Bạc Cận Ngôn ngồi bên cửa sổ, tay cầm một khối rubic bị đảo loạn các
mặt. Những ngón tay linh hoạt của anh xoay chuyển nhanh như chớp, chỉ
trong thoáng chốc, khối rubic đã trở về nguyên trạng. Sau đó, anh ném nó cho An Nham ngồi sau lưng mình.
An Nham không thể cưỡng lại
những trò chơi trí tuệ tưởng chừng phức tạp nhưng lại theo quy luật đơn
giản thế này. Cậu giơ tay chụp lấy, một lần nữa phá vỡ trật tự màu của
khối rubic rồi hí hoáy sắp xếp. Thú vui nhàn tãn trong quãng thời gian
sống ở ngôi nhà này của hai kẻ thiên tài kia đại khái là như thế.
Sauk hi nghịch xong, An Nham vứt khối rubic sang một bên, ngẩng đầu khẽ nói: “Cận Ngôn, loại sát thủ liên hoàn nửa vời này về sau cứ giao cho
em là được.” Cậu không sợ chết nhại lại lời Giản Dao hôm qua bằng giọng
điệu trầm thấp và nghiêm túc.
Bạc Cận Ngôn khóe môi khẽ cong lên, sau đó lập tức buông lời: “Vớ vẩn!”
An Nham vỗ tay tán thưởng: “Khốn khiếp, anh không thấy hôm qua, chị dâu rất ngầu sao? Không ngờ trong cốt cách chị dâu còn cất giấu phong thái
của bật đàn chị như vậy.” Nói rồi, cậu liếc nhìn Bạc Cận Ngôn với ánh
mắt ám thị.
Dĩ nhiên Bạc Cận Ngôn không giải mã được hàm ý
thâm sâu trong ánh mắt này. Nhưng anh vẫn nở nụ cười tự hào: “ Đúng vậy, vợ tôi bây giờ ngầu không ai bằng.”
Chút chuyện nhỏ này cũng
trở thành đề tài tán gẫu của An Nham và Cố Bàng Bàng. Cậu nhắn tin: Tiểu Bàng, em không thấy được dáng vẻ hôm qua khi chị dâu anh đứng đó đâu,
quả thật ngầu hết biết luôn.
Cố Bàng Bàng không trả lời ngay. Qua hồi lâu, An Nham mới nhận được tấm hình cô gái gửi đến .
Trong căn phòng mờ tối, một người con trai mặc áo bào đỏ nằm ôm kiếm, tư thái ưu nhã mà ẩn chứa sát khí bén nhọn. Nhưng nhìn kỹ, khuôn mặt xinh
xắn kia, đôi mắt trong veo kia, không phải Cố Bàng Bàng thì còn ai vào
đây chứ? Nam nữ khó phân, khí khái hơn người.
An Nham lẳng lặng ngắm hồi lâu, cuối cùng kết luận: Vẫn là bạn gái mình ngầu hơn!
☆ ☆ ☆
Trần Cẩn có chút khó tả, tái nhợt, trống rỗng, hoảng hốt và thấp thoáng nét cười nhàn nhạt.
“Tôi có thể hút thuốc không?” Hắn khàn giọng hỏi.
Thiệu Dũng từ chối: “Không được.”
Thế nên vẻ mặt hắn càng trở nên trầm lặng.
Phương Thanh hỏi trước: “ Tại sao anh giết Nhiếp Thập Quân?”
Trần Cẩn đưa tay luồn vào tóc mình. Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận
được sự đau đớn, thống khổ sâu sắc đã dồn nén rất nhiều ngày đột ngột
bùng nổ như muốn nuốt chửng hắn.
Tại sao lại giết Nhiếp Thập
Quân ư? Đây là một câu hỏi khiến người ta vừa phẫn nộ vừa bối rối. Trần
Cẩn nghĩ, có lẽ câu chuyện phải bắt đầu từ thời niên thiếu, cách đây
mười mấy năm.
Hắn, Thạch Bằng và Phùng Duyệt Hề lớn lên bên
nhau ở một thị trấn trực thuộc thành phố này. Bình thường câu chuyện của hai thằng con trai với một cô gái xinh xắn sẽ là gì? Đương nhiên là
tình tay ba, từ thời niên thiếu đã bắt đầu si mê và theo đuổi rổi.
Họ cùng nhau đi học, cùng nhau chơi bóng, cùng nhau khám phá từng ngọn
núi nơi đây. Thị trấn kia chỉ nhỏ như lòng bàn tay, nơi nào cũng có dấu
chân của ba người bạn thanh mai trúc mã. Nhưng cụm từ “thanh mai trúc
mã” này thường chỉ để hình dung hai người. chứ không phải ba người. Hắn
và Thạch Bằng là anh em tốt, Phùng Duyệt Hề không nhắc đến nên họ cũng
không thốt nên lời.
Tuy nhiên, trong lòng Trần Cẩn luôn nhận
định bản thân hơn hẳn Thạch Bằng: Thành tích học tập tốt hơn, gia cảnh
khá giả hơn, các mối quan hệ cũng rộng lớn hơn. Lúc đi học, Thạch Bằng
là học sinh cá biệt, còn Trần Cẩn là Chủ tịch Hội Học sinh. Hắn là học
sinh gương mẫu, không bao giờ phạm sai lầm, còn Thạch Bằng thì hoàn toàn trái ngược. Điểm duy nhất Trần Cẩn không bằng Thạch Bằng là ai ai cũng
nói: Thạch Bằng trông rất nam tính, rất anh tuấn.
Nỗi u uất
dồn nén trong đầu có lẽ đã bắt đầu từ rất sớm rồi. Hắn quá xuất sắc,
trong mắt phụ huynh, bạn học và cả Phùng Duyệt Hề. Cho nên hắn không bao giờ phạm lỗi, nhưng luôn ủ ấp trong đầu ý muốn thôi thúc bản thân làm
ra chuyện gì đó vượt qua giới hạn. Có điều, hắn không bao giờ biểu hiện
ra. Từ bé, hắn đã sống nội tâm và cố gắng gìn giữ hình tượng xuất sắc.
Đến khi vào đại học, hắn vẫn duy trì được sự ưu tú của mình. Khi đó,
Thạch Bằng chỉ học trường trung cấp nghề, còn Phùng Duyệt Hề thì thi vào trường đại học bình thường. Nhưng giữa hai người họ, Phùng Duyệt Hề vẫn không thể quyết định dứt khoát. Cô ta nói sợ tổn thương tình cảm bạn bè thuở bé, e rằng khi có được người yêu thì sẽ mất đi một người bạn đáng
quý. Thế là mối quan hệ của ba người họ trở nên khó xử và ngượng ngập.
Đôi khi Trần Cẩn nghĩ, có phải Phùng Duyệt Hề đang chơi trò mập mờ với
cả hai người không? Tuy nhiên ý nghĩ này chỉ thoáng qua rồi biến mất
ngay. Hắn không cho phép bản thân tin tưởng vào thứ suy đoán có thể bôi
nhọ tấm chân tình giữa họ như vậy. Có lẽ bởi vì hắn, Phùng Duyệt Hề vẫn
giống như một báu vật vẫn khát khao có được suốt nhiều năm qua. Nếu hắn
không chiếm được cô, chẳng phải chứng tỏ hắn không bằng Thạch Bằng sao?
Không biết có phải do ảo giác của hắn hay không, dường như Thạch Bằng
không còn theo đuổi Phùng Duyệt Hề ráo riếc như trước nữa, nhưng cũng
không từ bỏ hắn.
Đến khi ra trường đi làm, cuộc sống của Trần Cẩn càng lúc càng không vui.
Công ty rất tốt, chức vị cũng cao, nhưng những đồng nghiệp của hắn đều
rất xuất sắc. Trần Cẩn không tệ nhưng cũng không quá nổi bật. Khi làm
việc cùng bọn họ, hắn càng cảm thấy bản thân kém cỏi. Áp lực công việc
lớn, mỗi ngày đi sớm về khuya khiến hắn rã rời. Đối với các đồng nghiệp
lại càng không có gì để nói, không ai nịnh bợ hắn, cũng chẳng ai xem
trọng hắn. Có biết bao đêm, Trần Cẩn đã “ làm trái với nguyên tắc sống
khỏe mạnh” bằng việc uống rượu giải sầu. Hắn cảm thấy vô cùng chán ghét
cuộc sống thế này. Nỗi kích động từ sâu trong nội tâm thúc đẩy hắn hủy
hoại mọi thứ ngày càng mãnh liệt.
Nhưng hắn chỉ nghĩ vậy thôi. Làm sao hắn có thể vứt bỏ cuộc sống hiện tại?Trong mắt bố mẹ, đồng
hương và bạn bè cũ, hắn vẫn là vì sao ưu tú tỏa ánh sáng lấp lánh, khiến ai nhìn vào cũng vô cùng ngưỡng mộ. Hắn phải giữ bằng được hình tượng
này!
Cũng vào thời điểm đó, Phùng Duyệt Hề tốt nghiệp đại học, kéo theo sự xuất hiện của Nhiếp Thập Quân- một cô gái trầm lặng và tầm
thường trong cái nhìn của Trần Cẩn và Thạch Bằng.
Ban đầu,
Trần Cẩn và Thạch Bằng đều coi Nhiếp Thập Quân là bạn thân của Phùng
Duyệt Hề. Vì yêu ai yêu cả đường đi lối về nên họ giữ thái độ lịch sử,
khách sáo với cô ta. Ban đầu, họ cảm thấy cô gái này tính cách hơi hướng nội, rụt rèm uể oải và nói chuyện hơi khó hiểu. Nhưng dần dần, họ không còn thoải mái như vậy nữa. Bởi vì rất nhiều lần Trần Cẩn và Thạch Bằng
hẹn Phùng Duyệt Hề đi chơi, Nhiếp Thập Quân đều đi theo cô. Cô ta ngồi
bên cạnh Phùng Duyệt Hề, hai người tay nắm tay thân thiết, không tên con trai nào có thể xen vào được.
Có lần, Thạch Bằng nói đùa với
Trần Cẩn: “Này, tôi thấy Nhiếp Thập Quân kia không phải kiểu thích gái
không thích trai như người ta hay nói đấy chứ? Sao tôi có cảm giác ánh
mắt cô ta nhìn tôi như kẻ địch ấy?”
Trần Cẩn ngạc nhiên nhìn
cậu ta, nhưng Thạch Bằng lại xua tay: “Tôi nói đùa thôi. Nếu quả thật
như vậy, tôi nghĩ Duyệt Hề sẽ không qua lại với cô ta đâu.”
Vậy nhưng người nói vô ý, người nghe có lòng. Đối với cuộc sống nhàm
chán đến mệt mỏi của Trần Cẩn, chuyện này khiến hắn nảy sinh nghi ngờ,
khiến hắn tức giận, cũng khiến hắn hưng phấn. Hắn bắt đầu bất giác quan
sát Nhiếp Thập Quân, cang theo dõi, hắn càng chắc chắn với suy đoán của
mình. Từng ánh mắt cô ta nhìn hắn và Phùng Duyệt Hề đều trở thành chứng
cứ bẩn thỉu, ghê tởm trong mắt hắn.
Vì thế, hắn luôn nhìn chòng chọc vào Nhiếp Thập Quân bằng ánh mắt u tối.
Nhưng những chuyện cô ta làm khiến hắn tức giận không có chỉ chừng đấy. Sau nữa, Trần Cẩn phát hiện, cô ta cũng thường xuyên mua quà tặng Phùng Duyệt Hề như hai người họ vậy, thậm chí còn xa xỉ hơn họ nữa. Túi hàng
hiệu, mỹ phẩm, quần áo,… Mỗi khi thấy Phùng Duyệt Hề vô tư dùng đồ Nhiếp Thập Quân tặng mà như không phát hiện ra đều khác thường, Trần Cẩn liền cảm thấy vô cùng căm tức. Thỉnh thoảng, hắn nói bóng gió chuyện này với Phùng Duyệt Hề thì cô đều kinh ngạ nhìn hắn: “Trần Cẩn, em không hiểu ý anh là sao? Lẽ nào anh cho rằng em tham tiền của Nhiếp Thập Quân? Tính
cách cậu ấy hướng nội, không có bạn bè thân thiết nào. Nếu em cự tuyệt
sẽ làm tổn thương lòng tự ái của cậu ấy. Với lại, em cũng có qua có lại, vẫn tặng quà cho cậu ấy mà.”
Nhưng cuối cùng, Phùng Duyệt Hề
không thể tiếp tục giả ngu được nữa. Nhắc đến cũng khéo, hôm đó, Trần
Cẩn và Phùng Duyệt Hề hẹn gặp nhau ở một nhà hàng. Khi hắn vừa đến phòng riêng đã nghe thấy tiếng cười lạnh của Nhiếp Thập Quân vọng qua cánh
cửa: “Em tưởng tôi ngu như hai thằng kia, để em nhử mãi sao? Nếu em muốn phủi sạch quan hệ, tôi sẽ tự sát cho em xem.”
Đợi Nhiếp Thập
Quân bỏ đi, Trần Cẩn mới bước vào phòng, Phùng Duyệt Hề đang khóc lóc
thảm thương, thấy hắn vào, vẻ mặt cô ta thoáng bối rối, nhưng lập tức tỏ vẻ yếu đuối và buồn bã khiến người ta không nỡ nặng lời.
“ Trần Cẩn, Thập Quân thật sự là kiểu kia… Cô ấy, cô ấy có ý xấu với em!”
Đây là lần đầu tiên Trần Cẩn được ôm Phùng Duyệt Hề vào lòng. Kỳ lạ là
hắn phát hiện mình không hề vui vẻ như trong tưởng tượng nhiều năm qua,
nhưng lại rất thỏa mãn, giống như thỏa mãn theo ý nghĩa khác.
Thiệu Dũng và Phương Thanh trao đổi ánh mắt. Ông dò hỏi: “Phùng Duyệt Hề ám hiệu cho cậu giết Nhiếp Thập Quân à?”
Trần Cẩn vội bác bỏ: “Không, không, cô ấy không hề…” Nhưng hắn thoáng khựng lại rồi mỉm cười bất đắc dĩ: “ Cõ lẽ…là có.”
Khi cây kim trong bọc đã lòi ra, khoảng thời gian tiếp theo, mối quan
hệ của Trần Cẩn và Nhiếp Thập Quân chuyển biến xấu. Có mấy lần, Trần Cẩn lái xe đến đón Phùng Duyệt Hề đi ăn đều thấy Nhiếp Thập Quân đứng trên
ban công nhìn mình bằng đôi mắt không hề che giâu vẻ thù hận. Trần Cẩn
cảm thấy Nhiếp Thập Quân thật sự là con ả biến thái, một thứ rác rưởi
bẩn thỉu.
Hắn từng cảnh cáo Nhiếp Thập Quân, nhưng cô ta chẳng mảy may để tâm. Dường như tự xem mình là đàn ông , cô ta vô cùng khinh
thường nhìn Trần Cẩn: “Anh yêu cô ấy à? Tôi cũng vậy. Nhưng chuyện này
không đến lượt anh quản. Anh không biết trong lòng Duyệt Hề, anh còn
chẳng bằng Thạch Bằng nữa kia.”
Lúc ấy, Trần Cẩn suýt xông lên đánh cô ta. Nhưng là thành phần trí thức được trọng vọng, là học sinh
ngoan, hắn không thể bị bắt về Cục Cảnh sát vì đánh phụ nữ, ngay cả đánh con ả vô liêm sỉ này hắn cũng không làm được.
Phùng Duyệt Hề
có từng ám chỉ với hắn hãy trừ khử ả phiền phức này không? Có lẽ có.
Phùng Duyệt Hề từng than thở không chỉ một lần: “Hiện giờ,em không biết
nên làm sao cả! Ai đến giúp em với! Ôi, ước gì có bạch mã hoàng tử nào
đến cứu em thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng này.”
“Trần Cẩn,
anh nói cho em phải làm sao đi! Nếu có thể giải quyết được chuyện này,
em thật sự vô cùng, vô cùng cảm kích anh. Kiểu người như Thạch Bằng quá khờ khào, còn rất ngốc, hoàn toàn không để tâm gì cả.”
Giọt
nước tràn ly là khi Trần Cẩn nghe được tin đồn trước đây có liên quan
đến Nhiếp Thập Quân từ chỗ đồng hương. Hồi cấp ba, có một cô gái tự sát
vì cô ta. Người kia thuật lại sống động như thật câu chuyện Nhiếp Thập
Quân xúi cô gái kia cùng tự sát, nhưng bản thân lại lùi bước.
Rốt cuộc, Trần Cẩn đã tìm được lý do để động thủ. Nhiếp Thập Quân từng
tuyên bố sẽ bám lấy Phùng Duyệt Hề cả đời! Nếu cô ta từ yêu sinh hận, uy hiếp tính mạng của Phùng Duyệt Hề thì sao? Đời người dài như thế, phiền phức này sớm muộn cũng phải trừ khử. Nếu không, việc này sẽ trở thành
vết nhơ của hắn. Hắn vốn có thể xây dựng một gia đình hoàn mỹ với người
vợ xinh đẹp luôn tôn trọng và ái mộ hắn. Sau đó, họ sẽ có hai đứa con
xuất sắc giống như bố mẹ của chúng vậy…
“Tại sao lại là bươm bướm?” Phương Thanh hỏi.
Cách lớp kĩnh sẫm màu, Bạc Cận Ngôn và Giản Dao cũng đang chờ đợi đáp án.
Trần Cẩn yên lặng trong chốc lát mới đáp: “Bởi vì…thích thôi”
Bắt đầu từ khi nào? Là từ thời niên thiếu, hắn thấy được cảnh tượng đàn bướm bay lượn tự do dưới núi rừng ư?Trần Cẩn không còn nhớ rõ nữa. Chỉ
là từ hồi bé xíu, hắn đã thích đôi mắt kép đen nhánh đầy bí ẩn của loài
bướm, luôn cảm thấy ẩn sâu trong màu đen đó là bí mật không muốn ai
biết, bí mật thuộc về một thế giới khác.
Cho nên hắn đã thấy
bươm bướm vào ngày hôm đó. Trong giấc mộng kỳ quái, hắn thấy một cậu
thiếu niên đứng cầm dao, còn bươm bướm đậu trên vai cậu. Khung cảnh nào
đó quen thuộc như đã gặp ở đâu đó. Là kiếp trước hay trời cao chỉ dẫn?
Bừng tĩnh khói giấc mộng, hắn kích động không thôi vì sự thông minh và
linh cảm của mình. Sát thủ hồ điệp, ngụy trang thành sát thủ hồ điệp!
Quan hệ của Nhiếp Thập Quân và Phùng Duyệt Hề vốn rất kín đáo, không ai
biết được. Chỉ cần ngụy trang thành sát thủ liên hoàn giết người như
trên tv thường chiếu là hắn có thể dễ dàng thoát khỏi tầm nhìn của cảnh
sát.
Hắn nghĩ kế hoạch này thật sự vô cùng hoàn mỹ. Thế giới này, cuộc đời đều quá đỗi hoàn mỹ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT