Điền Mật Nhi cũng đã học đại học năm thứ ba rồi, cũng đã hai mươi tuổi, gia
đình hòa thuận, việc học lại thuận lợi. Các bạn cùng lớp đã bắt đầu bàn
tính đến chuyện sang năm đi thực tập, trong trường học lại đã sớm đưa ra cho cô cành ô liu, muốn cô ở lại trường làm trợ giảng. Tinh thông sáu
ngoại ngữ, Anh, Pháp, Nhật, Hàn, Nga, Arab, nhưng cô vẫn đang cố gắng
học tiếng Đức và tiếng Tây Ban Nha để cho đủ tám thứ tiếng, nhân tài như vậy đến chỗ nào cũng đều là vàng khối cả. Hiệp hội ngoại giao cũng hi
vọng Điền Mật Nhi gia nhập, trước đây bọn họ vẫn phải kiêm luôn chức nên rất cần phiên dịch cho các hội nghị du lịch . Nhưng việc làm phiên dịch thường trú cô lại chưa từng cân nhắc qua, mặc kệ nhiều lời mời gọi, cô
vẫn luôn hi vọng đời này có một công việc ổn định. Doanh nghiệp nhà
nướcc so với doanh nghiệp tư nhân vẫn có tình người hơn, đi làm ở doanh
nghiệp nhà nước thì được làm bố nhưng đi làm ở doanh nghiệp tư nhân thì
chỉ được làm con thôi, còn đi làm ở công ty nước ngoài thì chỉ được
xuống đứng hàng cháu. Quay đầu lại tìm công việc ổn định, ngày nghỉ thì
đi du lịch, lượng công việc cũng không lớn khi nói ra so với bên ngoài
còn có thể diện hơn nhiều. Triệu Phương Nghị cũng không hi vọng cô hiếu
thắng, mệt mỏi đến thở không nổi còn không nói, lại còn không chăm lo
được cho gia đình. Nói như vậy mặc dù có điểm ích kỷ, nhưng anh cưới vợ
về chính là muốn đặt ở trong nhà, đàn ông đi ra ngoài chảy mồ hôi, đổ
máu thậm chí liều mạng, cũng chỉ mong có người vợ chờ mình ở nhà, sưởi
ấm trong phòng chờ chồng mình kiếm tiền về là được. Nếu có thể nấu cho
họ một bữa cơm nóng hổi, hâm một bình rượu nóng, pha một bồn nước ấm để
tắm rửa thì càng hạnh phúc hơn nữa.
Điền Mật Nhi cũng đã sớm
kinh qua những chuyện này cho dù biết rõ sẽ đầu rơi máu chảy tuy cũng
muốn xông ra tạo một mảnh trời riêng cho mình nhưng cam nguyện làm chú
gà con dưới đôi cánh của anh, để anh che gió che mưa cho mình. Tính ra
thì hai người kết hôn đã được ba năm, có câu nói như thế này ba năm đầu
nồng thăm – ba năm sau ngứa ngáy tay chân, đoán chừng không áp dụng cho
quân hôn. Thiếu tá đại nhân mỗi ngày đều cùng một đám đàn ông vượt núi
băng đèo mò mẫm lăn lộn , theo như lời của anh nói đến bắt con thỏ hoang cũng CMN là con đực. Khiến cho cô càng thêm cảm thấy chua xót đặt hết
nhiệt tình lên trên người anh, nếu thật sự rảnh rỗi, không bằng đi ra
ngoài chạy mấy cây số, bảo đảm sẽ không còn suy nghĩ lung tung nữa. Điền Mật Nhi trợn mắt một cái, quân nhân quả thật rất đáng tin, nhưng cũng
là tảng đá không thông suốt. Đổi lại hiểu được mong mỏi của phụ nữ phải
cảm thấy vui mừng rồi. Đúng là không có biện pháp, hiện tại nhà cũng có, xe cũng có, sự nghiệp cũng có, bụng no thì lại nghĩ đến XX □, chuyện
thường tình của thế gian mà thôi. Nếu núi không tới dựa ta, ta liền đảm
nhiệm thay chức vụ của núi, ta cũng không phải là loại người bụng đang
đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, đều là vợ chồng với nhau, không nên dè dặt nhiều như vậy. Vào ngày kỉ niệm ba năm kết hôn, Điền
Mật Nhi liền đặt chỗ ở một nhà hàng Tây, muốn hai vợ chồng có thể lãng
mạn một chút.
Bởi vì chịu ảnh hưởng của mẹ mình và bác dâu
nên Triệu Phương Nghị đối với phong cách phương Tây cũng hiểu khá rõ,
nhưng ngại ăn cơm Tây rườm rà, không thể ăn mừng được, nếu không thích
Đông Lai Thuận hay Toàn Tụ Đức thì cũng có thể đến các khách sạn Bắc
Kinh, không phải vất vả lại còn ăn không ngon. Anh nói này mấy chỗ này
cũng rất được, hơn nữa so với đồ ăn tây lại ăn ngon hơn, phong cách của
nhà hàng cũng rất đẹp! Nhưng cái bọn họ cần không phải là ăn cơm mà là
muốn tạo không khí. Kiên quyết bác bỏ ý kiến của anh, còn thay anh chuẩn bị một bộ âu phục, một áo sơ mi tiêu chuẩn, còn thay anh chọn một đôi
khuy măng sét zircon tinh thể. Triệu Phương Nghị cũng tự biết bình
thường vợ yêu của mình vẫn luôn cô đơn, mặc dù ngoài miệng oán giận,
nhưng rốt cuộc vẫn phối hợp. Quân nhân và vận động viên đều là trời sanh vóc người tiêu chuẩn, Triệu Phương Nghị có đôi vai rộng eo hẹp, cao gần một mét chín, cao lớn bản lĩnh nên khi mặc âu phục vào đẹp trai bức
người. Khiến hai mắt của Điền Mật Nhi tỏa sáng, so với bộ dáng bình
thường vẫn giống khỉ chiu từ bùn lên khác biệt một trời một vực, càng
nhìn càng thấy đẹp liền thẳng hướng bổ nhào lên người anh. Triệu Phương
Nghị cũng hả hê, cố nín cười làm bộ trấn định nói: "Cũng bình thường
thôi, anh mặc cái gì mà lại chẳng như vậy." Điền Mật Nhi cũng không
vạch trần anh, cứ để cho anh đắc ý đi . Điền Mật Nhi cũng trở về mặc
lại bộ sườn xám lúc bọn họ kết hôn, đeo vào cổ tay vòng ngọc gia truyền
của Triệu gia, đeo khuyên tai ngọc thạch nạm vàng, búi tóc lên thật cao
rồi cài vào đó một cây trâm bằng sứ. Giống như trở về thời đầu của dân
quốc, trở về hôn lễ ngày đó của bọn họ, làm cho người vốn rất kiên nghị
như Triệu Phương Nghị nhất thời cũng có chút ngây dại.
Theo đó
lại nhớ đến thời gian hai người ngượng ngùng làm quen, cứ mới như ngày
hôm qua vậy mà trong nháy mắt đã được ba năm rồi."Mấy năm này em phải
chịu khổ rồi! Tâm tư của anh đều đặt vào việc huấn luyện ở đơn vị, có
cảm thấy uất ức không?" Điền Mật Nhi nhìn vào gương sửa sang lại dung
mạo, Triệu Phương Nghị từ phía sau ôm lấy hông của cô, cằm đặt lên đầu
của cô nhẹ giọng hỏi. Điền Mật Nhi mỉm cười, vô cùng hạnh phúc ngọt ngào nói: "Có cực khổ gì đâu, nhà ai mà không giống như vậy! Lý tưởng và
khát vọng của anh em luôn luôn ủng hộ! Chỉ là, nói đến uất ức thì có một chút, anh liên tục không nhớ đến ngày kỉ niệm kết hôn lẫn ngày sinh
nhật của em! !" Điền Mật Nhi mang theo chút ít uất ức oán trách, tâm
Triệu Phương Nghị đều muốn biến hóa theo rồi.
Khẽ hôn bên tóc mai của vợ mình, Triệu Phương Nghị nhỏ giọng nỉ non: "Thật xin lỗi, là
anh sơ sót, không phải cố ý, thật sự là không nghĩ tới. Anh cũng không
phải là người lãng mạn , về sau nếu có nguyện vọng hay yêu cầu gì thì có thể nhắc nhở anh, anh nhất định sẽ càng làm càng tốt ." Ha ha, con
người sắt đá của chúng ta cũng nói được những câu dịu dàng như vậy, quả
thật là tiến bộ lớn nhất rồi. Đương nhiên là càng nhiều càng tốt, Điền
Mật Nhi chỉnh lại quần áo cho anh nói: "Em bây giờ đã bắt đầu mong đợi
biểu hiện của anh rồi đấy, yêu cầu của hôm nay là hy vọng ngươi có thể
như một thân sĩ săn sóc bạn gái của mình, có vấn đề gì không? !" Triệu
Phương Nghị cười ha ha, ánh mắt sắc bén liền bị nhu tình thay thế, nhưng ánh mắt sắc bén kia vẫn còn bắn thẳng đến lòng người. Điền Mật Nhi vỗ
trán nghĩ, hai bàn tay đem vẻ mặt của anh sửa sang lại lần nữa rồi nói: "Thân ái, hôm nay yêu cầu là thân sĩ phong độ, tươi cười liền miễn."
Rốt cuộc cũng là thói quen cũ, đối với câu từ phóng túng không thể gật
bừa, lại nói câu quen thuộc: "Thật dễ nói chuyện!" Điền Mật Nhi chợt
nhíu mày, hỏi anh: "Đây chính là thân sĩ phong độ của anh sao? Đối với
thục nữ thần sắc phải nghiêm nghị!" "Cái gì thục nữ với không thục nữ,
em là vợ của anh! Làm thân sĩ cũng không thể không quản vợ. Thôi, nói
lời này về sau chỉ áp dụng cho những ngày kỷ niệm kết hôn và sinh nhật
hoặc là các ngày đặc biệt thì mới hữu hiệu, nếu không thì em sẽ ngày
ngày yêu cầu hếch mũi lên mặt, đề phòng nóc nhà cũng bị em xốc lên."
Có thể đổ thừa một chút hay không, mới vừa nói cái rắm lớn liền đổi ý rồi, Điền Mật Nhi giận đến mức dùng giày cao gót hung ác đá vào bắp chân của anh một phát. Nhưng bắp chân của ai đó rất cứng rắn, người ta cảm giác
gì cũng không có, còn khiến cô phải cởi giày xem một chút xem có phải bị hư rồi không. A! ! ! Có thể để cho anh cút hay không! ! Nhìn thời gian
thấy đã đến giờ, hai người liền lái xe lên đường, hiện tại con người ta
vẫn chưa hình thành khái niệm tiêu xài hoang phí, nên người đến những
chỗ này ăn cơm phần lớn đều là những người không phú thì cũng là quý,
còn có một số người ngoại quốc, tới thưởng thức những thức ăn tươi
ngon, còn những người làm công ăn lương thì không có mấy. Phương thức
ăn uống của mọi người với sau này ưu nhã hơn nhiều, rốt cuộc xuất thân
từ Quan Nhị Đại nên bàn tay đầy vết chai chuyên cầm súng chơi pháo lợi
hại của Triệu Phương Nghị lúc cầm dao nĩa cũng có khuông có dạng.
Cũng may là đã dự kiến từ trước nên Điền Mật Nhi ở nhà nấu cho anh hai đĩa
sủi cảo lớn, đã sớm ăn no vì vậy hiện tại Triệu Phương Nghị hết sức tiêu sái chậm rãi ăn thịt bò bít tết, uống rượu vang đỏ. Một bữa cơm này vô
cùng hoàn mỹ, có tiếng đàn, có rượu đỏ, có người mình yêu, thức ăn ngon, tứ giác vẹn tròn, quả thật vô cùng phù hợp. Cái không được hoàn mỹ duy
nhất chính là gặp phải Quách Minh và Vương Vi, nghe nói hôm nay cũng là
ngày bọn họ quen nhau. Hai đôi mặc dù không cùng nhau ăn cơm, nhưng lúc
đi về phải qua chào hỏi một chút, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy về
mặt đối nhân xử thế bắt buộc phải như vâyk."Chị Vương, bọn em cũng đang
muốn trở về nhà, có muốn cùng không?!" "Cũng được, tiết kiệm được tiền
thuê xe rồi, hai người lái xe tới đây à? !" Đầu năm nay việc thuê xe với các gia đình bình thường còn thuộc về tiêu phí xa xỉ, Vương Vi mặc dù
không có xe của mình, nhưng có thể gọi xe bên ngoài. Về tiền bạc cô ta
cũng không thiếu, chỉ là đối với người đàn ông Triệu Phương Nghị này
tương đối hiếu kỳ, nhớ lúc đầu gặp mặt ở trên xe lửa hình như người bên
cạnh Điền Mật Nhi chính là người này, sau này lại nghe được những câu
nói kia của Lý Như thì lại càng thêm hiếu kỳ. Nhớ lúc đó Điền Mật Nhi
nói anh ta là chồng của cô ấy, vậy tại sao hai vợ chồng lại không ở cùng nhau, lại còn có phụ nữ tìm tới cửa nói những lời kia. Điền Mật Nhi còn trẻ như vậy mà đã có nhà, có xe, lại còn luôn một mình ra ra vào vào,
dĩ nhiên làm cho người ta tưởng tượng vô hạn rồi. Hai người bọn họ lại
không quen thuộc đến mức nói chuyện không kiêng kỵ gì, vừa đúng hôm nay
có cơ hội, đương nhiên là muốn tìm hiểu ngọn ngành rồi.
Triệu Phương Nghị lái xe, Điền Mật Nhi ngồi ở ghế lái phụ, hai vợ chồng Vương Vi và Quách Minh ngồi ở phía sau, chỉ chốc lát sau thì đến nhà rồi.
Vương Vi lôi kéo bọn họ vào trong nhà ngồi một chút, Điền Mật Nhi phân
vân không muốn đi đến nhà cô ấy, chỉ đành phải mời cô ấy đến nhà mình
ngồi một chút, Vương Vi dĩ nhiên là sảng khoái đồng ý rồi. Quách Minh
đối với đàn em Điền Mật Nhi này cũng rất thân thiết, mặc dù anh ta không dạy khoa của bọn họ, nhưng cũng có nghe thấy bàn tán về Điền Mật Nhi,
một cô gái thông minh xinh đẹp luôn dễ dàng trở thành trung tâm bình
luận của mọi người. Hơn nữa nghe nói trường học cũng có ý định muốn cô ở lại trường, về sau chính là đồng nghiệp rồi, hai nhà lại còn ở rất gần, xem cách nói chuyện của hai vợ chồng bọn họ cũng không phải là người
thô tục, kết giao chỉ có ích chứ không có hại.
Dù sao cách
nhau cũng gần, điền Mật Nhi về nhà trước thay quần áo rồi bổ quả trong
tủ lạnh sau đó pha trà thơm đãi khách. Triệu Phương Nghị cũng theo khẩu
vị của Triệu gia, phải uống một ca trà đậm, uống không quen trà ướp
hương hoa, nói nó làm mất vị ngon của trà. Trà này là một vị phu nhân
người Pháp tới đây du lịch tặng cô, mùi vị đặc biệt thơm, uống xong sẽ
lưu lại mùi thơm trong miệng rất lâu, Vương Vi uống một hớp liền khen là trà ngon. Quách Minh thì không nói gì, nhìn ra được anh ta xuất thân
trong một gia đình bình thường, đối với việc thưởng trà cũng không quan
tâm lắm.
Đàn ông ngồi với nhau có rất nhiều đề tài để nói,
hai người bàn một chút về thời sự, lại nói đến gần đây các sinh viên ở
thủ đô cũng rất hăng hái biểu tình.
Có không ít người đang âm thầm tổ chức **, rất nhiều thành phần cũng có cả giáo viên tham dự trong đó.
Chuyện này Điền Mật Nhi cũng biết, coi như từ khi lập quốc tới nay việc này
gây chấn động xôn xao trong giới học sinh ** rồi, zfbl**, thủ lĩnh cũng cùng huyên náo vui mừng trong giới học sinh đều để lại trên hồ sơ **.
Trước ở trường học cũng không hay để ý, bình thường cô cũng không tham
gia vào, đoán chừng người ta cũng không tỉn cô nên căn bản sẽ không mời
cô tham gia. Vì chuyện này ông cụ Triệu còn cố ý gọi cô trở về, là gia
đình quân nhân, nhất định phải đề cao giác ngộ. Chỉ là nghe từ lời nói
của Quách Minh hình như cũng có tham gia cổ vũ kích động cho phong trào
** này, căn cứ vào đạo nghĩa, cô uyển chuyển khuyên mấy câu. Triệu
Phương Nghị thân là quân nhân, dĩ nhiên cũng không tán thành loại hình
làm tổn hại đến đoàn kết giữa quốc gia và nhân dân này nên liền dẹp yên
chuyện tình với những lời lẽ nghiêm khắc sắc bén.
Không hài lòng
nên cũng mất hứng tán gẫu, Vương Vi so với Quách Minh nhìn xa hơn, cũng
không tán thành ý tưởng của Quách Minh , nhưng hai người dù sao cũng là
vợ chồng, không thể ở trước mặt người khác làm xấu mặt mũi của chồng
mình nên vội vàng chuyển đề tài, chuyện này chờ sau khi về nhà mới hỏi
chồng mình cho rõ ràng. Vương Vi liền hỏi việc học của Điền Mật Nhi gần
đây như thế nào, chuyện thực tập có cần giúp một tay hay không, sau đó
lại hỏi Triệu Phương Nghị làm nghề gì, sao bình thường cũng không mấy
khi gặp mặt.
Lời nói này, nếu bình thường căn bản chưa thấy
qua bao giờ, bình thường nghỉ phép nếu không phải về với cha mẹ chồng
thì chính là ở lại nhà ở trong đơn vị."Anh ấy là quân nhân, ngày nghỉ
rất ít, bình thường đều là tôi đến thăm anh ấy." "À! Không trách được!
Nhưng mà bây giờ phúc lợi của quân nhân tốt như vậy sao? Tôi thấy cô
cũng đã đổi xe hai lần rồi." Trước đây Điền Mật Nhi đi con Jetta, nhưng
từ khi Điền Dã kiếm được lợi nhuận đã đổi xe kia sang con Nissan cho cô. Xe này thích hợp với phụ nữ hơn, chân ga thắng xe cùng tay lái linh
hoạt hơn dễ dàng điều khiển hơn, hơn nữa kiểu dáng của xe này cũng đẹp
mắt hơn chiếc xe ban đầu mua thanh lý . Vương Vi cũng sửng sốt, không
phải nói cô ấy xuất thân từ nông thôn sao? ! Thì ra là gia thế cũng
không tồi! Xem ra những lời đồn đãi kia thật là bắn tên không đến đích
rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT