Hạ Ngọc Cẩn đem theo
quan viên trợ giúp việc quản sự có năm người, người đứng đầu họ Hải,
trước đây là người biên soạn sách của Hàn Lâm Viện, đầy một bụng học
vấn. Vì không biết nói năng, không giỏi nịnh bợ, tính tình lại thẳng
thắn cương trực, hay đắc tội với người khác, vì thế trong thời gian tiên đế trị vì, ở đến hơn sáu mươi tuổi mà không thể lên cao được. Hoàng
thượng bây giờ thấy ông ta mạnh dạn cần mẫn, thăng làm chủ sự lục phẩm
Bộ sử. Đi theo xuất xứ cùng một vị khâm sai không đáng tin nhất trong
lịch sử, cũng không sợ ông ta cùng với tên chủ nhân lung tung này lừa
trên giấu dưới, hành động lung tung.
Hải chủ sự khó khăn lắm mới có cơ hội lộ diện tài năng, đang trăn trở suy nghĩ, báo đền hoàng ân, lập công một trận.
Khi ông ta nghe thấy khâm sai cứu nạn muốn chiêu hiền, lập tức gọi bọn Tề
thủ hạ lại, chạy nhanh đến chính viện, hào hứng chờ đợi mệnh lệnh. Chỉ
hận một điều là không thể lập tức lao đi phát gạo chia lương thực, giải
cứu nạn dân và thuỷ hỏa, dọn đường cho tiền đồ của mình.
Diệp Chiêu ngồi trong phòng, lau lau kiếm, mặt không biểu hiện, không chút động đậy, như một bức tượng vậy.
Hạ Ngọc Cẩn còn đang mải nghịch chiếc chén Nhữ Diêu đẹp đẽ đó, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, đầu cũng không ngẩng lên hỏi: “Đi đường chắc là
mệt lắm hả?”. Mọi người đều rất mạnh mẽ nói: “Chia sẻ chút lo cho Hoàng
thượng, mệt một chút cũng không đáng gì”.
“Đồ ngốc! Hãm trà phải
lấy nước suối làm đầu, không có nước suối thì dùng nước giếng, trong nhà không có nước giếng thì đi ra ngoài tìm, mới ra ngoài vài ngày, đứa nào cũng biến thành đồ ngốc hết hả?”. Hạ Ngọc Cẩn đưa cái chén cho tên nô
tài đang chau mày nhăn mặt hầu hạ, liếc nhẹ những người đang ngồi trước
mặt. Nhìn hồi lâu, nhìn đến nỗi bọn họ bắt đầu âm thầm không phục trong
lòng khi theo một người chủ ngoài ăn chơi vui vẻ ra còn chả biết gì cả,
cuối cùng còn nói lời bất ngờ hơn: “Quán trà ca quán ở Tụ Thuỷ, ngõ Liễu phố Hoa vẫn chưa khai trương sao?”.
Cứu nạn mà còn muốn tìm gái để chơi.
Hải chủ sự sắp nước mắt đầy mặt: “Quận Vương, những cô nương ở đây còn kém
xa so với kinh thành chúng ta, trở về hãy chơi…không, lại hưởng thụ ạ”.
Hạ Ngọc Cẩn mặt lạnh như băng, gõ gõ vào bàn không nói gì, hình như rất không vui.
Viên thư ký trẻ nhiều năm làm thư ký cho Hải chủ sự, biết rằng làm gì có cấp trên mô phạm, liền nhanh nhẹn lấy lòng cấp trên, lập tức xum xoe nói:
“Nghe bọn người ở đây nói, từ xưa đến nay mỹ nhân Giang Bắc nổi tiếng.
Mấy cô nương ở quán trong ngõ nhỏ Oanh Đề khá được, giá cả cũng rẻ, nếu
Quận Vương có ý muốn…”. Sau đó cậu ta thấy Hải chủ sự đang trợn trừng
mắt nhìn cậu ta, trong lòng nảy ra một ý, cười nham hiểm nói: “Không ít
cô nương mới đến đều là những nạn dân quanh đây, không có cơm ăn, bi bố
mẹ bán đi, rất đáng thương”.
“Khai trương thì tốt”. Hạ Ngọc Cẩn
vui mừng, đập bàn dặn dò: “Mấy ngươi vài ngày nay chăm chỉ đi quanh xem, phải đến những lầu xanh nổi tiếng nhất, cao cấp nhất!”.
Cậu ta không những muốn mình đi tìm gái chơi, mà còn mang theo tất cả cấp dưới cùng đi tìm gái chơi.
Hải chủ sự khóc không ra nổi nước mắt, vội vàng quỳ xuống dập đầu, ra sức
khuyên nhủ: “Quận Vương! Việc ngốc nghếch như thế nhất quyết không được! Mong người hãy nhớ đến hoàng ân và muôn dân Giang Bắc ạ!”.
“Ngươi đang nghĩ gì đấy?”. Hạ Ngọc Cẩn rất khó hiểu với hành động dập đầu của
ông ta, mất một lúc mới phản ứng lại được, vội vàng giải thích: “Những
người dân bị bán đến lầu xanh đều là những người con gái ở những nơi
chịu ảnh hưởng nặng nề nhất nghèo khó nhất. Bây giờ những người có thể
đến những lầu xanh cao cấp như thế cũng là những đồ ngu xuẩn trong nhà
nhiều tiền của Tụ Thuỷ”. Nói đến đây, ông ta mỉm cười gian xảo, rất có
kinh nghiệm nói: “Mấy người đàn ông khi cùng đến nhà chứa, tất nhiên là
dễ dàng giao tiếp. Hơn nữa không ai nghĩ đến một vị khâm sai lại đi đến
chỗ nhà chứa. Người có tính toán phòng bị đến đâu cũng không thể phòng
bị chỗ đó. Các ngươi giả vờ là khách đi tìm mấy cô nương tâm sự, cũng
giống như những tên ăn chơi nhiều tiền vậy, điều tra một chút chân tướng tình hình lũ lụt, dự trữ lương thực của huyện Tụ Thuỷ và hành vi thường ngày của Chương huyện lệnh, càng kỹ càng tốt”.
Hải chủ sự và những người đi cùng đều vô cùng ngạc nhiên, ai ai cũng há hốc mồm đối với ý tưởng kỳ lạ và tuyệt vời của cậu ta.
Hạ Ngọc Cẩn an ủi bọn họ: “Yên tâm đi, mọi trách nhiệm ta đều chịu hết, mọi việc lớn ta đều thay các ngươi gánh hết”.
Hải chủ sự mất một lúc lâu, mới tỉnh ngộ lại, lắp ba lắp bắp hỏi: “Người…người không đi?”.
Hạ Ngọc Cẩn đứng lên, khoanh tay buồn bã nói: “Vai trò của ta bây giờ là
một con trai thương nhân lương thiện đáng yêu có tiền chính trực, không
tiện đi chơi lầu xanh. Do ông chủ không biết, các ngươi đóng vai là quản gia, là nô tài muốn lừa chủ, trên dưới phải hợp nhau một chút mới hay!
Đi thanh lâu trà trộn thật phù hợp. Huống hồ…huống hồ tướng quân nói vì
an toàn cho ta, nên một bước cũng theo ta không rời”. Diệp Chiêu cái đồ
không cần thể hiện đó, vào lầu xanh gọi gái mặt không đỏ tâm không động. Đến lúc đó bất luận là vợ cậu ta dụ dỗ Hoa cô nương hay là Hoa cô nương dụ dỗ vợ cậu ta thì cái kiểu bi kịch ngược đời này cậu ta không hề muốn thấy chút nào!
Hành động vì tình hiểu biết vì lý, dưới cái tiền
đề có người gánh vác tội danh cho, mấy viên quan cuối cùng cũng mau
chóng đồng ý đi đến ngõ Liễu ở phố Hoa để nghe ngóng tin tức. Đến cả Hải chủ sự không muốn một tí nào, cũng miễn cưỡng khó khăn vâng lệnh.
Trước khi ra ngoài cửa, Hạ Ngọc Cẩn dặn dò cẩn thận: “Ra tay phải hào phóng
chút! Tiền không đủ thì bảo ta! Hải chủ sự, cơ hội hiếm có, ngươi phải
làm cho tốt đấy! Gọi vài người vào!”.
Hai chủ sự loạng choạng, suýt nữa vấp ngã ở bậc cửa.
Hạ Ngọc Cẩn ung dung tự tại tiếp tục uống trà thơm vừa pha, thưởng thức hòn giả non ở ngoài cửa sổ, ngáp ngáp vài cái.
Khi thời gian trôi qua khoảng ba canh giờ, Cục Xương và Dế Mèn hào hứng
chạy từ ngoài vào, hai người đứng quanh chủ nhân, thi nhau thể hiện lòng thành.
Cục Xương: “Trong viện này quả nhiên đã được chủ nhân dặn dò rồi, những người hầu hạ đó đều không dám nói xấu chủ nhân. Cho dù
hỏi han thế nào, đều nói Chương thiếu gia là một người tốt thương người
nghèo xót người già, có điều con thấy thần sắc của bọn họ có gì đó không tự nhiên. Có điều công sức bề ngoài của cậu ta thật sự làm không tồi,
việc xấu chắc là đều che giấu hết rồi, danh tiếng bên ngoài cũng không
tệ lắm.”
Dế Mèn đắc ý nhìn cậu ta một cái, nói: “Con lại nghe
ngóng được một người khổ chủ, nói con trai ông ta bị Chương thiếu gia
bức gian, treo lên xà nhà. Sau đó đưa một nắm tiền lớn, bịt miệng nên
không nói gì nữa, đáng tiếc cho một người chăm chỉ học hành”.
Hạ Ngọc Cẩn lơ là nghe, chế giễu nói: “Con mắt nhìn người của ta quả thật là không thể sai”.
Cục Xương vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy ạ, cả kinh thành ai mà không biết
đôi mắt của người là lợi hại nhất, nhìn cổ vật nhìn thư hoạ nhìn người
đều không sai chút nào, cái tên thiếu gia bẩn thỉu đó lại dám diễn kịch
trước mặt người, thật là không biết lượng sức”.
Khả năng nịnh nọt của Dế Mèn không bằng cậu ta, đứng bên cạnh trừng mắt nhìn.
Diệp Chiêu lên tiếng trong sự im lặng khá lâu: “Một người học hành?”.
Hạ Ngọc Cẩn cũng đáp trở lại: “Người học hành không phải là con trai sao?”.
Dế Mèn thấy thế, tranh lên thể hiện: “Đúng thế! Là một thiếu niên tuấn tú. Chương thiếu gia chỉ thích con trai, đây không phải là bí mật, ở Tụ
Thuỷ ai ai cũng biết”.
Hạ Ngọc Cẩn đờ đẫn hỏi: “Hắn ta trên đường cứ lấy lòng ta, là…”.
Dế Mèn nói: “Chắc không phải có ý tốt! Ái… Sao lại giẫm ta?”.
Cục Xương giẫm cậu ta xong, không ngừng an ủi: “Lão gia nhà ta tướng mạo
anh tuấn thần vũ, không giống cái hội đồng tính tí nào, mắt của hắn ta
chắc bị lác rồi...”.
Bây giờ nói gì đều không có tác dụng.
Trái tim nhạy cảm của Hạ Ngọc Cẩn chịu một sự công kích tột độ, cậu ta
nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên họ Chương đó, cứ rửa sạch cổ cho ông
đây mà đợi đấy! Ông đây muốn...”.
Lời vẫn chưa nói ra, một tiếng ầm lớn vang lên.
Chiếc bàn gỗ cùng ly trà Nhữ Diêu bên trên đều bị nắm đấm đập vỡ tan nát.
Mu bàn tay của Diệp Chiêu đầy gân xanh, khuôn mặt xám xịt, tràn đầy sát
khí, đáng sợ vô cùng, nhìn thấy ai cũng dựng cả tóc gáy, tim đập chân
run. Cô gằn lên từng câu từng chữ: “Cách lão tử! Con thỏ con lông còn
chưa mọc hết! Mà dám động vào chồng của ông?! Tốt nhất từ bây giờ hắn ta nên hối hận vì đã sinh ra ở trên đời này”.
Cục Xương, Dế Mèn đều run rẩy.
Mặc dù lập trường khác nhau, nhưng đều bất giác nhỏ giọt lệ đồng cảm cho Chương thiếu gia.
Hạ Ngọc Cẩn lại buồn chán suy nghĩ: Tại sao vợ cậu ta không tức giận khi
con gái dụ dỗ cậu ta, mà lại tức giận khi con trai dụ dỗ cậu ta chứ?
Nhân sinh tại thế, khó mà tránh khỏi mơ hồ.
Có vài vấn đề, vẫn không nên hỏi thì hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT