Tô Mạch Diệp nhấp một ngụm trà, nói: “Ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi, nếu như
muốn giúp ta, hãy nhờ Trà Trà chuyển cho ta một bức thư”.
Trời
mưa âm u, mưa nhỏ tí tách rơi suốt một canh giờ lẻ ba khắc rồi. Vào cuối giờ Mùi, có thư gửi tới từ tiền phủ, Mạch thiếu gia đang tựa người vào
song cửa sổ, nghe mưa pha trà, nhón lấy một góc thư uể oải mở ra trước
mắt, nhìn thấy mấy chữ đồng ý của Phượng Cửu viết trên đó, trên khuôn
mặt xuất hiện một nụ cười như đã định liệu được từ trước.
Mộng
cảnh này rốt cuộc là do ai tạo ra? Tô Mạch Diệp đã từng nghi ngờ Trầm
Diệp, nhưng hắn ta đối xử với A Lan Nhược do Phượng Cửu diễn không có gì khác so với trước đây, nếu quả thực là do Trầm Diệp tạo nên, theo hình
dung về hắn ta sau khi A Lan Nhược qua đời, có thể có lại nàng lần nữa,
cho dù là giả, cũng phải trân trọng như châu như ngọc, vẻ hờ hững không
chút quan tâm như vậy thật đáng để người ta suy ngẫm.
Hơn nữa đã
mấy ngày nay không gặp Đế Quân, hành tung của lão nhân gia ngài luôn
không thể đoán biết được, nhưng biến mất một cách triệt để như vậy lại
không phải là một chuyện bình thường. Đế Quân đang mưu tính đại sự gì,
Mạch thiếu gia tự giác không dám nói bừa. Mấy ngày gần đây Đế Quân hình
như dùng chàng khá thuận tay, thường xuyên đặt một vài nhiệm vụ quan
trọng lên vai chàng, biết mưu kế của Đế Quân muộn một ngày, coi như có
thêm vài ngày yên tâm và bớt vài ngày đau đầu.
Chàng ích kỷ mong rằng Đế Quân tốt nhất là nên biến mất lâu hơn một chút, vậy cũng không sao.
Trong một gian phòng khác, sau khi gửi thư đi, Phượng Cửu liền rất buồn rầu.
Trong hồi ức của Mạch thiếu gia, A Lan Nhược tay không nắm lưỡi đao một cách
nhẹ nhàng như vậy, xé tay áo lại xé một cách hào sảng và khí thế như
thế. Phượng Cửu tìm một con dao chẻ củi có vài phần giống với cây thánh
đao trong truyền thuyết, cầm trên tay thử một chút, lưỡi dao còn chưa hạ xuống đã nổi hết cả da gà, lại diễn cảnh dùng một tay xé ống tay áo
băng bó vết thương, bàn tay đã đỏ tấy cả lên mà một góc áo cũng không hề rách.
Phượng Cửu cảm thấy A Lan Nhược thật đúng là hào kiệt,
nhưng nàng thật là bối rối. Vậy thì, nếu lấy máu từ trước rồi đựng vào
trong một túi, đến khi nàng lên Linh Sơ đài cứu người, “bụp” một tiếng,
vứt thẳng túi máu lên thân đao, như vậy có được không nhỉ? Liệu có lộ
liễu quá không?
Nàng ngày nghĩ đêm nghĩ, tự cảm thấy ngày càng tiều tụy.
Ngày hành hình của Quất Nặc được ấn định vào ngày mùng bảy tháng tư.
Ngày mùng hai tháng tư, Phượng Cửu quan sát sao trên trời, xuýt xoa thở dài, Tam viên Nhị thập bát tú[1] tản mát trên bầu trời cao rộng, trong Thái
Vi viên thấy được tán trăng, mặc dù nàng chỉ hiểu biết lơ mơ về thiên
văn, đại khái cũng biết được đây là điềm báo được xá tội, thấy an lòng
một chút
[1] Tam viên Nhị thập bát tú: Người Trung Quốc cổ đại
chia bầu trời sao vào hệ thống Tam viên Nhị thập bát tú với hai mươi tám chòm sao và ba nhóm sao Tử Vi, Thái Vi, Thiên Thị. (Tam viên)
Sau khi cảm thấy an lòng bất chợt hiểu ra trong vở kịch này của Mạch thiếu
gia Tức Trạch thần quân cũng là một nhân vật rất quan trọng, trước đây
vì ngài ấy không xuống núi, A Lan Nhược thoải mái bịa chuyện nói dối
trước mặt Thượng Quân, nhưng lần này Tức Trạch thường xuyên lượn lờ
trước mặt Thượng Quân, trước khi bày trò nói dối, liệu nàng có cần thông báo trước một tiếng với ngài ấy không?
Tức Trạch Thần Quân, mấy ngày gần đây ngài ấy ở đâu nhỉ?
Đang trong lúc trầm tư suy nghĩ, nàng chợt thấy phía chân trời hiện lên một
luồng ánh sáng màu lam bạc, Phượng Cửu sớm đã biết thế giới này có đường biên giới, chân trời đương nhiên cũng không thể là chân trời thực sự,
nhìn theo phương hướng này, giống như đầm Thủy Nguyệt bên rừng bạch lộ.
Đầm Thủy Nguyệt trong Phạn Âm Cốc thật là vùng cấm địa chỉ dành riêng cho
nữ vương tới tắm suối nước nóng, đầm Thủy Nguyệt trong mộng cảnh này,
lại là nơi ngay cả vương tộc cũng không được phép đặt chân tới, càng
thêm thần bí hơn. Mạch thiếu gia từng nhắc tới một vài câu, nói rằng đầm Thủy Nguyệt giống như một thông đạo kết nối giữa thế giới thực và thế
giới mới được tạo nên, vừa không tuân thủ theo quy luật của thế giới
hiện tại, cũng không chịu sự trói buộc của quy luật trong thế giới được
tái tạo này, là một nơi nguy hiểm, cũng là một nơi hỗn loạn.
Nếu
đã là một nơi như vậy, lúc này lại đột nhiên phát sáng, mặc dù chỉ trong tích tắc, cũng rất không bình thường. Mạch thiếu gia có một câu nhận
xét về Phượng Cửu rất đúng đó là: Tính hiếu kỳ của nàng rất lớn. Nàng
dùng phép thuật, chỉ loáng một cái, thiếu nữ có tính hiếu kỳ rất lớn này đã đứng trên một tảng đá lớn giữa đầm nước trong rừng bạch lộ.
Vừa đứng vững, còn chưa kịp đưa mắt liếc nhìn bốn xung quanh, đã nghe thấy
một tiếng muỗi vo ve phía sau lưng: “Cô nương, cô nương, cô chắn ngay
trước mặt ta rồi, phiền cô nương đứng tránh ra một chút”.
Phượng
Cửu giật nảy người, quay đầu nhìn lại, lá sen to như cái ô kết lại thành mảng cách đó vài bước chân, mọc thẳng đứng như tấm lá chắn bên cạnh đầm nước, ngút ngàn một màu xanh biếc nhức mắt. Giọng nói nhắc nhở nàng
vang lên từ phía sau đó.
Phượng Cửu tiến vài bước lại gần, vạch
một phiến lá sen trong đó ra. Phía sau phiến lá xuất hiện một khuôn mặt
tiểu đồng, kinh ngạc nhìn nàng một lát, lập tức nhích người sang bên
cạnh, ngượng ngùng nói: “Ban nãy không nhận ra là một tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, lại đây, ngồi xuống bên cạnh ta, mấy vị trí tốt ở xung quanh đây
đều đã bị chiếm mất rồi, may mà người ta nhỏ bé nên có thể nhường cho tỷ tỷ một chỗ ngồi…”.
Phượng Cửu thực ra còn chưa rõ họ đang làm
gì, nhưng vừa thấy chỗ ngồi, với tâm thế muốn được hưởng lợi liền tự
nhiên ngồi ngay xuống. Liếc nhìn sang bên trái bên phải, quả nhiên đã
chật cứng các tiểu đồng, trong tay mỗi người đều cầm một phiến lá sen
che chắn cho mình, cung kính ngước nhìn lên bầu trời cao.
Phượng Cửu đưa tay búng phiến lá sen trước mặt: “Các ngươi dựng cái này lên làm gì vậy?”.
Tiểu đồng bên cạnh rất nhiệt tình nói: “Việc này ấy à, đây là một kiểu ngụy
trang, mãnh giao lão gia ẩn cư trong đầm đang giao đấu với một vị thần
tiên rất lợi hại, trận đấu rất đặc sắc, toàn tộc tiểu ngư tinh của chúng ta đều ra đây xem, che lá sen để tránh bị mãnh giao lão gia chú ý thấy, ha ha…”.
Khóe miệng Phượng Cửu giật giật, mãnh giao lão gia tới
tận bây giờ vẫn không chú ý thấy đống lá sen bắt mắt này thật là không
dễ dàng, trong lòng đã hiểu ra luồng sáng ban nãy nàng nhìn thấy là do
đâu mà có, thành khẩn thỉnh giáo, nói: “Không biết vị thần quân nào đang thu phục giao long ở đây? Con mãnh giao ấy…. mãnh giao lão gia đã phạm
phải tội gì?”.
Tiểu đồng đó đưa cho Phượng Cửu một vốc đậu tương
luộc, nhích lại ngồi gần nàng hơn một chút, đưa tay chỉ về đầm Thủy
Nguyệt phía trước mặt, nói: “Chuyện là thế này, trong đầm có một quan
tài bằng băng chứa rất nhiều linh khí, trong quan tài băng ấy có một mỹ
nhân đang ngủ, khi ta chơi ở dưới nước cũng đã được nhìn thấy. Linh khí
trong quan tài băng đôi khi cũng tỏa ra ngoài, liền thu hút mãnh giao
lão gia sống ở đầu kia của đầm, vì pháp thuật bảo vệ quan tài này rất
cao siêu, mãnh giao lão gia ban đầu chỉ dám nấp ở xung quanh ăn một chút linh khí tỏa ra ngoài đó, sau này cảm thấy thèm thuồng, liền muốn đập
vỡ quan tài để toàn bộ linh khí thoát ra ngoài. Hôm đó mãnh giao lão gia không gặp may, trong lúc phá quan tài đã bị vị thần tiên lợi hại này đi ngang qua bắt gặp, liền đánh nhau với nó, đã giao đấu được hai ngày
rồi. Bọn họ bây giờ có lẽ đang đánh nhau ở dưới nước phía đằng trước nên không nhìn thấy, lát nữa sẽ ngoi lên thôi. Chúng ta tạm nghỉ ngơi một
chút, ăn chút lạc luộc và đậu tương luộc…”. Nói xong lại đưa cho Phượng
Cửu một vốc đậu tương.
Phượng Cửu bóc vỏ đậu tương, cảm thấy
chuyện về người đang ngủ trong đầm kia thật kỳ lạ, nhưng lúc này lại
không an toàn, đợi hai vị kia ngoi lên khỏi mặt nước giao đấu thì có thể xuống xem một chút.
Nhai miếng đậu tương nhạt nhẽo vô vị trong
miệng, Phượng Cửu thầm than đám tiểu ngư tinh này kỳ thực ra rất biết
hưởng thụ. Ngồi ở chỗ của người ta, lại ăn đậu của người ta, không tránh khỏi việc chỉ bảo họ một hai câu về nghệ thuật nấu nướng: “Chỗ của các
ngươi có thất hương thảo không? Phơi khô, tán thành bột, đựng trong lọ
đậy kín, sau này luộc, đậu tương hoặc rang hạt dưa, hạt dẻ có thể cho
thêm một hai muỗng, hương vị sẽ ngon hơn nhiều”.
Tiểu đồng tử chớp chớp đôi mắt to long lanh nước, trong đầu đầy ắp sự ngưỡng mộ và kính phục, thành khẩn thụ giáo.
Chỉ một lát sau đó, phía xa xa quả nhiên có cột sóng nước dội lên, khiến
tán lá sen trước mặt bọn họ cũng chao đảo theo, vừa hay để lộ một khe
hở, Phượng Cửu nhân cơ hội ném nắm vỏ đậu tương bên cạnh đi. Tiểu đồng
tử dùng một tay giữ vững cuống lá sen, kích động nói: “Nhìn kìa, bọn họ
xuất hiện rồi!”. Tay kia lại đưa thêm cho nàng một vốc đậu tương.
Phượng Cửu ngẩng đầu lên, giật mình kinh ngạc.
Ánh sáng phát ra từ cái cây cao lớn trong rừng cây sáng như ban ngày, làn
sương mù nghi ngút bao phủ quanh tán cây xanh biếc, nhìn từ xa lại có
vài phần giống với Dao đài ở Cửu Thiên. Lúc này con giao long bạc thở
phì phò đang cuộn mình trên đài cao, còn dưới ánh trăng sáng trong,
người đang cầm kiếm trong tà áo bay bay đối diện với con giao long bạc
kia, không phải là Tức Trạch thần quân đã mấy ngày không gặp thì còn ai
nữa?
Vị thần quân áo tím điềm tĩnh đứng trên ngọn cây bạch lộ lớn nhất, phía sau lưng là vầng trăng khuyết, tay áo rộng phất phơ trong
gió nhẹ.
Đây là lần đầu tiên Phượng Cửu nhìn thấy Tức Trạch cầm
kiếm, phần lớn thời gian khi nhìn thấy chàng ta đều thấy chàng ta đang
xử lý đống nguyên liệu cây thuốc, do đó nàng thầm đánh giá chàng ta có
chút yếu ớt. Lúc này, chứng kiến khí thế và uy phong khi đối đấu với
mãnh giao của chàng ta, lại cảm thấy kiểu thần thái này phù hợp với
chàng ta hơn.
Bộ dạng cầm kiếm của chàng ta có nét quen thuộc rất ưa nhìn.
Con giao long bạc sống lâu trong đầm nước, có sở trường đặc biệt về nước,
gầm lên một tràng dài, phân nửa số nước trong đầm trào lên, hóa thành
hàng vạn mũi tên sắc nhọn bằng băng. Làn mưa tên nhằm thẳng về phía vị
thần quân áo tím.
Phượng Cửu nổi da gà khi nhìn thấy thế trận
này, thầm nghĩ may mà Tức Trạch vốn là người trong mộng cảnh này, lúc
này có thể tập hợp tiên chướng để chống cự, với người ngoài mộng cảnh
như nàng, sẽ bị hạn chế về pháp thuật, tiên thuật thông thường có thể
dùng được, nhưng những pháp thuật mạnh hơn thì không thể thực hiện nổi,
lúc này chắc chắn sẽ bị cơn mưa tên kia bắn thủng lỗ chỗ
Cơn mưa
tên lao nhanh, ào ào kéo tới, nhưng Tức Trạch lại không tập hợp tiên
chướng, ngược lại còn xoay người xuất kiếm. Trong ánh kiếm trắng xóa
hàng loạt mũi tên rụng xuống, đợi khi ánh kiếm trong tay Tức Trạch chậm
lại, nàng tinh mắt nhìn thấy mấy mũi tên cuối cùng đã bị chàng ta dùng
mũi kiếm khẽ xoay chuyển, chúng liền chuyển hướng nhằm thẳng về phía con giao bạc đang vô cùng phẫn nộ.
Con giao bạc cuộn người né tránh, thần quân áo tím bình tĩnh nhằm trúng vào kẽ hở đó ra tay nhanh như
cắt, lưỡi kiếm lướt qua đuôi của con giao long, cắt phăng cả cái đuôi
của nó.
Con giao bạc đau đớn rống lên một tiếng, chiếc đuôi bị
cắt đứt rơi xuống rừng cây bạch lộ phía dưới, một vạt rừng cây đổ rạp,
trên cây nhuốm máu của giao long, rơi xuống liền hòa tan vào nước, từ xa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng.
Đám tiểu ngư tinh ai nấy đều vô
cùng hưng phấn, tiểu đồng ngồi bên cạnh Phượng Cửu kích động đến nỗi
quên cả bóc đậu tương, bàn tay níu chặt lấy đầu gối của Phượng Cửu:
“Mãnh giao lão gia là một con giao nhiều đuôi, đuôi của lão có thể mọc
bảy bảy bốn mươi chín lần, trước đó khi bị chặt bốn mươi chín lần, đuôi
của lão đều lập tức mọc dài ra, ngươi xem, lần này không hề mọc nữa!”.
Phượng Cửu tròn mắt há miệng ngạc nhiên, sợ bản thân nhìn nhầm, do dự nói:
“Ban nãy dường như ta thấy thần quân không hề sử dụng một chút pháp lực
nào, chỉ dựa vào kiếm thuật mà phá tan trận mưa tên, còn chém đứt đuôi
của mãnh giao nhà các người nữa ư?”.
Tiểu đồng tử nắm tay gật đầu nói: “Hai ngày nay đều giao đấu như vậy đấy, vị thần tiên lợi hại kia
nếu như sử dụng pháp thuật sẽ không thể giao đấu lâu như vậy được. Mẹ ta nói khi đánh nhau, điều tối kỵ nhất là thực lực hai bên chênh lệch quá
lớn, mới một vài chiêu đã phân định thắng thua thì chẳng còn gì đáng xem nữa. Điều thú vị của việc đánh nhau nằm ở chỗ khả năng chiến thắng của
hai bên mơ hồ không rõ ràng, mạng của người đánh nhau treo lơ lửng, trái tim của người xem cũng treo lơ lửng, gay cấn đến nỗi người xem không nỡ rời mắt đi, đó mới là một trận đấu đặc sắc có trách nhiệm, vị thần tiên lợi hại này rất có trách nhiệm đấy chứ!”.
Chỉ dùng kiếm đấu với
giao long khác nào tay không bắt hổ, kiếm thuật của người này rốt cuộc
biến thái đến mức nào, Phượng Cửu yên lặng hồi lâu, tán tụng một cách
cân nhắc: “Thần quân rất có trách nhiệm, mẹ của ngươi cũng là một người
có cao kiến”.
Tiểu đồng tử lộ vẻ đắc ý, bỗng kinh ngạc hét lên
một tiếng: “Á, mãnh giao lão gia trốn xuống nước rồi”, lo lắng nói: “Lão không biết rằng viết thương bị chảy máu nếu xuống nước sẽ càng chảy ra
nhanh hơn ư?”.
Phượng Cửu thầm cảm thán đây quả là một tiểu ngư
tinh có văn hóa, cũng xoay đầu nhìn về phía chiến trường theo tiếng kêu
của tiểu đồng tử.
Trong lúc tìm kiếm xung quanh, trong đầm nước
bỗng nổi lên một con sóng lớn, con mãnh giao chìm dưới đáy nước bỗng đội nước ngoi lên, trên đầu đội một quầng sáng trắng, nhìn kỹ bên trong
quầng sáng trắng đó là một chiếc quan tài.
Sắc mặt của Tức Trạch
thần quân vốn luôn điềm tĩnh dường như có chút biến đổi, Phượng Cửu đoán rằng chiếc quan tài mà con giao bạc đang đội trên đầu kia có lẽ chính
là chiếc quan tài băng có mỹ nhân đang ngủ bên trong mà tiểu ngư tinh
nói tới lúc nãy, nhất thời cảm thấy rất hứng thú, thò đầu ra muốn nhìn
cho rõ hơn.
Trong kiếm Tức Trạch có sát khí. Ban nãy mặc dù chàng ta chặt đứt đuôi của con giao bạc, nhưng nàng không cảm nhận được sát
khí đó, con giao bạc dường như cũng cảm thấy điều đó, lắc lắc đầu một
cách đắc ý, nhưng trong giây lát đã bị lưỡi kiếm đâm trúng bụng.
Chiếc quan tài băng rơi thẳng xuống từ trên cao.
Trong quá trình chiếc quan tài rơi xuống, Phượng Cửu cảm thấy trong một giây
ngắn ngủi đã nhìn rõ khuôn mặt của người nằm trong đó, còn chưa kịp ngạc nhiên, lại có cảm giác bồng bềnh như hồn phách đang lìa khỏi cơ thể,
đầu óc tối sầm lại. Đến khi nàng giữ vững tâm thần, hết cảm giác chóng
mặt, nàng kinh ngạc phát hiện ra rằng bản thân mình dường như đang rơi
giữa chừng không.
Có một cánh tay ôm lấy eo nàng, tiếp đó ép nàng vào một lồng ngực thoảng hương bạch đàn và mùi tanh của máu. Bên tai
nàng là tiếng gió ào ào và tiếng tim đập trầm ổn.
Phượng Cửu thử
ngước đầu lên, trong khoảnh khắc đó, nàng bắt gặp một đối mắt sâu thẳm.
Đôi mắt này mới lúc trước còn mang vẻ lạnh lùng như băng tuyết, khi bắt
gặp ánh mắt của nàng, lại bất ngờ mở to.
Thật là đẹp. Ánh nắng đầu tiên của mùa xuân chiếu qua bình nguyên tuyết ở Thanh Khâu chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Phượng Cửu phân tâm suy nghĩ, cảm thấy cánh tay đang ôm nàng có chút siết chặt hơn, hơi thở bên tai nàng lại có chút gấp gáp.
Tức Trạch thần quân có chút mất bình tĩnh.
Nhìn thấy mình ở đây là một việc đáng kích động như vậy sao? Phượng Cửu cảm thấy rất kỳ lạ.
Tiếng gió ù ù, chỉ thoáng một lát, giọng nói hơi khàn ghé sát tai nàng nói
hai chữ: “Trốn kỹ”, khắc sau đã đẩy nàng ra. Mặc dù đang trong thời một
thời khắc nguy cấp, lực đẩy lại được tính toán rất kỹ, khi rơi xuống một cành cây bạch lộ nàng không hề cảm thấy khó chịu.
Khi ngẩng đầu
nhìn lên, Tức Trạch đã cưỡi gió bay đi rất xa, dụ con giao bạc hoàn toàn rời xa khỏi đầm nước này, dường như định chuyển chiến trường đến một
ngọn núi trọc cạnh đầm nước.
Phượng Cửu ngồi trên cành cây bạch
lộ, đưa tay phải lên ngang mí mắt che nắng nhìn về phía ngọn núi trọc,
không nhìn thấy gì cả, bên tai chỉ thi thoảng vang lên tiếng gào thét
đau đớn của con mãnh giao, đoán rằng Tức Trạch đang chiếm thế thượng
phong, trong lòng không mấy lo lắng. Trăng non như lưỡi câu, đầm nước
như mảnh gương sáng, khi nàng định nhảy từ trên chạc cây xuống, lại thấy hình bóng một giai nhân phản chiếu trong đầm nước. Phượng Cửu định thần nhìn thật kỹ bóng hình đẹp đẽ của giai nhân in trong nước đó, liền ngã
lộn nhào từ trên cành cây xuống
Khi lập cập từ dưới nước bò được
lên bờ, Phượng Cửu rất muốn khóc. Nàng rốt cuộc đã hiểu rõ ban nãy vì
sao Tức Trạch lại kinh ngạc như vậy. Hóa ra mỹ nhân trong quan tài băng
đã tỉnh dậy.
Mỹ nhân đã tỉnh lại giờ đang ở đâu? Mấy phút trước
còn ở trong vòng tay của Tức Trạch, giờ đây đang nằm gục trên bờ chuẩn
bị khóc.
Phượng Cửu đang toàn tâm toàn ý chuẩn bị khóc cảm thấy
rằng, ngày hôm nay nàng quả thực rất xui xẻo. Khắp thiên hạ ai có được
vận may như nàng chứ, đi xem trò vui lại có thể xem đến nỗi nhập hồn
phách của mình vào cơ thể của người khác. Mạch thiếu gia đã nói nơi đây
rất hỗn loạn, nhưng nàng không ngờ lại hỗn loạn đến mức này. Giờ đây
nàng đang ở trong thân xác của mỹ nhân trong quan tài băng, ngay cả việc bản thân mình đã nhập vào thân xác này như thế nào nàng cũng không hề
biết. Nàng rời khỏi thân xác của A Lan Nhược, cũng không biết thân xác
đó giờ đây như thế nào nữa.
Còn chưa đợi nàng bật khóc, phía sau
mấy thân cây bạch lộ đã vọng lại những tiếng kêu khóc như đứt từng khúc
ruột. Nàng nhận ra tiếng khóc thảm thiết đó chính là tiếng của tiểu ngư
tinh ban nãy ngồi cạnh nàng, hai hàng tiểu ngư tinh khác vây xung quanh
tiểu đồng cũng đang lặng lẽ lau nước mắt, trên nền đất giữa vòng vây của bọn họ, thân xác của A Lan Nhược đang nằm cứng đờ ở đó.
Tiểu ngư tinh tình cờ gặp gỡ đó đang khóc như muốn ngất đi: “Tỷ tỷ xinh đẹp ơi,
sao tỷ lại nhát gan như vậy, sao lại khiếp sợ đến chết đi như thế…” Cơ
thể nhỏ bé cố gắng gượng để không ngất đi, sụt sịt mũi: “Mẹ đã nói nếu
người chết rồi thì phải thắp cho người ấy hai nén hương, chúng ta không
có hương, chúng ta sẽ cho tỷ hai vốc đậu tương…” Các tiểu ngư tinh khác
cũng đồng loạt hưởng ứng, chỉ một lát sau, trên người A Lan Nhược đã
chất đầy lạc luộc và đậu tương luộc.
Nghĩa khí của đám tiểu ngư
tinh khiến cho Phượng Cửu có chút cảm động, cứ cảm động cho đến khi bọn
họ lấy đá lửa ra định hỏa tang A Lan Nhược. Nhân lúc còn chưa đánh lửa
xong, Phượng Cửu nấp phía sau thân cây, vội vàng bắt quyết đẩy thân xác
của A Lan Nhược xuống nước. Khoảnh khắc khi thân xác đó rơi xuống nước,
nàng lau mồ hôi lạnh trên trán, lặng lẽ lặn xuống đầm.
Trong tính toán của Phượng Cửu, một khi nàng lại gần thân xác của A Lan Nhược,
chưa biết chừng có thể lập tức đổi lại, lúc đó nàng và mỹ nhân trong
quan tài băng ai về vị trí của người đó, như vậy mới phù hợp với tạo
hóa.
Nàng nắm tay của A Lan Nhược dưới đáy nước, chẳng có phản
ứng gì cả; ôm lấy A Lan Nhược, vẫn không thấy phản ứng gì; bắt quyết hồn lìa khỏi xác, lại cảm thấy lúc này ba hồn bảy vía của mình bị trói chặt trong thân xác của mỹ nhân trong quan tài băng, không có cách nào thoát ra ngoài được.
Sự việc có chút rắc rối rồi đây.
Tuy nàng
không phải là A Lan Nhược thực sự, không biến trở lại được trong lòng
cũng cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng mang cái mặt của A Lan Nhược,
mọi việc ăn mặc đều không cần phải bận tâm, còn nếu mang mặt của mỹ nhân trong quan tài băng này, chẳng lẽ ngày nào cũng theo đám tiểu ngư tinh
ăn đậu tương? Cái món đậu tương này thỉnh thoảng ăn còn có chút mới lạ,
nếu ngày nào cũng ăn thì thật đáng sợ. Hơn nữa nàng còn nhận lời với
Mạch thiếu gia sẽ giúp chàng ta với thân phận của A Lan Nhược, bỏ dở
giữa chừng cũng không phải là phong cách hành xử của nàng.
Phượng Cửu trầm ngâm suy nghĩ trong nước, nếu đã không biến trở lại được, mà
nàng buộc phải khiến mọi người tiếp tục coi nàng là A Lan Nhược, có cách nào nhỉ?
Ồ, sử dụng thuật sửa đổi, khiến ký ức của cả bộ tộc Tỷ
Dực Điểu về hình dáng của A Lan Nhược trở thành hình dáng của mỹ nhân
trong quan tài băng, có lẽ cũng là một cách.
Phượng Cửu nhớ lại
một câu nói nổi tiếng của cô cô Bạch Thiển, “Chỉ những người có thành
tích học tập kém mới là những người thật sự thông minh”. Trong tình cảnh này, chỉ loáng một cái đã có thể nghĩ ra chủ ý hay như vậy, Phượng Cửu
thầm khâm phục bản thân mình đúng là một người thực sự thông minh, tiện
thể tán thưởng kiến giải của cô cô. Nhưng học kém cũng là một vấn đề.
Hồi đó, khi phu tử dạy thuật sửa đổi, nàng luôn ngủ gật, pháp quyết để
thực hiện pháp thuật này như thế nào nhỉ?
Chiếc quan tài băng bị
con giao bạc đội lên giờ cũng đã lại rơi vào trong đầm, nằm ngay dưới
chân họ, Phượng Cửu nhét bừa A Lan Nhược vào trong quan tài băng, lại
thì triển bừa thuật sửa đổi theo ấn tượng mang máng trong đầu, an ủi bừa bản thân rằng đã là một người thông minh thật sự, một chút thuật sửa
đổi cỏn con có gì là khó. Sau khi làm xong mọi việc, nàng lập tức gạt bỏ mọi điều phiền muộn ra khỏi đầu, đạp bọt nước nổi lên mặt nước, định
xem xem trận giao chiến của Tức Trạch như thế nào rồi.
Đám tiểu
ngư tinh đến xem trò vui đã tản đi hết, bỏ lại đám lá sen nhức mắt ủ rũ
bên bờ đầm, ngọn núi trọc phía xa xa dường như cũng chẳng có động tĩnh
gì, Phượng Cửu bất chợt cảm thấy trống rỗng một cách khó hiểu.
Khi lại cúi đầu nhìn xuống mặt nước, người trong nước có mái tóc dài quá
vai, bên ngoài lớp váy trắng khoác thêm một tấm áo choàng tím của nam
giới, nhìn lại có chút quen thuộc mơ hồ.
Một tia sáng bỗng lóe
lên trong đầu Phượng Cửu, thiếu nữ trong quan tài băng kia, liệu có phải là thân xác thực sự của nàng? Nàng không thể trở lại thân xác của A Lan Nhược vì cơ duyên tình cờ đã khiến nàng trở về với thân thể của mình? Ý nghĩ này khiến nàng kích động đến nỗi loạng choạng lùi lại phía sau một bước.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ xa hơn, phía chân trời bỗng xuất
hiện những tia chớp chằng chịt, tiếp theo đó là tiếng sấm dồn dập vang
dội, bầu trời xuất hiện hiện tượng khác lại này, chắc chắn là có yêu
nghiệt sắp bị thu phục. Quả nhiên, từ phía đỉnh núi trọc vọng lại từng
tiếng rống thảm thiết của con mãnh giao, mưa lạnh trút xuống, nhờ ánh
sáng của rừng cây bạch lộ, có thể thấy đây là một cơn mưa máu lớn.
Phượng Cửu lo lắng ngẩng đầu lên tìm kiếm hính bóng của Tức Trạch, trong làn
mưa khói mù mịt, chỉ thấy bóng dáng nghiêng nghiêng của vị thần quân áo
tím, quanh mình vẫn không có tiên pháp hộ thân nào, mái tóc trắng tung
bay trong gió, thanh kiếm trong tay như đã uống đủ máu, phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, khí thế ngút trời.
Thân mình con mãnh giao nhuốm
đầy máu, đã không còn nhìn ra lớp vẩy bạc vốn có nữa, ánh mắt lại lộ ra
hung quang, bộ dạng cực kỳ dữ tợn.
Phượng Cửu bất giác rùng mình.
Con mãnh giao bị kích động đến nỗi cuồng nộ ngẩng đầu lên gào thét, điên
cuồng lao đầu về phía thần quân áo tím trong ánh chớp, giống như đã từ
bỏ pháp thuật, dùng sức mạnh thuần túy để phân định thắng thua một lần
cuối cùng. Trái tim của Phượng Cửu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, vội
hét lên mau tránh ra. Thần quân áo tím lại không hề né tránh, ngược lại
còn giương kiếm nghênh đón, mũi kiếm vô cùng chắc chắn và mau lẹ, chém
thẳng vào đầu con giao long với một khí thế mạnh mẽ, nhưng với tư thế
dùng sức mạnh đối đầu với sức mạnh như vậy, khó tránh khỏi việc cái sừng sắc nhọn của con giao long đâm vào người của chàng ta. Giây phút ngắn
ngủi ấy không hiểu sao mắt nàng lại tinh tường như vậy, Phượng Cửu thấy
chàng ta lật tay lại chặt đứt cái sừng đâm vào cơ thể mình, chỉ khẽ cau
mày một chút, trên khuôn mặt thậm chí không có vẻ đau đớn.
Ánh
sáng của rừng cây bạch lộ bỗng chốc lụi tàn, trong màn đêm đen kịt,
Phượng Cửu cảm thấy mình nghe được tiếng động mạnh khi con giao long rơi xuống đất. Nàng gọi hai tiếng Tức Trạch, không có tiếng trả lời. Nàng
loạng choạng trèo lên một đám mây nhỏ, tiến lại gần đỉnh núi trọc hơn
một chút, trong mùi máu tanh nồng, nàng liên tiếp gọi tên Tức Trạch,
nhưng vẫn không có người đáp lại.
Trên không trung hiện lên một vầng trăng tròn, đêm mùng hai tháng tư lại có
trăng tròn, cũng là chuyện kỳ lạ. Mưa càng nặng hạt hơn, rửa trôi sắc
máu. Đám mây nhỏ của Phượng Cửu đã thu hút đầy nước mưa, động một chút
là đã trở nên mềm nhũn, không đỡ nổi vật nặng, cuối cùng đã dừng ở cửa
một sơn động trên ngọn núi trọc.
Toàn thân nàng ướt sũng nước mưa, lồng ngực cũng lạnh buốt.
Tức Trạch đang ở đâu, liệu có phải đã bị thương rất nặng, hay là đã… gần
đây chàng ta đối xử với mình không tồi, đã mạo hiểm tới núi Thủy Không
lấy cỏ hộ hồn cho nàng, tặng cá cho nàng ăn, khi nàng bị chị em Quất Nặc bày mưu hàm hại, chàng ta còn tới giải vây giúp nàng.
Nàng không biết nỗi lo sợ trong lòng mình là không nỡ hay là cái gì, cũng không
biết mình run rẩy là vì lạnh hay vì sợ điều gì. Nàng cảm thấy nàng không thể ở trong sơn động này, dù bên ngoài mưa to hơn đi nữa, cho dù chàng
ta bị thương hay bị làm sao, nàng cũng phải tìm chàng ta bằng được.
Đang định tiếp tục lao vào trong màn mưa, bên trong sơn động phía sau lưng
lại vang lên một tiếng động khe khẽ. Kiểu hang động trong rừng sâu như
thế này, rất có thể là nơi cư ngụ của một vài con thú kỳ lạ quý hiếm.
Phượng Cửu vịn vào vách động lần bước vào bên trong, không nghe thấy hơi thở của loài thú quý hiếm nào, lại dò dẫm thêm vài bước nữa, một mùi
máu tanh quen thuộc bay vào mũi.
Không kịp thận trọng bám vào vách đá, Phượng Cửu run rẩy thử gọi hai tiếng Tức Trạch, nàng gần như ngã vào trong sơn động.
Ngoài cửa động đỡ hơn một chút, còn có ánh tranh lờ mờ có thể nhìn được bóng
người, bên trong động lại tối đen như mực. Nàng luôn sợ bóng tối, từ khi còn nhỏ trong một lần đi đêm không may rơi vào một hang rắn, từ đó
không dám đi đêm nữa, đêm nay không hiểu sao lại bạo gan như vậy. Bóng
tối ngập tràn, trong sơn động không có lấy một tia sáng, nàng nổi hết
gai ốc, run rẩy chuẩn bị lấy viên minh châu trong tay áo ra để soi sáng. Ban nãy đáng ra nàng phải lôi nó ra từ khi ở ngoài cửa động thì sẽ
không đến nỗi bị lăn lông lốc vào trong sơn động một cách mất mặt như
thế này, nàng cũng không hiểu tại sao lúc đó nàng lại quên mất.
Vừa chạm vào viên minh châu trong tay áo, bỗng cảm thấy một lực mạnh kéo
nàng lại phía sau. Nàng hét lên một tiếng, viên minh châu rơi cạch xuống nền đất, lăn theo triền dốc rơi vào một đầm nước nhỏ. Đần nước nhỏ hắt
lên một vầng sáng nhàn nhạt, nhưng chỉ chiếu sáng được tới dưới chân
nàng. Nàng bấy giờ mới phát hiện ra ban nãy mình đã đứng ngay bên cạnh
một con rắn đang ngủ, nếu tiến thêm một bước nữa, giẫm lên mình nó, chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc bị hai chiếc răng sắc nhọn có nọc độc của nó cắm ngập vào bắp chân. Lúc này, con rắn đó đã bị chặt đứt thành hai
khúc.
Một cánh tay ôm quanh eo nàng, vững chắc ôm nàng vào trong
lòng. Nàng mặc dù là một cô gái trẻ, nhưng dù gì cũng đã ngồi ở ngôi vị
Đế cơ của Thanh Khâu bao nhiêu năm như vậy, cũng học hỏi được một chút
học vấn của gia tộc, biết phán đoán trong lúc như thế này, người cứu
mình chưa chắc đã là bạn chứ không phải kẻ địch, cần phải cảnh giác.
Nàng định thần lại, giống như thầy bói mù dưới phàm trần chỉ cần căng
bừa một tấm vải là có thể làm biển hiệu, như hữu ý như vô ý vuốt ve bàn
tay đang ôm quanh eo mình, muốn nhân cơ hội đó phán đoán xem người đang
đứng phía sau đại thể có thân phận như thế nào.
Một bàn tay rất
nhẵn nhụi, ở huyệt Thương Dương[2] trên ngón tay trỏ không hề có vảy,
không biết là sơn yêu địa tinh gì. Đầu ngón tay tròn trịa, mượt mà, cũng không phải là người của ma tộc hay quỷ tộc. Lòng bàn tay to hơn lòng
bàn tay của mình rất nhiều, chắc là một nam nhân. Ngón tay thon dài, làn da mịn màng, xem ra đó là một công tử sống trong nhung lụa. Lòng bàn
tay hơi có vết chai, ồ, công tử thi thoảng còn luyện đao kiếm nữa.
[2] Huyệt Thương Dương: Huyệt ở góc ngoài chân móng ngón tay trỏ cách khoảng một milimét.
Đang định dò dẫm sờ thêm chút nữa, bỗng cảm thấy hơi thở phía sau nghẹn lại, lại một lực kéo mạnh, khi phản ứng lại, Phượng Cửu phát hiện ra lưng
của mình đang dựa vào vách đá, nàng bị kẹp giữa vị công tử kia và vách
động.
Nước trên măng đá ở đỉnh động nhỏ xuống đầm nước tý tách.
Trong ánh sáng lờ mờ, hai tay nàng bị kẹp chặt phía trên đầu, công tử áp sát
mặt nàng, nhìn nàng bằng một khuôn mặt không chút biểu cảm, ngón tay khô ráo lại vuốt ve trên má nàng, giống như ban nãy nàng vuốt ve tay của
chàng ta vậy, lông mày, đuôi mắt, sống mũi, giả bộ như vô tình, hờ hững.
Nàng không biết rằng hóa ra kiểu vuốt ve này thực ra là một hành động khêu
gợi, nếu nàng biết chuyện đó, dù có cho nàng mượn thêm một nghìn lá gan
ban nãy nàng cũng không làm như vậy.
Đúng rồi, công tử này là Tức Trạch thần quân.
Ban nãy nàng không đoán được đó là Tức Trạch là bởi vì bàn tay ấm áp khô
ráo, không hề dính máu, sạch sẽ đến nỗi không hề giống một bàn tay vừa
giết chết giao long. Giờ đây nghĩ lại, số lần nàng và Tức Trạch gặp gỡ
nhau cũng nhiều, nhưng quả thực chưa bao giờ nhìn thấy chàng ta trong bộ dạng nhếch nhác cả, phong cách hành sự như vậy, giống như một người vừa rời khỏi chiến trường liền có thể chỉnh trang lại cho bản thân thỏa
đáng vậy.
Ngón tay của chàng ta dừng lại trên môi nàng, vuốt ve
bờ môi của nàng, giống như đang đứng trước một tấm bình phong, thản
nhiên tô viền cho một bức tuyệt thế danh họa. Phượng Cửu không kìm chế
được, thở dốc một hơi, ngón tay đang vẽ viền môi nàng dừng lại, Phượng
Cửu căng thẳng liếm khóe môi. Đôi mắt lạnh như băng của Tức Trạch bỗng
nhiên trở nên sâu thẳm, tự dưng nàng cảm thấy có điều gì đó không ổn,
lùi lại phía sau theo bản năng. Khi cơ thể càng nép sát vào vách đá phía sau lưng, đôi môi của Tức Trạch đã phủ xuống.
Một tiếng kêu kinh ngạc muộn màng đã bị bịt kín lại, đầu lưỡi khẽ tách hai hàm răng của
nàng, trượt vào trong khoang miệng của nàng. Chàng nhắm mắt lại, từng
bước đều nho nhã điềm đạm, nhưng sức mạnh lại giống như gió bão, nàng
thử giãy giụa, hai cánh tay đã bị chàng giữ chặt, không thể kháng cự.
Nàng ngửi thấy mùi máu tanh và mùi hương bạch đàn, đầu óc vốn tỉnh táo
bỗng chốc như bị bao phủ một lớp sương mù.
Nàng cảm thấy đầu óc váng vất.
Dưới tác động như vậy, nàng gần như đã cất tiếng rên rỉ, may mà khống chế
được bản thân, nhưng miệng nàng thở dốc, khi chàng vừa hôn nhẹ nhàng
hơn, liền vô tình lọt ra ngoài.
Hai tay bị túm chặt phía trên đầu được thả ra, chàng đỡ lấy eo nàng, khiến nàng nép sát vào gần chàng hơn nữa, bàn tay còn lại đỡ lấy vai nàng, nhích từng chút từng chút, đỡ lấy đầu nàng để tránh việc nàng không cầm cự được mà trượt xuống dưới. Đôi
bàn tay được tự do của nàng chủ động ôm lấy cổ chàng, nàng quên cả giãy
giụa. Chàng hôn sâu hơn. Nàng không biết tại sao lại cảm thấy cảm giác
này thật quen thuộc, dường như vào những lúc như thế này, tay của nàng
cần phải đặt vào vị trí đó.
Đầu óc nàng trở nên trống rỗng. Đôi
môi của chàng di chuyển tới cổ nàng. Nàng cảm thấy hơi thở ấm áp của
chàng lướt qua tai nàng. Trong cơ thể dường như trồng một đóa sen, bị
tay chàng đốt cháy, bùng lên một ngọn lửa ngất trời. Cảm giác này có
chút giống với, có chút giống với… Đầu nàng bỗng nhiên đau buốt, mưa
lạnh ào ào trong đầu óc nàng, sương mù bỗng chốc tan biến, một làn gió
trong lành thổi vào.
Thần trí đã trở lại.
Tiếng động bên
trong động lại lọt vào tai nàng, nước từ nhũ đá nhỏ xuống đá giống như
ai đó đang hững hờ gảy dây đàn, trong sơn động tĩnh mịch phát ra một đơn âm khe khẽ. Nàng đưa tay đẩy mạnh ngực của Tức Trạch, nhưng lại không
đẩy được. Đôi môi của chàng lướt qua xương quai xanh của nàng, khẽ kêu
rên lên một tiếng đau đớn, gục đầu lên vai trái của nàng, vẫn ôm chặt eo nàng, khẽ nói: “Này, đừng đẩy, ta chóng mặt”.
Bàn tay đang đặt
lên ngực của Tức Trạch có cảm giác ươn ướt, nàng giơ lên trước mặt, nhờ
ánh sáng của viên minh châu trong đầm nước, Phượng Cửu hít một hơi lạnh, nhìn bàn tay dính đầy máu, chỉ cảm thấy tiếng mình nói như rít qua kẽ
răng: “Chảy nhiều máu như vậy, không chóng mặt mới là lạ”.
Người đang gục trên vai nàng lúc này lại có vẻ yếu ớt: “Đừng động đậy, hãy để ta dựa một lát”.
Mùi máu tanh càng ngày càng nồng nặc, Phượng Cửu cắn răng nói: “Chỉ dựa
thôi không được, ngài phải nằm xuống, vết thương còn chưa băng bó sao?”.
Tức Trạch khẽ đáp: “Đang chuẩn bị băng bó thì nàng tới.”
Giọng điệu cứng đơ, Phượng Cửu nói: “Ta không bảo ngài ấn ta vào vách đá”.
Tức Trạch không buồn để ý, nói: “Ban nãy không cảm thấy đau nên mới làm
vậy”, lại nói: “Đừng khiến ta nói chuyện, khi nói càng đau hơn”.
Nàng đỡ lấy Tức Trạch đang bị thương rất nặng, sau khi sắp xếp mọi việc ổn
thỏa, Phượng Cửu mới phân tâm suy nghĩ, chuyện này là sao?
Nàng đã bị lợi dung. Còn bị lợi dụng một cách triệt để.
Về lý mà nói, nàng nên nổi giận, phàm những cô nương có chí khí, lúc này
tát chàng ta một trận còn là nhẹ. Nhưng người lợi dụng nàng hiện giờ
đang bị thương rất nặng, không đợi nàng tát, đã mệt mỏi nằm ngất lịm
ngay trước mặt nàng, nàng có thể kỳ kèo gì với một kẻ đang bị thương
chứ?
Nàng không hiểu, sức lực ban nãy của chàng ta rốt cuộc lấy từ đâu ra?
Vừa rồi bị hôn như vậy, quả thực khiến cho nàng có chút kinh ngạc, chữ hôn
lại có thể mang ý nghĩa lớn đến thế, ngay cả nằm mơ nàng cũng chưa từng
nghĩ tới. Thực ra hôm nay cũng coi như nàng đã được tăng thêm hiểu biết.
Trong động chỉ có chút ánh sáng yếu ớt và hình bóng in trên vách động của hai người, lắng tai nghe, cơn mưa bên ngoài vẫn chưa dứt.
Nghe tiếng mưa rơi rả rích, Phượng Cửu nhất thời có chút xuất thần.
Ở Thanh Khâu, đối với tộc Hồ ly chín đuôi của bọn họ mà nói, ba vạn tuổi
quả thực còn nhỏ, vẫn được coi là một ấu tiên. Ở độ tuổi của nàng, được
coi là đủ tư cách để chạm một chút vào chuyện gió trăng, còn chuyện
phòng the sâu xa hơn, lại vẫn còn hơi sớm mấy nghìn năm. Hơn nữa khi
nàng còn là một tiểu hồ ly chưa mọc đủ lông đã sùng bái và yêu mến Đông
Hoa Đế Quân, nghe Chiết Nhan nói, so với những cô nương có tình cảm mãnh liệt, Đế Quân ngài có vẻ thích những cô nương trong trắng thuần khiết
hơn, nàng liền dồn hết tâm sức khiến cho bản thân mình trở nên trong
trắng thuần khiết.
Hồi còn đi học, lũ bạn hư hỏng của nàng đã
mang mấy quyển sách không ra gì tới rủ nàng cũng đọc, nếu không có Đông
Hoa Đế Quân làm chỗ dựa tinh thần, nàng đã đọc rồi. Nhưng cứ nghĩ tới
việc Đế Quân thích những cô gái trong trắng thuần khiết… nàng lại tịch
thu số sách đó, không động tới chút nào, hiếu kính biếu cô cô của nàng.
Năm xưa, khi phụ thân ép gả nàng cho Thương Di, thực ra đó là một cơ hội
tốt để tìm hiểu chuyện về phòng the. Về lý mà nói, trước khi được gả đi, mẫu thân của nàng cần dạy bảo nàng một chút về chuyện đó, nhưng vì năm
xưa nàng bị trói lên kiệu hoa, gây rối khiến cả Thanh Khâu náo loạn, mẫu thân bị nàng làm rối loạn, mấy ngày đó nhìn nàng một cái cũng cảm thấy
bị tổn thọ, đương nhiên đã quên dạy nàng.
Trong vụ nàng xuống
phàm trần báo ân năm đó, dù là vị hoàng đế họ Tống hay Diệp Thanh Đề
kia, đều là những người thật thà cho rằng dù chỉ cầm vào một ngón tay út của nàng khi nàng không cho phép cũng là làm ô uế nàng, việc này đương
nhiên không cần phải nhắc tới.
Đến lúc này, Phượng Cửu mới ngạc
nhiên phát hiện ra rằng, nàng đã lớn như vậy, Tống hoàng đế, Diệp Thanh
Đề, thêm cả Tức Trạch thần quân, nàng bị ép gả đi ba lần, thêm một lần
gả đi không thành ở chỗ Thương Di thần quân; hơn nữa lúc này vừa mang
danh quả phụ vừa bị ép buộc có thêm một phu quân. Đương nhiên, những
chuyện đã trải qua này đối với thần tiên bọn họ mà nói không hề quá ly
kỳ, điều ly kỳ là ở chỗ, cho tới tận lúc này, nàng vẫn không biết chút
gì về chuyện phòng the cả. Năm xưa khi nàng cố chấp theo đuổi Đế Quân,
nàng trộm nghĩ rằng với những gì đã trải qua, khiêm tốn mà nói bản thân
mình cũng được coi là một người say tình, nhưng dưới gầm trời này làm gì có một người say tình nào giống như nàng?
Trước đây chưa từng
suy xét kỹ, hôm nay so sánh trước sau, nghiên cứu kỹ một chút, trong số
các nữ thần thọ ngang trời đất, người say tình trong sáng thuần khiết
như nàng và vị cô cô mười bốn vạn tuổi mới được gả đi của nàng, trong
nhân duyên của mỗi người, quả thực đã yên phận tới mức khác thường, đúng là hai đóa hoa kỳ lạ.
Mấy người dì của nàng thường hận rằng nàng có ngoại hình xinh đẹp nhưng lại không trở thành một đại yêu cơ biết
đùa giỡn nam tiên, quả là kém cỏi, lần nào nhìn thấy nàng cũng đều than
thở. Đên hôm nay nàng mới hiểu ra, bản thân mình quả thực đã khiến tộc
Hồ ly đỏ phải hổ thẹn. Trước đây, trong những lời xuýt xoa than thở bất
lực của các dì, nàng còn từng nghĩ nếu nàng chiếm được Đông Hoa Đế Quân
vô tình vô dục, đó sẽ là một thành tựu còn tuyệt đại yêu cơ hơn cả tuyệt đại yêu cơ, lúc đó nhất định sẽ lấy lại được thanh uy trong tộc Hồ ly
đỏ, các tiểu hồ ly trong tộc đều sẽ sùng bái mình. Theo đuổi Đông Hoa
bất thành, nàng mới hiểu ra rằng hóa ra muốn làm một tuyệt đại yêu cơ
không hề dễ dàng. Mà giờ đây, ngay cả chí khí đó nàng cũng không còn
nữa, đều đã quên đi rồi.
Nàng suy nghĩ rất nhiều, chỉ cảm thấy,
những năm qua, nàng thực sự đã khiến bản thân mình trở nên quá trong
sáng thuần khiết, khi rảnh rỗi cũng cần ra chợ mua mấy cuốn Xuân Cung.
Loại sách đó không biết bán ở đâu nhỉ.
Củi khô cháy trong lửa đỏ
vang lên tiếng lách tách. Ban nãy nàng sử dụng pháp thuật kéo vào trong
động vài bó củi ướt mèm, hong khô, một nửa dùng để đốt, vừa đỡ lạnh vừa
đuổi rắn, một nửa còn lại nàng đập cho mềm ra, lại cởi chiếc áo choàng
màu tím trên người mình ra trải lên đó, tạm thời làm thành một chiếc
giường cho Tức Trạch. Nàng cảm thấy chiếc áo bào tím đỏ của nàng có phần giống với áo choàng trên người Tức Trạch, nhưng cũng không nghĩ ngợi gì nhiều.
Lúc này ánh lửa chiếu sáng của sơn động, đầm Thủy Nguyệt
mặc dù là một nơi hỗn loạn, nhưng cũng được coi là một vùng đất tốt, vài ngọn núi nhỏ xung quanh đều xinh đẹp phi phàm, ngay cả tiểu sơn động
này cũng đẹp hơn những cái động bình thường một chút.
Ở nơi họ
tạm nghỉ này, động cao mà rộng rãi, vài thân cây tử đằng bám trên vách
động, phản xạ ánh sáng mờ mờ trong ánh lửa. Bên đầm nước nhỏ lại có một
cây an thiền, dù trong động không có ánh nắng mặt trời mà nó vẫn xum xuê tươi tốt, trong đầm lác đác vài khóm sen tám lá màu trắng và đỏ, quả là một nơi lý tưởng trời sinh để ngồi thiền tu hành.
Tức Trạch thần quân nằm trên chiếc giường cỏ mà nàng chế tạm, sắc mặc vẫn trắng nhợt,
sau khi băng bó vết thương rỉ máu trên vai do bị con mãnh giao đâm
thủng, tinh thần xem ra đã tốt hơn rất nhiều.
Phượng Cửu cảm thấy mừng vì sừng của con giao long đâm vào vai, ngồi cách chàng ta rất xa,
nàng hỏi: “Hiện giờ ngài còn đau nữa không? Có thể nói chuyện với ngài
được không?”.
Tức Trạch thấy nàng dường như đã ngồi tận đầu bên
kia của sơn động, khẽ cau mày: “Được”. Lại bổ sung thêm: “Nhưng với
khoảng cách như vậy, chắc nàng phải hét lên đấy”.
Phượng Cửu lừng chừng ngồi xích lại vài tấc, ánh mắt dừng lại trên bờ vai vẫn đang rỉ
máu của Tức Trạch, cảm thấy đau đớn thay cho chàng ta, hỏi: “Khi nó lao
đến, sao ngài không né tránh?”.
Tức Trạch lạnh lùng nói: “Nghe không rõ, nói to hơn một chút nữa”.
Phượng Cửu phồng má, lại ngồi xích gần thêm vài tấc nữa, hằn học nói: “Ngài
nhất định đã nghe rõ”. Nhưng Tức Trạch vẫn không có chút động tĩnh gì,
dường như nếu nàng không đến ngồi cạnh chàng ta, chàng ta tuyệt đối
không mở miệng nói. Nàng quả thực rất hiếu kỳ, ôm một đống cỏ làm thành
đệm ngồi ngại ngùng ngồi cạnh chàng ta, hỏi lại: “Sao ngài không né
tránh?”.
Tức Trạch nhìn nàng: “Tại sao phải né tránh, ta đợi hai
ngày, chỉ đợi thời cơ đó. Không đặt mình vào thế nguy hiểm, sao có thể
đưa đối phương vào chỗ chết?”.
Chàng ta nói câu đó một cách hết
sức nhẹ nhàng thản nhiên, Phượng Cửu nghe xong lại cảm thấy kinh ngạc,
tìm lý lẽ phản bác lại: “Cũng có người lần nào ra trận cũng đánh thắng,
nhưng tuyệt đối không làm như ngài, ngài thật quá lỗ mãng”. Nhưng trong
lòng nàng biết rõ chàng ta không hề lỗ mãng, nhất cử nhất động đều rất
điềm tĩnh, nếu không sừng của con giao long tuyệt đối không chỉ đâm vào
vai của chàng ta. Nàng mặc dù chưa từng ra chiến trường, nhưng cũng hiểu một chút về mưu lược khi giao đấu. Tuy nhiên, việc đấu khẩu đương nhiên phải làm thế nào để đối phương thấy khó chịu, đấu thắng thì cũng được
coi là hảo hán.
Nhưng Tức Trạch dường như không hề tỏ ra bị kích
động, ngược lại còn tỏ ra nghi hoặc: “Mấy trận đánh cỏn con trong mấy
năm gần đây mà các ngươi gọi là chiến trường ư? Chẳng qua chỉ là trò trẻ con mà thôi. Trận đấu ngày hôm nay của ta cũng không được coi là ra
chiến trường, giết một con giao long thì có gì ghê gớm chứ”.
Phượng Cửu nói một cách khô khốc: “Bây giờ thì ngài giỏi rồi, nếu dùng pháp
thuật sẽ chẳng phải chuyện gì lớn, tại sao ngài lại không dùng pháp
thuật?”.
Tức Trạch suy nghĩ về câu hỏi này một chút, hỏi một cách thăm dò: “Để thể hiện rằng ta đánh giỏi?”.
Phượng Cửu nhặt một viên đá nhỏ ngay bên chân định khiến chàng ta bị thương
thêm chút nữa, bàn tay lại bị Tức Trạch nắm chặt, nhìn nàng, hạ thấp
giọng nói: “Tức giận thế sao, vì ban nãy ta hôn không đủ tốt?”.
Phượng Cửu cầm viên đá nhỏ, đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng, câu chuyện
sao lại chuyển sang đề tài này, nàng cũng không hiểu nổi, ban nãy họ còn đang nói chuyện nghiêm túc kia mà. Nàng phản ứng chậm chạp trong giây
lát, máu toàn thân nhất thời đều bốc lên đầu, nghiến răng nói: “Chẳng
phải bọn họ đều nói ngài là một vị tiên vô dục vô cầu sao?”.
Tức Trạch lại suy một chút về câu hỏi này, đáp: “Ta đã trúng độc rồi, trong máu của giao long có độc”.
Phượng Cửu nhìn khuôn mặt của chàng ta, khuôn mặt tuấn mỹ của chàng ta lúc này trắng bệch, biểu hiện rất thành khẩn, Phượng Cửu cảm thấy, nói như vậy
cũng có vài phần đáng tin. Không hiểu sao mấy ngày gần đây Tức Trạch quả thực có chút cảm tình với nàng, nhưng nghĩ lại ngày hôm đó, khi nàng bị trúng tương tư dẫn của Quất Nặc, tìm mọi cách để quyến rũ chàng ta,
chàng ta vẫn có thể ôm mỹ nhân trong lòng mà không rối loạn, không hề xử nàng ngay lúc đó, mặc dù chàng ta có chút khó hiểu, nhưng chắc cũng là
một vị chính nhân quân tử.
Nàng thầm cảm thấy, ban nãy chàng ta
chỉ là bất đắc dĩ, nàng mặc dù đã bị lợi dụng, nhưng trong lòng chàng ta chắc chắn cũng không dễ chịu, chợt thấy đáng thương, nói: “Ta từng đọc
trong sách của cô cô, quả là có người thường xuyên bị trúng loại độc
này, có những người còn nghiêm trọng hơn ngài. Nếu ban nãy chỉ là để
giải độc, ta cũng không phải loại thần tiên không có tấm lòng cứu thế,
chuyện này không cần phải nhắc đến nữa, ngài cũng không cần phải áy náy, cho qua đi”.
Tức Trạch tán đồng nói: “Được, ta sẽ cố gắng không áy náy”. Nghiêng người nói với nàng: “Hát một bài đồng dao đi”.
Phượng Cửu nghi hoặc: “Tại sao?”.
Tức Trạch nói: “Đau quá, không ngủ được”.
Mặc dù chàng ta toàn nói dối nhưng Phượng Cửu lại tin ngay không chút nghi
ngờ, hơn nữa chữ đau ấy còn đâm thẳng vào trong tim nàng.
Một
người mạnh mẽ thi thoảng tỏ ra yếu mềm lại càng đáng thương, nàng cảm
thấy càng thương xót hơn, chú ý thấy Tức Trạch vẫn nắm tay của mình,
cũng không cảm thấy mình đang bị lợi dung, ngược lại còn nghĩ là quả
thật chàng ta rất đau, làm vậy chỉ là muốn tìm một điểm tựa.
Trái tim một khi đã trở nên thương xót, liền trở nên vô cùng nhạy cảm, cảm
thấy Tức Trạch nắm tay mình như vậy không được tiện lắm, nàng bỏ luôn
đệm cỏ đang ngồi, tiến đến ngồi xuống bên cạnh giường của chàng ta. Biết tinh thần của Tức Trạch lúc này không tốt, nàng chỉ chọn một vài bài
đồng dao nhẹ nhàng dịu dàng để hát.
Có tiếng vọng lại, giống như
một làn sương khói bồng bềnh trong sơn động, Tức Trạch gối đầu lên đùi
nàng, nắm tay nàng đặt lên ngực, khẽ nhắm mắt, dáng vẻ rất yên bình.
Nàng đoán chàng ta đã ngủ rồi, bèn không hát nữa, nhưng lại nghe thấy giọng
chàng ta khẽ gọi: “Hồi nhỏ ta cũng từng nghe người ta hát vài bài đồng
dao, không giống với bài nàng hát”.
Phượng Cửu nói: “Ngài đâu có biết hát”.
Tức Trạch vẫn nhắm mắt: “Ai bảo không biết”. Ngài khẽ cất giọng: “Đêm mười
lăm, ánh trăng sáng, trăng chiếu trên ngọn núi xanh, dưới chân núi một
dãy tường rào thấp, cô nương gieo hạt đậu xanh, dây leo bò trên tường
rào thấp, dây leo nở đóa hoa xanh biếc, hái đóa hoa xanh về làm kẹo
mật”.
Trong ấn tượng của Phượng Cửu, khi còn nhỏ, ngay cả phụ
thân cũng chưa từng hát đồng dao để dỗ dành nàng. Trong hiểu biết hơn ba vạn năm qua của nàng, luôn cho rằng nam nhân chẳng liên quan gì đến hai chữ đồng dao cả. Nhưng giờ đây khi nghe Tức Trạch hát, lại khiến nàng
có ảo giác rằng đồng dao vốn dĩ đã dễ nghe, lúc này lại hát bằng chất
giọng trầm ấm đó, giống như một bài ca cầu chúc từ thời thượng cổ.
Mãi lâu sau, nàng mới bừng tỉnh lại, khẽ nói: “Bài này ta đã được nghe rồi, câu cuối cùng không phải như vậy, về làm của hồi môn. Dây leo nở đóa
hoa xanh biếc, hái đóa hoa xanh về làm của hồi môn. Ngài tự sửa lời hát, đúng không, hồi nhỏ chắc ngài rất thích ăn kẹo?”.
Trong động
nhất thời trở nên tĩnh mịch, đống lửa cũng sắp tàn, nàng dựa vào cây an
thiền, giọng nói của Tức Trạch còn thấp hơn cả giọng của nàng: “Nếu đã
từng ăn, chắc sẽ thích. Ta không có cha me, hồi nhỏ không ai làm kẹo cho ta ăn. Khi thấy người khác ăn kẹo, chắc cũng có chút ngưỡng mộ”. Nàng
rất buồn ngủ, nhưng nghe câu nói của chàng ta lại khiến nàng hơi đau
lòng, bất giác nắm lấy ngón tay của chàng ta, tựa như đêm nay, nàng mới
càng hiểu thêm về Tức Trạch.
“Sau này nàng sẽ làm cho ta ăn
chứ?”. Nàng nghe thấy chàng ta hỏi như vậy, liền khe khẽ gật dầu. Trong
cơn buồn ngủ dồn dập, nghĩ rằng chàng ta đã nhắm mắt chắc sẽ không nhìn
thấy, lại vuốt ve ngón tay của chàng ta như dỗ dành trẻ con: “Được, ta
sẽ làm cho ngài ăn, ta làm món kẹo mật rất ngon”.
Trong ánh lửa yếu dần, ánh sáng của cây tử đằng trên vách động cũng yếu dần, những đóa sen lá trong đầm cũng khép cánh lại.
Thần quân áo tím mở mắt ra, ngắm nhìn dung nhan của thiếu nữ chìm sâu trong
giấc ngủ. Mái tóc dài đen như mực buông xõa, rủ xuống nền đất, giống như một dải lụa đen, không vấn tóc, gương mặt nàng có vẻ vừa thanh tú lại
ngây thơ, đóa hoa phượng vũ đỏ trên trán tựa như cánh phượng xòe ra,
điểm xuyết cho khuôn mặt trắng ngần càng thêm xinh đẹp. Đây mới thật sự
là Phượng Cửu, vị Đế Hậu mà chàng đã lựa chọn.
Tuy nhiên, thuật
sửa đổi mà nàng thực hiện cho mình thật là chẳng ra sao. Thuật sửa đổi ở mức độ này, chắc chỉ có thể lừa đám tiểu địa tiên có pháp lực thấp kém
như Trà Trà mà thôi.
Chàng đưa tay vuốt ve bông hoa trên trán
nàng, bổ khuyết thuật sửa đổi trên người nàng. Nàng khẽ lẩm bẩm vài câu, nhưng vẫn không tỉnh dậy. Con lai giữa hồ ly trắng chín đuôi và hồ ly
đỏ vốn dĩ đã khó sinh ra, nàng lại là con hồ ly đỏ chín đuôi duy nhất
trong thiên hạ, lớn lên có ngoại hình xinh đẹp như vậy cũng có thể hiểu
được. Chàng cảm thấy nhãn quang của mình thật tinh tường.
Nhưng còn một chuyện lại có chút ly kỳ.
Chàng tin chắc rằng, ban đầu, chính chàng đã đặt hồn phách của Tiểu Bạch vào
trong bụng của Quất Nặc, kết quả nàng lại chạy vào cơ thể của A Lan
Nhược. Trước đây mặc dù có thể nói rằng vì thế giới được tạo ra này có
chút sai sót, nhưng hôm nay, linh hồn của nàng lại tự quay về với cơ thể vốn có của mình.
Chuyện này không được bình thường cho lắm.
Nếu nói Tiểu Bạch chính là A Lan Nhược, A Lan Nhược chính là Tiểu Bạch….
Đế Quân bắt quyết ngủ say lên trán của Phượng Cửu, trở dậy bế nàng bước ra khỏi sơn động.
Vết thương trên vai đương nhiên vẫn còn đau, nhưng cảm giác đau đớn này với chàng chẳng là gì, chàng rất sẵn lòng giả bộ trước mặt Phượng Cửu, bởi
vì chàng đã nhận ra rằng Tiểu Bạch có một trái tim thương xót kẻ yếu,
chỉ cần chàng thường xuyên giả bộ yếu đuối, cho dù chàng đã khiến nàng
vô cùng tức giận đều có thể dễ dàng hóa giải được. Tiểu Bạch có nhược
điểm chí mạng này, nhưng chàng lại không hề lo lắng các tiên nam khác có lợi dụng nhược điểm này của nàng hay không. Chàng thấy cho dù họ có
muốn làm như vậy, có thể cũng không mặt dày làm được như vậy. Đôi khi
chàng quả thực không hiểu nổi đám người đó, một vật ngoại thân như da
mặt có gì quan trọng đến thế?
Ngoài núi, ánh sao lung linh, mưa lạnh đã tạnh.
Chỉ một thoáng, chàng đã tìm được thân xác của A Lan Nhược bên trong quan
tài băng chìm dưới đáy nước. Đế Quân bế Phượng Cửu, gọi một đám mây tới
đỡ quan tài băng đựng A Lan Nhược lên. Vừa ra khỏi đầm Thủy Nguyệt không bị quy luật của thế giới này rằng buộc, khi chàng chăm chú quan sát
phía bên trong quan tài, thân thể của A Lan Nhược đã dần dần tan biến
đúng như trong dự liệu. Thoáng một cái, trong quan tài không còn giai
nhân tuyệt sắc khuynh thành nào nữa.
Phượng Cửu níu chặt lấy cổ
chàng trong mơ, dụi dụi vào lồng ngực chàng. Chàng tìm đến một gốc cây
cổ thụ, ngồi xuống để nàng được thoải mái hơn một chút trong lòng chàng. Chàng khẽ cau mày, có chút trầm tư.
Đây là thay thế.
Bởi
vì Tiểu Bạch là A Lan Nhược, hoặc A Lan Nhược từng là chuyển thế của
Tiểu Bạch, vì vậy lúc đó hồn phách của nàng mới bất chấp linh lực của
chàng, nhập vào cơ thể của A Lan Nhược, thay thế hồn phách của A Lan
Nhược trong thế giới này. Nếu lúc đó, không phải chàng đặt cơ thể của
Tiểu Bạch vào trong đầm Thủy Nguyệt để điều dưỡng, nếu cơ thể của nàng
cũng rơi vào trong quy luật của mộng cảnh này, chắc chắn là từ hình hài
tới hồn phách, đều hoàn toàn thay thế A Lan Nhược, cũng giống như lúc
này.
Nhưng nếu Tiểu Bạch thực sự là A Lan Nhược…
Nếu chàng nhớ không nhầm, A Lan Nhược được sinh ra từ hai trăm chín mươi lăm năm
trước, vào năm thứ năm Vũ Đức Quân Tương Lý Khuyết thuộc vương triều
Thịnh Tịch của bộ tộc Tỷ Dực Điểu lên ngôi.
Ba trăm năm trước,
Diệu Nghĩa Tuệ Minh Cảnh có dấu hiệu sụp đổ, dẫn tới đại kiếp thiên địa
đầu tiên, chàng phải dùng hơn nửa tu vi để tu bổ, muốn lấy lại tu vi đã
mất đi, cần phải ngủ gần một trăm năm. Khi A Lan Nhược chào đời, chắc
chàng đang chìm trong giấc ngủ dài. Mặc dù không biết rõ lắm về thế sự,
nhưng nghe Trọng Lâm bẩm báo lại về chuyện lớn nhỏ trong thần giới, hồi
đó Tiểu Bạch chắc đang tu thân dưỡng tính ở Thanh Khâu.
Ti Mệnh
hay buôn chuyện cũng đã từng nhắc tới, gần ba trăm năm nay, Tiểu Bạch
chỉ có một lần duy nhất rời xa Thanh Khâu dài ngày, đó là vào hai trăm
hai mươi tám năm trước, xuống phàm giới để báo ân gì đó gần mười năm.
Nói như vậy, thời điểm A Lan Nhược chào đời, Tiểu Bạch không thể đến Phạn
Âm Cốc, thời gian không trùng khớp. Hơn nữa, tướng mạo cũng không giống
nhau.
Tiểu Bạch và A Lan Nhược chắc chắn có mối liên hệ gì đó,
nhưng rốt cuộc là mối liên hệ gì, lúc này lại không thể khảo chứng được.
Nếu có gương Diệu Hoa ở đây, có thể nhìn thấy kiếp trước và kiếp này của A
Lan Nhược, tất cả sẽ có thể giải quyết một cách thuận lợi, đáng tiếc là
gương Diệu Hoa lại ở Thiên Cửu.
Thường ngày chàng cảm thấy chiếc
gương được làm từ thác nước này ngoài việc nhìn có vẻ phong nhã ra,
chẳng có tác dụng gì lớn, không ngờ cũng có lúc rất cần dùng đến.
Hiện giờ chỉ còn cách duy nhất là làm một chiếc gương khác. Chắc phải tìm
kiếm quanh đây xem có nguyên liệu phù hợp không, chàng nhớ trong Phạn Âm Cốc có mấy ngọn núi tiên khá nhiều linh khí. Đã lâu rồi chàng không chế tạo gương, gương Diệu Hoa cũng được coi là một tấm gương khó chế tạo.
Chắc phải mất khá nhiều thời gian.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT