Thực ra Đậu Đinh vốn không muốn thi đấu cái gì, cậu cũng muốn biết rốt cuộc Lục Diễn có phải là cha cậu hay không.
Sở dĩ làm như vậy đơn giản là ra oai với Lục Diễn, cho anh biết không thể khinh thường một đứa bé.
Đương nhiên Đậu Đinh luôn không tin mẹ sẽ lừa gạt cậu.
Trái tim Lục Diễn như bị tắc nghẽn, một bụng đầy trà sữa trân châu đưa Đậu Đinh đến trung tâm xét nghiệm DNA, theo lẽ thường kết quả nhanh nhất cũng cần phải một tuần, may mà bạn học cũ của anh làm ở trung tâm xét nghiệm này, chỉ cần một ngày là xong.
Ngày mai cùng thời gian này, Lục Diễn và Đậu Đinh có thể biết được hai người có quan hệ cha con hay không rồi.
Đi ra khỏi trung tâm, Đậu Đinh nhìn đồng hồ trên cổ tay, còn nửa tiếng nữa là tan học, phải nhanh quay về mới được.
Giống như nhìn ra được tâm tư của Đậu Đinh, Lục Diễn vô cùng thân sĩ nói với cậu:
- Sao thế? Có cần cha đưa con về nhà trẻ không?
Đậu Đinh khoát tay, lạnh lùng trả lời:
- Cảm ơn, không cần.
Khóe miệng Lục Diễn giật giật, thằng nhóc kia còn rất kiêu ngạo.
Đậu Đinh đi đến bên đường, giơ cánh tay lên định ngăn một chiếc taxi.
Nhưng mấy chiếc taxi giống như bàn bạc với nhau, rõ ràng là xe trống cũng không dừng lại.
Đậu Đinh tức đến mức khuôn mặt nhăn lại.
Thật là, nếu không bắt được xe trở về muộn sẽ bị phát hiện, nếu để mẹ biết cậu trốn học thì xong đời rồi.
Phải biết rằng ở trong mắt mẹ, cậu còn là một bé cưng ngoan.
Nếu Tô Cửu Cửu biết Đậu Đinh trốn học vì gặp Lục Diễn, cô nhất định sẽ bị tức đến mức nôn ra máu mất.
Tuy lúc trước anh bị Đậu Đinh đùa giỡn nhưng anh tự an ủi trong lòng mình, dù sao cũng là con trai của mình, đùa thì đùa, chẳng lẽ anh còn mang thù với con trai mình sao?
Không lâu sau, một chiếc xe dừng bên cạnh Đậu Đinh, cửa kính xe hạ xuống, khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Diễn lộ ra.
- Lên xe đi, cha đưa con về nhà trẻ.
Bây giờ Đậu Đinh không có từ chối, mà mở cửa xe ra, lên xe.
Lúc này không nên từ chối nữa, cậu là đại trượng phu, co được dãn được.
Hỏi rõ địa chỉ nhà trẻ, Lục Diễn đua xe trên đường đi, chỉ cần 10 phút là đưa Đậu Đinh đến nhà trẻ, bình thường phải đi ít nhất 40 phút mới đến nơi, có thể thấy được người này vượt bao nhiêu cái đèn đỏ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đậu Đinh tái mét, cậu vô cùng sợ hãi.
Lúc cậu muốn đẩy cửa xe ra xuống xe, Lục Diễn lại nói:
- Thế nào? Kỹ thuật lái xe của cha tốt chứ.
Thực ra anh muốn bảo Đậu Đinh cảm ơn anh.
Đậu Đinh quay mặt sang, hung dữ trừng mắt với anh:
- Kỹ thuật lái xe của chú quá tệ rồi.
Không đợi Lục Diễn nói, thằng nhóc kia đã đi xuống xe mất rồi.
Mà Lục Diễn xoay người, nhìn về phía trước, lấy tay vỗ lấy tay lái, lẩm bẩm nói:
- Thật sự tệ đến thế sao? Cha cảm thấy không tệ mà.
Cậu đi vài bước, lại quay trở lại, nói với Lục Diễn:
- Mẹ nói không tuân thủ luật giao thông sẽ chết vô cùng thê thảm.
Nói xong câu này, Đậu Đinh lại chạy nhanh về nhà trẻ.
- Cái thằng quỷ này!
Lục Diễn trừng mắt, không phải tiểu quỷ này đang rủa anh đấy chứ?
Đậu Đinh vốn cho rằng hôm nay cậu trốn học sẽ thần không biết quỷ không hay, không ngờ cậu mới chuồn êm vào trong phòng học, liền nghe giáo viên gọi tên của cậu.
- Tô Nhất Minh.
Hả? Tình huống gì đây?
Đậu Đinh ngẩng đầu liền thấy Cách Cách đứng ở trên bục giảng, nhìn bộ dạng giáo viên hung dữ, chắc là bị phát hiện rồi.
Thật là, sớm biết rằng tiểu nha đầu này không làm được, cậu sẽ không nhờ cô bé giúp đánh yểm trợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT