“ thiếp thân chỉ là muốn trêu đùa với thượng sai, hà tất thượng sai phải rat ay độc ác như vậy. quả nhiên thượng sai là đàn ông bạc tình bạc nghĩa, sờ soạng người ta, khinh bạc người ta. Còn dùng thứ đồ đáng sợ kia chọc người ta, đâm người ta đến giờ vẫn còn đau, rách cả da a? kết quả quay người có nợ không trả, hơn nữa vì vợ mà giận chó đánh mèo lên người ta.”
Nữ thi rơi lệ, thê thê thảm thảm, lại phối hợp trên người cô ta quần áo gần như thành vải mảnh, làm người ta vừa thấy đã thương.
Mọi người thường nói, người sống đến 70, 80 tuổi đều đã thành hồ ly, mà nữ thi trước mắt đã sống 200 năm, trải qua bao tang thương.
Chu Trạch không nhìn nữ thi đang ‘ khóc lóc kể lể’ mà quay đầu nhìn Hứa Thanh Lãng.
“ có thể giết cô ta chứ?” Chu Trạch hỏi.
“…” nữ thi.
Hứa Thanh Lãng lắc đầu lại gật đầu.
“ có ý gì?” Chu Trạch hỏi.
“ sát khí trong cơ thể cô ta mới là vẫn đề, nếu cô ta tự nổ, sát khi thoát ra ngoài nhất định sẽ ảnh hưởng đến người vô tôi gàn đây” Hứa Thanh Lãng giải thích “ như vậy sẽ rất phiền toái.”
“ ừ” nữ thi phụ họa, cô ta coi như dập tắt ý nghĩ đãnh vào mặt tình cảm với Chu Trạch, vô tình nhất là người chồng phụ tình, hiển nhiên trong lòng Chu Trạch đã đủ đen tối rồi
“ nhưng cô ta sẽ không dám dùng phương thức ấy, nếu không linh hồn cô ta đã vào địa ngục mà cô ta ở dương gian gây ra chuyện thương thiên hại lý thì linh hồn trong địa ngục sẽ bị trừng phạt. vì vậy, vẫn có thể giết.”
Hứa Thanh lãng ngậm điếu thuốc, lúc trước hắn sợ hãi như con chim cút sáp bị hành hình, hiện tại có tiểu vũ trụ bùng nổ - Chu Trạch ở bên, hắn có thể xem náo nhiệt nói mỉa.
“ không nên, không nên, nàng là nàng, ta là ta, chúng ta là hai người.”
Nữ thi vội hô, cô ta có thể nhìn ra, hai người đàn ông trước mắt muốn dùng biện pháp, vất vả 1 lần nhàn nhã suốt đời để giải quyết cô ta.
Dù có là sinh mệnh trí tuệ thì đều theo bản năng muốn sống, nữ thi cũng không ngoại lệ. cây chết là hết nhưng cây bệnh thì đến mùa xuân vẫn có cơ hội nảy lộc.
thật là nữ thi cũng không phải Bạch phu nhân, theo trình độ nhất định thì cô ta là một sinh mệnh độc lập, là thân thể qua 200 năm sinh ra ‘linh trí’ nhưng nữ thi và Bạch phu nhân vẫn có liên hệ đến nhau.
Hứa Thanh Lãng nói không sai, nữ thi không dám làm bậy ở dương gian, cho dù chết cô ta cũng khôngdám làm bậy để Bạch phu nhân bị trừng phạt.
Chu Trạch ngồi xổm trước mặt nữ thi “ ý ngươi là chuyện vừa rồi chỉ là đùa giỡn?”
Nữ thi gật đầu.
“ haha.” Chu Trạch cười hai tiếng, giờ suy nghĩ một chút mình vẫn là vô dụng, ‘ trẻ tuổi’ lại mới lên làm quỷ sai không có kinh nghiệm nên mới đáp ứng thỉnh cầu của Bạch phu nhân.
“ không có biện pháp chế trụ cô ta sao?” Chu Trạch hỏi.
“ lấy hồn huyết của cô ta thì có thể khống chế được, nhưng thứ đó phải là cô ta tự nguyện đưa cho ngươi.” Hứa Thanh lãng ở bên cạnh đề nghị.
Nữ thi ngẩng đầu, trong mắt là hận ý gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thanh lãng, phảng phất lúc này hứa Thanh Lãng là kẻ địch lớn nhất của cô ta.
“ hoặc chết hoặc gia hồn huyết, tự mình chọn.” Hứa Thanh lãng mỉm cười nói.
“ chính ngươi.. chọn đi” Chu trạch cũng nhìn nữ thi, hiển nhiên là đồng ý với đề nghị của hứa Thanh Lãng.
Chu Trạch có tính sạch sẽ, hắn không hi vọng, một nữ thi tự nhiên xuất hiện dùng lưỡi rửa cốc cho hắn.
“ được, ta cho ngươi” nữ thi hít sâu, như chôn phẫn nộ và không cam lòng xuống, sau đó cô ta nhắm mắt, một thứ đồ đỏ như con giun chui ra khỏi mi tâm.
Chu trạch thò tay rút ra, đặt tỏng lòng bàn tay, có chút ướt át, trơn trượt
Sau khi nữ thi giao hồn huyết thì tinh thần thoáng cái uể oải, người như muốn hôn mê gắn gượng mới không ngã xuống.
“ vào nhà vệ sinh dọn dẹp, sau đó lên tầng nằm, từ hôm nay trở đi, không có lệnh của ta không được phép bước xuống tầng 1 một bước.” Chu trạch cảnh cáo nói.
“ vâng, thườn sai.” Nữ thi cúi đầu, bày ra tư thái phục tùng, hồn huyết trong tay đối phương, cô ta chỉ có thể nghe lời.
……..
“ hi…iiiiii. Hí..iiiiii…. ngươi nhẹ một chút…ơ aaaaa. nhẹ một chút a.
Mạnh như vậy.. đau.. đau a…
Chậm một chút.. chậm chút nữa… chậm như vậy là..tốt… mạnh thêm một chút..”
“ đúng”
Chu Trạch đăth chai rượu thuốc nên bàn, rõ ràng là hắn bôi rượu thuốc cho Hứa Thanh Lãng nhưng sao tiếng kêu vừa rồi lại giống như đang làm chuyện buồn nôn.
“ ngươi tự làm đi.”
“ đừng thê mà, ngươi không bị thương nhưng ta bị quăng vào tường, trên người máu ứ đọng nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi không chút xíu nào động lòng trắc ẩn?” Hứa Thanh Lãng càng nói càng kích động “ Chu trạch, từ khi ngươi đến đây ngươi có phát hiện ta luôn gặp chuyện không may?”
“ đây là số mệnh” Chu trạch tỏ vẻ không cõng nổi tội danh này “ đúng rồi, khẩu quyết ngươi vừa đọc ta thấy quen tai.”
Thiên địa vô cực, huyền tâm hành pháp.
“ trong một bộ phim truyền hình đấy, ta thấy nghe không tệ nên lấy dùng, thật ra không có trợ giúp gì với việc thi pháp.” Hứa Thanh lãng thành thật.
“ tương dương với cho mình một cái BGM( nhạc nền)?”
“a..” hứa Thanh Lãng liếc mắt, cầm rượu thuốc lên xức “ trong bếp có chút nước mơ chua, ngươi mang về đi, sáng mai ta không mở cửa, muốn nghỉ ngơi.”
“ ta về trước.” Chu trạch đứng dậy, cầm nước mơ chua, tạm biệt, về tiệm sách thì lên thẳng tầng 2.
Nư thi rất nghe lời, tắm rửa sạch sẽ nằm trong tủ lạnh, mặc quần áo Chu trạch.
Áo sơ mi trắng mặc trên người cô ta có vẻ rộng, dài đến nửa đùi,nhưng lại bao trọn đường cong, cô ta không mặc quần, hai chân dài thẳng tắp, mị nhãn như tơ.
CHU Trạch gõ tay lên tủ lạnh “ ta nhớ bạch phu nhân nói, cô ta chết trước khi kết hôn.”
Vì vậy theo lý thì bạch phu nhân chưa trải sự đời, nhưng nữ thi trước mắt lại có điển thủy tính dương hoa ( dâm).
“ đó là vì nàng không nói, trước khi kết hôn nàng thông gian với một thư sinh nghèo kiết xác, bị phụ thân nàng phát hiện, cảm thấy làm nhục gia môn, nên cưỡng ép dìm chết.”
“ a, cho nên nói, là lão tài xế có kinh nghiệm?”
“ kia, ngươi có biết vì để cho ta không thê thảm giống như chết chìm, nàng đã phải tốn bao nhiêu tâm huyết?”
“ phụ nữ, cuối cùng là nghiệp dư.” Chu trạch lắc đầu “ ngủ đi”
nói xong Chu trạch đặt gối xuống cạnh tủ lạnh nằm xuống.
Có nữ thi bên cạnh, trên người cô ta tản ra hàn ý khiến hắn cảm thấy thoải mái, so với nằm trong tủ lạnh thì càng cảm thấy thích ý.
Giấc ngủ này rất an tâm, đến sáng tỉnh lại,Chu Trạch mở mắt, thấy một đôi chân dài trước mặt mình, chậm rãi đung đưa, đến cả độ cong của ngón chân cũng đẹp.
Nếu mặc tất chân hoặc đi gày cao gót…
“ ngươi cứng kìa” nữ thi nhạy bén phát hiện chỗ kia tinh thần phấn chấn mạnh mẽ dựng lều.
“ hiện tượng sinh lý bình thường.” Chu Trạch không cảm thấy có gì xấu hổ, lúc đối mặt với bác sĩ Lâm hắn có lẽ nguyện ý phối hợp thẹn thùng, câu lên một chút, để thưởng thức cảm giác thuần túy giữa nam và nữ.
Nhưng đối mặt với nữ thi, Chu trạch có thể buông thả. Hai bên đều không phải người, cũng không cần giả thần giả quỷ, ngược lại càng thêm thuần túy,
“ không nhịn được phải nói để ta nằm xuống, ngươi có thể lên trên người ta, ta biết rõ, thật ra ngươi rất muốn làm chuyện đó. Nghẹn lâu quá cũng không hay, rất dễ xảy ra vấn đề.”
Nữ thi hào phóng nói, đồng thời cười cười “ yên tâm tuy ta không mang vòng nhưng cũng không biết mang thai.”
“ nhưng bên trong ngươi lạnh.”
Chu Trạch xuống tầng rửa mặt, sau đó nấu mì tôm, chuẩn bị xong, Chu trạch lấy nước mơ chua ra, khó khăn ăn mì, kết thúc nhiệm vụ buổi sáng.
“ rất thống khổ đi, ăn đồ ăn của loài người.” nữ thi ngồi trên bậc cầu thang nhìn Chu trạch.
“ chuyện không liên quan đến ngươi.”
“ rõ ràng đã chêt lại kiên trì làm cho mình sống như người sống, không cảm thấy mệt mỏi sao?”
“ ngươi nói, hơi nhiều” Chu trạch khẽ nhíu mày.
“ hôm qua ngươi nói không cho ta rời tiệm sách, ta đây ngoại trừ nói chuyện với ngươi thì có thể làm gì?”
Chu trạch phiền muộn, lấy chổi và dụng cụ lau nhà ném cho nữ thi “ làm vệ sinh.”
……….
Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, nữ thi quỳ sát trên mặt đất, dùng khăn lau, Chu trạch chuyển ghế nhựa ngồi ở ngoài cửa tiệm phơi nắng.
Đến trưa Hứa Thanh Lãng mới mở tiệm đi ra, hắn lấy điếu thuốc từ Chu trạch, liếc nhìn tình cảnh trong tiệm sách, cười nói: “ dạy không tệ a”
Chu Trạch tiếp tục híp mắt hưởng thụ ánh mặt trời.
Hứa Thanh Lãng nhả vòng khói thuốc sau đó như nghĩ tới điều gì đo nói: “ bảng hiệu này của ngươi không tệ, rất oai bức, khiến tiệm cách vách của ta có vẻ thua chị kém em, ta cũng có ý định chế cái bảng hiệu.”
“ học đòi văn vẻ?” chu trạch cười nói
“ không được sao?” Hứa Thanh lãng nhăn mày “ ta lấy giấy tờ 20 phòng ra chưng bày, ai có thể nóikhông phong nhã?”
Chu Trạch bất đắc dĩ lắc đầu.
“ nha, giúp ta cố vấn, ngươi nghe cái này “ nói vậy thôi, ta nghe như vậy’ ta cảm thấy không tệ, ta còn có ý để câu đối là ‘ nhân sinh như giấc mộng’ thế nào, nghe có phong phạm không. Nhưng ta nghĩ tốt nhất có liên quan đến ‘ ăn’ như vậy mới phù hợp với nhà hàng của ta, đúng không? Nhưng ta khôngnghĩ được gì, ngươi có đề nghị gì không?”