Cái gì gọi là đợi chờ là hạnh phúc )))) quà tặng cuối tuần ạ!!!
“Đây là cái gì ạ?” Đứa nhỏ kia dùng ánh mắt ngây thơ trong sáng dò xét, nắm chặt lấy tay hoàng thượng nhất định không buông.
Vô cùng có lòng hiếu học.
Trong hai thanh như ý này một cái trắng nõn không chút tì vết, sờ mịn màng hiếm có. Bên cạnh là một khối ngọc cổ khác, tuy A Nguyên không xác định được lai lịch của nó nhưng xem chừng được Hoàng thượng cầm trong tay như vậy nhất định là thứ quý giá. Tuy rằng không biết chơi như nào, A Nguyên cũng cười đến độ tổ quốc khôngthấy đâu nữa rồi.
“Da mặt dày, ai nói đồ này là dành cho muội?” Hoàng thượng dí dí ngón tay lên đầu A Nguyên, lại lệnh cho cung nữ phía sau nàng mang hai thanh như ý này cất đi, lúc này mới lại chọc cái trán A Nguyên một cái nữa rồi đi đến bên người Hoàng hậu, miệng cười nói: “A Nguyên chính là thích những cái này, hoàng hậu sau này tìm cho muội ấy mấy thứ hiếm lạ, để muộn ấy cầm chơi đi.” Phía sau, có đứa nhỏ đối với hoàng huynh giàu có của mình liền nhắm mắt theo đuôi, liên tục lấy lòng nói: “Hoàng huyng nói quá đúng! Quá anh minh!” Dừng lại một chút, lại cười hì hì nói: “Huynh chính là ánh sáng mặt trời chiếu vào ngày tăm tối, dẫn lối cho muội khỏi lạc đường nha….”
Giờ thì đã biết Thái tử học cái trò nịnh nọt kia là từ ai rồi.
A Nguyên nhìn thấy ánh mắt phức tạp của hoàng huynh liền cười ra một tiếng, đi theo hoàng thượng ngồi xuống bên cạnh người, vẻ mặt hạnh phúc không giấu được.
“Thần thiếp tự kiểm tra trong kho, thấy có mấy mẫu san hô ngà voi, tuy rằng cũngkhông hẳn là trân quý nhưng cũng khá thú vị, đang muốn mang đến cho muội muội, chỉ là đang cảm thấy đau đầu nhất chính là gậy như ý, bệ hạ thực đã cứu nguy cho thần thiếp.” Hoàng hậu liền cười nói, quay đầu lại hỏi A Nguyên: “Phủ Thành dương bá đã đưa sính lễ đến chưa?”
“Muội ấy, đừng có bắt nạt A Dung quá.” Hoàng thượng thực lo lắng vị muội muội này sẽ bắt nạt phò mã cho bằng được, mà A Dung nào dám không sợ chết làm gì nàng ấy chứ.
Nụ cười của A Nguyên chợt tắt, ai oán nhìn khuỷu tay hướng ra ngoài của hoàng huynh.
“Thần thiếp thì lại cảm thấy A Nguyên cực kỳ ngoan ngoãn.” Hoàng hậu lắc đầu khôngvui nói: “Đây là phúc khí của Trạm gia, nếu không, với tướng mạo và phẩm giá của A Nguyên chẳng lẽ lại lo không tuyển được phò mã?” Nàng lén thở dài: “Chỉ là vào cái tình chờ đợi mười mấy năm của Trạm gia là tiện cho họ mà thôi.”
Quả thật không phải bất công bình thường, làm Hoàng đế không thể lúc nào cũng đều chú trọng đến mặt mũi, nếu không thì không phải là Hoàng đế tốt. Mặc dù Hoàng thượng cũng thầm ngẫm ra sự vô sỉ trong lời bình ảo diệu này, lại không dám nhận đồng tình với suy nghĩ này của vợ, chỉ giật giật khóe miệng, thấy Hoàng hậu vui vẻ xem ra, trên mặt còn hồng hào thư thái vài phần, ánh mắt Hoàng thượng liền dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Nàng nói gì cũng đúng.”
Các phi tần phía dưới mắt sáng quắc nhìn chỉ cầu được hoàng thượng chú ý đến, nhưng lại thấy trong mắt hoàng thượng bây giờ chỉ có hình dáng của hoàng hậu nên hơn nửa đều chết tâm, chỉ có Thành tần nghĩ đến Tam hoàng tử của mình mà vẻ mặt có sự không cam lòng.
“Được rồi, đừng có diễn với hoàng tẩu của muội nữa đi .” Hoàng thượng cười một tiếng, sau nghe hoàng hậu nói A Nguyên định sau khi thành thân sẽ đi Giang Nam một chuyến liền trầm mặc một lát, tay vuốt vuốt đầu A Nguyên nói: “Vẫn là muội nghĩ cho hoàng tẩu và chất nữ.”
“không bằng bảo cả A Ninh cùng đi đi.” Hoàng thượng trầm ngâm một lát mới nói.
Lúc trước người cũng đã vì hoàng hậu mà suy tính biện pháp, chính là định lệnh cho Nhị hoàng tử Phượng Ninh đi Giang Nam chăm sóc che chở cho muội muội. Phượng Ninh không phải là Thái tử, rời kinh cũng không có vấn đề gì lớn, hơn nữa hắn là huynh trưởng của công chúa Phúc Tuệ cùng cha cùng mẹ sinh ra nên nghiễm nhiên sẽ thực lòng chăm sóc cho nàng, so với việc hoàng hậu tự đi cũng không có khác biệt nhiều.
Thực cũng làm gì có chừa phần cho người khác nói chuyện đâu? Các phi tần khác đềukhông cam tâm mà rời đi rồi, chỉ có A Nguyên ngồi nhìn hai con người này ân ân ái ái đến phát ói mà liền nghĩ đến A Dung, miệng cũng lẩm nhẩm lẩm nhẩm gì đó rồi đi ra ngoài.
Lễ đại hôn càng đến gần, trong cung lại càng thêm nhiều việc mà bận rộn hẳn lên, ai cũng không dám chậm trễ chuyện của nàng công chúa được Thái hoàng thái hậu sủng ái nhất này. Trong lúc các cung khác đều đến đưa thêm đồ, bên ngoài liên tục có mấy vị công chúa tiến cung mà vây quanh A Nguyên, mặc dù nàng cũng đang sốt ruột lo cho lễ cưới của mình, chỉ muốn nói dăm câu ba điều mà thôi nhưng lại sợ bị người lớn trách mắng, nên đành nâng cao tinh thần theo bọn tỷ muội mà buôn chuyện. Biết bên phía phủ Thành dương bá cũng đang rất bận rộn nên nhỏ giọng nói: “Tổ chức đại hôn ở phủ công chúa, thế làm thế nào để thỉnh an cha mẹ chồng đây?” Nói xong liền thở dài.
Ngũ công chúa là người có kinh nghiệm, lúc này liền cười nói, “Ba ngày sau ngươi sẽlại vào trong cung thỉnh an, sau này cũng sẽ không thiếu thời gian như vậy nhiều đâu.” Nói xong, vừa sửa sang lại áo cưới trang sức của A Nguyên, ngũ công chúa vừa nói, lời lẽ không thấy mang ý tốt: “A Dung hình như còn không có cả thông phòng? Chuyện đó, hắn sẽ làm thế nào đây?”
A Nguyên lúc này đã là nữ nhân chuẩn bị xuất giá, một thân áo cưới đỏ thẫm, xinh đẹp tựa như thiên tiên trên trời, thẹn thùng ngồi ngay ngắn ở trong cung, tai dỏng lên nghe bên ngoài cười nói mà trong trong lòng thập phần thấp thỏm.
không lâu sau, bên ngoài liền ồn ào tiếng pháo hỉ, một vị thái phi đức cao vọng trọng vội vàng đem mũ phượng đội lên đầu nàng, loay hoay đến mức nàng phải kêu lên một tiếng, cái cổ nhỏ xinh phát ra tiếng rắc rắc thì mới thôi, A Nguyên ngồi thẳng lưng, cúi nhìn chính mình trong bộ áo cưới dưới ánh nến thật chói lọi, cảm thấy ổn thỏa rồi mới đoan trang bước từng bước đi ra bên ngoài. Nàng liền thấy ngay một thân hình như lửa đỏ, trong mắt như có tia sáng phóng thẳng đến chỗ A Dung đang đứng dưới ngọn đèn dầu.
Dưới bầu trời đầy sao với pháo hoa rực rỡ, A Dung đứng đó chỉ nhìn thẳng mỗi nàng mà phớt lờ hết tất thảy xung quanh, khiến cho nàng cảm thẩy vui mừng trong lòng. A Nguyên quay đầu lại nhìn một lần nữa nơi mình đã ở trong nhiều năm, sau đó mới rụt rè đặt tay vào tay A Dung, cùng hắn ngồi trên long xa, hướng đến phủ công chúa mà xuất phát.
Rèm ngọc lay động, A Nguyên ngồi ngay ngắn bất động, nhìn thấy người trong cung trong tay cầm ngọn đèn dầu đứng dọc hai bên đường, lại thấy bóng lưng A Dung ởtrên lưng ngựa phía trước, nàng liền cảm thấy an tâm vô cùng.
Đột nhiên thấy hoàng thượng cùng hoàng hậu đều tự mình đưa tiễn, A Nguyên khôngkhỏi giật mình mà ngừng đội ngũ lại. Ở phía cửa hậu cung, nàng xoay người nhìn lại phía sau, lập tức chạm phải ánh mắt của thái hoàng thái hậu cũng đang nhìn về phía nàng, trên mặt người nước mắt chảy dài, không cần đến cả cung kiệu mà chỉ từng bước đi theo đội ngũ. Trong lòng nàng đột nhiên thấy khổ sở, chậm rãi quỳ trên mặt đất, hướng tới thái hoàng thái hậu mà dập đầu lạy ba cái, vừa ngẩng đầu lên đã thấy thái hoàng thái hậu bị ngã xuống, được hoàng hậu đỡ ở trên vai mà bản thân nàng cũng chảy nước mắt.
Đến bây giờ nàng mới có cảm giác, dù chính mình muốn xuất giá, nhưng đã không còn sự vui mừng nữa mà giờ trong lòng chỉ còn tràn ngập không đành lòng.
“Sau này ta sẽ cùng nàng đến thăm thái hoàng thái hậu.”A Dung vươn ngón tay trắng nõn thon dài về phía A Nguyên vẫn đang quỳ ở dưới đất mà không chịu đứng dậy, nhẹ giọng nói.
A Nguyên đã khóc đến mặt ướt nhòe, lại thấy trong mắt A Dung đến một chút ghét bỏ cũng không có, chỉ đối với nàng ôn hòa mỉm cười mà thôi.
“Về sau, thiếp muốn mỗi ngày đều tới thỉnh an hoàng tổ mẫu.” A Nguyên nắm lấy bàn tay ấm áp của A Dung, nhỏ giọng nói.
“Chỉ cần điện hạ thích, vi thần liền tuân mệnh.”
Thấy bộ dạng nàng có chút đáng thương, A Dung nhịn xuống ý định sờ đầu nàng, đỡ nàng lên long xa, tiếp tục tiến về phủ công chúa.
Khắp phố giăng đèn kết hoa, A Nguyên nhìn toàn một màu đỏ đến hoa cả mắt, thế nhưng trong lòng lại phừng phừng hoan hỉ. A Nguyên nhìn theo hình dáng mọi người biến mất dần sau cánh cửa hậu cung, mắt thấy hàng dài các hòm đồ của hồi mônđang đi theo nàng, lúc này mới ngồi yên trên long xa mà suy ngẫm, không nghĩ mình và A Dung đã thực sự
Hiện giờ ở phủ công chúa đang rất náo nhiệt.
Túc Vương không tiến cung, tiến cung sẽ làm ông cảm giác như mình chẳng phải cha đẻ của nàng ấy, hiện giờ ông ngồi chờ công chúa ở trong phủ như hổ rình mồi, sau đấy sẽ xử lý cái tên vô lại đã đoạt đứa con gái yêu quý của ông đi, vừa nghĩ vừa xoa tay, tinh thần ông vô cùng phấn chấn.
“Vương thúc!” Dường như thấy ông muốn giở trò bắt nạt, Thành Vương khóc, lao đến ôm lấy chân Túc Vương, cầu xin: “Đừng làm khó A Dung nữa.!” Nói xong lại bày ra vẻ mặt tang thương mà nói: “Mấy năm nay ngài đã bắt nạt hắn vẫn chưa đủ sao? A Dung cũng không thoải mái gì mà.” Trịnh Vương đứng ở phía sau cũng chậm rãi gật đầu, mặt lạnh biểu lộ đồng tình.
“Con có đúng là huynh trưởng của A Nguyên không thế?!” Túc Vương nghe thấy đứa trẻ này lại đứng về phía A Dung mà bênh vực, liền tức giận đến mức mũi phì ra cả khói.
Công sức ông nuôi nấng con gái yêu quý lớn lên trắng trẻo xinh đẹp như hoa, liền bị người khác cướp đi thế mà còn phải nói câu cảm ơn á?!
“Vì là huynh trưởng của muội ấy nên con mới khuyên vương thúc đừng có xúc động.” Nghe thấy mấy đứa con trai bên ngoài gọi ý ới, trong lòng Thành Vương vô cùng bi thương, nức nở nói: “Nếu thực sự dọa A Dung đến mức bỏ chạy, thử hỏi muội muội phải làm sao cơ chứ?” Lúc này mà A Dung nhận thức được không thể phục vụ nổi mộtcô vợ với cha vợ như thế, thật sự sẽ quay đầu bỏ chạy, để lại một người tràn ngập hận thù, lại là một đứa nhỏ có khả năng gây chuyện sóng gió như kia, Thành Vương mới nghĩ đến những ngày sau này, liền cảm thấy sẽ rất thảm, thực sự không dám nghĩ qua.
không có người trói chặt lấy cái đứa xui xẻo chuyên gia gây chuyện tai họa kia thực khiến người khác đau buồn.
“Chờ gạo nấu thành cơm, lo gì nữa chứ.” Trịnh Vương cũng ở một bên khuyên nhủ.
Tần Quốc Công chúa tuổi như hoa nở, lại còn được sủng ái, thế mà lại nhắm một vị phò mã lớn tuổi hơn như vậy, sau lưng không biết đã có bao nhiêu người thầm cười rồi, nhưng giờ tận mắt nhìn thấy A Dung, lại cảm thấy, có khi chính mình nếu được cũng sẽ gật đầu đồng ý gả mất.
Nam nhân tuấn tú như vậy, thật hiếm có khó tìm.
Nhìn A Nguyên và A Dung cùng nhau uống rượu giao bôi, Túc Vương phi mới tiến đến cười với A Nguyên mà nói: “Con cứ ngồi đây nhé, để cho phò mã đi ra ngoài tiếp khách.” Nói xong, dùng ánh mắt ra hiệu nàng nhớ nghiêm túc, ngàn vạn lần cũngkhông được để lộ bản chất thật, xong xuôi mới lại tươi cười dẫn theo đám nữ quyến ra ngoài.
A Nguyên cảm thấy như dưới mông mình có động phộng hay quả táo gì đó cộm lên đến khó chịu, liền làm mặt quỷ mà uốn éo người.
Thấy nàng vừa không có người cái là lập tức nghịch ngợm, A Dung cười khụ một tiếng, nắm lấy tay nàng nói: “Chờ ta trở lại nhé.”
“Đợi tí nữa bổn cung sẽ sủng chàng!” Có đứa còn không nghĩ đến là mình đã gả cho người rồi, vẫn chẳng lo lắng gì mà tự tìm đường chỗ chết.
A Dung cười tươi rói hẳn lên, nàng chắc hẳn đang nghĩ chàng muốn rời bỏ nàng mà chạy mất đây mà, liền mỉm cười gật đầu nói: “Vi thần sẽ chờ.” Nói xong, thấy trong phòng vẫn còn các cung nữ, bèn lấy từ trong tay áo ra một cái tráp đặt vào tay A Nguyên, nhẹ nhàng nói: “Trong lúc chờ ta quay lại, điện hạ xem trước cái nàyđi,”chàng khụ một tiếng: “Nhưng cũng nên rửa mặt chải đầu trước đi đã.” Nhìn lại vẻ mặt hồ nháo của công chúa, chàng cười đến không dứt, chỉ sợ mấy nữa động phòng sẽ quá sức mất? Thật quá vô nhân đạo đi.
A Nguyên tiếp nhận cái tráp nặng trĩu, cảm giác rất ấm, chắc hẳn là A Dung vẫn luôn cất trong tay áo giữ bên người. Nhìn thấy chàng đi ra ngoài rồi, lúc này nàng mới mở tráp ra, trong đấy phần lớn là các giấy tờ khế ước cửa hàng, nhà cửa, cũng có cảkhông ít ngân phiếu, lập tức hiểu ra là A Dung đang tặng hết của cải của cá nhân chàng cho phu nhân của mình. Phò mã cũng thật thức thời, biết chu cấp cho vị công chúa phá gia chi tử này để xài, dù sao cũng không có người ngoài, nàng liền nới lỏng bớt quần áo, đi đi lại lại trong phòng, giơ cái tráp qua lại mà sung sướng.
Các cung nhân theo hầu nàng từ nhỏ đều đã thông suốt cái đức hạnh này của nàng rồi, liền không để ý tới, chỉ múc nước hầu nàng rửa mặt rồi sắp xếp đệm chăn.
A Nguyên tiến đến hai ngọn đuốc trạm trổ long phượng ngó nghiêng một lúc, rồi lại nhao đến giường nằm kềnh ra, nhỏ giọng thì thầm nói: “Đúng là thân phận công chúa có khác, có vẻ động phòng cũng không náo nhiệt như những nơi khác.”
Đùa, ai dám náo loạn lễ động phòng của công chúa chứ?
Bò sâu vào trong giường, A Nguyên đem chỗ tiểu kim khố của A Dung mà cất đi thật chu đáo, sau đó lại quay đầu nhìn khắp nơi, lăn qua lăn lại một trận, đột nhiên lại cảm thấy có chút nhàm chán, nghe bên ngoài có tiếng ồn ào khen ngợi, liền có chút lo lắng mà nói: “ Hi vọng đừng uống nhiều quá, hại sức khỏe mất.”
“Người gặp chuyện vui tức khắc tâm tình sẽ sảng khoái, hôm nay phò mã mà có uống nhiều một chút thì cũng là hợp lý mà.” Đại cung nữ Hàm Tụ hữu dụng nhất bên người nàng, luôn thấu được tâm chủ tử liền cười cười, đi ra bên ngoài truyền mang canh giải rượu, rồi quay lại tiến đến mà thì thầm vào tai A Nguyên: “ Chút nữa phò mã đi vào, điện hạ nhớ nói đây là đồ điện hạ đặc biệt chuẩn bị cho phò mã dùng nha.”
“Người thật là mặt dày.” A Nguyên vừa lòng cười.
“Điện hạ quá khen.” Hàm Tụ cười, thấy có cung nữ đi tới, đành tiếp tục khe khẽ nói: “Lát nữa, khi mà điện hạ sủng hạnh phò mã, vẫn là để nô tỳ đưa bọn họ đi ra ngoài mới được.” Công chúa và phò mã cùng ở trong phòng, mà lại có người ở bên cạnh hầu hạ, Hàm Tụ sợ là A Nguyên sẽ không thích, nên ân cần mà nói.
Lại một lần nữa cái người tâm phúc này làm cho A Nguyên cảm thấy hài lòng, ngửa mặt vuốt cằm nói: “Vậy sáng mai đi, không cần đến sớm hầu hạ đâu, cứ ở ngoài chờ ta truyền gọi, rõ chưa?” Nói xong, không biết trong đầu lại nghĩ đến cái gì, lập tức thấy có người nước miếng đã chảy ra.
Hàm Tụ cũng lộ ra một nét mặt đồng dạng, tuyệt nhiên không nói gì mà chỉ cười đầyâm mưu giống như chủ nhân của nàng vậy.
Hai chủ tớ nhà nàng cùng bày cái bộ dạng sói già, lại nhỏ giọng thì thầm rất nhiều, đột nhiên thấy A Dung đang đi đến. A Nguyên nằm trên giường ngó ra bên ngoài, liền thấy một mỹ nam ánh mắt trong trẻo tỉnh táo, tuyệt nhiên không phải bộ dạng của kẻ say. Chàng đi đến trước mặt nàng, cúi người nhìn nàng, bị chút hương rượu nhàn nhạt man mát phả vào mặt, nàng không tự chủ được liền đỏ mặt, nhìn lén một chút cái cổ trắng nõn của mỹ nam, công chúa điện hạ liền mắt thẳng tắp, nuột vội nước miếng, liếc mắt với Hàm Tụ một cái. Tâm phúc này lập tức bắt được tín hiệu mà gật đầu, lùa hết mọi người trong nhà đi ra, thuận tay trước khi đi đóng luôn cái cửa lại.
“Chàng uống canh giải rượu này đi, ta là cố ý kêu người chuẩn bị cho chàng.” A Nguyên đưa canh giải rượu mà mắt lại chuyển loạn mà nói.
“May nhờ có A Khanh, nên ta cũng đỡ khó xử.” Phượng Khanh – đại ca của A Nguyên tuy là một mỹ nam, tửu lượng cũng không cao, nhưng đầu óc lại thông minh, chỉ cần cầm bình rượu đi nói năng vài câu mà cũng lừa gạt được không ít quan khách, A Dung nhờ vậy mà mới trốn đi được.
Giờ mắt thấy một tiểu cô nương đã tắm rửa sạch sẽ, da dẻ thơm tho mềm mại, bên trong lớp áo ngủ màu đỏ lộ ra bả vai trắng tuyết, ánh mắt A Dung liền sâu thẳm, đỡ lấy bát canh giải rượu trên tay A Nguyên uống một chút, xong liền ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn thấy mặt nàng không rõ vì sao lại đỏ, liền cười nói: “Để vi thần hầu hạ điện hạ nghỉ ngơi?”
Thấy trong mắt chàng mang theo vẻ ma mị, A Nguyên không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Bị tấm thân kiều diễm mềm mại nằm lên trên người, lại thấy nàng chủ động như vậy, khóe miệng A Dung lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói: “Điện hạ thích ta lắm sao?”
“Thích chàng nhất trên đời!” A Nguyên bĩu môi nịnh nọt lấy lòng.
“Thế thì vi thần an tâm rồi.” Công chúa còn chưa kịp nghe rõ gì cả, đã liền cảm thấy trời đất quay cuồng, trong nháy mắt đã thấy mình bị gã thanh niên này áp chế ở trêngiường, nhưng mà vừa dùng sức động đậy một chút đã bị đôi tay của ai kia kìm chặt lại, không thể động đậy nổi, mắt lại thấy thanh niên kia đang dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn mình, trong lòng công chúa đột nhiên sợ hãi, mắt dáo dác nhìn xung quanh: “Vị trí không đúng rồi!’ không phải là công chúa nàng sẽ ở phía trên, chậm rãi mà thưởng thức dư vị của mỹ nam sao? Chẳng phải kịch bản mà ngũ công chúa vẽ ra cho nàng là như thế sao!
“Vị trí đúng rồi.” Thanh niên cười, nhẹ giọng nói: “Thế này mới thích.” Nói xong liền một cơn mưa hôn hít rơi xuống làm chóng váng mặt mày, nàng bất lực bị tên nhóc con ma mãnh quần thảo đến mức thở không nổi, vừa mới khó khăn dứt ra được, chưa kịp để phản ứng lại, nàng liền cảm thấy trên người lạnh lạnh, hóa ra xiêm y đã bị lột sạch, lúc sau một thân mình càng lúc càng nóng đè chặt nàng ở dưới.
“không phải, chàng nghe tha nói đã!” A Nguyên giãy giụa cố ngoi cái đầu ra mà kêu lên.
“Ban ngày nghe ngươi, buổi tối nghe ta.” Hùng hài tử phi không được, Phò mã đại nhân còn lo lắng cái gì đâu? Chỉ chặt chẽ mà khóa lại cái này lung tung phịch, vẻ mặt tai vạ đến nơi ngốc công chúa cười nói, “Từ trước nghe xong lời nói, công chúa mới nguyện ý gả cho ta, đúng hay không?” Kia trên mặt mang theo nguy hiểm tươi cười,đã kêu sợ ngây người A Nguyên đột nhiên nghĩ tới khi còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy hư A Dung khi cái loại này gọi người đánh trong xương cốt run run bộ dáng.
“Ban ngày ta nghe nàng, buổi tối nàng nghe ta.” Có đứa ngọ nguậy không được, phò mã đại nhân đâu cần lo lắng gì nữa, cứ khóa chặt tay nàng lại mà nghịch ngợm lung tung, lại thấy vẻ mặt vốn tinh nghịch của công chúa giờ sắp thành ngốc đến nơi liền cười nói: “Chẳng phải trước kia nghe thấy lời này, công chúa mới nguyện ý gả cho ta, có phải không?” Nhìn A Dung cười tươi nguy hiểm đến mức làm người đối diện sợ ngây cả người, A Nguyên đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của A Dung xấu xa khi tới bắt nạt nàng.
“Chàng lừa bổn cung!” A Nguyên hét lên một tiếng, vô cùng hối hận.
“Lừa cũng lừa rồi, nàng nên quen dần đi.” Thấy tiểu cô nương trong lòng mình cứ oa oa mà làm loạn cả lên, A Dung liền cười, cúi đầu chặn lấy cái miệng của cô công chúa xui xẻo đang ồn ào nói muốn hưu hắn kia.
Trong lòng A Nguyên vô cùng phẫn nộ đến mức muốn chết đi sống lại, vừa cảm thấy vị vần vò đến kiệt sức, vừa lại sinh ra thứ cảm giác sung sướng chưa từng có, công chúa điện hạ lệ rơi đầy mặt, lòng thầm oán biết thế đã chẳng làm, tự dưng lại tự biến thành con dê bị sói xám ăn sạch sẽ mà chẳng thể phản kháng lại được tí nào.
không biết qua bao lâu, nàng bị ép đến mức tưởng đứt hơi mới rơi lệ ngẫm ra một điều – trai đẹp đều là sói!