Khi ôm cô, anh cảm thấy trong lòng tràn đầy thỏa mãn trước nay chưa từng có, khiến cho anh vô cùng thoải mái.

Tống Tâm Dao không hỏi, cũng không nói gì thêm, chỉ là ôm Cung Hình Dực thật chặt, cô phát hiện mấy ngày nay không gặp anh,cô cũng rất nhớ anh.

"Dực, khi nào rảnh dẫn em và Kỳ Kỳ đi chơi một ngày đi! Ba người một nhà chúng ta cũng chưa từng đi chơi cùng nhau." Hai ngày trước Hoắc Huyền Lôi nói sẽ đưa cô cùng Kỳ Kỳ đi chơi, chỉ là từ sáng sớm ngoài cửa đã vây đầy ký giả, cô liền gọi điện thoại cho anh nói anh không nên tới, coi như anh có tới, bọn họ cũng không thể ra ngoài, lại còn tang thêm tin tức cho ký giả, nếu là như vậy, không bằng bảo anh không nên đến nữa.

"Được, mấy ngày nữa anh đưa hai người đi chơi." Cả nhà bọn họ, quả thực chưa từng đi chơi cùng nhau, cũng nên ra ngoài cùng nhau chơi đùa thật thoải mái rồi.

"Được!" Tống Tâm Dao đáp một tiếng, tiếp tục tựa vào trong ngực anh.

Ngẩng đầu nhìn cằm Cung Hình Dực, thấy hầu kết của anh vẫn chuyển động không ngừng, liền đưa tay ra sờ, lại nghe thấy Cung Hình Dực rên lên một tiếng .

"Dực, anh làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?" Ngẩng đầu thấy mặt của anh hồng hồng, mà một cái tay của cô vẫn chưa rời đi hầu kết của Cung Hình Dực.

"Dao Dao, anh nghĩ muốn em!" Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Tâm Dao , anh từ từ cúi thấp đầu xuống, nhẹ nhàng đặt môi lên môi cô.

Tống Tâm Dao cũng ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mặc anh hôn! Tay của anh, chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏi tóc cô, đi tới dưới áo.

Đúng lúc tay lẻn vào bên trong áo thì lại nghe được. . . . . .

"Mẹ, ăn cơm!" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của Kỳ Kỳ .

Nghe thấy tiếng Kỳ Kỳ gọi, Tống Tâm Dao vội đẩy Cung Hình Dực ra, thở hổn hển lên tiếng: "Oh! ~" đỏ mặt nhìn Cung Hình Dực, mới vừa. . . . . .

Bọn họ thiếu chút nữa là lau súng cướp cò rồi, nếu như không phải Kỳ Kỳ đột nhiên chạy tới gọi bọn họ đến ăn cơm, tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì, có thể nghĩ ra.

"Đi thôi!" Cung Hình Dực mặc dù tức giận, Kỳ Kỳ tại sao lần nào cũng đến đúng lúc như vậy, mỗi lần đều vào lúc hai người bọn họ thân thiết sẽ chạy đến tìm họ.

Rõ là. . . . . .

Anh sớm muộn gì cũng có một ngày bị chính con trai của mình, hại đến lửa dục thiêu than đến hỏng mất.

"Mẹ, ông ấy có bát nạt mẹ hay không ?" Kỳ Kỳ phòng bị nhìn Cung Hình Dực, hai người bọn họ đi vào lâu như vậy, rốt cuộc ở bên trong đã làm chuyện gì?

"Kỳ Kỳ, cha làm sao lại phải bắt nạt mẹ con? Đương nhiên là yêu mẹ con rồi!" Lời nói của Cung Hình Dực mặc dù có chút mập mờ, nhưng mà Kỳ Kỳ nghe cũng khó có thể hiểu được.

"Mẹ tôi không cần ông yêu, tôi sẽ yêu mẹ!" Kỳ Kỳ chạy đến ngồi giữa hai người bọn họ, đem khoảng cách giữa hai người bọn họ kéo ra một chút.

"Tiểu quỷ, mẹ con đương nhiên là muốn cha tới yêu, con muốn yêu, thì phải đợi sau này đi yêu vợ của con." Cung Hình Dực kéo Tống Tâm Dao ôm vào trong ngực mình.

"Người đàn ông đáng ghét, buông mẹ tôi ra, mẹ là của tôi." Thấy Tống Tâm Dao bị Cung Hình Dực ôm vào trong ngực, Kỳ Kỳ rất tức giận, rất là tức giận, mẹ chỉ có thể để cho nó ôm, những người khác không thể giành mẹ với nó .

"Hai người thật là!" Tống Tâm Dao thật sự không có biện pháp với hai cha con bọn họ.

"Mẹ, đi thôi! Con đói bụng!" Kỳ Kỳ kéo Tống Tâm Dao đi.

"Không cần kéo nha!" Tống Tâm Dao dở khóc dở cười, đứa con trai này tham muốn giữ lấy có phải quá mạnh mẽ hay không, mỗi lần đều như vậy.

Mỗi lần thấy cô và Cung Hình Dực than cận một chút, nó liền tức giận, mặc dù mỗi lần cô đều thích nhìn bộ dáng bĩu môi tức giận của nó.

Chỉ là, giữa hai cha con bọn họ, nếu tình cảm vẫn cứ như vậy, cũng không tốt. Cô nên suy nghĩ thật kỹ, phải làm cho quan hệ giữa hai cha con bọn họ khá hơn một chút.

Ít nhất, cũng để cho Kỳ Kỳ gọi anh là cha.

Hiện tại, nó vẫn không gọi cha, vẫn luôn gọi là ông già, người đàn ông đáng chết...

Không hề biết lễ phép một chút nào, hơn nữa còn có chút quá đáng.

"Mẹ, con muốn ăn mì mẹ làm, mẹ làm cho con đi,có được không?" Kỳ Kỳ lôi kéo Tống Tâm Dao, đột nhiên muốn ăn mỳ cô làm.

Nói thật ra, Tống Tâm Dao cũng chỉ có thể làm mỳ, những món ăn khác đều không phải cô làm. Mặc dù bình thường cô có giúp, nhưng những thức ăn kia, phần lớn đều là do Triệu Tâm Nguyệt xuống bếp làm. Mà cô cũng chỉ có thể làm người giúp đỡ.

"Buổi tối ăn cơm, sáng sớm ngày mai mẹ làm mỳ cho con ăn."

"Nhưng mà, hiện tại con muốn ăn!" Kỳ Kỳ ôm hai tay của Tống Tâm Dao, nó muốn để cho người đàn ông kia xem một chút, mẹ rất thương nó, mẹ sẽ không yêu ông ta.

"Kỳ Kỳ ngoan, bà ngoại đã nấu xong cơm, cho nên Kỳ Kỳ phải ngoan ngoãn ăn cơm. Kỳ Kỳ không phải nói, muốn lớn lên thật nhanh để chăm sóc mẹ sao? Như vậy thì phải ăn cơm, ăn cơm mới có thể lớn lên, biết không?" Tin tưởng, chiêu này nhất định hữu dụng với Kỳ Kỳ.

"Vậy sáng sớm ngày mai mẹ nhất định phải làm mỳ cho con ăn đó! ~" Kỳ Kỳ tin tưởng Tống Tâm Dao, mẹ nhất định sẽ làm mỳ cho nó. Bởi vì mẹ biết nó thích ăn mỳ mẹ làm nhất.

"Sẽ không quên đâu!" Ôm Kỳ Kỳ lên trên ghế, ngồi xuống ở bên cạnh nó, Tống Hàm quân ngồi ở vị trí chủ vị , Cung Hình Dực cũng đi tới ngồi xuống đối diện với Tống Tâm Dao.

Kể từ sau ngày hôm đó, bọn họ vẫn chưa cùng nhau dùng bữa.

*

"Hình Dực a! Buổi tối con ở lại đây đi, mới vừa uống chút rượu, không nên lái xe!" Gần nửa đêm, Tống Hàm Quân đột nhiên khiến Cung Hình Dực không muốn rời đi.

Tối nay bọn họ thật sự có uống một chút rượu, lái xe khi say rượu cũng không tốt lắm.

"Con vẫn nên trở về thôi! Kỳ Kỳ hình như không muốn cho con ở lại." Nhìn ánh mắt của Kỳ Kỳ, anh hoàn toàn có thể nhận thấy, Kỳ Kỳ không muốn để anh ở lại.

"Kỳ Kỳ, cha con uống rượu, chẳng lẽ con muốn để cho cha con lái xe khi say rượu sao?" Tống Hàm Quân nhìn về phía Kỳ Kỳ, thấy cặp mắt của nó đang lườm Cung Hình Dực.

"Ông ngoại, cháu không phải không hoan nghênh ông ta a!" Kỳ Kỳ nhào vào trong ngực Tống Tâm Dao , ôm cổ Tống Tâm Dao.

"Hình Dực, ở lại đây đi! Uống rượu xong lái xe, em cũng không yên lòng!" Tống Tâm Dao hoàn toàn không yên tâm, tối nay anh uống không ít, hai người uống cạn sạch một chai rượu đỏ, hơn nữa phần lớn là Cung Hình Dực uống.

"Được rồi!" Cung Hình Dực cười trộm, ít nhất Tống Tâm Dao cũng mở miệng giữ anh ở lại, coi như Kỳ Kỳ không vui lòng, nhưng cũng là Tống Tâm Dao giữ anh lại, vậy chỉ có thể khiến Kỳ Kỳ thất vọng một lần thôi.

Dù nói thế nào, chỉ một thời gian nữa, hai người bọn họ cũng sẽ kết hôn, Kỳ Kỳ có không vui lòng khi nhìn anh, nhưng mà hai người bọn họ đã là vợ chồng.

Mỗi đêm sẽ cùng ở chung một chỗ, cho dù nó không vui cũng không thể làm gì được.

Hiện tại anh rất muốn xem xem, sau khi hai người kết hôn Kỳ Kỳ sẽ như thế nào?

Là mỗi buổi tối đều ở trong phòng bọn họ hay là bị anh đuổi ra ngoài?

"Không còn sớm nữa, chúng ta lên lầu nghỉ ngơi đây, Kỳ Kỳ tối nay ngủ cùng ông bà ngoại đi, ông ngoại kể chuyện cổ tích cho cháu nghe." Tống Hàm Quân dường như cố ý muốn đưa Kỳ Kỳ đi.

"Cháu không muốn nghe, cháu muốn ngủ cùng mẹ, nếu không người đàn ông hư này sẽ bắt nạt mẹ đó." Kỳ Kỳ mới không ngốc, nếu như nó theo ông ngoại rời đi, như vậy Cung Hình Dực nhất định sẽ bắt nạt mẹ.

Chương 39. cô gái ngốc

"Đứa bé ngốc, đấy là cha cháu, cha cháu làm sao lại bắt nạt mẹ cháu chứ, cha cháu chỉ có yêu mẹ cháu, để Kỳ Kỳ có thêm một đứa em gái, có được hay không?" Tống Hàm Quân nói khiến Tống Tâm Dao đỏ cả mặt, cô không ngờ cha lại có thể nói thoải mái như vậy.

"Cháu mới không cần em gái. Nếu có em gái, mẹ sẽ lại chỉ yêu em gái mà không yêu Kỳ Kỳ." Kỳ Kỳ bĩu môi không đồng ý, có đánh chết nó cũng không đồng ý.

"Vậy không cần em gái nữa, tối nay cháu ngủ với ông ngoại, ngày mai ông ngoại dẫn cháu đến khu vui chơi, có được hay không?" Tống Hàm Quân dụ dỗ Kỳ Kỳ.

"Thật sao?" Kỳ Kỳ có chút động tâm.

"Ông ngoại đã lừa cháu bao giờ chưa?" Tống Hàm Quân thương yêu nó còn không kịp, làm sao có thể lừa nó chứ.

"Vậy được, mẹ, buổi tối con ngủ cùng ông bà ngoại, nếu như người đàn ông này bắt nạt mẹ, mẹ cứ gọi Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đến cứu mẹ." Kỳ Kỳ ngẩng đầu hôn Tống Tâm Dao một cái mới để cho Tống Hàm Quân kéo ra khỏi phòng khách.

Cung Hình Dực nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi, anh hiểu Tống Hàm Quân tạo điều kiện cho hai người bọn họ có thời gian ở cùng nhau.

"Chúng ta cũng trở về phòng đi ngủ đi!" Cung Hình Dực lôi kéo Tống Tâm Dao. Hiện tại, anh nghĩ muốn hoàn thành chuyện lúc tối kia.

Nếu như không nắm chắc cơ hội lần này không biết đến bao giờ mới có cơ hội tiếp theo.

"Ừ!" Tống Tâm dao gật đầu một cái. Coi buồn ngủ quá a! Hiện tại, cô chỉ muốn chui vào trong chăn, ngủ một giấc thật ngon thôi. Bình thường phải dỗ Kỳ Kỳ ngủ, đến tối muộn cô mới có thể đi ngủ, đến nửa đêm, Kỳ Kỳ còn muốn đi vệ sinh. Cứ như vậy, thời gian ngủ của cô càng ngày giảm càng nhiều.

Trở lại trong phòng, Tống Tâm Dao liền lấy quần áo ngủ đi vào phòng tắm. Cung Hình Dực thấy cô đã đi vào phòng tắm thì lại đi ra cửa, khóa cửa phòng lại sau đó xoay người đi đến bên giường.

Anh không nhớ rõ đây là lần thứ mấy anh đến phòng của Tống Tâm Dao, nhưng mà đây là lần đầu tiên anh ở lại qua đêm. Nhìn chiếc giường, tối nay hai người bọn họ sẽ cùng nhau qua đêm trên chiếc giường này. Đi tới một bên giường ngồi xuống, lại nhìn thấy cuốn album bên cạnh, liền cầm lên xem.

Bên trong đều là hình của Tống Tâm Dao và Kỳ Kỳ, còn có cả hình khi Kỳ Kỳ vừa mới sinh ra. Thật đáng yêu!

Bộ dáng mập mạp lúc mới sinh so với bây giờ thật chẳng giống nhau chút nào.

"Xem cái gì vậy?" Chẳng biết Tống Tâm Dao đã thay xong quần áo từ trong phòng tắm đi ra từ lúc nào.

"Xem hình Kỳ Kỳ lúc bé." Chớp mắt một cái Kỳ Kỳ đã lớn như vậy, thế nhưng người làm cha như anh trước đây không lâu mới biết mình mình có một đứa con trai.

Tống Tâm Dao bò lên trên giuờng, đến bên cạnh anh, đưa tay ôm cổ anh, tựa cằm vào trên vai anh, cùng anh xem hình con trai khi còn bé.

"Tại sao lúc mang tha lại không đến tìm anh?" Cung Hình Dực không hiểu, nếu như lúc đó cô đến tìm anh, anh nhất định có thể nhìn thấy đứa bé ra đời.

"Em nói cho anh biết em mang thai con của anh, anh sẽ tin em sao? Có lẽ anh sẽ chỉ cho em một khoản tiền để cho em đừng đùa với anh như vậy nữa." Cô nói không sai, ban đầu, cô cũng muốn đi tìm Cung Hình Dực, để hai người cùng nhau thương lượng xem giải quyết chuyện này như thế nào, nhưng mà sau khi nghe Y Y nói chuyện, cô cũng không dám đi tìm anh nữa.

"Có lẽ anh thật sự sẽ làm như vậy, nhưng không được nhìn thấy Kỳ Kỳ sinh ra, anh cảm thấy rất khó chịu." Nếu như anh thấy Kỳ Kỳ được sinh ra, cùng cô nuôi dưỡng Kỳ Kỳ, có lẽ tình cảm giữa hai cha con bọn họ sẽ không như thế này.

"Anh có biết lúc em biết mình mang thai Kỳ Kỳ em sợ như thế nào không?" Lúc ấy coi vô cùng sợ hãi, cũng rất rối rắm, không biết là nên sinh hạ Kỳ Kỳ hay là phá bỏ nó đây.

Nhưng mà nó là ruột thịt của cô, làm sao cô nỡ nhẫn tâm phá bỏ.

Sau khi sinh Kỳ Kỳ cô chưa từng hối hận với quyết định của mình, mặc dù thời gian đó cô rất mệt mỏi rất khổ cực nhưng cô vẫn cảm thấy thỏa mãn. Kỳ Kỳ hiểu chuyện như vậy, yêu thương cô như bậy cô cảm thấy thế là quá đủ rồi.

Cung Hình Dực đem cuốn album trên tay đạt lại trên tủ đầu giường, xoay người ôm Tống Tâm Dao vào lòng. Nhìn kỹ khuôn mặt cô, nhớ lại khi anh nhìn thấy cô bốn năm trước, cô thật giống như một đứa trẻ.

Nhưng mà bây giờ cô lại có một dáng vẻ khác, cô đã trở nên thành thục hơn rất nhiều. Đó là mùi vị chỉ có những người làm mẹ mới có.

"Lúc ấy, nếu như là anh tỉnh lại trước, có lẽ anh thật sự sẽ cho em một khoản tiền, sau đó ép em uống thuốc tránh thai. Nếu chuyện xảy ra như vậy, Kỳ Kỳ có lẽ cũng sẽ không tồn tại." Bất kì người phụ nữ nào cùng anh xảy ra quan hệ cũng đều bị anh ép uống thuốc tránh thai. Hoặc là khi làm việc, anh không lưu lại mầm mống của mình trên người bọn họ.

Chỉ là Tống Tâm Dao là một ngoại lệ, ngoài ý muốn cô đã sinh cho anh một đứa con trai.

"Đều đã qua rồi, đi tắm rồi đi ngủ đi, em buồn ngủ qúa." Cô thật sự rất buồn ngủ, mí mắt đã sớm đánh nhau, buông Cung Hình Dực ra, cô chui vào trong chăn, Cung Hình Dực cũng cầm khăn tắm mà cô vừa đưa cho anh lên, đi vào trong phòng tắm.

Đợi đến khi anh đi ra, toàn thân cao thấp chỉ quấn một cái khăn tắm. Tống Tâm Dao nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn anh. Cô lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể một người đàn ông với khoảng cách gần như vậy.

Cung Hình Dực mỉm cười, đi sang phía bên kia giường, cũng chui vào trong chăn.

"Rất mệt sao?" Thấy Tống Tâm Dao vẫn nhắm chặt mắt, anh hỏi.

"Ừ. . . " Xoay người, cô liền chui vào ngực Cung Hình Dực. Chính cô cũng không nghĩ tới chỉ mới xoay người đã chui vào trong ngực anh.

Mở hai mắt ra liền thấy một mảng da thịt màu đồng, lập tức liền đỏ mặt. Cô muốn thoát ra, lại bị Cung Hình Dực ôm lại thật chặt.

"Đừng động!" Chẳng lẽ cô không biết rằng ở trong lòng một người đàn ông mà lộn xộn như vậy sẽ xảy ra chuyện sao?

"Anh làm sao vậy? Có phải bị cảm rồi hay không? Tại sao giọng nói lại biến thành như vậy?" Tống Tâm Dao nghe thấy giọng nói của anh có chút khàn khàn, lo lắng nhìn anh.

"Thật là cô gái ngốc!" Nói xong anh liền hôn lên môi cô, thấy cô mở to hai mắt nhìn anh. Ánh mắt này của cô thật mê chết người, khiến anh có chút kích động đè cô dưới thân.

Tống Tâm Dao không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, muốn đẩy anh ra nhưng mà không có hơi sức để đẩy.

Chỉ có thể để mặc cho anh hôn cô. Từ từ, nụ hôn của anh di chuyển từ trên môi cô, xuống đến cổ cô. Nụ hôn của anh tê dại, khiến cô dần dần trầm mê vào trong nụ hôn đó.

Chẳng biết từ lúc nào, áo ngủ trên người cô đã bị tuột xuống bên hông, mà nụ hôn của anh cũng đã rơi xuống trên nơi đẫy đà của cô.

Cung Hình Dực hoàn toàn không nghĩ tới, bình thường cô hay mặc quần áo rộng rãi thoải mái như vậy, không ngờ vóc dáng người cô lại vô cùng xinh đẹp, nhu mì. Vóc người của cô làm cho anh thật vui mừng.

"Ân. . ." Anh đột nhiên ngậm lấy tiểu anh đào trước ngực khiến coi rên rỉ ra tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play