Cô chỉ biết ngây ngốc
nhìn anh chằm chằm, cho dù lưỡi của anh trượt vào trong miệng cô, dây
dưa cùng lưỡi thơm của cô, tinh tế, chuyên chú hôn, cô vẫn đần độn đứng
nguyên tại chỗ.
"Ngu ngốc, nhắm mắt lại!" Thấy cô vẫn mở mắt thật to ngây ngốc nhìn chằm chằm anh, ở bờ môi cô anh khẽ nói.
Cô dường như thật sự ngu ngốc, nghe lời của anh mà nhắm hai mắt lại, đôi
tay không biết từ khi nào cũng đã vòng lên trên cổ anh.
Đúng lúc có thể tiến thêm một bước. . . . . .
"Hai người đang làm gì?" Âm thanh từ phía sau truyền đến, mang theo tức giận.
Nghe thấy âm thanh Kỳ Kỳ, Tống Tâm Dao vội đẩy Cung Hình Dực ra, thở hồng hộc.
Cô làm sao lại như vậy? Sao lại đắm chìm trong nụ hôn của anh.
"Kỳ Kỳ. . . . . ." Tống Tâm Dao xoay người lại, nhìn Kỳ Kỳ, thấy trong mắt của nó đã rung rung nước mắt.
"Mẹ, có phải mẹ không cần Kỳ Kỳ nữa hay không !" Nó có cảm giác, mẹ sắp
không còn như trước kia chỉ thương yêu nó, chỉ cưng chiều nó, chỉ hôn nó nữa.
"Đứa ngốc, mẹ làm sao lại không cần Kỳ Kỳ đây? Kỳ Kỳ vẫn
luôn là tâm can bảo bối của mẹ!" Thấy nước mắt trong mắt Kỳ Kỳ, Tống Tâm Dao đau lòng gần chết, vội vàng đem Kỳ Kỳ kéo vào trong ngực.
"Nhưng mà, mẹ không ngủ bên cạnh Kỳ Kỳ, cùng ông ấy đang làm gì ở đây?" Tay
của nó, chỉ vào Cung Hình Dực, có chút tức giận, nó không nên ngủ sớm
như vậy, nên đợi đến sau khi mẹ ngủ mới ngủ tiếp .
"Kỳ Kỳ, anh ấy là cha con mà !" Kỳ Kỳ vẫn không gọi cha, cô cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
"Con không muốn cha, ông ấy sẽ dành mẹ với con." Đây là chuyện mà Kỳ Kỳ sợ nhất.
"Kỳ Kỳ, sẽ không, cha sẽ không cướp mẹ đi, mẹ vĩnh viễn đều là mẹ của Kỳ
Kỳ." Tống Tâm Dao cảm thấy mình thật đáng chết, mới vừa bắt đầu còn lo
lắng Kỳ Kỳ sẽ chạy xuống, nhưng mà đến cuối cùng vẫn chìm đắm ở trong nụ hôn của anh.
"Nhưng là, ông ấy hôn mẹ!"
"Không có, cha
cũng không có làm gì, thật không có, Kỳ Kỳ, con mới vừa tỉnh ngủ, chắc
là nhìn lầm rồi! Chỉ là trong mắt của mẹ có bụi bay vào, cha con thổi ra giúp mẹ thôi." Hiện tại, chỉ có thể dùng lời nói dối để gạt Kỳ Kỳ.
"Thật?"
"Thật!" Tống Tâm Dao gật đầu một cái.
"Vậy con tin tưởng mẹ!" Thấy Kỳ Kỳ hình như thật sự tin tưởng rồi, Tống Tâm Dao mới yên tâm.
"Kỳ Kỳ, con ngồi trên ghế sa lon chờ mẹ, mẹ đưa cha con đi ra ngoài trước." Kỳ Kỳ nể tình cha đã giúp mẹ thổi bụi trong mắt ra, gật đầu một cái,
ngoan ngoãn chạy đến bên sofa ngồi xuống.
Cung Hình Dực đang muốn nói gì, lại bị Tống Tâm Dao kéo ra ngoài.
"Tại sao, không nói thật với nó?" Chẳng lẽ, chỉ cần có thể dụ dỗ được Kỳ Kỳ, anh cũng không quan trọng sao?
"Anh muốn tôi nói thế nào với nó? Nếu như nói ra sự thật, nó còn có thể tiếp tục náo loạn." Đó là việc cô không muốn thấy nhất.
"Nhưng mà, qua một thời gian nữa, chúng ta thật sự sẽ trở thành vợ chồng,
chẳng lẽ đến lúc đó, em bởi vì muốn dụ dỗ Kỳ Kỳ mà chia phòng ngủ với
anh sao?" Cung Hình Dực có thể tưởng tượng được, khi đó, bọn họ sẽ có
dáng vẻ như thế nào.
"Cách thời gian chúng ta kết hôn không phải
còn khá xa sao? Hơn nữa, chuyện cuả anh cùng Cao Cầm Nhã bên kia, vẫn
chưa giải quyết xong, thời gian kết còn chưa xác định, hiện tại tôi thấy quan trọng nhất, chính là anh cùng Kỳ Kỳ phai bồi dưỡng tình cảm thật
tốt trước đã!" Hai cha con bọn họ, nếu như vẫn cứ ở trong tình
trạng này, thật không biết, về sau sẽ thành cái bộ dáng gì nữa.
"Trước tiên cứ như vậy đi! Anh đi về!" Cung Hình Dực có chút tức giận, ngồi
lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất, lái xe rời khỏi nhà họ Tống.
Tống Tâm Dao còn muốn nói thêm vài câu, lại thấy anh tức giận, đã đi thật
xa. Điểm này hai cha con họ thật giống nhau, xem ra đợi đến sau khi dỗ
Kỳ Kỳ ngủ xong, vẫn nên gọi điện thoại hỏi thăm xem anh có bình an về
đến nhà hay không!
*
Cung Hình Dực trở về nhà bằng tốc độ nhanh nhất, mặc dù rất tức giận, nhưng là có thể như thế nào đây?
Một là con anh, một là người phụ nữ anh muốn cưới làm vợ.
Tống Tâm Dao cũng chỉ là vì thương yêu con trai, anh cũng không thể tức giận với con trai của mình , dù nói thế nào, con trai cũng là con của hai
người bọn họ.
Nhưng là, anh chính là rất tức giận nha!
Kỳ
Kỳ hoàn toàn không đem người cha như anh đây để vào trong mắt, vẫn luôn
gọi thẳng tên tuổi của anh, hoặc là gọi anh là ông ta, ông ấy!
Anh thật sự phải chịu bi kịch như vậy sao? Thậm chí con trai của anh, cũng đối đãi với anh như vậy.
"Dực nhi, cháu đã về rồi!" Cung Thiên Kích nghe thấy âm thanh trong phòng khách, đi từ trong thư phòng ra.
"Ông nội, ông vẫn chưa ngủ à!" Nhìn đồng hồ, cũng sắp rạng sáng rồi.
"Ông đang đọc sách trong thư phòng, quên để ý đến thời gian, mới vừa tính
trở về phòng nghỉ ngơi,lại gặp cháu ở đây." Thật ra thì Cung Thiên Kích
ngồi ở trong thư phòng chờ anh trở về.
"Ông nội, muốn xem sách
xem ban ngày là được rồi, buổi tối ông hãy nghỉ ngơi cho tốt đi!" Hiện
tại, anh chỉ còn có ông nội là người thân, cha mẹ anh đã mất sớm, để cho anh từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Cung Thiên Kích, tình cảm của anh đối
với ông cũng đã bồi dưỡng đến độ tốt nhất.
"Được! Ông đang định
trở về phòng nghỉ ngơi, còn cháu thì sao? Dáng vẻ của cháu có vẻ không
vui." Mới vừa đi ra , liền nhìn thấy mặt anh đen thui.
"Ông nội,
không có gì, cháu có thể xử lý, cháu đưa ông trở về phòng nghỉ ngơi."
Anh cũng không muốn để cho ông nội biết, bởi vì tình cảm của anh cùng Kỳ Kỳ không được tốt cho nên anh mới tức giận.
"Ừ, ông nội tin
tưởng cháu! Tự ông trở về phòng là được rồi, cháu cũng mau trở về phòng
nghỉ ngơi đi!" Cung Thiên Kích vỗ vỗ tay của anh, đi lên lầu, nhìn ông
nội đã lên lầu, anh cũng xoay người đi tới cầu thang bên kia, trở về
gian phòng của mình.
Tắm rửa sạch sẽ xong, anh liền nằm ở trên giường.
Điện thoại di động đúng lúc này vang lên.
Là ai đã hơn nửa đêm còn nhắn tin cho anh, hơn nữa người cho anh, căn bản
cũng không có mấy người, bởi vì, anh cảm thấy gửi tin nhắn quá phiền
toái.
Thấy tin nhắn gửi đến là của Tống Tâm Dao, trong lòng của anh, lại âm thầm vui sướng.
"Anh về đến nhà chưa?" Tin nhắn cô gửi đến chỉ có năm chữ, rất đơn giản.
Nhưng mà lại khiến cho anh cảm thấy thật ấm áp, chắc hẳn cô là đợi đến
sau khi Kỳ Kỳ ngủ, mới lén gửi tin nhắn cho anh!
"Đến nhà rồi, tại sao còn chưa ngủ?"
"Vừa dỗ Kỳ Kỳ ngủ xong, chuyện buổi tối. . . . . ." Cô nhìn màn hình điện thoại di động, nhớ tới chuyện tối nay, liền đỏ mặt.
"Nó không phải là vãn còn vì chuyện buổi tối kia, mà cáu kỉnh với em chứ?" Anh trả lời.
"Vừa mới bắt đầu, có náo loạn tức giận một lát, cuối cùng mệt mỏi, cũng liền không sao! Anh cũng không phải lo lắng quá!" Nhớ tới chuyện buổi tối
kia, Tống Tâm Dao lại đỏ cả mặt, thời điểm hai người bọn họ ôm hôn lại
bị Kỳ Kỳ nhìn thấy.
Cô ban đầu là lo lắng, cuối cùng cũng đắm chìm, say mê lạc trong nụ hôn của anh.
"Vậy thì tốt! Đi ngủ sớm một chút đi!"
"Ừm! Anh cũng đi ngủ sớm một chút, ngày mai không phải còn phải làm việc
sao?" Tống Tâm Dao nhìn đồng hồ, cũng đã rạng sáng, nếu như cô không
ngủ, ngày mai không thể dậy nổi, lại bị Kỳ Kỳ gọi là con heo lười mất.
“Được! Bảo bối, anh sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện Cao Cầm Nhã bên này, sau
đó, sẽ quyết định ngày kết hôn của chúng ta, để em và Kỳ Kỳ đến đây cùng chung sống với anh." Anh rất muốn cô ở bên cạnh mình, cũng muốn Kỳ Kỳ ở bên cạnh anh.
Anh rất yêu thích cảm giác một nhà ba người, ngủ ở trên một cái giường như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT