Hôm nay bọn họ ở lại trong bệnh viện, Tiểu Mễ nằm viện thì Lẫm Lạc chăm sóc, lo lắng cho cô.
Ngày hôm sau, Tiểu Mễ bị đưa vào phòng giải phẫu, Lẫm Lạc so với cô còn khẩn trương hơn, kết quả vẫn là Tiểu Mễ an ủi hắn, thấy bản thân cô đều không sợ hãi, hắn mới an tâm ngồi đợi, hắn sợ phải mất cô lần nữa.
Phẫu thuật xong, sau khi hết tác dụng của thuốc mê, bác sĩ nói cuộc phẫu thuật tương đối thành công, chờ vài ngày sau có thể tháo băng, sau đó là cô có thể thấy lại ánh sáng, và người yêu cô.
Sườn núi Phú Sĩ cùng bình nguyên hóa thành màu hoa tím, trong không khí tràn ngập mùi thơm của cỏ huân y — hoa văn mĩ lệ, ong mật vo ve rung động, cánh bướm lộng lẫy tung bay, có những cảnh đẹp như vậy làm cảnh đẹp của sườn núi càng rực rỡ.
Lẫm Lạc muốn khi Tiểu Mễ mở mắt ra thì phải nhìn thấy phong cảnh mĩ lệ này đầu tiên. Cứ thế thần bí mang cô tới đây.
” Thật thoải mái a, nơi này nhất định rất đẹp.” Tiểu Mễ dang rộng hai tay hoan nghênh làn gió mát rượi, mùi hoa thơm ngát, chung quanh yên tĩnh, khiến tâm trạng người ta sảng khoái không thôi.
” Ừ, nơi này là núi Phú Sĩ.” Lẫm Lạc thản nhiên nhìn bốn phía.
” Oa~~ là núi Phú Sĩ ở Hokkaido sao?” Cô thốt lên kinh ngạc, suy nghĩ xem trông nó sẽ đẹp như thế nào.
” Rất nhanh em sẽ thấy được.”
” Thật sự có thể nhìn thấy sao?” Tiểu Mễ vẫn là có một tia bất an.
Hắn đem băng gạc ở mắt cô tháo xuống, tháo từng lớp từng lớp một, băng gạc hoàn toàn rơi xuống mặt đất, Tiểu Mễ vẫn nhắm mắt lại, chậm chạp không chịu mở ra, tròng mắt trong mí mắt không ngừng chuyển động, lông mi cong cong cũng vì vậy mà run run, khiến cô vừa hồi hộp lại lo lắng.
” Không có việc gì.” Hắn ôn nhu trấn an cô.
” Lạc”
” ừ?”
” Em yêu anh, thật sự rất yêu anh.”
” Anh cũng vậy.”
Có Lẫm Lạc cổ vũ, cô lấy hết dũng khí chậm rãi mở mắt ra.
Trước mặt nhìn thấy mơ mơ hồ hồ một mảnh màu tím, dần dần rõ lên, thẳng cho đến khi cô nhìn thấy các sắc hoa màu tím, cô thất thần.
Nơi này thật sự rất đẹp, so với trí tưởng tượng của cô còn đẹp hơn vài lần; là cỏ huân y, một đám lớn cỏ huân y, toàn bộ đều là cỏ huân y, giống như cảnh trong mơ vậy.
” Lạc, anh đánh em một cái đi, mau lên.” Tiểu Mễ khó có thể tin sự việc trước mắt là thật, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước không dám chớp mắt, chỉ sợ sau khi cô chớp mắt thì mọi cảnh vật sẽ biến mất, tay kéo kéo góc áo của Lẫm Lạc, hắn có thể nhắc cho cô biết, cô có phải hay không ở trong mộng.
Nhìn Tiểu Mễ kinh ngạc đến ngây người, bạc môi khẽ cười, lộ ra một nụ cười sáng rỡ cực kỳ khó gặp, xem ra cô có thể thấy, thật sự thật tốt quá, tâm trạng thực vui mừng.
” Là sự thật, không phải mộng.” Bàn tay to xoa xoa đầu của cô, nhẹ giọng nhắc nhở.
Lúc này, Tiểu Mễ mới đảo mắt nhìn hắn, nhìn người đã hai năm chưa từng nhìn, chưa từng buông tha việc tìm kiếm cô, cũng luôn luôn yêu cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT