Lời Ôn Dung tựa như lưỡi dao đột ngột cứa đứt dây đàn.
Đáy lòng Giản Dao chùng xuống. Quả nhiên, mặt Tống Khôn biến sắc, nhìn
về phía ba người họ, chậm rãi hỏi: “Cậu nói gì?”
“Tôi nói…” Ôn
Dung cười vô cùng vui vẻ, “Cặp vợ chồng trước mặt anh vốn không phải Rắn Mặt Cười mà là chuyên gia phá án tiếng tăm lừng lẫy, giáo sư Đại học
Công an Bạc Cận Ngôn và vợ của hắn, Giản Dao. Mỗi sát thủ liên hoàn được điểm mặt gọi tên ở Bộ Công an, chỉ cần có chút kiến thức văn hoá đều
nghe qua đại danh của hắn, cầu nguyện đừng gặp phải hắn. Chỉ có những
tên ngông cuồng ở biên giới như các người mới không biết thoi. Nhưng năm đó, hắn có thể lừa gạt cả tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi thì các
người dù có bị dắt mũi cũng không cần cảm thấy nhục nhã. Hơn nữa, mắt
của hắn vẫn bình thường, nếu không vừa rồi đã không ngăn cản Giản Dao và vị cảnh sát Triệu Khôn này uống trà. Còn cần tôi nói thêm gì nữa không? Simon King thân mến, có phải Cố An đã mắc lừa mày như vậy không, nghĩ
mày mù nên mới bị giết đúng không?”
Cơ mặt Tống Khôn khẽ co giật, gã nhìn Bạc Cận Ngôn chằm chằm: “Lời cậu ta nói là thật? Ba người...đều là cảnh sát?”
Giản Dao và Triệu Khôn im lặng siết chặt khẩu súng.
Bạc Cận Ngôn nhìn thẳng vào Ôn Dung, khoé môi nhếch lên một nụ cười ngạo
mạn: “Nếu anh muốn so găng với tôi một trận, tôi sẽ không lôi thôi dông
dài.” Anh ném kính xuống bàn, đôi mắt trong trẻo trầm tĩnh như chứa đựng muôn sông nghìn núi quét qua từng người một.
Tần Sinh thở hắt,
nhất thời không biết nên chĩa súng vào Ôn Dung hay nhóm Bạc Cận Ngôn.
Giọng Tống Khôn đột ngột trầm xuống: “Chú cũng là cảnh sát?” Lời này là
nói với Triệu Khôn.
“Cũng không hẳn giết nhầm.” Ôn Dung thủng thẳng lên tiếng: “Tống Khôn, tôi và Cố An là tứ địch của giáo sư Bạc Cận Ngôn đây. Năm ngoái chúng tôi ăn
may nên mới có thể làm hắn mù mắt. Cả năm nay cảnh sát truy bắt chúng
tôi gắt gao, tôi và Cố An đành ẩn náu ở chỗ anh thôi. Giết người quá hoá nghiện. Quả thật chúng tôi chẳng mấy trung thành với anh đâu, có thể
tình cảm còn không sâu đậm bằng Triệu Khôn nữa. Nhưng chúng tôi không
cần thiết hại anh.”
Tống Khôn đã trấn tỉnh lại, sự tăm tối khó lường dần lan toả trong ánh mắt sâu thăm thẳm.
“Anh ta đang nói dối.” Giản Dao bỗng cất lời: “Trước khi chết, Cố An nói đã
đạt được cái mình muốn ở Phật Thủ. Bọn họ ở lại Phật Thủ tất nhiên có
mưu đồ khác, tuyệt đối không đơn giản như vậy.”
Ôn Dung khẽ mỉm
cười: “Tôi không nói dối. Mặc dù tôi từng giết rất nhiều người, nhưng
không bao giờ nói dối. Không giống với...cảnh sát các người, chuyên gia
tâm lý học luôn luôn bỡn cợt lòng người.”
Giản Dao định phản bác nhưng Bạc Cận Ngôn đã ấn vai cô lại, ra hiệu không cần nói nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn Tống Khôn. Nhưng gã chỉ cúi đầu cười, thản nhiên nói: “Ôn Dung, chúng ta làm một giao dịch đi.”
Ôn Dung gật đầu: “Tôi muốn hai người họ, Triệu Khôn tôi không có hứng thú. Anh thả tôi đi, tôi đưa thuốc giải ra. Còn nữa, tôi muốn dẫn một cô gái đi.”
Tống Khôn cười gằn: “Cậu chỉ có thể đi với hai bàn tay trắng thôi.”
Ôn Dung thờ ơ đáp: “Đồng ý.”
Tuy nhiên, súng của Ôn Dung vẫn nhắm vào huyệt thái dương của Tống Khôn, súng của Tần Sinh cũng không nhúc nhích.
Tay Tống Khôn từ tốn tò mò mẫm dưới mặt bàn: “Bởi vậy, tôi ghét nhất chính
là cảnh sát. Vì cảnh sát chân chính bằng bất cứ giá nào cũng phải diệt
trừ cậu. Nhưng tội phạm thì khác, giữa tội phạm với nhau luôn có thể
tiến hành trao đổi lợi ích. Các người dám phản bội tôi, tôi cam đoan cả
ba sẽ chết thảm hơn bất cứ ai.”
Lúc này, Bạc Cận Ngôn lại lắc
đầu: “Tống Khôn, anh sai rồi. Không thể nào có chuyện trao đổi lợi ích
với một tên tâm thần. Anh không phải đang tiếp xúc với tội phạm bình
thường mà là một ác ma. Anh sắp phạm phải sai lầm lớn nhất đời này, sau
đó thảm hại không có cách nào cứu vãn. Bây giờ, việc anh cần làm nhất
chính là bắt Ôn Dung rồi tự thú với chúng tôi. Như vậy, anh còn có thể
sống nốt quãng đời còn lại trong ngục.”
Ôn Dung cười khẩy. Tống
Khôn cũng cười, ngón tay ấn vào gì đó. Trong phòng thình lình vang lên
tiếng chuông báo động giục giã. Có bảy, tám người đột ngột xông vào,
thấy tình thế trong phòng đều giật mình. Tống Khôn hất cằm: “Trói vợ
chồng Rắn Mặt Cười lại giao cho Ôn Dung. Triệu Khôn...tước súng, lát nữa tôi sẽ đích thân xử trí.”
Giản Dao và Triệu Không hơi chần chừ,
nhưng họng súng của đám Tống Khôn đã chĩa thẳng vào đầu. Hai người đành
buông súng. Bạc Cận Ngôn và Giản Dao bị trói thật chặt. Triệu Khôn phải
quỳ trên đất, bị khống chế gắt gao, e rằng kết cục còn thê thảm hơn họ.
Lúc này, Tống Không mới cảm thấy cơn tức ứ đọng trong lồng ngực được thư
thả phần nào. Gã lạnh nhạt nhìn về phía Ôn Dung: “Thuốc giải đâu?”
Sắc mặt Ôn Dung lộ vẻ do dự: “Lão đại, anh cam đoan tôi giao ra thuốc giải
thì có thể dẫn bọn họ đi chứ? Yên tâm, tôi đảm bảo sẽ khiến bọn họ sống
không bằng chết. Bọn họ là kẻ địch chung của chúng ta, tôi nhất định sẽ
khiến anh hài lòng. Đến lúc đó, tôi sẽ gửi hình hoặc clip cho anh.”
Tống Không nhếch cười: “Tôi cam đoan sẽ thả cậu đi. Nhiều anh em ở đây như vậy, Phật Thủ có bao giờ nói không giữ lời chứ?”
Lời này quả thực chuẩn xác. Tất cả người của Phật Thủ ai chẳng biết lời nói của lão đại chắc như đinh đóng cột. Ôn Dung nhìn thoáng qua mười mấy
người đang đứng quanh phòng một lượt rồi dứt khoát ném súng xuống. Tần
Sinh nhìn Tống Khôn, gã gật đầu, Tần Sinh liền dời súng khỏi người Ôn
Dung.
Cục diện sinh tử giữa ba bên nhanh chóng chấm dứt. Tội phạm và tội phạm bắt tay, toàn bộ cảnh sát đều biến thành tù nhân. Triệu
Khôn ảm đạm quỳ trên đất. Giản Dao cắn chặt răng nhìn về phía Bạc Cận
Ngôn. Anh cảm nhận được, cũng nghiêng đầu nhìn cô rồi nháy mắt. Giản Dao thoáng giật mình.
Lúc này, Ôn Dung lấy ra một lọ thuỷ tinh từ
trong túi áo. Anh ta tự mình uống trước một viên, sau đó đưa cho Tống
Khôn: “Lập tức cho mấy anh em uống đi, chậm trễ sẽ để lại di chứng.”
Tống Khôn “ừ” một tiếng, uống thuốc rồi ném cho Tần Sinh. Tống Khôn nhìn
Triệu Khôn: “Cho cậu ta một viên, tôi không muốn cậu ta chết dễ dàng như vậy.”
Có người tuân lệnh bóp cằm Triệu Khôn rồi đổ một viên vào. Bạc Cận Ngôn liếc nhìn anh ta với ánh mắt sắc bén. Hai người trao đổi
ánh mắt, trán Triệu Không hằn gân xanh, gục đầu không nói.
Tống
Khôn giữ ba thuộc hạ ở trong phòng để khống chế thế cục, những người còn lại ra ngoài phân phát thuốc cho nhóm đàn em ngoài cửa. Triệu Khôn là
phản đồ của tổ chức cũng bị đưa đi chờ xử trí. Trong phòng chỉ còn sự
yên tĩnh bao trùm.
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao bị chói trặt cứng vào ghế dựa, có hai người cầm súng chĩa vào đầu họ. Ôn Dung bình thản đứng
bên, Tống Khôn vẫn ngồi sau bàn làm việc, bên cạnh là Tần Sinh và một
tên thuộc hạ.
Ôn Dung thoáng cười: “Simon King, sao mày phát hiện tao là hung thủ giết Triệu Kiện?”
Tống Khôn cũng ngẩng đầu nhìn họ.
Bạc Cận Ngôn nhếch môi: “Biến cố xảy ra đột ngột, tâm trạng anh trở nên
kích động mới gây ra vụ án này. Anh để lộ nhiều sơ hở như vậy, nếu tôi
nhìn vào mà chẳng thấy gì thì quả là sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi
rồi.”
Tống Khôn im lặng nhìn anh. Gã không ngờ, đến lúc này mà
Bạc Cận Ngôn vẫn còn vênh váo, kiêu căng như vậy. Ôn Dung không ngừng
cười tủm tỉm, ánh mắt toát ra vẻ hứng thú nồng đậm: “Vậy sao? Nói nghe
thử xem.”
Bạc Cận Ngôn cười đầy thâm ý: “Không cần nói chi tiết
những phát hoạ về đối tượng khả nghi như chiều cao, thủ pháp gây án, hộp thuốc ở hiện trường, quan hệ thân quen...tất cả đều phù hợp với anh.
Ngoài ra, anh còn để lại một sơ hở lớn nhất trong nhà nạn nhân. Tôi đoán anh đã lấy cớ chữa bệnh để vào nhà Triệu Kiện. Nhà Triệu Kiện bừa bộn
vô cùng, chỉ có hộp thuốc gia dụng là ngăn nắp, bởi vì anh đã sử dụng và sắp xếp gọn gàng trước khi giết anh ta. Nếu không thu dọn sẽ lập tức
khiến người khác chú ý, nhưng anh đã quên mất thói quen sạch sẽ của
mình. Với lại, xem cả người anh đi, áo blouse thì bẩn, nhưng quần áo bên trong lại mới thay. Nếu anh thật sự mới từ trong núi trở về, ngay cả
quần áo cũng không kịp đổi đã vội đến chữa thương cho Tống Khôn...Theo
lý đúng là phải như vậy...Thế nhưng, tại sao ống quần vô cùng sạch sẽ
còn ngang hông áo blouse lại đầy bùn? Nhưng đối với anh, có bại lộ cũng
chẳng hề gì. Dù sao trước khi đến nơi này, anh đã hạ độc trong nước
giếng, đủ để hạ độc hết tất cả chúng tôi. Nếu không phải tôi và Giản Dao có cảnh giác nên không uống nước trà, thì cục diện bây giờ đã hoàn toàn bị anh khống chế rồi, đúng không?”
Ôn Dung cười tươi rói: “Phải”
Tống Khôn thầm kinh hãi, gã không biết Ôn Dung hạ độc khi nào, lại càng không ngờ hắn trực tiếp hạ độc trong giếng.
“Sao cậu biết cậu ta bỏ thuốc độc vào giếng?” Tống Khôn tò mò.
Bạc Cận Ngôn ngước mắt nhìn dấu vết màu xanh lá trên tay áo Ôn Dung: “Tay
áo anh ta ẩm ướt, còn có rêu xanh. Bên mép giếng có mọc đầy rêu đấy. Hơn nữa, đối với một bác sĩ, nếu muốn một mình đối kháng với hai bên thì hạ độc trong giếng nước là cách tốt nhất.”
Tống Khôn liếc nhìn Ôn Dung.
Nụ cười của Ôn Dung càng lúc càng ôn hoà: “Phải đấy, hạ độc là biện pháp
tốt nhất.” Sau đó hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay. “Ồ, chúng ta nói chuyện 5 phút rồi, hẳn là đã đến lúc.”
Lời này không đầu
không đuôi, Tống Khôn và Tần Sinh đều khó hiểu, trái lại Bạc Cận Ngôn
khẽ thở dài: “Tống Khôn, tôi đã khuyên anh đừng giao dịch với ác ma mà
anh không nghe. Một tên tâm thần làm sao để tâm đến việc trao đổi lợi
ích chứ? Hắn căn bản không giống kiểu tội phạm còn bị dục vọng trần thế
trói buộc như anh. Hắn sẽ không xem trọng mạng sống đến vậy đâu. Kiểu
sát thủ đạt đến trình độ như hắn, xưa nay chỉ thích thú trêu cợt và hành hạ con mồi đến chết. Anh cũng là một trong những hung thủ giết chết Cố
An, còn là một lão đại xã hội đen tài cán hơn người, hắn chưa từng giết
kiểu người như anh thì sao cam tâm bỏ qua cho được.”
Tống Khôn
kinh hoảng ngước mắt lên, quả nhiên nhìn thấy khoé môi Ôn Dung lộ ra nụ
cười quái dị. Đồng thời, hai thuộc hạ cầm súng chĩa vào Bạc Cận Ngôn và
Giản Dao đồng loạt ôm ngực khuỵu xuống, sắc mặt đỏ gay, đau đớn sùi bọt
mép.
Cảm giác buồn nôn xộc lên não Tống Khôn. Nghe thấy âm thanh
Tần Sinh ngã xuống bên cạnh, gã đưa tay định chộp lấy khẩu súng trên
bàn, nhưng đã không còn kịp. Gã bỗng cảm thấy sức lực toàn thân như bị
lửa thiêu rụi,”ầm” một tiếng ngã vật xuống, trước mắt tối sầm, tựa như
bị hút vào cơn lốc xoáy đen thẳm.
Bạc Cận Ngôn lẳng lặng nhìn
biến cố xảy ra trong phòng. Bên ngoài cánh cửa khép chặt cũng truyền đến tiếng ngã rầm rập liên hồi. Không cần phải nó, đám thuộc hạ của Tống
Khôn cũng trúng chiêu rồi.
Ôn Dung bật cười thích thú, sau đó
người nhặt khẩu súng của Tần Sinh trên đất lên. Trong phòng, thậm chí cả toà nhà này chỉ còn mình hắn và hai người Bạc Cận Ngôn còn tỉnh táo.
Giản Dao nhìn anh, trong lòng bỗng dấy lên can đảm. Gương mặt cô không
để lộ bất kỳ cảm xúc gì, nhưng hai tay sau lưng đang âm thầm giãy giụa
nhằm nới lỏng dây thừng, gắng gượng đến mức cổ tay đau nhức như sắp gãy.
Lúc này, Ôn Dung đặt ra câu hỏi: “Mày biết tao hạ độc từ lúc nào?”
Bạc Cận Người cười châm chọc: “Lượng thuốc cần có để hạ độc một giếng là
bao nhiêu? Hoàn toàn không dễ kiểm soát. Hơn nữa, có người uống nước ít, có người dùng nhiều, có người sớm có người muộn, chỉ cần có chút sai
lầm nhỏ thì Tống Khôn sẽ phát hiện ra ngay. Chỉ có những tội phạm không
hiểu biết về dược lý và trình độ gây án của anh mới tin mấy chuyện như
vậy thôi. Trên thực tế, có biện pháp nào hay hơn việc cho mỗi người một
viên thuốc để khống chế thời gian trúng độc một cách chính xác với tỷ lệ thành công cao chứ? Vết rêu xanh, nước thấm trên ống tay áo và phản ứng của anh vừa rồi chẳng qua là để đánh lừa thị giác của chúng tôi mà
thôi. Sau đó có thể hợp tình hợp lý cho bọn họ uống thuốc độc, như vậy
toàn cục đều bị anh khống chế.”
Nụ cười trên gương mặt Ôn Dung
càng xán lạn hơn: “Không hổ là Simon King, không dấu vết nào thoát khỏi
cặp mắt mày. Chậc, mày sáng mắt đúng là khiến người ta phải run sợ đấy.
Nhưng bây giờ đã đến thời thế của tao rồi. Xin lỗi, tao phải “tiếp đãi”
hai thằng này trước đã, rồi mới chăm lo cho bọn mày. Thứ tốt nhất luôn
phải dành đến sau cùng mà.”
Hắn thốt ra hai chữ “chăm lo” khiến Giản Dao bất an tột độ. Bạc Cận Ngôn không nói câu nào.
Ôn Dung nhanh chóng tìm được sợi dây thừng, trói Tống Khôn và Tần Sinh
đang hôn mê bất tỉnh vào ghế dựa. Sau đó, hắn lấy một bộ dao giải phẫu
sắc lẻm từ hộp thuốc ra, vừa huýt sáo vừa nhìn lưỡi dao sáng loáng với
ánh mắt cuồng nhiệt và mê đắm. Bóng dáng cao gầy nhang nhác Phó Tử Ngộ,
nhưng hắn chính là ác ma tàn bạo đến tột cùng.
“Sau này các người có tính toán gì không?” Bạc Cận Ngôn thình lình cất tiếng hỏi.
“Bọn tao…” Ôn Dung vừa đáp hai chữ, tay cầm dao bỗng khựng lại. Hắn quay đầu nhìn Bạc Cận Ngôn, bật cười giòn giã. “Simon King, mày thật là...thâm
hiểm quá rồi! Ai bảo tính cách mày đơn thuần chứ?”
Bạc Cận Ngôn
cũng mỉm cười, anh đã có được đáp án mình muốn. Giản Dao chằm chằm con
dao trong tay Ôn Dung, cô dám khẳng định con dao kia không lâu nữa cũng
sẽ cứa vào ngực cô và Bạc Cận Ngôn. Cô vĩnh viễn không để chuyện như vậy xảy ra. Cơn đau từ ngón tay lan truyền khiến mặt cô phớt đỏ, nhưng thần thái vẫn điềm tĩnh, lạnh lùng. Nửa bàn tay đã sắp thoát khỏi dây thừng
rồi. Phương Thanh từng nói, ngay cả đám đàn ông cũng chưa chắc làm được
như vậy. Cô quay đầu nhìn gương mặt trầm tĩnh như một vị thần của Bạc
Cận Ngôn. Vì anh, cô sẽ làm được.
“Các người ẩn núp trong Phật Thủ có mục đích gì?” Bạc Cận Ngôn kéo dài thời gian.
Ôn Dung thờ ơ đáp: “Ẩn náu. Với lại, tên Tống Khôn này quả thật tích luỹ
không ít súng đạn và ma tuý. Mấy ngày qua đã đóng gói xong cả rồi, có
thể chất đầy mấy con thuyền đấy. Chờ xong việc ở đây, tao sẽ đưa bọn mày lên thuyền. Có những thứ này, bọn tao…”
“Sau này các người sẽ càng coi trời bằng vung.” Bạc Cận Ngôn tiếp lời.
Lòng Giản Dao thoáng kinh ngạc. Thoắt cái đã gom hết vốn liếng của tổ chức
Phật Thủ, mấy tên sát thủ liên hoàn này quả nhiên không phải đám sói tầm thường.”
Trong phút chốc, Ôn Dung đã cởi nút áo của Tần Sinh và Tống Khôn ra, cất tiếng cười khà khà ghê rợn.
“Simon King…” Hắn nói, “Coi như đây là món quà tao tặng cho mày nhé.” Hắn ấn dao xuống.
Tấn Sinh vốn hôn mê bất tỉnh, ngực bất ngờ đau nhói khiến gã gào lên thảm
thiết, đôi mắt thất thần trợn trừng như mắt cá chết. Ôn Dung cúi đầu tập trung rạch từng nhát dao, máu tươi theo đó phun trào xối xả. Cả người
Tần Sinh giãy giụa kịch liệt, tiếng kêu chói tai vang vọng khắp gian
phòng... Sau đó, lưỡi dao của Ôn Dung dừng lại, hắn hưng phấn nhìn sang
phía Tống Khôn. Tên sát thủ tàn bạo cười tủm tỉm đổi một con dao sạch sẽ khác, tiếp tục trình diễn thủ pháp điêu luyện của mình. Trong nháy mắt, lồng ngực Tống Khôn đã lênh láng máu…
Đáy mắt Bạc Cận Ngôn đen
thẫm như bóng đêm tĩnh lặng ngoài cửa sổ. Giản Dao không chịu nổi nữa,
phải dời mắt đi. Ai có thể ngờ tên tội phạm số một chấn động cả Tây Nam
lại rơi vào tay sát thủ liên hoàn điên cuồng nhất, bị hành hạ đến người
không ra người kia chứ?
“Tôi luôn nghĩ, rốt cuộc anh muốn có thứ gì.” Bạc Cận Ngôn chợt cất lời.
Lưỡi dao của Ông Dung dừng lại lần nữa, hắn vươn tay nhét khăn bông kín
miệng Tống Khôn và Tần Sinh đang hấp hối rồi liếc mắt nhìn anh.
“Vụ án sát thủ mặt nạ ở Mỹ…” Bạc Cận Ngôn thong thả nói với chất giọng trầm thấp mạnh mẽ khiến lòng người lắng đọng. “Một số các người là vì báo
thù cho vị hôn thê, bi ai tuyệt vọng đến mức muốn đối đầu với cả thế
giới, dấy lên dư luận xôn xao, cuối cùng còn dẫn theo Hàn Vũ Mông ra
biển phiêu bạt nhiều năm. Khi cô ấy và Phó Tư Ngộ rơi vào đường cùng,
phải bỏ trốn để có thể bên nhau mãi mãi, nhưng lại bị các người hành hạ
đến chết.”
Ôn Dung lặng thinh.
“Thứ các người muốn là tình yêu.” Bạc Cận Ngôn khẳng định. “Một tình yêu chia ly, một tình yêu đảo
điên trời đất. Hết vở kịch này đến vở kịch khác, có đôi khi các người
đóng vai chính, có đôi khi lại làm đạo diễn. Tình yêu đối địch với toàn
thế giới cho các người cảm giác vừa bi tráng vừa vĩ đại, cuối cùng người yêu chết trong vòng tay của mình khiến các người mắt rưng rưng lệ. Các
người coi đây là lạc thú lớn nhất trên đời. Các người lần lượt sống
trong cảnh đời hư cấu, cảm nhận tâm tư mãnh liệt mà hư ảo vô số lần.
Nhưng tôi muốn biết, điều gì đã tạo nên ham muốn này cho ba người? Bởi
vì trước giờ chưa từng được trải nghiệm các xúc cảm sao? Cho nên lựa
chọn tình yêu - thứ kích thích tình cảm người mãnh liệt nhất? Hay vì đã
từng khao khát nhưng lại chịu tổn thương sâu sắc, vậy nên mới khiến các
người thất vọng với tình yêu? Ba người các người làm thế nào tổ chức
được một nhóm chặt chẽ như vậy? Quan hệ huyết thống, bạn bè thân thiết
hay trong đó có một người là trung tâm cốt lõi, thu hút các người, chỉ
đạo các người? Khiến các người cũng đắm chìm vào từng mảnh đời thật giả
khó phân, như điên như dại?”
Ôn Dung nhìn anh chằm chằm.
Một tay của Giản Dao đã thoát khỏi trói buộc, nhưng tạm thời mất đi cảm
giác. Cô vẫn giữ sắc mặt điềm tĩnh dõi theo Bạc Cận Ngôn, chăm chú lắng
nghe tiếng nói từ thế giới nội tâm của anh, quan sát anh từng bước thăm
dò tên sát thủ liên hoàn tàn nhẫn này, sau đó khiến đối phương không thể đáp trả một lời.
Dù rằng Bạc Cận Ngôn bị trói chặt, thế nhưng
gương mặt bình thản của anh dường như toả sáng. Ánh mắt anh sâu xa sắc
bén, chẳng biết giống thiên sứ hay ác ma. Anh vẫn cười nhẹ: “Còn nữa,
người thứ ba trong nhóm rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì? Điều gì đã
khiến hắn nhát gan cùng cực nhưng cũng điên cuồng tột độ? Tại sao hắn
phải đối địch với toàn thế giới, vì sao trước nay vẫn không tìm được
chính mình? Sát thủ mặt nạ số 2, anh nói xem số 3 tại sao hắn lại phải
như thế? Cuối cùng thứ gì đã giam cầm linh hồn của hắn suốt một thời
gian dài như vậy?”
Ôn Dung lại không thốt nên lời.
Lúc
này, hai tay Giản Dao đã hoàn toàn tự do, nhưng từng lời của anh lại làm cô giật mình thảng thốt. Cô biết, Bạc Cận Ngôn có lẽ muốn trì hoãn thời gian, cũng có thể đang tâm lý chiến với Ôn Dung. Lời nói của anh không
có bất cứ lỗi gì, đây đều là những phân tích đã thảo luận với cô. Tuy
nhiên cô lại không thể nói rõ, anh đã đổi cách diễn đạt câu nói nào đó
khi nãy khiến tim cô bỗng chốc dao động. Cô cảm giác có một bí mật to
lớn làm người ta khiếp đảm đang được giấu ở nơi nào đó. Kể từ khi cô và
Bạc Cận Ngôn thoát ra khỏi thùng dầu kia và đi đến trấn nhỏ này, manh
mối đã xuất hiện, nhưng chính xác là gì thì cô vẫn chưa nắm bắt được.
Song không còn kịp để suy nghĩ nữa rồi, cô xốc lại tinh thần, nghe thấy Ôn
Dung thở dài: “Simon King, bây giờ tao đã biết tại sao những người kia
luôn sợ mày nhưng vẫn muốn gây hấn với mày. Bởi vì mày thật sự hiểu rất
rõ bọn tao, giống như chính bản thân bọn tao vậy. Thảo nào bọn họ lại
gọi mày là King, bởi mày quả thật chính là vị thần của bọn tao.”
Bạc Cận Ngôn hờ hững đáp:”Tôi không bao giờ là thần của các người.”
Mắt Ôn Dung tối xuống, lần nữa cầm lấy dao giải phẫu rồi ung dung đe doạ:”
Simon King, mày chọc tao mất hứng rồi, vậy nên tao không thể để mày được thoải mái như vậy nữa. Vừa rồi mày nói rất đúng, người như bọn tao sẽ
không quan tâm đến chuyện trao đổi lợi ích gì cả. Nhưng bọn tao luôn duy trì cán cân thăng bằng giữa chính nghĩa và tà ác, giữa sống và chết.
Bọn mày giết một sát thủ mặt nạ, mày biết điều này có nghĩa là gì
không?”
Dự cảm chẳng lành xộc lên đầu Giản Dao. Bạc Cận Ngôn hỏi với vẻ trấn tĩnh:”Ồ, có nghĩa là gì?”
Ôn Dung bật cười:”Tao chuẩn bị một món quà đáp lễ cho bọn mày, ở ngay
trong trấn nhỏ này. Thế nhưng, có lẽ bọn mày không kịp nhìn thấy nữa.”
Bạc Cận Ngôn không nói gì thêm. Tim Giản Dao nhói đau như bị kim châm. Đáp
lễ? Cân bằng giữa sống và chết? Bọn chúng đã hạ thủ với ai rồi? Phương
Thanh, An Nham hay Chu Thao? Không, từ lúc cô và Bạc Cận Ngôn trôi dạt
đến đây, chắc chắn tổ chuyên án đã cẩn thận đề phòng. Muốn làm hại một
cảnh sát không phải chuyện dễ dàng, không đâu!
Ngay lúc này, Bạc
Cận Ngôn cũng ngước mắt nhìn về phía cô. Trước ánh mắt kiên định của
anh, lòng Giản Dao cũng bình tĩnh hơn đôi chút. Cô khẽ gật đầu. Trước
mắt, quan trọng nhất là tiếp tục đấu trí đọ dũng khí với sát thủ mặt nạ. Chỉ khi thắng được trận chiến này mới có thể bảo vệ những chiến hữu
khác.
Đúng lúc này có người gõ cửa:”Cốc, cốc…”
Vẻ mặt Ôn Dung thoáng chốc tràn trề vui sướng. Dường như đã đợi lâu lắm rồi, hắn lập tức bỏ dao xuống, đi ra mở cửa.
Bạc Cận Ngôn lạnh nhạt nói:”Chậc...nữ chính của anh đến rồi.”
Ôn Dun vui vẻ đáp:”Phải đấy, im miệng, đừng doạ cô ấy.”
Tay Giản Dao nhúc nhích sau lưng, tập trung tinh thần đợi thời cơ đánh lén Ôn Dung và thoát thân.
Cửa mở ra.
***
Xuất hiện trong tầm mắt mọi người là khuôn mặt vẫn vương nét ngây thơ của
Khưu. Tự Cẩm, nhưng thần sắc của cô ta rõ ràng có chút khác lạ, đỏ mặt
lắp bắp:”Bác sĩ…”
Vẻ mặt Ôn Dung tức khắc lạnh toát, nhưng không
còn kịp nữa. Một họng súng đen ngòm chìa ra khỏi lưng Khưu Tự Cẩm. Ôn
Dung không kịp rút súng đã nghe “đùng” một tiếng, sau đó khuôn mặt mệt
mỏi mà cương nghị của Triệu Khôn xuất hiện trước mắt anh ta.
Thân thể Ôn Dung chao đảo, Khưu Tự Cẩm cất tiếng thét chói tai. Giản Dao khẽ giật mình, thông qua bóng dáng hai người, chỉ thấy mấy tên xã hội đen
đã trúng độc nằm ngổn ngang trên đất.
Tại sao Triệu Không không
trúng độc? Đầu óc Giản Dao chợt loé lên hình ảnh trước khi Triệu Khôn bị áp giải ra khỏi phòng đã trao đổi ánh mắt với Bạc Cận Ngôn. Cô chợt
hiểu ra mọi chuyện. Chắc hẳn khi đó anh ta đã nảy sinh nghi ngờ, không
nuốt viên thuốc độc kia vào mà nghĩ cách phun ra. Không hổ là cảnh sát
ngầm ẩn núp trong hang sói mấy năm tinh thần cảnh giác cao độ như thế!
Giản Dao vội vã cúi đầu giật mạnh sợi dây thừng trói dưới chân.
Ôn Dung bị trúng đạn, nhưng chưa ngã xuống mà lập tức trở tay rút súng.
Triệu Không gạt vai Khưu Tự Cẩm ra, vừa định bắn thêm phát nữa thì cô ta bất chợt lao đến nắm chặt cánh tay của Triệu Khôn. Triệu Khôn bất ngờ
không kịp phòng ngự, viên đạn bắn thẳng vào ngực cô ta. Ôn Dung vừa gào
lên đau đớn vừa bóp cò. Triệu Khôn trúng đạn.
“Tự Cẩm…” Ôn Dung lảo đảo tiến lên vài bước. Khưu Tự Cẩm và Triệu Khôn đồng thời ngã xuống, nhưng đều chưa chết.
Ôn Dung giật mình quay phắt lại, thấy Giản Dao đã cầm súng, phủ phục trên
nền đất. Triệu Khôn tuy bị trọng thương nhưng vẫn cắn răng đẩy Khưu Tự
Cẩm ra, ngắm súng vào Ôn Dung. Trước sau đều có địch, Ôn Dung hoảng hốt
ngẩng đầu nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt của Khưu Tự Cẩm. Cảm giác
đau đớn ập đến khiến mắt hắn như mờ đi. Ôn Dung bặm chặt môi, quay người đẩy cửa chạy trốn.
Triệu Khôn vốn liều mạng chống đỡ bằng chút
sức tàn, cộng thêm trong người vẫn sót lại chút độc tố, thấy hắn bỏ chạy thì không còn gắng gượng được nữa. Súng trên tay anh rơi xuống, thân
thể đổ gục trên mặt đất. Bạc Cận Ngôn quát khẽ:”Triệu Khôn! Hãy kiên
trì! Anh đã kiên trì đến ngày hôm nay, không thể chết như vậy.”
Giản Dao chạy đến đỡ lấy Triệu Khôn rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Bấy giờ
đêm đen đã bao trùm cảnh vật. Trong màn mưa mờ mịt, nào có bóng dáng của Ôn Dung đâu nữa?
Giản Dao vội hỏi:”Anh thế nào rồi?” Sắc mặt
Triệu Không trắng bệch, đã rơi vào hôn mê, nhưng hơi thở vẫn còn thoi
thóp. Giản Dao buông anh ta ra trước, quay người cắt dây thừng cho Bạc
Cận Ngôn. Còn Khưu Tự Cẩm kia đã nằm sõng soài trên đất, máu ào ạt chảy
ra, dường như sắp tắt thở.
“Cận Ngôn, tiếp theo phải làm sao?” Giản Dao lo lắng hỏi.
Thình lình, Bạc Cận Ngôn cướp lấy khẩu súng trong tay cô. Anh cúi đầu, giọng
nói mạnh mẽ và kiên định:”Anh đuổi theo, em ở lại đây. Hộp thuốc của Ôn
Dung vẫn còn, hãy cấp cứu cho Triệu Khôn, anh ta không thể chết.”
Giản Dao ngước nhìn anh:”Nhưng mà…”
Anh cười trấn an:”Yên tâm, tuy võ nghệ của em giỏi hơn anh, nhưng đuổi bắt
tên tội phạm như vậy mấu chốt phải dựa vào đầu óc. Hơn nữa, Bạc Cận Ngôn mắt sáng, thì trình độ bắn súng cũng không tệ hơn em đâu, nhất là vào
buổi tối.”
Không đợi Giản Dao kịp phản ứng, anh đã ôm siết lấy cô rồi quay người rời đi.
Giản Dao bần thần giây lát. Trong phòng vừa nãy là cảnh gió tanh mưa máu,
bây giờ chỉ còn mình cô đứng sững người với tiếng hạt mưa rào rạt đập
vào cửa sổ. Cô siết tay tự nhủ, đúng vậy, không phải lo lắng. Bạc Cận
Ngôn thông minh trầm tĩnh, mắt bị mù vẫn có thể bắt được tội phạm cơ mà. Bây giờ anh đã sáng mắt, chỉ là một tên sát thủ liên hoàn sao có thể
làm khó anh được.
Lòng cô an ổn như được nạp đầy năng lượng. Dù
lớp lớp sương mù dường như vẫn bao phủ đá lòng khiến sự bất an không sao xua đi được, nhưng cô vẫn rõ ràng cảm nhận được tia sáng cuối cùng đã ở rất gần họ rồi.
Cô lập tức chạy đi lấy hộp thuốc của Ông Dung trên bàn, cố hết sức cầm máu và sơ cứu cho Triệu Khôn.
Cô không biết Ôn Dung rốt cuộc đã cho bao nhiêu người uống thuốc độc của
hắn, nhưng mười mấy, hai mươi người trong căn nhà này hầu như đều đã bị
độc chết. Xung quanh yên tĩnh như tờ, chỉ có tiếng sột soạt phát ra từ
tay cô.
Cô cúi đầu bận rộn băng bó cho Triệu Khôn, ngay cả có người mở mắt ra nhìn cô chăm chú, cô cũng không hề phát hiện ra.
Đúng lúc này, cô nghe thấy một giọng nói yếu ớt và tiếng cười khe khẽ vang
lên từ đám người đang nằm dưới đất phía sau lưng cô:”Hi, Jenny!”
Giản Dao đột ngột cảm thấy thân thể mình lạnh buốt.
***
Hi, Jenny! Hi, J.
Tạ Hàm từng thân thiết gọi em như thế. Nhưng em biết không, tôi cũng từng
gọi em hàng nghìn, hàng vạn lần trong mộng. Chỉ vì muốn đổi lấy nụ cười
của em, chỉ vì muốn viết nên bản tình ca rung động lòng người.
Hắn từng suýt bắt được tôi, nhưng tôi sẽ không để chuyện như vậy xảy ra lần nữa. Rốt cuộc tôi đã phá bỏ cái lồng giam cầm bản thân hết nửa đời
người. Tôi có thể xuất hiện trước mặt em với bộ dạng vui vẻ thế này
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT