Phía cảnh sát bắt đầu tiến hành lục soát toàn diện. Trời còn chưa sáng hẳn,
Giản Dao trở về văn phòng sắp xếp tài liệu nhưng không sao bình tĩnh
nổi. Lát sau, có người bước vào phòng, đóng cửa lại, còn khóa trái vô
cùng chính xác. Bên ngoài, bước chân của cảnh sát âm vang rầm rập, nhưng trong phòng lại yên tĩnh như tách biệt với phần còn lại của thế giới.
Bạc Cận Ngôn đi đến ôm cô từ phía sau. Cô nghiêng người tránh qua một bên.
Có lẽ anh cảm nhận được hương thơm từ người cô nên lần nữa vươn tay ôm cô
một cách chuẩn xác. Bạc Cận Ngôn cúi đầu vùi vào hõm cổ cô, cất giọng từ tốn mà quả quyết: “Giản Dao, em phải tin tưởng anh, lựa chọn của anh
vẫn luôn rất lý trí.”
Trước đây, Giản Dao sẽ luôn ngoan ngoãn
nghe lời anh. Nhưng từ khi gặp lại, anh đã phát hiện ra sự thay đổi nơi
cô. Cô gái trong vòng tay anh, giọng nói vẫn dịu dàng êm tai như tiếng
violin hợp tấu, nhưng đã phảng phất sự kiên định của riêng mình.
“Cận Ngôn, anh luôn muốn bảo vệ em, đặt em ở nơi an toàn, đến gió cũng không thể lọt vào, còn bản thân mình thì mạo hiểm với cái chết. Trong vụ án
tên biến thái ăn thịt người Hoa tươi là vậy, sát thủ mặt nạ cũng vậy. Em yêu con người anh, sùng bái năng lực của anh, từ tận sâu trong đáy lòng em, không ai tốt đẹp, thuần khiết, chính trực và cao thượng hơn anh cả.
Nhưng em cũng biết, một chú chim nhỏ không thể cùng anh kề vai sát cánh, chỉ
có chim ưng mới có thể. Em không muốn là người mãi đứng sau lưng anh. Em muốn được đứng bên cạnh anh. Em cũng muốn phấn đấu quên mình giống anh, hơn nữa, em có đủ tư cách và năng lực để xông pha đấy.”
Đáy lòng Bạc Cận Ngôn như có dòng nước chảy xiết uốn lượn, quấn quanh từng vòng. Từng lời nói của cô như ánh sáng trên mặt nước bỗng chốc rực rỡ, ấm
nóng, chiếu rọi trái tim anh. Anh “ừm” một tiếng, nắm chặt tay cô: “Ai
bảo em không phải chim ưng? Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em chính
là chú chim ưng bé nhỏ trong lòng anh rồi.”
Khóe môi Giản Dao
cong cong, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm túc và đau xót. Cô vươn hai tay ôm
lấy gương mặt anh, nhìn anh qua cặp kính râm: “Cận Ngôn, anh nên biết,
thật ra mọi người đều biết vụ việc kia không phải lỗi của anh. Anh đã
hoàn thành trách nhiệm của mình rất tốt, anh đã làm điều tốt nhất có thể rồi. Trong tình thế như vậy mà anh thậm chí sắp tiêu diệt được chủ lực
của chúng và cứu em. Không ai lợi hại hơn anh cả. Tử Ngộ… đã mất, nhưng
anh ấy có thể bị sát hại trước khi chuyện đó xảy ra. Anh đừng tự trách
mình nữa, không phải lỗi của anh, trước nay đều không phải lỗi của anh.
Anh phải trở về, trọn vẹn cả con người anh phải trở về. Anh không thể đi nữa, không thể một mình dấn thân mạo hiệm. Em không cho phép anh làm
như vậy. Em nghĩ Tử Ngộ trên trời có linh thiêng cũng sẽ không chấp nhận anh làm như vậy.
Em biết anh trời sinh bản tính vô tư, nhưng
trên đời này, anh có thể vô tư với bất cứ ai, duy chỉ với em là không
thể. Bởi vì em không phải bạn của anh, cũng không phải nạn nhân của anh. Em là người yêu của anh, người yêu duy nhất trên đời này của anh. Em
yêu anh giống như anh yêu em vậy. Anh có thể bảo vệ cả thế giới, nhưng
em sẽ là người bảo vệ của anh. Từ nay về sau, mỗi năm mỗi tháng, từng
ngày từng đêm, em đều phải ở bên cạnh anh. Một năm đã là cực hạn của em
rồi. Em cứ nghĩ mình cần bao dung và thấu hiểu anh, nhưng hóa ra mỗi
ngày qua đi, nỗi nhớ của em vẫn khôn nguôi, khắc khoải. Anh rời khỏi em
và Tử Ngộ với đôi mắt mù lòa và trái tim tan nát, rốt cuộc phải kiên
cường đứng lên như thế nào đây? Em không muốn sống như vậy nữa. Cận
Ngôn, anh phải biết rằng, Giản Dao có thể chết vì anh.”
Sắc mặt
Bạc Cận Ngôn tái nhợt, anh đứng câm lặng như tượng đá. Thiên tài hùng
biện lần đầu tiên mất đi năng lực ngôn ngữ của mình.
Giản Dao nhìn bộ dạng của anh, trong lòng vô cùng đau đớn. Cô khẽ nói: “Em ra ngoài làm việc đây.” Rồi đặt tập hồ sơ xuống.
“Giản Dao!” Giọng anh như khản đặc: “Càng ngày, anh càng yêu em hơn.”
Tim Giản Dao như từng lớp sóng xô bờ ào ạt, dữ dội. Đối mặt với lời tỏ tình đột ngột của anh, cô chỉ dịu dàng bày tỏ: “Em cũng vậy, Cận Ngôn.”
Nơi Giản Dao đang đứng có thể nhìn ra khoảng sân rộng với vài gốc cây xanh
um tùm, mọc rải rác và vươn cao dưới ánh mặt trời.Tâm trang của Giản Dao dần bình tĩnh trở lại. Lúc này, cô thấy tổ cảnh sát phụ trách tiến hành điều tra sâu đối với nạn nhân đầu tiên Nhiếp Thập Quân đã quay về.
Giản Dao hỏi thăm: “Có phát hiện gì không?”
Trước mắt, hung thủ giống như sát thủ liên hoàn bí ẩn, tùy hứng, quy luật gây án khó lắm bắt, ngay đến mối quan hệ với Nhiếp Thập Quân dường như cũng không rõ ràng. Hai cảnh sát nhìn nhau, một người trong đó nói: “Hồi đại học của Nhiếp Thập Quân không điều tra được gì, nhưng thời cấp ba thì…
có người đồn rằng, cô ấy và một bạn học rất thân có quan hệ mập mờ.”
Người cảnh sát còn lại xen lời: “Là một bạn học nữ. Nghe bảo sau khi tốt
nghiệp phổ thông, hai người thi vào hai trường đại học khác nhau, một
Nam một Bắc. Bạn nữ kia còn ầm ĩ đòi sống đòi chết. Sau đó, cha mẹ cô
gái đó cảm thấy mất mặt nên cả nhà đều dọn đi.”
Hai cảnh sát lên
tầng báo cáo lại tình hình, Giản Dao vẫn ngồi đó trầm tư. Nhiếp Thập
Quân là… đồng tính sao? Nếu vậy có thể thông suốt được rất nhiều việc.
Ví dụ như… tại sao cô ấy mua nhiều hàng hiệu nữ như vậy nhưng không thấy sử dụng. Để tặng cho bạn gái mình sao?
Nhưng hỏi những người
xung quanh thì không ai biết cả. Như vậy, ai có khả năng lớn nhất khiến
Nhiếp Thập Quân phải tiêu tốn nhiều tiền như vậy để dỗ dành? Là ai đang
nói dối?
Lòng Giản Dao bỗng se lạnh, cô chợt nhớ đến một câu nói
của Bạc Cận Ngôn: Rất có thể hung thủ là một trong những người bị điều
tra hôm qua, hoặc ít nhất các anh đã điều tra đến người bên cạnh hắn,
cho nên mới kích thích hắn gây án lần nữa.
Cố gắng bình ổn trái
tim đang đạp thình thịch, cô quay người đi tới phòng điều tra, hỏi một
cảnh sát hình sự: “Địa chỉ hiện tại của Phùng Duyệt Hề là ở đâu?”
Lần đầu tiên đến Cục Cảnh sát, Phùng Duyệt Hề đã nói bởi vì vụ án quá đáng
sợ, cô ta tạm thời không ở nhà mà đến ở nhờ nhà bạn. Khi cảnh sát lục
soát vật phẩm cá nhân của Nhiếp Thập Quân và cô ta thì chỉ tiến hành ở
nhà cũ, chưa từng kiểm tra nhà “bạn” của cô ta.
Vì là người liên
quan mấu chốt trong vụ án nên địa chỉ và hành tung hiện tại của Phùng
Duyệt Hề đều phải kịp thời báo cho cảnh sát. Người cảnh sát kiểm tra
chốc lát đã có kết quả: “Ở căn hộ 302 lô 3 tòa nhà số 2, khu dân cư mới
trên đường Quảng Bác.”
Giản Dao không nắm rõ hoàn toàn vị trí địa lý của khu vực đó, bèn nhờ anh cảnh sát hình sự chỉ đường. Nơi đó cách
Cục Cảnh sát không xa lắm, cô quyết định hành động ngay.
Giản Dao mở máy gọi điện thoại cho Phương Thanh: “Em đến chỗ ở hiện tại của Phùng Duyệt Hề tìm hiểu thử.”
Phương Thanh và một nhóm cảnh sát hình sự đang kiểm tra đối tượng khả nghi
trong Cục, nghe vậy chỉ “à” một tiếng. Anh vừa định hỏi đôi câu thì Giản Dao đã cúp điện thoại. Phương Thanh cũng không để tâm lắm, tiếp tục làm việc.
Giản Dao đứng trên vỉa hè vẫy taxi, đáy lòng hồi hộp, nôn
nao khó tả. Cô biết chân tướng đã ở ngay phía trước, cũng biết nguy hiểm vẫn đang rình rập đâu đây. Nhưng nhớ đến dáng vẻ Bạc Cận Ngôn thì thầm
lời yêu thương và sự cương quyết bắt cô về Bắc Kinh của anh lúc rạng
sáng, lồng ngực Giản Dao liền dâng lên một nỗi cô đơn đau xót, thôi thúc cô phải làm chuyện to gan lớn mật nào đó.
Cô muốn cho anh thấy, bây giờ, chuyện Giản Dao muốn làm đều có thể làm được.
***
“Tìm được đối tượng khả nghi rồi!”
Trong văn phòng trống trải vang lên giọng nói lạnh lùng và đanh thép của An
Nham. Nhóm Phương Thanh đều vây quanh cậu, chỉ có mình Bạc Cận Ngôn vẫn
đứng lặng trước khung cửa sổ. Với anh, tìm được kẻ khả nghi chỉ là
chuyện sớm muộn. Vì chưa quen thuộc thành phố Tuân nên tốc độ làm việc
của An Nham có phần chậm chạp rồi.
Lúc này, anh lo nghĩ đến Giản
Dao nhiều hơn. Cô xuống lầu đã lâu mà vẫn chưa trở lại. Anh biết tính
tình cô ôn hòa, mềm mỏng, hiếm khi thấy cô tức giận hay mất kiểm soát.
Nhưng những lời khi nãy của cô thật sự làm trái tim anh đau đớn và tan
chảy. Sau đó, cô lại một mình trốn tránh anh. Cô quá hiền dịu, ngay cả
khi nổi giận cũng chỉ biết im lặng và giữ khoản cách mà thôi.
Bạc Cận Ngôn chạm vào chiếc nhẫn nằm sâu trong túi áo, vuốt ve mặt kim
cương lạnh lẽo, tinh sảo. Kể từ khi rời xa cô, anh không còn đeo nhẫn
nữa. Anh sợ không cẩn thận đánh rơi, sợ va chạm làm trầy xước, sợ một
khi đeo nhẫn trên tay, nỗi nhớ nhung sẽ thiêu đốt tâm can.
Bây
giờ, anh lấy nhẫn ra đeo vào ngón vô danh. Lát nữa, cô thấy được sẽ
không còn giận nữa nhỉ? Nghĩ đến đây, lồng ngực anh lại nóng lên.
“Toyota đen, giá khoảng hai, ba trăm ngàn, 3 giờ 5 phút tối qua đã chạy ngang
ngã tư.” An Nham nhanh chóng báo cáo. “Chủ xe tên là Thạch Bằng, 28
tuổi, người huyện Lịch, là một kỹ sư kỹ thuật của công ty săm lốp xe,
cao 1m76, cư ngụ tại Giai Mỹ Garden.”
Bạc Cận Ngôn cười lạnh.
“Hành động nhanh lên. Vụ án thứ hai xảy ra chưa lâu, đối phương lại định gây án tiếp nên dụng cụ và các dấu vết chứng cứ rất có thể vẫn còn
trong nhà hoặc trong xe.”
Thiệu Dũng ra lệnh: “Xuất phát, bắt người!”
“Khoan đã!” Một cảnh sát hình sự đột nhiên lên tiếng: “Hình như tôi đã gặp
chiếc xe này ở đâu rồi.” Mọi người đều đổ dồn ánh nhìn về phía anh ta.
Viên cảnh sát cố nhớ lại chốc lát mới vỗ đầu một cái: “Bãi đỗ xe, ba
ngày trước, ở bãi đỗ xe của chúng ta. Chính là bạn của Phùng Duyệt Hề
lái xe đến đón cô ta. Toyota màu đen, biển số xe đúng như vậy.”
Tất cả cảnh sát hình sự đều chuẩn bị xuất phát, bao gồm cả Phương Thanh và
An Nham. Bạc Cận Ngôn mặc áo khoác vào, đi ra ngoài cùng đội. Hừm, đây
là sự thật thú vị biết mấy nhỉ? Quanh đi quẩn lại, rốt cuộc trở về điểm
xuất phát, tội ác kinh khủng đến mấy cũng chỉ vì muốn che dấu chân tướng rất đỗi tầm thường mà thôi.
Bạc Cận Ngôn lấy di động gọi cho
Giản Dao, nhưng không ai bắt máy. Lúc cô tức giận không nghe điện thoại
của anh là chuyện bình thường. Anh thầm nghĩ như vậy cũng tốt, chờ bắt
được hung thủ thì có lẽ cô cũng nguôi giận rồi. Thậm chí anh còn cực kỳ
nhạy cảm đưa ra nhận định: Bây giờ, tính tình Giản Dao khá nóng nảy và
bướng bỉnh, không thể tùy tiện dỗ dành được…
***
Giai Mỹ
Garden nằm ở phía Đông, cách công viên Vọng Giang 4 kilômét, cách nhà
Nhiếp Thập Quân gần 3 kilômét. Dĩ nhiên nó không phải là khu chung cư
duy nhất trong phạm vi này, xung quanh còn có một vài khu chung cư cả cũ lẫn mới như khu chung cư Vọng Giang, khu nhà mới dành cho giáo sư, khu
chung cư mới ở đường Quảng Bác… Nhưng Bạc Cận Ngôn đoán đây là nơi duy
nhất hung thủ có thể cư ngụ, đơn giản bởi bất kể chất lượng, mức độ hoàn thiện hay phong cách của nơi này đều phù hợp với sở thích của hung thủ. Trên thực tế, quả nhiên Bạc Cận Ngôn đã đoán trúng điều này.
Đội cảnh sát nhanh chóng đến tòa nhà mục tiêu. Vì không muốn kinh động đến
xung quanh nên họ đều mặc thường phục. Một đội được phân công kiểm soát
thang máy và cửa ra vào của khu nhà, những người khác nối đuôi nhau gấp
rút chạy đến tầng căn hộ của Thạch Bằng.
Trên đường đi, An Nham
không ngừng gửi thêm tư liệu liên quan đến kẻ tình nghi cho đội cảnh
sát, đồng thời báo cáo với Bạc Cận Ngôn.
“Thạch Bằng tốt nghiệp
cấp ba, thi trượt đại học, điểm này không trùng khớp với suy luận của
anh.” An Nham tóm tắt nhanh thông tin. “Hắn ăn không ngồi rồi ở nhà hai
năm, sau đó đi học trường nghề. Hắn rất giỏi công việc kỹ thuật, sau khi tốt nghiệp đã vào làm việc ở công ty săm lốp xe. Trong vòng năm, sáu
năm, hắn từ một công nhân kỹ thuật bình thường thăng thành kỹ sư. Em xâm nhập vào cơ sở dữ liệu nội bộ của công ty này, đánh giá thành tích hằng năm của hắn không xuất sắc thì cũng giỏi, nhận xét của cấp trên là
“nhiệt tình, cần mẫn với công việc, tuy tính tình nóng nảy nhưng quan hệ với đồng nghiệp rất tốt…”
Bạc Cận Ngôn thoáng ngỡ ngàng.
Lúc này, cảnh sát hình sự đã gõ cửa nhà Thạch Bằng. Một người đàn ông còn
ngái ngủ, mặc quần đùi ló đầu ra. Diễn giải chậm nhưng hành động khi ấy
lại nhanh như chớp. Phương Thanh và một cảnh sát hình sự khác xông đến
ấn hắn xuống sàn. Các cảnh sát hình sự khác nhanh chóng tiến vào, khống
chế cả căn nhà.
Dáng người Thạch Bằng cao lớn, mày rậm mắt to, da ngăm đen, toàn thân toát lên vẻ thô kệch mà gan dạ, thận trọng đặc thù
của dân kỹ thuật. Hắn ngây dại, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ vì bị đè trên
mặt đất, gào lên: “Các người là ai, muốn làm gì?”
Phương Thanh giơ thẻ ngành ra: “Cảnh sát đây, nằm yên!”
Thạch Bằng ra sức vùng vẫy: “Cảnh sát? Tôi không phạm tội, cảnh sát có thể tùy tiện bắt người sao?”
Nhóm cảnh sát nhanh chóng lục soát khắp nhà, nhưng không phát hiện ra công
cụ gây án các loại. Phương Thanh cười gằn: “Chìa khóa xe đâu? Chiếc
Toyota màu đen, biển số Tuân A67GT3!”
Thạch Bằng trợn mắt, lần
nữa một chút mới đáp: “Chìa khóa xe không ở chỗ tôi. Mấy ngày này, tôi
đều trực ở xưởng, chìa khóa để ở nhà bạn. Tôi nhờ cậu ấy chạy đến tiệm
4S bảo trì.”
Phương Thanh và mấy cảnh sát khác đều sửng sốt.
Trong lúc bọn họ động thủ, Bạc Cận Ngôn đã bảo An Nham dẫn mình đi một
vòng quanh phòng, hơn nữa còn mô tả cho anh biết mọi đặc điểm và cách
bày trí ở đây.
“Trong nhà rất bừa bãi, bày đầy mỳ ăn liền và hộp
thức ăn nhanh. Không có sách, chỉ có vài quyển tạp chí xe hơi… Quần áo
đa phần là áo phông và quần jeans. Vật dụng trong nhà đều bằng gỗ lim
đỏ, góc bàn bị sụp còn chưa sửa…”
Bạc Cận Ngôn quay người ra khỏi phòng, hỏi ngay: “Bạn anh cũng ở khu chung cư này?”
Nhóm cảnh sát đều không hiểu ra sao. Thạch Bằng thấy dáng vẻ của Bạc Cận Ngôn cũng sững sờ, chần chừ đáp: “… Phải.”
Bạc Cận Ngôn mô tả: “Cao khoảng 1m75, trình độ học vấn thạc sĩ, chiếc xe xịn hơn của anh?”
“… Phải. Nhưng sao anh… biết mấy việc này?”
“Hắn và Phung Duyệt Hề là bạn rất thân?”
“… Phải, ba chúng tôi lớn lên cùng nhau.”
Vẻ mặt anh cảnh sát hình bên cạnh chợt sáng ngời, thì thầm với Phương
Thanh: “Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi! Hôm đó, đến đón Phùng Duyệt Hề, trên
xe có tận hai người đàn ông.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT