Rất bất ngờ, người từ trên lầu rơi xuống lại là Văn Tùy Hán.
Hơn nữa còn là nửa đoạn thân thể của Phú Quý Sát Nhân Vương.
Không phải vừa rồi thừa dịp dưới lầu đang xung đột, hắn đã dùng trăm phương ngàn kế đột phá vòng vây, xông vào mười số mười chín làm mưa làm gió sao?
Sao lại rơi vào kết cục như vậy?
Xem ra dường như hắn còn chưa tắt thở.
Phía trên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Liệu có biến hóa gì không?
Trên lầu đã xảy ra chuyện gì và có biến hóa gì, Ngư cô nương đang ứng chiến dưới lầu cũng không rõ, nhưng vụ nổ trước mắt đã có kết quả.
Khăn trải bàn như bươm bướm, như cá cháy bay lả tả.
Hai người vốn ở trong khăn trải bàn là Ngư Đầu và Ngư Vĩ đã kịp thời thoát ra, sức nổ lan đến, thương tổn mặt mũi, nhưng không đến mức chết.
Vụ nổ kịch liệt như vậy, nhưng hai người trong tấm vải nơi sức nổ mạnh nhất lại không bị nổ trúng.
Sức nổ lớn như vậy, đến nỗi những người gần đó vội vàng chạy trốn, nhưng cũng bị thương vài người. Còn hai người đứng ở nơi vụ nổ phát sinh lại bình an không việc gì, đây đúng là chuyện khó tưởng tượng.
Nhưng sự thật lại là như vậy.
Trung tâm của cơn bão là “mắt bão”, đó lại là nơi yên ả.
Uy lực của đại tự nhiên còn như thế, huống hồ vụ nổ này do Lôi Bố tạo ra, nói thế nào hắn cũng sẽ không nổ chết mình.
Hà Xa đã nhìn chuẩn điểm này.
Nơi nguy hiểm nhất thường là nơi an toàn nhất, trung tâm vụ nổ lại không có sức sát thương.
Ít nhất Lôi Bố giỏi dùng thuốc nổ, nhất định trước tiên sẽ bảo vệ sự an toàn của mình.
Cho nên khi vụ nổ sắp xảy ra, y đã xông tới, hai chân đá bay Ngư Đầu và Ngư Vĩ, lại cuốn lấy Lôi Bố, cận thân tử chiến.
Chân của y đang “cứu” người, nhưng hai tay lại bận “giết” người.
Cho dù không thể lập tức giết chết Lôi Bố, ít nhất cũng phải dùng “Hỏa Quyền Thiêu Chưởng” quấn lấy đối phương rồi tính sau.
Bởi vì y hiểu rõ, chỉ cần cứu được hai huynh đệ họ Ngư, tạm thời giữ chân Lôi Bố một lúc, các chiến hữu của y là Ngư Thiên Lương và Mạnh Tương Lữ nhất định sẽ hợp sức đối phó với Lôi Bố.
Y biết công lực của “Sát Lục Vương” Lôi Bố, chỉ dựa vào mình còn không ứng phó nổi.
Dù sao Lôi Bố cũng là hảo thủ chiến lực cấp ba hiếm có trong Giang Nam Phích Lịch đường, hơn nữa còn là nhất đại tông chủ tự lập môn hộ, đương nhiên phải có điểm đáng sợ và năng lực hơn người.
Nhưng nếu cộng thêm Ngư Hảo Thu và Mạnh lão bản, tình thế tất nhiên sẽ khác.
Nếu như “Tiểu Điểu” Cao Phi cũng gia nhập trận chiến, hẳn là có thể liều mạng.
Trước khi Ôn Lục Trì đi xa, đã giao chuyện “buôn bán” của Danh Lợi Quyển cho bốn người bọn họ, không phải là không có đạo lý.
Cho nên Lục Trì cư sĩ đi rất yên tâm.
Thực ra Ôn Ti Quyển muốn đi “chiêu binh mãi mã”, mời một số cao thủ trở lại, phát triển kết cấu của Danh Lợi Quyển thêm một bậc.
Điều này chủ yếu là vì thời cuộc đã khác trước, tình hình đã thay đổi.
Thực ra, con người là vật sống, thời thế không ngừng biến chuyển, nếu như không có sách lược ứng phó, vậy chỉ có lão hóa, hoặc là bị đào thải.
Ôn Lục Trì quyết không như thế.
Quan điểm của y rất mới mẻ, suy nghĩ của y rất hợp thời, thủ đoạn của y cũng rất “kích”.
Kích liệt (kịch liệt), kích động và kích thích.
Trước kia trong kinh thành chỉ có ba bang phái đứng đầu, đó là Mê Thiên minh, Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, tạo thành thế chân vạc. Đó là vì ba thế lực này vừa lúc cân bằng lẫn nhau, một bên là thế lực hắc đạo thuần túy, một bên là võ lâm và phe phái Thái Kinh kết hợp, một bên lại là võ lâm và thế lực phản Thái Kinh liên kết.
Sau đó bởi vì Quan Thất thần trí mê loạn, Mê Thiên Thất Thánh minh nhanh chóng suy tàn. Thế lực mới của quan lại là tập đoàn Hữu Kiều lập tức quật khởi, một lần nữa cân bằng lực lượng giang hồ trong kinh thành.
Có điều gần đây lại xảy ra chuyện Thái Kinh “xuống đài”. Cho dù không lâu sau hắn cũng sẽ được “phục tướng”, nhưng chuyện hắn “bãi tướng” ít nhiều là do thế lực võ lâm đã lật đổ “đài” của hắn. Cho nên trước khi hắn “trở lại”, có hai thế lực một “chính” một “phản” đang so đấu với nhau.
Một bên là lực lượng chính nghĩa giang hồ “phản” Thái Kinh (kể cả đám người khiến cho hoàng đế xa xỉ cực độ, dân chúng lầm than, chẳng hạn như Đồng Quán, Lương Sư Thành, Vương Phủ, Chu Lệ). Thừa dịp hắn còn “chưa đứng lên”, bọn họ ào ào vào kinh, thành lập thế lực của mình, hoặc “hóa lẻ thành chẵn”, gia nhập Phong Vũ lâu để tăng thêm thanh thế. Vừa lúc gặp phải Thích Thiếu Thương có phong thái chiêu mộ kết nạp hào kiệt hiệp sĩ, lại có tài năng liên kết ngang dọc, vì vậy nhất thời hùng mạnh, uy phong vang lừng.
Một bên lại là thế lực “ủng hộ” Thái Kinh (cùng với đám lục tặc). Trước khi Thái Kinh “trở lại”, bọn họ đã dọn đường cho hắn, tạo thế cho hắn, bán mạng cho hắn, để sau này có thể thuận lợi thành lập thế lực của mình trong kinh, hoặc dứt khoát gia nhập Lục Phân Bán đường, đối kháng với Phong Vũ lâu (bao gồm tổ hợp Tượng Tị tháp, hai đảng Phát Mộng, Thiên Cơ tổ vân vân).
Danh Lợi Quyển cũng là một trong số đó.
Y muốn thành lập “thế lực của mình”.
Đây là một loạn cục. Lục Trì cư sĩ thích nhất là “loạn thế”, bởi vì thời thế càng loạn thì càng có việc để làm.
Cho dù không phải vì quyền lực, một khi trật tự hoặc truyền thống ban đầu bị xung kích giải thể, mà truyền thống và trật tự mới chưa được thành lập và chỉnh đốn, nhất định sẽ có rất nhiều chuyện vui vẻ kích thích xuất hiện trong “loạn cục”. Ôn Lục Trì, Ôn Bát Vô và người của Dụng Tâm Lương Khổ xã rất giỏi nắm bắt loại thời cơ đặc biệt này.
Đủ loại “sự nghiệp” do Dụng Tâm Lương Khổ xã gây dựng, tất nhiên đều mới mẻ độc đáo, thành công vì gây bất ngờ. Kiếm tiền chỉ đứng thứ hai, quan trọng nhất là vui vẻ. Nhưng tất cả những thứ này phải có một cơ sở, được bảo đảm. Vì bảo đảm cho sự “bảo đảm” này, Ôn Lục Trì và người của Cảm Tình Dụng Sự bang quyết tâm phát triển trong kinh thành, mở rộng sức ảnh hưởng của bọn họ, muốn cắm rễ, cũng muốn leo cao.
Vì vậy Ôn Ti Quyển đã ra ngoài, liên hợp với đám người Ôn Bát Vô, Ôn Huynh, Bạch Cản Liễu, Bạch Xương Cuồng, tìm một số người tài trở lại, giúp Danh Lợi Quyển lớn mạnh.
Danh Lợi Quyển buôn bán ở kinh thành đã nhiều năm, đến bây giờ mới thực thi kế hoạch lớn, ngay cả đám cao thủ của Dụng Tâm Lương Khổ xã vốn được an bài tại Thập Bát Tinh sơn, Nghĩa Bạc Vân thôn, Tự Thành Nhất Phái thư phường, Sát Thủ Giản, Băng Đại Oản, Ngư Vĩ Bố, Pha Ly Miêu, Cật Bất Liễu Đâu Trứ Tẩu, Đông Bất Túc, cũng được điều đến kinh thành, lần này đúng là náo nhiệt.
Không ngờ ngay lúc này lại xảy ra biến loạn như vậy.
Hiển nhiên, nhiều địch thủ, cao thủ, sát thủ đồng thời tiến vào Danh Lợi Quyển như vậy, e rằng mục đích của bọn họ không chỉ là muốn cứu Thiên Hạ Đệ Thất, nhất định còn có mưu đồ khác, nếu không thì là viện cớ san bằng Danh Lợi Quyển.
Lẽ ra, đợi đám hảo thủ kia đến đây, thanh thế của Danh Lợi Quyển nhất định sẽ tăng mạnh. Mà Hà Xa, Ngư cô nương, Mạnh Tương Lữ và Cao Phi lại là nhân vật “cấp nguyên lão” trong tiệm, đến lúc đó địa vị dĩ nhiên sẽ cao hơn người khác một bậc, cuối cùng sẽ nở mày nở mặt, hơn nữa còn rất có tiền đồ.
Do đó, nói gì cũng phải ổn định, bảo vệ, dẹp yên xung đột hôm nay.
Cho nên Hà Xa đã bất chấp tất cả.
Y xông lên phía trước, trước tiên cứu song Ngư, sau đó quấn lấy Lôi Bố.
Y làm như vậy, nhìn giống như lỗ mãng, thực ra đã tính toán kỹ càng.
Trên thực tế, không chỉ có buôn bán, công sự, văn chương phải trải qua tính toán, kể cả quân sự, xuất thủ, chính sự cũng phải trải qua tính toán.
Nếu không trải qua tính toán, cho dù chỉ bắn ra một mũi tên lửa, cũng sẽ không trúng mục tiêu, nói không chừng còn bắn vào mông của mình.
Tính toán rất quan trọng, cho nên trong một quốc gia, quân đội, xã đoàn, loại nhân vật như quân sư, cố vấn, sư gia cũng hết sức quan trọng.
Những người này nhất định đã đọc rất nhiều sách, có rất nhiều kinh nghiệm nhân sinh (ít nhất cũng hiểu rõ nhân tình thế sự). Bọn họ bày mưu hiến kế, lập ra khuôn mẫu, tổ chức hình tượng, quyết định sách lược, khổ tâm suy nghĩ, dốc hết tinh trí, quả thực cống hiến rất nhiều cho quân chủ, lão bản, xã đoàn, tổ chức, không thể không có công.
Do đó, Gia Cát Lượng tuy không giỏi võ, cũng không cầm đại đao trường kích xông pha giết tướng địch trong trận, nhưng dù là Thục chủ Lưu Bị hay quân vương địch quốc, thậm chí sử xanh ghi chép, cũng không dám xếp công lao của y dưới đám võ tướng Quan Công, Trương Phi, Triệu Tử Long.
Loại trí giả này cũng không cần phải xuất hiện tại chiến trường, trong quân, hoặc bên cạnh đế vương, quân chủ. Thực ra, bên cạnh thủ lĩnh, lão bản của bang phái, thương nghiệp, cũng cần có loại nhân tài như vậy.
Chỉ tiếc, hiện nay lại không coi trọng những nhà mưu lược cố vấn này như xưa nữa.
Bởi vì sau thời Tam Quốc, những quân chủ, thậm chí là thương nhân, thân hào, đã không xem trọng trí giả như trước kia.
Những người này, cho dù có được trí giả, người giỏi, kỳ tài thì cũng không xem trọng, để đó không dùng, hoặc dùng không đúng chỗ. Từ xưa tài cao khó được dùng, đến nỗi những người có trí tuệ cao thâm phải nhẫn nhục ủy khuất, sao xuống trăng rơi, ẩn cư trong núi sâu không ra, hoặc dứt khoát giả làm người bình thường, không có đất dụng vũ trong thế tục.
Đến cuối cùng, “người bị hại” thật sự chẳng phải là đầu não của tập đoàn sao? Bất kể là lãnh tụ quốc gia hay ông chủ doanh nghiệp, bọn họ không thể chấp nhận những trí giả này, giống như tự cắt giảm thực lực của mình, khiến bọn họ coi nhẹ thành kiến và điểm mù, bên cạnh chỉ có đám tiểu nhân vâng vâng dạ dạ, làm thế nào hoàn thành chí khí hùng tâm?
Lại nói, cho dù có giả vờ thu nhận những người đọc sách, sĩ phu, chí sĩ, hiệp khách, trí giả có khí phách này, nhưng lại đố kị hắn, đề phòng hắn, nghi ngờ hắn, thăm dò hắn. Kết quả những người này đều nơm nớp lo sợ, miễn cưỡng ra mặt, cũng không dám hiến kế trị quốc, bày mưu chính sự, chỉ cầu tự bảo vệ mình, thuận theo tình thế, đâu còn dám nghĩ chuyện thiên hạ cho quân vương, chủ tử? Chỉ mong sao ẩn giấu tài năng, thu mình bảo vệ là thượng sách.
Không dám dùng nhân tài trí giả, hoặc dùng mà không thể trọng dụng, hoặc sợ đối phương lớn mạnh hơn mình mà kiềm chế hắn, vứt bỏ hắn, thậm chí còn hủy diệt hắn, đó thật sự là một loại tự sát vòng vèo, ít nhất cũng là tự cung biến tướng.
Hà Xa không phải trí giả, nhưng trong chiến đấu, y tuyệt đối là cao thủ.
Y từng làm nha sai, cai ngục, một đường đánh lên, đánh thành đô đầu, bổ khoái.
Y đánh nhau mặc dù hung hãn, xuất quyền mạnh mẽ, xuất chưởng sắc bén, xuất cước cực nhanh, nhưng lợi hại nhất chính là nhìn y giống như lỗ mãng, thực ra đã tính toán cẩn thận, sau đó mới ra tay đánh người, nhờ vậy mới có thể gặp chiến tất thắng.
Y tính toán rất nhanh, cho nên khiến người ta cảm thấy y lỗ mãng.
Y ra tay rất nhanh, nhanh đến mức khiến người khác cho rằng y may mắn, trùng hợp. Thực ra nếu chỉ dựa vào chiêu thức thích hợp, căn bản không đủ cho loại người như y sống đến bây giờ, còn lập nên thành tựu như thế.
Lần này y cũng giống vậy.
Cách đánh của y nhìn như tùy ý, liều mạng, ngọc nát đá tan, nhưng thực chất đã trải qua suy tính tỉ mỉ, hơn nữa còn rất nhanh chóng.
Có nắm chắc y mới ra tay.
Chỉ cần quấn lấy tên này một lúc là được.
Không ngờ lần này y lại tính toán thất bại.
Y quả thật không bị đối phương nổ chết.
Nhưng y vẫn đứt hơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT