Triệu Quốc Đống đồng ý giúp một tay, nhưng không thể lập tức hành động được,
phải chờ một năm rưỡi nữa, chờ cho chuyện Phú Hải lắng xuống mới được.
Đồng ý với cô ta, không phải là bởi vì cảm thấy đáng thương, mà bởi vì
đây là một trong những thủ đoạn của người làm quan. Hai nhà trước kia có giao tình thân thiết, mặc dù vì chuyện kia mà không lui tới nữa, nhưng
nếu lúc này ra tay tương trợ thì người ngoài chỉ có thể nói rằng ông là
người nhân nghĩa mà thôi. Mà đám thuộc hạ của ông cũng sẽ cảm thấy yên
tâm hơn, Lý gia như vậy mà còn có thể giúp một tay, huống chi mọi người ở đây còn là cộng sự với nhau.
Lý Như tuy thất vọng, nhưng vẫn
nhìn thấy được hi vọng trong đó, đã thế còn muốn tranh thủ nhiều hơn,
liền nói: "Nếu phải ở trong ấy lâu như vậy, chỉ sợ ba cháu phải chịu
biết bao nhiêu tội tình khổ sở, hai ngày trước cháu đi thăm ông, thấy
ông gầy đến nỗi không nhận ra được nữa. Đồ ăn đã không tốt, không những
thế còn bị tội phạm cũ bắt nạt, giành ăn xong lại còn đánh đập nữa, quản giám cũng coi như không biết."
"Ban đầu lúc ông ta làm những
việc đó thì cũng nên nghĩ đến hậu quả hôm nay, đấy là tự làm tạ chịu.
Chú cũng chỉ có năng lực làm đến như vậy thôi, nếu cảm thấy không ổn,
trong tay cháu nếu còn có lợi thế xoay người, thì có thể kiện lên cấp
trên để xem xét tiếp." Đúng là lòng tham không đáy, ngay cả Triệu Quốc
Đống đối với tiểu bối này cũng còn thấy bất mãn, cũng may không phải là
con gái của ông, một cái may nữa chính là cô ta không bước vào cửa của
Triệu gia.
"Chú à, cháu không hề có ý này, tất cả đều nghe theo
sự an bài của chú cả." Cũng không tranh thủ được thêm cái gì nữa, vả lại Lý Như cũng hiểu được cái gì gọi là quá cũng không nên, có thể làm cho
Triệu Quốc Đống đồng ý giúp một tay, đã là kết quả tốt nhất rồi.
Triệu Quốc Đống cuối cùng dặn dò thêm một câu: "Quan hệ khơi thông trước đây
không cần phải chặt đứt, ngày sau làm việc cũng dễ dàng hơn, chú Ngô của cháu bây giờ là trưởng trại giam của thành phố ta, cháu đi đến nhà của
ông ấy thăm hỏi đi, nhờ vả ông ấy những ngày này chú ý đến ba của cháu.
Đổi sang một phòng giam riêng biệt, cháu có đến thăm cũng thuận tiện
hơn."
Lão Ngô cũng do một tay ông đề bạt lên, có chuyện tốt đương nhiên là muốn chiếu cố đến cậu ta, thay vì Lý Như như con ruồi không
đầu đem tiền đi rải khắp nơi, không bằng dành tiện nghi cho người của
mình.
Mọi người cũng đều là người hiểu chuyện, trong vòng luẩn
quẩn này ai mà không thông suốt, đại đa số đều hiểu được đạo lý này, chỉ khổ cho những người không có ai chỉ điểm. Triệu Quốc Đống đã bằng lòng
giúp đỡ, Lý gia vì chuyện này, mặc kệ có mất bao nhiêu tiền cũng không
nề hà, quan trọng nhất vẫn là giữ được tính mạng.
Việc chính đã
nói xong, Triệu gia cũng không có ý giữ khách, Lý Như cũng biết mình mới vừa rồi thiếu chút nữa làm hỏng việc lớn rồi, cũng không còn mặt mũi
nào để lưu lại. Thật ra thì nếu người bên cạnh chú ý một chút, sẽ liền
phát hiện tâm tình của cô ta hiện giờ lúc tốt lúc xấu, có chút dấu hiệu
của chứng bệnh u uất tiền sản, nhưng bây giờ không phải lúc có thể để ý
hết đến những chuyện này. Lý Như trong lòng cười khổ, lưu luyến quét một khắp căn phòng này tràn ngập ôn hòa này, cùng hai tiền bối nói lời tạm
biệt.
Chân trước của Lý Như mới vừa đi, bà Phương Di chân sau đã
nói: "Làm gì mà phải giúp bọn họ, ai cũng đều là lang sói cả, nói không
chừng ngày nào đó trở về cắn lại chúng ta ấy chứ."
Triệu Quốc
Đống đưa mắt nhìn bà một cái, sau đó cầm tờ báo lên giũ ra, cũng không
nhìn bà mà nói: "Bà thì biết cái gì, đây là làm cho người khác nhìn vào. Chuyện của Phú Hải chuyện dính dáng đến không ít người, cũng có rất
nhiều người săm soi, nếu không có phong đọ như thế thì về sau ai còn tin phục mình nữa."
Mặc dù Phương Di cũng đi làm ở cơ quan nhà nước, nhưng cũng không tiếp xúc với những chuyện chính trị này, bà làm ở
phòng hành chính của chi cục thuế nếu trong phòng làm việc mà lục đục
đấu đá nhau thì chính là chuyện lớn rồi.
"Không hiểu! Chỉ có
những người làm quan như ông mới tính toán nhiều như vậy thôi, dù sao
cũng phải nhớ kỹ một điểm, phải lấy bản thân mình làm trọng." bà Phương
Di lo lắng nói.
Triệu Quốc Đống nặng nề trả lời: " Làm quan cũng
có quy tắc của nó, muốn làm được mà không nhiễm nước bùn thì sẽ phải
học cách cùng nước bùn thông đồng làm bậy, nhưng vẫn còn có thể để cho
mọi người tin phục khâm phục. Tôi đây cũng đã lâu năm rồi cũng không
muốn rạch ròi quá hoặc là đứng cao hơn một bậc, làm quan ở thành phố này nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn muốn làm được chút gì đó cho dân, về
sau khi về hưu sẽ để lại được trong lòng dân tiếng tốt, không bị lưu
tiếng xấu là được."
Lúc này Điền Mật Nhi và Triệu Phương Nghị
thấy Lý Như đi, cũng xuống lầu, vừa đúng nghe được lời này của Triệu
Quốc Đống. Điền Mật Nhi từ khi trọng sinh, cũng không có nguyện vọng gì
to lớn như tạo hòa bình cho thế giới, hay tạo phúc cho loài người, nhưng những chuyện tốt mà khả năng mình làm được cũng sẽ làm. Như việc giúp
đỡ học sinh nghèo, trợ giúp người già mẹ goá con côi, cứu trợ tàn tật,
mặc dù không thể làm được tất cả nhưng những việc thiện đó sẽ không xá
gì. Vì dân chúng, đây là một từ ngữ vô cùng xa lạ không thể chạm tới
trong cuộc sống của cô, Triệu Quốc Đống làm cả đời quan, không phải nghĩ tới bản thân mình có thể đạt được cái gì, mà nghĩ tới cuối cùng vì dân
chúng làm được chuyện gì. Điều này cũng đủ để chứng minh tiền mọi người
đóng thuế sẽ không bị lãng phí. Không giống một số quan chức, ăn máu
thịt của người dân, ăn tiền của nhân dân, còn ngủ với con gái của dân,
cuối cùng gây ra họa hại người dân phải kêu cha gọi mẹ.
Huống chi Triệu Quốc Đống còn là cha chồng của cô, Điền Mật Nhi cảm thấy nên dùng kiến thức của đời sau giúp ông một chút, dân chúng cũng được hưởng lợi, hai bên cùng có lợi. Cô liền cẩn thận suy nghĩ rồi nói: "Khu công
nghiệp ở Thành Đông bỏ hoang lâu như vậy, ở đó bây giờ toàn là cỏ dại
mọc lan tràn, nếu cha có lòng làm chút gì đó, không bằng khai phá chỗ
này trở thành khu công nghiệp mới. Cho những công ty có thực lực nhiều
chính sách ưu đãi, để bọn họ vào đó xây dựng khu công nghiệp, như vậy
không chỉ có thể kéo tỉnh thành phát triển, mà còn có thể giải quyết vấn đề việc làm cho người dân."
Khu công nghiệp mới phải nhiều năm
về sau mới có, nếu đi tiên phong trước mấy năm, tin rằng đối với sự phát triển của tỉnh thành chỉ có lợi chứ không có hại. Hiện tại ở một số
thành phố cũng bắt đầu có cái ý tưởng này, chỉ là còn chưa có tạo nên
bước đột phá mà thôi.
Triệu Quốc Đống làm quan nhiều năm, ngẫm
nghĩ một chút liền thấu hiểu, mặt đầy mừng rỡ, nói: "Không hổ là sinh
viên tài cao, không phí công đọc sách! Đề nghị này rất tốt, chỉ là
phương diện chi tiết còn phải thương thảo nhiều mới có thể xác định được có nên hay không."
Nghĩ ra sáng kiến sẽ phải làm ngay, Triệu
Quốc Đống liền gọi điện thoại thông báo cho thư ký đi họp, nắm chặt thời gian đem chuyện này chứng thực ra sao. Khai phá một khu công nghiệp mới là chuyện không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành, ông muốn
dùng hết sức của mình trong lúc còn đang đương chức, tạo nên thành tích
lớn nhất.
Điền Mật Nhi dĩ nhiên biết khu công nghiệp mang tới
nhiều điều tốt, sau này tỉnh thành cũng sẽ tập trung phát triển ở Thành Đông, những khu còn lại đều cấm xây dựng nhà máy. Đối với những công ty đầu tiên gia nhập khu công nghiệp mới đều được hưởng các chính sách ưu
đãi từ chính phủ trong nhiều năm, lúc mới bắt đầu cũng có rất nhiều công ty ở bên ngoài ngại phiền toái, sợ tổn thất khi chuyển địa điểm sang
địa phương khác, nhưng sau lại hối hận đến ruột cũng xanh mét rồi. Dù có muốn nhưng cũng đã chậm, cho dù cũng được hưởng thuế ưu đãi, nhưng so
với khi vừa mới bắt đầu quả là một trời một vực, cô cũng vội vàng muốn
dành lợi thế cho công ty của nhà mình liền nói: "Cha, nếu kế hoạch phát
triển khu công nghiệp này thật có thể áp dụng, cha phải ưu tiên cho tập
đoàn Điền Viên của chúng con đấy nhé, còn phải cho chính sách ưu đãi
nhất nữa!"
Triệu Quốc Đống cũng nghĩ thầm rốt cuộc cũng là con
cháu của cán bộ nên tính giác ngộ cũng cao, đối với công việc của ông
đều luôn luôn ủng hộ.
Sau khi khu công nghiệp mới được xây xong,
tập đoàn Điền Viên chính là công ty đầu tiên gia nhập, trở thành nhân
vật dẫn đầu, chính phủ địa phương đối với tập đoàn Điền Viên cũng có ủng hộ rất lớn. Dĩ nhiên đây là chuyện của sau này, bây giờ tạm thời không
đề cập tới.
=== =======
Tại đoàn tăng cường của Quân khu,
Triệu Phương Nghị vừa nói xong chính sự với chính ủy liền tán gẫu sang
một số chuyện khác, Thẩm chính ủy lớn tuổi hơn anh, trong nhà còn có một thằng nhóc quậy phá đang học sơ trung, vừa nhắc tới liền khiến cho anh
ta đau đầu không dứt. Đối với người sắp làm cha như Triệu Phương Nghị
liền tự nhiên truyền thụ mấy chiêu giáo dục con mà mình rất tâm đắc, bọn trẻ này từ lúc còn bé phải được rèn luyện đưa vào quy củ nếu không càng lớn càng không quản được.
Triệu Phương Nghị liền giật mình, cảm thấy cũng có lý, bản thân liền hạ quyết tâm rèn luyện cho bọn trẻ quyết không lưu tình.
Sáng sớm, trời vừa hừng đông, Điền Mật Nhi liền bị anh gọi dậy, mặc kệ có
nghỉ ngơi được hay không cũng phải đứng lên dọn dẹp lưu loát rồi đi vận
động.
Ngủ sớm dậy sớm đối với thân thể rất tốt, chính mình có lợi nên Điền Mật Nhi liền nhịn.
Hết giờ làm, đi về nhà cô liền vội vàng nằm ở trên ghế sofa cho giãn lưng
giãn cốt vì sau khi mang thai lưng rất hay bị mỏi. Triệu Phương Nghị
nhìn thấy, liền nghiêm mặt ra lệnh: "Ngồi thẳng, chân cũng phải nghiêm,
để tay lên đầu gối. Đứng cũng không được đứng dạng ra, ngồi cũng không
được ngồi dạng, một chút quy củ cũng không có."
Cái này cũng
đúng, ở phòng khách mà nằm như thế quả thật rất khó coi, cô cũng không
chấp nhặt với anh nữa, liền quay về nhà ở trong thành phố.
Lúc ăn cơm, bà Phương Di đem một vài món ăn có dinh dưỡng tốt, đưa đến trước
mặt của Điền Mật Nhi, vì Điền Mật Nhi ăn cơm cũng không nhiều, nên bà
liền muốn khuyên con dâu nên ăn nhiều một chút: "Ăn thêm cái này đi, mẹ
cố ý làm cho con đấy, mẹ với dì Vương mới học được, làm như vậy cũng
không tanh chút nào đâu."
Triệu Phương Nghị cảm thấy ăn như vậy
là không được liền nói: "Không được kén ăn, phải cho em ở trong những
năm thiên tai, bị đói hai ngày xem còn kén chọn được nữa không." Nói
xong, liền gắp một miếng gan heo cho cho cô, Điền Mật Nhi ‘ọe ’ một
tiếng liền nôn cả ra.
"Mẹ! Mẹ xem anh ấy kìa! ~~~" Điền Mật Nhi lập tức nổi giận.
Phương Di tím mặt lườm con trai, Triệu Phương Nghị nào biết hậu quả nghiêm
trọng như thế, liền cười ha ha, nói: "Anh nghe Thẩm chính ủy nói phải
rèn dũa đứa bé từ khi còn nhỏ để tạo thành thói quen, không phải em cũng nói phải giáo dục chúng từ nhỏ sao?"
Toát mồ hôi, cái người này
không phải muốn dạy con từ bé mà hành hạ cả mẹ nó đấy chứ. Cha mẹ trẻ
cái gì cũng không hiểu, đối với con của mình kỳ vọng rất cao, cái gì
cũng muốn cho đứa bé thứ tốt nhất. Nhưng đứa bé còn nhỏ làm sao đã hiểu
được, cha mẹ phải chịu trách nhiệm phân biệt thật tốt xấu cho chúng.
Giống như Triệu Phương Nghị vậy, cũng mắc bệnh này của người làm cha,
người ta mới nói thế mà đã thực hiện ngay rồi. Đường đường là Trung tá
đoàn trưởng, thì ra cũng có khi thiên về cảm tính như thế.
Trở về trong đoàn anh hung ác làm thịt Thẩm chính ủy, đem chai rượu mà anh ta
vô cùng trân quý mang ra uống, làm anh ta đau lòng đến dậm chân. Triệu
Phương Nghị nói cho đáng đời, khiến cho Lão tử mù quáng thực hiện theo,
làm hại anh đến bây giờ vẫn phải ngủ ở phòng khách, một nhà từ già đến
trẻ đều nhìn anh không vừa mắt, đều là do anh ta làm hại.
Ngày đó cùng hai vợ chồng Dương Dực ăn bữa cơm chưa được mấy ngày thì Vương Văn Tĩnh liền gọi điện cho Điền Mật Nhi, nói là mấy bộ quần áo mới lấy về
rất thích hợp với phụ nữ có thai. Bây giờ trong nước vẫn còn chưa thịnh
hành quần áo dành cho bà bầu, mang thai lớn một chút sẽ mặc áo rộng
thùng thình trông cũng không được đẹp lắm, Điền Mật Nhi vừa nghe cũng
thấy động lòng.
Cũng đúng vào ngày nghỉ nên cô bèn dẫn tiểu Ngụy
Tỳ, ngẫm nghĩ một chút lại lên trên lầu cầm hai thếp tiền cho vào trong
túi xách, bảo tài xế đưa bọn họ đến trung tâm chỗ Vương Văn Tĩnh mở cửa
hàng.
Cửa hàng cũng không lớn, nhưng được bài trí rất tốt, rất
phù hợp với ánh mắt đời sau của Điền Mật Nhi. Vương Văn Tĩnh thấy cô tới liền nói nhất định phải cùng nhau ăn một bữa cơm, từ chối không được,
không thể làm gì khác hơn là tìm một nhà hàng người bạn nhỏ ưa thích tùy ý ăn một chút.
"Chuyện của Phú Hải đối với cô có ảnh hưởng gì
hay không." Điền Mật Nhi hỏi, những vụ buôn lậu gì đó ở tỉnh thành này
phần lớn đều có liên quan đến Phú Hải.
Vương Văn Tĩnh khinh miệt
khẽ hừ một tiếng, căn bản không nhìn trúng Phú Hải, nhưng cũng không
tiết lộ ra đường dây mà mình lấy hàng, liền trả lời: "Tí nữa cho Ngụy tỳ thử chút quần áo trẻ em nhập từ nước ngoài, trong nước cũng không có
đâu."
Áo khoác ngoài mang phong cách Anh, kết hợp với bộ quần áo
mùa thu ở bên trong quả thật nhìn rất thời thượng, tiểu Ngụy Tỳ mặc vào
trông rất có dáng, Điền Mật Nhi nhìn một cái liền thích ngay. Liền hỏi
cô ấy xem bộ này nhiều tiền, Vương Văn Tĩnh sống chết không lấy tiền, cô ấy còn chọn vài cái áo có eo cao cùng với hai áo khoác mỏng mặc bên
ngoài đưa cho cô. Cô ấy nói không lấy tiền, nhưng sau này cô cứ cố trả
nên mới nhận tiền nhưng chỉ lấy bằng giá gốc thôi. Làm cho Điền Mật Nhi
rất ngại, liền lấy thêm một cái túi rất đắt, để lại tiền theo như giá đã ghi rồi dẫn đứa nhỏ bỏ chạy.
Bây giờ Điền Mật Nhi vốn cũng nhìn
những cái túi này không thuận mắt, vì ở đời trước cô cũng không có thiếu những thứ như thế này, vốn muốn đến chỗ người quen để ủng hộ, không
muốn chiếm tiện nghi của người ta, nếu Triệu Phương Nghị mà biết thì
cũng sẽ nói cô cho xem. Cái túi này vừa khéo là vài năm sau sẽ trỏ thành những xa xỉ phẩm, kiểu cũ còn tăng giá trị lên mấy lần, mua về thì cho
mẹ chồng dùng, nếu bà không thích thì cất đi cũng được.
Lúc trở
về Điền Mật Nhi liền kể cho Triệu Phương Nghị nghe, cũng thắc mắc Vương
Văn Tĩnh này sao tự nhiên lại tốt với cô như vậy, Triệu Phương Nghị liền nói: "Đội hình sự hình như muốn nâng đỡ Dương Dực, nhưng Dương Dực lại không nói với anh, nhưng đoán chừng cũng có ý này, nếu không sao lại
tìm em làm gì chứ."
"Quan hệ cũng rất tốt, về chuyện này , em thấy Dương Dực càng ngày càng không mạnh mẽ rồi." Điền Mật Nhi rất phản cảm nói.
Triệu Phương Nghị liền đáp: "Ừ, cha mới đầu còn muốn bồi dưỡng cậu ta, nhưng
mà cậu ta lại không tỏ thái độ của mình sẽ theo phái nào, các phương
diện đều không muốn đắc tội. Tuy rất cố gắng đấy nhưng cũng không dám sử dụng cậu ra. Chỗ của cha cũng đã có người ứng cử, sau này hai vợ chồng
Dương Dực có dò xét, chúng ta cũng đừng nói cái này ra."
Cô cũng
biết vậy, chỉ là còn có chuyện vẫn thấy thật tò mò: "Vương Văn Tĩnh hình như không có dây dưa đến Phú Hải, anh nói thử xem quan hệ kia của cô ấy ở đâu ra chứ?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT