Khi Giản Dao tỉnh lại đã nhìn thấy khuôn mặt gầy guộc của người đàn ông bên cạnh. Trời vẫn còn tờ mờ, ngoài cửa sổ động
đậy sương sớm. Đây là một thành phố nhỏ ở Vân Nam, trạm dừng chân trong
chuyến đi của họ. Cảnh vật ngoài khung cửa sổ thật yên bình, cô đưa tay
vuốt ve gương mặt đang say ngủ của anh.
Chớp mắt đã ngần ấy năm
trôi qua. Dường như anh không hề thay đổi gì, chỉ khuôn mặt là gầy đi
đôi chút. Nhìn người đàn ông đang say giấc nồng, trong đầu cô lại hiện
lên hình ảnh ngài Bạc trong biệt thự trên núi, vẻ ngoài kiêu ngạo nhưng
nội tâm lại ấm áp. Lòng Giản Dao thoáng đau nhói…
Ngón tay cô mơn trớn dọc theo gương mặt anh, xương lông mày, sống mũi, gò má, cằm… Bỗng nhiên, tay cô bị anh nắm lấy. Anh lẩm bâm khi đôi mắt vẫn nhắm nghiền:
“Em vẫn vậy, rất giỏi khơi mào.”
Giản Dao bật cười rút tay về,
lại bị anh kéo đến bên môi hôn. Lát sau, anh cũng vuốt ve gò má cô, thở
dài: “Em gầy rồi. Hồi trước, nơi này phúng phính hơn.”
Giản Dao
cười tủm tỉm rồi lẳng lặng luồn tay vào chăn, men theo thân thể anh lần
xuống đến bụng. Cô khẽ thở dài: “Thôi rồi, chút cơ bụng anh tập mãi mới
được giờ mất rồi.”
Bạc Cận Ngôn trầm mặc trong chốc lát. “Chờ khi trở về… anh sẽ đi tập thể hình lại.”
Giản Dao kéo tay anh đến bụng minhh, khoe: “Bây giờ, em có cơ rồi đấy.”
Trước kia, bụng cô rất mềm. Bây giờ, Bạc Cận Ngôn cham vào lại cảm giác
săn chắc, rắn rỏi. Anh “chậc” một tiếng, còn chưa thoản mãn “tìm hiểu”
hồi lâu, không tiếc lời khen khiến mặt Giản Dao đỏ ửng.
Tạm bỏ
qua cuộc chiến khốc liệt trước mắt, hai vợ chồng thần thám vừa thông
minh vừa kiên định nằm vùi trên giường, ôm ấp, thủ thỉ tâm sự đến khi
trời sáng hẳn.
Giản Dao rửa mặt xong, thần thái phấn chấn đi ra
phòng khách. Bạc Cận Ngôn đang đứng bên cạnh chồng hồ sơ đăm chiêu. Cô
hỏi thẳng vấn đề: “Kế hoạch của anh là gì?”
Bạc Cận Ngôn quay
đầu, gương mặt tnh tế như ngọc lạnh dưới cặp kính râm. Một tấm bản đồ vô cùng chi tiết trải rộng trước mặt hai người. “Sau khi tổ chuyên án bị
tập kích, cảnh sát không tài nào tìm được đám sát thủ mặt nạ kia. Cuộc
tìm kiến kéo dài tám tháng, lực lượng truy quét vơi dần. Ít nhất, bề
ngoài đã không còn tích cực nữa. Mà trong mắt cửa những người bên ngoài, “Bạc Cận Ngôn” vẫn không thể gượng dậy, không rõ tung tích. Những vụ án anh tham gia ở thành phố Tuân đề tuyệt đối giữ bí mật, chỉ có Thiệu
Dũng mới biết thân phận thật sự của anh. Hơn nữa, chúng ta hoàn toàn có
thể tín nhiệm ông ấy. Họ sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Giản Dao gật đầu tỏ vẻ đã thông suốt. Cho nên đây chính là một trong những khởi điểm trong kế hoạch của anh ư? Tất cả mọi người đều cho rằng thiên tài Bạc
Cận Ngôn đã suy sụp, hoàn toàn không chịu được đả kích khi mất đi đôi
mắt và bạn thân. Anh chưa trở về tổ chuyên án ở Bắc Kinh, cũng không
quay lại bên cô. Nhưng thực tế, bằng cách thức của riêng mình, với cặp
kính râm và cây gậy dò đường làm bạn, anh đã âm thầm trở lại chiến
trường này rồi, hỡn nữa còn khôi phục rất tốt.
Cơ chợt nhớ đên
ngày đầu tiên gặp lại anh, phương thanh đã nói: Mắt bị mù nhưng anh vẫn
kiên trì phá án, cho dù là cảnh sát hình sự kiên cường nhất cũng khó
vượt qua được. Bạc Cận Ngôn có một ý chí kiên định và mạnh mẽ hơn hẳn
những người khác.
“Tuy nhiên, việc truy xét vẫn đang được tiến
hành, thậm chí còn kỹ càng và bí mật hơn trước đây.” Anh nói tiếp: “vào
hai tháng trước, chúng ta đã phát hiện một tin tức có liên quan đến đám
sát thủ mặt nạ.”
Giản da giật nảy mình: “Là tin gì?”
Bạc Cận Ngôn lấy một tập hồ sơ đưa cho cô. Giản Dao vội vàng lật xem, ngây người.
Đó là vụ án xảy ra ở biên giới Trung Quốc và Campuchia. Một đám côn đồ
giết chết một đám côn đồ khác, số lượng tủ vong hơn mười người. Giản Dao chú ý thấy trong đó có bảy người bị chặt đầu. Pháp y giám định hung khí gây án là một chiếc rìu.
“Tất cả manh mối đều liên quan đến vụ
án sát thủ mặt nạ năm đó. Một năm qua, An Nhâm vẫn bí mật truy xét.” Bạc Cận Ngôn giải thích: “Dữ liệu mẫu AND cậu ta lấy được trong vụ án này
chứng thực trên chiếc rìu hung thủ sử dụng còn lưu lại cấu trúc AND của
nạn nhân trong vụ án sát thủ mặt nạ mười năm trước ở Mỹ.”
Giản Dao chần chừ: “Nói cách khác…”
Khóe môi Bạc Cận Ngôn nhếch lên nụ cười châm chọc. “Còn có gì kín đáo hơn
khi giấu nước trong nước chứ? Tên sát thủ mặt nạn ẩn mình trong nhóm tội phạm, tiếp tục giết người, chẳng qua là dùng cách thức khác mà thôi.
Thế nên cảnh sát vẫn không tìm được hắn. Ai ngờ rằng bây giờ, hắn lại
gia nhập tổ chứ xã hội đen vùng biên giới chứ? Sát thủ liên hoàn cao quý làm bạn với những tên côn đồ thấp kém, còn hòa nhập rất vui vẻ. Đoán
chừng trong mắt hắn, những tên tội phạm này chẳng khác gì con rối cả. Dĩ nhiên việc lựa chọn địa điểm này cũng vô cùng khéo léo, bởi vì hắn có
thể dễ dàng thoát thân khỏi Trung Quốc bất cứ lúc nào.”
Giản Dao thắc mắc: “Vậy… tại sao hắn không dứt khoát rời khỏi Trung Quốc?”
Bạc Cận Ngôn yên lặng chốc lát mới nhận định: “Hắn đã hạ gục được chuyên
gia tâm lý tội phạm học vĩ đại nhất. Lực lượng cảnh sát được huy động
đông đảo như thế để bắt hắn nhưng không có kết quả. Nếu anh là hắn… anh
cũng không nỡ bỏ đi đâu.”
Giản Dao thoáng lặng người. “Sao có thể nói hắn đã hạ gục anh được?” Con người anh lõi lạc ngay thẳng, thế
nhưng hắn lại lợi dụng em và Tử Ngộ để làm hại anh. Đây là chiến thắng
cái gì chứ?”
Bạc Cận Ngôn khẽ cười: “Giản Dao, sánh sáng và hắc
ám xưa nay vốn không thể đặt lên bàn cân. Ánh áng là noi mà mắt ta nhìn
thấy, nhưng hắc ám lại là nơi sâu thẳm mà tia sáng không cách nào coi
đến được. Nhưng em nói đúng, không có ai có thể hạ gục được anh. Nếu
chúng đã gọi anh là Simon King, vậy cả đời này, anh phải luôn là Simon
King mà bọn chúng khiếp sợ mới được.”
Anh nói cực kỳ điềm nhiên,
cho thấy đây chính là suy nghĩ tận sâu trong nội tâm của anh, không hề
khiêm tốn chút nào. Lồng ngực Giản Dao sôi trào như sóng cuộc. Cô nhìn
khuôn mặt anh, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không thốt nên lời, chỉ
nắm tay anh, kín đáo ủng hộ: “Ừm, được. Cận Ngôn, có một vài lời và một
số việc, chờ anh cảm thấy đến lúc thích hợp sẽ nói với em. Em không hỏi, cũng không suy đoán nữa. Bởi vì em biết moji sự sắp xếp của anh đều là
tốt nhất. Anh có kế hoạch chu toàn của anh, em sẽ không làm rối loạn bất cứ dự tính nào. Em chỉ muốn đi theo anh, bảo vệ anh thôi.” Cô chợt nở
nụ cười hạnh phúc. “Anh là người đàn ông thông minh, vững vàng và sắc
sảo nhất mà em từng gặp. Bất kể thế nào, em cũng sẽ không giận anh, chỉ
một mực tin tưởng anh thôi.”
“Anh…” Bạc Cận Ngôn đỏ mặt hồi lâu mới khẽ đáp: “Được.”
Giản Dao vừa định tiếp tục hỏi anh về tình tiết vụ án thì anh đã đột ngột
đặt xuống môi cô một nụ hôn nồng nàn. Ngón tay anh luồn vào mái tóc đen
nhánh, óng ả của cô. Giản Dao bị anh hôn đến nhũn cả người, anh mới chịu buông ra.
“Vậy lần này, chúng ta đến thành phố bên giới kia để làm gì? Tại sao anh phải đích thân đến đấy?” Giản Dao hỏi.
Bạc Cận Ngôn trả lời: “Tổ chức hắn đang ẩn thân tên là Phật Thủ. Hiện tại,
cảnh sát chưa nắm giữ được chứng cư và hang ổ của chúng. Nhưng gần đây,
Chu Thao – đội trưởng đội cảnh sát hình sự bản địa – nhận được một hồ sơ ghi chép tường tận vài manh mối quan trọng về đám tội phạm này. Thông
qua cấp trên phối hợp liên lạc, anh và anh ta đã hẹn gặp mặt để trao đổi cặn kẽ hơn. Anh ta sẽ đích thân trao cho anh tập tài liệu bí mật này.”
Giản Dao đã hiểu. Một, vùng biên giới vốn nguy hiểm và bất ổn hơn khu vực
nội địa. Có lẽ thân phận vị đội trưởng kia khá nhạy cảm nên cần hết sức
thận trọng. Hai, có thể suy đoán được sát thủ mặt nạ lẫn trong đám tội
phạm kia chắc chỉ có Bạc Cận Ngôn mới làm được. Hơn nữa, anh còn có thể
gặp mặt nói chuyện với cảnh sát hình sự tiền tuyến chứ không chỉ xem tài liệu trên giấy tờ. Với sự quan sát và năng lực tư duy của Bạc Cận Ngôn, tất nhiên có thể thông qua cuộc trò chuyện để tìm ra nhiều manh mối
hơn.
Anh là người lạnh lùng, kiểu ngạo đến vậy, chuyện này tổn
thương anh quá sâu sắc, chắc chắn anh muốn đích thân bắt được tội phạm,
báo thù cho mình và Phó Tử Ngộ.
Quả nhiên, Bạc Cận Ngôn cũng có ý nghĩ tương tự cô. “Chuyện này chỉ mình anh mới có thể làm được. Nhóm
Phật Thủ cực kỳ bí ẩn, tổ chức nghiêm ngặt, không dễ dàng bị tra ra
trong một sớm một chiều. Sát thủ mặt nạn gian xảo, tàn bạo giấu kính
nanh vuốt ẩn núp trong tổ chức đó, một chút gó thổi cỏ lay đều có thể
khiến hắn dứt dây động rừng. Kẻ địch chúng ta cần đối phó không chỉ có
một mà hai phe. Có điều, ưu thế hiện tại của chúng ta chính là sát thủ
mặt nạ cho rằng anh đã hoàn toàn sụp đổ nên không hề phòng bị.
Vì vậy, anh sẽ tập hợp tất cả những manh mối có ích, truy tìm căn cứ bí
mật kia và tra rõ thân phận của chúng. Trước thời điểm mấu chốt đó,
không thể để lộ bất cứ dấu vết nào làm kinh động đến chúng. Mỗi bước đi
đều có lực lượng cảnh sát hậu phương phối hợp với anh. Cho đến bước cuối cùng, anh sẽ liển thủ với Chu Thao phát động tổng tấn công, một lưới
tóm hết tổ chức Phật Thủ, không để sát thủ mặt nạ có cơ hội trốn thoát.
Đây chính là toàn bộ kế hoạch của anh.”
Giản Dao ngẩng đầu nhìn anh chuyên chú: “Đây không chỉ là một cuộc truy bắt phần tử tội phạm, mà còn là một cuộc chiến…”
Anh mỉm cười: “Ừ, đây là cuộc chiến của chúng ta.”
Nhưng khi nghĩ đến toàn bộ kế hoạch này, Giản Dao thật sự vẫn không yên lòng. Cô siết chặt tay anh, dặn dò: “Nhưng anh phải nhận lời em một việc, bản thân không được xông pha tuyến đầu nữa.”
Bạc Cận Ngôn đáp ngay:
“Dĩ nhiên anh sẽ không đi tiên phong. Đói phó với tổ chức tội phạm cần
lực lượng cảnh sát hùng hậu, sao anh có thể làm chuyện ngu ngốc ấy chứ?”
Giản Dao nghĩ thấy cũng đúng, lại nhớ đến vụ án tên biến thái ăn thịt người
Hoa tươi năm đó, tình hình cũng tương tự như bây giờ. Bạc Cận Ngôn thiết lập toàn bộ kế hoạch, che mắt người ngoài, vừa chỉ huy toàn cục vừa
thâm nhập vào hang ổ tội phạm. Lực lượng cảnh sát trên biển và trên
không đều nghe theo lệnh điều động của anh. Cuối cùng, họ đã tóm gọn tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi à đập tan căn cứ phạm tội của hắn. Cận Ngôn của cô khi xấu xa cũng rất đáng sợ, điều khiển toàn quân, thận
trọng từng bước. Nghĩ đến đây, cô thoáng an tâm, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy con đường phía trước dường như không còn quá chông
gai, gian khó nữa. Chờ đến khi bắt được sát thủ mặt nạ, họ thật sự có
thể về nhà rồi.
Lát sau, Giản Dao xuống lầu lấy điểm tâm, Bạc Cận Ngôn ngồi lặng lẽ bên hồ nước sóng sánh phản chiếu ánh mặt trời. Trước
mặt anh là rừng cây và màn sương mờ ảo. Ở thành phố nhỏ hẻo lánh này lại có một khách sạn tên là dần Quên với lối kiến trúc vô cùng tao nhã, hài hòa. Giản đã đặt phòng trên ().
Anh chợt nhớ lại mấy năm trước,
bên bờ sông gần ngôi biệt thự ở thành phố Đồng, anh và Phó Tử Ngộ cũng
nhau câu cá, uống rượu, tán gẫu vu vơ.
Mặc dù Bạc Cận Ngôn là
người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng giờ phút này, anh lại cam thấy dường như có một người vẫn sóng vai bên cạnh. Phó Tử Ngộ ngồi bên anh, khẽ nở nụ cười ôn hòa, thân thiết như xưa.
Bạc Cận Ngôn sửa lại mắt
kính trên sống mũi rồi ngồi lặng người rất lâu. Sau đó, khóe môi anh
nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng như băng giá.
***
Bởi vì chuyến xe đến biên giới khởi hành vào lúc xế chiều nên sau bữa sáng. Giản Dao và Bạc Cận Ngôn quyết định đi dạo phố mua sắm quần áo. Bình
thường, Bạc Cận Ngôn nếu không mặc đồ vest thì là áo thun polo và quần
kaki giản dị, nhưng ngoại hình và khí chất của anh vẫn quá nổi bật ở
thành phố xa xôi hẻo lánh này.
Mấy cửa hàng bán đồ thể thao nằm
rải rác trên con phố chính cũng không tệ lắm. Giản Dao họn cho mình mấy
bộ quần áo thích hợp cho các hoạt động ngoài trời và chọn cho Bạc Cận
Ngôn áo khoác, quần thể thao, giầy việt dã đơn giản, thoải mái, còn cả
gậy leo núi nữa. Như vậy trông hai người giống như đôi tình nhân đi
phượt, mà cặp kính anh đeo nếu người bên cạnh không để ý kỹ thì sẽ không thấy gì khác thường.
Nhưng Giản Dao thấy anh như vậy, trong lòng vẫn luôn ủ rũ, chán chường. Cô lặng thinh nắm tay anh đi về khách sạn.
Bạc Cận Ngôn tò mò: “Em sao vậy?”
Cô phải trả lời thế nào đây? Giản Dao miết nhẹ ngón tay anh: “Anh chịu uất ức rồi.”
Thế nhưng anh lại đáp: “Em chọn quần áo, sao anh lại uất ức? Trước giờ luôn là đồ đẹp mà.”
Giản Dao không nhịn được bật cười.
Buổi chiều, mooht chiếc xe buýt cỡ trung chạy ra khỏi thành phố, tiến thẳng
về phía Tây Nam. Mây mù giăng kín con đường đèo quanh co, khúc khuỷu.
Không gian trong xe khá chật chội và tĩnh lặng, Vì không phải muad du
lịch nên trên xe cỉ có dăm ba người. Giản Dao ngồi sát cửa sổ, tựa vào
vai Bạc Cận Ngôn, nhắm mắt cảm nhận sự mơn trớn của những ngón tay anh
trên mái tóc hệt ngày trước. Cô mím môi cười, rõ ràng sắp bước vào đầm
rồng hang hổ nhưng lòng cô lại yên bình như cảnh vật nơi đây.
Thế mà lại phát sinh chuyện bên lề. Đứa bé bên cạnh không chịu ngồi yên,
chạy hết từ ghế này sang ghế khác. Bố mẹ cậu nhóc cũng không quan tâm,
giống nhhuw đã quen với chuyện này rồi. Chiếc máy bay đồ chơi giá rẻ
trong tay cậu bé rơi xuống đất, vừa vặn ở cạnh chân Bạc Cận Ngôn. Cậu
nhóc quay người lại nhặt, vừa ngẩn đầu chú ý đến chiếc kính râm trên
gương mặt anh.
Đối với một số việc, trẻ con thường thẳng thắn hơn người lớn. Cậu bé ngớ người một lúc, sau đó lớn tiếng hô: “Ồ, ở đây có
một người mù này. Chú này bị mù.”
Cậu bé vừa nói thế, mấy người
trong xe đều quay đầu về phía Bạc Cận Ngôn. Tướng mạo anh vốn tuấn tú
nên càng khiến họ tò mò. Giản Dao bối rối nhìn cậu bé, nhất thời không
biết nên phản ứng thế nào.
Không ngờ lúc này, Bạc Cận Ngôn lại
lên tiếng: “Mù à? Cậu bé, cháu cao khoảng 115 đến 120 centimet, chiếc
máy bay đồ chơi làm bằng nhựa, nằm cách chân trái chú 5 centimet. Buổi
trưa, cháu ăn cơm rang thịt đến no căng cả bụng. Lần này, cháu theo bố
mẹ về thăm ông bà ngoại. chú nói đúng không?”
Đứa bé tròn xoe mắt, không gian trên xe trở nên lặng ngắt như tờ.
“Tiểu Long, về đây!” Bố mẹ đứa bé rõ ràng bị kinh sợ, vội giữ chặt cậu nhóc trong lòng, không cho chạy đến chỗ Bạc Cận Ngôn nữa.
Mấy hành khác xung quanh cũng xì xào bàn tán về người đàn ông kỳ lạ này.
Bạc Cận Ngôn thở hắt một hơi. Sắc mặt Giản Dao vốn sa sầm, nhưng nhìn thấy
thần sắc kiêu ngạo của anh, lòng cô cũng nhẹ nhõm đôi phần. Này cậu bé,
cháu biết không, người này dù trải qua đau khổ nhường nào, tính tình
cũng không hề thay đổi đâu. Anh đang từng chút khôi phục dáng vẻ mà cô
rất đỗi quen thuộc, dù rằng trong mắt nah, mọi thứ đã trở nên tối den
không còn màu sắc.
Sau khi khiến bầu không khí trong xe trở nên
xôn xao, bản thân Bạc Cận Ngôn lại vô cũng thư thái. Anh nhắm mắt tựa
vào ghế rồi nhẹ kéo đầu Giản Dao tựa vào vai mình như lúc nãy. Cô nhìn
mọi người trên xe đang cảnh giác nhìn anh, trong lòng rất muốn cười
nhưng vẫn phải áy náy giải thích: “Xin lỗi nhé, anh ấy không cố ý dọa
cậu bé đây. Thật ra anh ấy là… thầy bói đấy.”
Mọi người “ồ” lên.
Bạc Cận Ngôn hơi giật mình, tay đã bị Giản Dao giữ chặt. Anh im lặng véo
nhẹ vào đùi cô một cái. Giản Dao ghé vào tai anh rốt rít xin tha: “Lúc
trước, không phải cũng có người nói vậy sao? Em chỉ ngẫu nhiên linh cảm trỗi dậy…”
Trong xe trở về sự yên tĩnh vốn có. Ánh mắt của mấy người xung quanh nhìn anh đều thêm vài phần dè chừng.
Xe buýt tới trạm khi trời đã tối hẳn. Giản Dao dắt tay Bạc Cận Ngôn xuống
xe, đặt chân lên mảnh đất biên thùy. Trước mặt họ là một thị trấn nhỏ
núi non trùng điệp, cũng là nơi gần thiên đường nhất trong truyền thuyết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT