Tảng
sáng, chúng tôi được tiếng pháo chiến dịch đánh thức dậy… dù chỉ ngủ được vài
giờ, nhưng cũng quý vô cùng, người tươi tỉnh lại, hơn nữa trong trạng thái
không có gì căng thẳng, nên anh em cũng tỉnh táo đôi phần. Tôi bò ra mép sông để
rửa mặt, láng quáng thế nào lại trượt chân xuống mép sông, chưa kịp phản ứng
thì nước đã cuốn trôi ra khỏi bờ, tôi vùng vẫy cố bơi vào bờ nhưng vô hiệu, vì
với vận tốc nước chảy nhanh như vậy, buộc ta phải bơi xuôi theo dòng và lựa thế
để tiến dần vào bờ, khi trôi qua c3 d1, có một anh lính nhanh trí ném cho tôi sợi
dây thừng to tướng, tôi chụp được và cố bơi vào bờ.
Trong
lúc chờ anh em 198 từ phía bên kia, cách chúng tôi khoảng 10 km báo cáo tình
hình địch, tôi ngồi cạnh bờ sông, nhìn ngắm nó và nhớ về dòng sông quê nhà…
“Dòng
sông ấy, nơi mẹ đã sinh ra con trong một đêm hè tháng năm, cha đi biển không có
ở nhà, mẹ tự mình chống sõng (xuồng nan) qua bên này sông và con đã cất tiếng
khóc chào đời nơi dòng sông ấy. Lớn lên mẹ dẫn con ra sông giặt quần áo, khi
con chưa biết mặc quần, bò lổm ngổm, đuổi theo những con còng biển nhỏ xíu để bắt
nó, nhưng có bắt được bao giờ đâu… rồi những năm tháng con theo mẹ đi bắt những
con cua, con cá bống trong hang… dòng sông ấy đã nuôi con lớn khôn, để có thể
đi một mình, bắt những con sò, con sam về bán, mẹ đã tập con bơi, bằng cách ôm
thân cây chuối hai chân đập ầm ầm, nước da con sạm đen giống cha, giống mẹ, là
những gì còn sót lại của biển cả trên con người của con, dòng máu con có vị mặn,
cũng là nhờ vị mặn của dòng sông ấy, đôi mắt con long lanh giống như ánh trăng,
in hình trên dòng sông những đêm trăng rằm, có sóng gợn lăng tăng… Rồi một
ngày, con thi đậu vào trường Cường Để, ngôi trường danh giá nhất của tỉnh Bình
Định ngày ấy. Con xa mẹ, xa dòng sông với bao nhiêu nỗi nhớ… buổi chiều đi học
về, con cũng ghé ngang qua đường Nguyễn Huệ Quy Nhơn để nhìn thấy biển cho đỡ
nhớ.
Đất
nước thống nhất con cũng hoàn thành chương trình phổ thông, trở lại quê nhà sau
bảy năm xa cách, chừng ấy năm mang nỗi nhớ dòng sông… và chính nơi này con gặp
một người con gái…
Người
con gái ấy, làm chung với mình một bờ ruộng muối, cũng có một thời phải vào Cam
Ranh sinh sống do chiến tranh, sau ngày giải phóng trở lại quê nhà…
Con
biết mẹ rất thương người con gái ấy, và mẹ cũng mơ một ngày là con dâu của mẹ,
khi con đi rồi, mẹ vẫn thường kể cho cô ấy nghe về quãng đời niên thiếu của
con, những lúc hai gia đình cùng làm chung, nhìn đôi mắt mẹ và của người ta… con
hiểu tất cả.
Giờ
đây trước mặt con cũng là một dòng sông… nhưng nó không hiền hòa như dòng sông
quê mình mẹ ạ! Dưới sự lững lờ kia, là những gì uất hận của cả một dân tộc,
đang đứng bên bờ vực của sự diệt chủng, con rất sợ… hôm nay… ngày mai… cũng ở
dòng sông này…”
Bước
chân nhanh thoăn thoắt của trưởng ban trinh sát Sư đoàn, đi nhanh về hướng tôi,
đã cắt ngang dòng hồi tưởng về một dòng sông. Toàn đội hình tấn công ra đường
19, tiến công về Stung Treng nơi có BTL Quân khu Đông bắc của Pốt.
Khi
ra đến giáp đường 19, anh Thảo B trưởng trinh sát d1 e95 đạp phải quả mìn KP2 của
địch và hi sinh.
Mặt
đường 19 chỗ này khá rộng và nhẵn, chúng tôi cùng c3 d1 đi trước đội hình, về Phum
Sreta Chan cách đó chùng 5 km, để gặp bộ phận chính của anh em 198 đang ở tại
đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT