Gia Cát Vô Ưu đi rồi, Hiên Viên Yên Nhi tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm nơi hắn biến mất một lúc lâu, Linh Thứu lắc lắc đầu một mặt tiếc hận. "Aizz, ca ca của tỷ còn chưa thấy mặt tức phụ a... Liền không còn..."

Hiên Viên Yên Nhi nghe xong mới hoàn hồn, hơi nghi hoặc một chút nhìn về phía Linh Thứu, đợi phản ứng lại mới biết bị Linh Thứu trêu chọc, hơi đỏ mặt, nhỏ giọng thầm thì. "Tỷ không phải là không có ca ca mà..."

Hai người không có đi về trước mà là đi Thánh Linh điện phường thị, cái gọi là phường thị chính là địa phương đệ tử Thánh Linh điện giao dịch đổi lấy điểm, khi bọn họ đi làm nhiệm vụ cũng thuận tiện ngắt lấy thảo dược hay là đánh giết ma thú liền có thể còn dư da lông,... và các thứ khác, có thể đến phường thị bày gian hàng bán những thứ đó để đổi điểm.

Mà sở dĩ không có gian hàng đổi đan dược cũng không phải bởi vì Thánh Linh điện mọi người không hiếm lạ, không thèm khát, chỉ là dù cho có tuyển môn y học tập luyện chế đan dược, dù cho rất nhiều người ở Thánh Linh điện sẽ luyện chế ra đan dược, nhưng người luyện được thượng phẩm đan dược cũng rất ít. Mà đấu khí và linh lực càng cao những đan dược cấp thấp cũng như muối bỏ biển.

Hơn nữa không phải luyện ra liền cam lòng bán đi, một viên đan dược tỷ lệ thành công rất thấp, cùng với bán đi không bằng chính mình dùng đến tăng lên đấu khí và linh lực, bởi vì ngươi nếu hôm nay bán, ngày mai ngươi dùng gấp đôi điểm cũng không nhất định có thể mua về.

Đang ở đại gia tộc, Hiên Viên Yên Nhi đối với thảo dược cũng chỉ biết vài loại quý giá, vì lẽ đó bây giờ nàng là nhìn cái gì đều cảm thấy mới mẻ, Linh Thứu cũng theo nàng nơi này coi cái này nơi khác coi cái kia.

"Oa, đây là cái gì a!" Hiên Viên Yên Nhi chạy đến một quầy hàng cầm lấy trên bàn duy nhất một gốc cây bề ngoài xấu xí.

Nam tử vội vàng đưa tay muốn cầm lại gốc cây trong tay Hiên Viên Yên Nhi, nhưng lại không dám động thủ cướp lại, chỉ lo làm hỏng nó: "Aizz aizz, cẩn thận một chút nhẹ chút, sẽ hỏng mất!"

Hiên Viên Yên Nhi xẹp xẹp miệng. "Có gì đặc biệt, không phải là một gốc cây xấu xí thôi sao, hừ." Nói xong liền đem gốc cây kia ném về quầy hàng.

Nam tử tựa hồ căn bản không có nghĩ đến nàng sẽ có hành động này, muốn đi đón lấy thì, góc cây đã rớt xuống quầy hàng lập tức gãy thành hai nửa, lần này hai người đều là sửng sốt, Hiên Viên Yên Nhi há miệng, nàng không nghĩ tới ném nhẹ một cái như vậy liền gãy thành hai nửa, nàng, nàng thật không phải cố ý!

Nam tử lăng lăng ngây ngốc nhìn gốc cây biến thành hai nửa, lúc ngẩng đầu hai mắt cũng đã đỏ lên, nhìn Hiên Viên Yên Nhi liền quát lên. "Ta đều đã nói nhẹ chút rồi còn gì!"

Hiên Viên Yên Nhi tự biết đuối lý, nhưng mà nàng xưa nay chưa từng bị người quát mắng như vậy, trong lòng có chút không phục. "Không phải là chỉ bị gãy thôi sao! Lại không phải là không thể dùng!"

Nam tử cắn răng, tức giận đều nói không ra lời, chỉ là nắm đấm nắm thật chặt, tưởng tượng là đang ẩn nhẫn.

Hai người trừng mắt nhìn đối phương giằng co không xong, còn nam tử quầy hàng bên cạnh tựa hồ cười trên sự đau khổ của người khác, nhìn về phía góc cây kia thì trong mắt còn có chút đố kị, Linh Thứu rất xa liền thấy cảnh này, đi tới.

Hiên Viên Yên Nhi khí thế là có, nhưng đến cùng trong lòng biết là chính mình sai, nhìn thấy Linh Thứu đi qua liền kéo lấy Linh Thứu, oan ức không ngớt. "Linh Nhi tỷ tỷ~."

Linh Thứu vỗ vỗ tay Hiên Viên Yên Nhi, cầm lấy đoạn gốc cây kia nhìn một chút.

Lần này nam tử không có lại giống như lần trước vô cùng che chở nó như vậy, chỉ là lạnh lùng nhìn Linh Thứu, chỉ về một bên. "Các ngươi cút cho ta! Ta chỗ này không hoan nghênh các ngươi!"

Nam tử quầy hàng bên cạnh nhìn hắn phẫn nộ, tâm tình rất tốt châm chọc nói: "Ta nói Lạc Tư a, bất quá là một gốc vạn năm đằng mà thôi, cần gì cùng hai nữ hài tính toán, ngược lại các ngươi có Lạc Thanh, lại đi Huyết Ma cốc thêm một lẫn nữa không phải là được rồi sao."

Lạc Tư nghe vậy tàn nhẫn mà trợn mắt nhìn sang. "Ngươi câm miệng!"



Lại đi Huyết Ma cốc? Vì điểm thuê nhà với đồ ăn lần này, bọn họ không tiếc mạo hiểm đi Huyết Ma cốc, kết quả đụng tới ma thú cấp cao, suýt chút nữa toàn bộ đều chết, là Lạc Thanh giúp bọn họ đỡ một kích nặng nhất của ma thú, tuy rằng cuối cùng đánh lui ma thú kia, nhưng bọn họ đều chịu thương tổn, mà thương thế của Lạc Thanh càng nghiêm trọng hơn, bọn họ cầm gốc cây vạn năm đằng mà ma thú kia bảo vệ trốn thoát.

Hiện tại gốc vạn năm đằng này là bọn họ chuẩn bị bán đi, dùng điểm đổi được để cứu Lạc Thanh, đệ tử Thánh Linh điện nhiều như vậy, bọn họ chỉ một trong những hàng ngàn đệ tử của sư phụ, huống chi Quy củ của Thánh Linh Điện từ trước đến giờ tất cả đều là nhờ bản lĩnh, sinh tử bất luận...

Nhưng mà hiện tại, gốc vạn năm đằng cứu mạng này bị một nữ hài điêu ngoa phá hủy, hắn không đánh nữ nhân, nhưng hắn không có cách nào tha thứ nàng, càng không có cách nào cho nàng sắc mặt tốt.

"A, ta có nói sai sao? Các ngươi nếu có thể được một cây, lại đoatj một cây có cái gì khó, vẫn là nói gốc cây vạn năm đằng căn bản là không phải các ngươi đánh ma thú chiếm được, mà là các ngươi trộm?"

"Ngươi nói bậy bạ gì đó! Đây là chúng ta liều mạng từ ma thú nơi đó chiếm được!" Lạc Thanh vẫn còn nằm ở trên giường, hắn không thể để cho người khác sỉ nhục bọn họ như vậy!

"Nói bậy? Vậy các ngươi đúng là lại đi kiếm một cây khác về nha! Rõ ràng liền không có bản lĩnh kia! Bất quá, có thể thấy các ngươi bản lĩnh trộm cấp không nhỏ, nha, tên Lạc Thanh kia sẽ không phải chính vì trộm vạn năm đằng bị người phát hiện, sau đó bị đánh chứ?" Nam tử tiếp tục khiêu khích.

"Ta không cho phép ngươi sỉ nhục huynh ấy!" Lạc Tư nắm chặt nắm đấm liền giống như muốn đánh, nam tử cũng không sợ, chỉ cần không phải tên Lạc Thanh kia, tên Lạc Tư này sao, hừ, hắn còn không để vào mắt!

Người chung quanh nghe đến động tĩnh của nơi này đều dồn dập trông lại, bất quá cũng chỉ là lãnh đạm liếc mắt nhìn liền lại từng người lo chuyện làm ăn của chính mình.

Linh Thứu cũng từ trong lời nói của hai người hiểu được một ít, không để ý đến nam tử bên cạnh. "Gốc cây này rất quý giá sao."

Nhàn nhạt một câu, âm thanh như gió nhẹ lướt qua mặt hồ để lòng của người tĩnh lặng, hai người nhìn về phía nàng, Hiên Viên Yên Nhi cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nàng thật sự gây rắc rối rồi...

"Không cần các ngươi quản!" Lạc Tư nói lại nhìn Hiên Viên Yên Nhi một chút, thu thập quầy hàng liền muốn đi.

"Các ngươi là tiểu sư muội mới tới đi, không cần sợ, bọn họ chính là chút trộm gà bắt chó hạng giá áo túi cơm, sư huynh bảo bộc các ngươi, nếu sau này bọn họ dám đánh chủ ý lên các ngươi liền đến tìm..."

Linh Thứu mới không rảnh nghe người như vậy phí lời, kéo Hiên Viên Yên Nhi qua. "Yên Nhi, muội đi về trước đi."

"Linh Nhi tỷ tỷ?" Hiên Viên Yên Nhi có chút không rõ, nhưng nhìn vẻ mặt Linh Thứu nghiêm túc cũng không dám nói gì, gật gật đầu. "Vâng." Đi qua bên cạnh Lạc Tư, Hiên Viên Yên Nhi dừng một chút. "Xin lỗi."

Một tiếng này để Lạc Tư có chút bất ngờ, hắn cho rằng nàng là loại Đại tiểu thư không nói đạo lý, nhưng một câu xin lỗi thì lại làm sao, vạn năm đằng bị huỷ chính là bị huỷ, hắn không trách bất luận người nào, là trách chính hắn không có bảo vệ tốt nó, mà hắn cũng không có thời gian tự bi tự oán, hắn còn phải đi về cùng những người khác tập hợp điểm.

"Chờ chút." Linh Thứu gọi lại Lạc Tư đang đi. "Ngươi ở chỗ này chờ ta."

Nói xong Linh Thứu liền đi ra Phường thị đi về phía sau núi Thánh Linh điện, lưu lại Lạc Tư đứng tại chỗ không biết là đi vẫn là không đi, trầm mặc, cuối cùng cũng cầm bao đồ đi, hắn không có thời gian, Lạc Thanh vẫn đang chờ hắn.

Còn nam tử bên cạnh lại là sắc mặt tái xanh, đến nay vẫn là không nghĩ ra, hắn làm anh hùng cứu mỹ nhân, vì sao hai tiểu mỹ nhân kia lại không để ý hắn ngược lại nói chuyện cùng tên Lạc Tư mà hắn luôn xem thường chứ, mà mỹ nhân kia còn xin lỗi tên Lạc Tư kia nữa!

...

Mà một bên khác Nam Cung Mặc bái Tài Đức làm sư phụ, mấy người Mộ Dung Sùng Tĩnh cũng bái Tài Huyền làm sư phụ.



"Cũng không biết nữ nhân kia lại chạy đi đâu rồi!", Mộ Dung Sùng Tĩnh khá là buồn bực quét mắt liếc nhìn chung quanh.

"Đừng xem, nàng cùng chúng ta không phải đi cùng một con đường." Mộ Dung Thích Dật liếc mắt nhìn Mộ Dung Sùng Tĩnh cứ đi tới đi lui nhìn đông nhìn tây,bất đắc dĩ lắc lắc đầu lêb tiếng.

"Đệ sao lại biết, đệ thấy sao?" Mộ Dung Sùng Tĩnh dừng lại, trừng trở lại.

Cái nào cần thấy a, ngẫm lại liền biết, người ta căn bản không có gì hiếm lạ muốn cùng với huynh đi xhung một đường, Mộ Dung Thích Dật thầm nghĩ nói, trên mặt chỉ là "Ha ha..." cười, hắn không muốn che giấu lương tâm nói ra đâu, nói ra chỉ là một con đường chết.

Đoạn Chương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn thật sự không hiểu Sùng Tĩnh khoảng thời gian này vì sao lại luôn khó chịu như thế, "Đi thôi, đi phường thị nhìn một chút, thế nào cũng phải hiểu rõ các loại đồ vật giá thị trường, như vậy chúng ta mới có kế hoạch tốt sau đó hành động."

Mộ Dung Sùng Tĩnh với Mộ Dung Thích Dật gật gật đầu, ba người nói đi là đi, vừa tới phường thị liền nhìn thấy bóng lưng Linh Thứu một mình rời đi, ba người liếc mắt nhìn nhau liền im lặng đi theo phía sau của nàng.

Đi tới phía lối vào sau núi, Linh Thứu mới triệu ra mấy hồn phách của ma thú trong không gian. "Mang ta đi Huyết Ma cốc."

Mặt sau xa xa, ba người thấy Linh Thứu khẽ nhúc nhích, có chút không rõ nhìn nhau, nàng với ai nói chuyện thế? Chẳng lẽ là Ám vệ? Không thể a, nếu như là Ám vệ bọn họ làm sao không có phát hiện?

Thời điểm ba người còn đang nghi ngờ, Phượng Hoàng trâm trên đầu Linh Thứu đã hóa thành một con Tiểu Hỏa điểu, chim lửa cấp tốc lớn lên, tuy rằng thân hình lớn hơn, nhưng dáng vẻ vẫn là như thế, nhìn có chút quái dị, giống như tiểu hài tử thân cao dài như người lớn vậy, nhưng vẫn còn gương mặt của hài tử.

Linh Thứu phi thân đến trên người Tiểu hỏa điểu, chỉ về một hướng, nháy mắt, chim lửa biến mất, có thể thấy được tốc độ nhanh chóng.

Tốc độ này chính là Phong Linh lực như Mộ Dung Sùng Tĩnh cũng có chút có lòng không đủ lực. "Ta trước tiên đuổi theo, các ngươi căn cứ ta lưu lại ký hiệu mặt sau đến." Nói xong không đợi hai người trả lời liền điều động Phong Linh lực, lắc mình biến mất tại chỗ.

Đoạn Chương sửng sốt một chút, trước hết phản ứng lại. "Đuổi theo."

Linh Thứu thừa dịp hồn phách ma thú dẫn dắt đi, rất nhanh đến Huyết Ma cốc, nhảy xuống, chim lửa lần thứ hai hóa thành một Phượng Hoàng trâm trở lại trên tay Linh Thứu.

Linh Thứu liếc nhìn phía sau một chút, không nghĩ tới tên này tốc độ cũng rất nhanh, bất quá để hắn đi theo, nếu xảy ra chuyện gì thì đừng hy vọng nàng cứu hắn.

Ma thú là quen thuộc nhất hoàn cảnh ma thú sinh tồn, vì lẽ đó chúng nó tìm nơi Tử Dực một sừng thú bảo vệ vạn năm đằng cũng tương đối dễ dàng rất nhiều.

Nàng cũng không có dự định nhìn thấy hồn phách liền thu, dù cho là hồn phách cũng là có tự do của bản thân nó, nàng thu một chút vì giúp nàng cũng đã đầy đủ, nhưng nàng nghĩ như vậy, những hồn phách ma thú trong Huyết Ma Cốc nhưng chẳng nghĩ như vậy, theo loại cảm giác thân thiết kia cứ tập trung tụ tập xung quang Linh Thứu.

Linh Thứu nhíu mày, lần này được rồi, nàng cảm giác mình vĩnh viễn không có cơ hội cùng với ma thú đánh một trận, nguyên nhân không gì khác, chỉ là những hồn phách ma thú đi theo nàng càng nhiều, sợ là những ma thú còn sống kia liền sẽ mãi mãi coi nàng là tổ tông...

Nhớ tới phía sau còn có người theo, Linh Thứu mang theo hắn đi tới vị trí của Tử Dực một sừng thú, ném một tấm bùa chú hệ lôi, một tiếng vang thật lớn, trong nháy mắt, sấm sét cuồn cuộn, tro bụi mù mịt, Linh Thứu thừa cơ lắc mình tiến vào không gian, lúc này mới nhìn người tới, là Mộ Dung Sùng Tĩnh?

A, nếu hắn yêu thích đi theo người khác như thế, vậy nàng liền cho hắn một phần lễ vật vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play