"Mật Nhi ngày mai thi tốt nghiệp trung học, mẹ đã bảo tài xế lái xe về để ngày mai còn đưa
con đi, vừa đúng lúc Phương Nghị trở lại, để nó đi cùng với con!" Hai vợ chồng bọn họ còn cố ý xin nghỉ, nhưng lại không muốn quấy rầy đôi vợ
chồng son nên ngày mai đi ra ngoài đi dạo một chút. Mai đi ra ngoài cũng nên chuẩn bị một chút để đến bên kia không phải luống cuống.
Bà
Phương Di nói: "Phương Nghị hôm nay con ngủ với cha con đi để mẹ ngủ với Điền Mật, con buổi tối ngủ ngáy to làm ảnh hưởng đến con bé, nếu tinh
thần không tốt sẽ thì ngày mai làm sao phát huy được." Cũng lo lắng là
vợ chồng son tách ra thời gian dài như vậy sẽ cầm lòng không được, con
trai có đức hạnh như thế nào trong lòng bà rõ ràng nhất, sẽ giống như
đêm tân hôn đó không chịu được mà lăn qua lăn lại rồi.
Ám hiệu rõ ràng như vậy, ai mà không nghe ra, liền đỏ hết mặt! ~ Điền Mật Nhi lấy cớ phải học tập tránh vào trong phòng.
Không lâu sau bà Phương Di tiến vào, hỏi: "Bút và giấy đã chuẩn bị xong chưa, bút máy, bút chì, tẩy, thước kẻ mỗi thứ nên chuẩn bị hai bộ, nếu không
tốt thì còn có cái khác dự bị. Lọ dầu và nước cũng phải mang theo, hiện
tại đang lúc nắng nóng cẩn thận không bị cảm nắng." Trong nhà có ba đứa
con, tất cả đều đã tham gia thi tốt nghiệp trung học, nhưng lúc ấy cũng
không coi trọng như bây giờ. Lúc này bà còn cố ý tìm người thử đi nghe
ngóng, giúp đỡ Điền Mật Nhi chuẩn bị thật thỏa đáng, Điền Mật Nhi cũng
chưa từng tham gia thi tốt nghiệp trung học bao giờ nên có sự hỗ trợ này của bà cũng tiết kiệm được không ít phiền toái.
Lúc mới bắt đầu
trong lòng còn có chút nghĩ tới Triệu Phương Nghị đang ở phía ngoài,
nhưng sau khi từ từ xem bài liền tập trung cao độ, ngẩng đầu lần nữa đã
cũng hơn chín giờ. Lắc lắc cổ và vai một chút rồi đem sách vở thu lại,
dục tốc tất bất đạt(*), cô chưa bao giờ thích lâm trận mới đi mài gươm,
bình thường rút ra nhiều điểm công phu so với việc khi đối mặt mà luống
cuống tay chân thì mạnh hơn nhiều.
(*): Nghĩa là làm việc gì mà cứ nhanh nhanh chóng chóng qua loa đại khái cũng sẽ không thành công được.
"Thế nào? Học kỹ chưa?" Phương Di mang sữa tươi đi vào, hiện tại có điều
kiện, Điền Mật Nhi trước lúc đi ngủ cũng thói quen uống một cốc. Hai
tháng gần đây bà Phương Di không muốn để cho cô phân tâm, chỉ cần cô dốc lòng học thật giỏi là được.
Cảm ơn bà xong lại hỏi: "Cha và
Triệu Phương Nghị đã ngủ rồi sao? Con đi làm cho bọn họ bữa khuya, Triệu Phương Nghị buổi tối chỉ ăn cháo chắc cũng mau đói."
Phương Di
trừng cô, ấn cô trở lại: "Đã bảo dì Hồng chuẩn bị rồi, biết con không
thích ăn đêm nên không gọi, con mau dọn dẹp một chút rồi ngủ đi, ngày
mai là ngày quan trọng, phải bồi dưỡng tinh thần thật tốt. Vợ chồng son
các con cũng đừng ở cùng nhau để đỡ phải phân tâm!"
Ôi trời ạ! ! Rốt cuộc cũng cảm nhận được cái gì gọi là chạy hết tốc lực. . . Chuẩn bị đi ngủ!
Cũng may Điền Mật Nhi nội tâm mạnh mẽ, mấy câu nói kia cũng không bị ảnh
hưởng, sang hôm sau khi đồng hồ sinh học vừa vang lên thì thần thái lại
vô cùng sáng láng. Mấy người trong nhà luân phiên kiểm tra lại đồ đạc
tùy thân của cô, Triệu Phương Nghị lái xe, Điền Mật Nhi lấy ra đọc lại
những mục trọng điểm, để nhớ được kỹ hơn. Cùng đời trước không có chênh
lệch mấy, đề thi cũng rất quen thuộc, làm bài rất dễ dàng nhưng vẫn cẩn
thận kiểm tra lại một lần. Nếu là biết đáp án mà vẫn còn làm sai thì
chính bản thân cô cũng thấy khi dễ mình, đây vẫn là thứ nhất ra trường
thi đứng trước sóng to gió lớn.
Buổi chiều hai người Phương Di đi dạo xong, cũng tới cửa trường thi sau đó bị Triệu Phương Mỹ biết được
nói: "Trời nóng như vậy mà cha mẹ cũng không ngại, xem ra thật là quá
rảnh rỗi rồi! Người ta hiếu thuận với cha mẹ gọi là con có hiếu, cha mẹ
hiếu thuận với con dâu thì gọi là gì đây!" Anh trai bị cướp đi rồi, hiện tại cha mẹ cũng hướng về cô ta, Triệu Phương Mỹ cảm giác ngày càng ê
ẩm.
"Nếu con mà có bản lĩnh này, thì mẹ hiếu thuận với con như
vậy! Đừng tưởng rằng mẹ không biết con lòng dạ hẹp hòi về sau nên ít qua lại cùng với Lý Như đi. Điền Mật bây giờ là người nhà chúng ta, chút ý
kiến gây mâu thuẫn này mẹ cũng coi như không nhìn thấy, nhưng con dám
rêu rao ra bên ngoài thì mẹ sẽ không bỏ qua cho con đâu!". Con là do
mình sinh ra làm sao lại có thể không hiểu rõ đây, lòng dạ nhỏ mọn
chuyên đi châm chọc, điển hình là một con cá thối đi quấy đục một cái hồ trong xanh .
Thi liên tiếp ba ngày, cũng may là Điền Mật Nhi
chuẩn bị đầy đủ tuy vậy cũng bị thời tiết nóng bức cùng không khí mùa
thi khẩn trương làm cho văng lên lộn xuống. Từ trường thi ra ngoài,
Triệu gia liền dự định trước tiên phải đến khách sạn ăn mừng đã.
"Đoán chừng có thể sai mất mấy chỗ?"
Điền Mật Nhi tự đánh giá thành tích của mình sẽ không thấp, nhưng vẫn khiêm tốn nói như vậy.
"Đại Học Thanh Hoa ***** chắc không có vấn đề rồi, muốn học cùng trường với anh trai con sao?"
"Cũng có dự định như thế, nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của mọi người, bản thân
con vẫn còn phân vân lắm!" Chủ yếu là xem ý kiến của Triệu Phương Nghị,
để có thể chồng hát vợ khen hay.
Hai ông bà Phương Di cảm thấy
nên vào một trường có danh tiếng, Triệu Phương Nghị lại muốn cho cô vào
trường quân đội, ý tứ cũng muốn cho cô thuyền theo lái, gái theo chồng.
Nhưng bà Phương Di không đồng ý, nói là: "Một mình con làm lính thì cả
ngày đã không thấy một bóng người rồi, nếu Điền Mật làm lính nữa thì cả hai vợ chồng lúc nào mới có cơ hội ở cùng nhau. Bây giờ còn được, về
sau có con thì làm thế nào, có cha mẹ mà cứ giống như là trẻ mồ côi
vậy!"
Bà nói cũng thật đúng, huống chi Điền Mật Nhi mặc dù không
phải là người yếu ớt gì nhưng cũng không chịu nổi huấn luyện quân sự dài ngày. Triệu Phương Nghị cũng cảm thấy chủ ý của mình không được tốt
nhưng sau này vẫn còn muốn cho Điền Mật Nhi theo quân. Nếu để cô vào
trường quân đội thì có khác gì vào trong nhà tù đâu thế thì không phải
là tự mình tìm phiền toái cho mình hay sao.
Dù sao vẫn là còn
thời gian để suy tính, tạm thời cứ để lại đã. Đến khi về nhà bà Phương
Di tự động đem chăn trở về phòng của mình, Điền Mật Nhi lại bắt đầu
không thuần khiết rồi. . .
Triệu Phương Nghị cơm nước xong xuôi
ngồi xem thời sự cùng với Triệu Quốc Đống, uống trà xong liền trở về
phòng. Điền Mật Nhi thì giúp đỡ dì giúp việc thu thập một chút. Sau khi
lau khô tay cũng trở về phòng muốn xoa chút kem dưỡng da tay thì đã nhìn thấy Triệu Phương Nghị đang ngồi tựa vào đầu giường, cái chăn vốn đặt ở đầu giường cũng bị mở ra trải lên trên giường, dáng vẻ dường như rất
buồn ngủ.
Ngủ. . . nghĩ đến đây Điền Mật Nhi lại đỏ mặt, vừa nghĩ tới việc bị anh mạnh mẽ thương yêu thì hai cái chân cũng mềm nhũn ra.
Chạy nhanh vào phòng tắm, muốn đem mình tắm rửa sạch sẽ thơm tho một
chút, đừng hiểu lầm chỉ là trên người cô toàn mồ hôi cùng mùi dầu mỡ nên mới thấy lung túng như vậy!
Nhìn cô dâu nhỏ ngại ngùng xấu hổ,
Triệu Phương Nghị nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Nếu để cho những đội viên của anh thấy được, nhất định sẽ cảm thấy thật lạnh
lẽo.
Điền Mật Nhi vừa vào phòng tắm, Triệu Phương Nghị liền bỏ
sách xuống, đứng dậy kéo rèm cửa sổ bên giường lại, đem hai cái rào cản
là quần đùi và quần lót cởi xuống, trần trụi chui vào chăn chờ cô dâu
nhỏ của mình ra ngoài.
Mới vừa rồi còn chưa thấy cảm giác rõ
ràng, vừa nằm xuống đã ngửi thấy hương vị ngọt ngào chỉ thuộc về Điền
Mật Nhi xông vào mũi. Vốn là đang muốn kìm nén, lập tức liền như cột
chống trời đẩy chăn phủ giường lên thật cao. Triệu Phương nghị thầm mắng là đồ lão nhị không có tiền đồ, mới ngửi thấy hương thơm của cô đã liền không chịu nổi rồi. Hôm nay phải khao nó một chầu mới được, hiện tại
đừng quá kích động, một lát nữa lại làm cô hoảng sợ thì sao.
Triệu Phương Nghị vỗ nhẹ lên nó như bảo nó phải biết kiên nhẫn. Lão nhị của
anh được bao bọc bởi hương thơm của Điền Mật Nhi càng trở nên hưng phấn
sôi nổi giống như đang hỏi lão đại thức ăn ngon thế nào còn chưa tới.
Triệu Phương Nghị ‘ hừ ’ một tiếng, muốn đến người nóng như lửa rồi đành dùng năm ngón tay an ủi người anh em nên kiên nhẫn để lát nữa còn biểu
hiện cho tốt!
Điền Mật Nhi ở trong phòng tắm tắm rửa xong còn lấy lược chải đầu tóc, sửa sang lại lông mày vì mấy ngày nay không có thời
gian để ý đến nó. Điền Mật Nhi để cho mình bình tĩnh một chút, không cần biểu hiện ra là mình cũng muốn anh như vậy thì cũng quá không dè dặt
rồi. Nhưng vừa nghĩ tới nhiệt tình của anh thì trong thân thể lại sôi
trào rất khó chịu. Chỉ muốn nhanh được đến gần anh, để anh yêu thương
mình cho thật tốt.
Ngượng ngùng mở cửa phòng tắm ra, trong nhà đã tắt đèn, Triệu Phương Nghị cũng đã nằm xuống. Thấy vậy Điền Mật Nhi cảm giác nhẹ nhõm không ít, rón ra rón rén đi tới bên giường. Mới vừa ngồi vào trên giường cởi dép ra thì cả người liền bị một túm ngã xuống
giường, sau đó bị một thân thể nóng bỏng cứng rắn nằm đè lên.
Đầu lưỡi của Triệu Phương Nghị có khí thế vô cùng mãnh liệt, tiến quân thần tốc, càn quấy bên trong miệng của Điền Mật Nhi, vừa kích động vừa trêu
chọc. Điền Mật Nhi cũng không có cách nào, liền đưa cái lưỡi thơm tho
mềm mại của mình ra quấn lấy, mặc cho anh thỏa sức mút vào. Bàn tay nặng nề của anh ở trên ngực, trên bụng, đến bả vai và cả trên cổ tha hồ phát tác .
Điền Mật Nhi cũng không chịu nổi kích động cả người đã sớm hóa thành một vũng nước xuân rồi, gương mặt đỏ ửng lên rất đáng yêu,
thân thể mềm mại không chịu được kích thích mà vặn vẹo.
Con người của Triệu thiếu tá vô cùng bá đạo cho nên thủ đoạn cũng bá đạo, cảm
thấy áo ngủ trên người Tiểu Điềm Mật cản trở vô cùng liền kéo một cái xé toạc ra làm nhiều mảnh. Làm lộ ra cái eo thon, cặp mông tròn trịa, đôi
mật đào vô cùng mê người, vung một tay phủ lên xoa nắn vân vê. Nhưng
hình như vẫn cảm thấy yêu như vậy không đủ, lại liếm láp lại mân mê.
Triệu thiếu tá nắm giữ lực đạo không tốt nên có lúc làm cho cô thấy đau, nhưng lại càng có thêm cảm giác, không lâu sau liền làm cho cô thật sự
không chịu nổi, khó nhịn than nhẹ ra thành tiếng.
Lão nhị từ nãy
giờ vẫn bị gạt sang một bên không được nhúng tay vào liền kêu gào nói
muốn lên sàn, Triệu Phương Nghị nhẹ nhàng lấy tay cho vào đúng trọng
tâm, nhún người một cái liền thẳng tiến! Điền Mật Nhi đột nhiên bị kích
thích như vậy liền cong người lên cảm giác rốt cuộc cũng đã được viên
mãn rồi, thoải mái than lên.
Lão nhị nhận được quân lệnh, lập tức phấn chấn lên đốc toàn bộ tinh thần toàn lực biểu hiện, cho vào rút ra, mỗi lần tiến công đều tiến vào chỗ sâu nhất của trại địch. Điền Mật
Nhi rất nhanh liền chịu không được sự mãnh liệt này, hét lên một tiếng,
nộp khí giới đầu hàng.
Suốt cả một đêm trong phòng đều là tiếng giường rung lên bần bật lạch cạch. . . . . lạch cạch. . . . . . ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT