Đêm hôm đó, Phượng Cửu nằm mơ, trong giấc mơ mây đen mù mịt che kín bầu
trời, gió thổi qua bình nguyên rộng lớn, lửa cháy khắp nơi, khói bụi
tràn ngập trong không trung. Một con sông dài uể oải uốn lượn vắt ngang
bình nguyên rộng lớn, bên sông thấp thoáng một bóng người.
Phượng Cửu mơ hồ nhận ra người đó mặc xiêm y màu đỏ, mặc dù nhìn không rõ hình dáng nhưng trong lòng lại biết đó chính là A Lan Nhược. Nàng mang theo
vô số câu hỏi, dẫm lên đám cỏ khô, muốn lại gần nàng ấy hơn một chút,
nhưng không hiểu sao, luôn không thể nào tiếp cận nàng ấy.
Nhìn
thấy bóng người áo đỏ đang chìm dần vào trong lớp khói bụi dày đặc, nàng vội vàng nói: “Sao nàng lại tự vẫn, có chuyện gì đáng để nàng phải chịu nỗi khổ hồn phi phách tán mà tìm tới cái chết như vậy?”
Tiếng
nói mang theo cả ý cười của cô gái theo gió bay tới, ẩn chứa vẻ phóng
khoáng mà Tô Mạch Diệp đã từng nói: “Đúng vậy, tại sao chứ?”. Ngọn lửa
bỗng nhiên lan rộng, lưỡi lửa như một con mãnh thú lao tới chân Phượng
Cửu, nàng giật mình kinh ngạc, nhảy lên không trung, chỉ cảm thấy cơ thể mình nhẹ tênh, bừng tỉnh.
Phượng Cửu trằn trọc suy nghĩ về những điềm báo trong giấc mơ đó suốt cả buổi sáng, vẫn không tìm ra điều gì.
Đúng lúc này Trà Trà – người hôm qua vừa cùng Mạch thiếu gia quay trở về xách váy chạy vào, nhắc nàng rằng Mạch thiếu gia sắp trở lại thần cung, hôm qua nàng ấy thu dọn thư phòng, thấy một túi nhỏ đựng kẹo hồ ly, bên trên có gài một mẩu giấy nhỏ ghi tặng Mạch thiếu gia, hỏi nàng còn định tặng Mạch thiếu gia nữa hay không. Phượng Cửu vỗ mạnh vào đầu, cảm thấy Trà Trà nhắc nhở thật đúng lúc. Vội chạy tới thư phòng lấy kẹo hồ ly,
sau đó hớn hở chạy đi tìm Mạch thiếu gia.
Sau một đêm ngon giấc,
hôm nay trông Tô Mạch Diệp còn ra hồn người, hình ảnh của một công tử
hào hoa cũng đã quay lại được bảy, tám phần.
Phượng Cửu đầy hào
khí ném túi kẹo hồ ly xuống trước mặt chàng ta, Tô Mạch Diệp sặc một
ngụm trà trong cổ họng: “Thứ này, ta cũng có phần ư?”.
Phượng Cửu rộng lượng nói: “Đương nhiên, ngay cả một tiểu tử quét dọn trong viện
của ta cũng có phần, không có Lý Ânào lại không để dành cho ngài một
phần cả”. Nói như đang kể công: “Đương nhiên phần của ngài lớn hơn phần
của bọn họ, hơn nữa trong phần của ngài ta còn cho thêm một vị đường.
Phần tặng cho Trầm Diệp và phần của ngài giống nhau, nghe nói Trầm Diệp
chia cho tiểu đồng tử trong viện của chàng ta, đám tiểu đồng tử đều cảm
thấy khẩu vị này cũng không tồi”.
Thần sắc trên khuôn mặt của
Mạch thiếu gia biến đổi vài lần, cuối cùng cũng dừng lại ở hai sắc thái
không đành lòng và thương xót, nhận túi kẹo hồ ly rồi nói với Phượng
Cửu: “Chuyện này, ngươi đã nói với Tức Trạch chưa?”.
Phượng Cửu ngạc nhiên hỏi: “Tại sao ta lại phải nói với ngài ấy về chuyện này?”
Sắc thái không đành lòng và thương xót trên mặt của Mạch thiếu gia càng rõ
ràng hơn, đáp: “À, không nhắc tới là tốt nhất, hãy nhớ rằng sau này cũng đừng nhắc, việc đó có lợi cho ngươi”.
Phượng Cửu càng cảm thấy mơ hồ: “Tại sao không được nhắc tới?”.
Mạch thiếu gia nhủ thầm trong lòng bởi vì ta còn muốn sống thêm hai năm nữa, ngoài miệng lại đắn đo nói: “Ồ, bởi vì với thân phận này của ngươi, tự
tay làm kẹo mật tặng cho người hầu hoặc tặng cho bạn bè, sư phụ như
chúng ta thực ra đều không phù hợp với quy định, trước đây A Lan Nhược
không làm những chuyện đó, nếu ngươi nói với Tức Trạch, ngộ nhỡ ngài ấy
nghi ngờ, chẳng phải sẽ phức tạp hơn hay sao”.
Phượng Cửu chợt hiểu ra: “Cũng đúng, chuyện này là do ta suy nghĩ chưa chu toàn, ngài suy nghĩ thật chu đáo”.
Nói tới đó, vì nhắc tới Tức Trạch vài lần, lại có một chuyện khác hiện lên
trong đầu của Phượng Cửu, nàng nói với Tô Mạch Diệp: “Ta bỗng nhiên nhớ
ra, có một việc còn muốn thỉnh giáo ngài, vì ta là thú sống ở trên cạn,
không hiểu biết nhiều về thủy tộc, tuy nhiên ngài thuộc thủy tộc nên
chắc biết, máu độc của giao long có cách hóa giải không?”. Máu độc của
giao long đã ở trong người của Tức Trạch suốt mười mấy ngày vẫn không
thanh lọc được hết, đám thầy thuốc của bộ tộc Tỷ Dực Điểu chung quy lại
chỉ là địa tiên, không hiểu biết nhiều, lại không chẩn đoán được loại
độc đó, mặc dù Tức Trạch nói là không phải độc gì ghê gớm, nhưng lại
khiến Phượng Cửu hơi lo lắng nên mới hỏi như vậy.
Tô Mạch Diệp
không hiểu, nói: “Máu độc của giao long? Giao long không phải là độc
vật, ngược lại máu của giao long còn là một thánh phẩm bổ dưỡng rất hiếm có, hơn nữa khi độc vật bình thường ngấm vào máu của giao long, chỉ
trong tích tắc đã bị khắc chế hóa giải. Có một vài chất độc mạnh vì bị
lẫn quá nhiều độc vật, các thầy thuốc còn thường thích dùng máu của giao long để làm thuốc dẫn, hóa giải trước những chất độc có thể hóa giải,
chất độc còn lại sẽ dễ dàng hóa giải hơn nhiều. Ai nói với ngươi là
trong máu của giao long có độc?”.
Phượng Cửu mông lung nhìn Tô
Mạch Diệp, kinh ngạc đến nỗi lời nói cũng không còn lưu loát nữa:
“Nhưng… nhưng ngài ấy nói rằng mình bị trúng chất độc trong máu của giao long làm… làm như thế là do không tự chủ được khi chất độc phát tác”.
Tô Mạch Diệp rót cho mình một ly trà, nhướng máy nói: “Ai nói với ngươi
câu đó chắc chắn là đang lừa gạt ngươi”. Chén trà vừa đưa tới ngang
miệng, bỗng dừng lại, quay đầu sang nhìn nàng nói: “Ngươi nói ngài ấy
làm như thế, làm như thế là làm như thế nào?”.
Phượng Cửu yên lặng.
Tô Mạch Diệp thăm dò nói: “Ngài ấy không có lợi dụng ngươi điều gì chứ?”
Ban đầu khuôn mặt của Phượng Cửu hơi trắng nhợt một chút, sau đó hai má ửng hồng, sắc hồng càng ngày càng đậm, chỉ một câu nói, khuôn mặt đã ửng đỏ như vừa tô thêm son phấn.
Khóe môi của Tô Mạch Diệp giật giật. Người này là ai, trong lòng chàng gần như biết rõ.
Đế Quân.
Hôm nay chàng quá là xui xẻo, hoặc giả nói, từ khi chàng bắt đầu nhận lời
nhờ vả của Liên Tống vào trong này gặp Đế Quân, chàng đã luôn gặp xui
xẻo. Cách thức theo đuổi cô nương của Đế Quân quá kỳ lạ khó lường khiến
chàng không hiểu được, nhưng nếu Đế Quân biết chàng làm hỏng việc tốt
của ngài ấy, chàng biết quá rõ mình sẽ có kết cục như thế nào.
Phượng Cửu ngồi ngược sáng trên một chiếc ghế, vẫn ngây người, không biết đang nghĩ gì.
Tô Mạch Diệp ho một tiếng, làm trái lương tâm, cứu vãn tình thế: “Thực ra, máu của giao long ấy mà, mặc dù hóa giải được một vài chất độc nhỏ,
nhưng độc tình lại không nằm trong số đó, nếu độc tình đã ngấm vào máu
của giao long…”.
Phượng Cửu đưa tay lên chống cằm, sắc đỏ trên
mặt đã tan đi vài phần, lạnh lùng nói: “Ngài muốn nói rằng có thể con
giao long đó đã bị trúng độc tình trước, lan truyền chất độc đó cho
người khác cũng chưa biết chừng? Nhưng ví dụ ta trúng độc tình, ngài
chạm vào máu của ta, lẽ nào cũng sẽ nhiễm độc tình ư? Trên đời làm gì có loại độc tình nào như vậy, Mạch thiếu gia, không phải ngài nghĩ rằng ta thật sự dễ bị lừa như vậy chứ?”.
Tô Mạch Diệp cười trừ một
tiếng, dường như đã có thể tưởng tượng ra cảnh Đế Quân kề kiếm Thương Hà vào cổ mình như thế nào rồi. Hồi lâu, chàng ta thở dài một tiếng, nói
với Phượng Cửu: “Trước đây ngươi nói với ta, ngươi muốn gặp được một
người tốt hơn, một người mà khi ngươi gặp nguy hiểm sẽ tới cứu ngươi,
sau khi cứu ngươi rồi sẽ không tùy tiện vứt bỏ ngươi, một người mà khi
ngươi đau đớn sẽ an ủi ngươi. Ngươi có bao giờ từng nghĩ, chưa biết
chừng người đang lừa gạt ngươi đó lại chính là người mà ngươi đang tìm
kiếm?”.
Phượng Cửu sững người lại, nói: “Quả thực ta và ngài ấy ở bên nhau rất vui, nhưng…”.
Tô Mạch Diệp nói: “Thực ra người đó là ai, ta chắc cũng đoán được bảy, tám phần. Có phải ngươi cảm thấy rằng, đôi khi sở thích và tính cách của
ngài ấy rất giống Đông Hoa Đế Quân không?”. Không đợi Phượng Cửu trả
lời, lại nói: “Ta nghĩ, ngươi không phải là không thích ngài ấy, chỉ là
cảm thấy điều này giống với việc biến ngài ấy thành cái bóng của Đông
Hoa Đế Quân, đã bao nhiêu lần nói sẽ quên đi nhưng cuối cùng vẫn không
quên được, ngươi đã nghĩ như vậy, đúng không?”.
Thực ra những câu hỏi của Tô Mạch Diệp, một nửa là bịa đặt. Đương nhiên, chàng ta cũng
biết rằng những điều chàng ta bịa đặt thật hoang đường, Phượng Cửu chắc
chắn sẽ lên tiếng phản bác, chàng ta chắc sẽ không tránh khỏi việc phải
phải nói thêm khá nhiều lý lẽ không xác đáng nữa, cố gắng dẫn dắt nàng
đi vào con đường không xác đáng này. Nếu nàng có thể nghĩ theo những lời chàng ta vừa nói một lần, tất nhiên sẽ có lần thứ hai, nghĩ thêm nhiều
lần nữa, chưa biết chừng lại tin rằng nàng quả nhiên đã thích Tức Trạch.
Sự việc tới ngày hôm nay, đây cũng là biện pháp duy nhất mà chàng có thể giúp đỡ Đế Quân.
Phượng Cửu trầm ngâm giây lát, trong giây lát đó, Tô Mạch Diệp đã uống hết nửa ly trà, chàng cảm thấy sự trầm lặng của Phượng Cửu trong lúc này chính
là đang tập trung tinh lực để trách mắng chàng một trận đến nơi đến
chốn, trận trách mắng này là do chàng tự chuốc lấy, chàng sẵn sàng chờ
đợi.
Hồi lâu, Phượng Cửu cuối cùng cũng lên tiếng, hạ thấp giọng nói: “A, có thể ngài nói đúng”.
Nửa ly trà còn lại đã bị Tô Mạch Diệp rót thẳng vào trong cổ áo, tròn mắt há miệng nhìn Phượng Cửu.
Phượng Cửu lại trầm ngâm thêm giây lát, nói với chàng: “Hôm nay ngài nói rất
nhiều, đều là những lời vàng ngọc khiến ta có cảm giác được mở mang đầu
óc, ngài còn có điều gì muốn khuyên ta không?”.
Tô Mạch Diệp lập
tức có cảm giác bồng bềnh không chân thực, giọng nói lại rất bình tĩnh,
nói: “Ờ, không còn gì nữa, chỉ còn một câu, nếu ngươi quả thực thích
ngài ấy, đừng thấy áp lực, có khả năng ngươi vốn thích kiểu người như
vậy, thật trùng hợp cả Đế Quân và ngài ấy đều là kiểu người đó”.
Sau khi Mạch thiếu gia đi, Phượng Cửu đã ngồi rất lâu trong phòng của chàng ta, ánh sáng ban mai rực rỡ, rất hợp để suy nghĩ. Ban nãy, khi nói
chuyện với Mạch thiếu gia, chỉ trong nửa tuần hương nàng đã lần lượt
chuyển qua bốn cảm xúc từ kinh ngạc, phẫn nộ, nghi hoặc tới hiểu rõ,
xoay chuyển đến nỗi nàng có chút chóng mặt, suy nghĩ mọi chuyện rất
không rõ ràng. Nàng kinh ngạc vì Tức Trạch đã lừa gạt nàng, phẫn nộ vì
Tức Trạch lại gạt nàng, nghi hoặc tại sao Tức Trạch lại lừa gạt nàng,
hiểu rõ Tức Trạch lừa gạt nàng có thể vì thích nàng.
Khi hiểu rõ
điều này, lúc đầu đương nhiên đã khiến nàng giật mình, nhưng trước đây
khi cô cô Bạch Thiển của nàng dạy nàng bí quyết làm bài xem quẻ, có một
câu nổi tiếng, đó là những người không có năng khiếu như họ, muốn thuận
lợi qua được môn học này dưới tay của phu tử, cần phải nắm vững một loại bí quyết đoán mò, loại bỏ hết những khả năng đã biết, khả năng còn lại
cuối cùng, cho dù trông có vẻ không thể có khả năng đó, cũng là khả năng lớn nhất, đó chính là bí quyết xem quẻ tướng mệnh.
Mặc dù, về
việc có thích nàng hay không, Tức Trạch đã từng phủ nhận. Nhưng Phượng
Cửu cũng được coi là một người từng trải trong tình trường, khi nhìn
nhận sự việc đương nhiên không còn nông cạn nữa, biết là với chữ tình,
có kiểu cắn răng chịu đựng tất cả, ví dụ như cô phụ Dạ Hoa của nàng, có
kiểu mù quáng dám làm dám chịu giống như người bạn tốt Tiểu Yến của
nàng, còn có kiểu nhất quyết không chịu thừa nhận, e rằng Tức Trạch
chính là kiểu người đó.
Rốt cuộc nàng nhìn nhận thế nào về Tức
Trạch, điểm này, lúc đầu nàng chưa hiểu rõ lắm. Trong số bạn bè của
nàng, không còn nghi ngờ gì nữa, Tức Trạch là người có văn hóa nhất, là
người có phẩm vị nhất, nàng đương nhiên có cảm tình với Tức Trạch, nếu
không cho dù mượn cớ trong máu giao long có độc, chàng cũng không thể
lợi dụng nàng mà vẫn còn “nguyên vẹn” như vậy được. Năm xưa, khi sói xám đệ đệ chơi trò tượng gỗ với nàng, vô tình va phải nàng, hằn một vết
răng lên mặt nàng, sói xám đệ đệ đã bị nàng đánh đến nỗi ba tháng liền
không dám nói chuyện với nàng.
Nhưng nếu nói trong lòng nàng thực ra có vài phần để ý tới Tức Trạch, tại sao ban đầu khi cho rằng Tức
Trạch thích nàng, nàng lại lo sợ như vậy? Nàng thực sự cảm thấy mơ hồ.
Cho tới khi những câu nói của Tô Mạch Diệp lọt vào tai nàng, giống như
đục một cái lỗ trên đỉnh đầu nàng, một luồng ánh sáng trong suốt chiếu
rọi vào trong bộ óc của nàng, dù đau nhưng thấu triệt. Nàng thực sự thấy Mạch thiếu gia không hổ danh là Mạch thiếu gia, có thể trong lòng nàng
thực sự nghĩ như vậy. Mà câu chỉ bảo cuối cùng của Mạch thiếu gia đối
với nàng, tựa như một làn gió trong mát thổi qua tâm hồn nàng, khiến một chút sương khói u mê chưa được luồng sáng ban nãy loại trừ được thổi
tan hết.
Ngay lập tức, nàng cảm thấy bản thân mình trở nên sáng suốt.
Không sai, những cảm giác quen thuộc của nàng đối với Tức Trạch, chính là bởi vì chàng ta và Đông Hoa Đế Quân đều là một kiểu người, nhưng cảm tình
của nàng đối với Tức Trạch lại không phải vì Đông Hoa Đế Quân, bởi vì
nàng thích kiểu người đó, tình cờ bọn họ đều là kiểu người đó.
Mạch thiếu gia nói rất có lý. Có lẽ Tức Trạch chính là người mà mình đang tìm kiếm.
Nàng suy nghĩ, bản thân mình còn gánh theo món nợ gì nữa?
Đầu tiên là Diệp Thanh Đề. Trong đầm Thủy Nguyệt, sau khi từ biệt Tức
Trạch, nàng phát hiện ra túi gấm đựng quả tần bà trong tay áo, biết được thân xác này quả nhiên là nguyên thân của mình. Quả tần bà được nàng
cất giữ cẩn thận, đợi sau khi ra khỏi Phạn Âm Cốc, có thể dùng quả này
để khiến Diệp Thanh Đề sống lại, lúc đó, có thể coi như nàng đã trả được món nợ với chàng ta, lời hứa chịu tang cho chàng ta cũng coi như có thể hủy bỏ.
Người tiếp theo là… cái tên Đông Hoa hiện lên trong đầu
nàng. Nàng sững người lại, Đế Quân quả thực đã ban cho nàng khá nhiều ân huệ, đương nhiên cũng khiến nàng phải chịu nhiều khổ cực. Tuy nhiên,
lúc này ngài ấy đã sóng đôi cùng Cơ Hoành, điều nàng cần làm là nên rộng lượng một chút, chúc hai người bọn họ mãi mãi bên nhau. Đế Quân thực ra đã không còn liên quan gì tới nàng, nếu nhiều năm sau, ngài ấy chợt nhớ tới nàng, chắc trong ấn tượng chỉ là hình ảnh của một người bạn nhỏ rất thú vị mà thôi.
Sau khi nàng suy nghĩ thấu đáo một hồi, tự cảm
thấy bản thân mình quả thực không còn mang món nợ tình cảm nào nữa, nếu
đã như vậy, người mà nàng một lòng muốn gặp đã từ trên trời rơi xuống
rồi, sao không mau chóng bắt lấy?
Tức Trạch ấy mà, chẳng qua chỉ
hơi cứng đầu một chút, tuy nhiên, ngay cả Đông Hoa Đế Quân khó chinh
phục như vậy nàng cũng đã thử rồi, Tức Trạch lẽ nào còn khó chinh phục
hơn cả Đông Hoa? Nghĩ như vậy, nàng điềm tĩnh uống một ngụm trà, liền
cảm thấy rất chắc chắn.
Ba ngày sau, Quất Nặc ra khỏi Vương đô. Ngày phải chịu đại hình trên Linh Sơ đài, Quất Nặc bị động thai, Khuynh Họa phu nhân khẩn thiết cầu xin, Thượng Quân đã mở
lòng từ bi, cho phép nàng ta được ở lại Vương đô thêm một vài ngày để
dưỡng thai.
Qua lời Mạch thiếu gia, Phượng Cửu biết rằng năm xưa, A Lan Nhược đã làm một việc tốt, tạo cơ hội cho Quất Nặc và Trầm Diệp
được gặp mặt lần cuối, vì vậy mấy ngày trước đó đã lo lót với hình quan, sắp xếp cho hai người gặp mặt từ biệt bên cạnh một dòng sông nhỏ trong
veo bên ngoài thành. Nghe nói năm xưa A Lan Nhược thực ra không cùng đi, nhưng vì nàng nhàn rỗi, cảm thấy đi xem trò vui một chút chắc cũng
không có vấn đề gì.
Ánh chiều tà rọi xuống lòng sông, hàng dương
liễu rủ bóng hai bên bờ. Những cảnh tượng cảm động được miêu tả trong
sách du ký thịnh hành của bộ tộc Tỷ Dực Điểu như bẻ liễu tặng nhau, nước mắt thấm ướt vạt áo… lại không hề xuất hiện.
Quất Nặc thân hình
gầy yếu, đứng dưới một cây dương liễu, Trầm Diệp đứng thẳng, nhìn về
phía bờ bên kia. Viên hình quan râu ria rậm rạp đứng phía sau, cách họ
ba, bốn bước chân, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía họ, hai người yên lặng rất lâu.
Phượng Cửu thầm than thở sao trên thế gian lại có người không biết ý như vậy, bất kỳ ai khi bị người ngoài nhìn chằm chằm như
vậy, e rằng đều không thể nói được bất cứ lời tâm sự nào. Nàng thở dài
một tiếng, gọi viên hình quan râu ria rậm rạp kia lại giúp nàng thử trà. Dạo trước nàng đã học được thú vui uống trà nơi đồng hoang của Tức
Trạch, tiện thể mang theo một bộ đồ trà để luyện tay nghề.
Quả
nhiên chân trước của viên hình quan vừa mới nhấc lên, phía chân sau,
Quất Nặc đã có động tĩnh, giọng nói rất nhỏ, bất đắc dĩ Phượng Cửu lại
sở hữu đôi tai thính của loài hồ ly, những lời thì thầm theo gió lọt vào tai nàng, hết sức rõ ràng.
Nàng ta đã nói một câu chứa đầy sự
hối hận: “Kiếp này muội chỉ có thể phụ tình ý của biểu ca, là do muội
quá không hiểu chuyện, giờ đây muội đã không còn xứng đáng với biểu ca,
chỉ mong rằng… mong rằng tại đây hẹn thề kiếp sau, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ không phụ bạc lẫn nhau”.
Tay Phượng Cửu lập tức nổi da
gà, bàn tay đang chia trà ra các chén khẽ run rẩy, nàng dỏng tai lên,
muốn nghe phản ứng của Trầm Diệp. Tai nàng vểnh lên một lát, nhưng trong một lát đó, Trầm Diệp lại không hề có phản ứng gì. Hồi lâu, mới dường
như nghi hoặc nói: “Ta đối với ngươi, có tình ý gì?”.
Giọng nói
của Quất Nặc có chút run rẩy: “Huynh… huynh nói rằng muội là muội muội
từ nhỏ lớn lên cùng huynh, cho dù muội có phạm lỗi, nhưng không thể bỏ
mặc, huynh không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, biết rõ nếu cứu muội sẽ có hậu quả đáng sợ như thế nào, nhưng vẫn liều mình
bất chấp nguy hiểm, tất cả những điều đó, lẽ nào không phải bởi vì biểu
ca đối với muội…”
Trầm Diệp lạnh lùng nói: “Cứu ngươi chỉ vì muốn bảo toàn huyết mạch của phụ thân ngươi, tri ân không báo đáp thì không
phải là quân tử, ngươi cần cảm tạ phụ thân của ngươi đã có đại ân đối
với ta”.
Quất Nặc không tin, nói: “Vậy tại sao hôm nay huynh lại tới tiễn muội, không phải… không phải là không nỡ xa muội sao?”.
Trầm Diệp đáp: “Nhân cơ hội để được ra ngoài một chuyến mà thôi”.
Quất Nặc run rẩy nói: “Huynh… huynh từ nhỏ đã không thích Thường Đệ và A Lan Nhược, nhưng lại đối tốt với muội nhất”.
Trầm Diệp khinh miệt nói: “Dòng máu trên người mẫu thân của ngươi không
trong sạch không may mắn, ta nên sớm biết điều đó, ngươi và Thường Đệ
cùng một mẹ sinh ra, tự cam tâm sa đọa, vốn chẳng có điểm gì khác biệt,
trước đây ta đã đánh giá ngươi quá cao”.
Quất Nặc giận đến nỗi
run rẩy, giọng nói dường như đang muốn khóc: “Nếu muội không trong
trắng, không may mắn, vậy còn A Lan Nhược, nàng ta và muội cũng cùng một mẹ sinh ra, đã được gả cho người khác mà vẫn tán tỉnh huynh, chẳng phải là còn không trong trắng, không may mắn, tự cam tâm sa đọa hơn sao?
Huynh lại cam tâm tình nguyện để nàng ta giam lỏng…”.
Trầm Diệp lạnh lùng cười: “Ta cam tâm tình nguyện bị nàng giam lỏng cả đời đấy, ngươi định thế nào?”.
Đôi tai đang dỏng lên nghe ngóng của Phượng Cửu khẽ run rẩy, tay đỡ cằm để
nó khỏi trượt xuống đất, viên hình quan lo lắng tiến lên hỏi: “Điện hạ
bị đau răng ư?”. Phượng Cửu lắc đầu đưa cho hắn ta một ly trà đã rót
sẵn, lại chỉ về phía bên sông, ý muốn nói là uống trà xong có thể lên
đường được rồi.
Hôm nay tới xem trò vui, quả nhiên đã xem được
một trò vui lớn. Nàng quả thực không ngờ rằng việc Trầm Diệp cứu Quất
Nặc thực ra còn có ẩn tình đó, nhưng điều này cũng rất hợp với tính cách của chàng ta. Trầm Diệp quả thực không phải người thương hoa tiếc ngọc, Phượng Cửu hiểu rất rõ cái miệng của chàng ta có thể khiến người ta đau khổ tới mức nào. Lúc này, nhìn bóng dáng run rẩy trong gió như một
phiến lá khô của Quất Nặc, trong lòng lại dấy lên một cảm giác đồng cảm.
Quất Nặc bước đi như người vô hồn, Trầm Diệp đứng bên sông ngắm cảnh, cảnh
vật bên ngoài Vương thành, núi cao nước chảy, đương nhiêu khoáng đạt hơn những tiểu cảnh được tạo dựng lên trong phủ.
Phượng Cửu thầm
nghĩ, ban nãy Trầm Diệp đã cãi nhau với Quất Nặc, có thể sẽ thấy khát,
liệu có nên mời chàng ta một ly trà cho nhuận họng. Lời mời gọi vừa thốt ra khỏi miệng, lại có chút hối hận, theo như sự ghét bỏ lúc ban đầu của Trầm Diệp đối với A Lan Nhược, chắc chắn chàng ta sẽ không tới, nàng đã uổng phí lời mời rồi. Nghĩ vậy, lập tức cảm thấy ngượng ngùng vô vị,
chuẩn bị đổ bỏ nửa bình trà còn thừa, thu dọn bộ đồ pha trà.
Không ngờ Trầm Diệp lại bước tới. Không chỉ bước tới, mà còn khoanh chân ngồi xuống. Không chỉ ngồi xuống, còn ngồi xuống trước mặt nàng. Đưa tay về
phía nàng: “Trà mà ngươi vừa nói đâu?”.
Phượng Cửu không hổ danh
là người có kinh nghiệm diễn kịch, nhanh chóng nhập vai, nói: “À, đây,
đây”, đưa cho chàng ta một ly trà nóng vừa mới rót đầy.
Để diễn
giống thật, thể hiện sự quan tâm của A Lan Nhược đối với Trầm Diệp, chỉ
trong vài giây phút ngắn ngủi Phượng Cửu còn nặn ra được hai câu nói
quan tâm, đôi môi của chàng ta vừa chạm vào miệng chén, đã lo lắng nói:
“Ta vừa mới đun trà xong, e rằng còn rất nóng, huynh hãy thổi cho nguội
đã…”. Khi chàng ta uống vào miệng, lại hỏi một cách đầy chờ đợi: “Trà
này không có gì mới lạ cả, chỉ là lá trà thô thôi, nhưng nước dùng để
đun trà lại là sương trên lá sen, huynh nếm thử xem uống có quen
không?”. Trầm Diệp đặt ly trà xuống, nhìn nàng bằng một ánh mắt sâu xa.
Nàng điềm tĩnh đưa cho chàng ta một chiếc khăn lụa, bày tỏ sự quan tâm
thứ ba, âu yếm nói: “Ban nãy khi uống trà chắc huynh không để ý? Nhìn
xem, khóe miệng còn dính bọt trà kìa, hãy dùng cái này để lau đi…”.
Trầm Diệp nhìn nàng một hồi, nhận lấy chiếc khăn lụa, trong giọng nói lại ẩn chứa một chút mỉa mai: "Ta không hiểu nổi ngươi, mấy hôm trước còn nghe nói ngươi và Tức Trạch thần quân tình cảm mặn nồng, là cặp phu thê quý
tộc điển hình trong tông thất, hôm nay ngươi lại quan tâm tới ta như
thế, tại sao vậy?”.
Phượng Cửu khẽ giật mình. Vỗn dĩ trong thời
đại của A Lan Nhược, Tức Trạch không hề ra khỏi núi Kỳ Nam, chuyện giữa
hai người Lan – Trầm cũng không liên quan gì tới chàng ta cả. Nhưng lần
này nàng lại quên mất, Tức Trạch là một biến số. Mạch thiếu gia đã từng
nhắc nhở nàng, những việc khác nàng muốn thế nào cũng được, nhưng mối
quan hệ giữa A Lan Nhược và Trầm Diệp, nàng nhất định phải cố gắng làm
theo những chuyện đã xảy ra trước đây, bởi vì đây là một mấu chốt rất
quan trọng, chưa biết chừng sẽ là thứ dẫn tới kết cục sau này.
Phượng Cửu nắm lấy tay của Trầm Diệp, chân thành nói: “Ta và Tức Trạch chẳng
qua chỉ là vui chơi qua đường mà thôi, với huynh…”. Bốn chữ “mới là thật lòng” sắp thốt ra khỏi miệng, vì bỗng nhiên nhớ ra trong đoạn này, A
Lan Nhược chẳng qua chỉ là thầm thích Trầm Diệp mà thôi, tình cảm này
chưa được bộc lộ ra ngoài, lại vội vàng nuốt mấy chữ đó lại.
Sự
việc thật trùng hợp, khi Trà Trà dẫn theo Tức Trạch – người bỗng nhiên
quay về phủ tới bên sông tìm Phượng Cửu, cảnh mà hai người bắt gặp chính là cảnh tượng này.
Lúc ấy, dương liễu buông mành, gió mát hiu
hiu thổi, giữa thảm cỏ xanh biếc là một bàn trà, Trầm Diệp và Phượng Cửu ngồi đối diện với nhau. Phượng Cửu đưa tay qua bàn trà, nắm lấy tay của Trầm Diệp, đôi mắt dịu dàng chứa chan tình cảm, đang khẽ nói gì đó.
Lúc này đầu óc của Trà Trà vô cùng rối loạn, thấy Tức Trạch đã tiến lại gần vài bước, cũng tiến thêm vài bước theo sau, bèn nghe thấy giọng nói của điện hạ nhà mình lọt vào tai: “Tức Trạch là một người tốt, có thể mấy
chữ ‘vui chơi qua đường’ mà ban nãy dùng không được chính xác cho lắm,
nhưng lời vừa rồi của huynh khiến ta rất lo lắng, ta và chàng ta quả
thực chỉ là chút tình nghĩa giúp đỡ lẫn nhau, ta có thể thề với trời đất rằng, giữa ta và chàng ta tuyệt đối không có gì cả, trước đây không có, bây giờ không có, sau này cũng không thể có được, huynh có tin ta
không?”.
Trà Trà không kịp cân nhắc xem những câu nói đó của
Phượng Cửu có ý nghĩa như thế nào, chỉ nghe giọng nói dịu dàng ủy mị này của nàng xương cốt đã giòn tan quá nửa. Vô tình hắt hơi một cái, khi
nghiêng đầu chợt nhìn thấy sắc mặt của Tức Trạch hơi sững người lại,
khuôn mặt của thần quân trắng bệch, ánh mắt lạnh lùng đến nỗi giống như
băng tuyết đã đông cứng mấy nghìn năm vậy.
Trà Trà sợ sệt quay
đầu lại, thấy hai người ban nãy còn đang cúi đầu thì thầm bên bàn trà
giờ đã quay ra nhìn bọn họ, một người lạnh lùng, một người kinh ngạc,
chắc là đều bị kinh động bởi tiếng hắt hơi ban nãy của nàng nên mới phát hiện ra sự có mặt của bọn họ.
Trà Trà đưa mắt liếc nhìn, bàn tay của điện hạ vẫn đặt lên tay Trầm Diệp, ánh mắt của điện hạ dù kinh ngạc nhưng tình cảm dịu dàng ban nãy vẫn chưa thu lại hết, vẫn còn dập dềnh
trong cặp đồng tử long lanh. Hơn nữa, hôm nay điện hạ toàn thân màu đỏ,
ngồi bên cạnh Trầm Diệp trong bộ xiêm y màu trắng[1], trông như một cặp
trời sinh, vô cùng tương xứng.
[1] Đoạn này nguyên gốc là Tức Trạch nhưng có lẽ Trầm Diệp thì đúng hơn.
Ánh mắt của Tức Trạch chăm chú nhìn bọn họ trong giây lát, nàng chưa bao
giờ nhìn thấy biểu hiện này trên khuôn mặt của thần quân, nhưng rốt cuộc đó là biểu hiện gì, nàng cũng không nói rõ được. Thần quân tiến lên
phía trước một bước, lại dừng lại, nhìn hai người đang ngồi yên lặng
thêm giây lát, không nói gì cả, quay người bước đi. Nàng còn nhớ trước
đây bóng dáng của thần quân luôn rất uy nghi, cho dù có chuyện lớn tày
trời thì bước chân của ngài cũng vẫn chậm rãi từ tốn, luôn rất có phong
độ, lúc này không hiểu sao lại có chút vội vàng như vậy.
Trà Trà
đứng ngây người tại chỗ, cảm thấy lúc này không tiện đi theo. Nàng nghe
thấy Trầm Diệp nói với chủ nhân của mình vẻ sâu xa: “Nếu giữa hai người
không có gì, tại sao chàng ta lại bỏ đi?”.
Nàng nghe thấy chủ
nhân ân cần nhưng hàm hồ nói: “À, giữa ta và Tức Trạch quả thực không có chuyện gì, huynh không cần đem việc đó ra thăm dò ta, có thể chàng ta
cảm thấy đã làm phiền chúng ta uống trà ngắm cảnh nên mới đi thôi. Hay
là huynh cảm thấy khi uống trà phải đông người mới vui? Nếu huynh thích
vui vẻ hơn một chút thì ta sẽ gọi chàng ta quay lại”.
Trà Trà
nhìn bóng dáng của thần quân hơi sững lại một chút, trong giây lát nàng
có cảm giác liệu có phải thần quân sắp nổi cáu. Nhưng chỉ trong nháy
mắt, bóng thần quân đã biến mất trong tầm mắt của họ. Trà Trà nhớ lại
hình bóng của thần quân, cảm thấy thần quân quả không hổ danh là thần
quân, dù chỉ là bóng phía sau lưng nhưng cũng như cây ngọc trước gió,
nhưng có lẽ gió hơi mạnh, khiến cây ngọc kia có phần tiêu điều. Trong
lòng Trà Trà bỗng nhen lên cảm giác thương cảm.
Phượng Cửu bần thần nhìn ngắm cơn mưa xối xả như dội từ Thiên Hà xuống bên ngoài cửa sổ.
Chuyện trên bãi cỏ vào buổi chiều, nàng khâm phục bản thân mình có thể giương
mắt nhìn Tức Trạch quay người bỏ đi, mà vẫn có thể vỗ về Trầm Diệp, cùng chàng ta uống nốt nửa tuần trà, lại đưa chàng ta về Mạnh Xuân viện. Đây chính là sự chuyên nghiệp của nàng. Tình cảnh của nàng lúc đó, giống
như một vị khác phong lưu tới lầu xanh tìm mỹ nữ, bị phu nhân chua ngoa
đanh đá của nhà mình lao tới bắt gian. Nàng cảm thấy, cho dù là một kẻ
thường xuyên phạm lỗi, cũng không thể làm cho sự việc êm đẹp hơn nàng.
Nàng vừa cảm thấy làm tình thánh thật không dễ dàng lại vừa cảm thấy bản thân mình dường như đã làm một cách rất xuất sắc, rất có tư chất.
Sau khi Trầm Diệp quay về Mạnh Xuân viện, nàng đi tìm Tức Trạch hồi lâu,
mãi cho tới khi trời mưa ào ào vẫn không tìm thấy bóng dáng của Tức
Trạch, nàng liền quay về phủ. Theo nàng phỏng đoán, Tức Trạch đang ghen, nhưng chàng luôn là một người hiểu lý lẽ, cũng không cần vội vàng giải
thích với chàng ngay lúc này, đối phó với Trầm Diệp rất tốn sức lực,
nàng cần giữ lại chút tinh lực, nếu dầm mưa về bị ốm sẽ không được tốt
lắm.
Trà Trà đặt giá nến xuống trước cửa sổ, nhìn vào màn đêm
đang sầm sập đổ mưa, lo lắng nói với Phượng Cửu: “Mưa to thế này, thần
quân nhất định sẽ bị ướt mất”.
Phượng Cửu ngáp một cái, nói: “Chàng có thể tìm được nơi tránh mưa, không cần phải lo lắng chuyện này”.
Trà Trà thở dài: “Điện hạ không tìm thấy thần quân, nhất định là do ngài ấy cố ý né tránh điện hạ. Nhất định là ngài ấy vừa muốn gặp điện hạ lại
vừa sợ điện hạ. Vừa muốn gặp để điện hạ giải thích rằng giữa điện hạ và
Trầm Diệp đại nhân không có chuyện gì, lại sợ gặp rồi điện hạ sẽ giải
thích rằng giữa điện hạ và Trầm Diệp đại nhân quả thực có tình cảm…”.
Phượng Cửu nói: “Chắc chàng không phải là người suy nghĩ rối rắm như vậy chứ…”.
Trà Trà thở dài nói: “Nghĩ đến việc thần quân đại nhân đi giữa đất hoang
không một bóng người, lúc này trời đang mưa lớn, nhưng trong lòng thần
quân đại nhân đã đầy ắp sự chấn động và bi thương, còn ý thức được trời
mưa không chứ? Những hạt mưa lạnh ngắt quất lên người ngài ấy, thấm ướt
áo ngài ấy, mặc dù lạnh thấu xương, nhưng so với nỗi tuyệt vọng ở trong
lòng, cái lạnh đó có là gì chứ?”.
Phượng Cửu nói: “Chàng chắc không như vậy chứ…”.
Trà Trà trách móc nhìn Phượng Cửu: “Đợi đến khi ý thức được rằng trời đang
mưa lớn, thần quân đại nhân chắc chắn sẽ nghĩ rằng, nếu mưa lớn như vậy
mà điện hạ vẫn xuất hiện, khi đứng đối diện với ngài ấy, ngài ấy nhất
định sẽ ôm điện hạ vào lòng, cho dù điện hạ đã làm cho ngài ấy tổn
thương nặng nề, ngài ấy cũng là đều không bận tâm. Nhưng điện hạ,
người”, nàng ta lại trách móc nhìn Phượng Cửu thêm một lần nữa: “Điện hạ lại vì trời mới đổ vài hạt mưa đã vội vàng quay về phủ. Điện hạ làm như vậy là đặt thần quân đại nhân ở vị trí nào chứ, ngài ấy nhất định sẽ
cảm thấy vô cùng thê lương, đau khổ, hận một nỗi không thể bị mưa xối
đến chết ấy chứ”.
Phượng Cửu có cảm giác đầu mình bị đánh một cú đến mơ hồ, nói: “Chàng không đến nỗi như vậy chứ…”.
Trà Trà nhân cơ hội đó, vội nói: “Điện hạ có muốn đi tìm thần quân thêm một lần nữa không?”
Trong đầu Phượng Cửu thử tưởng tượng ra cảnh tượng Tức Trạch thần quân đau
khổ vì tình trong mưa, kết quả là lại tưởng tượng ra cảnh chàng ta vừa
ngắm mưa vừa thưởng thức món lẩu. Trò đau khổ vì tình trong mưa sao Tức
Trạch có thể làm nổi? Nàng thầm than Trà Trà đã suy nghĩ quá nhiều, hắng giọng một tiếng: “Ta đi ngủ đây, còn về Tức Trạch, chắc chàng đã sớm
ngủ rồi, ngày mai mưa tạnh ta sẽ đi tìm chàng”.
Trà Trà thở vắn than dài một hồi, lắc đầu, quay người giúp nàng trải chăn đệm.
Bên ngoài cửa sổ mưa to gió lớn, Phượng Cửu mơ hồ thầm nghĩ, mấy ngày vừa
qua trời nắng gay gắt, một trận mưa lớn vừa hay có thể gột rửa bầu không khí mờ mịt giữa trời đất, mưa lạnh đập vào song cửa, nàng dần dần chìm
vào giấc ngủ. Tới nửa đêm, bỗng cảm thấy chiếc giường võng xuống, một
làn hơi lạnh ẩm ướt lướt qua mặt. Vốn dĩ đêm nay nàng ngủ không sâu,
ngay khoảnh khắc giật mình tỉnh dậy, khẽ búng tay một cái, cây nến ngoài màn đã được thắp sáng.
Ánh nến vàng vọt khẽ hắt vào trong màn,
miễn cưỡng có thể soi một bóng người. Tức Trạch thần quân nhắm mắt nằm ở một góc giường, khắp người toát ra luồng khí lạnh buốt, cảm thấy có ánh sáng chiếu vào, khó chịu mở mắt ra, ánh mắt mơ màng trong giây lát, sau đó tập trung vào người Phượng Cửu đang túm chặt cổ áo co người vào một
góc giường, nói: “Nàng làm gì ở đây vậy?”.
Phượng Cửu nhìn chàng một hồi, như muốn nói: “Câu hỏi này, có lẽ nên để ta hỏi thì đúng hơn”.
Ánh mắt của Tức Trạch lộ vẻ không hiểu, nàng ngáp một cái, nói: “Bởi vì đây là giường của ta”. Thấy điệu bộ của Tức Trạch đêm nay dường như phản
ứng chậm hơn bình thường, cảm thấy kỳ lạ, nói: “Có phải ngài đã sớm quay về rồi không, thảo nào tìm ngài suốt cả buổi chiều ở bên ngoài cũng
không tìm thấy, ngài ở trong phòng phía Đông hay phía Tây vậy? Bây giờ
lại đi vào phòng của ta… chắc là mộng du đi nhầm phòng rồi chứ gì?”.
Tức Trạch yên lặng hồi lâu, nói: “Đi dạo ở bên ngoài, quên cả thời gian, vừa mới quay về, không để ý đã đi vào nhầm phòng”.
Ngoài cửa sổ vẫn có tiếng gió mưa gào thét, Phượng Cửu khẽ rùng mình, lục tìm phía đầu giường một hồi, tìm ra một chiếc vỏ trai, mở nắp ra, luồng ánh sáng dịu nhẹ lập tức bao trùm khắp căn phòng. Lúc bấy giờ Phượng Cửu
mới nhìn thấy khắp người Tức Trạch giống như vừa ngâm nước, ngay cả lớp
chăn đệm dưới người chàng cũng đều bị nước ngấm ướt sũng.
Phượng Cửu sững người lại, Trà Trà tính toán như thần.
Nàng đưa tay nắm lấy ngón tay lạnh tới tím tái của Tức Trạch, giống như đang nắm phải một cục tuyết.
Phượng Cửu nghiến răng nói: “Mưa lớn như vậy, ngài không biết trú mưa sao,
hoặc tạo ra một tiên chưởng để tránh mưa, ngài cũng không làm nổi ư?”.
Tức Trạch nhắm mắt lại gà gật nói: “Ta đang mải suy nghĩ, không để ý trời mưa”.
Phượng Cửu bước qua người chàng.
Tức Trạch nắm lấy tay nàng, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Sao phải vội vã ra ngoài né tránh hiềm nghi thế, bộ dạng của ta đã như thế này rồi, liệu
có thể làm gì nàng chứ?”.
Phượng Cửu vùng vẫy.
Tức Trạch nói: “Ta sẽ không làm gì nàng đâu, ta váng đầu, nàng ở lại với ta một lát”.
Gân xanh nổi lên trên trán của Phượng Cửu: “Tránh hiềm nghi cái gì, ở lại
với ngài một lát gì chứ, dầm mưa suốt năm, sáu canh giờ, ngài có thể
không váng đầu được sao, ta đi chuẩn bị bồn tắm cho ngài ngâm mình một
lát, ngài còn cử động được thì mau cởi y phục ra, quấn chăn lại, nếu
không cử động được thì cứ ở đó đợi ta, đừng cử động”.
Tức Trạch nói: “Ta không nhúc nhích được nữa”.
Phượng Cửu xắn tay áo vừa chuẩn bị bồn tắm bên ngoài tấm bình phong vừa nói: “Vậy thì ngài hãy mặc nguyên quần áo mà ngâm nước”.
Tức Trạch yên lặng hồi lâu, nói: “Ta lại có thể cử động được rồi”.
Lợi ích của việc có pháp thuật chính là ở điểm này, dù nửa đêm khuya khoắt
khi đám đầy tớ nô bộc đều đã ngủ say cũng có thể biến ra một chậu nước
tắm nghi ngút khói. Phượng Cửu đưa tay nhúng vào nước hồi lâu để thử độ
nóng xem có phù hợp không, lại dùng bình phong quây kín bồn tắm lại, bê
một chiếc ghế nhỏ ra cửa, ngồi quay lưng lại rồi mới gọi Tức Trạch ra
tắm.
Nghe thấy một loạt tiếng động lạch cạch phía sau lưng,
Phượng Cửu nghi ngờ rằng liệu có phải Tức Trạch đã va phải bàn ghế,
nhưng lúc này ngộ nhỡ chàng ta đã cởi quần áo… Nàng cố gắng kiềm chế ham muốn quay đầu lại để quan tâm tới chàng, cho tới khi phía sau tấm bình
phong vang lên tiếng nước chảy. Lúc bấy giờ mới xách ghế ngồi lại gần
tấm bình phong, đề phòng Tức Trạch cần tới sự giúp đỡ của nàng.
Vì tộc Tỷ Dực Điểu bản thân là một loài chim, không thích thêu hoa văn
hình chim chóc trang trí trên bình phong, mấy tấm bình phong ghép lại
trước mặt kia được dệt bằng tơ lụa, trên đó thêu hoa sen tám lá thanh
tịnh. Nhưng lúc này hơi nước nghi ngút bốc lên từ phía sau tấm bình
phong, những bông sen tám lá như chìm trong sương mờ, trông lại có chút
yêu kiều mê hoặc.
Phượng Cửu tự cấu vào đùi mình, liền nghe thấy
giọng nói của Tức Trạch vang lên phía sau bình phong: “Khi ta đi dạo, đã nghĩ tới bức thư mà nàng viết cho ta”.
Phượng Cửu không hiểu, nói: “Bức thư nào?”.
Tiếng nước chảy phía sau tấm bình phong tạm dừng, Tức Trạch nói: “Nàng nói
nàng mượn danh nghĩa của ta để cứu Trầm Diệp trên Linh Sơ đài, bởi vì
nàng cảm thấy chàng ta có tình cảm sâu sắc với Quất Nặc và rất nghĩa
khí, khiến nàng rất cảm động”.
Phượng Cửu cuối cùng cũng nhớ ra
bức thư liên quan tới Trầm Diệp mà nàng đã gửi cho Tức Trạch cùng gói
kẹo hồ ly, đại khái đã viết vài câu hào nhoáng, nhưng thực ra nàng đã
quên mất nội dung cụ thể trong bức thư, cũng không biết Tức Trạch bỗng
nhiên nhắc tới chuyện này là có ý gì, chỉ ậm ừ nói: “À, đúng là có
chuyện như vậy”.
Tức Trạch nói: “Ban đầu ta đã tin, vì ta cảm thấy rằng, nàng sẽ không lừa dối ta”.
Trái tim của Phượng Cửu trong giây lát như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, chàng
nói như vậy, lẽ nào chàng đã biết được mình không phải A Lan Nhược, hơn
nữa còn biết được mình đã câu kết với Mạch thiếu gia để làm điều gì sao? Mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Tức Trạch nói tiếp: “Hóa ra vì
nàng thích hắn ta nên mới cứu hắn ta”. Giọng nói trầm thấp của chàng ẩn
trong làn hơi nước, nghe không rõ ràng lắm, Phượng Cửu chợt thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chàng có ý đó. Đưa tay lau mồ hôi trên trán, nàng nhẹ nhõm tiếp lời: “Quả thực ta không lừa dối ngài, ngài đã suy nghĩ quá nhiều
rồi”. Nhưng vì trái tim đang treo ngược của nàng bỗng được giải tỏa,
trong giọng nói khó tránh mang vẻ vui mừng, lọt vào tai Tức Trạch, lại
thành dường như chỉ cần chàng nhắc tới tên của Trầm Diệp đã có thể khiến nàng vô cùng vui vẻ.
Lại là một khoảng yên lặng khó nói.
Tức Trạch chậm rãi nói: “Nàng bắt đầu thích hắn ta từ khi nào?”. Không đợi
nàng trả lời, lại nói: “Bởi vì hắn ta đã cứu nàng thoát khỏi lồng Cửu
Khúc còn ta lại không tới cứu ư? Nàng muốn tìm một người có thể tới cứu
nàng mỗi khi nàng gặp nguy hiểm, nàng cảm thấy hắn ta mới chính là người đó, đúng không?”.
Phượng Cửu liền thấy tỉnh táo, trước đó Tức
Trạch luôn miệng nói hai người bọn họ chẳng qua chỉ là bạn tâm giao, đây là những lời mà một người bạn tâm giao nên nói ư? Hơn nữa, nàng muốn
tìm một người như thế nào, nàng nhớ rằng những lời này mới chỉ nói qua
với Mạch thiếu gia, sao lúc này ai cũng biết được mẫu người mà nàng muốn tìm kiếm?
Kẻ ương bướng kia lại có dấu hiệu muốn mở miệng. Nàng
đắc ý hắng giọng, cố ý khích cho Tức Trạch nói rõ ra, đáp: “Ngài là bạn
tâm giao của ta mà, khi ta gặp nguy hiểm, ngài quả thực không nhất thiết phải là người tới đầu tiên, ngài xem, ngài và Trầm Diệp đâu giống
nhau”.
Nàng đang chờ đợi một câu nói từ tận đáy lòng của Tức
Trạch, phía sau tấm bình phong lại mãi không có động tĩnh gì. Nàng chờ
đợi khá lâu, sự yên lặng phía sau tấm bình phong rất không bình thường,
ngay cả tiếng nước chảy cũng không có. Phượng Cửu giật mình, lúc này
chàng đang bị chóng mặt, chắc không bị ngất trong nước đấy chứ.
Không để ý tới việc Tức Trạch hiện giờ đã thoát y, nàng bước vội qua tấm bình phong. Vì ban nãy nàng đã cho thêm các loại thảo dược như gừng khô và
cỏ thấu cốt có tác dụng giải hàn, nước tắm bị thảo dược làm cho đục
ngàu, không thấy bóng dáng của Tức Trạch đâu.
Phượng Cửu cất
giọng gọi hai tiếng, không có tiếng trả lời. Nàng run rẩy bước hai bước
tới bên thùng nước, nàng không buồn vén tay áo lên, thò tay vào trong
nước, chạm phải một vật cứng, vừa lôi vừa kéo nhấc lên. Tức Trạch ngoi
lên khỏi mặt nước, một nửa người lộ ra trên mặt nước, một cánh tay đang
bị nàng túm chặt, một bàn tay đang vén mái tóc dài ướt sũng, cau mày
nhìn nàng. Dưới ánh sáng dịu dàng của viên minh châu, những giọt nước
lung linh lay động trên làn da trần của chàng, ánh mắt của Phượng Cửu di chuyển từ xương quai xanh, lên cổ, rồi lên mặt chàng, cố gắng kìm nén
sắc hồng sắp lan trên mặt, giả bộ điềm tĩnh nói: “Làm ta giật mình, ngài nằm dưới nước làm gì vậy?”.
Bàn tay đang níu lấy cánh tay chàng của Phượng Cửu khẽ cứng đơ, ban nãy
nàng còn chắc chắn rằng chàng có tình cảm với nàng, giờ đây chàng nói
câu đó, nàng lại không dám chắc chàng rốt cuộc có ý hay không có ý với
nàng nữa, hoặc có thể mấy ngày gần đây thực ra nàng đã tự mình đa tình,
hành tung của Tức Trạch mặc dù cổ quái, nhưng thực ra chàng lại không hề có ý đó đối với mình? Vì Tiểu Yến tráng sĩ – quân sư tình yêu của nàng
hiện không có ở đây, không thể kịp thời giải thích cho nàng hiểu, nàng
cảm thấy mông lung trong giây lát, ngượng ngùng buông tay của chàng ra,
nói: “Ờ, vậy ngài hãy tiếp tục suy nghĩ đi, ngâm xong rồi thì mặc quần
áo và trở về sương phòng phía Đông nhé, ta tới đó trước chuẩn bị giường
chiếu cho ngài”.
Nàng quay người định bước đi, cánh tay trần lại
bị Tức Trạch nắm chặt, giọng nói khàn đục kìm nén vang lên từ phía sau
lưng: “Trầm Diệp có điểm gì tốt hơn ta?”.
Phượng Cửu đứng sững
tại chỗ, nếu chàng không chê nàng ồn ào, nàng sẽ cảm thấy chắc là chàng
đang ghen, nhưng lúc này, lại không hiểu nổi nữa. Nếu xét về ý nghĩa
trên mặt chữ của vấn đề này… nàng suy nghĩ trong giây lát, thành thật
nói: “Về điều này, ta chưa từng so sánh”.
Nàng chưa từng có suy
nghĩ gì khác với Trầm Diệp, đương nhiên sẽ không so sánh chàng ta với
Tức Trạch. Nhưng đối với Tức Trạch, câu nói này rõ ràng có nghĩa là nàng một lòng chung tình đối với Trầm Diệp, không thèm so sánh Trầm Diệp với những người khác. Bầu không khí trong phòng nhất thời lại vô cùng tĩnh
mịch, giữa những tiếng thở vẫn có thể nghe được tiếng gió ngoài cửa sổ.
Phượng Cửu cảm thấy không hiểu sao cổ họng lại có chút nghèn nghẹn, nàng giật tay ra.
Bỗng nhiên, nàng bị kéo giật xuống, nàng đứng không vững, trượt chân ngã nhào, nước trong bồn tắm bắn tung tóe. Hương thơm
của các loại dược thảo chống cảm hàn phảng phất trước đầu mũi, làn nước
ấm thấm ướt chiếc váy dài của nàng, lớp vải sa mỏng ở cánh tay ướt sũng, dính chặt lên làn da trắng ngần. Phượng Cửu khẽ cử động, kinh ngạc phát hiện ra mình đang ngồi trên đùi của Tức Trạch. Khuôn mặt của Tức Trạch
gần trong gang tấc.
Một mỹ nam tử, mái tóc dài ướt sũng, khuôn
mặt còn đẫm nước, thường ngày ăn vận kín đáo đến nỗi hận một nỗi muốn
quấn kín mít cả yết hầu, lúc này lại để lộ nửa thân trần trên mặt nước,
trong cặp đồng tử màu tối dường như đang ấp ủ một cơn mưa bão, nhưng
thần sắc lại rất bình tĩnh.
Khuôn mặt của Phượng Cửu đỏ ửng như
quả cà chua, ngồi yên trên đùi chàng, không dám nhúc nhích. Đến nước
này, nàng quả thực không theo kịp, không biết chàng có ý gì.
Bàn
tay còn lại của Tức Trạch vuốt ve khuôn mặt nàng, hạ thấp giọng nói:
“Trầm Diệp biết nói lời hay ý đẹp khiến nàng vui lòng? Nói nàng xinh
đẹp, tính cách tốt, lại giỏi giang?”. Chàng dừng lại một chút, đăm đăm
nhìn vào mắt nàng: “Những lời hay ý đẹp mà nàng muốn nghe đó ta chưa
từng nói, cũng không thể nói được. Nhưng ta đối với nàng như thế nào, lẽ nào nàng lại không nhận ra sao?”.
Phượng Cửu khẽ “à” một tiếng, một lát sau lại lên giọng “á” thêm một tiếng nữa.
Từ “à” phía trước, là phản ứng qua loa lấy lệ sau khi nghe chàng nói nhưng đầu óc rối mù chẳng hiểu gì cả, còn từ “á” phía sau, là suy nghĩ một
lát, loại trừ tất cả mọi khả năng, cuối cùng đã hiểu rõ chàng đang nói
gì, lại bị giật mình kinh sợ.
Quanh đi quẩn lại, chàng quả nhiên vẫn có ý đó mà.
Phượng Cửu cố gắng kìm nén sự vui mừng, ngoài mặt vẫn giả bộ điềm tĩnh.
Hồi lâu, Tức Trạch nói tiếp: “Ta chưa từng nghĩ sẽ không kịp, chưa từng
nghĩ nàng sẽ không cần ta nữa”. Chàng nói câu này một cách rất tự nhiên, dường như quả thật là Phượng Cửu vứt bỏ chàng, khiến chàng phải chịu vô vàn nỗi ấm ức.
Phượng Cửu tiếp lời: “Do đó ngài mới ghen, mới chạy ra ngoài dầm mưa?”
Tức Trạch ngẩng đầu lên nhìn trần nhà: “Ta đang nghĩ xem nên làm như thế
nào, kết quả vẫn chưa nghĩ ra nên làm như thế nào. Có lẽ trừ khử Trầm
Diệp cũng là một cách, nhưng có lẽ sẽ khiến nàng đau lòng”.
Phượng Cửu vui mừng nói: “May mà ngài vẫn còn nghĩ tới việc liệu ta có đau
lòng hay không nên mới không lỗ mãng trừ khử Trầm Diệp”.
Tức
Trạch lạnh lùng nói: “Mặc dù nàng khiến ta đau lòng, nhưng ta là một
đấng nam nhi, có thể khiến nàng cũng phải đau lòng được sao”.
Phượng Cửu hít ngược một hơi: “Ngài còn nói là ngài không biết nói những lời ngọt ngào”.
Tức Trạch chán nản nói: “Đó đã được coi là một lời ngọt ngào sao?”.
Trong lúc nói chuyện, nước tắm trong bồn đã hơi nguội, Phượng Cửu cảm thấy
tâm trạng của Tức Trạch dường như cũng đã ổn định hơn, bạo gan trèo ra
khỏi bồn tắm, Tức Trạch mệt mỏi tựa lưng vào thành bồn, không ngăn cản
nàng, cũng không nói thêm gì nữa.
Phượng Cửu đứng bên ngoài bồn
tắm, nhìn xuống Tức Trạch. Sự chênh lệch về độ cao này khiến nàng có
thêm dũng khí, trong lòng đầy ắp cảm khái và cảm động rằng cuối cùng
đường tình duyên của mình cũng được suôn sẻ, sự câu nệ và e dè trong bồn tắm ban nãy lập tức tiêu tan, bộ dạng vô cùng ghen tuông của Tức Trạch
khiến nàng cảm thấy thật đau lòng. Nhưng ai bảo chàng trước đây lại cứng đầu không chịu thừa nhận chứ?
Dùng pháp thuật làm nước tắm nóng
lên, nàng thần thần bí bí tiến lại gần, khe khẽ nói bên tai Tức Trạch –
người đang nhắm mắt dưỡng thần trong bồn tắm: “Chàng ghen đến mức này là cũng thôi được rồi đấy, em có nói là em thích Trầm Diệp ư?”. Đôi mắt
của Tức Trạch bỗng mở to. Nàng đặt tay lên vai chàng, giống như đang vỗ
về con trẻ: “Chiều nay chẳng qua chỉ là hiểu nhầm thôi, em thích chàng
như vậy, sao có thể không cần chàng được chứ”. Nói xong hôn lên má chàng một cái, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Tức Trạch còn chưa kịp
phản ứng, nàng đã hắt hơi một cái, cảm thấy ớn lạnh khi lớp vải sa mỏng
ướt sũng dính sát vào người, vội vàng bước qua tấm bình phong để thay
váy áo.
Đêm nay, Phượng Cửu vô cùng khâm phục bản thân mình, chỉ
đơn giản như vậy mà có thể thu phục được Tức Trạch, trải qua nghìn năm
tu luyện, quả nhiên tay nghề rất tốt, không hề thua kém Tiểu Chúc m ở
ngọn núi bên cạnh.
Lúc này chỉ còn một việc khiến nàng có chút
đau đầu. Nàng là A Lan Nhược giả, đương nhiên không thể sống cả đời ở
đây, nhưng Tức Trạch lại là người trong mộng cảnh này, đến lúc đó sẽ
phải đưa chàng ra bằng cách nào? Không biết chàng có muốn ra ngoài cùng
với nàng hay không?
Nàng suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy việc này
không vội suy nghĩ trong lúc này, bèn lười không muốn suy nghĩ, vừa ngân nga một khúc nhạc vừa thay bộ chăn đệm bị Tức Trạch làm ướt ban nãy.
Hai người giờ đã hiểu rõ tâm tư tình cảm của nhau rồi, chàng lại đang
chóng mặt, đương nhiên không cần phải chuyển về sương phòng phía Đông
giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này, có thể nghỉ ngơi tại đây, nàng
nghỉ trên chiếc giường nhỏ ngay bên cạnh như thường lệ là được rồi.
Tức Trạch dường như còn muốn ngâm mình thêm chút nữa, nàng thu viên minh
châu lại, chỉ để một ngọn nến gần tấm bình phong cho Tức Trạch, vì nghĩ
rằng đã nửa đêm, nếu Tức Trạch đi ra nàng cũng có chút xấu hổ, không
biết phải nói gì, liền trèo lên chiếc giường nhỏ nghỉ ngơi trước, định
giả vờ ngủ.
Giả vờ ngủ là sở trường của nàng.
Nàng nghe
thấy tiếng bước chân khe khẽ lại gần giường của nàng, ánh nến đã tắt,
phía ngoài chiếc giường nhỏ khẽ võng xuống. Tức Trạch đã tắm xong, quay
lại, tranh giành giường ngủ với nàng. Nàng vốn đang nằm nghiêng người ở
bên trong, lúc này chỉ cảm thấy một luồng hơi ấm phía sau lưng, hơi nước mờ mịt dường như cũng được mang theo lên giường, đan xen mùi hương của
thảo dược và hương bạch đàn, không hiểu sao lại có vẻ quấn quýt vương
vấn.
Phượng Cửu bấu chặt chăn băn khoăn, lúc này nàng nên tiếp
tục giả vờ ngủ hay nhắc nhở Tức Trạch một câu, chăn đệm bên giường lớn
kia nàng đã thay bộ khô ráo giúp chàng rồi, bảo chàng nằm giường lớn?
May mà Tức Trạch không có động tĩnh gì xa hơn nữa, chỉ kéo một góc chăn đắp lên người mình, hạ giọng nói với nàng: “Nếu đã không có tình cảm với
Trầm Diệp, tại sao buổi chiều lại nói với hắn ta những lời đó?”.
Phượng Cửu thầm thở dài trong lòng, chàng hỏi thật thẳng thắn, có điều xin lỗi chàng, em đã ngủ rồi.
Bàn tay của Tức Trạch đặt trên vai nàng, giọng nói rất khẽ, gần như ghé sát tai nàng, nói: “Có muốn biết giả vờ ngủ sẽ có hậu quả như thế nào
không?”.
Phượng Cửu giống như phải bỏng, loáng một cái đã lăn ra
mép giường, gượng gạo nói: “Cái đó ấy à, em và Trầm Diệp đóng kịch khích chàng một chút thôi, không ngờ chàng lại dễ kích động như vậy”.
Điều này tuy là nói bừa, nhưng lúc này không phải là thời cơ tốt để nói
thật, hơn nữa Tức Trạch dường như đã tin lời nói dối này. Nhớ tới hành
động ghen tuông của Tức Trạch, thực sự khiến nàng cảm thấy rất thương
chàng, nhưng cũng có chút tức cười, nàng mím môi cười nói với chàng:
“Việc này cũng đáng để chàng ghen tới mức độ này, sau này nếu em nói
thêm với ai đó vài câu, chàng cũng đều ghen hay sao. Chữ nhẫn là một chữ hay, chàng cần phải học một chút”.
Một bàn tay vuốt ve má nàng qua lớp chăn, Tức Trạch khe khẽ thở dài một tiếng: “Ta không ghen, ta sợ không kịp”.
Phượng Cửu nhất thời nín bặt, hơi nóng lập tức lan trên khuôn mặt. Lúc này kỵ
nhất là yên lặng. Nàng giả bộ không bận tâm, xoay người, quay lưng về
phía Tức Trạch nói: “Làm gì có nhiều việc không kịp đến thế, trong
chuyện này, chàng lại không nghĩ thoáng được như em, em kể cho chàng
nghe một câu chuyện, chàng sẽ biết mình phải học tập em”.
Nàng
hắng giọng, quả nhiên lấy giọng kể chuyện, nói: “Trước chàng, em đã từng thích một người, em đã từng nhắc tới người đó khi đi ngắm hoa nguyệt
lệnh cùng chàng, chắc chàng cũng biết. Để tiếp cận người đó, năm xưa em
đã từng giả làm một con thú cưng của chàng ta. Lúc đầu, chàng ta đối với em rất tốt, nhưng sau đó chàng ta có một vị hôn thê, sự việc đã có phần khác trước. Em đã từng bị vị hôn thê của chàng ta bắt nạt, chàng ta đều đứng về phía họ, có điều dù tới nước đó, nhưng hồi ấy em một lòng thích chàng ta, em cũng chưa từng cảm thấy mình không kịp nữa”.
Kể
xong đoạn quá khứ này, nàng im lặng một lúc, lại hắng giọng, phê bình
Tức Trạch, người đang nằm bên cạnh: “Câu chuyện này, mặc dù là một câu
chuyện rất xui xẻo, nhưng cũng coi như có chút ý nghĩa nêu gương đối với chàng, chàng xem, khi chàng ghen, em đã ra ngoài tìm chàng, chàng dầm
mưa em đã chuẩn bị nước tắm cho chàng giải hàn, như vậy mà chàng vẫn còn nói là không kịp, vậy em…”.
Những lời còn lại đều bị nàng nuốt
vào cổ họng, Tức Trạch ôm nàng từ phía sau lưng, khẽ nói: “Hắn ta là một tên khốn nạn”. Nàng kinh ngạc đến nín thở, không nói được gì nữa. Cử
chỉ hành động của chàng trong đêm nay không hiểu sao lại vô cùng dịu
dàng, ôm gọn nàng trong lòng, cánh tay vòng quanh người nàng, dường như
nàng là một báu vật tuyệt thế không thể đánh mất được. Ngoài cửa sổ, gió bão vẫn gầm rít, cái ôm này lại kéo dài vô tận.
Đêm nay có thể
sẽ xảy ra chuyện gì đó, không phải nàng chưa nghĩ tới, mặc dù nàng vô
cùng thích Tức Trạch, nhưng đối với chuyện viên phòng, theo bản năng,
nàng vẫn có chút lo sợ.
Trong phòng chỉ nghe thấy hơi thở của
nhau, hồi lâu nàng cảm thấy mái tóc dài phía sau gáy của mình được một
bàn tay dịu dàng vén ra. Gần đây nàng thường đắp chăn dày, đêm xuống
thường mặc ít váy áo, trên người chỉ mặc một chiếc váy lụa, vì có Tức
Trạch ở trong phòng nên mới khoác thêm một tấm áo lụa màu tím. Lúc này,
chiếc áo lụa lại tuột xuống vai theo tay của Tức Trạch, làn da lộ ra
ngoài cảm giác hơi lạnh, nàng khẽ run rẩy.
Một nụ hôn đặt lên bờ
vai trần của nàng, nàng có thể cảm nhận được đôi môi của chàng đang lần
tìm dọc theo cổ nàng, nàng có thể cảm nhận được chàng gần trong gang
tấc, có mùi bạch đàn. Mặc dù trong phòng tối đen như mực, bàn tay chàng
lại ung dung trượt tới phía trước người nàng, cởi nút buộc trên áo nàng, luồn vào lớp váy dài bên trong, mang theo sự ấm áp riêng có sau khi tắm xong, mơn man trên làn da nhạy cảm của nàng. Những ngón tay nho nhã
điềm tĩnh giống như đang viết chữ, giống như đang vẽ tranh, lại giống
như đang chơi đàn.
Phượng Cửu cảm thấy mình như bị gác lên một
chiếc nồi lớn, phía dưới dùng lửa nhỏ om từ từ, om đến nỗi máu nàng sôi
lên sùng sục, nàng có phần không kìm nén được nữa, hơi thở trở nên hổn
hển, đưa tay ra định ngăn những ngón tay đang mơn man làm loạn trên da
thịt nàng, khi nắm được cánh tay của chàng, nàng lại chẳng còn chút sức
lực nào cả.
Mọi cử chỉ hành động của chàng trong đêm nay đều nằm
ngoài dự liệu của nàng, nàng muốn lên tiếng cự tuyệt, nhưng lại mơ hồ
gọi tên chàng, đôi môi liền bị phong kín lại. Lúc này không chỉ máu
trong người bị đốt nóng tới cực điểm mà ngay đầu óc nàng cũng bị om
thành một nồi cháo đặc, nàng nhớ họ đã từng hôn nhau vài lần, nhưng đều
không giống như lúc này, động tác cắn mút liếm láp cuồng nhiệt khiến
người ta trở nên kích thích, rạo rực. Đúng rồi, kích thích, rạo rực.
Một bàn tay của nàng tỳ lên lồng ngực để trần của chàng, một bàn tay níu
lấy vai chàng, bị chàng hôn đến nỗi u mê đầu óc mà vẫn còn phân tâm nghĩ rằng đêm nay chàng mặc áo thật xộc xệch. Nàng không nhìn thấy dáng vẻ
của chàng, đưa tay ra chạm vào lồng ngực rắn rỏi ấm áp của chàng, nhưng
lồng ngực đó lại không trơn mượt mịn màng, hình như có một vài vết sẹo,
nàng dùng tay vuốt ve những vết sẹo đó một cách vô thức, lại khiến những ngón tay đang dịu dàng mơn man quanh vòng eo nàng siết chặt hơn, nụ hôn của chàng càng sâu hơn.
Trong hơi thở hổn hển bị kìm nén, một
cảm giác vui mừng nhen lên trong đầu nàng, nàng mơ màng cảm thấy dường
như mới vài giây trước đây còn muốn đẩy chàng ra, tại sao phải đẩy chàng ra chứ? Nàng không thể nghĩ ra lý do, chỉ hết lần này tới lần khác đáp
lại nụ hôn của chàng, cảm giác rạo rực trong máu khiến nàng cấp thiết
muốn tìm một lối thoát, cho tới khi cởi hết váy áo, da thịt nàng áp sát
vào da thịt của chàng, làn da ẩm ướt và ấm áp mang theo cả mồ hôi đó
cuối cùng đã khiến nàng bình tĩnh hơn.
Trước đây, nàng từng nghe
nói rằng việc này hơi đáng sợ, lúc này lại cảm thấy không hề đáng sợ
chút nào. Nụ hôn của chàng thanh niên tóc trắng trước mặt rõ ràng lại
khiến người ta cảm thấy rất vui sướng. Nàng không biết tiếp sau đó sẽ
như thế nào, chỉ cảm thấy cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, đều là chuyện
đương nhiên như trăng đến rằm trăng tròn, như nước chảy tất thành sông.
Nhưng cho dù như vậy, khi chàng đi vào cơ thể nàng, nàng vẫn cảm thấy
kinh ngạc.
Hơi thở của chàng mang theo cả âm mũi rất dễ nghe, gần bên tai nàng, một cảm giác nhói đau vi diệu lan tỏa trong cơ thể nàng,
đầu óc đặc sệt ban nãy giờ đã có dấu hiệu của sự tỉnh táo, ngón tay
chàng mơn man điểm hỏa trên cơ thể nhạy cảm của nàng với một sự khắc chế tuyệt đối, những nụ hôn cũng dồn dập tiếp bước những ngón tay.
Sự dễ chịu mà những cái vuốt ve và những nụ hôn mang lại đã xua tan cảm
giác đau đớn không quá rõ ràng ban nãy, vầng trán ướt mồ hôi của chàng
tỳ vào trán nàng, chàng hỏi: “Đau không?”. Giọng nói trầm đến mức giống
như trận gió trước cơn mưa bão, âm cuối lại giống như một móc câu nhỏ
móc vào trái tim nàng khiến nó khẽ run rẩy.
Nàng ấm ức gật gật
đầu, bàn tay lại níu lấy vai chàng, ôm chặt lấy chàng, nói như khóc bên
tai chàng: “Hơi đau. Chàng dầm mưa, chẳng phải vẫn bị chóng mặt hay
sao?”. Chàng vòng tay ôm lấy eo nàng, cất giọng khàn đục nói: “Mặc kệ”.
Sau một đêm mưa to gió lớn, ngày hôm sau ánh mặt trời vô cùng rạng rỡ. Ánh
nắng sớm mai chiếu vào chiếc giường mềm mại, Phượng Cửu đang quấn chăn
ngồi ở một góc giường ngủ, một bên giường ngủ kê sát với tấm bình phong. Chàng thanh niêm nằm nghiêng trên giường đang say giấc nồng, mái tóc
xõa rối bời trên gối, tấm chăn lụa đắp ngang eo, mái tóc trắng ánh lên
những tia sáng lành lạnh dịu dàng trong ánh mặt trời, làm nền cho một
khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ đang say ngủ, khuôn mặt của Phượng Cửu liền
ửng đỏ.
Khụ khụ! Đêm qua, nàng và Tức Trạch đã viên phòng. Chuyện viên phòng này, thực ra cũng không đáng sợ như lời đồn đại. Thực ra ban đầu cũng hơi đau, nhưng so với cảm giác đau đơn vì bị dao đâm khi đánh
nhau với người khác, quả là chẳng thấm vào đâu, hơn nữa, sau đó cũng
không còn đau nữa. Nàng lờ mờ nhớ rằng nàng đã khóc một chút, nhưng cũng không phải khóc vì chuyện đó. Sinh trưởng ở Thanh Khâu – một vùng đất
có phong tục tập quán rất khoáng đạt, nàng cảm thấy chuyện này không có
vấn đề gì, trước đây, vì Đông Hoa Đế Quân mà giữ mình thật trong sáng
thuần khiết mới khiến người thân trong gia tộc của nàng biết chuyện băn
khoăn không hiểu nổi.
Nàng cảm thấy viên phòng với Tức Trạch rất
tốt, nàng đã thích Tức Trạch, Tức Trạch cũng thích nàng, làm chuyện này
hoàn toàn là lẽ đương nhiên, chỉ có điều… chỉ có điều hơi đường đột.
Nhưng như vậy cũng có cái hay, trước đây nàng còn hơi lo lắng, khi mọi
việc đã rõ ràng Tức Trạch sẽ không bằng lòng cùng nàng rời khỏi đây, lần này chàng đã chiếm hữu nàng một cách triệt để rồi, còn có thể thoái
thác được sao. Nghĩ tới đó, nàng như được cổ vũ.
Người này là của nàng rồi.
Nàng có chút phấn chấn, ghé lại gần, tiếng chăn lụa sột soạt, Tức Trạch vẫn
không có động tĩnh gì, xem ra chàng quả thực ngủ rất say. Nàng kéo chăn
đắp lại cho chàng, đưa tay vuốt mái tóc trắng của chàng. Không ngờ chàng lại mơ màng lên tiếng: “Sao không ngủ tiếp đi?”. Nàng đỏ mặt khẽ nói:
“Bởi vì theo phong tục, sáng sớm sau đêm viên… viên phòng phải… phải dậy để làm bánh khoai tím”. Chàng vẫn nhắm mắt, một nụ cười hiện lên trên
khóe môi, giọng nói vẫn còn ngái ngủ: “Nàng muốn để tất cả mọi người đều biết đêm qua chúng ta mới viên phòng hay sao? Những việc mang tính hình thức, không cần quá câu nệ”. Đưa tay ra lần tìm tay nàng, nắm chặt lấy: “Ngủ cùng ta thêm một lát nữa”. Nàng liền nằm xuống, năm ngón tay đan
chặt lấy năm ngón tay chàng, trong ánh nắng sớm mai tươi đẹp ấy, mãi
nguyện nhắm mắt lại, cùng chàng ngủ tiếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT