Có một câu nói là: hữu tình duyên mỏng, hữu tình là nàng, duyên mỏng là
nàng và Đông Hoa. Có một từ là phúc mỏng, nàng phúc mỏng nên mới gặp
chàng, chàng phúc mỏng nên mới bỏ qua nàng.
Nàng khi thì cảm thấy bản thân mình trong đêm nay đúng là một nhà thơ, lúc lại cảm thấy mình
thật chẳng ra gì, rõ ràng đã mạnh miệng nói rằng từ bây giờ, đối với
nàng, Đông Hoa Đế Quân chẳng qua chỉ là bốn chữ mà thôi, trong thời khắc sự sống chỉ còn lại rất mong manh như thế này, lại vẫn nhớ tới chàng.
Chương 1
01.
Gió đêm se lạnh, sóng nước xao động trên mặt đầm Thủy Nguyệt, bóng trăng
vằng vặc soi dưới đáy nước. Hàng cây bạch lộ mọc so le bên bờ đầm vươn
lên bầu trời, khiến mười dặm (1) Thần lâm càng có vẻ hoang vu lạnh lẽo.
(1) Dặm: Đơn vị đo lường của Trung Quốc, một dặm = 500m.
Cảnh tượng này, thoạt nhìn, dường như không có điểm gì khác biệt so với biết bao ngày đêm gần đây.
Nhưng ở Phạn Âm Cốc này, vốn dĩ bốn mùa đều có tuyết rơi, đầm Thủy Nguyệt lại ở ngay bên cạnh Vương thành, đáng lý ra nó cũng phải được bao phủ bởi
một màn tuyết trắng xóa. Nhưng giờ phút này, tại nơi đây, lại không hề
có một chút dấu hiệu của cảnh tuyết rơi nào.
Bởi vì không gian này thật ra là một mộng cảnh. Mộng cảnh của A Lan Nhược.
Mộng cảnh này mặc dù tiếp nối với Phạn Âm Cốc giống như hình bóng in trên
mặt nước, nước Phạn Âm Cốc thật sự vẫn có liên hệ với tứ hải lục hợp bát hoang, trải dài rộng lớn, rất xứng với bốn chữ mênh mông bát ngát. Còn
nơi đây lại chỉ là một chiếc lồng giam chật hẹp.
Đông Hoa và Phượng Cửu rơi vào trong lồng giam này đến đây đã được hơn ba tháng.
Khi bị rơi vào mộng cảnh của A Lan Nhược, tiên chướng hộ thân mà Phượng Cửu dốc hết toàn bộ tiên lực để tạo thành đã bị phá hủy, một khi công lực
ba vạn năm tu thành tiêu tan, cơ thể trở nên yếu ớt đến nỗi không hơn
người phàm trần là mấy.
Nhà dột lại gặp trận mưa đêm kéo dài.
Không ngờ mộng cảnh của A Lan Nhược lại tàn trữ và nuôi dưỡng rất nhiều
ác niệm, ác niệm sinh ra tiểu yêu, chuyên đi hút sinh khí con người.
Phượng Cửu từ trên trời rơi xuống vừa hay giống như một miếng bánh béo
bở khiến lũ tiểu yêu đói khát được một bửa no nê. Đợi đến khi Đông Hoa
vượt qua xà trận, đến tới trước mặt nàng, trên khuôn mặt trắng bệch của
nàng đã có dấu hiệu suy kiệt như một ngọn đèn cạn dầu.
Nhìn Phượng Cửu trong bộ dạng như vậy, đầu óc Đông Hoa trong chốc lát bỗng trở nên trống rỗng.
Chàng vẫn biết nàng hay làm liều, nhưng không ngờ nàng có thể làm liều đến
mức này. Vốn tưởng rằng để lòng Thiên Cương bên nàng, cho dù xảy ra bất
cứ chuyện gì vẫn có thể giúp nàng được bình an. Chuyện này là do chàng
suy nghĩ chưa thấu đáo.
Chàng biết nàng rất muốn có được quả tần
bà. Nhưng theo cuốn sách mà Trọng Lâm đưa cho chàng, trước đây, những sự việc động trời hơn sự kiện lấy trộm quả tần bà này chỉ để thỏa mãn tính ham ăn của nàng không phải là không có.
Trong sách ghi chép
rằng, khi nàng còn nhỏ, có một năm Thanh Khâu không được mưa thuận gió
hòa, năm đó quả tỳ bà bị mất mùa. Nhưng ngọn núi phía sau động phủ nhà
nàng lại có một cây tỳ bà ra rất nhiều quả vỏ mỏng, cùi dày, cực kỳ tươi ngon. Một con sói xám nhỏ sống gần đó đã nảy lòng tham, hái mấy quả của nàng bị nàng truy sát suốt ba năm trời.
Vì có chuyện cũ này, lúc ấy, khi chàng hỏi nàng muốn có quả tần bà để làm gì, nàng trả lời rằng
vì muốn được nếm thử, chàng đã tin ngay. Việc nếm thử này lại còn có
liên quan đến Yến Trì Ngộ, người mà gần đây càng ngày chàng càng cảm
thấy chướng mắt, đương nhiên cũng khiến chàng cảm thấy rất không vui.
Do đó, buổi tối hôm ấy, khi Cơ Hoành tới gặp chàng, cầu xin chàng ban cho
nàng ta quả tần bà, hoảng hốt nói rằng chỉ có loại quả này mới có thể
hóa giải được một phần độc Thu Thủy trên cơ thể mình, chàng không hề suy nghĩ nhiều liền đồng ý luôn.
Những chuyện như thế này chàng cũng cảm thấy không cần phải suy nghĩ quá kỹ càng.
Dạo ấy chàng luôn có nỗi phiền muộn trong lòng, bân khuâng không biết phải
làm như thế nào để giải quyết Yến Trì Ngộ mà đao không nhuốm máu.
Muốn hắn ta hoàn toàn biến mất bên cạnh Tiểu Bạch, lại không muốn để Tiểu
Bạch có chút nghi ngờ, đó quả là một chuyện không dễ dàng gì.
Đối với chàng Phượng Cửu rất khác biệt, Đông Hoa thực ra luôn biết rõ điều
đó. Nhưng tâm tình này, trong suốt một thời gian dài chàng lại không có ý tìm hiểu kỹ, hoặc không có thời gian để tìm hiểu kỹ.
Hơn nữa,
những chuyện như thế này không giống với hiệu đính và chú thích Phật
điển, không phải cứ muốn tìm hiểu kỹ là có thể ra được kết quả, đôi khi, còn cần phải có một cơ duyên.
Đông Hoa đột nhiên hiểu ra giữa chàng và Phượng Cửu rốt cuộc có mối cơ duyên gì đúng vào hôm diễn ra cuộc so tài của Tông học.
Lúc đó, chàng ngồi trên đài cao ở thung lũng Thanh Mai, cúi nhìn xuống, vừa hay chứng kiến cảnh Phượng Cửu chỉ cần dùng hai ba chiêu là có thể
khiến các đối thủ rớt khỏi cọc băng. Lúc thu kiếm vào bao, đôi môi hồng
của nàng hơi mím lại, khẽ nở một nụ cười, phong thái ung dung thướt tha
khiến chàng lần đầu tiên liên tưởng nàng với thần vị nữ vương Thanh
Khâu. Trong đầu chàng hiện lên bốn chữ đoan trang thục tĩnh.
Đoan trang thục tĩnh, nàng lại cũng có lúc xứng với những chữ này khiến chàng cảm thấy mới lạ và thú vị.
Một người hầu của tộc Tỷ Dực Điểu rón rén bước tới dâng trà, chàng đưa tay
đón lấy ly trà, nhấp một ngụm, khi đưa mắt nhìn về phía đó lần nữa, lại
thấy nàng đã thu lại nụ cười.
Dường như nàng cảm thấy nụ cười ban nãy có phần không thỏa đáng, nhân lúc mọi người không chú ý nàng khẽ
cắn môi dưới, lại nhanh chóng đưa mắt liếc một vòng như lo sợ rằng có ai đó đã nhìn thấy. Vì đôi môi của nàng căng mọng, chỉ khẽ cắn một chút,
làn môi dưới đã hiện lên vết trắng, giống như tiết đầu đông, hồng hào
bắt đầu nở, để lộ ra lớp nhụy màu phấn hồng.
Chàng đưa tay chống cằm, bỗng nhiên cảm thấy nếu phải chọn một người cho ngôi vị Đế Hậu, thực ra Phượng Cửu cũng không tồi.
Ý nghĩ đó vừa nảy sinh, chàng đã sững người lại. Sau đó chàng nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Không, nếu nói nàng không tồi, chi bằng nói rằng nàng là người phù hợp duy
nhất trong tứ hải lục hợp bát hoang này. Hoặc giả có thể nói, nàng là
người duy nhất khiến bản thân chàng yêu thích.
Tâm tư vẩn vơ đến chỗ đó, chàng bỗng chợt hiểu ra, hành động của bản thân mình trong thời gian gần đây rốt cuộc là vì cái gì.
Hóa ra, bản thân mình nghĩ tới chuyện này như vậy, nghĩ tới nàng như vậy.
Hóa ra, mình thích nàng.
Nhưng tại sao trong hàng nghìn hàng vạn người, chàng lại chỉ thích một mình
Phượng Cửu, chàng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng kết luận rằng nhãn quang
của mình rất tốt. Vì nhãn quang tốt nên mới phát hiện ra viên ngọc thô
là nàng một cách bản năng, chàng muốn thích nàng, tự nhiên sẽ thích.
Chuyện tình cảm này, nói dễ dàng thì cũng rất dễ dàng, nói không dễ dàng thì cũng chẳng dễ dàng gì.
Cho dù thế nào, trong chiếc lồng giam giấc mộng của A Lan Nhược, chỉ cần có chàng Tiểu Bạch sẽ được bình an.
So với vẻ bình yên trong giấc mộng của A Lan Nhược, bầu không khí của Phạn Âm Cốc gần đây lại quả thực rất vi diệu.
Ngày hôm đó, hành động bất chấp trùng trùng sấm chớp cuồn cuộn, không chút
do dự bước vào kết giới giam giữ Phượng Cửu của Đông Hoa Đế Quân đã
khiến đám người đang quỳ rạp ngoài xà trận vô cùng chấn động và nghi
hoặc.
Đế Quân ở ẩn đã hơn mười vạn năm, tuy rằng hai trăm năm gần đây không biết vì cơ duyên gì mà rất coi trọng Phạn Âm Cốc, thường
xuyên tới đây giảng bài, nhưng việc động thủ trong cốc lại là chuyện
chưa từng xảy ra.
Tư thế oai hùng tay cầm kiếm đứng trên đỉnh Phù Sinh cao ngạo nhìn xuống bát hoang của Đế Quân luôn chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, hình ảnh đó như thế nào bọn họ chỉ dám thầm tưởng tượng
trong giấc mơ. Nào ngờ, vị Đế Quân đến loạn Quỷ tộc long trời lở đất bảy vạn năm trước cũng không hề xuất hiện, hôm nay lại ung dung trút bỏ
tiên lực, bước vào trong xà trận không một chút do dự như vậy?
Việc này quả thực rất chấn động.
Trong đám quần thần quỳ gối bên ngoài kia, có một vài vị đã từng được nghe
tin đồn về chuyện giữa Đế Quân và Cơ Hoành. Trước đây mấy vị đó luôn âm
thầm suy đoán, liệu có phải giữa Đông Hoa và nhạc sư Cơ Hoành của bọn họ có ẩn tình gì không. Nhưng cảnh tượng ngày hôm nay lại là thế nào?
Việc này quả thực rất đáng nghi hoặc.
Sau một hồi chấn động, nghi hoặc, mấy vị tiểu thần tiên đó trong lúc nghĩ mãi chưa thông bỗng nhiên ngộ ra.
Sự tôn quý của Đế Quân, sừng sững sánh ngang với trời đất, sự nhân đức của Đế Quân, chói lọi như vầng nhật nguyệt. Sự tôn quý và nhân đức lớn lao
đó, sao có thể liên quan với những việc hồng trần nhỏ nhoi? Cơ Hoành,
ngay cả công chúa Cửu Ca – người đang bị vây hãm lúc này, chắc chắn đều
không hề có liên quan gì đến Đế Quân. Đế Quân từ nghìn dặm xa xôi tới
cứu công chúa Cửu Ca, tất cả chỉ bởi vì một chữ nhân, đó là lòng nhân từ của một tôn thần.
Nghĩ đến chuyện trước đó bọn họ còn dám dùng
suy nghĩ phàm tục của mình để suy đoán xằng bậy về sự tôn quý và nhân
đức lớn lao của Đế Quân, thực đáng hổ thẹn, đáng hổ thẹn.
Bọn họ
một mặt thầm xám hối ý nghĩ xấu xa của mình, mặt khác ngước mắt để ý xem bên trong kết giới có chuyện gì nguy hiểm hay không. Sau đó, bọn họ dụi dụi mắt nhìn thấy, vị Đế Quân đại tôn quý đại nhân đức của mình đầy vết thương nặng đang chậm rãi, tự nhiên đặt tay lên khuôn mặt nghiêng
nghiêng của công chúa Cửu Ca.
Trái tim đầy ấp sự hổ thẹn của bọn họ bỗng nghẹn lại.
... Đây có lẽ là một cách thể hiện sự quan tâm tới tiểu bối chăng?
Nhưng chỉ khắc sau đó, bọn họ lại ra sức dụi dụi mắt khi thấy, Đế Quân giúp
Cửu Ca công chúa vén lại mấy lọn tóc mai một cách rất tự nhiên, chăm chú nhìn công chúa hồi lâu, sau đó dịu dàng ôm công chúa vào lòng.
Trái tim đầy ắp sự hổ thẹn của bọn họ lại nghẹn lại.
… Đây có lẽ là một cách thể hiện sự quan tâm tới tiểu bối đang thịnh hành thời gian gần đây ở Thiên giới chăng?
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại gắng hết sức dụi mắt khi thấy, đôi môi của Đế
Quân khẽ lướt trên vầng trán của công chúa Cửu Ca, dừng lại một chút,
giống như một nụ hôn vỗ về, đồng thời vòng tay ôm công chúa lại càng
siết chặt hơn.
Trái tim đầy ắp sự hổ thẹn của đám quần thần quỳ
lạy ở bên ngoài bỗng chốc tan biến như mây khói, cố gắng kìm chế không
thở mạnh, trong lòng sôi sục nghĩ: “Nhìn cảnh tượng này, lẽ nào Đế Quân
đã động trần tâm? Đế Quân ngài lại cũng có thể động trần tâm? Đế Quân
động trần tâm lại bị mình bắt gặp? Cha mẹ ơi, hôm nay con quả nhiên đã
gặp được vận may lớn!”.
Đại sự gì xảy ra sau đó, đám quần
thần đều không hay biết, bởi vì trong lúc bọn họ đang xúc động mạnh,
bỗng nhiên mây đen không biết từ đâu kéo tới, che kín dòng suối Giải Ưu, chỉ thấy trước mắt là một màn mây đen kịt.
Đợi sau khi lớp lớp
mây đen cuồn cuộn tan biến, đã không thấy bóng dáng của hai người ở bên
trong kết giới nữa, chỉ còn lại bốn con mãng xà vẫn phì phì lè lưỡi độc, kiên trì bảo vệ chiếc lồng trống không mong manh như thủy tinh kia.
Ánh mắt của đám mãng xà lộ rõ sự phẫn nộ và bi thương, chăm chú nhìn kết
giới dường như đang đợi chờ hình bóng của A Lan Nhược xuất hiện lại lần
nữa trong làn ánh sáng màu lam nhạt ấy. Dòng lệ đỏ tươi như máu chảy ra
từ những con mắt trông như chiếc chuông đồng, dường như chúng đã đợi chờ điều này từ rất lâu rồi, bề ngoài chúng đáng sợ như vậy, bộ dáng đó lại rất đáng thương, khiến người ta cảm thấy chua xót.
Đế Quân đã vào trận, bên ngoài suối Giải Ưu, nếu xếp theo thần vị, ngôi vị cao nhất đương nhiên phải kể đến Liên Tống Quân.
Nữ vương của Tỷ Dực Điểu dẫn theo đám quần thần mong ngóng nhìn Liên tam
điện hạ để chờ chàng quyết định nên làm gì. Liên tam điện hạ đưa mắt
nhìn ra xa hồi lâu, gõ gõ cây quạt trong tay: “Chư vị đã quỳ ở đây lâu
rồi, hãy tạm lui bước. Tuy nhiên sự việc xảy ra ngày hôm nay, vẫn cần
chư vị ghi nhớ kỹ chư vị không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì. Nếu sau này bản tọa nghe được điều gì đó, sai sót này”, nhướng mày thản nhiên
nói tiếp: “e rằng sẽ phải dùng tương lai của cả bộ tộc các vị gánh vác.”
Những câu nói này khách khí nhưng lại như mũi dao nhọn giấu dưới lớp vỏ bọc
mềm mỏng, thực ra đó chính là cách hành xử xưa nay của Liên Tống Quân.
Nữ vương dẫn đầu đám quần thần lĩnh chỉ tạ ơn, khi đứng dậy hai chân run rẩy, khi đã đi xa rồi, chân vẫn còn run.
Liên Tống Quân mang
danh công tử đào hoa, thường bị hiểu lầm là một người không đáng tin
cậy, nhưng những vị thần tiên trưởng bối giàu kinh nghiệm ở tứ hải bát
hoang đều biết nếu gặp đại sự, Liên Tống Quân còn cương quyết hơn cả phụ vương của chàng.
Mọi người ai cũng nói, trong ba người con của
Thiên Quân, nhị điện hạ Tang Tịch là người có tư chất thông tuệ nhất,
bởi vì khi điện hạ ra đời, ba mươi sáu con chim ngũ sắc từ núi Tuấn Tật
Hác Minh bay đến, bay lượn suốt chín chín tám mươi mốt ngày quanh tẩm
điện của Thiên Hậu nương nương.
Tuy nhiên những người ủng hộ Liên Tống Quân lại cảm thấy rằng, Liên tam điện hạ thực ra còn anh minh
thông tuệ hơn cả nhị điện hạ, chỉ có điều, tam điện hạ được sinh ra dưới đáy biển huy hoàng, điềm lành đương nhiên phải liên quan đến loài cá
bơi trong nước chứ không phải là chim bay trên trời. Hơn nữa, hồi đó khi tam điện hạ - người cai quản thủy vực tứ hải vừa mới chào đời, nạn lũ
lụt khắp tứ hải khiến Thiên Quân đau đầu nhiều ngày đã được dẹp yên chỉ
trong một thời gian ngắn. Đây chính là một ví dụ để chứng minh cho sự ra đời phi phàm của tam điện hạ. Danh tiếng của tam điện hạ không bằng nhị điện hạ, tuy nhiên đó chẳng qua chỉ là do tam điện hạ bản tính khiêm
nhường, không muốn tranh giành hư danh với nhị điện hạ mà thôi.
Đương nhiên, Liên Tống phong lưu cả đời, từ nhỏ đã không biết hai chữ khiêm
nhường viết như thế nào, nếu dùng hai chữ này để nhận xét chàng thì đúng là nói dối không chớp mắt, tuy nhiên nếu luận về tư chất, chàng quả
thực mạnh hơn Tang Tịch một chút. Năm xưa, chàng không tranh giành ngôi
vị Thái Tử với Tang Tịch là bởi vì tam điện hạ đại trí tuệ luôn cảm thấy rằng, người khéo léo thường hay vất vả, kẻ thông minh lại lắm nỗi lo,
cần phải tỏ ra vô dụng một chút mới không bị mệt mỏi bởi những chuyện
trong kiếp phù sinh, như thế mới là ung dung tự tại thực sự.
Nhưng trời đất cũng có những biết động không lường, dẫu rằng Liên Tống Quân
đã sớm lĩnh ngộ được đạo lý này, nhưng tiên đồ lâu dài, ai chẳng có một
hai vị bằng hữu. Việc lưỡng lặc tháp đao(*) vì bạn bè, cũng thi thoảng
cần phải thực hiện. Có lúc không thể né tránh hai chữ liên lụy.
(*) Lưỡng lặc tháp đao: Bắt nguồn từ tích Tần Thúc Bảo vì muốn cứu giúp bạn bè, nhuộm mặt bôi râu đi Đăng Châu mạo danh trộm cướp, khi đi đến thôn Lưỡng Lặc, gặp đường rẽ bỗng nhớ tới mẹ già vợ dại, do dự một lát, trên ngã rẽ có một đường đi Nhữ Nam, một đường đi Đăng Châu, một đường về
nhà. Cuối cùng, vì tình bằng hữu, Tần Thúc Bảo vẫn liều chết đi Đăng
Châu. Vì Lưỡng Lặc có nghĩa là hai bên mạng sườn, tháp đao (cắm dao) và
xá đạo (đường rẽ) có âm đọc gần giống nhau trong tiếng Hán hiện đại, nên Lưỡng lặc xá đạo lưu truyền đến ngày nay đã trở thành Lưỡng lặc tháp
đao, cụm từ này dùng để chỉ tinh thần dũng cảm, không sợ chết, dám hy
sinh vì bạn bè.
Ví dụ như lần này.
Lần này, nếu không phải là Liên tam điện hạ ở đây trấn giữ cục diện, tin đồn Đông Hoa bị trọng
thương hoặc sắp vũ hóa một khi lan truyền ra ngoài, chưa biết chừng bát
hoang sẽ được một phen chấn động.
Những năm qua, mặc dù Đông Hoa
đã lui về ở ẩn, không màn tới đại sự, nhưng chỉ cần ngài vẫn còn trong
cung Thái Thần hoặc Bích Hải Thương Linh, đối với Ma tộc luôn khó điều
phục mà nói, đã là một sự uy hiếp cực lớn rồi. Hơn nữa, các vị thần linh thượng cổ từ thuở hồng hoang này che giấu quá nhiều bí mật về việc sáng thế, bản thân chàng cũng không thể tiên liệu được rằng nếu lần này Đông Hoa quả thực lành ít dữ nhiều, một khi tin tức được lan truyền trong
bát hoang lục hợp sẽ xảy ra chuyện gì.
Liên tam điện hạ gấp cây
quạt lại, khe khẽ thở dài. Sự tồn tại của Đế Quân ở thế gian mang ý
nghĩa quan trọng như vậy, theo đánh giá của người bình thường, e rằng
mười hay một trăm Phượng Cửu cũng không bằng một đầu ngón tay của ngài,
bản thân ngài lúc để lại lời trăng trối vui vẻ như vậy, xem ra cũng
không ý thức được rằng đối với muôn dân thiên hạ, đây là một vụ làm ăn
thua lỗ.
Tuy nhiên, quân lệnh của Liên Tống Quân mặc dù có thể khiến cả bộ tộc Tỷ
Dực Điểu dáo dác lui xuống chỉ trong một thời gian ngắn, nhưng muốn trấn áp một Ma quân như Yến Trì Ngộ, e rằng còn kém một chút.
Nói
theo cách của Tiểu Yến, mỗ từ nhỏ đã lớn lên bởi những lời dọa dẫm, sao
có thể khiếp sợ vì một hai câu đe nẹt của Liên Tống. Hơn nữa, Liên Tống
nói một cách quá nho nhã, chàng ta hoàn toàn không nhận ra đó là một lời uy hiếp. Chàng ta theo mọi người rời khỏi đó chỉ vì muốn đưa công chúa
Cơ Hoành – người trong mộng của mình ra về.
Trong kết giới,
hành động Đông Hoa bất ngờ dịu dàng ôm lấy Phượng Cửu, ngay cả Tiểu Yến
cũng cảm thấy sững sờ trong giây lát, nói gì đến Cơ Hoành. Khi Tiểu Yến
bừng tỉnh lại, chú ý thấy Cơ Hoành sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cắn
chặt môi đến nỗi suýt chảy máu, nước mắt đọng trên má cũng quên cả lau.
Bộ dạng bị đả kích mạnh này khiến chàng vô cùng lo lắng.
Mặc dù
Tiểu Yến là người thô lỗ, việc chém người, chàng đã từng làm, còn khuyên giải người khác, chàng lại chưa làm bao giờ, nhưng vì Cơ Hoành yêu quý, chàng quyết định thử một lần.
Chàng tìm một khu rừng nhỏ trồng
toàn cây tùng, đưa Cơ Hoành ngồi xuống ghế đá nhỏ giữa rừng. Chàng chu
đáo nghĩ rằng, nếu nhìn nhiều vật tràn trề sức sống sẽ có thể giúp Cơ
Hoành giải tỏa được tâm trạng đau khổ buồn bực lúc này.
Nước mắt
Cơ Hoành lã chã rơi xuống, hết đợt này đến đợt khác, ướt nhòe lớp trang
điểm, Tiểu Yến cảm thấy rất đau lòng. Trong lúc đau lòng lại cảm thấy
rằng nàng không hổ danh là Cơ Hoành của chàng, lớp trang điểm nhòe nhoẹt như vậy mà vẫn rất xinh đẹp.
Lời khuyên giải nên bắt đầu như thế nào, Tiểu Yến còn đang suy nghĩ, không ngờ Cơ Hoành lại mở lời trước.
Khuôn mặt trắng bệch còn đẫm nước mắt, giọng nói có chút đờ đẫn, nàng nói với Tiểu Yến: “Ngươi cảm thấy ta rất nực cười, đúng không? Năm xưa, đối với Mẫn Tô đã như vậy, giờ đây đối với Đế Quân chàng cũng như thế? Có phải
ngươi khinh thường ta không?”.
Cơ Hoành lại để ý tới cách nghĩ
của mình đối với nàng, điều này thực sự khiến Tiểu Yến giật mình, nhất
thời không kềm chế được nỗi xúc động trong lòng, khóe môi bất giác cong
lên. Trong mắt Cơ Hoành, biểu hiện này không khác gì cười chế nhạo.
Cơ Hoành cúi xuống nhìn đôi tay của mình, hồi lâu mới nói: “Quả nhiên là
ngươi cảm thấy ta rất nực cười, ngươi đưa ta về thực ra là vì muốn xem
trò vui đúng không? Trò vui xem đủ rồi, ngươi hãy đi đi, ta cũng cảm
thấy rất nực cười.” Nói xong mím chặt đôi môi, không nói thêm lời nào
nữa.
Cơ Hoành luôn miệng nói nàng là kẻ nực cười, điều này đè
nặng lên trái tim của Tiểu Yến. Mặc dù Tiểu Yến hiểu rõ, chuyện giữa
Đông Hoa và Phượng Cửu phát triển tới mức này cũng là do chàng nhọc công vun đắp, cũng rất đúng với mong mỏi của chàng, nhưng nếu khiến Cơ Hoành đau lòng đến vậy, lại không phải là tâm nguyện của Tiểu Yến. Chuyện
này, đương nhiên không phải là lỗi của chàng, Phượng Cửu là bằng hữu của chàng, đương nhiên cũng không thể là lỗi của nàng ấy, vậy thì, chỉ có
thể là lỗi của Đông Hoa mà thôi.
Tiểu Yến ánh mắt sáng ngời, tay
nắm chặt lại thành nắm đấm, lòng đầy căm phẫn nói với Cơ Hoành: “Nàng
đâu có điều gì đáng chê cười, tất cả đều là lỗi của tên Mặt lạnh kia,
năm xưa chính hắn nhận lời kết duyên với nàng, mặc dù ngày thành thân
hôm đó, nàng đã bỏ đi, điều này có thể khiến hắn cảm thấy không vui.
Nhưng nàng đã hạ mình để giữ thể diện cho hắn như vậy, hắn lại dám không hồi tâm chuyển ý, lại không biết tốt xấu như thế, nàng hà tất phải đau
lòng vì hắn!”.
Nói đến đây, chàng bỗng cảm thấy đây là một thời
cơ tốt để giành lấy Cơ Hoành, vội vàng bổ sung một câu: “Mỗ… không, ta,
ta nghe nói dưới phàm trần có một câu thơ rất hay: ‘Thôi đừng vươn vấn
thời xưa cũ/ Thương lấy người ngay trước mắt mình’(*), nàng cũng nên
đừng chỉ chú ý tới tên Mặt lạnh đó nữa, hãy nhìn sang hướng khác đi.”
Nói xong, đưa mắt nhìn Cơ Hoành một cách đầy tình ý, đồng thời nhanh
chóng lục lại trong trí nhớ xem liệu bản thân mình có nhớ nhầm câu thơ
ban nãy không.
(*) Hai câu thơ được trích trong cuốn Oanh Oanh
truyện của Nguyên Chẩn đời Đường, Thôi Oanh Oanh và Trương Sinh vốn có
tình cảm với nhau, nhưng sau đó Thôi Oanh Oanh bị gả cho người khác. Một lần, Trương Sinh tình cờ gặp phải phu quân của Thôi Oanh Oanh và ngỏ
lời muốn được gặp người cũ, Thôi Oanh Oanh đã viết một bài thơ gửi
Trương Sinh, hai câu thơ trên được trích dẫn từ bài thơ đó.
Đáng
tiếc là hiếm hoi lắm chàng mới nho nhã văn vẻ một lần mà Cơ Hoành lại
không để ý đến, nàng trầm ngâm giây lát rồi bỗng cất tiếng nói với
chàng: “Ta không phải là muội muội cùng cha cùng mẹ với Hú Dương quân.
Phụ thân ta thực ra là một con giao long ở núi Bạch Thủy, có lẽ ngươi
cũng đã từng nghe qua danh tiếng của người, Mạnh Hạo – vị tướng quân
dũng mãnh nhất dưới trướng của Đế Quân thuở hồng hoang”. Vệt nước mắt
trên mặt khô dần, giọng nói khàn khàn.
Tiểu Yến mơ màng nhìn
nàng, không hiểu tại sao nàng bỗng nhiên lại kể về gia thế của mình vào
lúc này. Muội muội của Hú Dương thì ra không phải là muội muội cùng cha
cùng mẹ của hắn, chuyện này quả thực quá bất ngờ, nếu là bình thường,
chàng nhất định sẽ nghe chuyện này với một tâm trạng vô cùng hào hứng,
nhưng trong lúc này, chàng đang chờ đợi phản ứng của Cơ Hoành với lời
thổ lộ của mình, Cơ Hoành lại đáp lời chàng bằng những lời này, Tiểu Yến cảm thấy có chút tổn thương, phải chăng bản thân mình đã bị phớt lờ?
Đại danh của Mạnh Hạo, chàng đương nhiên đã từng được nghe qua, khi Đông
Hoa chinh phục bát hoang thống nhất lục giới, ngài chính là vị danh
tướng đứng đầu trăm vạn liên quân, anh dũng thiện chiến, trăm trận trăm
thắng, sau khi Đông Hoa ngồi vào vị trí chủ nhân thiên địa, ngài chính
là vị danh tướng(*) vạch định kế sách trong trướng, quyết định thắng bại cách ngàn dặm, luôn được Đông Hoa coi trọng. Sau này, khi Đông Hoa
thoái ẩn, lui về ở cung Thái Thần, nghe nói ngài cũng thoái ẩn cùng các
vị quan dưới thời của Đông Hoa.
(*) Chữ “tướng” ở vế trước là tướng trong “tướng quân”, chữ “tướng” này là chữ “tướng” trong “thừa tướng”.
Thế nhưng, theo đồn đại, các vị quan dưới thời Đông Hoa khi thoái ẩn thường chọn những ngọn núi thiêng hạng nhất hạng nhì dưới hạ giới, tại sao duy có Mạnh Hạo thần quân lại lui về một nơi rừng thiêng nước độc như núi
Bạch Thủy?
Cơ Hoành đưa mắt nhìn xa xăm, chậm rãi nói: “Năm đó
phụ thân yêu mẫu hậu của ta, bái từ Đế Quân để tới Nam Hoang nhưng lại
bị Ma Quân đời trước của Xích chi lấy mẫu hậu làm mồi nhử, bày kế giam
người ở núi Bạch Thủy, đồng thời dùng khóa Cầm Long xuyên qua Long cốt
giam giữ người trong đầm Bạch, quanh năm suốt tháng canh giữ cây long
não trong đầm. Trước đây mẫu hậu chưa từng nhắc tới chuyện này với ta,
cho tới hơn ba trăm năm trước, hoàng huynh phạt Mẫn Tô tới núi Bạch Thủy tự sám hối, khi ta lén chạy tới cứu chàng, cuối cùng mới biết được
chuyện này.”
Tiểu Yến càng nghe càng cảm thấy hứng thú, nhất thời quên mất nỗi đau của riêng mình, liên tiếp thầm gật đầu, thảo nào chàng chưa từng được nghe kể về tình hình sau khi thoái ẩn của Mạnh Hạo thần
quân, hóa ra vị danh tướng một thời này cũng bại trận bởi hai chữ hồng
nhan, thật sự đã thua một cách rất phong lưu.
Ánh mắt của Cơ
Hoành hiện rõ sự trống rỗng, toát lên một vẻ đau thương không muốn nói
nhiều khi nhớ lại chuyện cũ: “Vì cứu Mẫn Tô, ta đã bị độc vật khắp núi
Bạch Thủy tấn công, hàng trăm loài độc vật cùng xông lên cắn xé”, nói
đến đây, nàng khẽ rùng mình, Tiểu Yến cũng thầm run rẩy trong lòng.
Nàng nói tiếp: “Vào lúc nguy cấp tới tính mạng, chính phụ thân đã vùng vẫy
thoát khỏi khóa Cầm Long để cứu ta nhưng người… người cũng bị thương
nặng không thể chữa trị.” Nghẹn ngào trong giây lát, nói: “Trước khi phụ thân vũ hóa, chúng ta đã gặp Đế Quân, phụ thân phó thác ta cho chàng,
cầu xin chàng chăm lo cho ta được bình an, hóa giải độc Thu Thủy của
hàng trăm loài độc vật ngưng tụ trên cơ thể của ta.” Không liếc nhìn sắc mặt đột ngột trở nên vô cùng kinh ngạc của Tiểu Yến, nàng mơ màng nói:
“Phụ thân biết ta yêu Mẫn Tô, nhưng người cho rằng hoàng huynh Hú Dương
cũng có tâm địa độc ác giống phụ quân của huynh ấy, nếu cứu Mẫn Tô và
cùng chàng bỏ trốn vào lúc đó chỉ là hạ sách, nhất định sẽ bị bắt trở
lại. Người cầu xin Đế Quân tiến hành việc thành thân với ta theo đúng
trình tự để hoàng huynh mất cảnh giác, đồng thời nhân hai tháng chuẩn bị hỷ sự để chuẩn bị, sắp đặt trước địa điểm và bước đường sau khi bỏ
trốn, tất cả đều được tính toán kỹ lưỡng. Phụ thân đoán rằng lần đó, khi ta trở về, dù ta ở nơi nào, hoàng huynh đều nhất định sẽ giám sát ta
chặt chẽ hơn, chỉ có đêm tân hôn là có thể buông lỏng cảnh giới, người
cầu xin Đế Quân che giấu việc ta và Mẫn Tô bỏ trốn vào đêm đó.”
Nàng ngước nhìn Tiểu Yến: “Đế Quân luôn rất coi trọng các thủ hạ đã theo
ngài chinh phạt thiên hạ thuở hồng hoang, phụ thân trước khi vũ hóa cầu
xin ngài bảo vệ ta, ngài đã nhận lời.”
Giọng nói của Cơ Hoành dần dần khàn đặc, ánh mắt lại hiện rõ vẻ thê lương, sắc mặt ủ dột đầy vệt
nước mắt, nói: “Trọng Lâm, vị tiên giả luôn bên cạnh Đế Quân cũng biết
chút ít chuyện xảy ra năm đó, cho rằng Đế Quân có ơn đối với ta, ta
đương nhiên dù máu chảy đầu rơi cũng phải báo đáp, khi Đế Quân vào Phạn
Âm Cốc giảng bài, liền thường gọi ta đi theo hầu hạ. Nếu không phải như
vậy, ta sẽ không quên bài học cũ để lại sa vào một mối tình khác. Hơn
hai trăm năm qua, lại càng ngày càng lún sâu, giờ đây đã khiến bản thân
mình rơi vào một cảnh ngộ bi thảm như thế này. Trên thế gian này, không
có việc gì dễ dàng hơn việc đem lòng yêu thích Đế Quân, cũng không có
việc gì khó khăn hơn việc có được ngài. Trên Cửu Trùng Thiên, Trọng Lâm
tiên giả cũng thường xuyên săn sóc cho ta, nhưng gần đây, ta bất giác
lại muốn hận ông ta.”
Nàng úp mặt vào lòng bàn tay, nước mắt chảy ra từ kẽ ngón tay: “Nghĩ kỹ ra, ta và Tri Hạc thực ra cũng không có gì
khác nhau, buồn cười là trước đây ta lại coi thường nàng ta. Đối với Đế
Quân, nữ tử trên thế gian này được chia làm hai loại, một loại là người
duy nhất có thể trở thành Đế Hậu của chàng, một loại là những nữ tử
khác. Đôi khi ta vẫn nghĩ, tại sao chàng không lựa chọn ta trở thành
người đặc biệt đó của chàng, nhưng hôm nay cuối cùng ta đã hiểu, thực ra không có cái gì gọi là nhân quả hay tại sao cả, tất cả chẳng qua chỉ là cơ duyên mà thôi.”
Tiểu Yến yên lặng, những điều Cơ Hoành vừa
nói, trong mười phần thì có tới tám, chín phần vừa hay trái ngược hoàn
toàn với những điều mà chàng được biết từ trước tới nay, điều này khiến
chàng quả thực rất rối loạn, chàng cảm thấy chàng cần phải điều chỉnh
lại một chút.
Mặt trời mờ ảo, băng tuyết tiêu điều, cây tùng thẳng tắp giống như đã nhập định cả vạn năm.
Hồi lâu sau, Cơ Hoành mới ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đã không còn vẻ yếu đuối thê lương nữa, duy chỉ sắc mặt vẫn còn chút nhợt nhạt, lạnh lùng
nói với Tiểu Yến: “Sở dĩ hôm nay ta nói với ngươi nhiều như vậy chỉ vì
ta mong ngươi hãy dứt tình với ta.”
Nàng cúi nhìn xuống, nói: “Ta đã suy nghĩ lâu như vậy, nhưng lại nghĩ ra kết quả như thế này, ngươi
nhất định sẽ cảm thấy ta càng đáng chê cười đúng không?” Nàng nắm chặt
tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ
nhàng: “Nhưng ta đã thích Đế Quân, đã kiên trì theo đuổi mối tình này
hơn hai trăm năm, vẫn muốn thử thêm một lần nữa, thử một lần nữa mối cơ
duyên này, chưa biết chừng cuối cùng sẽ có một ngày, cơ duyên sẽ ứng vào ta. Cuối cùng, Đế Quân sẽ lựa chọn ai, có lẽ vẫn còn chưa thể biết
được.”
Tiểu Yến chăm chú nhìn lòng bàn tay rớm máu của Cơ
Hoành, đã có lúc chàng muốn nắm lấy bàn tay ấy, tay đưa tới nửa chừng
lại thu về. Chàng suy nghĩ một hồi, đã hiểu được ý tứ của Cơ Hoành hình
như là nàng phát hiện ra rằng Đế Quân không hề thích nàng, nàng cảm thấy rất đau lòng, nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn muốn tranh đấu tiếp.
Điều này khiến Tiểu Yến cảm thấy sững sờ.
Một mặt, chàng cảm thấy một trang quốc sắc có dung mạo chim sa cá lặn,
nguyệt thẹn hoa nhường như Cơ Hoành mà tên Mặt lạnh đó lại dám không
thích, điều này thật sự không thể lý giải nổi. Mặt khác, chàng lại cảm
thấy đây là một chuyện tốt lành, trong lòng thầm cảm thấy vui mừng phấn
khởi, con đường theo đuổi Cơ Hoành của chàng chỉ trong giây lát dường
như đã trở nên bằng phẳng hơn rất nhiều.
Nếu đã như vậy, cũng
không cần quá vội vàng, Cơ Hoành chưa hồi tâm chuyển ý, chàng có thể chờ đợi thêm. Người nào càng xinh đẹp lại càng dễ hồ đồ, nhưng người thực
sự hồ đồ cả cuộc đời thì rất hiếm.
Tuy nhiên, Cơ Hoành xinh đẹp như vậy, ngộ nhỡ nàng hồ đồ rất lâu thì sao? Chàng lại có chút băn khoăn.
Tiểu Yến gãi gãi đầu, bản thân mình rối loạn như vậy, xem ra dù thế nào cũng không thể cứu vớt một người cũng đang rối bời như Cơ Hoành. Nàng đã có
chí hướng lớn lao muốn giành lại Đông Hoa như vậy, để nàng một mình một
thời gian ngắn chắc sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, bản thân chàng lại
cần ra ngoài cho khuây khỏa.
Ngước mắt nhìn mặt trăng đã lên ở
Đông Sơn, khoảng hai, ba canh giờ đã trôi qua, không biết Mặt lạnh đã
cứu được Phượng Cửu hay chưa, mang theo suy nghĩ đó, Tiểu Yến cau mày
vội vàng đi về phía suối Giải Ưu, muốn thăm dò tình hình một chút.
Bước chân vừa tới suối Giải Ưu, cảnh tượng trước mắt lại khiến Tiểu Yến ngây người.
Tiểu Yến còn nhớ, ban nãy, khi chàng rời đi, suối Giải Ưu vẫn còn trong cảnh đổ nát hoang tàn, nước trong đầm bị khuấy đảo đến nỗi không còn một
giọt nào, chưa qua nửa ngày, trên mảnh đất bằng bỗng lại hiện lên một hồ nước rỗng tâm, bao trọn bốn con mãng xà ở giữa suối và giấc mộng của A
Lan Nhược.
Một chốn nhỏ bé như Phạn Âm Cốc, nhân tài xuất chúng lại rất nhiều.
Tiểu Yến cưỡi lên một đám mây, bay lên lưng chừng không, muốn nhìn mặt của vị anh tài kia.
Vị anh tài đó lại là Liên tam điện hạ.
Đầu ngọn sóng cao nhất đang nâng đỡ một bộ bàn ghế làm bằng bạch ngọc, trên bàn bày một ván cờ tàn, Liên tam điện hạ vừa đùa nghịch với một quân cờ trong tay vừa thong thả trò truyện với Manh thiếu gia, những con sóng
lớn ngất trời bị thu phục dưới chân chàng giống như diều hâu đã được
thuần dưỡng.
Tiểu Yến mơ màng suy nghĩ một hồi, lại suy nghĩ hồi
nữa mới nhớ ra thần vị mà Liên tam điện hạ đảm nhiệm trong Thiên tộc là
Tứ Hải Thủy Quân. Theo lý mà nói, một Tứ Hải Thủy Quân cai quản thủy vực trong bát hoang, đừng nói tới chuyện chỉ trong giây lát có thể dời một
cái hồ tới làm kết giới hộ thần cho Đông Hoa và Phượng Cửu, cho dù dời
mười cái hồ cũng chỉ là chuyện nhỏ. Tuy nhiên trước đây chàng luôn cảm
thấy Liên Tống chỉ là một công tử ăn chơi, thần vị Tứ Hải Thủy Quân mà
Liên Tống có được chẳng qua cũng chỉ là cậy thế của phụ thân Thiên Quân, giờ đây xem ra, Liên Tống quả cũng có chút tài năng.
Tiểu Yến
tung ngươi bay lên đầu ngọn sóng, vừa hay nghe được Manh thiếu gia đang
cau mày nói với Liên Tống: “Việc đi vào giấc mộng cứu người, mặc dù
trong truyền thuyết, thần nghe nói trong mộng có những mối nguy hiểm
không thể lường trước được. Nghe nói trước đây từng có một vị nhập mộng
cứu người, vì không biết quy luật trong mộng, cố dùng phép ngay trong
mộng, không những không cứu được người mà còn khiến mộng cảnh vỡ tan, cả hai người đều phải cùng nhau đi xuống Âm ty Hoàng Tuyền…” Manh thiếu
gia đau khổ chau tít mày lại, giọng khản đặc nói: “Thần rất lo lắng, Đế
Quân mặc dù pháp lực vô biên, nhưng giấc mộng của A Lan Nhược lại không
chịu được pháp lực cao siêu, việc này vốn dĩ chỉ có một, hai phần cơ hội sống sót, hai người họ đã ở trong đó nhiều canh giờ rồi, thần lo rằng
Đế Quân và Cửu Ca công chúa phen này lành ít dữ nhiều…”
Tiểu Yến
bị vấp phải một ngọn sóng dưới chân, tiếp lời của Manh thiếu gia, trừng
mắt nói: “Tên Mặt lạnh đó chẳng phải đã nói nhất định sẽ đưa Tiểu Cửu
trở về hay sao?”, hằn học nói tiếp: “Đây là giấc mộng quái quỷ gì mà các ngươi thận trọng không dám động vào, bảo vệ nó như bảo vệ một quả trứng gà mỏng manh dễ vỡ như vậy, mỗ thấy, nếu chọn cách giải quyết nào cũng
lành ít dữ nhiều, chi bằng cứ đập nát nó ra xem hai người kia rốt cuộc
sống chết thế nào. Tên Mặt lạnh kia ngoài pháp lực cao thâm một chút ra
cũng chẳng có tác dụng gì lớn, pháp lực đó vừa hay có thể dùng để bảo vệ cho Tiểu Cửu lúc mộng cảnh tan vỡ, còn hắn, hắn đã sống lâu năm như
vậy, mỗ thấy sống thêm vài năm hay bớt đi vài năm cũng chẳng có gì khác
biệt cả!”
Những lời này khiến Manh thiếu gia cũng có phần dao
động, nói: “Pháp lực của Đế Quân trong giấc mộng của A Lan Nhược quả
thực không phát huy được tác dụng, so với việc hai người bị giam giữ cho tới chết trong giấc mộng, cách làm này mặc dù dốc toàn lực liều một
phen sống mái nhưng nghe ra… cũng có thể dùng được…” Manh thiếu gia suy
cho cùng đã làm quan trong triều gần trăm năm, khả năng quan sát phán
đoán tâm trạng qua lời nói sắc mặt cũng khá hơn Tiểu Yến một chút, mặc
dù trong lòng lo lắng cho Phượng Cửu nhiều hơn, nhưng thấy Liên Tống có
vẻ nghiêng về phía Đông Hoa, vừa dứt lời lại bổ sung thêm một câu:
“Đương nhiên tất cả vẫn do quân tọa định đoạt”.
Hai người bọn họ, một người lo lắng, một người căm hờn, so với hai người đó, Liên tam
điện hạ bát phong bất động (*) lại vô cùng điềm tĩnh, thu dọn lại những
quân cờ đen trắng trên bàn, chậm rãi nói: “Chi bằng chúng ta đánh cược
với nhau xem giấc mộng này có thể giam được Đông Hoa không, thực ra bản
tọa cũng có chút hứng thú. Có điều, ban nãy bản tọa nghe các ngươi suy
đoán, cho rằng pháp lực của Đông Hoa không thể thi triển trong giấc mộng của A Lan Nhược, ngài ấy sẽ không còn cách nào nữa, điều này, bản tọa
lại cảm thấy không tán đồng.”
(*) Trong Phật giáo, “Bát
phong” là chỉ Lợi, Suy, Hỷ, Dự, Xưng, Cơ, Khổ, Lạc. Tứ thuận tứ nghịch
tổng cộng thành tám việc: thuận lợi thành công là Lợi, thất bại là Suy,
phỉ báng sau lưng là Hủy, ca tụng sau lưng là Dự, ca tụng trước mặt là
Xưng, chửi rủa công kích trước mặt là Cơ, đau khổ là Khổ, vui vẻ là Lạc. Giáo lý nhà Phật nói rằng, nếu gặp bất cứ một phong nào trong bát phong đó mà tinh thần không hề bị xao động, đó được coi là “bát phong bất
động.”
Liên tam điện hạ xếp quân cơ vào trong hộp, hờ hững nói
với Manh thiếu gia: “Ngươi cũng được coi là một địa tiên, sách sử của
Thần tộc, hồi nhỏ chắc cũng đã được học qua một, hai cuốn rồi, có nhớ
bảy mươi hai danh tướng dưới trướng Đông Hoa cuối thời hồng hoang mà
sách sử ghi lại không?”
Manh thiếu gia không hiểu ý Liên tam điện hạ nhưng vẫn gật đầu, đây là một đề thi năm xưa mà chàng ta đã từng gặp phải, vì năm đó không trả lời được câu này nên nhiều năm sau vẫn in đậm trong trí nhớ. Nghe nói bảy mươi hai vị danh tướng kia tôn Đông Hoa là
chủ soái, nếu chọn bất kỳ một người nào trong số đó ra, cũng địch được
vài Thiên tướng vô dụng của Thiên tộc thời nay, vô cùng lợi hại.
Liên tam điện hạ mỉm cười khách khí: “Những thần tướng thuở hồng hoang kia
chịu thuần phục dưới trướng của Đông Hoa không chỉ vì ngài đánh trận
giỏi, có thể ngồi vào vị trí bá chủ thiên hạ, nếu chỉ dựa vào pháp lực
vô biên thì không được”, chàng chỉ chỉ tay vào đầu của mình: “Còn phải
dựa vào cái này nữa.”
Nói xong, chàng đưa tay lên, trên không
trung hiện ra một bàn cược, biến ra cây thương Kích Việt – thứ binh khí
luôn mang theo bên người, nhẹ nhàng đặt cược vào Đông Hoa, tươi cười với Manh thiếu gia và Tiểu Yến: “Hai vị, mời đặt cược.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT