Hà Nan Quá nhìn ngực mình bị hai mũi tên bắn trúng, chỉ cảm thấy vô cùng hoảng sợ, vô cùng khó chịu.
Đau, hơn nữa còn sợ.
Lực lượng của hai mũi tên kia vừa vặn khiến cho sức chiến đấu của hắn hoàn toàn biến mất, nhưng nhất thời lại không khiến cho hắn mất mạng.
Đau, nhưng nhất thời không chết được.
Hắn biết đó là tên gì.
“Tình Nhân tiễn”.
Loại tên này mỗi lần phát ra đều là một đôi một cặp, một đen một trắng, khi thành công thì hai mũi đều trúng mục tiêu, khi thất bại thì hai mũi đều trật, giống như tình nhân gần kề bên nhau, làm bạn gắn bó.
Người có thể phát ra loại tên này nhất định là cao thủ ám khí.
Loại tên này một khi phát ra cũng rất ít khi thất thủ.
Mà người phát ra tên này, gần như từ trước đến giờ chưa từng thất thủ.
Do đó trong nháy mắt này, Hà Nan Quá chẳng những cảm thấy đau, hơn nữa còn tuyệt vọng.
Hắn không ngờ người trong kiệu lại là tên sát tinh này.
Hắn cũng không ngờ kiếm băng lửa khói của hắn chẳng những không bức ra được nhân vật đáng sợ này, lại khiến cho hắn nhất thời sơ suất, bị đối phương thừa cơ hội.
Hắn càng không ngờ mình sẽ thua ở đây, thua bởi tay người này.
Đây đúng là đưa dê vào miệng cọp, đưa hung thủ đến nha môn.
Hà Nan Quá ôm ngực, dùng kiếm chống xuống đất, ngẩng đầu nhìn trời.
Trong khoảnh khắc này, hắn lại cảm thấy ông trời đang trêu cợt hắn, thần linh đang đùa bỡn hắn.
Hắn rất khó chịu.
Lúc này hắn mới biết, hóa ra một khắc trước khi chết lại khổ cực như vậy, khó chịu như vậy.
Hắn bắt đầu hối hận, trước kia không nên giết nhiều người như vậy, lại càng không nên giết người chậm như vậy.
Hiện giờ hắn chỉ muốn chết nhanh một chút.
Lương Thương Tâm kiếm nhanh.
Kiếm múa nhanh đương nhiên có rất nhiều chỗ tốt, nhưng cũng có vài chỗ xấu, ít nhất có một chỗ xấu là không thể nói dừng thì dừng.
Khi phát hiện sự vật kia không phải là “người sống”, hắn đã đâm ra mười hai kiếm.
Mười ba kiếm vừa qua, hắn phát hiện đồng liêu của mình ở trước kiệu bỗng nhiên trúng tên, người trong kiệu cũng lên tiếng nói chuyện.
Trong nháy mắt này, Lương Thương Tâm không nghĩ gì cả.
Hắn không dám suy nghĩ nhiều, chỉ sợ vừa suy nghĩ thì đấu chí sẽ sụt giảm.
Nhất là hắn không dám nghĩ tới người trong kiệu là ai, một khi nghĩ thì sẽ sợ, một khi đã sợ thì sẽ mất đi dũng khí.
Thử hỏi, không có dũng khí thì làm sao có thể thi triển ra kiếm nhanh.
Kiếm muốn nhanh, phải có dũng khí và quyết tâm thẳng tiến không lùi.
Vì vậy Lương Thương Tâm không quan tâm, cũng không lên tiếng. Hắn dùng một kiếm đâm thẳng vào kiệu xanh lá, kiếm chưa vào kiệu thì một kiếm đã chia thành bốn kiếm, bốn kiếm lại diễn hóa thành mười sáu kiếm, khi đâm vào trong kiệu lại biến thành sáu mươi bốn kiếm. Vô luận thế nào, bất kể ra sao, hắn đều quyết tâm phải đâm người trong kiệu thành trăm ngàn lỗ hổng rồi tính sau.
Kiếm của hắn nhanh.
Kiếm của hắn nhanh ở chỗ không cần nghĩ ngợi.
Kiếm pháp không kịp suy nghĩ, còn nhanh hơn đầu óc chuyển động, ai có thể chống đỡ được?
Kiếm chiêu của hắn hoàn toàn dựa vào phản ứng tự động, phản xạ tự nhiên. Nếu như kẻ địch nhìn thấy kiếm pháp của hắn rồi mới đánh trả, chống đỡ, vậy thì nhất định sẽ thua, cũng nhất định sẽ chết.
Thế nhưng, lần này hắn mới phát ra kiếm thứ mười tám, trong lòng trầm xuống, đã biết mình nhất định sẽ thua.
Bởi vì hắn hoảng sợ phát hiện một chuyện.
Kẻ địch không hề ở trong kiệu, ít nhất trong kiệu cũng không có người sống.
Hiển nhiên lúc hắn phát ra kiếm thứ mười lăm đã có phát hiện, đến kiếm thứ mười tám đã sinh ra cảnh giác, nhưng phải đến kiếm thứ hai mươi ba mới có thể miễn cưỡng dừng lại thế công, muốn xoay người đối phó với kẻ địch xuất quỷ nhập thần không biết ở đâu (nhưng nhất định đã rời khỏi kiệu).
Thế nhưng, lúc hắn phát ra kiếm thứ hai mươi mốt, dưới sườn đã đau.
Một vật bắn vào sườn phải của hắn, xuyên qua sườn bay ra.
Nói cách khác, vật kia đã xuyên qua tim của hắn, cũng xuyên qua thân thể hắn.
Hắn đã bị ám khí xuyên tim, đâm qua cơ thể.
Hắn muốn xoay người, nhưng đã không kịp.
Có điều kiếm thế của hắn vẫn phát ra không thể dừng lại, ít nhất là không thể kịp thời thu thế.
Lúc hắn phát ra kiếm thứ mười lăm đã có phát giác, đến kiếm thứ mười tám đã quyết định kiếm thứ hai mươi ba sẽ có thể thu kiếm, nhưng đến kiếm thứ hai mươi mốt lại bị một vật sắc bắn thủng tim, khiến cho kiếm chiêu của hắn không thể khống chế, thu về, ngược lại còn đâm ra một kiếm lại một kiếm, đến kiếm thứ hai mươi sáu hắn mới cảm giác được đau đớn, đến kiếm thứ hai mươi chín kiếm của hắn mới bắt đầu chậm lại, đến kiếm thứ ba mươi lăm kiếm chiêu của hắn đã hết sức chậm chạp, nhưng hắn vẫn không thể thu lại kiếm thế, vẫn một chiêu lại một chiêu, một kiếm lại một kiếm, tiếp tục diễn luyện.
Ai cũng thấy hắn đã lực bất tòng tâm, nhưng kiếm của hắn vẫn giống như một điệu múa, kiệt sức vẫn phải múa tiếp, hơn nữa ánh kiếm còn đan vào trước người hắn giống như một lớp áo múa.
Áo múa của sát thủ.
“Ám khí” là từ “cái bóng” bên kia bắn tới. Không biết thế nào, “người trong kiệu” đã lặng lẽ “lách” ra, dựa vào “cái bóng” kia. Lúc Lương Thương Tâm phát động công kích với chiếc kiệu, người này cũng phát ra ám khí.
Ám khí này thành công xuyên qua tim Lương Thương Tâm.
Tim của Lương Thương Tâm đã thương.
Tim của Lương Thương Tâm rất đau.
Hắn múa kiếm đến kiếm thứ ba mươi hai, lực đã hết, lúc này mới có thể dừng lại, ôm tim, hét lên thảm thiết:
- Ngươi… Vô Tình?
Chỉ thấy một thanh niên áo xanh ngồi thẳng ở bên cạnh “cái bóng”, một tay ôm bụng, mày kiếm nhíu chặt, giống như đang chịu đựng một loại đau đớn kỳ diệu, giọng điệu lại rất bình thản:
- Nếu như ngươi không giết ba người kia, ta sẽ không giết ngươi. Hiện giờ ngươi đã giết người, giết người thì đền mạng, ngươi hãy đền mạng đi!
Lương Thương Tâm bất cam gào thét:
- Người mà chúng ta muốn ám sát là Thích Thiếu Thương, tại sao ngươi lại ở đây? Rốt cuộc liên quan gì đến ngươi…Vô Tình, tên trời đánh ngươi, ta thành quỷ cũng…
Đây là câu nói sau cùng của Lương Thương Tâm.
Câu này hắn không thể nói xong, nghi vấn của hắn cũng không được giải đáp.
Hắn đột nhiên tắt thở.
Không ai có thể sống sót dưới tình huống tim bị xuyên qua tan vỡ, Lương Thương Tâm quen thương tâm người cũng không thể.
Hắn đã chết, nhưng Vô Tình vẫn thấp giọng trả lời vấn đề này cho hắn:
- Thành quỷ cũng không tha cho ta, đúng không? Vậy chờ ta cũng thành quỷ rồi hãy nói. Ta là bổ khoái, ngươi đã giết người, đương nhiên là liên quan đến ta. Huống hồ, chẳng lẽ các ngươi không nghe thấy tiếng sấm sao? Tiếng sấm đã thông báo cho các ngươi phải hạ thủ giết Thích Thiếu Thương, tiếng sấm kia cũng tố cáo với ta, muốn ta ở nơi này khiến các ngươi giết người đến mạng. Ngươi giết người nhanh, ta sẽ để cho ngươi chết nhanh; hắn giết người chậm, ta sẽ khiến hắn chết chậm.
Y ấn vào bụng, giống như đè nén đau đớn gì đó, nói:
- Ta luôn luôn rất công chính, sẽ cho người một công đạo.
Lúc y nói những lời này, Lương Thương Tâm đã chết.
Nhưng y vẫn đang nói chuyện, hơn nữa còn nói với thi thể của Lương Thương Tâm. Giống như, y tận mắt nhìn thấy Lương Thương Tâm mặc dù đã chết, nhưng linh hồn vẫn còn chưa bay đi, y đang nói chuyện với hồn phách của Lương Thương Tâm.
Thế nhưng những lời y nói, ít nhất có một người chắc chắn nghe được.
Đây là một người giống như ánh lửa hừng hực.
Hắn đang giết đến hăng máu, giết đến bốc lửa.
“Kiếm Thần” Ôn Hỏa Cổn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT