đó trở về, Lộ Nghiên giao tóc mình cho anh ta, dù thành hình
dạng gì cô cũng chấp nhận.
Thời gian hấp tóc lâu khiến Lộ Nghiên mất kiên nhẫn, cầm quyển tạp chí
lật qua vài lần lại càng cảm thấy buồn bực, có người tán gẫu vài câu với Lộ Nghiên, nhưng thấy cô hờ hững trả lời liên rời đi.
Sau hơn ba giờ, tất cả đều hoàn thành, Lộ Nghiên đứng trước gương nhìn
tóc mình, người gọi Lộ Nghiên là “chị gái” ca ngợi đủ kiểu mái tóc của
cô. Sau đó lại bảo cô gái trang điểm bên cạnh phải miễn phí màn trang
điểm phối với mái tóc này của cô, Lộ Nghiên từ chối không được.
Từ trong gương, Lộ Nghiên thấy mình đã thay đổi một chút, cuối cùng trên mặt cũng có một chút quyến rũ, thật ra trang điểm không đậm, chỉ dùng
son làm hồng đôi môi đã khiến khuôn mặt xinh đẹp lên rất nhiều.
Lộ Nghiên đi ra từ hàng tóc, cô mua một phần gà rán ở quán KFC bên cạnh, ngồi xuống một chiếc ghế bên đường. Đường xá trước mặt ngày càng sầm
uất, trời dần tối, đèn neon và đèn đường càng khiến con phố thêm náo
nhiệt. Phía đối diện là một nhà hàng tráng lệ, bên cạnh là một công ty
lớn.
Cửa sổ tầng hai của nhà hàng đều mở, Lộ Nghiên có thể nhìn thấy những
bóng người bên trong, có phòng cả đám người đang chúc rượu nhau; có
phòng, một cậu bé đang thò đầu khỏi cửa nhìn ra phía ngoài, người bên
cạnh cẩn thận trông chừng, có lẽ là mẹ cậu bé.
Lộ Nghiên ăn xong, lại đứng dậy đi mua thêm một phần gà rán và một cây
kem ốc quế, may là vị trí vừa rồi chưa bị chiếm, nhưng có thể có vài
người sẽ chọn nơi này để ngồi ăn.
Lộ Nghiên đổ kem vào cốc, rồi vứt phần đáy của cây kem đi.
Người xung quanh qua lại, trước mắt xe cộ đi như mắc cửi, đối diện với
ánh đèn rực rỡ, Lộ Nghiên thấy thích thú, dường như cô không liên quan
gì đến thế giới xung quanh, điện thoại kêu hai lần nhưng Lộ Nghiên không nhận.
Lúc ăn xong ly kem, tiếng chuông tin nhắn vang lên, đúng lúc Lộ Nghiên thò tay lấy điện thoại.
“Em lại ăn một lần nữa xem” – Nội dung tin nhắn của Trần Mặc Đông.
Lộ Nghiên nhìn quanh nhưng không thấy Trần Mặc Đông, sờ soạng trên người mình cũng không thấy loại sản phẩm theo dõi công nghệ cao nào. Lộ
Nghiên tự hỏi mình liên tục là có nên trả lời tin nhắn của anh không,
cuối cùng vẫn khuất phục trả lời một tin, Lộ Nghiên cảm thấy vẫn nên xoa dịu Trần Mặc Đông, nếu không người chịu thiệt sẽ chính là mình.
“Vừa lúc em không muốn ăn nữa.” – Nội dung tin nhắn trả lời.
Lần nữa Lộ Nghiên lại từ KFC đi ra, cầm một chiếc bánh trứng, ngồi lại chỗ cũ, vừa ăn vừa đợi người.
Nửa tiếng sau, Lộ Nghiên bị một chiếc bóng bao trùm lấy, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy người mình đang chờ – Trần Mặc Đông.
Hai người đi bộ bên lề đường, Trần Mặc Đông đi đường của mình, Lộ Nghiên đi sau Trần Mặc Đông.
“Em mời anh ăn kem.” Lộ Nghiên giữ Trần Mặc Đông lại, chỉ vào một quán kem nhìn có vẻ ngon.
“Anh không ăn.”
“Anh nên ăn đi, ăn cho hạ hỏa.”
“Phải là em ấy chứ.”
“Có thể, vậy em đi mua một cái hạ hỏa đây.”
Trần Mặc Đông nhìn chằm chằm Lộ Nghiên, như mang một vẻ bất lực, sau đó lại bước tiếp, Lộ Nghiên đành phải đuổi theo anh.
Lộ Nghiên cúi đầu, nhìn mặt đất trước mặt, ánh mắt bỗng nhòe đi. Cảm xúc của Lộ Nghiên đang dâng lên thì đột nhiên cô bị Trần Mặc Đông kéo đến
bên người.
“Đi đường phải nhìn phía trước chứ, em cứ nhìn mặt đất làm gì, mặt đấy
ấy không hiện ra tiền đâu.” Trần Mặc Đông có chút không bình tĩnh, thì
ra một chiếc xe ba bánh ngược chiều chạy qua, Lộ Nghiên không để ý thấy, may mà Trần Mặc Đông kéo cô lại, nếu không chắc chắn đã có va chạm rồi.
“Trần Mặc Đông, em phát hiện nếu anh tìm người con gái khác thì em cũng
có chút luyến tiếc. Anh xem dáng vẻ mình đẹp đẽ thế kia, dáng người cũng không tệ, mà lại có tiền, em không cần anh đúng là tổn thất lớn rồi.”
“Cho nên?”
“Cho nên em cảm thấy chúng ta nên bắt xe về, nếu không trên đường mà có
nữ lái xe nào đó thì chắc chắn sẽ gây ra sự cố giao thông nguy hiểm
đấy.”
Trần Mặc Đông nghe xong, quay đầu bước về phía trước. Lộ Nghiên chạy
theo, thử thăm dò lôi kéo tay áo của Trần Mặc Đông, nhưng anh vùng ra.
“Đồ nhỏ mọn, không phong độ.” Lộ Nghiên thầm mắng.
Cuối cùng hai người vẫn bắt xe quay về. Trên đường, Trần Mặc Đông không
nói chuyện gì với Lộ Nghiên, anh bị Lộ Nghiên làm cho tức đến mức không
muốn nói gì.
“Cô gái nhỏ làm chồng giận sao? Đàn ông đôi khi cũng phải được dỗ dành
đấy.” Lái xe là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, trêu chọc hai người trên xe.
“Vậy vợ chú bình thường dỗ chú thế nào ạ?” Lộ Nghiên nhìn khuôn mặt hí
hửng của Trần Mặc Đông, tâm tình đã tốt nhiều rồi, bắt đầu tán chuyện
cùng lái xe.
“Tôi làm gì dám gây sự với cô ấy, vợ tôi nhỏ hơn tôi mười mấy tuổi,
nhưng cũng lớn tuổi hơn cậu, bình thường đều là tôi dỗ cô ấy.”
“Nói như vậy, cô gái tìm được chồng lớn tuổi hơn mình là phúc rồi.” Lộ Nghiên cứ như vừa ngộ ra được điều gì đó.
Lái xe mỉm không trả lời.
Đến trước cửa nhà, Trần Mặc Đông đợi Lộ Nghiên mở cửa, nhưng Lộ Nghiên
chậm quá, bị Trần Mặc Đông giành lấy chìa khóa, mở cửa phòng.
Lộ Nghiên đi sau vào phòng, bị một lực lớn đẩy cô áp lưng vào cánh cửa,
sau đó đôi môi bị Trần Mặc Đông khóa kín. Trần Mặc Đông như đang dùng
hết sức lực để hôn, vài lần Lộ Nghiên bị răng của Trần Mặc Đông làm đau, nhưng cô tự biết không đẩy được anh ra nên cũng nhiệt tình hôn lại, hai người tan trong nụ hôn nồng nhiệt kéo dài.
Lộ Nghiên cũng không biết rốt cuộc đã hôn bao lâu, nhưng đều làm hai
người hổn hển thở. Trần Mặc Đông lại tiếp tục hôn nhẹ lên môi và mắt Lộ
Nghiên. Cả cơ thể Lộ Nghiên không còn chút sức lực nào, dựa hẳn vào
người Trần Mặc Đông. Hai người ôm nhau rất lâu, đến tận khi nhiệt độ cơ
thể dịu đi.
Trần Mặc Đông ôm Lộ Nghiên vào phòng ngủ. Lộ Nghiên mơ màng nhìn anh,
tiếp theo anh sẽ làm gì trong lòng cô đều rất rõ, nhưng cô lại không
muốn phản kháng lại chút nào.
Mà Trần Mặc Đông lại không giống những gì Lộ Nghiên nghĩ, vào phòng ngủ anh chỉ đặt cô lên giường.
“Anh sẽ giúp em đóng cửa, ngủ đi nhé.” Trần Mặc Đông kéo chiếc chăn của
Lộ Nghiên, sau đó không hề dịu dàng đắp kín cả mặt Lộ Nghiên, rồi quay
người bước đi.
Lộ Nghiên nghe thấy tiếng đóng cửa liền lập tức vọt tới phòng tắm, đầu
tóc trong gương rối hết lên, quần áo không gọn gàng, son môi lem bốn
phía, chiếc môi sưng lên, sắc mặt hồng lên, tổng thể nhìn thì cô đang
mang dáng vẻ của một oán phụ với dục vọng bất mãn. Lộ Nghiên gần như
muốn giết chính mình, mình đúng là hủ bại rồi, cô vô cùng hối hận. Tên
sắc lang Trần Mặc Đông này, Lộ Nghiên sẽ nguyền rủa anh ta một trăm lần. Cô nghiêng đầu nhìn thấy chiếc khăn tay dính son môi bên cạnh, chắc là
Trần Mặc Đông vừa mới dùng, xem ra không có trò hay rồi, Lộ Nghiên hậm
hực tắm rửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT