Cả căng teen như nổ ra.Hạo Phong nhíu mày:- cô nói cái gì?
Bảo Nam lấy tay che miệng bụm miệng cười:
- Nè cô,cô có nhầm không vậy,cậu Trần!cậu ấy có bạn gái sao?thật nực cười.cô nghĩ cô là ai mà có cái quyền đó.Cậu Trần mà tôi từng biết chưa hề quen biết với một cô gái nào.Chả nhẽ cô,một cô gái bình thường?...Bảo Nam lại nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới,nói tiếp:
- Trông cô xinh thật, nhưng cô khôg sánh nổi thân phận tầm cỡ như cậu Trần đây.
Bị chịu sự sỉ nhục quá lớn,Minh Anh cầm cự những giọt nước mắt sắp rơi nơi khơi mắt.Nuốt nghẹn vị đắng trong cổ họng xuống,cô nói:
- đúng,tôi không xứng với Hạo Phong,nhưng xin cậu đừng đáng giá tôi như vậy.Tôi cũng là một con người!
Minh Anh nói rồi chạy đi thật nhanh,bỏ lại saunhững lời bàn tán xôn xao"mình không muốn nói như vậy,nhưng tại sao mình lại không kiềm nổi cảm xúc chứ.Không hiểu tại sao mình lại làm như vậy"Hà My thấy con bạn mình chạy đi thì cũng đi theo,trước khi đi cô còn không quên lườm tên Bảo Nam một cái cháy mặt.
- Sao lòng mình lại nhói lên thế này nhỉ?-Bảo Nam nghĩ thầm."có khi nào...".Bảo Nam lắc đầu bỏ đi.
Hạo Phong thì đứng chết trân tại chỗ.đây không phải lần đầu tiên có một cô gái thừa nhận là bạn gái anh,nhưng hiện tại cảm xúc của anh rất hỗn loạn:một chút vui,chút đau lòng và...hối hận.Anh nên chạy theo để an ủi cô chứ?Nhưng sao lại thế được,anh và cô chẳng có quan hệ gì cả,với lại...tình cảm anh đã trao hết cho một người,một người ở nơi phương trời rất xa xôi...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT