“Vợ tôi thấy trên giày anh dính bùn, còn vấy lên tận ống quần. Cả ngày hôm
qua, mãi đến đêm mới đổ mưa to. Qua nửa đêm thì mưa tạnh, bây giờ mặt
trời lên cao, nền đất khô ráo. Vết bùn trên giày anh bị bán cao như vậy, nói rõ đêm qua anh đã đi ra ngoài. Gần đây, trong giang hồ không có
việc gì lớn, tối qua cũng vậy. Tôi nghĩ tỷ lệ công việc cần lão đại Phật Thủ nửa đêm ra ngoài điều tra sẽ cực kỳ nhỏ. Khả năng cao là một thuộc
hạ mà thôi.
Huống chi xem xét từ khách sạn, đình viện và bài trí
các nơi, lão đại anh là một người có mắt thẩm mĩ cao, sạch sẽ và lịch
sự. Anh ta nhất định không ra gặp khách với đôi giày dính bùn như vậy.
Trên ngón tay của anh có dầu, người vẫn còn mùi thức ăn. Cần tôi nói rõ
không? Anh mới ăn bánh bao, tay còn chưa kịp lau đã bị gọi ra gặp chúng
tôi. Người của Phật Thủ dám cư xử với lão đại như vậy à? Tôi nghĩ, việc
ra gặp Rắn Mặt Cười tôi chẳng gấp gáp đến nỗi không để lão đại ăn cho
xong bữa chứ!
Những cái khác không cần nói nhiều. Anh nói chuyện
khá ngập ngừng, tôi đoán anh và anh Sinh đây đang trao đổi ánh mắt,
không thể tự quyết định. Anh uống trà Thiết Quan Âm cực phẩm mà cứ như
trâu nốc nước. Tôi nghe thấy cả tiếng ừng ực đấy. Hở chút là tức giận,
khiến đám thuộc hạ phải rút súng chĩa vào tôi, những điều này hoàn toàn
không phù hợp… dáng vẻ của một lão đại đúng nghĩa.”
Tên Triệu
Khôn kia trợn trừng mắt, Tần Sinh bật cười. Nhưng Giản Dao vẫn lo ngay
ngáy trong lòng. Bạc Cận Ngôn thể hiện sắc sảo như vậy, không biết là
phúc hay họa đây.
“Vậy cậu nói xem, một lão đại đích thực thì phải thế nào?”Một giọng nói trầm ấm, ung dung bất chợt vang lên phía sau mọi người.
Triệu Khôn và Tần Sinh đồng thời giật mình, những người khác đang cầm súng
cũng biến sắc. Người kia xua tay, ngăn họ lên tiếng. Triệu Khôn lập tức
đứng dậy nhường chỗ, người kia chậm rãi ngồi xuống, nhìn Bạc Cận Ngôn
phía đối diện.
Cả người Giản Dao lạnh toát, cô cẩn thận quan sát người vừa đến.
Gã khoảng ba mươi hai, ba mươi ba tuổi, vóc dáng rất cao, vẻ ngoài bình
thường, nhưng đôi mắt lại âm trầm bất định. Gã mặc trường sam và quần
dài bằng vải lanh, cả người toát lên khí chất vừa ung dung vừa cuồng
bạo, vừa xung đột lại vừa hài hòa. Mặt mũi gã không hề hung ác, thậm chí có thể nói là điềm đạm. Nhưng nếu cho gã là một nhân vật dễ đối phó thì đó là sự ngộ nhận chết người. Rõ ràng gã rất bình thản, nhưng khi ánh
mắt quét qua thì ai nấy đều nơm nớp sợ hãi.
Ngón tay Bạc Cận Ngôn khẽ gõ trên bàn cờ vài cái rồi cười rộ lên: “Một lão đại chân chính,
người mà Rắn Mặt Cười tôi đi theo tất nhiên phải trầm tĩnh quả quyết,
tâm chí kiên định, mưu kế sâu xa. Hẳn nhiên không phải kiểu người đi ra
ngoài nửa đêm làm cả người dính đầy bùn đất rồi. Tâm tư cẩn thận, không
dễ tin người, nhưng một khi đạt được sự tín nhiệm thì chính là một bước
lên mây, đạp gió rẽ sóng. Còn nếu phản bội anh ta, đó chính là đuổi cùng giết tận, chết không có chỗ chôn.
Anh ta rất có thẩm mỹ, tuy
không nhìn thấy nhưng tôi nghĩ bất kể cách ăn mặc hay khí chất đều khác
với mấy loại lỗ mãng, nông cạn. Phật Thủ này có thể quật khởi trở thành
tổ chức mạnh nhất ở Tây Nam trong vòng mười năm mà hoàn toàn không bị
cảnh sát tóm gáy, nhất định lão đại phải là người có trí tuệ, nhạy bén,
nhẫn nại và nhẫn tâm hơn người thường.”
Tần Sinh cười nhạo: “Cái
tên nịnh…” Còn chưa dứt lời đã bị người nọ liếc nhìn, đành phải cúi đầu
ngậm miệng. Triệu Khôn bên cạnh không nhịn được bật cười, khẽ mắng một
tiếng: “Ngu si!” Người ta đang khen lão đại đấy, mày lại đi nói người ta nịnh bợ, chẳng khác nào nói thẳng mặt lão đại không cao siêu như vậy
đâu. Vậy không ngu thì là gì?
Người nọ chỉ mỉm cười, chìa tay ra với Bạc Cận Ngôn: “Tôi chính là Phật Thủ.”
Bạc Cận Ngôn không nhìn thấy, đương nhiên tay cũng không đưa lên. Phật Thủ lại vô cùng kiên nhẫn: “Chúng ta bắt tay.”
Bạc Cận Ngôn nắm lấy tay gã, giọng nói có chút kích động: “Tôi… là Rắn Mặt Cười.”
Giản Dao ở bên cạnh lặng lẽ quan sát. Nào ngờ Phật Thủ cũng nhìn sang cô: “Đây là…”
Bạc Cận Ngôn niềm nở choàng tay qua vai cô: “Người phụ nữ của tôi, cũng là
mắt của tôi. Theo tôi từ lúc bắt đầu lăn lộn trong giới, là bảo bối tâm
can duy nhất của tôi.”
Thật ra mấy lời thế này trước đây Bạc Cận
Ngôn đã từng nói với cô. Nhưng Giản Dao không ngờ được, hôm nay anh mang danh “Rắn Mặt Cười” vẫn có thể tự nhiên nói ra như vậy, chỉ là giọng
điệu có phần phóng túng, cợt nhả hơn thôi. Cô lạnh nhạt nhếch môi, gật
đầu chào Phật Thủ: “Lão đại!”, trước sau vẫn duy trì hình tượng trầm mặc lầm lì của mình.
Bạc Cận Ngôn đáp: “Trong khoảnh sân ở căn nhà tối qua chúng tôi ở, thẳng
hướng phía Tây, đào chừng hai thước rưỡi là có thể tìm được.”
Phật Thủ nhìn sang Triệu Khôn, hắn lập tức dẫn người đi. Gã tươi cười hỏi:
“Anh đã mang đến vật tôi cần tìm, Phật thủ Phật tâm, tôi luôn thưởng
phạt phân minh, ân oán rõ ràng. Anh muốn được đền đáp gì?”
Bạc Cận Ngôn lặng thinh chốc lát mới từ từ nở nụ cười. Giản Dao cũng phối hợp rất hài hòa.
“Tôi muốn…” Anh thẳng thắn. “Ở lại Phật Thủ, một bước lên mây, thỏa ý tung hoành.”
***
Giản Dao và Bạc Cận Ngôn trở về căn phòng kia. Cô lo lắng không yên, có chút gấp gáp hỏi: “Hắn sẽ tin tưởng chúng ta sao?”
Bạc Cận Ngôn ung dung đáp: “Nếu hắn không tin, bây giờ chúng ta đã chết
rồi. Thật ra kể từ khi chúng ta bước vào khách sạn này, nếu khiến họ
sinh nghi dù chỉ một chút thôi thì đã chết vài lần rồi.”
Giản Dao nhớ lại quá trình anh giao thiệp với đám người giang hồ khi nãy, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy. Người này thật sự đi đến đâu cũng không
sợ hãi, “thỏa ý tung hoành” mà.
Nào ngờ lời nói của Bạc Cận Ngôn
lại đột ngột xoay chuyển: “Có điều, với sự cẩn thận nghiêm ngặt của Phật Thủ, giờ phút này hắn đã cử người rời khỏi đảo, đi thăm dò tất cả tin
tức về “Rắn Mặt Cười” anh đây rồi.”
Giản Dao khiếp đảm: “Vậy phải làm sao?”
“Hà…” Bạc Cận Ngôn khẽ cười. “Hai chúng ta mất tích, hiện tại cảnh sát nhất
định đang tìm kiếm sục sôi. Còn băng đảng của Rắn Mặt Cười đã bị tóm
hết, thuyền tên Duyệt bị đánh chìm, cảnh sát chắc chắn sẽ giữ kín chuyện này, tránh bứt dây động rừng. Lúc này đột ngột có người hỏi thăm tin
tức Rắn Mặt Cười khắp nơi, nếu Chu Thao đã có khả năng lấy được tài liệu quý báu kia thì hiển nhiên là một người có đầu óc. Đám lâu la trên
thuyền còn chưa chết hết, có tên bị cảnh sát giam giữ. Chu Thao khẳng
định biết được tin anh giả làm Rắn Mặt Cười. Bây giờ lại có người đến
thăm dò mọi chuyện về hắn ta, vậy chứng tỏ điều gì? Chu Thao ắt hẳn sẽ
tương kế tựu kế, lấy giả tráo thật, tìm cơ hội tập kích tới đây. Bà Bạc, chúng ta được cứu rồi.”
Hả? Giản Dao chớp mắt, theo như anh nói, đây không phải chuyện xấu mà còn là chuyện tốt sao? Có phải việc này cơ bản cũng nằm trong kế hoạch của anh không? Anh chồng này giở trò bày
mưu tính kế quả đúng bản chất một tên đàn ông thâm hiểm đây mà. Tâm
trạng cô thả lỏng, nắm tay anh nũng nịu: “Vậy xin hỏi ông Bạc, bây giờ
chúng ta phải làm gì?”
Bạc Cận Ngôn nhàn hạ đáp lời: “Thưa bà
Bạc, chúng ta vẫn phải tiếp tục ẩn núp với thân phận Rắn Mặt Cười, trở
thành một thành viên của Phật Thủ, tìm ra tên sát thủ mặt nạ đang trốn
trong tổ chức này trước khi bọn họ phát hiện ra thân phận thật sự của
chúng ta. Tên sát thủ mặt nạ biết mặt chúng ta, có lẽ giờ phút này đã
nhận ra chúng ta rồi. Nhưng hắn chắc chắn sẽ không thật sự tình nguyện
làm thuộc hạ cho bất cứ kẻ nào. Thân là một sát thủ liên hoàn đẳng cấp
cao lại biến thái tinh thần, hắn chỉ xem đám tội phạm như Phật Thủ là lũ ngốc thôi. Cho nên, hắn tất nhiên không tiết lộ thân phận thật sự của
bản thân, càng không thể vạch trần thân phận của chúng ta. Vậy nên,
chúng ta lợi dụng những tính toán ngầm của Phật Thủ lẫn sát thủ mặt nạ,
đi nước cờ may rủi trên mũi dao của ba bên, đây chính là con đường sinh
tồn của chúng ta đấy.”
***
Cùng lúc đó, cũng có người đang bàn tán về họ. Trong một căn phòng vô cùng bí mật trong trấn, Phật Thủ
ngồi yên lặng hút thuốc sau bàn làm việc. Bốn người đàn ông ngồi trên sô pha cạnh đó. Căn phòng này chính là phòng họp bí mật của lãnh đạo tổ
chức Phật Thủ, người bình thường không được phép tiến vào.
Triệu Khôn lên tiếng: “A Sinh, hai người chúng ta gặp, ông thấy thế nào?”
Tần Sinh trầm ngâm: “Người đàn ông rất thông minh, tâm cơ, tàn nhẫn, nhưng mà…”
“Nhưng cái gì?”
Tần Sinh phì cười: “Tôi thấy hắn quá trẻ con, nói chuyện vừa ngông nghênh vừa háo thắng, thật ngây thơ, ha ha.”
Triệu Khôn cũng cười, nhìn về phía Phật Thủ, thấy khóe môi gã cũng nhếch lên.
“Triệu Khôn, tối qua chú trở về liền đề nghị giết hắn. Bây giờ thì sao, chú thấy thế nào?” Phật Thủ hỏi.
Triệu Khôn vốn ngồi trên tay vịn sô pha, hai tay đưa ra lót sau đầu, tựa vào
tường đáp: “Không cần thiết, hắn không phải cảnh sát.”
Một người
nãy giờ vốn im lặng đột ngột cười khẩy: “Sao dám chắc?” Hắn tên là Cố
An, hơn ba mươi tuổi, mặc áo da, tóc nhuộm vàng, mặt mũi sáng sủa, phong thái kiêu căng. Hắn và Triệu Khôn ngạo mạn nhất nhóm nên hai bên luôn
xách mé lẫn nhau.
Người còn lại trong phòng khoảng hai mươi bảy,
hai mươi tám tuổi, vóc dáng cao gầy, tên là Trịnh Thần. Trong những
người ngồi đây chỉ có Trịnh Thần đeo súng, ngồi gần Phật Thủ nhất. Bất
kể mọi người nói gì, cậu ta chỉ im lặng nhìn chằm chằm mặt bàn, mắt khép hờ như đang ngủ gật.
Đối với lời chất vấn của Cố An, Triệu Khôn
chỉ cười xòa: “Nói mày cũng không hiểu đâu. Lẽ nào mày không tin khả
năng phán đoán của lão đại?”
Cố An lườm Triệu Khôn rồi nhìn về phía Phật Thủ.
Phật Thủ là biệt danh trên giang hồ, tên thật của gã là Tống Khôn. Gã dụi
tàn thuốc, lên tiếng: “Triệu Khôn nói không sai, họ không phải cảnh sát. Mấy năm qua, những tên nằm vùng mà chúng ta gặp có kẻ nào không phải
cúp đuôi sống khúm núm? Tuy rằng một lòng muốn bò lên cao nhưng tuyệt
đối sẽ không để lộ tài năng. Trong khi Rắn Mặt Cười tham lam, tàn nhẫn,
ngông cuồng, dù mắt mù nhưng vẫn thông minh hơn các người nhiều. Cá tính quá nổi trội.” Rồi gã cười ha hả: “A Sinh nói đúng, hắn có chút trẻ con ngông nghênh hợm hĩnh. Thế nhưng, chính vì điều này nên tôi mới dám
dùng hắn. Nếu không có khuyết điểm nào, cá tính khiến người ta khó đoán, vậy kẻ đó sẽ không chân thực. Tôi thà giết chết cũng không giữ lại bên
cạnh.”
Tần Sinh, Triệu Khôn và Trịnh Thần đều gật đầu.
Cố An cười cười: “Vẫn là lão đại nhìn người chuẩn xác.”
“Tuy nhiên…” Tần Sinh nghi ngờ. “Đôi mắt của hắn có mù thật không?”
Cố An hất hàm đề xuất: “Gọi Ôn Dung đến hỏi chẳng phải sẽ biết sao.”
Ôn Dung nhanh chóng có mặt.
Mấy năm qua, điều đắc ý nhất của Tống Khôn chính là mấy tên đàn em được giang hồ xưng tụng là “Ngũ La Hán” của Phật Thủ này.
Ôn Dung đi vào, lịch sự cười chào mọi người, sau đó ngồi xuống chiếc ghế trống còn lại trong phòng.
Tống Khôn nhìn Ôn Dung, hỏi: “Tên Rắn Mặt Cười kia đã đến phòng khám bệnh của chú. Hắn thật sự bị mù sao?”
Ôn Dung nhận điếu thuốc Triệu Khôn đưa đến, rít một hơi, ngẩng đầu đáp:
“Tôi không kiểm tra tỉ mỉ, nhưng chắc là thật. Tôi đã cẩn thận quan sát
lời nói và cử chỉ của hắn, không thể nào giả mù giống đến vậy được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT