Đỗ Thiên Trạch thiếu
chút nữa hù chết Hạ Cảnh Điềm, may mắn trong xe Đỗ Thiên Trạch có sẵn
thuốc, nàng vội vàng chạy đi lấy. Đem đến cho Đỗ Thiên Trạch, nhìn hắn
tay run rẩy cầm lấy thuốc, thân hình cao thẳng nằm trên mặt đất lạnh
rung co rúc lại, Hạ Cảnh Điềm tâm nhịn không được đau đớn, hắn lúc này
không còn tính khí đại thiếu gia rồi sao? Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt vô
sắc, trán chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, dường như đang đứng cuộc chiến với tử thần, sớm đã không còn thần thái ương ngạnh cao ngạo, chỉ còn lại
trong đáymắt sự thống khổ khó chịu.
Nhìn Đỗ Thiên Trạch như
vậy, Hạ Cảnh Điềm rung động rồi, ngực rất đau nhức, liều mạng trước mắt
nhiều người đang vây quanh nhìn, nàng kìm lòng không được đem Đỗ Thiên
Trạch nằm trên mặt đất ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy hắn, giống như sợ
hắn lại đột nhiên biến mất.
Đỗ Thiên Trạch được ôm vào một hoài
bão ấm áp, tiêu cự trong mắt một lần nữa tập trung lại, đập vào mắt
chính là ánh mắt đau long và khuôn mặt Hạ Cảnh Điềm tái nhợt, ánh mắt vô cùng ân cần nhìn hắn, ngực hắn dừng lại, thiếu chút nữa lại thở không
ra hơi , tuy suy yếu, tuy đáy lòng rất thích ở trong lòng nàng thêm vài
phút, nhưng là, vì muốn che dấu yếu ớt của mình, lại không vui lên tiếng nói: “Cô ôm chặt như vậy, định làm tôi nghẹn chết sao?”
Những
lời này làm cho Hạ Cảnh Điềm kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức bối
rối, tay cũng vô thức buông lỏng ra, khi nhận thức mình như vậy thân mật ôm hắn, khuôn mặt lập tức ửng hồng, thiếu chút nữa khóc lên tiếng: “Anh cũng thiếu chút nữa làm tôi sợ muốn chết.”
Nhìn Hạ Cảnh Điềm
khóe mắt hồng hồng, Đỗ Thiên Trạch biết rõ nàng không có nói láo, chỉ
phải giọng điệu hòa hoãn một chút: “Không có việc gì, tôi vẫn ổn, đỡ tôi đứng lên đi!” Đỗ Thiên Trạch ngồi lại vị trí, ông chủ nhà hàng lập tức
tới xin lỗi, Đỗ Thiên Trạch sở dĩ bệnh tình phát tác, hoàn toàn là bởi
vì trong thức ăn của bọn họ có bỏ quá nhiều hành, bất quá, Đỗ Thiên
Trạch cùng Hạ Cảnh Điềm lúc gọi món ăn cũng nhất thời không có nhắc nhở, mới làm cho một hồi đại chiến kinh hồn như vậy sảy ra.
Ông chủ
nói một hồi lâu xin lỗi, để cho phòng bếp làm lại một lần nữa, nhưng là, Hạ Cảnh Điềm cùng Đỗ Thiên Trạch đã không có khẩu vị rồi, liền tính
tiền rời đi, trong xe, Hạ Cảnh Điềm vẫn cảm thấy ba hồn bảy vía còn chưa có trở về đủ, vừa rồi Đỗ Thiên Trạch giãy dụa khó chịu làm cho Hạ Cảnh
Điềm ảo giác rằng, hắn sẽ lập tức đình chỉ hô hấp, loại cảm giác này
giồng như cảm giác khi hay tin cha nàng bị ung thư, chân tay luống
cuống.
Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tuấn tú y nguyên vẫn tái nhợt,
tóc cũng bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, tay nắm tay lái có chút ẩn ẩn phát
run.
“Anh có thể lái xe sao?” Hạ Cảnh Điềm có chút hoài nghi hỏi, đáy lòng lại không khỏi bối rối.
“Đừng nhìn tôi như phế nhân được không!” Đỗ Thiên Trạch không vui nhướng mi, tuy suy yếu nhưng giọng lại như cũ lớn như vậy.
“Loại bệnh này, ngàn vạn đừng cậy mạnh, nếu như không thể, chúng ta có thể ở
trên xe nghỉ ngơi một chút” Hạ Cảnh Điềm cũng không muốn chứng kiến có
bất kỳ sự tình gì nữa xảy ra.
“Không cần.” Đỗ Thiên Trạch lại
kiên trì kêu lên, trong lòng bàn tay cũng đang xuất ra mồ hôi. Hơn nữa, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt.
Hạ Cảnh Điềm trầm mặc không nói
gì, mà là rất chân thành thay Đỗ Thiên Trạch chú ý xe hai bên, cũng may trên đường không có tình huống gì đột nhiên xuất hiện.
Nhà hàng
cách biệt thự Đỗ Thiên Trạch không xa, ngồi xe hai mươi mấy phút đã
đến, vào tới cửa Hạ Cảnh Điềm mới thở dài một hơi, cùng Đỗ Thiên Trạch
xuống xe, đi vào đại sảnh, lập tức rót choi Đỗ Thiên Trạch một ly trà,
Đỗ Thiên Trạch tiếp nhận, không khí có chút trầm mặc, Đỗ Thiên Trạch vừa nằm trên ghế uống nước, trong đầu lại nhớ tới mới vừa rồi Hạ Cảnh Điềm ôm hắn vào lòng, không khỏi có chút đắc ý nhướng mày, “Vừa rồi, cô bị
dọa đến?”
“Anh không chết, nhưng tôi đều nhanh bị anh hù chết.”
Hạ Cảnh Điềm tức giận lên tiếng, nhưng nghĩ đến hắn là người bệnh, lập
tức thay đổi một bộ ôn nhu, nhưng giận dữ nói: “Lần sau, không cho phép
đi nhà hàng ăn cơm đi, biết không?”
Đỗ Thiên Trạch lập tức có chút ủy khuất kêu lên!”Vậy cô nói tôi làm sao bây giờ? Tôi phải chết đói à!”
“Anh có tiền như vậy, đi tìm một đầu bếp nấu cơm không được sao?” Hạ Cảnh
Điềm tức giận kêu lên, Đỗ Thiên Trạch một màn kia vẫn y nguyên khắc sâu
trong đầu, lái đi không được, đến bây giờ còn có loại cảm giác hoảng hốt chưa tan.
Đỗ Thiên Trạch bĩu bĩu môi, rầu rĩ mở miệng, “Tôi nói rồi, không thích người lạ vào nhà của tôi.”
Hạ Cảnh Điềm sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt tuấn tú tức giận, nàng dù
nổi giận trong bụng cũng nhẫn nhịn xuống dưới, thay đổi khẩu khí
nói:”Trong nhà anh có tiền, anh bị bệnh này nhất định phải chữa cho tốt, nếu không, thật sự rất nguy hiểm.” Cha bị bệnh nặng làm cho nàng lo
lắng hãi hùng,nàng biết rõ, tánh mạng con người yếu ớt như tờ giấy, mà
Đỗ Thiên Trạch còn trẻ như vậy, làm cho Hạ Cảnh Điềm có loại đau lòng
nói không nên lời.
“Loại bệnh này cũng không phải đơn giản có thể trị tốt.” Đỗ Thiên Trạch nhíu mày, hắn cũng không phải không có thử
qua, chỉ là dùng tính cách của hắn mà nói, không có đủ kiên nhẫn cùng
tin tưởng, hơn nữa, hắn loại bệnh này, chỉ cần xử lý tốt, cũng sẽ không
đơn giản có thể phát tác, cho nên, hắn sẽ không có trọng xem .
Hạ Cảnh Điềm mặc dù đối với loại bệnh này không phải rất hiểu, nhưng thực
sự có nghe nói qua, loại bệnh này thuộc về bệnh dị ứng, cũng không phải
uống thuốc có thể hết, mà càng có nhiều biện pháp phức tạp, nghĩ đến chỗ này, nàng chỉ phải hít sâu một hơi, “Mặc kệ có thể hay không chữa hết,
nghĩ hết biện pháp anh cũng nên thử xem.”
Đỗ Thiên Trạch nâng lên mi, biểu lộ không có nghiêm chỉnh: “Như thế nào? Cô quan tâm tôi?”
Hạ Cảnh Điềm trừng mắt liếc hắn một cái, kêu lên:”Tôi thiếu chút nữa bị anh dọa ra bệnh tim đây, anh còn muốn như thế nào?”
“Để ý tôi như vậy, chẳng lẽ cô thích tôi?” Đỗ Thiên Trạch hì hì nở nụ cười, đáy lòng có chút ngọt hưng phấn .
Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt đỏ bừng, vừa rồi trong đại sảnh, thật sự nàng kìm
lòng không được ôm lấy hắn, nhưng là, đều là bởi vì nhìn hắn đáng
thương mới làm vậy, Hạ Cảnh Điềm cắn cắn môi, thấp giọng phản bác: “Anh. . . . . .anh tự mình đa tình, tôi làm sao có thể thích một bệnh nhân
như anh?”
“Khái khái. . . . . . Khái. . . . . . Khái. . . . . .”
Hạ Cảnh Điềm giọng điệu cứng rắn, lại nghe đến Đỗ Thiên Trạch đột nhiên
nặng ho khan vài tiếng, mày kiếm nhăn thành một đoàn, thần sắc dường như rất khó chịu .
Hạ Cảnh Điềm thần kinh xiết chặt, ân cần vỗ vỗ lưng của hắn, vội hỏi: “Anh làm sao vậy?”
“Tôi. . . . . . Tôi lạnh quá. . . . . . Có thể ôm tôi một cái được không?” Đỗ Thiên Trạch khó khăn mở miệng. Ánh mắt khát vọng nhìn Hạ Cảnh Điềm,
thân thể có chút lung lay sắp đổ.
Hạ Cảnh Điềm không chút suy
nghĩ, lập tức ngồi qua, giang tay ôm lấy hắn, lại không biết, tựa ở
trong ngữ Hạ Cảnh Điềm mềm mại, Đỗ Thiên Trạch cặp mắt lại lộ ra vẻ
gian kế thực hiện được, mỉm cười, Hạ Cảnh Điềm đột nhiên nghĩ đến cái
gì, vội vàng đem hắn đẩy ra, nhanh nhanh đi vào phòng hắn, trong tay cầm một cái chăn đi ra, muốn đắp lên trên người Đỗ Thiên Trạch, Đỗ Thiên
Trạch lập tức che miệng kêu lên: “Đem cái kia lấy ra, tôi đối với chăn
lông bị dị ứng.”
Hạ Cảnh Điềm lập tức đem chăn lông cầm rời xa một ít, thấp giọng kêu lên: “Vậy anh nói lạnh, nên làm cái gì bây giờ?”
Đỗ Thiên Trạch tức giận kêu lên: “Cô cũng không cho tôi mượn thân mình sử dụng sao?” Cô gái này cũng đần thế sao.
Hạ Cảnh Điềm đâu nghĩ đến Đỗ Thiên Trạch đang đùa nàng? Chỉ cần vừa nghĩ
tới Đỗ Thiên Trạch bệnh, nàng tâm tư khó có thể bình an, bất đắc dĩ hết sức, chỉ phải ngồi qua, Đỗ Thiên Trạch đã được như nguyện tựa ở trên
vai Hạ Cảnh Điềm, cùng thân thể nàng chăm chú chạm nhau, cảm thụ được
nhiệt độ từ trong thân nàng truyền tới, hắn đột nhiên hối tiếc nghĩ, vì
cái gì sớm không nghĩ tới biện pháp này ? A, phụ nữ a! dễ mềm lòng.
“Khá hơn chút nào không?” Ôm một hồi, tiếp theo thấp giọng hỏi, có thể là
bởi vì trong lòng không có tạp niệm! Bị Đỗ Thiên Trạch như vậy thân mật
ôm dựa, nàng không có sinh ra một điểm phản ứng, cứ đem mình lmà một lò
sưởi ấm, chính là Đỗ Thiên Trạch lại khó chịu, Hạ Cảnh Điềm mùi thơm
trên cơ thể tràn ngập hắn, nhàn nhạt lại say lòng người, tự dưng quyến
rũ ra tạp niệm, tay của hắn không tự giác vòng lên thắt lưng Hạ Cảnh
Điềm, môi mỏng lặng lẽ phớt qua gương mặt phấn nộn.
Đỗ Thiên
Trạch hành động này đánh thức nàng, Hạ Cảnh Điềm trong lòng xiết chặt,
quay đầu lại sững sờ trừng mắt nhìn Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tươi cười
tà tứ, lập tức tỉnh ngộ lại, tiếp theo trong nháy mắt, gầm nhẹ nói:
“Anh. . . . . .Đồ xấu xa. . . . . .”
Hạ Cảnh Điềm bộ dạng này
trông rất mê người, hắn một phát vươn tay bắt được Hạ Cảnh Điềm, cười
nói: “Là cô trước cười tôi là người bệnh, nên trừng phạt.”
“Anh. . . . . . Tôi không để ý tới anh.” Hạ Cảnh Điềm thở phì phì nói xong, lấy túi xách bước đi, lại nghe đến Đỗ Thiên Trạch giọng điệu lập tức yếu đi rất nhiều, thần thái mỏi mệt nói: “Không cần phải đi, đêm nay ở lại
cùng tôi có thể chứ?”
“Ở lại để bị anh khi dễ sao?” Hạ Cảnh Điềm tức giận.
“Tôi cam đoan sẽ không đụng đến cô, nói gì thì tôi cũng không còn sức lực.”
Đỗ Thiên Trạch trầm thấp lên tiếng, thần sắc đáng thương, gương mặt tỏ
ra rất chân thật, Hạ Cảnh Điềm trong lòng mềm nhũn, chỉ phải thở dài,
lên tiếng nói”Được rồi! Tôi đi ngủ khách phòng.”
Hạ Cảnh Điềm ở
lại biệt thự, bất tri bất giác đợi đến mười một giờ, mà lúc này, trong
biệt thự Kỷ Vĩ Thần, trên sôpha trắng lớn đang nằm một bóng dáng, lười
biếng Kỷ Vĩ Thần nheo lại đôi mắt, bởi vì muốn uống cà phê, mà nghĩ tới cô gái đến giờ chưa về, trong lòng đang suy đoán nàng đang ở đâu, sau
lưng trong phòng tắm, Trình Thủy Tâm đang tắm rửa.
Cầm lấy điện thoại, tìm được số Hạ Cảnh Điềm, cứ như vậy gọi tới, giống như hỏi nàng đi nơi nào đã thành chuyện đương nhiên.
Hạ Cảnh Điềm đang cùng Đỗ Thiên Trạch xem phim, nghe thấy điện thoại vang
lên, vừa suy đoán muộn như vậy ai lại gọi tới, vừa cầm lấy, khi thấy ba
chữ Kỷ Vĩ Thần nàng nhịn không được khẽ run rẩy, cả người đều cứng ngắc lại, mà nàng biểu lộ này đương nhiên bị Đỗ Thiên Trạch nhìn trong mắt,
sự không vui âm thầm nổi lên trong cặp mắt đẹp.
Hạ Cảnh Điềm nhìn điện thoại reo, đang suy nghĩ có nên tiếp hay không, Kỷ Vĩ Thần lúc này gọi tới vì chuyện gì, vô thức ấn nút trả lời, dùng giọng điệu thập
phần bình tĩnh lên tiếng: “Alo “
“Cô đang ở đâu?” Đầu bên kia điện thoại, Kỷ Vĩ Thần thanh âm trầm thấp truyền tới.
“Tôi đang. . . . . .” Hạ Cảnh Điềm đang suy nghĩ muốn như thế nào nói dối,
chỉ thấy Đỗ Thiên Trạch đầu ghé sát vào, rống to: “Là ai a! mau tắt
máy.”
Hạ Cảnh Điềm lại càng hoảng sợ, tay đẩy ra Đỗ Thiên Trạch,
tức giận khẽ nói “Anh có thể nói nhỏ một chút không, đi qua một bên.”
Đẩy ra Đỗ Thiên Trạch, Hạ Cảnh Điềm đang muốn lên tiếng, lại nghe đến
đối phương truyền đến thanh âm tắt điện thoại, Hạ Cảnh Điềm biểu lộ lập
tức hóa đá, trời ạ! Kỷ Vĩ Thần nhất định đã nghe được tiếng Đỗ Thiên
Trạch. . . . . .
Yên tĩnh trong bóng đêm, đối với Kỷ Vĩ Thần lại
không yên, Hạ Cảnh Điềm trong điện thoại chính là giọng nam làm cho hắn
căm tức, phẫn nộ. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT