Vội vội vàng vàng đi
tới công ty, Hạ Cảnh Điềm giống như mình làm việc trái với lương tâm,
thần sắc xám xịt, cho dù người khác nhìn nàng một chút, nàng đã cảm thấy bối rối rồi không dám đối mặt, chuyện tối hôm qua hẳn là không có ai
biết! Kỷ hội thần đánh chết sẽ không nói ra đâu, như vậy nàng không nói
thì cũng không ai biết, đi ngang qua phòng tiêu thụ nhìn thấy chiếc ghế
kia trống, lòng của nàng vô thức đau nhói.
Trở lại văn phòng, mở ra xem từng trang thư điện tử, cuối cùng, trong lòng đau nhức mà xóa hết, từng cái từng cái một tựa như có người lấy đi mọi cảm giác của họ
từng có với nhau, có chút đau nhưng không muốn dừng lại, chỉ có thoải
mái, chỉ cần cùng hắn có quan hệ toàn bộ đều xóa sạch, quyết định đoạn
tuyệt hết thảy ký ức cùng hắn, mà ngay cả vài câu chữ cũng không muốn
lưu lại.
Chỉ là mất đi một bạn trai cũng mất luôn một bạn tốt, Hạ Cảnh Điềm nghĩ đến Lý Lan, trong lòng vẫn y nguyên run rẩy, đã từng là
bạn tốt như vậy, không có gì giấu nhau lại bởi vì chuyện này mà làm cho
tình bạn bay đi, đã lâu nàng không có cùng Lâm Lâm gặp mặt, đầy lòng
đắng ngắt nhưng không được trút bỏ, thật buồn bực a!
Hạ Cảnh Điềm đang xóa thư, đột nhiên, ngoài cửa có người xông thẳng vào làm Hạ Cảnh
Điềm hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lại, thì ra là vị khách tên Đường Tư lúc
trước, nhìn hắn mặt mũi tràn đầy nóng vội, ánh mắt lo lắng nhìn Hạ Cảnh
Điềm, hỏi, “Kỷ tổng giám đâu?”
“Không biết Đường tiên sinh có
chuyện gì không?” Hạ Cảnh Điềm cười đứng người lên, lại nói tiếp, nàng
đúng là không xứng làm trợ lý, Kỷ Dịch Hạo biến mất lâu như vậy, nàng
lại không có tin tức.
Đường Tư hờn dỗi hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt
nghiêng qua Hạ Cảnh Điềm liếc, tràn đầy cơn tức nói, “Tôi muốn tìm Kỷ
tổng giám của các ngươi.”
“Phiền Đường tiên sinh chờ một chút,
tôi giúp ngài liên lạc.” Hạ Cảnh Điềm trước ổn định hắn, sau đó gọi điện thoại đến biệt thự của Kỷ Dịch Hạo, điện thoại vang lên thật lâu nhưng
không có ai tiếp, có thể thấy là Kỷ Dịch Hạo không ở đó, nàng lập tức
lại gọi đến máy di động của hắn, nhưng lại tắt máy, Hạ Cảnh Điềm sửng
sốt một chút trong nội tâm không khỏi nóng nảy, nhìn thái độ Đường Tư
thế này, hôm nay nếu tìm không thấy Kỷ Dịch Hạo, hắn sẽ không bỏ qua .
Hạ Cảnh Điềm tránh né ánh mắt vội vàng của Đường Tư, trong lòng giằng co,
cuối cùng quyết định gọi điện thoại đến văn phòng Kỷ Vĩ Thần, chuông
vang lên thật lâu lại không ai tiếp, Hạ Cảnh Điềm thở ra một hơi, cuối
cùng, cố lấy dũng khí gọi đến số cá nhân của hắn, rốt cục, điện thoại đã thông, nhưng đối diện truyền đến tiếng của một người trung niên, “Xin
chào.”
Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút, lập tức cười nói!”Xin hỏi Kỷ tổng có ở đó không?”
“Kỷ tổng đang họp, cô là ai?” Người đối diện ôn tồn hỏi.
“Tôi là Hạ Cảnh Điềm là trợ lý tổng giám, xin hỏi tôi có thể cùng Kỷ tổng nói chuyện không?” Hạ Cảnh Điềm thận trọng ngôn ngữ.
“Hiện tại chỉ sợ không thể, Hạ tiểu thư sau nửa giờ lại gọi tới!” Nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.
Hạ Cảnh Điềm cầm điện thoại một chút, ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt
Đường Tư, nàng xin lỗi cười, “Đường tiên sinh, thật không cố ý, phiền
ngài lưu số điện thoại, chờ liên lạc được với Kỷ tổng giám, tôi nhất
định sẽ báo ngài biết.”
Đường Tư có chút tức giận hếch lên môi,
tiện tay vứt xuống danh thiếp cho Hạ Cảnh Điềm, giọng điệu như ra lệnh,
“Liên lạc được với anh ấy, nhất định phải cho tôi biết.”
Đường Tư uốn người đi, Hạ Cảnh Điềm thở dài một hơi, cảm giác thực mệt mỏi,
Đường Tư vội vã như vậy tìm Kỷ Dịch Hạo là chuyện có gì xảy ra? Nói đến
Kỷ Dịch Hạo thì hoàn toàn là không ở công ty, hơn nữa cũng làm cho nàng
làm một trợ lý nhàn rỗi, hiện tại tất cả quản lí đều đem tư liệu trực
tiếp trình lên văn phòng Kỷ Vĩ Thần.
Đang muốn thả lỏng một hơi thì trên bàn điện thoại vang lên, Hạ Cảnh Điềm chậm rãi cầm lên, hữu khí vô lực nói!”Alo.”
Khi nghe đến đối diện truyền đến thanh âm trầm thấp, từ tính mà khàn khàn, “Cô tìm tôi?”
Cái thanh âm này xém chút nữa làm cho Hạ Cảnh Điềm bị sặc nước miếng, lập
tức đả khởi tinh thần, giọng điệu trấn định nói!”Kỷ tổng, xin hỏi ngài
có biết Kỷ tổng giám bây giờ đang ở đâu không?”
Đối diện truyền đến vài giây trầm mặc sau mở miệng, “Tìm nó có việc gì?”
“Là có vị tiên sinh họ Đường tìm anh ta.” Hạ Cảnh Điềm nói rõ tình huống.
“Việc này tôi sẽ xử lý.” Lời này vừa xong, Kỷ Vĩ Thần gọn gàng dứt khoát cúp điện thoại.
Hạ Cảnh Điềm cũng đem điện thoại rơi rụng, trong lòng không khỏi buồn bực
không thôi, nàng tại sao phải như vậy máu chó? Ngẫm lại cái này Kỷ Vĩ
Thần hại nàng làm hại còn chưa đủ sao? Vì cái gì nàng ở trước mặt hắn
tổng yếu ăn nói khép nép ? Thật sự là buồn bực.
Còn chưa buồn bực xong, điện thoại lại vang lên, lần này, Hạ Cảnh Điềm cũng không cần
nhanh tay lấy điện thoại ra, nhìn trên màn hình ba chữ Đỗ Thiên Trạch ,
Hạ Cảnh Điềm ngẩn người, vốn không muốn nghe nhưng vẫn nên nhấn nút trả lời, “Alo.”
“Đêm nay có rảnh không?”
Giọng điệu nhẹ nhàng, nói rõ tên kia tâm tình đang tốt. Hạ Cảnh Điềm giương lên môi, “Làm gì? Muốn mời tôi ăn cơm thì đừng nói.”
“Đêm nay có một buổi dạ hội, muốn mời cô đi.” Đối diện hắn cũng không vòng vo liền nói thẳng.
Hạ Cảnh Điềm hếch lên môi, rõ ràng biểu hiện không them chú ý, “Loại tiệc tùng thượng lưu không thích hợp với tôi, anh hay là tìm người khác a. . .”
Không đợi Hạ Cảnh Điềm nói dứt lời, đối diện hắn đã ngắn
gọn lên tiếng nói!”Tan việc tôi tới đón cô, cứ như vậy đi.” Sau đó,
tiếng tút dài vang lên.
Hạ Cảnh Điềm từ chối còn chưa xong đã bị
ngắt máy, lập tức đầu đầy sương mù, nàng còn chưa nói đêm nay nàng phải
về nhà cùng ba mẹ mà! Bởi vì công việc nàng đã có vài ngày chưa có trở
về thăm hỏi họ, thật vất vả tâm tình bình phục nàng mới nghĩ đến điểm
thiếu xót này.
Nặng thở dài, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên sinh ra giác
ngộ, công việc này ngoại trừ cho nàng phiền toái cũng không có gì tốt,
hơn nữa, nàng sở trường đặc biệt đã bị mai một, làm cho nàng cả người
đều lười biếng.
Giờ tan sở trôi qua đặc biệt nhanh, trong lúc
này, ngoại trừ xem một ít tư liệu, nàng còn lo lắng một việc, muốn hay
không đổi việc khác? Như vậy cuộc sống có thể có chút ít ý nghĩa? Khi
nghĩ đến phương diện tiền lương liền ỉu xìu, Kỷ thị trả lương gấp đôi
những công ty khác, đây là vị trí mà người khác muốn vào cũng không
được!
Tới gần tan tầm, Hạ Cảnh Điềm đang suy nghĩ có nên đi cửa
sau đào tẩu không thì điện thoại đúng giờ vang lên, cầm lấy điện thoại
nhìn, không phải là Đỗ Thiên Trạch thì là ai? Hạ Cảnh Điềm nghĩ mãi mà
không rõ, dùng điều kiện ưu việt của Đỗ Thiên Trạch, tìm một vị thiên
kim tiểu thư không được sao? Vì cái gì cứ tìm nàng? Tuy nhiên, Hạ Cảnh
Điềm tự nhận là mình cũng có chút tư sắc, nhưng trong lòng vẫn cảm giác
là lạ .
Nàng có chút không tình nguyện nhận điện thoại, “Này.”
“Tôi đang ở dưới lầu, nhanh lên xuống.” Cơ hồ là ra lệnh, Đỗ Thiên Trạch bá đạo lên tiếng.
“Xin hỏi, tôi và anh đi dạ hội thì được cái gì?” Hạ Cảnh Điềm bắt đầu cò kè mặc cả, cũng muốn đùa bỡn hắn a!
“Cùng tôi đi không phải là tốt cho cô rồi sao?” Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười tà ác của Đỗ Thiên Trạch.
Hạ Cảnh Điềm ngẫm lại, vốn cuộc sống đã đủ nhàm chán rồi, đi tham gia
những dạ hội thượng lưu này có lẽ có thể tăng thêm kiến thức, nói cho
cùng, cơ hội xác thực khó có được, “Được, tôi nói trước, nếu như tôi làm cho anh xấu mặt thì tôi không chịu trách nhiệm.”
“Ở bên cạnh tôi, cô muốn xấu mặt cũng không cơ hội.” Đầu dây bên kia hắn bí ẩn tự phụ, hoàn toàn ra thế một bộ đại thiếu gia.
Đi xuống dưới lầu, Hạ Cảnh Điềm liền nhìn thấy cỗ xe thể thao chói mắt
quen thuộc, ngồi ở trong xe Đỗ Thiên Trạch ưu nhã một đầu tóc đen chảy
cẩn thận, mang chiếc kính râm to bảng che đi hơn phân nửa gương mặt, lộ
ra mũi cao thẳng cùng bờ môi khêu gợi, áo sơ mi trắng bán mở, lộ ra cơ
ngực cường tráng, thật sự là mười phần quyến rũ, tự dưng cho hắn tăng
thêm vẻ thành thục
Hạ Cảnh Điềm chợt nhìn lại thực sự đã bị hắn
mê hoặc a, nếu như không phải quen thuộc tính cách của hắn, tinh tường
hành động của hắn, nàng sợ cũng khó ngăn cản sức quyến rũ này, đáng
tiếc, Hạ Cảnh Điềm thích cũng không phải người giống như hắn.
Trong ánh mắt hâm mộ cùng đố kỵ của người khác, Hạ Cảnh Điềm ngồi vào xe Đỗ
Thiên Trạch, sau đó, chiếc xe màu đỏ biến mất không thấy gì nữa.
“Đêm nay anh là vai nam chính sao? Ăn mặc đẹp trai như vậy muốn dụ người ta
phạm tội à!” Hạ Cảnh Điềm nhịn không được trêu ghẹo hắn.
Nguyên
lai tưởng rằng hắn sẽ phản bác, lại thấy hắn giương lên khóe môi, vẻ mặt từ chối cho ý kiến, Hạ Cảnh Điềm lắp bắp sợ hãi nói, “Anh thực sự vai
nam chính?”
Hai mắt tinh ranh như hồ ly dưới chiếc kính híp lại, giọng điệu thản nhiên nói!”Đêm nay cô đừng để tôi dọa là được.”
Những lời này chỉ làm cho Hạ Cảnh Điềm lòng thầm kêu trời ạh, chẳng lẽ thực
sự là dạ hội của hắn? Trời ạ! Vừa nghĩ tới những hình ảnh các cô gái
trang phục xinh đẹp diễm lệ nâng chén chúc mừng, nàng lại có ý muốn chạy trốn, người này không phải rõ ràng là để cho nàng đi dọa người khác đấy sao?
Nàng thừa nhận nàng đã làm vô số lần cô bé lọ lem gặp phải
Bạch Mã Vương Tử trong mộng, nhưng thử hỏi cái cô bé lọ lem kia trước
khi đi dạ hội có khẩn trương sợ hãi hay không đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT