Tướng quân phải thiết triều sớm, không muốn tiếp tục cuộc chiến tình ái này nữa.
Hạ Ngọc Cẩn chức nhỏ lời nói không có trọng lượng, không phải lên triều,
thường ngày trốn tránh được thì trốn tránh, công việc đều dựa vào lão
Đầu Dê. Hoàng thượng đối với cậu ta nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần
công việc không xảy ra sơ suất gì lớn, không biến Viện tuần sát thành
cái nơi ăn chơi ca hát, thì không tìm cậu ta phiền phức làm gì. Lão Đầu
Dê đành phải rơi hai hàng nước mắt, làm việc chăm chỉ trong sợ hãi để
báo đáp “sự tín nhiệm” của Quận Vương. Thỉnh thoảng gặp phải rắc rối
không thể giải quyết được, liền lấy thân phận cậu ta ra dọa nạt, giải
quyết hết mấy tên du côn trên đường phố, vậy mà cũng trôi chảy không gặp phải trở ngại nào.
Hôm nay, tâm trạng Quận Vương không tốt,
không đến Viện tuần sát như mọi khi. Sau khi sắp xếp công việc cho mọi
người và lão Đầu Dê xong, cậu ta trốn trong cái ổ của mình ngẫm nghĩ lại sự thất bại về mặt chiến thuật của mình. Bị vợ tấn công ngược lại là
một việc rất mất thể diện, càng mất thể diện ở chỗ cậu ta bị đè nén như
vậy nhưng vẫn rất khoái, sung sướng, vui vẻ… Sau này tình trạng như thế
quyết không để xảy ra, nhất định phải bảo vệ vị trí nam trên nữ dưới,
duy trì sự tôn nghiêm và quyền khống chế của người đàn ông.
Nguyên nhân của sự thất bại là về mặt thể lực.
Diệp Chiêu cũng không biết ăn gì mà lớn lên, toàn thân mãnh liệt. Chỉ cần
tùy ý đẩy cậu ta một cái là không thể động đậy được. Hơn nữa cái eo đó…
cái nhịp điệu của đôi chân đó… Cậu không thể nghĩ tiếp được nữa… dù sao
trong tình trạng như thế muốn phản công, cũng là việc vô cùng khó khăn.
Hạ Ngọc Cẩn cuối cùng rút ra kết luận: để duy trì sự hòa hợp trên giường, trước tiên phải tăng cường luyện tập thể lực.
Cho dù đánh Diệp Chiêu là việc không thể nhưng ít nhất cũng không thể để
thua kém thảm hại như thế. Sau đó bảo cô ấy giả vờ yếu đuối, nhượng bộ
một chút, tiếp đó liền đẩy cô ấy xuống, giữ thật chắc. Còn mình thì ở
bên trên muốn làm gì thì làm, vậy là có thể thỏa mãn cảm giác chinh
phục… Lăn lộn trên giường thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Được như thế thì tốt quá, được như thế thì tốt quá…” Hạ Ngọc Cẩn càng nghĩ càng sung sướng.
Dế Mèn và Cục Xương nhìn nhau, đều cảm thấy vẻ mặt của chủ nhân nhà mình
biểu hiện một cách kỳ lạ, chắc là thần kinh bất thường nên điên rồi.
Tăng cường thể lực là phải tập võ.
Cả triều đầy văn võ, Diệp Chiêu tự nhận công phu của mình đứng thứ hai thì không có ai dám nhận là thứ nhất.
Hạ Ngọc Cẩn tận dụng lợi thế ở gần, bắt Diệp Chiêu dạy cho mình, chịu khó chỉ đạo bản lĩnh cho mình.
Cho dù Diệp Chiêu có là thần đồng đi nữa thì cũng không đoán được mục đích
xấu xa đằng sau cái việc chồng mình tự dưng muốn học võ. Chỉ nghĩ là cậu ta muốn cải thiện thể chất nên vui mừng khôn xiết. Nhân lúc cậu ta còn
chưa đổi ý lập tức kéo cậu ta ra vườn hoa, truyền cho cậu ta mấy chiêu
hít thở và còn cắm thêm một que hương để cậu ta bắt đầu thế mã bộ.
“Chỉ thế này?” Hạ Ngọc Cẩn cảm giác rằng cô ấy chắc phải có mấy trò học võ đơn giản nhanh chóng hơn chứ.
“Con đường tập võ phải tuần tự tiến dần, không được nhanh chóng”. Diệp tiên
sinh giơ tay, bắt đầu chỉ dạy: “Lực ở chân và eo là quan trọng nhất.
Công phu Diệp gia đều từ năm ba tuổi bắt đầu đứng tấn. Mỗi ngày đều phải luyện đến năm sáu canh giờ, không có cách nào nhanh hơn”. Cô ấy là
người nghiện võ. Từ nhỏ đã luyện võ đến phát điên rồ, hành quân đánh
trận cũng không dám bỏ lỡ. Cho dù bây giờ công việc bận rộn, hàng ngày
ít nhất phải bỏ một hai canh giờ luyện võ. Lúc nghỉ ngơi càng ở lì trong phòng luyện võ, ngoài việc miễn cưỡng phải ra ngoài tiếp xúc với người
khác, còn không thì chả bao giờ ra cả.
Hạ Ngọc Cẩn chẳng còn cách nào khác, cố gắng chịu đựng luyện tập.
Cuối xuân đầu hạ, mặt trời không gắt lắm, tiếng chim hót hương hoa nở trong
vườn, gió thổi nhè nhẹ, còn chưa đến nửa tuần hương, cậu ta đã lưng đau
gối mỏi rồi, không gắng gượng được nữa.
Diệp Chiêu rất có kinh
nghiệm khi đặt dưới mông cậu ta một cái chậu than để chống đỡ. Cậu ta
không đành rút lui, nghĩ đến sự thất bại đêm qua lại cố gắng nghiến răng nghiến lợi gắng gượng. Không lâu sau mồ hôi vã ra như tắm, tai và mặt
mũi đỏ rực.
Bọn Dương Thị nghe ngóng được mấy việc sáng nay, đều
cho rằng tối qua biểu hiện của Quận Vương đã thất bại, không làm cho
tướng quân vui vẻ, bây giờ thấy cậu ta cố gắng luyện tập lực eo chân,
nên càng thêm chắc chắn một phần, không kìm được nỗi lo lắng âm thầm.
Chỉ sợ tướng quân chê Quận Vương không thể khiến người hài lòng mà lấy
cớ để chia tay, bèn vội vàng sai người đi tìm các loại rượu ngâm dương
vật hổ thượng đẳng, lại bảo nhà bếp bữa nào cũng phải làm những món
tráng dương như chim câu non v.v…, để làm cho cậu ta uy phong lẫm liệt,
phục vụ tướng quân, tạo phúc cho mọi người.
My Nương và Huyên Nhi không bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội lấy lòng nào. Nhân lúc tướng quân đang
hướng dẫn Quận Vương, không hẹn mà gặp đều bưng đĩa hoa quả đồ ăn vặt,
lao đến để lấy lòng. Ở cửa đã ghen ghét lườm nguýt nhau một cái, đến khi vội vàng bước vào, nụ cười trên mặt còn ngọt hơn cả mật ong.
Hạ
Ngọc Cẩn thấy hai người thiếp nịnh nọt vây quanh vợ mình, nào là bóc
nho, nào là cười cười nói nói, nào là lời hay ý đẹp, vô cùng vui vẻ, còn mình thì lại đang đứng tấn trên cái chậu than, nên trong lòng vô cùng
bất mãn, gào lên hỏi: “Thế này còn ra thể thống gì hả?!”.
Thu Hoa đứng bên cạnh cậu ta giám sát lạnh lùng an ủi: “Quận Vương đừng kích
động, thể lực của người yếu ớt, cẩn thận ngồi vào chậu than, bộ quần áo
này là loại gấm lụa thượng hạng, rất đắt, làm hỏng đi thì đáng tiếc biết bao?”.
Thu Thủy cũng đồng tình cảm thán: “Ờ, tướng quân yêu cầu
đối với người quá nghiêm khắc, làm sao có thể để cho người luyện tập
giống như Diệp Niệm Bắc chứ? Tốt xấu gì cũng phải giảm một nửa rồi lại
giảm tiếp chứ nhỉ?”.
Diệp Niệm Bắc năm nay mới hơn sáu tuổi.
Hạ Ngọc Cẩn bị bọn họ an ủi đến nỗi chỉ muốn ngồi xuống chậu than thôi.
Diệp Chiêu vội vàng dừng việc vui chơi lại, nghiêm mặt nói với hai người thị thiếp: “Còn không mau đi phục vụ ông các ngươi luyện võ?”.
My
Nương và Huyên Nhi đều ngoan ngoãn nghe lời, chạy đến bên cạnh Hạ Ngọc
Cẩn. Một người mở chiếc quạt tương phi ra, liên tục quạt gió cho cậu ta, một người móc ra chiếc khăn thêu, liên tục lau mồ hôi cho cậu ta.
My Nương cổ vũ: “Cố lên cố lên, còn có một nửa tuần hương nữa thôi, cố gắng xong rồi em sẽ bóp chân cho người”.
Huyên Nhi cũng cổ vũ: “Hương sắp hết rồi, cố gắng một tí nữa là xong. Thật sự nếu chán quá, hay là… em kể cho Quận Vương nghe vài câu chuyện cười?”.
Hạ Ngọc Cẩn khó khăn lắm mới hít được một hơi thực sự, tí nữa thì bị câu chuyện cười này của cô ta làm cho tiêu tan hết.
Diệp Chiêu chỉ ngồi bên cạnh xem xét, nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng lên của
cậu ta, lại nghĩ về chuyện đêm qua, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Trong lúc tâm trạng rất vui vẻ, bên ngoài lại có một người thị nữ vào bẩm báo: “Tướng quân, Cữu lão gia gửi thư tới”.
Mẹ của Diệp Chiêu họ Liễu, xuất thân trong gia đình nhà binh. Liễu tướng
quân trấn giữ ải Gia Hưng là bác của cô ấy. Diệp gia sau khi hầu như bị
diệt vong, ông tưởng rằng cô là con trai của Diệp gia nên khi chiến
tranh Man Kim xảy ra ông rất quan tâm. Sau khi kết thúc chiến tranh, còn xem xét lấy vợ sinh con cho cô, để lưu lại chút máu mủ của Diệp gia.
Đến đối tượng ông cũng đã chọn sẵn rồi mới biết được cô là con gái, tức
đến nỗi suýt chút nữa dùng gậy răng sói đập chết cái đứa cháu gái ngoại
lừa trên dối dưới, coi thường đạo lý. Chỉ là thấy lòng quân ở Mạc Bắc
yên ổn, đồng kết một lòng nên không dám hành động mù quáng. Ngày nào ông cũng nơm nớp lo sợ, ngủ cũng không ngon, tóc bạc đi rất nhiều. Mãi đến
khi Hoàng thượng khai ân xá tội, ông mới thở phào nhẹ nhõm, vì thế Diệp
Chiêu đền đáp ơn nghĩa, đối xử với người bác rất tốt.
Học vấn của võ tướng đều không tốt, những bài viết chữ đẹp đều do quân sư viết thay.
Trong thư, ông cũng cảm thấy rất lo lắng về việc một nhóm nhỏ đội quân Đông
Hạ cứ lởn vởn quanh vùng biên ải. Nay lại biết được tin kinh thành có
biến, thà tin là có còn hơn tin là không, nên căn cứ theo như lời Diệp
Chiêu đã nói trong thư trước, ra lệnh cho toàn quân, sửa chữa lại tường
thành, biến ải Gia Hưng thành một trở ngại tự nhiên đến nước cũng không
lọt qua được. Nhất định phải cho bọn Đông Hạ đi mà không có đường về.
Cuối thư có mấy dòng do chính ông ấy viết, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: “Làm con
gái phải hiếu thuận một chút. Nhịn được thì nhịn, đừng động một cái là
đòi đánh đòi giết. Đừng giống như mẹ con ấy, cầm dao đuổi người ta mười
mấy dặm trông thật chẳng ra thể thống gì cả? Lần này tốt xấu gì cũng
được gả cho hoàng gia, nhất định đừng để bị đuổi về nhà. Cho dù cậu ta
có muốn bỏ, thì cũng phải đập cho cậu ta một trận, sau đó nghĩ cách cầu
xin Hoàng thượng làm một cái đơn chia tay để sau này lấy chồng còn dễ
dàng… Những dòng này đọc xong đốt đi, đừng để chồng con nhìn thấy. Còn
về việc con gửi thư muốn báo đáp gì đó thì không cần đâu. Sau này em họ
con là Tích Âm tiến kinh, để nó ở nhờ chỗ con, rồi tiện giúp nó tìm một
nhà, thứ cấp có kém một chút cũng không sao, tính tình tốt là được rồi”.
Hạ Ngọc Cẩn lè lưỡi, thở hắt ra, nằm bên cạnh Diệp Chiêu nói giọng ảm đạm: “Ta nhìn thấy rồi”.
Làm gì có người bác nào dạy cháu gái mình đánh chồng chứ? Quả nhiên là một giọt máu đào hơn ao nước lã, thật là tức quá.
Ngược lại, tâm trạng của Diệp Chiêu rất vui. Cô đọc đi đọc lại bức thư mấy
lần, miệng cứ tủm tỉm cười: “Tích Âm muội sắp đến rồi”. Sau đó nghiêm
giọng dặn dò thị nữ: “Dọn dẹp phòng sạch sẽ cho tiểu thư, sắp xếp người
cho tốt, lấy phòng ở bên cạnh chỗ ta ở”.
Hạ Ngọc Cẩn bị lờ đi, rất khó chịu: “Em họ nhà nàng thật không ít, quan hệ tốt lắm hả?”.
Diệp Chiêu nói: “Là cùng họ với bác của thiếp, là em họ xa, không coi là em họ gần được.”
Huyên Nhi không đợi Hạ Ngọc Cẩn mở miệng, nhanh mồm hỏi thẳng vào vấn đề quan trọng: “Xinh không?”.
My Nương lườm cô ta một cái, thấy cái con nha đầu này không hiểu ý gì cả,
nháy mắt ra hiệu nói: “Cho dù em gái họ có xinh thế nào đi nữa, cũng làm sao bằng Quận Vương gia chứ?”.
Huyên Nhi cũng lao tới tranh cãi: “Quận Vương gia thích mỹ nhân, nhỡ cậu ấy phải lòng em họ xa của tướng
quân, cưới làm vợ, được hai bên chiều chuộng, liệu còn có chỗ cho chúng
ta không?”.
My Nương càng phát hiện ra cô ta chả hiểu gì cả, lại
hoa chân múa tay nói: “Ngốc, là một mỹ nhân tài đức vẹn toàn, lại có chỗ dựa là tướng quân, còn phải cúi xuống đi tìm người gả sao?”.
Diệp Chiêu nhớ lại hồi lâu rồi mới trả lời: “Thanh tú, gầy gầy, không xấu”.
Bọn thiếp phòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Ngọc Cẩn không yên hỏi: “Chắc không phải là một người giống cô chứ?
Phải nói rõ đi, thô lỗ quá thì ta sẽ vứt cô ta sang chỗ khác đấy”.
Diệp Chiêu nghĩ rất lâu, lắc đầu: “Nó hơi nội tâm, thích khóc, hay xấu hổ, nhưng không thích đánh người”.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT