Nếu da mặt của Lý Như không dày cũng sẽ không làm những chuyện như vậy cũng không bị xua đuổi như thế. Bốn tiết ngôn ngữ học do chưa có thầy giáo
nên Điền Mật Nhi vẫn ở đơn vị, nhưng cũng muốn về thành phố dọn dẹp nhà
một chút, vừa mới tới lầu dưới, liền bị Lý Như vừa vặn chặn lại. Còn
ngẫu nhiên bị Vương Vi nghe được, sau đó dùng ánh mắt ý bảo rằng tôi sẽ
giữ bí mật nhìn cô giống như cô đã làm ra chuyện sai trái gì vậy.
Vương Vi và Quách Minh chính là hai người năm trước ngồi cùng toa giường nằm
với vợ chồng cô, mà đến tận lúc nửa đêm mới lên tàu, họ cũng mua một căn nhà đối diện với căn nhà của Điền Mật Nhi, hôm dọn nhà vừa lúc gặp phải bọn họ, Quách Minh bây giờ đã được giữ lại trường làm giảng viên! Vương Vi lúc kể lại chuyện này vừa kiêu ngạo lại vừa tự hào!
Đúng vậy, có thể trong đám nhân tài đông đúc ***** thi triển hết tài năng của
mình, thật sự làm cho người ta theo không kịp sự ưu tú đó, nhưng ở
trường học thật sự chưa từng nghe qua có vị sư huynh nào xuất sắc như
vậy, Điền Mật Nhi không khó cũng liền đoán ra được trong chuyện này có
sự nhúng tay của gia đình Vương Vi. Trong triều có người làm quan, người không có tiền thì cửa không mở, giáo dục tuy là thanh khiết, nhưng
không phải là không nhiễm một hạt bụi nào.
Thời này người ta còn
chưa có thịnh hành việc đi đến quán cà phê hay quán Bar để giải trí,
Điền Mật Nhi lại không thể giả làm thần tiên cố làm ra vẻ thân thiết,
hoan nghênh cô ta đến nhà mình làm khách được.
Hai người cứ như
vậy đứng ở dưới lầu nhìn nhau, vẻ mặt Lý Như rất tiều tụy, cặp mắt sưng
vù vô hồn, vô cùng ai oán nói: "Cầu xin cô trả A Nghị lại cho tôi! Cô
còn trẻ như thế, lại thông minh, có hàng tá đàn ông tốt để cho cô lựa
chọn. Tôi chỉ có một mình A nghị mà thôi, rốt cuộc cô coi trọng Triệu
gia cái gì? Tiền sao? Cô muốn bao nhiêu, tôi cho cô!"
Điền Mật
Nhi trong lòng vô cùng ngán ghét, đây được coi là cái gì! Phản công
ngược lại sao. Con người ta nếu biết nhục thì sẽ không bao giờ làm như
thế, chung quy lại cô ta cứ như oan hồn quấn quít không rời cũng không
phải là biện pháp.
"Chị Lý Như! Dù cho Triệu gia có cái gì, tôi
chỉ biết tôi là con đâu của Triệu gia! Triệu Phương Nghị là người đàn
ông của tôi, anh ấy có giàu hay nghèo, có thấp hèn hay cao quý thì cả
đời này tôi cũng sẽ đi theo anh ấy, tôi không giống như chị, đứng núi nọ nhìn núi kia. Cũng xin chị Lý Như nhớ rõ cho, tôi mới chính là người vợ mà Triệu Phương Nghị cưới hỏi đàng hoàng. Người thứ ba muốn tới phá
hoại gia đình của người khác mà lại dùng lời lẽ khí thế hùng dũng như
vậy được sao, thật không biết là ai khuyến khích cho chị, để cho một
người chưa có gia đình không biết xấu hổ mang thể diện ra đánh cược như
thế."
Vốn nghĩ còn điềm đạm nói chuyện nhưng lại bị chị ta chọc
cho giận sôi lên, gặp cảnh cẩu huyết như thế này ra có muốn giả bộ cũng
không được rồi.
"Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, với xuất thân của cô thì cô cho rằng A Nghị sẽ tình nguyện cưới cô hay sao? ! Cũng chỉ vì tôi rời đi nên anh ấy mới tùy tiện chấp nhận mà thôi.
Điền Mật Nhi vẫn rất bình tĩnh, lành lạnh nói: "Tối thiểu thì Triệu Phương
Nghị cũng nguyện ý chấp nhận tôi, nhưng ngay cả chuyện bị bỏ rơi cũng
không thèm chú ý, vậy xem ra trong hai chúng ta người bi ai nhất cũng
không phải là tôi."
Không ngờ cô gái quê mùa này lại khó đối phó
như vậy, Lý Như cắn răng nghiến lợi nói: "Miệng lưỡi bén nhọn! Quả nhiên là xuất thân từ nơi khỉ ho cò gáy mới gian xảo được như vậy."
"Có gian xảo đi nữa nhưng cũng không so được với người thứ ba muốn phá hoại gia đình nhà người khác, chị có biết về sau mọi người gọi thứ người
như thế là gì không! Chính là Tiểu Tam, cách gọi rất thân thiết đấy
không biết chị có thích hay không? ! Tôi cũng không ngại đến cơ quan của cô chú Lý ***** tuyên truyền thay cho chị."
Nghĩ đến việc Lý gia dù không cam tâm nhưng cũng sẽ không muốn đối chọi cùng Triệu gia, lần
này Lý Như tới đây một phần cũng mang trên lưng nhiệm vụ của cha mẹ
mình, lại không được như ý nguyện, mới nói hai ba câu liền bị đánh cho
tơi bời rồi.
Phụ nữ, quả nhiên không thể phạm sai lầm! Mặc kệ
trinh tiết có nghĩa như thế nào, có quan trọng hay không, cũng đủ để cho họ không phải khom lưng mà hiên ngang ngẩng đầu.
Đuổi Lý Như đi, Điền Mật Nhi mặc dù coi như là toàn thắng, nhưng trong lòng vẫn còn
thấy rất khó chịu. Cũng không có tâm tình dọn dẹp phòng nưa, vỗ vỗ ghế
sofa sau đó liền nằm lên. Gặp phải chuyện như vậy, tinh thần thật mệt
mỏi!
Buổi tối phát hỏa với Triệu Phương Nghị bực tức của mình,
chuyện như vậy nhất định phải rung núi dọa hổ đánh phủ đầu, nhưng chủ ý
kia của cô sớm đã bị thiếu tá đại nhân nhìn rõ thấu đáo.
"Về sau
nếu nhìn thấy cô ta thì cứ trực tiếp bảo cô ta cút! Phụ nữ lòng dạ hẹp
hòi như cô ta, có cởi hết đưa đến trước mặt anh cũng không thèm nhìn,
không cần em phải cảnh cáo."
Hừ, biết là tốt rồi, Điền Mật Nhi nói: "Cái này chính là báo động từ xa!"
"Bình tĩnh lại đi, tâm tư này của em anh đã sớm nhìn ra nhưng không muốn vạch trần mà thôi. Chuyện của Lý gia em cũng đừng dính vào, cha đã bắt đầu
xếp đặt rồi, đoán chừng cũng không nhảy nhót được mấy năm nữa đâu."
Đây là có yêu thì mới dính vào chứ, cho dù không muốn cũng có người nhất
định phải kéo cô vào, Điền Mật Nhi thấy thật uất ức. Không phải là thấy
cô hiền nên bắt nạt sao, đều mang điểm yếu của cô ra mà công kích, xem
ra làm người thật sự không thể quá mềm yếu nhu ngược nếu không ai nhìn
vào cũng muốn đè đầu cưỡi cổ cả.
Trước đây cô luôn nghĩ chỉ cần
mình tu tâm dưỡng tính sống thật tốt không đụng chạm đến ai thì cũng đã
không uổng phí đời này rồi, nhưng không phải nghĩ an phận thủ thường là
có thể bình thản sống qua ngày, có rất nhiều ngoại lực và áp lực vô hình tác động vào cuối cùng sẽ khiến cho ước nguyện ban đầu thay đổi. Muốn
không bị ảnh hưởng thì cần có đủ xuất sắc đủ ưu tú để có thể khiến người người tôn kính, tiểu nhân phải ngước nhìn mới được. Nếu như hôm nay cô
có đủ ưu tú thì Lý Như làm sao có cơ hội phỉ báng như thế, cô ta nhắm
vào điểm yếu của cô vì vậy mà không hề sợ hãi, còn không phải là cảm
thấy cô không có quyền, không có tiền, cũng không có thế hay sao. Thứ
duy nhất cô ta đánh mất chính là thái độ của mọi người trong Triệu gia
mà thôi.
Cũng may mà thái độ của tất cả mọi người đều cương
quyết, nếu Triệu Phương Nghị biểu lộ ra một tia tiếc nuối hay lưu luyến
nào thì dù là có bị thương đến cỡ nào thì cô cũng sẽ nhất quyết đoạn
tuyệt với anh. Cô đã suy nghĩ rất kỹ, sau khi sống lại lại một nửa tâm
tư của cô đều đặt hết lên trên người của anh, nếu không được hồi báo thì tất cả mọi kiên trì cố gắng kia của cô còn có ý nghĩa gì nữa chứ.
Cũng bởi vì một Lý Như, mà thời gian này tất cả mọi người đều không được
tĩnh tâm. Triệu Phương Nghị vẫn cảm thấy Điền Mật Nhi tuy hiền hậu đại
lượng nhưng một khi đụng phải chuyện tình cảm đều sẽ thay đổi có chút
không thể nói lý. Nhưng anh vẫn phải nhân nhượng, ai bảo vợ anh vì
chuyện năm xưa của anh mà uống dấm, mang chuyện từ xa xưa ra mà đào bới, móc máy tuy vậy anh lại cảm thấy vui vẻ và hài lòng. Có thể chinh phục
một người phụ nữ mà mình yêu từ thể xác đến tâm hồn, so với việc dốc hết sức lực giết chết kẻ thù trên chiến trường còn cảm thấy có thành tựu
hơn!
Đã là đàn ông thì phải có sức quyến rũ này, trên chiến
trường khiến cho kẻ địch sợ hãi, còn trong nhà phải làm vợ toàn tâm toàn ý với mình.
Chỉ là vừa nói đến vấn đề này lại nghĩ tới Dương
Dực, tiểu tử này gần đây không trở về nhà đã thế lại còn mặt ủ mày ê,
hỏi cậu ta thế nào cũng không nói, làm cho người ta giận đến mức muốn đá bay ra ngoài.
"Ngày mai em đến nhà Dương Dực xem một chút, có
phải đang mâu thuẫn với tiểu Vương hay không, thời gian này tâm trạng
của cậu ấy không tốt." Đứng trên phương diện cấp trên hay bạn bè anh
cũng đều phải quan tâm.
"Anh ấy là chính trị viên, tâm trạng
không ổn định thì làm sao công tác tốt được như vậy sẽ ảnh hưởng đến
công việc hiện tại." Trong lòng cô không muốn dính chuyện nhà của bọn họ nên liền lấy cớ từ chối.
"Chính là sợ cậu ta làm ảnh hưởng đến
công việc nên mới phải đến xem, hiện tại anh còn có thể tạm thời bao
che, nếu mà lãnh đạo tới đây khẳng định là bị xử phạt rồi. Hai ngày
trước huấn luyện bằng đạn thật, thiếu chút nữa là gặp phải sự cố!"
Hai ngày trước anh cùng các chiến sĩ trong đơn vị tiến hành huấn luyện bằng đạn thật, Dương Dực không biết thế nào lại như mất hồn đi vào phạm vi
bắn, nếu không phải kịp thời phát hiện, nếu như tiến vào huấn luyện
chính thức nhất định sẽ bị tên bay đạn lạc. Năm nay đi họp trên bộ, ý
của cấp trên muốn dần dần giao phó nhiệm vụ cho đại đội của bọn họ, hiện tại huấn luyện còn có người quay đầu lại nhìn nhưng trong lúc làm nhiệm vụ nếu cứ lơ mơ như vậy thì không chết mới là lạ.
Điền Mật Nhi
vừa nghe vậy cũng hiểu được sự tình nghiêm trọng, nếu hai vợ chồng cãi
nhau bình thường thì không thể khiến người kia phạm loại sai lầm trí
mạng như vậy, không thể mang tính mạng và tiền đồ của mình ra đùa giỡn
được.
Ngày hôm sau lại trùng hợp là ngày nghỉ nhưng hiện tại
trạng thái của Dương Dực không tốt, sao có thể yên tâm để cho cậu ta độc diễn được, nên sáng sớm Triệu Phương Nghị liền trở về đơn vị.
Tiễn Triệu Phương Nghị đi, Điền Mật Nhi dọn dẹp phòng sạch sẽ tươm tất, lại
đem ga giường vỏ chăn ra giặt sạch phơi lên.Triệu Phương Nghị vốn thích
ăn mì, mà nhà bếp của dơn vị vẫn nấu cơm chủ yếu (Lượng huấn luyện lớn,
ăn cơm sẽ không bị đói nhanh) nên chỉ cần được nghỉ ở nhà cô sẽ làm điểm tâm bằng bột mì. Ngày hôm qua mẹ của chị Trương ở bên cạnh đến chơi,
mang cho ít đặc sản táo đỏ ở quê làm quà, nên cô muốn làm bánh bao nhân
táo hình tam giác.
Cũng đã thu dọn xong mọi thứ, nhìn ra ngoài
đoán chừng đã hơn mười giờ, cô cảm thấy hơi mệt, đổi lại bình thường
liền lên giường nằm ngủ rồi, nhưng hôm nay thân đang mang nhiệm vụ nên
không ngủ được. Giờ này chắc Vương Văn Tĩnh cũng đã thức rồi, liền rửa
tay rồi đóng kỹ cửa lại, đi đến nhà Dương Dực cách nhà cô hai nhà. Nhà
này của họ có một cái sân nhỏ, nhưng trong nhà lại có diện tích lớn, ba
phòng ngủ, một phòng khách, hai nhà vệ sinh. Vừa mới bắt đầu Dương Dực
nghĩ chọn một căn nhỏ hơn của Triệu Phương Nghị, tối thiểu cũng không
thể lớn hơn, nhưng hai phòng trước mặt diện tích đã nhỏ nhất rồi, lại
nói Triệu Phương Nghị cũng không chú ý nhiều như vậy nên Vương Văn Tĩnh
liền chọn căn nhà có diện tích lớn nhất.
Gõ gõ cửa, trong nhà còn có hai quân tẩu khác, chính là hai vị xuất thân từ thành thị kia, nhìn
thấy Điền Mật Nhi tới, lấy cớ là trong nhà có việc liền rời đi. Nhìn
trên bàn của bọn họ có nước trái cây lại có cả đồ ăn vặt , xem ra là cô
đã quấy rầy rồi, tuy nhiên cũng cảm thấy rất tức giận. Chồng ở trong đơn vị thiếu chút nữa nguy hiểm đến tính mạng mà cô ta còn ở chỗ này không
tim không phổi đàm luận cùng người khác, nếu không có trách nhiệm với
hôn nhân thì còn muốn kết hôn làm gì.
Trong lòng mặc dù có ý
kiến, nhưng Điền Mật Nhi vẫn không biểu hiện ra bên ngoài, khách khí với Vương Văn Tĩnh một chút, cũng không muốn cùng cô ta hàn huyên nên liền
đi thẳng tới vấn đề của ngày hôm nay. Nếu như biết điều thì cô cũng
không ngại bỏ chút thời gian thậm chí chịu thiệt một chút, nhìn thấy
những người ở bên cạnh mình sống tốt thì cô cũng thấy vui mừng theo.
Vương Văn Tĩnh hình như cũng biết rất rõ ràng hôm nay cô tới đây là có ý gì, lại còn ra vẻ thanh cao kiêu ngạo, thật sự có cảm giác như móc tim
cho chó ăn hết vậy.
"Ngày hôm qua Triệu Phương Nghị trở lại nói,
mấy ngày nay trong lòng Dương Dực có chuyện buồn bực, tâm tình vô cùng
không tốt, hai ngày trước cũng may không có xảy ra sự cố gì ! Anh ấy
muốn tôi tới đây hỏi than một chút có phải là vợ chồng cô đang giận dỗi
nhau hay không, nếu là như có giận nhau thì cũng đừng cương quá, Triệu
Phương Nghị muốn cho hai người bình tâm suy nghĩ lại có chuyện gì cũng
nên tâm bình khí hòa mà nói chuyện với nhau!"
Vương Văn Tĩnh liên nhíu mày, lạnh lùng nói: "Chị dâu và Triệu đội trưởng căn bản không
hiểu được nội tình của chuyện này! Anh ấy chính là người đàn ông không
có bản lĩnh, còn muốn tôi phải nhận sai, đúng là không có chút trách
nhiệm nào !"
Điền Mật Nhi vừa nghe xong liền thấy rất tức giận,
Dương Dực như vậy còn chưa có trách nhiệm? ! Không có trách nhiệm còn có thể lấy người phụ nữ thay lòng đổi dạ làm vợ hay sao, lại còn cùng nâng niu trong tay như báu vật như vậy, người này nói vậy không biết là có
tâm hay không đây.
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện của vợ chồng son nhà người ta vẫn không nên can thiệp quá sâu.
"Mặc kệ bởi vì ai hay bởi vì cái gì?? Nhưng tính chất công việc của bọn họ
rất đặc biệt, nếu không chú ý đều có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Trừ phi cô tuyệt đối không quan tâm , coi như có xảy ra chuyện hay bị
thương cô tuyệt đối không đau lòng, vậy thì cô cứ tiếp túc giữ nguyên
tình trạng này đi."
Lòng người rốt cuộc là miếng thịt dài mà
thôi, Dương Dực đối với Vương Văn Tĩnh che chở mọi bề, vừa nặng tình
trọng nghĩa nhưng cuối cùng miếng thịt này bị vứt cho chó gặm rồi. Vừa
nghe Điền Mật Nhi nói chuyện xảy ra nghiêm trọng thì thái độ của cô ta
cũng không được kiên định như vừa rồi !
"Thật sự có nguy hiểm sao? !"
Điền Mật Nhi khẳng định gật đầu, có chút phiền muộn nói: "Nghe nói sau lần
tập huấn này bọn họ sẽ phải xuất phát đi làm nhiệm vụ, bọn họ thuộc loại binh chủng gì trong lòng cô còn chưa rõ hay sao, nếu không có nguy
hiểm, không có khó khăn cũng sẽ không đến phiên bọn họ. Nếu mang theo
tâm tình vậy sẽ càng nguy hiểm không phải sao! Văn Tĩnh, giữa vợ chồng
không phải nhất định phải là người nọ áp đảo được người kia mới được coi là giành thắng lợi, cái cần thiết nhất là phải giúp đỡ lẫn nhau, quan
tâm tới nhau thật lòng. Nếu chỉ bởi vì nhất thời nóng giận mà ly hôn sẽ
để lại tiếc nuối khó có thể bù đắp được, đến lúc đó có hối hận cũng
không kịp nữa rồi !"
Những đạo lý này Vương Văn Tĩnh cũng hiểu
được, chỉ là không ngờ lại được nghe từ một người nhỏ hơn mình đến mấy
tuổi cũng không ngờ cô ấy tuổi không lớn lắm mà còn hiểu rõ đạo lý hơn
so với cô. Không giống như hai chị dâu , khuyên cô và Dương Dực nên ly
hôn, bị người ta khuyên như vậy nhưng cô vốn không nhìn thấy bậc thang
mà bước xuống nên mới có thể giằng co trong thời gian dài như vậy.
Trước đây nhìn Điền Mật Nhi không vừa mắt, cô đúng là rất đố kỵ với cô ấy,
cũng đều được gả cho quân nhân, nhưng chồng của cô ấy lại là cấp trên
của chồng cô, mà trong khu nhà này đúng là phân biệt cao thấp, đều là
là quân tẩu nhưng cô ấy lại có thể lái xe ra ra vào vào được. Cũng chỉ
là người xuất thân từ nông thôn mọi thứ đều không bằng cô, lại lấy được
người tốt hơn so, còn có thể học ở trường nổi tiếng nhất, không phải là
vận khí cô ấy quá tốt mới lấy được người tốt như vậy sao! Cô chỉ là vận
số kém một chút, nếu không cô mới là người khiến cho người khác phải
ngưỡng mộ mà ngước nhìn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT