Trong một quán kem nằm ven đường,có hai cô gái
rất xinh đẹp đang ở đấy trò chuyện.Xung quanh có bao nhiêu cặp mắt đang
nhìn họ trầm trồ thán phục…
-Minh Anh,sao anh Minh Khang vẫn chưa tới?-Hà My nhìn xung quanh đường chán nản,tay múc lấy li kem dâu cho vào miệng
Cô gái xinh đẹp kia,nói cách khác là Minh Anh đang nhâm nhi ly kem cà phê,lắc đầu:
-Làm sao tui biết được chứ?
Hai người đó còn đang lải nhải thì một chiếc ô tô từ xa đang lái đến.Từ
trong xe,một người con trai mang vẻ lãng tử đang bước ra, đeo mắt kính
đen bước về phía cô gái.Hà My đi đến lôi xềnh xệch người con trai đó:
-Sao anh đến lâu vậy?Với lại…bọn em đã nhắc anh trước là đi bộ đến đây thôi mà!
Người con trai tháo mắt kính ra,không ai khác là Minh Khang ngẩng cao đầu lên trời đầy vẻ kiêu căng:
-Hứ,anh đi xe mặc kệ anh chứ.Với lại…Anh không thích đi bộ, đau chân lắm
Minh Anh nhìn hai người kia đang cãi nhau,trong long cười thầm:”Hai người
này thật là…”Sau khi Bảo Ly mất,Minh Khang rất suy sụp.Nhưng nhờ sự giúp đỡ của mọi người, đặc biệt là Hà My nên anh đã sớm lấy lại sức
sống,không còn vẻ chán nản như ngày trước nữa.Và…Minh Anh đã tìm được đủ mọi cách để hai người này thành đôi thành cặp,kết quả là rất thành
công.Trong đây cũng nhờ một phần không nhỏ của chị Bảo Ly,nhờ chị nói là Hà My thích Minh Khang nên anh cũng hứa chăm sóc cho Hà My suốt cuộc
đời này như chăm sóc cho Bảo Ly vậy.Còn cô…cô thì sao?Mọi chuyện vẫn
vậy,không một sự thay đổi,kể từ ngày đó…không một tin nhắn,không một
cuộc gọi nào anh dành cho cô, đáp lại chỉ là sự im lặng,tiếng tút tút
báo máy bận.”Chẳng lẽ anh không quan tâm một chút nào đến Minh Anh của
hiện tại ư?Không lẽ,anh chỉ yêu cái vỏ bọc bên ngoài của quá khứ của cô…
Cũng may cho cô,khi anh đi,vẫn còn những người bạn quan tâm đến cô rất
nhiều,khiến cô không còn cảm thấy cô đơn nhưng…trái tim cô đau lắm,nhói
lắm.Từng cử chỉ,hành động dịu dàng của anh dành cho cô như một giấc mơ
vậy,chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian rất ngắn,không đủ để cô coi
như một kỉ niệm.Cô không ngờ…mình lại yêu anh nhiều đến thế!
-Minh Anh,Minh Anh…em làm gì mà cứ thơ thẩn một mình vậy?-Minh Khang lay lay người cô
Hà My cũng nhìn cô chằm chằm:
-Ủa,bà làm sao mà cứ như “mèo ngủ mắt mở vậy”?
Minh Anh thoát khỏi cơn mộng,tiếp tục đánh chén món kem:
-Mấy người lôi thôi quá, ăn nhanh lên còn về!
-Được rồi, được rồi!
*
Tại bệnh viện…
Bảo Nam chạy xồng xộc vào bệnh viện,nước mắt nước mũi tèm lem chảy ra:
-Ba ơi,ba tỉnh lại rồi!
Trong phòng ông tổng…
-Bác sĩ,tôi đã ngủ bao lâu rồi?- ông tổng đang vừa ăn cháo vừa hỏi
Ông bác sĩ giơ tay đếm:
-Dạ, ông ngủ được hơn năm năm rồi ạk!
-Thế àk,giờ này bên ngoài chắc có nhiều thay đổi rồi.Bảo Nam đâu?
Bác sĩ đang định nói thì bên ngoài cửa:
-Ba ơi ba,ba sao rồi?-Bảo Nam phá tan cửa xồng xộc chạy vào,vừa thấy ông đã cắm đầu nhào vào ôm ông
-trời ơi,thằng nhỏ này,sao ôm ba chặt thế!- ông cười hiền hậu
-Con lớn rồi đó,không còn nhỏ đâu!Ba xem,lúc ba ngủ say,con đã cao to đẹp trai đến thế này mà-Bảo Nam trách ông
Ông tổng bật cười:
-Ừk, đúng rồi,anh rất cao to đẹp trai!
Hai người cùng phá lên cười.Bảo Nam kể chuyện gia đình,rồi nói về việc sau
khi ông tai nạn,mọi thứ đều lộn xộn hết cả lên,may mà có anh và mẹ kịp
thời ngăn chặn việc các nhà cổ đông rút đầu tư kịp thời,không thì…bây
giờ gia đình anh đã không còn cái gì rồi.Bây giờ,công ty không những trở lại như trước mà bây giờ còn phát triển vượt bậc,hằng năm,doanh thu
tăng rất cao.
Trò chuyện một hồi với người bố mới ngủ say thức dậy,anh đột nhiên giật mình nhớ đến điều gì đó rồi quay sang hỏi ông Tổng:
-Ba ơi!Ba có biết ai là người hại mình không?
Ông Tổng suy nghĩ quả quyết:
-Đó là do tập đoàn Nguyễn Quang. Ông chủ tịch của tập đoàn đó muốn chia cắt sự hợp tác giữa công ty chúng ta và công ty Sandow,lợi dụng lúc bọn ta
sơ hở, ông ta định leo lên vị trí đứng đầu,thật là ác độc mà!
Bảo Nam bây giờ nhận ra,la lớn:
-Trời ơi!
-Gì vậy con?không lẽ con gây ra chuyện gì rồi sao! –ông Tổng lo lắng
Bảo nam gật gù:
-Suýt nữa là con đã tiếp tay cho kẻ thù rồi ba àk!Chính nhờ một thiên thần bé nhỏ đã khuyên con dừng lại rồi!
Ông tổng cười vui:
-Con trai ta, được lắm!
Bảo Nam nghĩ thầm:”Minh Anh,cảm ơn em đã giúp tôi,nhất định tôi sẽ khiến em được hạnh phúc!”
Một cô gái đang ngồi trên giường bệnh,vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn người con trai:
-Bảo Nam,tôi nghĩ cậu nên dừng lại đi!
Cậu con trai nhìn cô khẽ nhíu mày:
-Người đó đã đối với em tàn nhẫn như vậy mà em còn muốn bao biện cho cậu ta sao?
Người con gái lắc đầu:
-Không,tôi không bao biện cho anh ấy.Tôi chỉ muốn cậu nên làm gì và không nên làm
gì thôi. Ừk,cậu cứ cho là Hạo Phong đã gây ra tai nạn cho ba cậu,cậu ôm
hận trả thù.Nếu bây giờ Hạo Phong đã bị cậu lật đổ thì cậu có vui sướng
gì không,ba cậu có tỉnh dậy được không.Cậu đang còn tương lai phía trước đang rộng mở,tại sao lại không bước đi mà phải chui rúc trong những nơi chứa khổ đau và hận thù.Tôi tin,nếu cậu tin tưởng vào những điều tôi
nói thì chắc chắn sau này cậu sẽ không phải hối hận đâu!
Người con trai lặng người trong giây lát,gật đầu:
-Được rồi,tôi sẽ suy nghĩ những lời cậu nói!
…
Minh Anh đang đi dạo thì nhận được một cuộc điện thoại:
-a lô,Bảo Nam àk,…
-…
-Được rồi,tí gặp nhau
*
Một người con gái xinh đẹp đứng trước cửa phòng bệnh,vẻ đắn đo.Cuối cùng,sau khi lấy hết cam đảm,cô bước vào
-Chào bác-cô cúi đầu chào ông tổng một cách lễ phép
-Cô còn đến đây làm gì-Bảo Nam trừng mắt nhìn cô
-Cô bé này là ai-Ông Tổng nhìn người con gái trước mặt
-đó là con của chủ tịch tập đoàn Nguyễn Quang đó ba!-Bảo Nam quay sang cô:
-Cô còn không mau đi đi!
-Khi nào bác chịu tha thứ cho cháu cháu mới đi-cô nhất quyết
-Lại đây-Ông vẫy tay gọi cô
Nguyệt Nga tiến lại gần một cách rụt rè,cô rất sợ
Ông nhìn cô cười hiền hoà:
-Bây giờ con sống ở đâu?
Cô e dè nói:
-Dạ,hiện tại con sống ở nhà anh Hạo Phong,nhưng con chuẩn bị sẽ chuyển ra ngoài
-Vậy sau khi chuyển con sẽ đi đâu?
-Ba! Đừng nói chuyện với cô ta-Bảo Nam giận dữ khoanh tay
-Thôi mà…chuyện gì cũng đã qua rồi,chúng ta cũng phải rộng long tha thứ
chứ.Với lại,bố con bé cũng đã trả giá cho việc làm của mình rồi
-Bác tha thứ cho con thật àk?-Nguyệt Nga rưng rưng nước mắt
-Ừkm,chỉ cần con giúp ta hai việc
-Bác nói hai trăm việc cháu cũng làm ạk,miễn sao là việc tốt
-Việc thứ nhất…-ông ghé sát vào tai cô nói nhỏ
Sau khi nghe xong,mặt cô lập tức đỏ lên,rồi nhìn Bảo Nam.Bảo Nam thấy cô
nhìn mình bằng ánh mắt không bình thường,mặt cậu cũng đỏ lên tức giận
với cô:
-Sao lại nhìn tôi?Tôi làm gì sai àk!
-Được không?- Ông tổng dục cô
Cô khẽ gật đầu,mặt lại càng đỏ hơn
Bảo Nam nhìn biểu hiện của cô,không khỏi tò mò,mặt vẫn chưa hết đỏ:”Hai bọn họ to nhỏ gì í nhỉ?”
-Việc thứ hai…-ông Tổng nói tiếp nhưng lần này nói rõ to cho cả ba người nghe…
…
***
Bảo Nam đang đi bên cạnh Minh Anh,sau khi ba người nói chuyện to nhỏ thì Bảo Nam lập tức đi tìm cô
-Ba anh tỉnh lại rồi hả?-Minh Anh ngạc nhiên xen lẫn vui mừng cho Bảo Nam
-Ừkm.Bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều
Minh Anh đẩy người Bảo Nam như vẻ hiểu biết,cười tươi:
-Thấy chưa,tôi đã bảo rồi mà.Anh chỉ cần thôi không làm những việc trái lương tâm thì chắc chắn sẽ được phù hộ mà
Hình ảnh ấy đã lọt vào tầm mắt của một người,chiếc ô tô đen lao vút đi nhanh chóng…
[CỐP…RẦM…UỲNH…OÀNG…BỊCH…]
-Ák-Minh Anh ôm ngực suýt ngã.
Bảo Nam lo lắng hỏi han:
-Minh Anh,em sao vậy?
Một giọt nước mắt rơi từ khoé mắt cô xuống,cô nhìn Bảo Nam chằm chằm:
-Tim em đột nhiên thấy đau lắm.Nó nhói sao sao ý,cứ như bị ai bóp nát vậy?
-…-Bảo Nam cứng đờ nhìn giọt nước mắt chảy dài trên má cô,cô đưa tay lau đi giọt nước mắt đó:
-Bảo nam,trời có mưa sao?Nước từ đâu ra vậy nè!-Cô rờ rờ má mình
Một giọt,hai giọt, ba giọt,…lần lượt từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô,Cô dụi dụi mắt mình,khóc nấc lên:
-Bảo Nam,sao em lại nhớ đến Hạo Phong vậy?Em…Em…Em đau lắm…như bị dao cứa vậy
***
“Minh Anh,tôi xin lỗi,tôi không thể bảo vệ em được nữa rồi”-Một cơn mưa máu
đang lan toả trên con đường rộng lớn,liệu cơn mưa này có kết thúc số
phận của một người…
***
Một người con trai đang
nằm trên giường bệnh,gương mặt tuấn tú, đẹp trai khiến ai nhìn cũng phải mê.Một người con gái đang ngồi cạnh anh,khóc thút thít:
-Hạo Phong,em không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy!
Hai vợ chồng trung niên bước vào,vỗ vai cô:
-Thôi,con về trước đi,hai bác sẽ chăm sóc cho nó.Cũng đã hai năm rồi…hai bác không ở cạnh thằng bé!
Nguyệt Nga gật đầu,ra về.Vừa ra đến cửa,cô gọi điện cho một người:
-Bảo Nam,tôi cần nói chuyện với Minh Anh.Hẹn giùm tôi đến quán cà phê Lovely
-ưkm
***
Mái tóc ngắn ngang vai màu nâu hạt dẻ,tóc hớt lên để đội chiếc mũ hip hop,
áo phông,quần short,dày độn,tất cả đều sẵn sang.Hôm nay cô đi gặp một
người mà Bảo Nam nói,cũng không biết là ai,thôi thì cứ gặp là biết thôi
mà!
Từ khi cô và anh không còn lien lạc thì ngày nào cũng như
ngày nào,cô chỉ thích mặc đồ con trai,chỉ trừ những lúc thật cần thiết
cô mới mặc đồ con gái,bởi vì cô cảm thấy rất chán nản khi làm con
gái.Chính vì vậy mà cô đã làm đổ bao nhiêu cô nàng giống như anh cưa đổ
vậy.”Bậy,bậy nè,lại nghĩ đến anh rồi!”-Cô cốc đầu không để cho mình nghĩ vẩn vơ:”Hai năm rồi,chắc anh cũng đã quên người con gái này rồi!”
Tại quán cà phê Lovely…
Một cô gái xinh đẹp đang đợi ai đó.Minh Anh bước lại gần cô gái ấy định lên mặt tán gái
-Hey!Em,ngồi đây làm gì vậy? Đợi bạn trai àk?
Cô gái đó ngước lên nhìn cô,nếu không phải Bảo Nam nhắc trước là Minh Anh
hay giả trai thì cô cũng không biết mình phải hét lên vì cô đẹp trai như thế nào.
Minh Anh nhận ra khuôn mặt quen thuộc,lập tức đứng lên,quay đầu bước đi.Nguyệt Nga kéo tay cô lại:
-Đừng đi.Xin hãy nói chuyện với tôi một lát thôi!
Minh Anh nhìn người con gái đó thành khẩn như vậy,liền ngồi xuống,quay mặt đi không nhìn Nguyệt Nga:
-Sao?cô có chuyện gì muốn nói với tôi.Có phải đến để mời tôi đến dự đám cưới của hai người không?
Nguyệt Nga buồn thiu:
-Không phải đâu,ngược lại là đằng khác!
Minh Anh không hiểu:
-Tức là sao?
Nguyệt Nga giải thích:
-Cô không thể hiểu được hết đâu.Hạo Phong…thực sự anh ấy rất yêu cô
Đến lúc này tim Minh Anh đột nhiên chậm một nhịp,cô rờ lên ngực:”Sao tim
mình lại đau đến vậy?chẳng lẽ mình vẫn còn yêu anh ấy nhiều nữa sao?”
-Cô nói chuyện này với tôi để Làm gì?
Nguyệt Nga không để tâm tới những lời cô nói,tiếp tục câu chuyện của mình:
-Sau vụ xảy ra tai nạn đó,Hạo Phong lúc nào cũng lao đầu vào công việc,bất
kể ngày đêm,lúc nào tôi cũng thấy anh ấy chỉ ăn trưa được hai thìa cơm
đã đem đi,xem rượu thay nước uống.Rồi đến khi…anh ấy gặp ba của tôi.Tôi
không biết đã xảy ra chuyện gì,nhưng anh ấy đã quyết định đi Mĩ.
Minh Anh đứng dậy,chuẩn bị bước đi:
-Tôi không phải đến đây để nghe cô kể chuyện!-“ Đồ ngốc,sao anh không biết giữ gìn sức khoẻ của mình thế hả?”
Nguyệt Nga đến lúc này đứng dậy hét to:
-Hạo Phong…anh ấy…BỊ TAI NẠN RỒI!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT