Lúc “Tứ Đại Kỳ Chủ” Hoàng Hôn, Lợi Minh, Ngô Dạ, Chung Ngọ gây rối kiếm
chuyện với Ngư cô nương, hắn chính là hán tử trung niên đã lên tiếng
đứng ra bày tỏ sự quan tâm. Cách ăn mặc và cử chỉ của hắn đều rất lịch
sự. Hắn vốn là một người giang hồ, sau đó trở thành người phụ trách văn
thư. Cuối cùng bởi vì nhìn không quen hình pháp của triều đình quá khốc
liệt, tạo nên án oan còn nhiều hơn xử án giúp mọi người, cho nên từ quan không làm nữa, trở về làm người võ lâm của hắn.
Hắn vốn là tinh
anh của Phi Phủ đội Dư gia, kẻ thù của hắn là đệ tử Tứ Phân Bán đàn Trần gia và Thiên An môn Trần thị gia tộc, luôn giao chiến rất thảm liệt.
Người khác luyện búa bay, còn hắn luyện tiếp búa, tiếp ám khí, tiếp binh khí.
Đương nhiên búa bay tẩm độc cũng không dễ tiếp. Binh khí của Trần gia có
không ít xuất xứ từ Hạ Tam Lạm Hà gia, Hắc Diện Thái gia, khó tránh khỏi tẩm độc.
Hắn liền chế tạo một đôi găng tay bách độc bất xâm, đao kiếm bất nhập, thấy kẻ thù là giết, có ơn báo ơn, có thù báo thù. Người giang hồ gọi đôi găng tay không sợ độc vật, hơn nữa có tẩm kịch độc này là “Sưu Cừu Thủ”.
Lúc bắt đầu hắn vẫn bình tĩnh, không biến sắc, đứng trong đám người, không cầu có biểu hiện đặc biệt, chỉ cầu bảo toàn tính mạng. Hiện nay, một khi cho rằng cơ hội đã đến, hắn liền bất ngờ
làm loạn, vừa ra tay đã kẹp lấy đao của Lôi Bố.
Bởi vì hắn phát hiện một điểm quan trọng.
Lôi Bố dĩ nhiên là đáng sợ, nhưng thứ đáng sợ nhất là đao trong tay hắn.
Một khi Lôi Bố mất đao, hoặc không thể dùng đao, vậy thì lực sát thương của người này sẽ yếu đi rất nhiều.
Cho nên hắn muốn khống chế đao của đối phương.
Dư Trạc Nhiên đã giữ lấy đao của họ Lôi.
Lôi Bố muốn rút đao, nhưng lại không rút nổi.
Hắn dùng sức vặn một cái. Lưỡi đao sắc vặn một cái, đừng nói là tay, ngay cả gỗ đá cũng bị nó gọt đi, bị nó cắt đứt.
Nhưng lại không vặn được.
Lôi Bố đã đỏ mắt.
Hắn đã không có thời gian, cũng không có cơ hội.
Trong phút chốc, không biết đã có bao nhiêu người nắm lấy cơ hội này tấn công hắn.
Hắn gấp, hơn nữa còn hoảng.
Không có đao, tình hình của hắn trở nên rất nguy hiểm.
Trong lúc cấp bách, hắn dùng sức đẩy đao tới, muốn đâm thủng buồng tim của đối thủ rồi tính sau.
Nhưng đao vẫn không nhúc nhích.
Dư Mặc Nhiên chuyên tâm nhất trí, lòng không tạp niệm, vững như tảng đá, chỉ cầu kẹp cứng đao lại.
Hắn thật sự làm được, đao giống như khảm vào đá, cho dù Lôi Bố hao tổn sức lực, dùng trăm phương ngàn kế vẫn không thể rút rac.
Lôi Bố chỉ cảm thấy trên vai, dưới sườn, sau lưng, bên chân đều đau đớn.
Hơn nữa ở bốn phương tám hướng, không biết có bao nhiêu binh khí, bao
nhiêu chiêu thức tấn công vào tử huyệt chỗ hiểm của hắn.
Hắn chỉ có cách vứt đao, một lần nữa vứt đao.
Vứt đao để bảo toàn tính mạng.
Lúc này hắn đang ở trước cửa khách sạn, đường lui đã bị người ta chặn đứng, đường tới cũng bị người ta ngăn cản.
Mưa gió ập vào, người cũng giết tới. Toàn thân hắn ướt đẫm, trên người có
ít nhất ba cây xương sườn bị gãy, bên hông máu tươi chảy dài, thái dương bị đập sưng lên hai cục, giống như mọc ra hai chiếc sừng màu tím đen,
phần lưng đau dữ dội, toàn thân còn có bốn chỗ lửa chưa tắt, ngoài ra
vai, lưng, sườn, chân mỗi nơi đều có một vết thương chảy máu, không chỗ
nào không đau. Nhưng thế công của quân địch vẫn như sói như hổ, một đợt
tiếp một đợt, giống như liều mạng không muốn sống lao đến tấn công hắn.
Lúc này hắn cũng không có gì khác so với người thường, trong lòng rất hoảng hốt.
Sao những kẻ này đều không cần mạng?
Sao những kẻ này đều muốn liều mạng với hắn?
Hắn sợ, hắn kinh.
Những kẻ này giống như điên rồi.
Hắn một mặt chống cự, một mặt rít lên kinh khủng.
Hắn đã quên mất một chuyện, là chính hắn ép những người này liên thủ phản kháng, là hắn ép bọn họ phát điên.
Mưa vẫn rơi.
Lôi Bố đã không còn đao.
Hắn kịp thời dùng hai tay chụp được hai cây côn.
Không, không phải côn, mà là củi.
Hắn chụp được hai cây củi, đó là vũ khí của Cam Dũng sau khi chết ném đi,
nhưng Mạnh Tương Lữ trước khi chết lại khiến nó đánh vào Lôi Bố.
Lôi Bố cầm củi, chiến đấu rất hăng hái.
Kiếm tới, kiếm như tia chớp.
Nhưng kiếm không phải chớp.
Lôi Bố không ngăn được chớp, nhưng vẫn chống được kiếm.
Tay trái của hắn vung củi ngăn cản một kiếm, đó là kiếm của Tống Triển Mi.
Kiếm bị ngăn cản, nhưng củi lại đột nhiên mềm đi.
Hóa ra thứ hắn cầm trên tay không phải cây củi, mà là một con rắn.
Thứ hắn cầm rõ ràng là một cây củi, sao lại biến thành một con rắn?
Trong nháy mắt này, con rắn trên tay lại cuộn người há mồm, lộ ra răng độc sắc nhọn và chiếc lưỡi dài xè xè cắn vào hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT