Dưới ánh đèn ấm áp, Đỗ Thiên Trạch kéo ghế tới bên cạnh giường, than người cao ráo nghiêng dựa, mắt hồ ly đào hoa nheo lại thành một khe hẹp, càn quét gương mặt Hạ Cảnh Điềm đang say ngủ, tóc dài buông lơi trên khuôn mặt xinh đẹp, da thịt trắng nõn dưới ánh đèn vàng càng mịn màng, mũi nhỏ cao thẳng, cặp môi đỏ mọng khẻ nhếch, trong phòng yên tĩnh có thể nghe được tiếng nàng đều đều hít thở, nàng lúc này yên tĩnh như mèo con, gợi cảm mà mềm mại đáng yêu, Đỗ Thiên Trạch đôi mắt sâu u xẹt qua một vẻ yêu thích, nàng như vậy đáng yêu hơn nhiều.

Hạ Cảnh Điềm nhẹ nhàng ưm một tiếng, tóc đen rơi lả tả trêm gối đầu, Đỗ Thiên Trạch trong lòng vừa động, cúi người xuống nhìn vầng trán cao, nhịn không được lặng lẽ tại trán của nàng trộm hôn, môi mỏng bứt lên một vòng tà cười, một giây sau, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên tối lại, cô gái này một chút ý thức phòng bị đều không có sao? Cũng dám cùng người đàn ông lạ vào khách sạn, bị ăn nàng cũng không biết a! Thật là đáng chết.

Một phen nghiến răng nghiến lợi, Đỗ Thiên Trạch trên mặt lập tức hiển hiện một vòng cười ác ý, hắn suy nghĩ, nếu như buổi sáng ngày mai nàng thấy hắn ngủ ở bên cạnh sẽ có thể thét lên mà ngất không! Nói xong, lại một lần nữa trộm hôn môi, hắn mới đứng dậy đi vào phòng tắm, một phen tắm xong, vốn đã mệt mỏi hắn đến bên cạnh Hạ Cảnh Điềm nằm, đôi mắt đen lẳng lặng dừng ở khuôn mặt Hạ Cảnh Điềm một hồi lâu, chỉ cần vừa nghĩ tới buổi sáng ngày mai hắn đã thật hưng phấn ngủ không được.

Có chút ác ý nắm lên bàn tay non mềm của Hạ Cảnh Điềm vòng qua eo mình, mà chân dài của hắn cũng ám muội khoát lên đùi Hạ Cảnh Điềm, đem thân thể nàng nhỏ nhắn nhét vào trong ngực, trong lúc ngủ mơ Hạ Cảnh Điềm nhu nhu miệng, chủ động dựa vào Đỗ Thiên Trạch, hoàn toàn đem hắn làm gối ôm ôm, Đỗ Thiên Trạch thân hình cứng đờ, cuối cùng thoả mãn cười, nghe được mùi thơm nhàn nhạt trên người Hạ Cảnh Điềm, hắn khép lại mắt.

Bóng đêm càng tối, một đêm đầy mệt mỏi cũng qua đi, tia nắng ban mai lặng lẽ tiến vào, mở ra một ngày náo nhiệt mới.

Sự yên lặng trong khách sạn cho thấy tất cả khách hàng đều đang ngủ say trong mộng đẹp, tại lầu bảy, đã ngủ say một đêm, Hạ Cảnh Điềm tỉnh lại, híp lại đôi mắt để tập trung ánh sáng, thình lình đập vào mắt nàng là khuôn mặt phóng đại làm nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, quen thuộc hình dáng, vẻ cường tráng, lông mày đen dày, mũi cao thẳng, môi mỏng tạo nên vẻ khí suất hơn người, nhưng đối với nàng mà nói chỉ có thể so sánh với ác ma, Đỗ Thiên Trạch. . . ?

Nhưng mà, càng làm cho nàng hoảng sợ ngạc nhiên hơn chính là nàng hiện tại tư thế ám muội, nàng lúc này như bạch tuộc quấn lấy hắn, mà hắn. . . Trời ạ. . . Hạ Cảnh Điềm sợ tới mức che miệng thiếu chút nữa không khống chế được thét lên, hắn. . . Dĩ nhiên là nửa thân trần . . . ? khăn tắm chỉ đem bộ vị trọng điểm che khuất, lồng ngực kiện mỹ hoàn toàn phơi bày. . .

Hạ Cảnh Điềm hốt hoảng quay đầu ra, cả người lập tức giống như bị chạm điện từ trong lòng Đỗ Thiên Trạch bắn ra, lăn xuống mặt đất, nàng lập tức kiểm tra quần áo, khá tốt khá tốt, các nút áo không có mở, quần cũng còn, ngoại trừ say rượu làm đau đầu nàng khác hết thảy bình thường. . . .

Hạ Cảnh Điềm động tác quá mạnh, khiến cho cả cái giường đều rung rinh, đang chìm ngủ trong, Đỗ Thiên Trạch nhíu nhíu mày, lông mi dài giật giật, mắt phượng hẹp dài mở ra, khi thấy ai đó tránh ở dưới giường, toàn thân run rẩy, môi mỏng bứt lên một vòng cười vui vẻ, hắn tới gần Hạ Cảnh Điềm đang kinh hoàng luống cuống, thình lình thanh âm nhả ra phía sau gáy nàng, “Ngủ có ngon không?”

Chính đầu óc đang hỗn loạn, Hạ Cảnh Điềm bị những lời này sợ tới mức cả người đều nhảy dựng lên, nàng vội vàng quay đầu lại, chạm đến khuôn mặt mê hoặc của Đỗ Thiên Trạch, nàng sợ tới mức thân thể thiếu chút nữa chống đỡ không nổi té ngã, nàng khuôn mặt một mảnh đỏ bừng, thần kinh loạn lạc, đầu óc trống rỗng, “Ách. . . Anh đã tỉnh. . .”

Nhìn Hạ Cảnh Điềm hồng hồng khuôn mặt, Đỗ Thiên Trạch cười đến vô cùng tà ác, môi mỏng phát ra một câu, “Đối với chuyện tối ngày hôm qua, cô tính phụ trách như thế nào?”

Những lời này làm cho Hạ Cảnh Điềm mở to mắt, ngực thình thịch nhảy dựng, đầu ầm ầm mà nổ, không dám tin khẽ nói, “Tối hôm qua chuyện gì?”

Đỗ Thiên Trạch nhướng mày, vẻ mặt thành thật nhìn nàng, “Cô đã quên?”

“Tôi đã quên cái gì?” Hạ Cảnh Điềm cảm giác như hít thở không thông, trời ạ! Tối hôm qua rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vì cái gì Đỗ Thiên Trạch sẽ xuất hiện trong này? Nơi đây lại là ở đâu? Hạ Cảnh Điềm hỗn loạn đem chuyện tối ngày hôm qua quên mất không còn một mảnh, cuối cùng trí nhớ chỉ dừng lại ở thời khắc mình uống rượu kia.

Đỗ Thiên Trạch để sát vào tai nhỏ xinh của Hạ Cảnh Điềm, giọng khàn khàn nói!”Cô muốn ôn lại một lần sao? Tôi không ngại!”

Như thế cỡ nào chọc người, Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt càng đỏ bừng, nàng khẽ nói!”Anh. . . anh nói cái gì?”

Nghe hắn nói như vậy, chẳng lẽ tối hôm qua thực sự đã xảy ra chuyện gì? Hạ Cảnh Điềm lo sợ nghĩ, hỏng mất thôi.

Nhìn Hạ Cảnh Điềm mặt lo lắng, Đỗ Thiên Trạch lại cảm thấy vui vẻ cực kỳ, mục đích của hắn chính là muốn trừng phạt nàng, ai bảo nàng ngốc như vậy dám một mình cùng người khác vào khách sạn? Đỗ Thiên Trạch không hề buông lỏng nhìn nàng, sau xoay người, ghé vào mép giường lấy ra một điếu thuốc, vừa đốt thuốc, vừa dùng giọng nói rất chuyên nghiệp!”Tôi rất có giá, chuyện tối ngày hôm qua cho cô trả tám vạn, có lời rồi đó!”

“Cái gì?” Hạ Cảnh Điềm hoàn toàn choáng váng, đầu óc toàn bộ lộn xộn, chuyện tối ngày hôm qua càng rối tinh rối mù.

Đỗ Thiên Trạch lông mày nhảy lên, khuôn mặt tuấn tú hơi trầm xuống, “Như thế nào, cô muốn quịt nợ?”

“Tôi. . . Cái kia. . .” Hạ Cảnh Điềm bị Đỗ Thiên Trạch bức bách khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vô sắc, lúc này, nàng đã phân không rõ hắn là đang nói đùa hay là đang thật rồi, nhưng là, chuyện tối ngày hôm qua thật sự nàng hoàn toàn không biết gì cả, đột nhiên, nàng nghĩ tới mình quần áo hoàn hảo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Thiên Trạch, chột dạ lên tiếng, “Quần áo của tôi còn tốt, anh đừng vu oan, hơn nữa, tôi cũng vậy không phải loại người như vậy. . .” Tuy tối hôm qua nàng không nhớ, nhưng nàng tuyệt đối tin tưởng mình thanh bạch.

“Với dáng người của cô, nếu như không có quần áo che khuất, tôi còn có thể ngủ được sao? Đó là xong việc tôi giúp cô mặc lại.” Đỗ Thiên Trạch giọng điệu càng nói càng thái quá, thật vất vả có được cơ hội trừng phạt nàng, hắn sao lại có thể đơn giản buông tha?

Hạ Cảnh Điềm nghe được câu này, môi đã cứng đơ rồi, nàng toàn thân chấn động lui về phía sau một bước, ánh mắt không dám tin nhìn vào người nào đó đang bán khỏa thân, “Tôi. . .”

Đỗ Thiên Trạch nhìn Hạ Cảnh Điềm vẻ mặt tái nhợt, biết không có thể lại ép nàng, nói thêm gì đi nữa nàng không chừng té xỉu, hắn chậm rãi phun ra một vòng khói, “Chuyện tối ngày hôm qua tôi sẽ quên, cô cũng có thể không cần để ý, bây giờ không phải rất lưu hành chuyện này sao? Như vậy đi! cô theo tôi một ngày, tôi sẽ không tính toán với cô.”

Hạ Cảnh Điềm híp mắt, vì cái gì Đỗ Thiên Trạch lời nói nghe có chút là lạ ? Tổng cảm giác có chỗ nào không đúng, nhưng, rốt cuộc là lạ ở chỗ nào lại nhất thời không nghĩ ra được, nàng tuy cảm thấy xấu hổ không thôi, nhưng chuyện tối hôm qua mơ hồ, nội tâm của nàng tuy sợ sệt nhưng không có một tia cảm giác phạm tội, nàng há to miệng, nhưng không biết nói cái gì cho phải.

Đỗ Thiên Trạch không vui kêu lên!”Uy uy, cô vẻ mặt đau khổ làm gì? Tôi mới là người bị hại a!”

Hạ Cảnh Điềm cắn môi dưới, rầu rĩ lên tiếng, “Anh muốn tôi đi cùng anh làm gì?”

“Tôi hiện tại đói bụng, chúng ta đi ăn điểm tâm a!” Đỗ Thiên Trạch kêu lên, ánh mắt nhìn lướt qua thân hình có vẻ gầy yếu của Hạ Cảnh Điềm, vài ngày không thấy, nàng như thế nào gầy thành như vậy?

Nhưng vô tình khi hai người đi ra khỏi khách sạn, cách đó không xa, trong một chiếc xe màu đen, một chiếc máy ảnh đã nhắm ngay bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play