Tại tầng cao nhất của tòa cao ốc Đỗ thị, Đỗ Thiên Trạch cầm điện thoại nhàm chán đùa giỡn, trên màn hình điện thoại hiển thị một dãy số, là số của Hạ Cảnh Điềm , hắn có chút buồn bực trong lòng một mực đấu tranh, muốn hay không gọi điện cho nàng, những ngày này bên người thiếu nàng tranh luận, tổng cảm giác thời gian hắn luôn trong trạng thái tức giận, không khí trầm lắng hơn.

Nhưng lòng tự trọng cao ngạo lại làm cho hắn không cách nào đi khẩn cầu một cô gái, cần phải nói lại là sau khi gặp mặt lần đó, Hạ Cảnh Điềm biểu hiện rất thất vọng đối với hắn, từ trước đến nay hắn đều bị phụ nữ nịnh nọt nên khi muốn theo đuổi một cô gái quả thật Đỗ Thiên Trạch có chút không ứng xử lưu loát, mắt tinh híp lại, môi mỏng khẽ cắn, hắn thầm nghĩ, nếu gọi điện cho nàng thì quá thật mất mặt .

Cái ý nghĩ này vừa xong, cái khác lại lên, không gọi điện cũng không đại biểu rằng không có cơ hội gặp lại nàng, chỉ cần hắn dùng thân phận hộ khách đến văn phòng nàng, nghĩ tới nghỉ lui chỉ có cách này làm cho gương mặt âm u thoáng dễ nhìn một chút, môi mỏng khơi mào nụ cười ác liệt, bóng dáng của hắn biến mất tại văn phòng.

Nhưng làm cho Đỗ Thiên Trạch không ngờ đến chính là, Hạ Cảnh Điềm từ chức rồi, chuyện khi nào? Đỗ Thiên Trạch sau khi nghe tin tức này trong lòng không khỏi tức giận, nhưng là thân là khách nhân, hắn cũng không tiện hỏi nhiều tin tức của nàng, căm giận chạy về trong xe, lúc này đây, hắn căn bản liền không chút suy nghĩ mà gọi vào máy Hạ Cảnh Điềm. (anh dễ thương nhỉ)

Hạ Cảnh Điềm giờ đang trong phòng làm việc, điện thoại vang lên, nàng cầm lên xem xét, dĩ nhiên là Đỗ Thiên Trạch đã nhiều ngày không thấy, do dự một chút, nàng ấn nút trả lời, “Alo.”

“Cô bây giờ ở nơi nào?” Đỗ Thiên Trạch gầm nhẹ lên tiếng.

Hạ Cảnh Điềm vô cớ bị dọa nhảy dựng, nhíu nhíu mày, “Anh tìm tôi có việc sao?”

“Cô từ chức vì cái gì không nói một tiếng? Hại tôi. . .” Rống đến lúc này Đỗ Thiên Trạch liền ngừng lại, tóm lại là chuyện Hạ Cảnh Điềm từ chức làm cho hắn rất tức giận, tức giận lý do rất đơn giản chính là nàng không nói cho hắn biết.

Đỗ Thiên Trạch thanh âm bá đạo chấn động bên tai, Hạ Cảnh Điềm chẳng những không có tức giận, ngược lại là nở nụ cười, tiếng cười rất nhẹ, “Đã làm cho anh tức giận sao?” Kỳ thật Hạ Cảnh Điềm cũng rõ tính Đỗ Thiên Trạch, đối với chuyện lần trước luống cuống nàng cũng có nghĩ tới phải nói xin lỗi, chỉ là chưa tìm thấy cơ hội, lần này hắn chủ động gọi tới làm cho nàng có chút ngoài dự liệu.

Đỗ Thiên Trạch ngạc nhiên một chút, Hạ Cảnh Điềm mặc dù trong điện thoại cười, nhưng khuôn mặt tuấn tú của hắn lại có chút hiện đỏ, vì che dấu cảm xúc của mình, hắn nghiến răng nghiến lợi nói, “Không cho phép cô cười, cô bây giờ ở nơi nào?”

“Tôi còn có thể ở ở đâu? Đang đi làm nha!” Hạ Cảnh Điềm cười nói.

“Làm ở đâu?” Nhanh như vậy đã có công việc? Đỗ Thiên Trạch còn muốn đem sắp xếp nàng đến bên mình làm việc !

“Tại tổng công ty Kỷ thị. . .” Hạ Cảnh Điềm giọng điệu cứng rắn nói đến đây, đã thấy quản lí hướng mình vẫy tay, nàng trong lòng quýnh lên, nhỏ giọng nói!”Không nói chuyện với anh nữa, tôi còn có việc, ngắt máy đây.” Nói xong, liền cúp điện thoại hướng chỗ quản lí đi đến.

Đỗ Thiên Trạch nhìn điện thoại, khó hiểu, cô gái này lại ngắt điện thoại của mình? Vừa rồi nàng nói cái gì? Tổng công ty Kỷ thị? Chẳng lẽ nàng còn đang đi làm cho Kỷ thị? Đỗ Thiên Trạch khẽ nguyền rủa một tiếng, lập tức gọi điện bảo trợ lý đặt vé máy bay.

Vừa rồi Hạ Cảnh Điềm trong điện thoại cười làm cho hắn vừa vui vừa tức, còn tưởng rằng nàng sẽ không để ý đến hắn nữa, không thể tưởng được khi hắn đau khổ suy đoán tâm tư nàng, nàng lại dám cười hắn, thật sự là cả gan làm loạn, tóm lại, Hạ Cảnh Điềm làm cho hắn lâm vào thế khó đỡ.

Tổng công ty Kỷ thị, bận rộn một buổi chiều, Hạ Cảnh Điềm tới nơi này đã nhanh hai ngày rồi, tại đây hai ngày, nàng ngoại trừ làm việc còn phải lo lắng Kỷ Vĩ Thần sẽ tìm nàng, nhưung rất may mắn chính là hắn cũng không có gọi đến, hơn nữa vừa nghe đến chuyện cô người mẫu kia, Hạ Cảnh Điềm trong lòng suy đoán, Kỷ Vĩ Thần có bạn gái xinh đẹp như vậy, ở đâu còn có thể nhớ tới cô gái bình thường như nàng?

Nhưng mà, rất nhiều chuyện không như dự liệu, tựa như buổi trưa hôm nay, Hạ Cảnh Điềm đang đứng ở phòng tiếp tân lấy tư liệu thì gặp phải Kỷ Vĩ Thần.

Ở trong đám người Kỷ Vĩ Thần dáng người cao ngất, gương mặt anh tuấn cùng khí chất cao quý làm cho người ta vừa nhìn đã nhận ra, hắn đi thong dong đến bàn tiếp tân, một thân tây phục, ánh mắt thâm thúy lộ ra trí tuệ sâu sắc, Hạ Cảnh Điềm cùng tất cả các nữ nhân viên có mặt lúc dó, từ khi hắn vừa bước vào thì ánh mắt đã dán chặt lên người hắn, người khác là ánh mắt háo sắc, còn Hạ Cảnh Điềm chỉ có khiếp đảm và e ngại, một giây chớp mắt nàng thầm nghĩ trốn tránh.

Nhưng nàng vừa định di động thì ánh mắt Kỷ Vĩ Thần lơ đãng quét tới, cùng ánh mắt hoảng sợ của Hạ Cảnh Điềm nhìn nhau năm giây, năm giây sau, ánh mắt của hắn không hề có dấu vết lướt qua, mặt không biểu tình từ bên người nàng đi qua, nhưng là năm giây dừng lại đó lại làm cho Hạ Cảnh Điềm trong đầu trống rỗng, trong mắt hắn nàng đọc đã hiểu một ít ý tứ.

Kỷ Vĩ Thần ánh mắt dừng lại trên người Hạ Cảnh Điềm, hình ảnh này đã lọt vào mắt của các nữ nhân viên khác, đây chính là vinh quang vô thượng, sau khi Kỷ Vĩ Thần biến mất trong thang máy chuyên dụng, ánh mắt mọi người đều quăng hướng Hạ Cảnh Điềm đang đứng lặng chết lặng, trong mắt tức giận bất bình, hiển nhiên viết hai chữ đố kị.

Chờ Hạ Cảnh Điềm phục hồi lại tinh thần mới phát hiện ánh mắt của mọi người không bình thường, dưới cái nhìn chằm chằm của người khác, nàng xám xịt đi vào thang máy, nhưng hình ảnh Kỷ Vĩ Thần nhìn nàng vừa rồi vẫn còn trong đầu không xua tan được, một buổi chiều, Hạ Cảnh Điềm đều nơm nớp lo sợ, cũng may khi đến gần tan tầm cũng không có nhận được bất luận điện thoại nào.

Không có nhận được điện thoại của Kỷ Vĩ Thần, lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Đỗ Thiên Trạch, Hạ Cảnh Điềm đang cùng một đám trợ lý đi ra công ty, điện thoại của Đỗ Thiên Trạch liền vang lên rồi, Hạ Cảnh Điềm chỉ phải tiếp nghe, “Alo.”

“Tôi đang ở cửa công ty, đến đây.” Đỗ Thiên Trạch ra lệnh không hề có đạo lý.

Hạ Cảnh Điềm ngơ ngác một chút, kinh ngạc hỏi!”Sao anh lại tới đây?”

“Nơi này cũng không phải của cô, tôi như thế nào không thể tới?” Đỗ Thiên Trạch không vui kêu lên.

“Anh. . .” Hạ Cảnh Điềm không nói gì, chỉ phải đáp ứng đi ra ngoài gặp mặt, nhưng trong lòng có chút buồn bực, một trợ lý đi cùng Hạ Cảnh Điềm thấy nàng vẻ mặt như gặp quỷ, không khỏi trêu ghẹo nói!”Làm sao vậy? Khẩn trương như vậy?”

“Chút nữa các cậu đi ăn cơm đi! Mình có hẹn bạn.” Hạ Cảnh Điềm cười nói!

“Cậu không phải mới nói đi với tụi mình sao? Làm sao lại có bạn rồi?”

“Bạn gì? Bạn trai?” Tiểu Ngữ cùng A Nhã một người một câu làm Hạ Cảnh Điềm nói được chỉ biết xấu hổ , nàng mím môi giải thích nói!”Không phải như các cậu nghĩ như vậy, chỉ là bạn bình thường mà thôi.”

Tại cửa Kỷ thị, Hạ Cảnh Điềm vẫy tay chào Tiểu Ngữ cùng A Nhã, đưa mắt nhìn tìm kiếm, quả nhiên thấy đối diện công ty dừng một chiếc Ferrari màu đỏ chói mắt, mà lúc này, cửa sổ xe đã hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tà tà cười của Đỗ Thiên Trạch.

“Anh thật đúng là quá nhàn hạ.” Hạ Cảnh Điềm đứng ở xe của hắn, cười trêu ra tiếng.

“Nhanh lên xe, tôi mà ngừng ở đây lâu lại bị bắt về tội đậu xe trái phép.” Đỗ Thiên Trạch kêu lên, lại bị lỗi này lần nữa, hắn không chừng bị huỷ giấy lái xe.

Hạ Cảnh Điềm bị hắn chọc cho khanh khách cười ra tiếng, chỉ phải rất nhanh kéo ra cửa xe ngồi lên.

“Chúng ta đi đâu?” Trên nửa đường, Hạ Cảnh Điềm khó hiểu hỏi!

“Cô nghĩ đi đâu?” Đỗ Thiên Trạch hỏi lại, hắn đối với cái thành phố này quá quen thuộc, trước kia đã từng ở đây.

“Đương nhiên là ăn cơm, tôi đều nhanh đói đến dẹp cả bụng .” Hạ Cảnh Điềm cười nói, lời của nàng vừa dứt, chỉ thấy Đỗ Thiên Trạch đã dừng ở trước một nhà hàng, Hạ Cảnh Điềm giật mình từ trong xe ngẩng đầu nhìn, trước mắt nhà hàng này rất xa hoa làm cho nàng ngạc sững sờ không thôi.

“Xuống xe.” Đỗ Thiên Trạch đi tới gõ cửa sổ, ý bảo nàng xuống xe.

“Không cần phải tới chỗ như thế ăn cơm, lãng phí quá.” Hạ Cảnh Điềm nén giận nói, cha bệnh nặng càng làm cho nàng tiết kiệm hơn bình thường.

Đỗ Thiên Trạch nhướng mi, giương môi nói!”Còn sợ tôi không đủ lãng phí sao?”

“Anh nhiều tiền tôi biết rõ, nhưng là, tôi không có tiền.” Hạ Cảnh Điềm bĩu môi, dưới đáy lòng thầm suy nghĩ , từ nay về sau tốt nhất hắn đừng bảo nàng mời lại, nếu không chắc nàng phá sản.

“Tôi mời , cô không phải lo.” Đỗ Thiên Trạch ác ý lên tiếng, nét mặt biểu lộ tà mị vui vẻ.

Hạ Cảnh Điềm không chút nghĩ ngợi, tay đánh hắn một cái, khẽ nói!”Anh cho tôi là cái gì rồi? Anh mời ăn cơm tôi còn không biết gì sao.”

“Này uy, cô đừng hiểu lầm, tư tưởng không lớn lúc nào cũng nghĩ chuyện không hay.” Đỗ Thiên Trạch ngược lại mắng nàng, nhưng trong lòng vui vẻ cực kỳ.

Hạ Cảnh Điềm bị hắn nói không phản đối được, chỉ phải trừng hắn, cắn răng nói!”Tôi phục rồi, gặp phải anh là xui xẻo mấy đời của tôi.”

Cứ như vậy đấu võ mồm, hai người đi vào nhà hang chọn món, Hạ Cảnh Điềm bởi vì quá đói ăn được tương đối nhiều, mà Đỗ Thiên Trạch thì ưu nhã bảo trì tướng ăn, không ăn cơm nhiều, rượu ngược lại uống mấy chén, Hạ Cảnh Điềm khuyên hắn không cần phải uống quá nhiều, chút nữa còn phải lái xe, Đỗ Thiên Trạch cũng không cãi lại.

Cơm nước xong đã hơn tám giờ, khi Hạ Cảnh Điềm cùng Đỗ Thiên Trạch rời khỏi nhà hang, lúc ra cửa đúng lúc đụng phải Lâm Đào, hắn một mình một người như là tìm đến người.

“Hạ tiểu thư, trùng hợp như vậy.” Lâm Đào cười chào hỏi, ánh mắt nhìn tới Đỗ Thiên Trạch một bên thì sắc mặt sững sờ, càng tươi cười rạng rỡ nói!”A, không thể tưởng được Đỗ tổng cũng tới, thật sự là tình cờ!”

Hạ Cảnh Điềm không nghĩ rằng Lâm Đào sẽ biết Đỗ Thiên Trạch, khuôn mặt lập tức ửng đỏ, có chút xấu hổ, Đỗ Thiên Trạch kéo kéo môi xem như đáp lại, sau đó, lôi kéo Hạ Cảnh Điềm liền đi ra, Lâm Đào quay đầu lại liên tiếp nhìn mấy lần, trong lòng của hắn quả thực có chút tò mò, vì cái gì Hạ Cảnh Điềm sẽ cùng Đỗ Thiên Trạch đi cùng một chỗ?

Nói đến càng tình cờ hơn, Lâm Đào tới nơi này đúng là tìm Kỷ Vĩ Thần, trong gian nhà hang năm tầng, Kỷ Vĩ Thần đang tại mở tiệc chiêu đãi một nhóm khách nước ngoài, lúc này cũng là lúc tiệc tan người về, Kỷ Vĩ Thần đang một người ngồi uống rượu, gặp Lâm Đào tiến đến đã đứng lên nói!”Đem hợp đồng đưa về phòng làm việc của tôi.”

Lâm Đào nhìn một cái Kỷ Vĩ Thần, chỉ thấy hắn khuôn mặt tuấn tú có chút hiện hồng, hiển nhiên uống nhiều rượu, liền gật đầu nói!”Có nên gọi tài xế đưa Kỷ tổng trở về?”

“Không cần.” Kỷ Vĩ Thần khoát tay, đôi mắt lộ ra một tia nhàn nhạt mỏi mệt.

Lâm Đào nhớ tới vừa rồi ở cửagặp được Đỗ Thiên Trạch, liền nửa đùa vui nói!”Nói đến thật tình cờ, vừa rồi ở cửa tôi có gặp Đỗ Thiên Trạch cùng Hạ Cảnh Điềm .”

“Hạ Cảnh Điềm?” Kỷ Vĩ Thần mắt đen đột nhiên chìm xuống.

“Đúng, tôi cũng vậy rất kỳ quái bọn họ tại sao lại ở cùng một chỗ.” Lâm Đào ha ha cười, nhưng Kỷ Vĩ Thần ánh mắt bắn ra tia sắc bén lại làm cho nụ cười hắn có chút cứng ngắc.

Kỷ Vĩ Thần híp mắt lại, trong lòng không khỏi phun lên một cảm giác căm tức, phụ nữ vẫn như vậy không biết kiểm điểm sao? Trong phút chốc, hắn mới nhớ tới lần trước yêu cầu của hắn đối với nàng, môi mỏng liền nổi lên một vòng cười lạnh, hắn xoay người ra cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play