Ta cắn răng, đem thanh âm của anh Tô Văn chắn ra ngoài tai, rất quyết tâm,hướng ngoài cửa phóng ra.Từ trong miệng thở ra một hơi,biến thành một đoàn sương trắng,bốc lên cao, cuối cùng cùng hòa làm một thể cùng khoảng đêm đen nhánh .Mới ra còn chưa cảm thấy lạnh,cho là bên ngoài cũng giống như trong phòng ,vĩnh viễn duy trì khí ấm mùa xuân .Trên thực tế,đêm mới vừa có tuyết lớn,lạnh đến nỗi không hợp tình hợp lý.Dưới chân tuyết đọng hoàn toàn không có khuynh hướng hòa tan .Nói cách khác, nhiệt độ bên ngoài lúc này dưới 0 độ.

Chân thật lạnh quá . . . . . Chỉ mặc một cái quần jean liền chạy ra,quả nhiên là ta quá đánh giá cao mình sao?

“Bây giờ không phải là lúc nghĩ những thứ này. . . . . .” Ta nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, hai tay đông cứng không ngừng xoa xoa, sưởi ấm nhau. Bọn Hạ Phi ở quầy rượu cách ta còn một khoảng,đi bộ tới hiển nhiên là ý tưởng rất không thực tế .May mắn bất kể khi nào, chúng ta cũng có thể ở đại lộ thấy bọn tài xế taxi chẳng phân biệt ngày đêm chiến chiến căng căng .Bởi vì là buổi tối, chịu chở ta vượt đèn đỏ,đem xe taxi như cùng phi cơ ,phong cảnh ngoài cửa xe nhanh chóng quay ngược lại về phía sau .Mặc dù tốc độ xe đã nhanh đến cực hạn, đối với ngươi lại hận không thể mau hơn một chút.

“Đến. Mười sáu đồng tám. Muốn hóa đơn không?”

“Không cần .”Ta ném ra hai mươi nguyên tiền mặt duy nhất ,động tác nhanh chóng từ sườn xe bước xuống.Hai mươi nguyên này là Hạ Phi cho ta . . . . Trước quên trả hắn.Không nghĩ tới lúc nguy cấp này dùng đến.

Chưa từng đi bar qua,có chút co quắp đứng ở trước quán bar XX.Ánh đèn neon màu tìm nhạt trong bóng đêm sáng lên, giống như hút hồn ma quỷ ,không nhịn được hấp dẫn bản lĩnh mọi người ,dẫn dụ bọn họ sa đọa.

Cửa quán bar có hai người mặc tây phục canh giữ,như trong phim xã hội đen Hồng Kông ,buông xuống suy nghĩ, cho dù mặc Tây phục cơ bắp của bọn họ vẫn rõ ràng hiển hiện ra. Ta nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ nghĩ thanh âm lo lắng của Thi Thi ở trong điện thoại ,sau đó không xác định về phía trước cất bước. Ta còn vị thành niên. Nhưng nơi quán bar hay internet,cũng sẽ không đối với số tuổi quản chế nghiêm.

Thi Thi cùng Hạ Phi cũng trà trộn vào,không có đạo lý ta không vào được. Sửa sang lại áo lông mình một chút ,rũ tóc mái xuống,ngăn trở hai mắt của mình. Ánh mắt này,dễ dàng lộ tuổi ta nhất. Hai tên canh cửa liền đem ánh mắt dời đến nơi khác. Phù,xem ra quán bar này rất dễ.Ta đi nhanh,lẫn vào bên trong quán.

Quán bar này hiệu quả cách âm cũng không tệ lắm. Mới vừa rồi đứng ở cửa, thanh âm gì cũng không nghe được, nhưng là vừa bước vào cửa kiếng hoa lệ kia,tiếng trống kịch liệt cùng âm nhạc TECHNO ,cộng thêm tiếng gào của DJ ,liền bắt đầu rung động màng nhĩ của ta.Giống như sàn nhà dưới chân cũng nhảy theo,đi không cẩn thận sẽ té xuống đất.Các cô gái ăn mặc hở hang ,nam nhân ăn mặc không ra người.Nơi này không có hạn chế số tuổi ,bọn họ sẽ chỉ ở trong sàn nhảy điên cuồng vũ động thân thể của mình. Ta giờ phút này chóng mặt ,trong đầu nhất thời xuất hiện bốn chữ to màu vàng kim :quần ma loạn vũ.

Mặc dù không thể gọi là biển người,nhưng trong quán bar nhỏ như vậy ,lại giống hộp cá mòi ,chứa nhiều người như vậy. Này muốn ta thế nào tìm ra Thi Thi cùng Hạ Phi?Âm nhạc điếc tai nhức óc làm ta lúc này phá lệ phiền lòng ,hận không thể đem điện thoại trong tay ném tới trên đất. Đáng giận . . . . . Không ai nghe điện thoại. Chẳng lẽ bọn Thi Thi thật sự xảy ra chuyện gì?Bị người xấu bắt cóc? Bị cướp. . . . . . ?

Đang lúc ta buồn lo vô cớ ,sau lưng chợt bị vỗ một cái. Ta bị cưỡng bách cắt đứt suy nghĩ , tâm tình cũng tồi tệ theo.Nhanh chóng nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ thấy một nữ sinh ăn mặc đẹp đẽ đối diện ta ném ra một đôi mắt quyến rũ cực kỳ mập mờ, “Một mình sao?Bồi em đi.”

“Không được. Tôi đang tìm người.” Ta cố đè xuống chán ghét cùng sốt ruột trên mặt ,không dấu vết vung ra tay khoác lên vai ta.

“Ha, đến quầy rượu tìm người sao? Kia thật vừa vặn, em là người được tìm . . . . . .” Hiển nhiên cô hiểu lầm ý của ta, cư nhiên ngày càng táo tợn quấn lên. Móng tay dài màu đỏ thẩm vẽ loạn không nói lời gì khoác lên trên cổ ta,cô cả người giống xương sụn ngã trên người của ta.

Này, coi như nơi này là bar,nhưng là dầu gì cũng là một nơi công cộng đi? Mặc dù bây giờ không phải là ban ngày ban mặt giữa đường giữa sá. . . . Nhưng bà cũng đừng quá mức như vậy đi? Nhất là, bà mang giày cao gót , so với ta còn cao hơn một cái đầu, bà té ở trên người của ta,người ngoài nhìn vào ,cực kì buồn cười.

Ta cũng lười cùng cô ta dây dưa, thật nhanh lách người, bước nhanh vào sàn nhảy .Vốn tưởng rằng nữ sinh kia sẽ buông tha, không nghĩ tới cô cư nhiên đạp giày cao gót bước đi như bay theo sát ,”Này anh chờ một chút! Em không có ý gì khác, anh đừng hiểu lầm! Em cùng bạn đánh cuộc , anh chỉ cần cùng em nhảy một bản là tốt rồi.”

Đôi môi màu mật ong mở ra khép lại, ánh đèn dính vào ra sắc thái bất đồng .Cô không phải là đang nói chuyện, mà là đang gào thét.Bởi vì trong quán bar,nhạc nền ùng ùng ,thanh âm bình thường sẽ bị hoàn toàn át đi.Coi như cô gọi lớn tiếng như vậy nhưng ta vẫn còn không có nghe hết,chẳng qua là mơ hồ nghe được mấu chốt .

“Xin lỗi, tôi không có thời gian như vậy.” Ta cũng không quan tâm cô có nghe thấy hay không,vả liền hướng trong sàn nhảy chạy đi. Cô ta không thuận theo theo sát tới đây, bám dính theo kiểu ‘càng bị áp chế lại càng hăng’.Trời ạ. Ta thật không có thời gian lãng phí ở nơi này. Thế nào mới có thể hoàn toàn bỏ lại cô ta đây?A, ta biết.

= =++

Toilet nam.

Hiệu quả cách âm của Toilet quả nhiên rất tuyệt. Âm nhạc điếc tai nhức óc rốt cục tạm thời nghỉ, ta đứng ở bồn rửa tay ,hướng về phía kính sáng ngời hít một hơi.Nơi này mặc dù khắp nơi bị phun nước hoa mùi chanh, nhưng ở trong không khí , luôn có hỗn hợp cổ mùi rượu cùng mùi nôn mửa .Quên đi, so với WC bên ngoài ,chút mùi này ta còn có thể chịu được.Ở đây, cô ta cuối cùng không vào được .Ta thoải mái thở phào nhẹ nhỏm, sau đó có chút bi ai nghĩ đến: ta đường đường một đại nam nhân, lại vì tránh né nữ sinh đến gần trốn vào toilet nam. Thế giới này thật sự là. . . . . . Quá bi thảm .

Việc cấp bách giờ là,liên lạc với Thi Thi !Ta lần nữa mở ra điện thoại .A, có MISS CALL, là số anh Tô Văn.Anh Tô Văn . . . . . . Là lo lắng ta đi. Cũng gần mười hai giờ, hắn còn chưa ngủ. Phải ở nhà chờ ta .Nghĩ như vậy, một cỗ xấu hổ không khỏi từ trong lòng ta bay ra.bấm số Thi Thi,trong lòng vì bọn họ an toàn mà cầu nguyện.

Nghe điện thoại đi, tại sao. . . . . . Còn chưa nghe điện thoại? Tại lòng ta phức tạp, lo lắng vò đầu thì giống như là trời cao nghe được ta khấn cầu, điện thoại rốt cục có người bắt.

“A lô?Thi Thi?” Thanh âm của ta bởi vì kích động mà hơi run rẩy, “Tớ tối rồi,cậu nói quán bar. . . . . . Các cậu hiện tại ở đâu? Hai người có khỏe không?”

“A,Hồng Xương, thật ra thì. . . . . .” Thi Thi ấp a ấp úng ,tựa hồ có cái gì khó nói .Lòng của ta căng thẳng, nghĩ thầm bọn họ sẽ không thật bị bắt cóc chứ?

“Đừng nói gì khác ,nói cho tớ biết cậu ở đâu.” Lòng ta hoảng đem lời của Thi Thi cắt đứt.

“A. . . . . . Chúng ta đang ở lầu hai phòng 9 .Cái đó, thật ra thì chúng ta thật. . . . . .”

“Tớ lập tức đi tới.” Tắt máy,ta từ mục tiêu chạy thẳng tới lầu hai phòng 9 .Vì đạt tới hiệu quả chấn động bất ngờ , ta đầu óc nóng lên,đem quan niệm lễ phép cùng đạo đức bình thường ném ra,một cước đá văng cửa ra,khí thế hét to, “Các ngươi có chuyện liền hướng về phía ta !Thả bọn Thi Thi ra!”

“Ừ? Đây không phải là Hồng Xương sao. Aha ,cậu thật đúng là tới a.”

Cảnh sắc đập vào mắt làm ta một trận choáng váng đầu .Mẹ nó,đùa gì thế. Ta vốn tưởng rằng trong phòng không khí sẽ giương cung bạt kiếm,coi như không có súng AK47 để ngay huyệt Thái Dương, cũng có ít nhất mấy con dao lòe lòe sáng.Nhưng là trước mắt, hoàn toàn không phải tình hình đó.Trừ chai rượu cùng thức ăn vặt bày đầy trên mặt bàn ,những thứ hung khí ta một chút cũng không thấy. Thi Thi trợn mắt há hốc mồm đứng ở giữa gian phòng ,trong tay của cô cầm cái Micro phổ biến ,màn ảnh lớn đang phát MV ‘ đạo hương ’ của Chu Kiệt Luân .Mặc dù trong phòng ánh đèn ảm đạm, nhưng trên mặt Thi Thi ,trừ một tầng phấn bên ngoài, một chút ‘ ta đang bị người uy hiếp ’ cũng không có.

Thật ra,là một mảnh hài hòa a . . . . .

Ta toàn thân cứng ngắc thu hồi đùi phải giơ cao,cắn chặc khóe miệng ,”Đây tột cùng là chuyện gì xảy ra! Tống Thi Thi!”

Cả buổi tối lo lắng ,thậm chí ngay cả làm anh Tô Văn lo lắng, cư nhiên bất quá là một hồi đùa giỡn.Chuyện này làm ta trong nháy mắt như núi lửa bộc phát ,hung hăng đập bàn.Bình thường Thi Thi thích đùa bỡn ta, ta cũng cảm thấy không có gì lớn .Bàn bè,chính là để chọc nhau.Nhưng này lần cô ấy cũng quá quá mức đi!

Thi Thi có chút lúng túng nghiêng đầu, Microphone trong tay rơi xuống đất, “Hồng Xương. . . . . . Thật xin lỗi a. Thật ra thì tớ muốn cùng cậu giải thích. . . . . .”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play