Bất chính đương quan hệ phiên ngoại chi Du hí nhân sinh
Ngụy Trì trong game online là đại bang chủ vang danh của một đại bang hội vang danh trong server, tòng quân Thiên Sách phủ, cầm trường mâu, mặc áo giáp, hai sợi râu gián trên mão một đường kéo dài đến ranh giới màn hình. Chiến mã đen nhánh cũng áo giáp bọc thân hất tung bụi mù thét gào chạy tới, trường kích chỉa xuống đất, ngửa đầu nhìn trời, còn chưa thấy mặt, đã bị một thân chiến giáp sáng như tuyết lót màu đỏ tươi của y làm cho chói mắt.
Trong trò chơi lấy bối cảnh võ hiệp phương đông này, các game thủ quản lý chiến binh Thiên Sách gọi là “Quân gia”. Quân gia Ngụy Trì danh hiệu đệ nhất bang hội, dẫn dắt thành viên bang hội, hôm nay tổ đội đi phó bản, ngày mai đánh phòng tuyến bên ngoài, xông phá Hồ Nam Hồ Bắc, khuấy động Hồ Đông Hồ Tây, rảnh rỗi cắm một lá cờ luận võ học hỏi ở ngoài thành Lạc Dương. Kẻ đến người qua, khách xem như nước. Người đến làm Ngụy Trì nóng mặt lên, vung binh khí, hưng phấn không ngừng nhảy lên trở người lộn nhào, xoay thân nhe một miệng răng trắng với thằng mập bị mình chém té xuống đất. “Anh mày oai không?”
Thằng mập nhanh nhẹn bò dậy từ trên mặt đất, đi xa hơn mười trượng mới ngồi xuống điều tức vận công. “Đừng làm cho người ta hiểu lầm em biết anh, không tốt, mất mặt!”
Càng có nhiều khi, Ngụy Trì khí thế đường hoàng trong tiếng la “Cung nghênh bang chủ về bang” của một đám NPC, cất bước đi vào đại sảnh bang hội rộng rãi thoáng mát của mình. Bảo tọa bang chủ cao cao, hướng về phía nam quay về phía bắc, đặt sâu trong chính giữa, cờ bang hội treo cao phía sau. Ngụy Trì ngồi lên, phía xa có thể trông thấy kiến trúc mới tinh đã xây xong ngoài đại sảnh, ánh mắt trầm lắng. “Nghiêm Nghiễm, anh muốn ngủ với em.”
Trả lời y chính là một mảnh yên lặng trong kênh tiếng.
Nghiêm Nghiễm ngồi bên cạnh y sắc mặt như thường, nhìn thẳng phía trước, nâng tay giết một đám quái nhiệm vụ trong game. “Mập, cậu ban nãy nói cần nguyên liệu gì? Chỗ tôi có lẽ có.”
Nghiêm Nghiễm trong game online là một thành viên trong bang hội đông đảo của Ngụy Trì, xuất gia Thuần Dương quan, mặc đạo bào lam bạch đan xen, đeo trường kiếm, mang cao quan (mão cao), sau lưng luôn có một cây phất trần. Từ không trung ngập tràn tuyết sương lất phất chậm rãi đi tới, tay áo bồng bềnh, đạo quan (mão) trang nghiêm, bộ dạng hoàn toàn thanh tâm quả dục.
Tâm lý các game thủ vô cùng khó hiểu, cũng đều là người xuất gia, các hòa thượng Thiếu Lâm tự có thể được cung kính gọi là “Đại sư”, đạo trưởng Thuần Dương quan lại bị qua quýt gọi là “dê” (dương => dê). Thế là vào đêm đông, trong kênh thế giới chung quy sẽ nhảy ra thông báo tuyển dụng thế này: “Phó bản XX đến một con dê, 24=1 nhé, nước lèo đã chuẩn bị xong, chỉ chờ bạn nhắc nồi lên!” Còn thêm một cái mặt nhiễu nước miếng ướt nhẹp. Quỷ mới đi! Quỷ mới chờ bị nhắc nồi!
Lúc cơn giận xông não, Nghiêm Nghiễm lạnh lùng nhìn Ngụy Trì. “Đây là nghề nghiệp anh chọn cho tôi?”
Quân gia đẹp trai trở thân xuống ngựa, đứng trước người đạo trưởng, cười còn rực rỡ hơn hoa. “Đúng vậy, thích hợp biết bao nhiêu. Này... Nhìn y phục này... Hé hé... Cấm dục... Hé hé...”
Nghiêm Nghiễm quay đầu, không chút khách sáo cắm cờ chiến tỷ thí vào trong đất tuyết. Nụ cười của Ngụy Trì bị gió lạnh ù ù trên đỉnh núi làm đông cứng trên mặt, trước mắt, kiếm quang ùn ùn kéo đến chớp nhoáng như sao băng.
Chung quy vẫn có người cho rằng, một khi tiến vào thế giới game online là có thể lẩn tránh sự tàn khốc của thế giới hiện thực. Thật ra, cuộc sống trong game không thể thoải mái hơn hiện thực chút nào, làn sóng thất nghiệp hết đợt này tới đợt khác ùn ùn kéo đến. Phó bản bất đồng cũng có yêu cầu bất đồng đối với bố trí tổ đội, dù hot như các cô nương khiêu vũ cực hảo của Thất Tú phường cùng đám quân gia Thiên Sách phủ tiên phong xông lên đánh quái đánh boss, cũng sẽ có lúc lâm vào khốn cảnh đứng bên đường không kẻ hỏi thăm, huống chi là cái khác?
Hành tẩu giang hồ, thê thảm nhất không phải không có ngân lượng sửa chữa binh khí, mà là cả ngày nắm chặt tuyệt thế hảo binh hào quang loe lóe bôn ba, lại không đội không tổ, không bản để vào. Nghiêm Nghiễm bị Ngụy Trì kéo đi đánh quái khắp nơi trong phó bản. Các tiểu y sinh Vạn Hoa cốc thật sự rất thảm. Các nhân sĩ giang hồ cao lớn thô kệch thà la tắt tiếng tìm một Thất Tú cô nương biết nói cười hát múa, chứ không thèm nhìn đệ tử Vạn Hoa áo đen quần đen còn thêm một cái đầu đen thùi lùi. Lại qua một hồi, phiên bản đổi mới, các đại sư mai danh ẩn tích. Đệ tử Tàng Kiếm sơn trang mệnh danh lắm tiền thô thiển mới vừa rồi còn lấy một thân y bào vàng rực náo động thành Dương Châu, trong nháy mắt liền cười ra nước mắt quanh quẩn các nơi trong thiên hạ. Sau đó, trong ngoài Thuần Dương quan lần lượt vang lên tiếng oán giận của đệ tử Thuần Dương. “Kỹ năng Thuần Dương bị yếu đi, không ai chịu dẫn em vô bản.”
“ Đệ tử Vạn Hoa ghét tụi em giành trang bị với tụi nó, tất cả mọi người đều là hỗn nguyên nội công, dựa vào cái gì nhất định phải để nó lấy trước?”
“ Hôm nay em đứng chừng nửa ngày trên Không Vụ phong mà không có ai thèm để ý. Khó khăn lắm mới tìm được một tổ đội, vừa vào tổ, đội trưởng nói nó hoa mắt nhìn nhầm, sau đó liền kick em ra!”
Nghiêm Nghiễm đứng trên quảng trường Thái Cực yên lặng nghe các sư huynh đệ đối thoại. Trong chốn võ lâm trước nay gió thổi sóng lên xua cũ lập mới. Vì mấy thanh bảo kiếm gia truyền Thuần Dương quan, Không Vụ phong ít ngày trước còn đầu người lúc nhúc, tiếng la rung trời suýt nữa làm sụp tuyết đọng trên đỉnh núi dẫn đến một trận tuyết lở. Mấy ngày nay, chợt truyền ra tin Địch Hoa Cung của Hồng Y giáo xuất hiện kỳ trân dị bảo, nhân sĩ giang hồ liền một đêm chạy hết không còn một mảnh, đồng thời ào về phía Phong Hoa cốc. Cái đùi sáng bóng của thánh nữ Sa Lợi Á Hồng Y giáo kia, Hoài Tuyết y, Tham Đồng khế biến quách đi! Trang bị của các đạo sĩ? Liên quan gì tới ta? Trang bị đồ của ta thôi cũng đủ rồi!
Sau lưng có hành động bất thường, Nghiêm Nghiễm cảnh giác xoay người, Ngụy Trì đang xấu xa nắm chặt phất trần thắt xoắn. “Này, phát ngốc gì thế? Đi, đến Không Vụ phong lấy cho em vài món trang bị.”
Thời gian giữa trưa, tuyết không ngừng tuôn rơi ngưng lại, Thuần Dương quan vạn năm đóng băng bị khóa trong một mảnh trắng bạc, Ngụy Trì một thân chiến bào đỏ tươi diện mạo hiên ngang cưỡi trên chiến mã đen nhánh có tiếng trị giá năm nghìn vàng nhìn trái nhìn phải, dẫn tới các tiểu sư muội còn nhỏ tuổi không ngừng lén lút nhìn ra từ khe cửa đại điện.
Nghiêm Nghiễm ngửa đầu đứng trước ngựa y, ngược nắng hầu như không thấy rõ gương mặt. “Anh không phải nói muốn đi Địch Hoa cung sao? Bây giờ ai còn trên Không Vụ phong nữa?”
“ Anh dẫn em theo không phải được rồi sao? Không phải còn thiếu một bộ y phục và một cây kiếm sao? Cày nó đi!”
“Chỉ hai chúng ta?” Nghiêm Nghiễm nghi ngờ nhìn, làm sao thì cũng phải có gần năm người chứ! Nếu không, rốt cuộc là đi đánh quái hay để quái đánh?
Ngụy Trì vò đầu. “Vậy tìm thêm vài người nữa?”
Nghiêm Nghiễm nhếch mày, Ngụy Trì cười toét miệng. Không Vụ phong dạo này muốn tìm người đương nhiên là dễ dàng, chỉ là... Không có Thất Tú cô nương, không có thư sinh Vạn Hoa, không có Thiếu Lâm đại sư, không có Tàng Kiếm thiếu gia, chỉ có... Dê. Dê đầy khắp núi đồi. Xắt thành miếng cũng đủ ăn mấy nồi.
“Dê thì dê, nhiều lắm chậm một chút. Có thể lấy được trang bị là OK rồi!” Ngụy Trì sờ đầu nói. “Hí------” Chiến mã phía dưới có lẽ chịu không nổi rét lạnh Không Vụ phong, ngẩng đầu cất vó hí dài một tiếng, quân gia dáng dấp sinh động tư thái tuyệt vời thoáng cái liền chật vật úp sấp trong đất tuyết.
Nghiêm Nghiễm vội vàng vươn tay đỡ, y cũng không lúng túng, bàn tay bắt lấy Nghiêm Nghiễm lại thế nào cũng không chịu buông ra.
“ Làm gì vậy?” Anh không biết xấu hổ, nhưng tôi còn muốn làm người. Ở đây đầy đường là sư huynh sư đệ sư phó sư bá chưởng môn nhân ra ra vào vào.
“ Một lát thì một lát.” Ngụy Trì vểnh môi ưỡn mặt, cúi đầu nhìn bàn tay hai người nắm nhau, nhịn không được lại cười he he mấy tiếng.
Tuyết mới ngưng lại bắt đầu tiếp tục “tốc tốc”, rơi vào đầu vai không nhiễm chút bụi trần của các đạo trưởng, làm đường viền xanh thẳm càng rực rỡ thuần khiết.
“Nghiêm Nghiễm...”
“Hả?”
“ Chờ thu thập xong trang bị của em, anh dẫn em đi Địch Hoa Cung.”
“Xem Sa Lợi Á?” Rốt cuộc là một cô gái xuất sắc tới bao nhiêu? Võ lâm nhân sĩ gần đây đều sắp phát điên vì nàng.
“Hứ ------” Y khinh thường.
Nghiêm Nghiễm tò mò. “Sao?”
Ngụy Trì không nói lời nào, cúi đầu run bả vai cười đắc ý, làm râu gián trên đầu run run lắc qua lắc lại.
“Cười cái gì?”
“Không có gì.”
“Nói!”
“Thì em để anh nói!”
“Mau nói!”
“Anh đang suy nghĩ mà...”
“Cái gì?”
“Ha ha...”
“Anh nói hay không?”
“Được được được... Anh nói, anh nói...” Ngụy Trì chậm rãi dừng chân, xoay người, ánh mắt đối diện Nghiêm Nghiễm. Trong thế giới trắng bạc tinh khiết, bông tuyết ào ào rơi xuống, trong ngoài cầu gỗ hành lang một mảnh vắng vẻ, ngay cả ấn đường đạo trưởng cũng nổi lên mấy phần uyển chuyển nhu hòa. “Anh nghĩ, Sa Lợi Á thì có gì đẹp chứ, anh nhìn em là đủ rồi!”
Ngụy Trì cầm lòng không được, vươn tay muốn phủi đi, giọng thằng mập lại không thức thời vang bên vành tai như tiếng sấm. “Ôi, Ngụy Trì, anh muốn dẫn Nghiêm Nghiễm đi Không Vụ phong hả? Vừa khéo vừa khéo, em có một tiểu đồ đệ Thuần Dương, trang bị gì cũng không có. Anh dẫn nó đi giúp, ha ha...”
“Ta chửi...”
Các thành viên lão làng trong bang hội chen chúc xông lên. “Bang chủ, em có một thằng bạn, cũng là Thuần Dương, đi cùng đi, đi cùng đi!”
“Ấy, bang chủ, em chính là Thuần Dương nè, dẫn em theo với...”
“Tụi bây...” Ngụy Trì tức giận nhe răng trợn mắt.
Quần chúng từng người mặt như đưa đám ôm đùi. “Bang chủ, anh không công bằng.... Léo nhéo léo nhéo...”
“Anh không công bằng chỗ nào? Hừ!”
“Léo nhéo léo nhéo...”
Nghiêm Nghiễm nghiêng đầu cười nhìn y quẫn bách, quân gia thở hổn hển đạp ra một đống dấu chân trên tầng tầng tuyết đọng. Vươn tay giữ chặt ống tay áo thật dài của y, Ngụy Trì quay đầu lại, Nghiêm Nghiễm hơi kéo khóe miệng, tiến lên một bước nâng tay phủi tuyết vụn trên đầu vai y. “Mau tổ chức đội đi, chậm là không kịp.”
“Vậy em hôn anh một cái đi!”
“Cút!”
“Rầm”Ngã ngồi trên tuyết không dậy được, một đường lăn từ sườn núi đến chân núi.
Quân gia nội tâm không cam lòng, mang bốn con dê hân hoan chậm rãi mở Không Vụ phong vào, thiếu binh thiếu tướng, thiếu thóc thiếu gạo, từ giữa trưa đến hoàng hôn, cửu tử nhất sinh, chết đi sống lại. May mà thu hoạch khá lớn, đại sư huynh lấy được một sợi dây chuyền, nhị sư huynh tìm được một chiếc nhẫn, tiểu sư đệ vừa xuất sư hớn hở nhặt được một đôi giầy, chỉ có Nghiêm Nghiễm hai tay trống rỗng.
Vẫn là trên quảng trường Thái Cực, trăng tròn treo cao, mọi người đều nghiêm túc chạy tới nghe chưởng môn giảng giải. Quân gia Thiên Sách phủ không vội chạy về Lạc Dương luyện tập, đứng trong tuyết hổn hển nhắc đi nhắc lại. “Em rốt cuộc đen tới bao nhiêu hả! Một cái cũng quay không được!” Quy tắc game, nếu tất cả mọi người đều muốn một trang bị nào đó thì phải quay số để quyết định, điểm 1-100, người có điểm cao nhất lấy được trang bị.
“10 điểm! Điểm như vậy em cũng quay cho ra!” Người nào đó đang nổi trận lôi đình đương nhiên không nghĩ tới, lúc mình vận đen, quay trúng 1 điểm cũng không phải chỉ có một hai lần.
Nghiêm Nghiễm cúi đầu để y tùy ý quở trách, Ngụy Trì thở ra một hơi thật dài, vươn tay bắt lấy cái lưng Nghiêm Nghiễm, nắm chặt phất trần thật dài nhổ xuống liên tiếp mấy sợi lông. “Ngày mai tiếp tục, anh tìm mấy thằng môn phái khác đến, khỏi giành với em.”
“Lỡ như không có trang bị của em thì sao?” Lúc vận đen, cái gì cũng khó mà nói được. Trong môn phái có vị sư đệ từng cày phó bản tròn ba tháng, cũng không thấy được thứ mình cần. Nghiêm Nghiễm buột miệng.
“Ấy ấy ấy!” Ngụy Trì bị giẫm trúng đuôi, nhảy một cái lên cao ba trượng. “Em nói dễ nghe chút được không? Như vậy đi, anh đến Lạc Đạo kiếm Oản Hổ Huyết cho em, ngày mai em mang theo.”
Giang hồ đồn đãi, mang Oản Hổ Huyết dễ lấy được trang bị tốt. Đương nhiên, các hòa thượng Thiếu Lâm tự cũng thường xuyên mang vẻ mặt nghiêm túc nói với người ta, ai ném một vạn vàng vào thùng công đức của Đại Hùng bảo điện mới lấy được đệ nhất thần binh thiên hạ. Đồn đãi, đồn đãi thôi!
Nghiêm Nghiễm buồn cười đến muốn cười, Ngụy Trì xụ mặt, tay nắm chặt phất trần chậm rãi chuyển lên má Nghiêm Nghiễm. “Mau mau thu thập trang bị đi, anh muốn dẫn em đến Địch Hoa Cung.”
“Đến Địch Hoa Cung làm gì?”
“Không làm gì, chỉ xem thôi!”
Anh vẫn luôn muốn cùng em chơi game, không có những người khác của tổ đội, chỉ có hai chúng ta. Mở lần lượt từng tấm bản đồ ra, từng bước một tiếp nhận nhiệm vụ, anh ở phía trước bảo vệ em, em ở phía sau yểm trợ anh, cùng nhau giết quái, cùng nhau lấy mỏ quặng, cùng nhau ngắm phong cảnh, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.
Anh muốn cùng em đi khắp mọi góc của thế giới hư cấu này, từ Giang Nam đến Hoa Bắc, từ vùng sông nước cho tới hoang mạc, đi Thất Tú phường thưởng thức một khúc nghê thường kinh hồng, đến Thiếu Lâm tự nghe một tiếng chuông vang tháp cổ, mệt mỏi nghỉ chân một hồi, đến Vạn Hoa cốc xin một ly trà thuốc thơm hương bốn phía. Muốn non xanh nước biếc kia, anh và em, cưỡi ngựa trắng, đeo trường kiếm, dắt tay đến chân trời.
Thằng mập nói. “Ngụy Trì, anh chỉ thích dẫn có mỗi Nghiêm Nghiễm, đi đâu cũng dẫn. Có bất công không? Thằng này theo anh hết mười năm cũng không được đối xử như vậy!”
Ngụy Trì không chút ngượng ngùng, ngồi trên bảo tọa bang chủ liếc nghiêng hỏi lại. “Anh thích đó, cậu làm gì được anh nào?”
Các tiểu thành viên ở dưới thì thầm nói nhỏ. “Rốt cuộc là thích dẫn Nghiêm Nghiễm đi hay là thích Nghiêm Nghiễm?”
Các thành viên lão làng sóng đến không sợ. “Ổng thích hết!”
Nghiêm Nghiễm oán hận liếc Ngụy Trì, Ngụy Trì mỉm cười, không chút khách khí nắm tay Nghiêm Nghiễm đặt vào lòng bàn tay sờ sờ.
Nơi nào có Ngụy Trì thì cũng sẽ có Nghiêm Nghiễm, phía sau quân gia Ngụy Trì đường hoàng không cố kỵ nhất định sẽ có một đạo trưởng Nghiêm Nghiễm vạt áo thanh thoát đi theo, y ở phía trước, hắn ở phía sau, y bảo vệ hắn, hắn yểm trợ y, phối hợp ăn ý, không chút kẽ hở.
Các nhân sĩ giang hồ dính vào tình trạng này gọi là ------ đóng gói bán ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT