Tiểu Ngụy Tỳ là một cậu bé hoạt bát, thông minh khiến người ta yêu thích,
mặc dù nhân phẩm của mẹ nó vẫn đang nằm trong vòng tranh cãi, nhưng cũng không thể không nói cô ta giáo dục con mình cũng không tệ. Hơn nữa sau khi trải qua biến cố lớn như vậy, lại càng đặc biệt sẽ để ý đến ánh mắt của người khác, nhìn dáng vẻ cẩn thận lấy lòng của nó mọi người không
khỏi chua xót trong lòng.
Cách học kỳ mới còn có mấy tháng, Triệu Phương Nghị và Điền Mật Nhi đều phải đi làm, thằng bé mặc dù hiểu
chuyện, người lớn rất ít phải quan tâm, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ,
sợ để một mình nó ở nhà sẽ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Bởi
vì sợ thằng bé chơi quen, quay đầu lại đi học nhất thời không thích ứng
kịp, nên khi nó quen thuộc với hoàn cảnh mới, Điền Mật Nhi liền đưa đi
học trước một chút. Không đưa đến quân khu mà đưa đến lớp học sơ khai
của trường tiểu học, sau này sẽ tiếp tục học lên lớp trên, cũng coi như
để cho nó quen thuộc trước với hoàn cảnh.
Tuy nhiên có thể là ở
trong bộ đội đã quen, Ngụy Tỳ là một thằng bé rất khỏe mạnh, dĩ nhiên
cũng bị những tên lính thối kia tiêm nhiễm vào đầu nhiều thứ. Luôn tin
vào việc kẻ mạnh chính là vua, mọi chuyện tốt nhất phải dùng quả đấm để
nói chuyện. Trước kia lúc ở bộ đội mọi đứa bé trong các gia đình ở đây
đều going như nhau, nói được không đến hai câu liền lăn xả vào nhau đánh đến mày chết tao sống, nhưng sau đó lại vẫn chơi với nhau, chia sẻ đồ
ăn vặt cho nhau. Nhưng những đứa trẻ trong thành phố lại không giống như vậy, được nuông chiều đã quen, chưa từng gặp qua người ngang ngược như
vậy bao giờ, đứa trẻ nào hơi có tính khí kênh kiệu như hoàng đế thì tất
cả đều bị tiểu Ngụy Tỳ đánh cho kêu cha gọi mẹ .
Cũng may là nó
rất thích giáo viên của mình, Điền Mật Nhi mang cho nó đồ ăn vặt thì
trước tiên luôn mang tặng cho thầy giáo nếm thử một chút, chỉ là thầy
giáo cũng không tham một miếng ăn này của nó, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này
quá hiểu chuyện, quá làm cho người khác ưa thích rồi, dáng dấp còn trắng trẻo sạch sẽ lại đáng yêu tuy hơi bướng bỉnh một chút. Những lúc như
vậy cũng không trục xuất về nhà, chỉ hung hăng tố cáo vài tội của nó với Điền Mật Nhi mà thôi.
Đừng nhìn cả đám học sinh nam đều bất bình thề sống chết phải đấu tranh với nó nhưng trái lại các cô gái nhỏ trong lớp lại luôn ngưỡng mộ cậu bé, mỗi khi Điền Mật Nhi đến lớp học đón nó
về thì luôn có không ít Lolita ngọt ngào chào hỏi với cô. Có không ít
phụ huynh còn nói con của mình về nhà thường hay kể Ngụy Tỳ thế này,
Ngụy Tỳ thế kia, Ngụy Tỳ hôm nay làm gì , ăn cái gì, lại đánh người nào, cuối cùng còn nói muốn kết thân với nhà cô!
Aiz, mới vừa có được con trai, liền cảm nhận được nhà có con trai sắp trưởng thành rồi.
Lý kiều Dương thì lại đang chuyên tâm chuẩn bị chuyện kết hôn, vô cùng hân hoan chờ làm cô dâu sắp cưới, cô ấy đi làm ở cục thuế, bình thường
cũng có thể tùy tiện đi ra ngoài. Dáng dấp của tiểu tử kia lại khoẻ mạnh kháu khỉnh, lúc mới bắt đầu cha mẹ hai nhà cũng thay phiên nhau trông
nom, sau lại biết thằng bé mới tới đây nên đồ dùng và vật phẩm cũng chưa được đầy đủ nên liền thừa dịp cô chọn mua thì lại mua cho.
Cũng
không biết tiểu Ngụy tỳ có phải có chút tiềm chất của một hoa hoa công
tử hay không hay còn là cái gì, mà các cô bé, các dì, các chị ở lân cận
khi gặp qua cũng rất đặc biệt thích nó. Khi đi theo Phương Di và Vương
Tứ Nhi ra ngoài mua thức ăn, thì người bán hàng cũng sẽ cho thêm một ít
món ăn, lúc cùng Lý Kiều Dương đi mua đồ, còn có thể cho nghĩ kế cho cô, ánh mắt cũng tương đối không tệ.
Thế nên Lý Kiều Dương không thể không yêu thích, còn khiến tiểu Ngụy Tỳ phải gọi mình là mẹ, nếu như
không phải là hai vợ chồng Điền Mật Nhi đều không đồng ý, thì cô sống
chết nhất định sau khi kết hôn đem tiểu Ngụy Tỳ theo họ của mình. Thật
nhiều người đau lòng cho đứa nhỏ này là chuyện tốt, Lý Kiều Dương cũng
là thật tâm thật ý, nhưng đối với đứa bé chung quy lại hoàn cảnh này đối với sự trưởng thành của nó sẽ có ảnh hưởng không tốt. Vốn đã bị mẹ vứt
bỏ, lại bị cha mẹ nuôi đưa cho người khác, trong lòng đứa bé này lớn lên còn có thể phát triển được bình thường không. Cho nên, quan tâm thì
được nhưng dẫn đi thì không được.
Chỉ là nuôi con cùng với giúp
một tay chăm sóc đứa bé so với trước kia cảm giác không giống nhau, tựa
như có gánh nặng ngọt ngào, mặc dù nặng nề nhưng nội tâm phong phú, tiểu Ngụy tỳ để cho cô cảm nhận được cảm giác làm mẹ là như thế nào. Tuy cô
không phải là thánh mẫu, mà là Ngụy Tỳ thật sự làm cho người ta đau
lòng, lại rất hiểu chuyện. Triệu Phương Nghị lại thường không ở nhà, sau khi cô mang thai lại luôn thích ngủ, mọi chuyện trong nhà mà vừa với
khả năng của nó thì đều bị nó cướp làm. Có một lần cô ngủ trưa, thế mà
tiểu Ngụy Tỳ đã làm xong cơm trưa rồi, nhìn món mì sợi mặn nhạt vừa phải trước mặt, lòng của Điền Mật Nhi vừa chua vừa chát, đứa bé ngoan như
vậy tại sao có thể làm cho người ta không thương yêu được đây.
Bọn họ bây giờ chính là một nhà ba người rồi, còn có cục cưng sắp ra đời
nữa, chồng có tiền đồ, con trai hiếu thuận, người một nhà đi ở trên
đường đều khiến cho người khác hâm mộ. Triệu Phương Nghị không phải là
người lộ tâm tình của mình ra ngoài, nên tiểu Ngụy Tỳ đối với anh vừa
sùng bái vừa sợ, nhưng mỗi khi Triệu Phương Nghị về nhà, nó thường làm
bộ như không có chuyện gì ríu rít vây quanh. Còn đặc biệt thích nhìn anh mặc quân trang, có một lần nó len lén nói với Điền Mật Nhi, lúc ba
Triệu mặc quân trang giống y như ba của nó vậy ——
Điền Mật Nhi
mang thai, bà Phương Di liền bảo cô về nhà ở, sợ tuổi cô còn nhỏ không
chú ý được nhiều tình huống. Nhưng điền Mật Nhi không muốn để cho Triệu
Phương Nghị một mình ở quân khu, nhịn nhiều năm như vậy, thật không dễ
dàng mới có thể ra dáng của một đôi vợ chồng bình thường ngày ngày gặp
mặt, nên cô không muốn tách ra.
Không khuyên được người lớn, bà
Phương Di liền mang thằng bé trở về, bản thân Điền Mật Nhi là phụ nữ có
thai, nên việc chăm sóc đứa nhỏ cũng không dễ dàng. Huống chi cô cũng
thật thích tiểu Ngụy Tỳ, bây giờ mà về nhà, ở một mình sẽ rất nhàm chán. Có một đứa bé ở bên người đã quen, nên khi không có nó ở đây cũng cảm
giác rất trống trải.
Điền Mật Nhi ngẫm lại cũng thấy tình trạng
của mình quả thật không quá thuận tiện, cha mẹ chồng ở chung cư hoàn
cảnh lại tốt, lại gần công viên, bên trong có trò chơi thiết bị đầy đủ,
người bạn nhỏ cũng nhiều, Ngụy Tỳ cũng rất thích chơi cùng với bọn
chúng. Lúc cô đi làm thì thuận tiện dẫn nó đi học, tan học thì bà Phương Di hoặc Vương Tứ Nhi sẽ đến đón.
Trước kia việc nhà đều do Điền
Mật Nhi đảm nhiệm, hiện tại tình huống của cô rất đặc biệt, Triệu Phương Nghị hình như cũng thông suốt, cũng biết đau lòng vợ mình rồi. Nghe nói phụ nữ có thai ăn uống phải có nhiều dinh dưỡng, lúc sáng sớm liền lái
xe đến trại nuôi bò mua sữa, một đĩa trái cây các loại đã được bổ sẵn,
vừa mới bắt đầu là trứng luộc. Sau này Điền Mật Nhi bắt đầu kén ăn, anh
học cách làm trứng hầm cách thủy, trứng chưng, trứng chiên, đầu tiên
trứng gà còn không ra hình dáng gì, nhưng luôn có thể mở rộng khẩu vị
cho Điền Mật Nhi. Sau đó quét nhà lau sàn xong mới đi, Điền Mật Nhi mang thai không ngửi được mùi dầu mỡ, buổi tối trước tiên Triệu Phương Nghị
phải đem các loại nguyên liệu xử lý tốt, dưới sự giảng giải quá trình
nấu của Điền Mật Nhi thì một lúc sau Triệu Phương Nghị mới khai đao vào
bếp.
Có thể nghĩ, tài nghệ ba mươi năm không được thực hành của
anh chỉ có thể dùng một từ ngữ để hình dung đó là —— Loạn. Chỉ là Trung
tá đại nhân của chúng ta là ai cơ chứ, chuyên môn chính là dẫn binh đánh giặc, tổng kết sau mỗi lần chiến đấu sẽ rút ra bài học xương máu cho
những cuộc chiến tiếp theo. Mặc dù mỗi báo cáo lại rút ra đạo lý rõ
ràng, nhưng dầu trong chảo lại đang nổ lốp bốp làm cho đầu óc từ trước
đến giờ vẫn tỉnh táo làm kiêu ngạo liền bắt đầu mơ hồ. Nhớ ngày đó anh
mang theo một liên đội bị một đoàn kẻ địch vây đánh mà mặt vẫn không
đổi sắc tỉnh táo chỉ huy, nghĩ ra đối sách, hiện tại sao có thể bị một
cái chảo dầu nho nhỏ dọa sợ được.
Lúc bắt đầu tay chân còn luống
cuống, giống như kiến bò trong chảo vậy, dần dần cũng càng ngày càng
thuần thục, phải nói tình huống của Điền Mật Nhi như thế thì thật ra có
người ở bên cạnh đã là tốt lắm rồi. Tuy vậy hai người đối với cuộc sống
tràn đầy thú vị như vậy cũng thấy hài lòng, cũng coi đây là một điểm nhỏ tình thú trong cuộc sống bận rộn này.
Cơm tối, hai món mặn một
món canh, mặc dù không đủ tiêu chuẩn, nhưng cũng có thể ăn được. Hiện
tại Triệu Phương Nghị đã tìm được một chút chuyện nhà làm niềm vui thú,
chọn lựa nguyên liệu nấu ăn cũng nằm trong số đó, mỗi lần anh đều có thể chọn được thịt và rau củ quả tươi ngon nhất, Điền Mật Nhi vẫn luôn muốn anh truyền thụ kinh nghiệm mà cô rất tâm đắc này!
Rừng sâu núi
thẳm, lương khô sao có thể thỏa mãn được lòng của con người, họ vượt qua thử thách hoàn toàn bằng kỹ năng dã ngoại sinh tồn. Có lúc ở nơi khỉ ho cò gáy, trong rừng trừ đất ra toàn là cỏ dại, còn không bằng trong núi
sâu vẫn bắt được con rắn độc, côn trùng hoặc chuột để ăn. Có lúc phải đi qua rừng hoang vu, có nhiều dã thú, khắp nơi đều là cây quả dại, đương
nhiên là vẫn có thể ăn được. Kinh nghiệm nhiều, nên mắt liền tinh thông
là đúng rồi, heo khi nào giết cũng có thể đoán được tám chín phần.
Khói dầu đã tản bớt đi, thì lúc này Điền Mật Nhi cũng tan việc về đến nhà.
Cho dù thức ăn của Triệu Phương Nghị làm không có hương vị, nhưng hiện
tại nghĩ đến đã thèm, buổi trưa phải ăn cơm ở căntin của trường học, mặc cho các đầu bếp dốc sức làm đồ ăn ngon ra sao nhưng khi cô nếm thử đều
thấy không bằng rau cải hương chồng mình xào. Bình thường ăn sáng đều ăn rất no, buổi trưa chỉ ăn qua loa thôi, chủ yếu là ăn nhiều trái cây quả vỏ cứng ít nước, buổi chiều không có việc gì liền trở về sớm một chút
chờ cơm tối.
Hôm nay đi họp, tối mới về đến nhà, đói đến mức có
cảm giác đa bụng dán vào da lưng, cục cưng trong bụng cũng đang mãnh
liệt kháng nghị. Vội vàng rửa tay thay quần áo, sau đó ăn trước một bát
canh trứng rau chân vịt....! Trước kia sao cô lại không phát hiện rau
chân vịt canh cho hành lá cắt nhỏ lại ngon như vậy liền ăn thêm một bát
nữa.
Triệu Phương Nghị lại xoay người vào phòng bếp bưng canh!
Cà vạt màu xanh lá cây có gắn quốc huy màu đỏ tiện tay đặt ở trên đầu tủ,
có thể vì về vội nên còn chưa kịp thay quần vận động màu đen bình thường hay mặc ở nhà cùng với áo sơ mi màu xanh lá cây. Chỉ đem áo khoác quân
trang cởi ra, trên người đeo thêm một cái tạp dề hoa nhí màu hồng có
viền ren, trên người vẫn còn mặc quần lính cùng áo trong quân phục, ống
tay áo tùy ý kéo lên, cánh tay chắc chắn ngăm đen cùng bàn tay đầy vết
chai đang thận trọng bê bát canh ra.
"Hôm nay anh cũng phải họp,
vốn muốn gọi em trở về nhà mẹ ăn trước đi, ai biết được em so với anh
còn về muộn hơn." Triệu Phương Nghị nói.
"Cha đi học rồi, mẹ mang theo tiểu Ngụy Tỳ đến nhà bạn ăn cơm, lại nói qua lại ép buộc cũng
phiền toái!" Điền Mật Nhi miệng còn đang mải ăn canh rau chân vịt, nghỉ
xả hơi mới trả lời chồng mình.
Điền Mật Nhi cầm đũa lên, nhìn món ăn của hôm nay, nạm bò hầm cách thủy với quả hồng, tôm tươi bóc nõn xào bầu non. Gắp một miếng, ừhm, chín mười phần rồi. Cũng không bị cháy. Đồ ăn hết sức hoàn chỉnh. Dinh dưỡng phối hợp cũng rất tốt. Màu sắc cũng
rất ưa nhìn. Khẩu vị thanh đạm, miễn cưỡng có thể gọi được là tốt, không biết nghe ai nói phụ nữ có thai phải ăn nhạt hơn bình thường nên Triệu
Phương Nghị kiên quyết nấu như vậy. Kỹ thuật cắt rau thật hoàn mỹ, gần
như là đều tăm tắp.
Đối với kỹ thuật cắt rau này cảu Triệu Phương Nghị, Điền Mật Nhi cực kỳ hâm mộ, nhìn rất say mê. Tư thế đẹp trai, động tác lưu loát, vẻ mặt lại còn lanh lùng. Cho dù là cắt nhỏ hay là cắt miếng, hình tròn hay còn hình
khối, nếu nhìn bằng mắt thường, trên căn bản không có gì khác biệt. Một
hàng đều tăm tắp nằm trên tấm thớt, tựa như đang nghiêm chỉnh huấn luyện binh lính vậy. Trái cây gọt còn xinh đẹp hơn, vỏ trái cây mỏng cứ như
trong suốt vậy, một chút cũng không lãng phí, cuối cùng còn có thể tạo
hình nữa. Hai ngày trước, cô không muốn ăn, Triệu Phương Nghị cắt gọt
nào là hình con thỏ, rồi lại hình bông hoa nên dụ được cô ăn thêm được
không ít thứ. Dĩ nhiên là anh không dùng dao thái, vẻ đẹp trai lạnh lùng khi dùng dao thái, không nghĩ tới khi Trung tá đại nhân dùng dao găm
cũng đẹp như vậy!
Lưỡi dao sắc bén, lóe lên ánh lạnh, Triệu Phương Nghị cấm chỉ cô tiếp xúc, sợ cô làm mình bị thương.
Có một ngày, cô chợt nghĩ đến cái gì đó liền hỏi anh: "Cái dao này đã dính qua máu người chưa?"
Triệu Phương Nghị đang đánh bóng dao găm, ngón cái cùng ngón trỏ khẽ nhúc
nhích, dao găm ở trong tay chính xác cắm vào trong bao da.
"Không có! Con dao kia tham gia chiến đấu đang được bày trong tủ, ở đại đội cũ đưa cho chiến hữu làm kỷ niệm rồi ! Còn con dao này là cái mới được
cấp, trừ máu gà ra thì còn chưa có gặp qua máu đỏ đấy." Ý là hai con dao trước nhất định là có dính qua, còn cái này thì vẫn chưa. Chỉ là giọng
nói rất tối tăm, có cảm giác như người có tài nhưng không gặp thời vậy,
xã hội hòa bình rồi, chỗ nào có nhiều trận chiến như vậy để cho anh đánh đây.
Vốn Điền Mật Nhi vừa thả lỏng một chút, nhưng nghe được câu sau của anh thì nhất thời cảm thấy lành lạnh đến buồn nôn. Ban đầu cứ
nghĩ con dao này là vật trừ tà chỉ để trưng bày thôi, thì ra là cũng đã
từng có tác dụng dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra. Chiến tranh mà, lúc ấy Triệu Phương Nghị làm lính tiên phong, có thể từ trên chiến trường trở
về, thì dao trên người sao có thể không nhuốm máu được. Cái làm cho cô
không chịu nổi chính là ở đại đội trước đây anh đã dùng con dao kia để
gọt trái cây cho cô ăn! Triệu Phương Nghị trước đây ở trong đại đội đặc
chủng, đặc biệt thi hành những nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, nếu nói không nguy hiểm đến tính mạng thì ai mà tin nổi.
Hiện tại cô chỉ cần
Triệu Phương Nghị không đem kỹ thuật dùng dao, dùng sức biến thành thói
xấu, phải biết dùng súng giết người trong nháy mắt mới chính là đạo lý! ! Chuyện dẫn binh gì gì đó sớm đã là phù vân rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT