Phượng Cửu tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu rất dài, nàng ngồi trên giường, ngây người một hồi lâu.
Vài phút trước, nàng vừa mới đuổi mấy thị tỳ đứng túc trực trước giường ra
ngoài. Đám thị tỳ đó ai nấy đều có dáng vẻ thướt tha yểu điệu, đúng dáng vẻ mà nàng ưa thích, cách thức hầu hạ cũng thuần thục, chu đáo, khiến
nàng rất thoải mái. Bọn họ cũng rất hiểu phép tắc, biết tôn kính nàng,
gọi nàng là điện hạ. Về lý mà nói, nàng không cần phải có điều gì không
hài lòng.
Điều khiến nàng ngây người là bởi vì đám thị tỳ kia mặc dù gọi nàng là điện hạ, nhưng không phải là Phượng Cửu điện hạ, cũng
không phải là Cửu Ca điện hạ mà là A Lan Nhược điện hạ.
A Lan
Nhược, nàng biết cái tên này. Nàng còn biết A Lan Nhược đã chết từ lâu,
cỏ ngải trên mộ phần không biết đã mọc cao bằng ngần nào rồi, xương cốt
chắc sớm cũng đã hóa thành cát bụi. Nàng còn nhớ, mới khắc trước nàng
vẫn còn quyết chiến với mấy con mãng xà vì quả tần bà, trong lúc nguy
hiểm dường như lại rơi vào một khoảng hư không, trong hư không đó đã xảy ra chuyện gì, nàng không biết, nhưng cho dù đã xảy ra chuyện gì, nàng
cảm thấy đều không thể vừa mở mắt ra đã biến nàng thành A Lan Nhược
được.
Chiếc gương đồng đặt ở đầu giường soi rõ dáng vẻ của nàng,
một thiếu nữ trong bộ xiêm áo đỏ với hàng mi đen dài, ánh mắt trong
sáng, sống mũi cao, làn môi mỏng, nước da trắng ngần. Nàng cau mày
nghiên cứu hồi lâu, thấy rằng không phải bàn cãi, đây là một mỹ nhân.
Nhưng mỹ nhân này rốt cuộc có phải bản thân nàng hay không, nàng lại có
chút nghi hoặc.
Nàng đã quên mất dáng vẻ vốn có của mình như thế nào rồi.
Đây không phải là trạng thái mất trí nhớ đơn thuần. Qua hơn ba vạn năm bãi
bể nương dâu, từng việc từng việc mà nàng đã trải qua, từ việc nàng đội
trên đầu một vầng mặt trời nóng bỏng từ trong bụng của mẫu thân chào
đời, tới việc nàng dựa vào sự vũ dũng của mình một mình xông vào xà trận để lấy quả tần bà, nàng đều nhớ rất kỹ. Nhưng kiểu ghi nhớ sâu sắc đó
lại giống như việc lật giở một cuốn sách, nàng biết đó là một câu chuyện như thế nào, cảnh trí và nhân vật trong câu chuyện ra sao nàng lại
không có chút khái niệm. Ví dụ, nàng nhớ được cô cô Bạch Thiển của nàng
nhưng lại không nhớ được dáng vẻ của cô cô Bạch Thiển. Quãng đời trong
suốt ba vạn năm trước, mơ hồ không thực giống như những con chữ màu đen
chép lại trên sách vở.
Sau khi ngây người một hồi, nàng cũng có
chút suy nghĩ. Mặc dù trong những quyển sách mà cô cô sưu tầm, nàng từng đọc được đoạn nói về việc xuyên thời gian rất giống với tình hình hiện
tại, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là thứ mà đám người phàm nghĩ bừa ra mà thôi, trong tứ hải bát hoang hoàn toàn không có thứ pháp thuật có thể
làm rối loạn thời gian như vậy. Nếu đúng là A Lan Nhược mà đám thị tỳ
kia vừa gọi đúng là A Lan Nhược trong truyền thuyết của bộ tộc Tỷ Dực
Điểu, vậy e rằng nơi này là do một vị thần tôn có pháp lực cao siêu nào
đó tạo dựng lại một thế giới khác phỏng theo thời đại mà A Lan Nhược còn sống trong Phạn Âm Cốc. Nàng mặc dù tuổi đời còn trẻ, chưa từng trải
nhiều, nhưng là người thừa kế của Thanh Khâu, cũng đã từng được nghe nói qua về pháp thuật này.
Bản thân mình chắc vì một duyên cớ nào đó mà tình cờ rơi vào thế giới này, còn về việc bị ngộ nhận là A Lan
Nhược… Nàng cau mày suy nghĩ, lẽ nào là do hồn phách của nàng đã rời
khỏi thể xác, nhập vào thân xác của A Lan Nhược?
Mồ hôi lạnh lập
tức túa ra trên trán. Nhưng suy nghĩ thật kỹ, suy luận này lại rất hợp
lý. Thử nghĩ xem nếu lúc này hồn phách của nàng đang ở trong cơ thể của
mình, trừ phi nàng vốn có ngoại hình giống hệt A Lan Nhược, nếu không
tại sao đám thị tỳ hôm nay nàng gặp đều nhất loạt cúi đầu gọi nàng là A
Lan Nhược điện hạ? Mà nếu như nàng thật sự có khuôn mặt giống hệt A Lan
Nhược, vài tháng trước khi mới vào Phạn Âm Cốc, tạm chưa nói tới Manh
thiếu gia, các nguyên lão của bộ tộc Tỷ Dực Điểu sao lại không nhận ra?
Ấy ấy, việc trao đổi hồn phách lại không phải là chuyện đùa. Hồn phách của mình nhập vào thân xác của A Lan Nhược, vậy hồn phách của ai nhập vào
thân xác của mình? Điều quan trọng là, thân xác của mình hiện giờ đang ở nơi nào? Điều quan trọng hơn nữa là, nó rốt cuộc trông như thế nào?
Phượng Cửu nhất thời cảm thấy sởn tóc gáy, nếu như thật sự muốn tìm, cũng
không biết phải bắt đầu tìm từ đâu. Hơn nữa, quả tần bà vẫn còn ở trên
nguyên thân của nàng. May mà khi sắp ra khỏi lồng Thiên Cương nàng đã
thông minh nhét quả tần bà vào trong chiếc túi gấm luôn mang theo bên
mình, nếu không có câu thần chú của nàng, không ai có thể mở ra được,
chắc quả thần vẫn được an toàn.
Sắp xếp lại chuyện cũ hồi
lâu, phát hiện ra những điều nàng lo lắng phần lớn chỉ là lo lắng không
đâu, cũng chẳng có chuyện gì trọng đại đang chờ mình giải quyết, lòng
Phượng Cửu dần dần cảm thấy bình tĩnh hơn.
Nàng cảm thấy may mắn
vì mình là một thần tiên bạo gan, nữ nhi bình thường nếu không may rơi
vào một nơi như thế này, gặp phải một việc xúi quẩy như thế này, chặng
đường trước mắt không biết sẽ như thế nào mà đường về thì không có, lại
chỉ có một mình, e rằng sớm đã nước mắt ngắn nước mắt dài rồi.
Mặc dù nàng cũng có vài giây phút hoảng hốt, nhưng sau vài giây phút hoảng
hốt đó, lại có thể lập tức suy nghĩ thông suốt ngay. Đã tới đây rồi, tạm thời hãy yên tâm ở tại đây. Rơi vào nơi này, chắc cũng không ai biết,
cũng không mong ai đó sẽ tới cứu mình. Nghĩ vậy, nàng cảm thấy bình tĩnh lại.
Nếu trong số mệnh đã có kiếp số này, muốn tránh cũng không
thể tránh được, nếu trong số mệnh không có kiếp số này, sớm muộn gì cũng sẽ có cơ duyên giúp mình tìm thấy được cơ thể và ra khỏi nơi này. Dù
nóng vội cũng không cần phải nóng vội trong lúc này. Hơn nữa, thoạt nhìn là biết A Lan Nhược sống trong một gia đình phú quý, bản thân mình cũng chẳng phải chịu thiệt thòi gì, coi như đây là một chuyến nghỉ ngơi cho
tâm hồn được thư thái một chút. Việc này tốt hơn cả mượn danh công chúa
Cửu Ca sống trong Phạn Âm Cốc, ngày ngày phải lo lắng cơm áo gạo tiền
nhiều.
Nếu như vậy, nàng còn được lợi nữa.
Phàm nhân có
câu thơ như thế nào nhỉ? “Bước đến nơi nguồn tận/ Ngồi ngắm mây bay lên” (*). Sống trong đám người phàm trần lúc nào cũng bận rộn như con kiến
ấy cũng có người đại trí tuệ. Câu nói này quả là rất đúng.
(*)“Bước đến nơi nguồn tận/ Ngồi ngắm mây bay lên” là hai câu thơ trích trong bài thơ Chung nam biệt nghiệp của nhà thơ nổi tiếng Vương Duy. Âm gốc hán việt là: Hành đáo thủy cùng xứ, Tọa khan vãn khởi thì. Người dịch: Lê Nguyễn Lưu. Ý của câu thơ này là cho dù vào tuyệt cảnh cũng đừng tuyệt vọng, vì đó là khởi đầu của hy vọng.
Sống cuộc sống của A Lan Nhược, đóng vai A Lan Nhược, hoàn toàn bỏ thân phận của Phượng Cửu qua một bên, mấy ngày sau đó, nàng
sống một cách rất thoải mái phóng khoáng.
Chỉ ngoại trừ một việc có liên quan tới rắn.
Theo lời của đám kẻ hầu người hạ và suy đoán của Phượng Cửu, các thói quen
ăn uống sinh hoạt của A Lan Nhược thực ra cũng không có gì khác biệt so
với nàng, không cần phải cố ý mô phỏng theo, nàng còn cảm thấy phấn khởi một hồi.
Không ngờ mấy ngày sau, hai tiểu thị áo xanh lại khiêng một con mãng xà màu xanh to như miệng bát tới trước mặt nàng, lễ phép
thỉnh thị nàng: “Điện hạ gần đây không triệu kiến Thanh Điện, Thanh Điện đã tức giận đến nỗi nuốt mất ba con bò, chúng nô nghĩ rằng Thanh Điện
nhớ điện hạ nên mới đưa Thanh Điện tới gặp điện hạ. Hôm nay thời tiết ấm áp, không biết điện hạ có muốn đưa Thanh Điện ra ngoài dạo chơi một
chút không?”. Lúc đó, nhìn con rắn được gọi là Thanh Điện dài hơn ba
trượng đang phì phì thè lưỡi trước mặt mình, Phượng Cửu thấy đầu óc
choáng váng, ngã nhào từ trên ghế xuống.
Vì hồi nhỏ A Lan Nhược
bị mẫu thân đem bỏ vào trong hang rắn nuôi dưỡng nên rất thân thiết với
loài rắn rít. Nghe nói Thanh Điện này chính là một chú rắn xanh đã được
nàng cứu sống từ khi còn nhỏ, nuôi dưỡng bên mình và coi như một tiểu
đệ, đặt tên là A Thanh. Trong cung, từ kẻ hầu chuyên phục dịch Thượng
Quân cho tới tiểu nô bộc chuyên lau chùi quét dọn, tất cả đều phải tôn
xưng con rắn này là Thanh Điện.
Hai chữ “trong cung” đã nói rõ
rằng A Lan Nhược là một công chúa, cách xưng hô Thượng Quân cũng là cách xưng hô tôn kính của bộ tộc Tỷ Dực Điểu với người đứng đầu của họ, điều này chứng tỏ A Lan Nhược là công chúa của bộ tộc Tỷ Dực Điểu. Đối với
Phượng Cửu, đóng vai một công chúa không phải là việc khó, nhưng đóng
vai một công chúa rất yêu thích rắn thì… Ngày hôm đó, khi nàng tỉnh dậy
sau nỗi khiếp sợ, nghĩ tới chuyện này, chưa đốt hết nửa tuần hương nàng
lại ngất đi.
Sợ rắn, đó là một rào cản mà nàng không thể không
vượt qua. Vượt qua được rồi, nàng chính là công chúa A Lan Nhược “chính
hiệu” trong mắt thế nhân, có thể ngày ngày mò cá bắt cua, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc nhàn nhã của nàng. Nếu không vượt qua được, sớm muộn gì
cũng bị phát hiện ra nàng là đồ giả mạo, nàng sẽ trở thành cá nằm trên
thớt.
Phượng Cửu mông lung suy nghĩ đối sách suốt ba ngày liền.
Đến buổi trưa ngày thứ ba, một tia sáng lóe lên, nhớ lại hồi nhỏ bản
thân nàng rất ghét ăn cà rốt, cô cô liền mở tiệc cà rốt ở Thanh Khâu,
bắt nàng phải ăn suốt mười ngày liền, rất có hiệu quả. Chưa biết chừng
lần này lại có thể dùng cách đó.
Lại ba ngày sau, trên tầng
hai của tửu lâu Túy Lý Tiên nổi tiếng tại Vương đô, trong một gian phòng yên tĩnh sát góc trong đã được bao trọn, Phượng Cửu nhìn bàn tiệc toàn
rắn, ngay ngắn ngồi yên lặng.
Trên bàn bày biện rất nhiều bát
đĩa, nào là trứng rắn xào, rắn rang muối ớt, thịt rắn hầm, canh rắn, hơn mười món ăn được chế biến từ rắn con tới rắn cụ, chẳng thiếu món nào.
Cách bàn ăn vài bước có đặt một bức bình phong, phía sau bức bình phong là một cái chậu để nôn.
Phượng Cửu yên lặng hồi lâu, run rẩy cầm đũa lên, gắp một miếng, nuốt một
miếng, nôn một miếng, gắp được mấy chục đũa, dường như muốn nôn cả dịch
mật ra ngoài mới chịu thôi. Tự cảm thấy mấy vòng cuối cùng, ít nhất là
tay cầm đũa không còn run nữa, cũng coi như đã có tiến triển, bất cứ
việc gì cũng không được quá nóng vội, cần phải tiến hành theo trình tự,
để ngày mai lại tiếp tục chiến đấu. Phượng Cửu mặt trắng bệch đẩy cử
bước ra, loạng choạng đi ra cửa tửu lâu để về phủ.
Món súp rắn
ban nãy, bình tâm mà nói thì rất tươi ngon. Nếu đem Thanh Điện ra làm
món súp rắn, với cơ thể to lớn như của Thanh Điện, không biết sẽ làm
được bao nhiêu chậu. Trong đầu bỗng hiện lên bộ dạng uy phong phun lưỡi
phì phì của Thanh Điện, một mùi tanh nồng của rắn trào ra từ dạ dày lên
cổ họng, khuôn mặt của Phượng Cửu biến sắc, đưa tay bịt miệng lao về
phía phòng ăn.
Vì quay người quá nhanh, không để ý thấy phía sau
lưng còn có một thiếu nữ áo trắng đang bước tới, trong lúc va chạm,
thiếu nữ áo trắng hét lên một tiếng, ngã nhào xuống cầu thang.
Phượng Cửu ngớ người nhìn theo, một chàng thanh niên áo đen đang định bước lên lầu trong lúc nguy cấp đã kịp đưa tay ra ôm, vừa hay đỡ trọn thiếu nữ
áo trắng đã ngã xuống vào trong lòng.
Phượng Cửu thầm cảm thán,
đúng là anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng còn chưa nhìn rõ gương mặt của vị
anh hùng kia, dạ dày nàng lại cuộn lên, vội vội vàng vàng chạy tới chỗ
cái chậu nôn trong phòng.
Vịn tay vào chậu nôn thốc nôn tháo hồi
lâu, mới thấy dễ chịu hơn một chút. Khi lại mở cửa bước ra, bước chân
nhẹ hẫng như đang trôi nổi bồng bềnh. Lơ mơ trôi dạt đến cầu thang định
bước xuống lầu, lại bắt gặp ngay một ánh mắt lạnh lùng.
Tự cổ chí kim, anh hùng cứu mỹ nhân, lại là anh hùng cứu mỹ nhân như thế này,
dưới con mắt mở to chăm chú ngắm nhìn của mọi người, mỹ nhân nằm gọn
trong lòng, tất nhiên là bốn mắt nhìn nhau, nhìn qua nhìn lại, ánh mắt
ẩn chứa tình cảm, định mối nhân duyên. Nhưng bốn mắt nhìn nhau này phải
là bốn mắt của anh hùng và mỹ nhân nhìn nhau mới là một sự phong lưu.
Còn lúc này, vị anh hùng cứu người lại trừng mắt lên nhìn mình, điều này có nghĩa là gì nhỉ?
Phượng Cửu không hiểu.
Đến khi nhìn thấy mỹ nữ áo trắng được cứu nhón gót chân trái dựa cả nửa
người vào chàng thanh niên kia với vỗ đầu hiểu ra, hóa ra mỹ nữ kia đã
bị mình làm ngã bị thương ở chân, chàng thanh niên kia cứ chằm chằm nhìn mình như vậy, chắc là đang thầm lên án hung thủ làm người khác bị
thương là mình đây.
Chuyện này vốn là vừa rồi nàng xử lý chưa thỏa đáng.
Phượng Cửu bước vội xuống lầu, đến hai bậc thang cuối cùng, vì bước hụt một
bước nên nàng suýt nữa đã khụyu xuống, chàng thanh niên liền giơ tay ra
đỡ, lực đỡ không nhẹ cũng không mạnh, rất vừa vặn. Nghĩa cử này của
chàng ta, nàng đương nhiên cần ngẩng đầu lên cảm tạ, nhân tiện đặt mấy
thỏi vàng vào tay của mỹ nữ áo trắng. Nàng làm vị công chúa này, những
thứ khác thì không có, chỉ có rất nhiều tiền.
Mỹ nữ nhìn những
thỏi vàng trong tay, có chút ngạc nhiên. Phượng Cửu bước tới chấp tay:
“Ban nãy do vội vàng đã va phải cô nương, còn khiến cô nương bị thương,
trên người không có thứ gì khác, chỉ có mấy thứ tầm thường này, mong cô
nương hãy nhận lấy làm tiền chữa bệnh. Nếu cô nương chịu nhận là đã
lượng thứ cho ta, nếu cô nương không thích vàng”, nàng rút túi tiền căng phồng ra: “ta còn có bạc quý, trân châu, bảo thạch, minh ngọc, cô nương thích loại nào? Xin đừng khách khí!”.
Một tràng lời xin lỗi khéo léo vừa nói xong, cô nương kia còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy
chàng thanh niên áo đen khẽ gọi nàng: “Điện hạ.”
Bên ngoài cửa sổ bỗng đổ một trận mưa lớn, lộp bộp lộp bộp giống như đang làm vãi tung
cả một bình ngọc châu. Phượng Cửu mơ hồ quay đầu lại.
Nước vô căn từ Cửu Thiên trút xuống, giống như một tấm rèm trắng tinh treo rủ từ
trên mái nhà xuống. Phía trước tấm rèm nước, chàng thanh niên dáng người cao lớn, tóc đen như mực, mày mắt như vẽ. Khi ánh mắt giao nhau, dường
như có một luồng băng tuyết tiết cuối đông.
Chàng ta gọi mình là… điện hạ?
Đầu óc Phượng Cửu nổ tung, chàng thanh niên áo đen lạnh lùng này chắc là
một người quen của A Lan Nhược. Hôm nay ra ngoài không dẫn theo đám thị
tỳ quá là thất sách. Thông thường, khi gặp phải người quen của A Lan
Nhược, đám thị tỳ đều có thể giúp nàng chống đỡ một chút, thông thường
chỉ đỡ vài ba chiêu, nàng cũng đã nắm bắt được tương đối về thân thế của đối phương, nhưng trong tình cảnh ngày hôm nay… xem ra chỉ có một hạ
sách. Giả bộ không quen biết.
Phượng Cửu làm ra vẻ không hiểu,
nói với chàng thanh niên: “Ban nãy cũng có mấy người gọi ta là điện hạ
gì đó, có phải ngươi cũng giống như bọn họ, đều đã nhận nhầm người rồi
không?”.
Ánh mắt vốn rất bình tĩnh của chàng thanh niên kia bỗng
nhiên trở nên thâm trầm, chăm chú nhìn nàng với vẻ sắc bén, hồi lâu,
chậm rãi nói: “Nàng không nhớ ta ư?”.
Phượng Cửu sởn gai ốc vì
ánh nhìn đó, điệu bộ này của chàng thanh niên kia dường như chỉ nhìn một cái là đã biết nàng đang nói dối.
Nàng rùng mình, tự an ủi bản
thân mình, thế gian này biết bao người có ngoại hình giống nhau, sao
biết được chàng thanh niên kia có tin những lời nàng vừa nói hay không,
chưa biết chừng chỉ tỏ ra thần sắc này để lừa nàng, không nên tự mình hù dọa bản thân mình.
Nàng định thần lại, biện bạch với chàng thanh niên: “Không có gì là nhớ hay không nhớ cả, ta chưa từng gặp ngươi,
cũng không phải là điện hạ như ngươi vừa gọi…”.
Còn chưa nói hết câu đã bị chàng thanh niên cắt ngang, vẫn chăm chú nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Ta là Trầm Diệp”.
Đã nói tới mức này mà chàng ta vẫn còn cố chấp như vậy, Phượng Cửu làm ra
vẻ tức giận: “Ta không cần biết ngươi là Phù (*) Diệp hay là Trầm
Diệp.”, trong lòng bỗng sững lại, Trầm Diệp, cái tên này đối với nàng
rất quen thuộc, chỉ sau mỗi cái tên A Lan Nhược. Trước đây, những truyền thuyết có liên quan tới cái tên này, hóa ra người đang đứng trước mặt
kia chính là thần quan Trầm Diệp.
(*) Phù: Nổi, trái nghĩa với Trầm: Chìm.
Nếu người đứng ngay trước mặt kia chính là Trầm Diệp, chắc chắn càng nói sẽ càng sai, đã đến nước này, mau chuồn mới là thượng sách. Trong lúc nghĩ vậy, nàng vẫn làm bộ tức giận rất vừa phải, hùng hổ nói: “Đã nói không
quen ngươi là không quen ngươi, có chuyện gấp cần phải đi trước, tránh
ra!”.
Chàng thanh niên kia có chút sững sờ, những không hề ngăn
cản nàng, mà ngược lại còn tránh sang một bên, nhường cho nàng một lối
đi. Trái tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực, cho tới khi ra tới
cửa của tửu lâu, nhân lúc giường ô lên để quay đầu nhìn lại. Vị thần
quan áo đen vẫn đứng yên ở lối lên cầu thang, sững sờ như một cây tùng
đơn độc, thấy nàng quay đầu lại, ánh mắt dường như lóe lên một tia nhìn
đau khổ. Nàng dụi dụi mắt, lại giống như không nhìn thấy gì cả.
Đêm hôm đó, vị Thủy Quân cai quản việc làm mưa trên trời dường như đã ngủ
quên, quên cả việc thu mưa lại, nước vô căn ngập trời, hào phóng trút
xuống. Phượng Cửu đứng dựa vào lan can suy nghĩ. Nàng nhớ lại một truyền thuyết đã từng được nghe nói, A Lan Nhược và Trầm Diệp, hai người này
quả thực có mối liên hệ rất lằng nhằng. Nhưng giữa họ rốt cuộc có mối
liên hệ như thế nào, hồi đó nàng không đủ hóng hớt, đã không bắt Manh
thiếu gia phải kể lại kỹ càng.
Chuyện xảy ra lúc ban ngày, may mà nàng đã nhanh trí đánh lừa cho qua, nhưng nếu Trầm Diệp quả đúng là tri âm của A Lan Nhược… Chết chết, lần đầu còn lạ lẫm, lần thứ hai sẽ trở
nên quen thuộc, cứ gặp chàng ta vài lần, khó tránh khỏi việc chàng ta sẽ nhận ra mình là “hàng giả”. Hơn nữa, hôm nay, trước đông đảo mọi người, nàng đã không chút nể mặt Trầm Diệp, cho dù trong lòng chàng ta có còn
nghi hoặc hay không, chưa biết chừng, ngày mai sẽ tới tận điện của nàng
để thâm dò, đến lúc đó…
Nàng khẽ rùng mình, vội vàng gọi tiểu
cung nữ Trà Trà – người luôn hầu cận bên mình vào, cau mày dặn dò: “Nếu
Trầm Diệp đại nhân ở dinh thần quan tới đây hỏi thăm hôm nay ta đã đi
đâu, nhớ dặn đám người dưới, hãy nói rằng cả ngày hôm nay ta đều ở trong cung.”
Trà Trà sững người lại hồi lâu, bỗng cất giọng đầy căng
thẳng: “Trầm Diệp đại nhân và điện hạ thường không hay qua lại, lần này
lại tới thăm dò chuyện của điện hạ, trừ phi, trừ phi điện hạ lại gây nên tai họa gì rồi ư…”. Khi nói đến hai từ “tai họa”, nàng ta khẽ rùng mình một cái.
Phượng Cửu bỏ qua sự run rẩy của Trà Trà, ngạc nhiên
nói: “Ngươi nói ta và Trầm Diệp không có giao tình gì ư?”. Việc này thật kỳ lạ, nàng nhớ lại ánh mắt của Trầm Diệp nhìn mình trong Túy Lý Tiên
lúc ban ngày, ánh mắt đó không giống với ánh nhìn dành cho một người
không có giao tình gì.
Trà Trà ngây người suy nghĩ trong giây
lát, vẻ mặt u uất nói: “Điện hạ hỏi như vậy, lẽ nào muốn nói tới mối
giao tình lúc còn nhỏ sao?”, nàng ta giận dữ nói: “Hồi nhỏ điện hạ nghĩ
Trầm Diệp đại nhân là biểu ca, chủ động tới chúc mừng sinh nhật của ngài ấy, nhưng ngài ấy lại nghe theo lời xúi giục của đại công chúa và tam
công chúa, nói rằng điện hạ thật dơ bẩn, đem vứt bỏ hết quà mừng của
điện hạ, từ đó, chẳng phải điện hạ không bao giờ tới chúc mừng sinh thần của ngài ấy, không bao giờ qua lại với ngài ấy nữa hay sao?”. Khóe mắt
đỏ hoe, nói tiếp: “Điện hạ nhân hậu, giờ đây cảm thấy rằng chuyện như
vậy cũng được coi là có giao tình, nhưng Trà Trà cảm thấy, Trầm Diệp đại nhân không xứng với giao tình của điện hạ.”
Phượng Cửu ngây
người hồi lâu. Trong những câu nói đó, nàng nhận thấy Trà Trà là một tỳ
nữ trung thành, là một tỳ nữ vô cùng trung thành với nàng.
A Lan
Nhược luôn bất hòa với tỷ tỷ cũng mẹ khác cha và muội muội cùng cha cùng mẹ của mình, điều này Phượng Cửu biết. Trầm Diệp tuổi còn trẻ đã đảm
nhận chức thần quan là cháu của mẹ ruột nàng ấy, có thể coi là biểu ca
của nàng ấy, việc này nàng cũng biết. Trong ba công chúa, đại công chúa
Quất Nặc được mẫu thân sủng ái nhất, tiểu công chúa Thường Đệ được phụ
thân sủng ái nhất, A Lan Nhược mới sinh ra đã bị quẳng vào trong hang
rắn, do rắn nuôi lớn, là vị công chúa xúi quẩy nhất trong ba chị em vì
không được cha mẹ yêu mến, việc này, Phượng Cửu cũng biết. Nhưng còn về
Trầm Diệp, nàng vốn nghĩ rằng chàng ta từ đầu tới cuối phải đứng về phía A Lan Nhược, tìm hiểu một hồi, chàng ta và cặp tỷ muội kia mới được coi là thanh mai trúc mã thật sự, việc này, Phượng Cửu lại không hay biết.
Chuyện này thật kỳ lạ.
Phượng Cửu suy nghĩ suốt một đêm vẫn không có kết quả, thấy những tia nắng ban mai đã bắt đầu xuất hiện, nàng buồn ngủ đến nỗi không biết gì nữa, ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh dậy, thấy Trà Trà hai tay xách váy,
sắc mặt đỏ lựng vội vàng chạy tới, thầm than thở quả nhiên ta liệu việc
như thần, đưa tay nâng ly trà lạnh, vừa uống vừa hỏi Trà Trà: “Trầm Diệp hôm nay tới phủ, đã thăm dò về ta như thế nào?”.
Trà Trà hoan hỉ lắc đầu: “Trầm Diệp đại nhân hôm nay không có động tĩnh gì, tuy nhiên,
thông tin mà Trà Trà sắp bẩm báo nhất định sẽ khiến điện hạ vừa ý.”. Hớn ha hớn hở ghé sát lại nói: “Sư phụ của điện hạ trở về rồi! Đang chờ
điện hạ ở trong sảnh trước!”.
Ngụm trà trong miệng của Phượng Cửu phì cả vào trong mặt của Trà Trà.
Trà Trà lau nước trà trên mặt: “Điện hạ nhất định rất kinh ngạc đúng không
ạ, Mạch tiên sinh trước đi rời đi rõ ràng đã nói rằng nửa năm sau mới
quay trở lại, bây giờ mới qua một tháng, Trà Trà cũng cảm thấy có chút
kinh ngạc ấy chứ!”.
Phượng Cửu quả thật rất kinh ngạc, khi định thần lại, cảm thấy hôm nay quả đúng là một ngày cực kỳ xui xẻo của nàng.
Vận xui này phải bắt đầu nói từ đâu nhỉ, điều này nàng còn cần phải truy ngược lại một chút về thân thế của A Lan Nhược.
A Lan Nhược là một đứa trẻ cha không thương mẹ không yêu, vì vậy, dù
Phượng Cửu đã chiếm dụng thân xác của A Lan Nhược, song thân của nàng ấy cũng không nhận ra, những ngày vừa qua, Phượng Cửu cũng yên lòng chiếm
cứ.
Nhưng ngoài hai vị phụ mẫu, người thân cận nhất với A Lan
Nhược lại còn một vị sư phụ. Năm xưa mẫu thân của A Lan Nhược đã nhẫn
tâm vứt nàng ấy vào trong hang rắn, may mà A Lan Nhược mệnh lớn, không
bị những con mãng xà to lớn nuốt chửng mà còn được nuôi dưỡng như một
con rắn nhỏ. Tuy nhiên, mặc dù được nuôi sống nhưng khi đó A Lan Nhược
không hề giống một con người, sư phụ của nàng ấy đi ngang qua thấy nàng
ấy đáng thương, đã cứu nàng ấy ra khỏi đó và giữ lại ở bên mình để giáo
dưỡng.
Từng lời nói, hành động của A Lan Nhược đều được sư phụ
tận tâm dạy bảo, lúc này, vị sư phụ đang ngao du bên ngoài của nàng ấy
không hiểu tại sao lại quay trở về trước thời hạn, lẽ nào không phải là
vận xui xẻo của mình ư? Mà vị sư phụ này có lý nào lại không nhận ra “kẻ giả mạo” là nàng?
Phượng Cửu đau khổ đưa tay ôm trán, trong tâm
trạng đau khổ vẫn phải giả bộ vui vẻ, nói: “Sư phụ quay trở về đương
nhiên là một hỷ sự lớn rồi, nhưng chắc vì tối qua ngủ không yên giấc,
giờ bị gió sớm thổi ta cảm thấy đau đầu, ngươi hãy lo liệu ổn thỏa cho
sư phụ, lát nữa ta sẽ tạ tội thỉnh an với sư phụ.”
Trà Trà là một tỳ nữ trung thành, mới nghe thấy hai chữ “đau đầu” thốt ra từ miệng của Phượng Cửu đã cuống quýt định chạy đi mời dược sư.
Trong sân
bỗng vang lên một tiếng cười nhẹ, Phượng Cửu ngước mắt nhìn qua cửa sổ,
một cây tiêu màu xanh chầm chậm vạch thúy liễu, lộ ra một vạt áo trắng.
Phượng Cửu lần theo vạt áo trắng ngước nhìn lên, khóe môi của người thanh niên áo trắng ẩn chứa một nụ cười: “Hơn một tháng không gặp, thấy vi sư lại
kêu đau đầu, không biết là bệnh gì, chi bằng để vi sư chuẩn trị cho
ngươi.”
Khi hai chữ “vi sư” thốt ra từ miệng của chàng thanh niên kia, Phượng Cửu ngớ người.
Hai chữ “sư phụ” trong tưởng tượng của Phượng Cửu là hai chữ đi kèm với
“tuổi cao”. Đương nhiên, Mặc Uyên thượng thần – sư phụ của cô cô nàng là một ngoại lệ, nhưng mọi chuyện trong thiên hạ, không thể bất cứ chuyện
gì cũng là ngoại lệ được. Đã là sư phụ, thì nhất định nên để râu tóc bạc phơ giống như Thái Thượng Lão Quân trên Cửu Trùng Thiên mới không bị
coi là đã phụ hai tiếng ấy. Nhưng vị công tử áo trắng khôi ngô tuấn tú
trước mắt kia lại là sư phụ của A Lan Nhược? Lại còn là vị sư phụ đã tự
tay giáo dưỡng A Lan Nhược trưởng thành? Phượng Cửu cảm thấy tín ngưỡng
của mình đã bị thương tổn.
Chỉ cần vài ba bước, người thanh niên
áo trắng đã tới ngay trước mặt nàng, thấy nàng đang ngây người bất động, liếc mắt nhìn về phía Trà Trà. Nữ tỳ này lập tức thi lễ, vui vẻ lui ra
ngoài. Phượng Cửu cố gắng trấn tĩnh, đưa tay lên: “Sư phụ thượng tọa…”,
mồ hôi túa ra trên trán, rót một ly trà mời sư phụ, lại rót một ly trà
cho mình để trấn áp sự kinh ngạc.
Người thanh niên áo trắng mỉm
cười nhìn nàng như đang suy nghĩ điều gì đó, hồi lâu mới nói: “Phượng
Cửu điện hạ vẫn khỏe chứ?”, lại nói: “Ta là Tô Mạch Diệp.”
Ngụm trà trong miệng Phượng Cửu lại phụt thẳng vào mặt chàng ta.
Tô Mạch Diệp chính là nhị hoàng tử của Tây Hải Thủy Quân.
Vị thần quân này ăn chơi nổi tiếng trong tứ hải bát hoang, chàng ta và vị
thần quân phong lưu Liên tam điện hạ khá là hiểu nhau, hơn nữa còn là
bạn nhậu thân thiết nhất của Bạch Chân – tiểu thúc của nàng.
Tô
Mạch Diệp rất sành về chế biến trà, trước đây nàng cũng thường tới Tây
Hải lấy trà của chàng ta một vài lần, có chút giao tình với chàng ta.
Nếu chỉ dựa vào mối giao tình này mà khiến Tô Mạch Diệp xông vào giấc
mộng của A Lan Nhược để cứu nàng, trong ấn tượng của nàng, vị thần quân
này hoàn toàn không phải là một người đại nghĩa như vậy. Hơn nữa vì nàng đã bị trí nhớ nên đương nhiên không nhận ra người quen Tô Mạch Diệp,
nhưng đối phương làm sao có thể thoáng nhìn một cái là nhận ngay ra nàng dưới hình hài của A Lan Nhược, điều này cũng khiến nàng cảm thấy ngạc
nhiên.
Mặc dù như vậy, gặp được người quen ở nơi đất khách quê
người luôn là một việc vui mừng. Hai người cùng ngồi xuống, Phượng Cửu
không kìm chế được, liên tục thỉnh giáo.
Ánh mắt của Tô Mạch Diệp đầy vẻ trêu chọc, rút từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay bằng lụa
trắng tinh xảo, ung dung lau sạch nước trà trên mặt rồi mới nói: “Là thế này, ngươi gặp nguy hiểm mà rất lâu không thấy quay về, hơn nữa còn bị
bốn con mãng xà ngày đêm vây hãm, nữ vương của bộ tộc Tỷ Dực Điểu nhớ ra Vua của loài rắn có thể đuổi được bốn con mãng xà kia, Liên Tống mới
mời ta tới cứu ngươi.”
Vua của loài rắn, chính là một con Bạch xà của thời đại hậu hồng hoang, hút linh khí của trời đất, tu luyện nguyên chân tịnh cư thành tiên, trên Cửu Trùng Thiên được xưng là Thái Nhất
Thanh Huyền, do Thiên Quân đích thân phong hiệu Nguyên Quân, xưng là Kỳ
Sơn Thần Nữ. Vị Kỳ Sơn Thần Nữ này chính là mẫu thân của Tô Mạch Diệp.
Phượng Cứu áy náy nói: “Mộng cảnh này có thể vô cùng nguy hiểm, ngài đại nghĩa như vậy, không chút do dự đi vào mộng cảnh cứu ta, trước đây ta thật sự đã hiểu nhầm ngài.”
Nụ cười ấm áp như gió xuân trên khuôn mặt
của Tô Mạch Diệp bỗng sững lại, cúi đầu nắm chặt ly trà, châm chú nhìn
bọt trà nổi trong chén, hồi lâu mới nói: “A Lan Nhược quả đúng là đồ đệ
của ta. Ta đã cứu nàng ấy ra khỏi hang rắn năm mười lăm tuổi, một tay
nuôi dưỡng cho tới năm sáu mươi tuổi. Mặc dù không phải cốt nhục của ta
nhưng cũng là cốt trong cốt, huyết trong huyết của ta.”
Cách nói
này của Tô Mạch Diệp khiến Phượng Cửu sững sờ. Trong số con cháu hậu duệ của Tứ Hải Thủy Quân, tính ra Tô Mạch Diệp là người tuấn nhã phong lưu
hạng nhất, nói chàng ta là một công tử ăn chơi chỉ là vì những nữ tử yêu thích Mạch thiếu gia không đến một nghìn thì cũng phải tám trăm. Tuy
nhiên, người ta lại không biết rằng trái tim của những nữ tử đó không
phải là do Mạch thiếu gia chủ ý chiếm đoạt. Từ trước đến nay không phải
là Mạch thiếu gia đi tìm mỹ nhân mà là mỹ nhân tự tìm tới chàng ta. Do
vậy, ngày hôm nay, chàng ta nói ra sáu chữ cốt trong cốt, huyết trong
huyết với thần sắc như vậy khiến Phượng Cửu vô cùng chấn động.
Tô Mạch Diệp liếc nhìn nàng, vuốt ve cây tiêu trong tay, nói: “Vì Tây Hải
có chuyện, ta phải rời xa Phạn Âm Cốc hai năm, thiếu nữ vô cùng hoạt bát trước khi rời đi lại chỉ còn là một nắm mồ xanh cỏ. Cả bộ tộc Tỷ Dực
Điểu khẳng định chắc chắn rằng nàng ấy đã treo cổ tự vẫn…”. Chàng yên
lặng một lát: “Hơn nữa hai trăm năm qua, ta vẫn luôn truy cứu nguyên
nhân cái chết của nàng ấy nhưng cả bộ tộc bọn họ lại che giấu việc này
một cách rất kỹ lưỡng. Lần này Liên Tống tới tìm ta nhờ cứu ngươi, nói
rằng ngươi bị rơi vào giấc mộng của A Lan Nhược. Nếu đã là mộng cảnh của nàng ấy, ta đương nhiên phải vào trong xem một chút.” Lạnh lùng liếc
nhìn Phượng Cửu một cái, nói: “Vì vậy, cứu ngươi cũng chỉ là nhân tiện,
ngươi không cần phải mang ơn ta.” Trên khuôn mặt không có bất kỳ biểu
hiện gì chợt xuất hiện một nụ cười: “Hơn nữa, lần này vào đây, ta còn có việc cần ngươi giúp đỡ.”
Phượng Cửu lần đầu tiên được lĩnh giáo, người ta nói Tô Mạch Diệp đôi khi tính cách rất cổ quái, cách nói này
quả không sai. Nụ cười của Tô Mạch Diệp khi ấm áp thì thật sự rất ấm áp, lúc lạnh lùng lại thực sự rất lạnh lùng, khi hào sảng giống như lúc này lại thật sự rất hào sảng. Càng hiếm có hơn là trong cùng một thời khắc
chàng ta có thể biến hóa ra ba kiểu sắc mặt, mỗi kiểu đều chân thành như vậy, dúng là thiên diện thần quân.
Phượng Cửu là một người biết
ơn, trầm ngâm gật đầu: “Trước đây đã lấy của ngài không ít trà ngon,
ngài có việc gì cần giúp đỡ, nếu ta giúp được, đương nhiên sẽ sẵn sàng
giúp đỡ.”
Tô Mạch Diệp hẳn nhiên rất hài lòng với câu trả lời của nàng, chậm rãi đưa mắt nhìn bốn xung quanh, nói: “E rằng ngươi cũng đã
nhận thấy, nơi này là do có người tạo ra một thế giới mô phỏng theo thời đại khi A Lan Nhược còn sống. Trong Phạn Âm Cốc lúc đó có những người
nào, cảnh vật nào, nơi đây cũng có những con người ấy, cảnh vật ấy. Còn
nữa, người trong Phạn Âm Cốc nếu rơi vào đây, sẽ thay thế người tương
ứng với người được tạo ra nó.” Chàng chỉ vào bản thân mình: “Ví dụ khi
ta vào đây, sư phụ trước đây của A Lan Nhược, một cái tôi khác của ta
được tạo ra trong thế giới này liền lập tức biến mất.”
Phượng Cửu lầm bầm: “Ngài muốn nói rằng, ta đã chiếm thân xác của A Lan Nhược vì A Lan Nhược là ta, ta là A Lan Nhược?”. Chuyện này thật quá sức tưởng
tượng, Phượng Cửu chỉ cảm thấy như có sét đánh thẳng vào đầu khiến nàng
lóa mắt chóng mặt.
Tô Mạch Diệp nhìn nàng hồi lâu, lại lắc đầu:
“Ngươi ấy à, ta đoán rằng phép thuật của người tạo nên thế giới này chưa đủ thuần thục, để xảy ra một vài sơ suất. Người rơi vào trong mộng cảnh này đều bị mất một vài ký ức về thế giới trước đây, ngươi như thế, ta
cũng như vậy. Đây chính là điểm sơ suất của mộng cảnh này. Nếu đã để xảy ra một sơ suất, ngươi có lẽ là sơ suất thứ hai.” Chàng ngẩng đầu nhìn
ra ngoài cửa sổ: “Hồn phách của A Lan Nhược đã tan biến thành tro bụi,
bộ tộc Tỷ Dực Điểu cho dù có thể chuyển thế sang kiếp khác nhưng A Lan
Nhược lại không thể. Trong thế giới này, ai cũng có khả năng bi chính
chủ trong Phạn Âm Cốc rơi vào thay thế, duy chỉ mình A Lan Nhược là
không thể.”
Nghe xong những câu nói của Tô Mạch Diệp, tâm trạng
căn thẳng của Phượng Cửu trong chốc lát liền bình tĩnh lại, ngước mắt
thấy Tô Mạc Diệp chăm chú nhìn bóng liễu rủ ngoài cửa sổ, lại cảm thấy
có chút bi thương, ho một tiếng, nói: “Ban nãy ngài nói muốn ta giúp một việc, nếu không ngại xin hãy nói luôn, cần ta giúp đỡ việc gì, ta cũng
xem xem có cần chuẩn bị gì không. Giúp xong việc này, chúng ta cũng tiện cân nhắc xem nên thoát ra như thế nào.”
Đợi rất lâu sau, Tô Mạch Diệp mới trả lời, hạ thấp giọng nói: “Mộng cảnh này từ ban đầu khi được tạo ra, có thể không có gì khác biệt so với Phạn Âm Cốc năm xưa, nhưng
sự chuyển động sau khi được tạo ra lại không liên quan gì tới Phạn Âm
Cốc nữa. Người tạo ra cảnh này, chắc là muốn nhân cơ hội xoay chuyển bi
kịch xảy ra trong cốc năm xưa, đạt được một sự giải thoát viên mãn.”
Chàng nhìn Phượng Cửu: “A Lan Nhược đã chết rồi, viên mãn hay không viên mãn
đều là lừa mình dối người. Lần này ngươi đóng vai A Lan Nhược, ta hy
vọng ngươi có thể tuân theo mọi hành tung tác phong của A Lan Nhược, để
thế giới này có thể tái hiện lại những sự việc trong Phạn Âm Cốc năm xưa cho ta hiểu rõ về nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của A Lan
Nhược.”
Việc mà Tô Mạch Diệp muốn Phượng Cửu giúp thực ra cũng khá dễ dàng. Trong
cuộc đời của A Lan Nhược, đã từng gặp phải một vài đại sự quyết định kết cục của nàng ấy. Năm xưa, trước những đại sự đó, A Lan Nhược đã quyết
định như thế nào thì bây giờ nàng cũng quyết định như thế ấy là được. Tô Mạch Diệp biết Phượng Cửu là một người có tính cách không thể gò ép,
ngoài mấy chuyện lớn kia ra, những chuyện nhỏ nhặt khác đều do nàng tự
quyết định, muốn làm như thế nào thì làm.
Phượng Cửu nhận ra,
Thượng Quân và Quân Hậu của bộ tộc Tỷ Dực Điểu, hay nói một cách khác là song thân của nàng, mặc dù đối xử không ra gì với đứa con gái ruột của
mình nhưng đối xử với Tô Mạch Diệp cũng có thể coi là kính trọng. Có chỗ dựa biết hết ngọn nguồn là Tô Mạch Diệp, Phượng Cửu cảm thấy ngày tháng thanh nhàn, vui vẻ, lâng lâng.
Duy nhất có một chuyện không được như ý muốn – đám thị tùng ngày nào cũng đưa Thanh Điện vào trong đình
viện của nàng, khẩn cầu nàng nói vài câu ân cần với Thanh Điện, dịu dàng an ủi vuốt ve nó. Chuyện này khiến Phượng Cửu cảm thấy hơi đau đầu, ăn
tiệc rắn suốt nửa tháng trời,vậy mà khi đặt tay lên đầu Thanh Điện, nàng vẫn cảm thấy run rẩy khủng khiếp.
Làm thế nào để có thể tránh xa Thanh Điện một cách quang minh chính đại mà lại không khiến người khác
nghi ngờ… Phượng Cửu đã phải rất nhọc công suy nghĩ về chuyện này, những ngày tháng vốn lâng lâng nhẹ nhàng lại lâng lâng đến nỗi rất không yên
ổn. Đang trong lúc lo nghĩ không biết giải bày cùng ai, lại đến thọ thần (sinh nhật) của mẫu thân của A Lan Nhược.
Thọ thần của Khuynh
Họa phu nhân – mẫu thân của A Lan Nhược luôn được tổ chức rất đặc biệt.
Bởi vì nghe nói Khuynh Họa phu nhân là một tài nữ rất phong nhã, tiệc
tùng ca múa thông thường không lọt được vào mắt xanh của bà. Phụ thân
của nàng vì muốn lấy lòng mẫu thân nàng, mỗi năm khi tới sinh nhật của
bà, đều phải dốc hết sức suy nghĩ ra đủ trò. Theo tin tức mới nhận được
của năm nay, phụ thân của nàng đóng một chiếc thuyền lớn, muốn đưa mẫu
thân của nàng đi dọc theo sống Tư Hành tiến xuống phía Nam, tới hành
cung Quan Trần cung ở phía Nam để thưởng thức hoa trà.
Với tư
cách là con gái, mặc dù không phải là đứa con được yêu chiều sủng ái,
Thượng Quân bút son phê duyệt, trong danh sách người đi theo hầu hạ cũng có tên A Lan Nhược.
Phượng Cửu chuẩn bị hành trang, thầm nghĩ
nếu theo đoàn tùy tùng đi Nam du, Thanh Điện – một con rắn to như miệng
bát và dài ba trượng đương nhiên là không thể lên thuyền cùng đi được,
mối lo lắng trong mấy ngày qua lại được hóa giải, trong lòng cảm thấy
thật sảng khoái. Hai ngày trước ngày khởi hành, thị tùng lại đưa Thanh
Điện vào trong đình viện của nàng, nàng lúc đó đang rất thoải mái, tất
nhiên không hề bủn xỉn thể hiện sự lưu luyến đối với Thanh Điện, khóe
mắt còn nặn ra hai giọt nước mắt khiến đám thị tùng càng thêm tin tưởng
rằng điện hạ của họ vẫn là điện hạ trước đây, việc mấy ngày gần đây điện hạ không thân thiết với Thanh Điện chẳng qua chỉ là ảo giác của họ.
Nào ngờ màn kịch này được Phượng Cửu thực hiện một cách quá chân thật, lại
gặp đúng lúc Thượng Quân – một người mà tám trăm năm nay không vào đình
viện của nàng tình cờ giá đáo. Mấy ngày nay tâm trạng của Thượng Quân
rất tốt, ngẫu nhiên nhớ tới cô con gái A Lan Nhược, cảm thấy thường ngày đã quá lạnh nhạt với con, có chút áy náy, do đó vào trong đình viện
thăm nàng một chút. Khi vào lại bắt gặp cảnh tượng vừa rồi, Thượng Quân
cau mày trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát, lại hiền từ nhìn Phượng Cửu
thêm giây lát.
Ngày thứ ba khi khởi hành, Phượng Cửu nhìn phía
sau chiếc thuyền rồng to lớn có một chiếc thuyền nhỏ cách đó không xa.
Mấy tiểu thị tùng hầu hạ Thanh Điện vén bức rèm trên thuyền cười với
nàng, Thanh Điện cũng thò đầu ra từ sau bức màn, thân thiết lè lè lưỡi
về phía nàng. Phượng Cửu đứng trên bờ, trong lúc mơ màng, bị gió sông
thổi cho loạng choạng.
Trà Trà mang theo một chồng chăn gấm đang
toan bước xuống chiếc thuyền đó, Phượng Cửu đã tìm lại được giọng nói,
hỏi với theo từ phía sau: “Ngươi đi làm gì vậy?”. Trà Trà quay đầu lại
mỉm cười, hớn ha hớn hở nói: “Điện hạ không nhớ ư? Thanh Điện rất nhát
gan, một khi rời xa vương cung, đêm xuống nhất định phải có điện hạ ở
bên, trên sông gió lớn, Trà Trà sợ lúc đó điện hạ sẽ bị lạnh nên mới
mang theo chăn gấm xuống thuyền”. Hai chân Phượng Cửu mềm nhũn, sắp
khuỵu xuống đất thì may có Tô Mạch Diệp đưa tay ra đỡ. Phượng Cửu níu
chặt cánh tay của Tô Mạch Diệp, rầu rĩ nói: “Mạch thiếu gia, ngài hãy
giúp ta một việc, buổi tối hãy đánh cho ta ngất đi rồi hãy đưa ta lên
thuyền, ta thay mặt cả gia đình cảm tạ ngài!”.
Đêm xuống, gió sông thổi phần phật, bên trong thuyền được ngăn riêng một sảnh điện,
trong điện minh châu chiếu rọi, tỏa ra thứ ánh sáng trắng như ban ngày.
Mấy chục bóng người ngồi quanh một bàn tiệc, ngồi ở vị trí thượng tọa là song thân của A Lan Nhược, tiếp đến là chỗ ngồi của ba vị công chúa và
một số cận thần. Cận thần ngồi ở vị trí cao nhất là Trầm Diệp – người
Phượng Cửu từng có duyên được gặp một lần, Tô Mạch Diệp ngồi ngay sau
đó.
Lần đầu tiên được gặp hai vị công chúa Quất Nặc và Thường Đệ, Phượng Cửu đưa mắt nhìn, thấy hai tỷ muội đều là mỹ nhân mặt hoa da
phấn, nhìn bề ngoài đều rất phong lưu, cử chỉ hành động đều rất có thần
thái, thực là mỹ nhân. Mặc dù ấn tượng về thế giới trước đây không
nhiều, đoán rằng nếu dung mạo này lên Cửu Trùng Thiên, nhan sắc có thể
vượt qua họ chắc cũng không nhiều, Phượng Cửu thầm cảm thán, Khuynh Họa
phu nhân thực biết sinh nở.
Ở giữa sảnh điện, một vài vũ cơ đang
múa hát, Phượng Cửu không hề tập trung, tạp âm cứ ra ra vào vào bên tai, cũng không biết bọn họ đang hát gì nữa.
Ca cơ đang hát rằng,
“Giữa mây mờ nước ảo, xa xăm một giấc chiêm bao”, Phượng Cửu nâng ly
rượu nhỏ, uống hết chén này tới chén khác, muốn chuốc cho bản thân say
mềm, đến lúc đó Tô Mạch Diệp đánh cho nàng ngất đi mới không cảm thấy
đau. Dần dần, cảnh vật trước mắt đã có phần mờ ảo, nhìn mỹ nhân múa lại
giống như ngắm hoa quỳnh trong sương, chỉ thấy một hình dáng lờ mờ.
Bỗng nhiên ánh sáng của viên minh châu ở phía bên ngoài lại tối đi một chút. Phượng Cửu chậm rãi quay đầu lại nhìn, ánh sáng trong điện xoáy tròn,
một vị công tử áo tím đột nhiên xuất hiện nhẹ nhàng ngồi xuống ngay bên
cạnh nàng. Vị công tử đó toát lên vẻ lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt với
âm thanh và màu sắc trong điện, mái tóc dài màu trắng vô cùng bắt mắt,
viên bảo thạch màu xanh đen đeo trên trán e rằng cũng có giá trị không
nhỏ. Khi ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, lại có một chút cảm giác thân
thiết quen thuộc.
Một khuôn mặt lạnh lùng như vậy mà mình nhìn ra thành thân thiết, Phượng Cửu chậm rãi cân nhắc, đêm nay nàng quả thực
đã uống say rồi.
Đang suy nghĩ xem người này là ai, sao lại ngồi
ngay bên cạnh mình, tới khi lời ca điệu múa đã ngừng, Thượng Quân ngồi
trên cao lại mỉm cười nhìn bọn họ, cất giọng sang sảng: “Tức Trạch đã
tới rồi, bản quân thấy A Lan Nhược cứ uống hết ly rượu này tới ly rượu
khác, chắc là bởi vì ngươi mãi chưa tới. Lần này mặc dù là do bệnh tình
của Quất Nặc nên mới xuống núi, tuy nhiên ngươi và A Lan Nhược đã lâu
không gặp mặt, phu thê hai người cũng cần phải hàn huyên một chút!”.
Trong điện nhất thời trở nên vô cùng yên lặng, vị công tử được gọi là Tức Trạch ngồi bên cạnh lạnh lùng đáp một tiếng “Vâng”.
Chỉ trong chốc lát, Phương Cửu đã tỉnh rượu.
Đêm trăng thanh, bóng trăng soi đáy nước, trời nước một màu trong veo, vầng trăng cô đơn vằng vặc treo trên không trung, dưới bóng trăng là một con thuyền, phía đuôi thuyền, Phượng Cửu và Tô Mạch Diệp đang đứng đối diện với nhau, bóc quả hồ đào trò chuyện tâm sự. Hồ đào là loại hồ đào núi
được sấy đúng vào ngày nắng to nên vừa giòn vừa thỏm, câu chuyện liên
quan đến việc Phượng Cửu bỗng nhiên lại có một phò mã hờ - Tức Trạch
thần quân.
A Lan Nhược chỉ mới thành niên, sao lại đã có một vị
phò mã, chuyện này nói ra rất dài. Tô Mạch Diệp vừa chỉ huy Phượng Cửu
bốc hồ đào vừa nhớ lại chuyện cũ.
Người tên Tức Trạch này, theo lời của Tô Mạch Diệp, có lai lịch rất ghê gớm.
Trong Phạn Âm Cốc có một Kỳ Nam Thần Cung, Thần Cung do Thần Quan Trưởng trấn giữ. Thần Quan Trưởng tự cổ vẫn do Thượng Thiên lựa chọn, ngày được hạ
sinh chắc chắn sẽ có dị tướng, sau khi kế thừa chức vụ sẽ làm một vị
quan nhàn tản, thường ngày không quan tâm tới chính sự. Nhưng nếu Quân
Vương thất đức, Thần Quan Trưởng có thể yết kiến Cửu Thiên cách chức
quân vương, đảm bảo cho sự tồn tại lâu dài của Phạn Âm Cốc, hay nói cách khác, Thần Quan Trưởng là chức quan giám sát giữ trọng trách bẩm báo
với thượng giới và giám sát Thượng Quân ở Phạn Âm Cốc. Vì thế mà các đời Thần Quan Trưởng đều là nhân vật đầu tiên mà Thượng Quân sau khi lên
ngôi đều phải lôi kéo thiết lập quan hệ.
Chủ nhân đương nhiệm của Kỳ Nam Thần Cung là Trầm Diệp, chủ nhân tiền nhiệm lại chính là Tức Trạch. Phụ thân của A Lan Nhược cũng chính vì lý do này mà khi nàng mới ba mươi tuổi, còn chưa trưởng thành đã cử hành hôn sự cho nàng và Tức
Trạch. A Lan Nhược chính là một hòn đá mà phụ thân nàng muốn dùng để kìm chân Tức Trạch, may mà năm ấy nàng còn nhỏ tuổi, hôn sự mặc dù đã thành nhưng hai người lại chưa hề sống chung. Hai năm sau, nghe đồn Tức Trạch vì nhiễm trọng bệnh nên đã xin với Cửu Thiên từ chức Thần Quan Trưởng,
thoái ẩn ở Kỳ Nam hậu sơn, truyền lại ngôi vị cho Trầm Diệp.
Tô
Mạch Diệp nhìn vầng trăng trên trời cao: “Tức Trạch đã xin từ chức ở Kỳ
Nam Thần Cung, dường như chàng ta cũng không có hứng thú với A Lan
Nhược, thêm vào đó hai người lại chưa từng sống chung, không ai còn nhắc tới hôn sự này nữa, chỉ coi như chưa từng xảy ra”. Liếc mắt nhìn Phượng Cửu, nói: “Trước đây chàng ta thoái ẩn ở ngọn núi phía sau Kỳ Nam, A
Lan Nhược mặc dù trên danh nghĩa là thê tử của chàng ta, nhưng cho tới
khi A Lan Nhược chết đi, chàng ta cũng không xuống núi một lần, vì vậy
ta cũng không kể việc này với ngươi, đã khiến ngươi hôm nay bị một phen
kinh hoảng, là do ta suy nghĩ chưa thấu đáo”. Cau mày nói: “Nhưng không
hiểu sao trong thế giới mô phỏng này, ta và ngươi lại có thể tận mắt
chứng kiến Tức Trạch xuống núi”. Lại tiếp: “Tức Trạch này trước đây ta
cũng chưa từng gặp mặt, hôm nay cũng là lần đầu tiên diện kiến chàng
ta”.
Phượng Cửu đắn đo một hồi, nhắc: “Phụ thân của ta hình như đã nói rằng chàng ta vì bệnh tình của Quất Nặc nên mới xuống núi”.
Tô Mạch Diệp sững người lại, nói: “Y thuật của Tức Trạch quả thật rất cao
minh, nhưng nếu ta nhớ không lầm, Quất Nặc chẳng qua chỉ bị nghén một
chút…”.
Vỏ hồ đào trong tay Phượng Cửu rơi đầy ra đất, kinh ngạc
nói: “Quất Nặc còn chưa thành thân sao có thể mang thai được, có phải
ngài đã lớn tuổi rồi nên nhớ nhầm không?”.
Tô Mạch Diệp cười mà như không cười, rút cây tiêu ra, cầm trên tay ước lượng: “Ngươi vừa nói ta… làm sao?”.
Phượng Cửu cười gượng cung kính dâng lên một vốc hồ đào đã bóc vỏ, chân thành
nói: “Nói rằng phẩm vị của ngài lại được tăng thêm một bậc, quả rất đáng mừng, rất đáng chúc mừng”.
Tô Mạc Diệp không hề khách khí, đón
quả hồ đào, trên khuôn mặt vẫn hiện lên một nụ cười hàm ý sâu xa, nói:
“Chuyện của Quất Nặc ấy à, có phải do ta đã ăn nói hồ đồ hay không, tới
lúc đó, ngươi tự nhiên sẽ hiểu”. Đứng lên chỉnh trang lại áo xống, nói:
“Muộc rồi, có cần ta đánh ngươi ngất đi rồi đưa tới chỗ con rắn xanh kia của ngươi ngay bây giờ không?”.
Phượng Cửu run rẩy, vẻ mặt đau
khổ nói: “Trời rộng trăng thanh, cảnh đẹp như thế này sao nỡ bỏ qua, hãy cho ta được hóng gió sông thêm một chút, nửa canh giờ nữa ngài hãy tới
hạ độc thủ”.
Tô Mạch Diệp bật cười một tiếng, uể oải xách cây tiêu về phòng, để nàng lại một mình trên đuôi thuyền hóng gió.
Ban ngày đã chịu một phen kinh hoảng, ban nãy trong bửa tiệc lại chịu thêm
một phen kinh hoảng nữa, thêm vào đó dông dài lảm nhảm với Tô Mạch Diệp
khá lâu, ánh trăng chiếu rọi, gió hiu hiu thổi, hai mắt lim dim, Phượng
Cửu cảm thấy mất tinh thần, chiếc thuyền đi thẳng, khiến nàng chếch
choáng như muốn chìm sâu vào trong giấc mộng. Đang trong lúc thoải mái,
lại nghe thấy tiếng trò chuyện chỉ cách vài bước chân ngay sau lưng.
Giọng trong trẻo hơn, nói: “Trong bửa tiệc ban nãy tỷ tỷ ăn ít, vừa rồi lại
nôn rất nhiều, Tức Trạch đại nhân đích thân nướng khoai sai người mang
tới, tỷ tỷ dùng một chút có được không?”. Lại nói: “Vốn cứ nghĩ rằng một người như Tức Trạch đại nhân sẽ không đến gần việc bếp núc giống các
con cháu tông thất khác, không ngờ lại nướng khoai rất ngon”.
Giọng dịu dàng hơn trả lời: “Tức Trạch đại nhân thoái ẩn ở Kỳ Nam hậu sơn,
rất ghét bị người khác quấy nhiễu làm phiền sự thanh tu của mình, rất
nhiều năm nay không cần kẻ hầu người hạ, những việc như nướng khoai này, ngài đương nhiên có thể làm một cách rất thuần thục”.
Nghe tới
đoạn này, Phượng Cửu đã rõ hai người đang nói chuyện kia là ai. Nếu
không nhầm, đó chính là cặp tỷ muội của nàng. Nàng vốn không định nghe
lén, có lẽ vì nơi nàng và Tô Mạch Diệp lựa chọn để nói chuyện là một góc khuất rất yên tĩnh, sắc trời lại tối, hai chị em đang nói chuyện kia
không hề chú ý thấy ở đây còn có một đôi tai nữa.
Nghe tiếp thì
không ổn, lúc này đi ra hình như cũng không được thỏa đáng. Đang trong
lúc đắn đo, lại nghe thấy Thường Đệ, người có giọng nói trong trẻo cười
ha ha nói: “Những việc này của Tức Trạch đại nhân, e rằng chỉ có tỷ tỷ
là biết được, theo muội muội được biết, Tức Trạch đại nhân xuống núi chỉ vì tỷ tỷ, đã vào cung mười ngày mà không hề tới chỗ A Lan Nhược một
lần, có thể thấy đúng như lời đồn đại, ngài ấy không hề để tâm đến A Lan Nhược. Tỷ tỷ có nhìn thấy vẻ mặt của A Lan Nhược nhìn Tức Trạch đại
nhân trong bữa tiệc tối nay khi nghe phụ quân nói Tức Trạch đại nhân vì
bệnh tình của tỷ tỷ mới xuống núi không? Muội đã nhìn thấy rất rõ, sắc
mặt của nó trong chốc lát đã trắng bệch như tờ giấy, thật là đã”.
Quất Nặc dịu dàng hạ thấp giọng: “Câu nói này của muội muội không được thỏa
đáng, đừng nên ăn nói lung tung như vậy nữa, để người khác nghe được, sẽ không hay”.
Thường Đệ hừ một tiếng: “Tỷ tỷ lúc nào cũng tốt
bụng, nhưng lại không thấy vẻ hung hăng của nó trong mấy ngày gần đây,
tưởng rằng năm nay phụ quân cho phép nó đi cùng chúng ta là đã đối xử
khác với nó, hừ, cũng không biết tự nhìn xem bản thân mình chẳng qua chỉ là một đồ bẩn thỉu được rắn nuôi lớn! Kể cả nó đang đứng ngay trước mặt muội, thử xem, muội vẫn dám nói như vậy đấy!”. Lại nói: “Muội thật
không hiểu nổi, Tức Trạch đại nhân đã không có tình cảm với nó, sao
không bỏ nó đi, để nó làm liên lụy tới thân phận của mình!”.
Mấy
câu nói theo gió đêm lọt vào tai, tiếp tục nghe hay lập tức đi ra?
Phượng Cửu không còn đắn đo nữa. Ngáp một cái bước từ góc khuất ra, tươi cười nói: “Đêm nay thật may mắn, hóng gió ở đuôi thuyền, cũng có thể
nghe được tỷ muội ruột thịt lại quang minh chính đại với tỷ phu muội phu của họ, những người thân thiết lại lén nói những câu vô liêm sỉ, làm
những việc vô liêm sỉ, không sợ tai vách mạch dừng hay sao?”.
Phượng Cửu bất ngờ xuất hiện khiến Quất Nặc sững sờ, Thường Đệ ngây người.
Thường Đệ phản ứng khá nhanh, sau khi ngây người ra lập tức cười nhạt:
“Năm xưa chính ngươi đã trèo cao, muốn được kết duyên với Tức Trạch đại
nhân, Tức Trạch đại nhân quan tâm tỷ tỷ, điều này khiến ngươi ghen tức
ư? Nói đến liêm sỉ cũng phải là những người xứng với thân phận này mới
được nhắc tới, với thân phận như ngươi, cũng xứng nói chuyện liêm sỉ gì
đó với chúng ta ư?”.
Là muội muội mà có thể mồm miệng liếng
thoắng sỉ nhục tỷ tỷ như vậy, thoạt nhìn là biết không được quản giáo
rồi. Đám tiểu tiên ở Thanh Khâu ai nấy đều phục tùng sự quản giáo của
Phượng Cửu, khiến nàng bao nhiêu năm qua muốn quản giáo người khác mà
chẳng có cơ hội để quản giáo, đúng lúc này Thường Đệ lại giơ đầu chịu
báng, thực ra, cũng khiến nàng có chút kích động.
Phượng Cửu làm
ra vẻ đã hiểu ra, gật đầu cười nói: “Hóa ra là bởi vì thân phận của
Thưởng Đệ ngươi chưa xứng để nói chuyện liêm sỉ, lời nói hành động mới
hết sức vô liêm sỉ như vậy, hôm nay A Lan Nhược đã được thụ giáo rồi”.
Thường Đệ vô cùng tức giận, hằn hộc nói: “Ngươi!”. Nhưng lại bị Quất Nặc ngăn
lại, hạ thấp giọng nói: “Tức Trạch đại nhân sớm đã dặn dò, đã tới giờ
bắt mạch rồi, hãy cùng tỷ tỷ quay về thôi”. Dường như vô tình đưa mắt
liếc nhìn Phượng Cửu một cái, nhưng lại nói với Thường Đệ: “Có một số
chuyện, không cần phải tranh cãi, lại hạ thấp bản thân”.
Nói xong kéo Thường Đệ quay người bước đi.
Trong một sương phòng nhỏ hẹp, trên tấm nệm ngồi bằng gấm thêu, bên chiếc bàn khảm vàng, Tô Mạch Diệp tự rót cho mình một ly rượu, trên bàn, minh
châu trong vỏ ngọc trai tỏa ánh sáng êm dịu, chiếu sáng cả căn phòng. Bộ tộc Tỷ Dực Điểu mặc dù chỉ là địa tiên nhưng lại giàu có hơn cả Thủy
Quân của tứ hải.
Tô Mạch Diệp lơ đễnh cầm ly rượu trên tay đùa
giỡn. Tất cả mọi người đều thề thốt thành khẩn rằng đây là giấc mộng do
chấp niệm của A Lan Nhược hóa thành, thực ra, người đã tan thành mây
khói, thì lấy đâu ra chấp niệm, lấy đâu ra mộng cảnh. Vậy mà ban đầu,
khi nghe được điều đó, chàng lại không nén được ý nghĩ viển vong, suýt
nữa tin rằng đó là sự thật.
Lúc đó chàng lại vô cùng vui mừng,
nếu đúng như lời nói của mấy lão già trong bộ tộc Tỷ Dực Điểu, đây là
chấp niệm của A Lan Nhược, bước vào sẽ rơi vào tâm ma của nàng ấy, chàng chỉ muốn nhanh chóng lao vào. Tâm ma của nàng là gì, trong đó liệu có
một vị trí dành cho chàng, trước đây chàng chưa từng hiểu rõ, bây giờ
cũng không hiểu rõ, nhưng chàng lại muốn hiểu. Nhưng khi đã thực sự bước vào, nhìn thấy vật nhìn thấy người mới biết rằng nơi đây chẳng qua chỉ
là một thế giới song song được mô phỏng ra mà thôi. Chàng không khỏi
thất vọng.
Chàng tới cứu người, quả thực có ý đồ riêng. Những lời nói của Liên Tống khi tới nhờ vả chàng, chàng vẫn còn nhớ: “Có Đông Hoa ở đó, chắc chắn sẽ bảo vệ Phượng Cửu chu đáo, ta không hề lo lắng về
chuyện này, Đông Hoa chắc là ở chung một chỗ với Phượng Cửu, tìm được
Đông Hoa nhất định cũng sẽ tìm thấy Phượng Cửu, lần này ngài đi, điều
quan trọng là phải tìm được hai người bọn họ trước”.
Tìm Phượng
Cửu, coi như đã tìm thấy dễ dàng. Hôm đó vừa hay chàng tới uống rượu ở
Túy Lý Tiên, gặp cảnh va chạm giữa A Lan Nhược và Trầm Diệp, trong lòng
đã nghi ngờ, ngày hôm sau liền tới phủ của nàng để thăm dò. Ngụm trà đó
của nàng khiến chàng tới tận hôm nay vẫn còn nhớ rất rõ. Còn Đông Hoa,
Liên Tống liệu việc cũng không hoàn toàn đúng. Đông Hoa Đế Quân đến tận
hôm nay mới hiện thân. Ngài ấy và Phượng Cửu, lại không ở cùng một chỗ.
Mấy câu nói liên quan tới Tức Trạch mà chàng kể cho Phượng Cửu nghe ngày
hôm nay cũng không thể là đã lừa dối nàng. Chàng quả thực chưa từng gặp
Tức Trạch, dẫu rằng vì khi tạo ra thế giới này đã có sai sót, sau khi
chàng rơi vào đây đã quên mất Đông Hoa Đế Quân có diện mạo như thế nào.
Nhưng mấy ngày trước khi chàng đột nhập Kỳ Nam Thần Cung vào ban đêm để
thăm dò, đã từng nhìn thấy chân dung của Tức Trạch trong một mật thất
của Thần Cung, Tức Trạch trong tranh vẽ không hề có diện mạo áo tím tóc
trắng như ngày hôm nay.
Đông Hoa đã có ý muốn mượn thân phận của
Tức Trạch, với tiên pháp của ngài ấy, sử dụng pháp thuật sửa đổi, thay
đổi diện mạo của Tức Trạch trong trí nhớ của cả bộ tộc Tỷ Dực Điểu thành diện mạo của ngài ấy không phải là chuyện khó. Phép thuật sửa đổi không phải là phép thuật gì lớn, không gặp trở ngại trong mộng cảnh này. Thà
sử dụng phép thuật sửa đổi chứ không chịu biến hóa thành diện mạo của
Tức Trạch để diễn nốt màn kịch này, quả là tác phong của Đế Quân.
Tô Mạch Diệp trầm tư suy nghĩ về ngọn nguồn của sự việc. Có lẽ Phượng Cửu
hôm đó đã bị trọng thương, có thể đã phải phân tách thể xác và hồn phách để điều dưỡng. Việc điều dưỡng hồn phách, những thần tiên có tiên pháp
xuất sắc như họ đương nhiên đều biết rằng tốt nhất là nên điều dưỡng hồn phách trong bào thai của một thai phụ. Chẳng lẽ… Đế Quân đã đưa hồn
phách của Phượng Cửu vào trong bào thai của Quất Nặc?
Nếu đúng
như vậy, có thể giải thích được tại sao Đông Hoa Đế Quân lại coi trọng
Quất Nặc như vậy. Nhưng không ngờ Phượng Cửu là một biến số, hồn phách
cuối cùng lại nhập vào thân thể của A Lan Nhược, xem ra Đế Quân dường
như vẫn chưa hay biết. Màn kịch này xem ra rất thú vị.
Tô Mạch
Diệp mỉm cười, mấy việc này chàng đã hiểu rõ. Phượng Cửu và Đế Quân lại
cần phải che giấu một chút, chàng còn đang muốn nhờ Phượng Cửu giúp đỡ
mình, sao có thể để bọn họ đoàn tụ ngay được. Việc này không phải là
chàng không trượng nghĩa, tiên đồ đằng đẵng, vướng phải hồng trần, chìm
vào sắc tướng là sẽ có chấp niệm, chấp niệm này đã bám riết theo chàng
bao nhiêu năm qua, duy chỉ có Phượng Cửu có thể hóa giải.
Trong
cuộc đời chàng, cho tới khi chàng gặp A Lan Nhược, chàng chưa từng mang
hình bóng của ai trong tim. Mãi cho tới ngày hôm nay, chàng vẫn nhớ một
ngày như thế, gió xuân ấm áp, thiếu nữ còn trẻ con khoác trên mình trang phục tân nương màu đỏ, khuôn mặt trang điểm còn đẹp hơn tranh vẽ, ngón
tay thong dài như đầu hành trắng khẽ gõ trên bàn cờ, dịu dàng hỏi chàng: “Sư phụ tại sao lại rầu rĩ như vậy? Đang than thở vì A Lan Nhược còn
nhỏ tuổi đã phải kết hôn vì phụ thân ư? Những chuyện như thế này, nếu
suy nghĩ mà không có kết quả, vậy suy nghĩ có tác dụng gì? Nếu suy nghĩ
mà có kết quả, suy nghĩ cũng có tác dụng gì? Nhân lúc tiết xuân tươi
đẹp, kiệu hoa còn chưa tới, chi bằng để A Lan Nhược chơi với sư phụ một
ván cờ?”.
Một tính cách như vậy, sao có thể xảy ra kết cục treo cổ tự vẫn?
Chén rượu ấm dần lên trong tay chàng, trong ánh sáng trong trẻo của ngọc
trai, trang nam tử áo trắng nhắm mắt đổ ly rượu ra đất như tế rượu, khe
khẽ nói: “Bích Liên Xuân, làm ấm đến khi thấy mùi hương của hoa sen sau
cơn mưa thì uống là ngon nhất, hãy thử xem, có phải là mùi vị mà nàng
thường dùng không”. Giọng nói ôn hòa, chứa một chút lạnh lẽo cô đơn.
Ngoài cửa sổ, gió sông mạnh dần, nghe kỹ lại có tiếng gào thét, giống
như tiếng ai đó đang khẽ khàng thổn thức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT