Hai
cánh quân, hai bên đường, lặng lẽ tiến về phía trước… tôi ở cánh quân bắc đường
19 cùng e95. thông cảm cho anh em trinh sát f qua một ngày khói lửa… thương
vong, TMT e95 cho bộ phận trinh sát f đi giữa đội hình cùng với khối d bộ d2.
Trời
về chiều, ánh nắng yếu, không đủ xuyên qua các tán lá cây rừng, dù đang mùa thay
lá nhưng vẫn còn dày đặc, đội hình vượt qua một địa hình không lấy gì là lí tưởng,
càng về gần Mê Kông, độ dốc càng lớn, anh em BB trèo lên, lội xuống trông thật
tội nghiệp. Trên gương mặt thanh niên tuồi đôi mươi, lộ rõ nét lo âu chứ không
hào hứng như lúc vượt sông Srepok.
D1
chỉ trong buổi sáng, mất đi gần ba mươi anh em với hai trận đánh cách nhau nửa
giờ…
Anh
Hùng người Hà Nội, phong cách Hà Thành từ trong cách sống, ăn nói rất duyên, sống
hết mình với anh em không tiếc điều chi, có cô người yêu xinh như mộng làm công
nhân của nhà máy thuốc lá Thăng Long “… Hà Nội những mùa hoa sữa… những hàng
cau dọc đường vào chùa Trấn Quốc… những sáng Hồ Gươm sương mù liễu rủ dọc bờ hồ…
ghế đá chỉ hai người … anh vòng qua vai em… những nụ hôn nồng cháy quên cả đất
trời… những vé xem phim một đồng em xếp lại, chồng lên nhau, đã hơn một gang
tay… đôi dép tông anh mua cho em, ngày còn huấn luyện ở Phủ Lý, là niềm kiêu
hãnh của em, những khi em mang đi làm, như mang cả trái tim anh theo cùng… đơn
giản, vì nó là của người yêu đi bộ đội tặng…” chưa tròn năm tháng tuổi quân đã
ngã xuống.
Qua
trao đổi giữa TMT e95 và d trưởng d, Thủ trưởng Nho, tôi cũng biết mang máng là
tình hình rất khó khăn khi tiến về Mê Kông, địch vẫn còn mạnh cả về hỏa lực và
xung lực, cả sự liều lĩnh… khi tràn ra thu súng anh em tử sĩ của ta…
Sau
hơn một giờ hành quân đội hình giải lao… những gương mặt, những tấm lưng mồ hôi
nhễ nhại… những động tác khó khăn khi lên, xuống ba lô.
Đoàn
quân vẫn đi dưới ánh nắng chiều tà… một màu đỏ rực pha lẫn ánh nắng vàng… chiều
buồn thầm lặng trên mỗi bước chân đi.
Gặp
một trảng trống, đội hình dừng lại, TMT e95 gọi tôi lên, và giao nhiệm vụ dẫn
năm anh trinh sát 95 bám men theo bìa rừng nắm tình hình… một nương rẫy của dân
hay của công xã… không có nhà xung quanh… chỉ còn lại mấy cây thuốc lá trơ trọi…
trên đọt còn vài lá thuốc nhỏ, bằng nửa bàn tay… (tôi tranh thủ kiếm hơn chục
lá)… đội hình cắt vòng men theo bìa rừng đi tiếp… tiếng súng nổ ở đâu xa xa
trong thành phố Stung Treng vọng về…
Chiều
tối theo lệnh của Sư đoàn, đội hình dừng lại bên một dòng suối nhỏ chờ lệnh..
Qua
liên lạc PRC 25 chúng tôi biết rằng anh em 29 (đi phía nam dọc đường 19) chậm
hơn chúng tôi khoảng gần 1 km, và được lệnh tăng tốc để kịp với chúng tôi.
Nghỉ
đêm tại đây. TMT e95 ra lệnh cho các đơn vị, (sau khi anh thông tin đưa bức điện
cho TMT.) Các đơn vị d2 tản ra hai bên suối; d3 trải dài đội hình theo đường
19.
Cả
đội hình dùng cơm sấy, không nấu cơm. Anh nuôi tranh thủ tìm củi khô, về nấu nước
sôi cho anh em, với điều kiện không cho khói bốc lên, sợ lộ mục tiêu. Quan trọng
nhất lúc này là vấn đề thuốc lá, tôi tranh thủ lấy dao găm, thái nhỏ mấy lá thuốc
hồi chiều thật mỏng và mịn, xuống anh nuôi mượn nắp vung nồi 20, bỏ thuốc lên
sao cho khô, lấy lá non cây rừng gói lại cho đỡ hốc thuốc, cũng được kha khá,
và dĩ nhiên hoàn toàn bí mật, lộ ra là coi như không đủ khói cho ngày mai.
Một
sự im lặng đến khủng khiếp… hơn năm trăm con người trong một khu vực rộng chưa
đến một kilômét vuông… màn đêm buông xuống.
Gần
nửa đêm TMT 95 thức dậy, thủ trưởng hỏi tôi ba lô bản đồ, và ông lấy tấm bản đồ
ra xem, dùng đèn pin chừa một lỗ nhỏ xíu, ông rọi qua rọi lại mấy lần vị trí mà
đơn vị sẽ đi trong ngày mai, nét mặt ông dù là ban đêm vẫn thấy một chút gì lo
lắng, ông thở dài...
Khi
cả hai đều lên võng nằm, ông quay sang tôi và hỏi “Cậu biết bây giờ tớ muốn có
cái gì nhất không?”
Tôi
trả lời “Hòa bình, hết đánh nhau, về với gia đình.”
Ông
nói lại “Phi thực tế, cuộc chiến này không biết sẽ đi về đâu… nhưng lúc này tớ
muốn nhất là điếu thuốc.”
Một
chút nữa là tôi đã nói ra, nhưng tôi kịp trấn tĩnh, vì nếu nói chiều nay tôi
hái mấy lá thuốc của dân, và đã làm xong chờ lúc lên nòng thì coi chừng… vì ông
nằm trong ban 2 thắng lợi… tôi chỉ động viên ông và định ngủ luôn.
Quay
sang tôi ông lại hỏi tiếp “Cậu biết ai có trà không?”
Tôi
hỏi lại “Để làm chi vậy, Thủ trưởng?”
“Hút
chứ làm chi, ủa cậu không biết là trà hút thay thuốc lá được hả? Tớ mà không có
thuốc, tớ không làm cái gì được cả… chết thật.” Ông đáp lại.
Lúc
này tôi mới nói thật, và chỉ “nói thật một nửa” với ông: “Nếu thủ trưởng lấy
trà mà hút, thì hút thuốc đồng bào Đức Cơ có hơn không?”
“Làm
gì có mà hút, cậu còn hả?” Ông hỏi lại.
Tôi
nói nhỏ với ông “Còn thủ trưởng ạ! Nhưng nó khét lắm.”
Ông
giục tôi “Cậu cho tớ điếu, từ lúc đánh nhau tới giờ chưa có điếu nào, ké của một
cậu c2 mấy hơi từ sáng giờ… thèm quá.”
Tôi
lấy thuốc đưa cho ông… tôi thấy đốm lửa nhỏ sáng lên, tiếng ực ực từ cổ ông…
“Thuốc
đồng bào ngon thật, mai cho tớ điếu, không có thuốc tớ đánh đ... được.”
Tôi
chỉ nghe ông nói nho nhỏ, vì tôi chuẩn bị đi… về Bình Định trong mơ… có người mẹ
trông con… có nỗi nhớ của một dòng sông… về nơi có miền cát trắng… có người con
gái nhỏ đang hằng ngày chờ mong tôi trở về… vòng tay… môi hôn… và những giọt nước
mắt ngọc ngà, chảy trên đôi má của em…
P/S:
Đoạn tôi viết về Nà Nội, là tôi nhớ lại nội dung của người ấy gửi cho anh Hùng.
Như một nén hương trầm, hôm nay tôi đốt cho Anh trên trang QSVN, để mọi người bết
rằng có một chàng trai Hà Nội đã ngã xuống ở BGTN đầy khốc liệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT