Trên thực tế, nếu Bạc Cận Ngôn đến muộn một giây, có lẽ Giản Dao sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Trong ánh đèn điện
thoại yếu ớt, hốc mắt anh đau nhức đến cay xè, thậm chí có thể cảm nhận
rõ ràng một màn sương đang dâng lên nơi đó.
Sau đó, anh chạy đến
trước cột trục kia, thấy vợ mình bị treo lơ lửng bằng một sợi dây thừng. Đầu dây buộc chặt vào thân cột, nhưng thân dây đã bị người ta dùng dao
cứa đứt hơn phân nửa, gần như chỉ còn vài sợi nhỏ bện vào nhau. Giản Dao bị treo cách mặt sàn xi măng ít nhất mười lăm mét, nếu ngã xuống sẽ
chết chắc.
Tim Bạc Cận Ngôn như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Anh kéo dây thừng buộc chặc vào cây cột. Anh cũng thấy rõ ràng bộ dạng
Giản Dao giờ phút này, quần áo tả tơi, lấm lem máu bụi, vải dày bịt kín
mắt cố.
“Cận Ngôn...Cận Ngôn…” Cô khóc gọi tên anh.
Mắt anh đã không còn thấy rõ nữa nhưng giọng nói thì bình tĩnh vô cùng: “Đừng sợ! Bây giờ, anh sẽ thả em xuống…”
Còn chưa dứt câu thì nơi anh đứng đột nhiên vang lên âm thanh sụp gãy. Trong tích tắc, thân thể anh đã rơi thẳng xuống.
“Cận Ngôn!” Giản Dao hét lớn.
Trả lời cô là tiếng “ầm” cực lớn. Có thứ gì đó đổ ập xuống mặt đất. Sau đó...không còn động tĩnh gì nữa.
“Cận Ngôn...Cận Ngôn?” Giản Dao bị treo lơ lửng trên không, cảm thấy mình
như rơi vào đồng hoang mờ mịt. Nỗi sợ hãi khủng khiếp tức khắc lan toả
như đêm tối. Cô thấy thần trí rã rời, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
Sự tĩnh lặng bao phủ căn phòng bí mật trong nhà kho lần nữa. Cô ở giữa
không trung, anh nằm trên mặt đất. Anh nói cô là chú chim nhỏ tự do bay
lượn trên bầu trời, trong vòng bảo vệ của anh, còn anh là cây với nhánh
rễ đâm sâu vào lòng đất.
Bạc Cận Ngôn chậm chạp ngẩng cao đầu,
cơn đau như lưỡi dao sắc nhọn cắm vào đầu và thân thể anh. Anh có thể
cảm nhận được dòng máu đang ồ ạt chảy ra từ sau gáy. Anh từ từ bò lên
phía trước một chút, muốn tránh khỏi vũng máu tanh nồng kia. Trước giờ,
anh không hề thích cảm giác bị chảy máu.
Nhưng dường như anh chỉ phí công vô ích. Xung quanh đều là máu, anh không tài nào bò ra khỏi đấy.
Đôi mắt anh đã mờ đi vì máu. Anh chỉ loáng thoáng nhận ra Giản Dao vẫn bị
treo lơ lửng trên đỉnh đầu mình. Anh không nghe thấy âm thanh của cô,
dường như cô bất tỉnh rồi. Anh vươn tay muốn với về phía cô theo bản
năng, nhưng phát hiện bản thân không nhấc nổi tay mình.
Cơn mệt
mỏi đặc quánh ập đến. Trong mơ hồ, có tiếng còi xe cảnh sát chập chờn
vọng đến tai anh. Một bóng người chạy như điên về phía Giản Dao. Có
người hô to: “Cảnh sát đây! Giơ tay lên!”, “Giáo sư Bạc, giáo sư Bạc!”
“Giản Dao...Tử Ngộ…” Bạc Cận Ngôn chỉ kịp gọi hai cái tên này rồi rơi vào bóng tối thống khổ khôn cùng.
***
Ngày 27 tháng 6, tổ chuyên án phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm của Cục Cảnh
sát thành phố bị một nhóm phần tử quá khích đến từ Mỹ tập kích. Bạc Cận
Ngôn, Giản Dao, An Nham, Phương Thanh đều bị thương nặng.
Nhóm phần tử phạm tội có một tên bị thiêu chết, hai tên bị Bạc Cận Ngôn bắn trúng đã hấp hối qua đời.
***
Gió thổi lay rèm cửa phát ra những âm thanh sột soạt khẽ khàng. Hành lang
bệnh viện yên lặng như tờ. Anh cảnh sát hình sự trực ở cửa rầu rĩ châm
một điếu thuốc lá. Lẵng hoa thăm bệnh xếp dài từ cửa phòng đến tận cuối
hành lang. Tất cả đều là hoa của các gia đình nạn nhân từng được họ giúp đỡ.
Bỗng có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ đầu kia hành
lang. Ánh đèn flash thi nhau loé sáng, dường như có một đám đông đang
kéo đến đây. Người cảnh sát trực ban ngẩng đầu sửng sốt.
Dẫn đầu
đoàn người là một cô gái trẻ mặc áo khoác trắng và váy dạ hội lấp lánh.
Đôi giày cao gót giẫm lên sàn nhà phát ra những tiếng “lộc cộc” đều đặn. Phía sau cô là cả đống phóng viên đang bấm máy ảnh liên hồi.
“Cô Kim, xin hỏi sao cô lại vội đến bệnh viện? Là ai đã nhập viện à?”
“Cô Kim Hiểu Triết, là người yêu thần bí của cô nhập viện sao?”
Kim Hiểu Triết hoàn toàn không để ý đến họ.
Người cảnh sát thấy họ đến gần bèn tức tối quát:”Các người làm gì vậy? Đây là khu chăm sóc đặc biệt, không được phép đến gần!”
Nhóm phóng viên hoảng hốt đứng khựng lạ, nhưng Kim Hiểu Triết vẫn rảo bước
không ngừng. Cô thản nhiên hất cằm nhìn người cảnh sát hình sự trẻ tuổi: “Anh là cấp dưới của anh ấy à?” Rồi đẩy cửa toan bước vào.
Anh cảnh sát vội cản lại: “Cô không thể vào trong!”
Kim Hiểu Triết ngước nhìn anh ta, đôi mắt long lanh đã rưng rưng nước. Thừa dịp anh cảnh sát trẻ tuổi luống cuống chân tay, cô lập tức lách mình
vào phòng rồi khoá chặt, để lại anh chàng còn đang ngơ ngác không hiểu
chuyện gì và nhóm phóng viên sôi trào như kiến bò chảo nóng sau cánh
cửa.
Không gian tĩnh lặng trong phòng đối lập hoàn toàn với sự
hỗn loạn bên ngoài. Kim Hiểu Triết cởi áo khoác ra, bước đến gần giường
của người nọ.
Phương Thanh bị thươnG rất nặng, đầu quấn kín băng, không còn nhìn ra dáng vẻ anh tuấn, lãng tử trước kia. Mặt mày anh tái
nhợt như thể giờ phút này, ở trước mặt cô chỉ là một cái xác không hồn.
Chỉ có máy móc bên cạnh vẫn còn ghi nhận nhịp tim đập yếu ớt của anh.
Kim Hiểu Triết gục đầu bên giường anh, nức nở nghẹn ngào: “Phương Thanh... Phương Thanh…”
Không phải anh đã nói sau này sẽ chờ em mỗi ngày sao? Bây giờ anh định đi đâu? Anh muốn bỏ em mà đi đâu nữa?
***
Giản Dao bị tiếng ồn ngoài cửa đánh thức. Cô vừa tỉnh đã thấy bác sĩ và một cảnh sát hình sự đứng bên cạnh mình.
“Cô Giản tỉnh rồi sao? Tốt quá, tôi phải báo về Cục mới được.” Người cảnh sát mừng rỡ.
Bác sĩ cất giọng ôn hoà: “Giản Dao, nhìn nơi này đi, có thấy rõ không? Cô
bị trọng thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Yên tâm đi. Tỉnh
lại là tốt rồi.”
Giản Dao im lặng, bác sĩ và y tá cũng không nói
gì nữa. Họ nhanh chóng kiểm tra tình trạng cho cô. Giản Dao ngây người
như một con rối gỗ, ánh mắt nhìn chằm chằm hành lang bên ngoài nhưng
không thấy được phòng bệnh kế bên.
Lát sau, mấy cảnh sát hình sự
bước vào phòng, nhẹ nhàng an ủi cô: “Không sao là tốt rồi”, “Cô Giản,
thời gian tới đừng cử động. Bị gãy vài cái xương, sẽ mau lành lại thôi”, “Đúng vậy, sẽ sớm lành lại.”...
Giản Dao gật đầu cám ơn họ. Có
cậu cảnh sát trẻ tuổi mắt đã ngân ngấn lệ, cắn răng quay đi chỗ khác.
Đúng vậy, ai có thể không khóc khi từng chứng kiến cảnh tượng giáo sư
Bạc và cô trong nhà kho lúc ấy chứ?
“Cận Ngôn...đâu?” Rốt cuộc, cô cũng lên tiếng hỏi.
Những người khác đều im lặng. Một cảnh sát hình sự lớn tuổi nhỏ giọng trấn
an: “Giản Dao à, giáo sư Bạc xảy ra chút sự cố, nhưng không nguy hiểm
đến tính mạng. Yên tâm đi, đã được cấp cứu ổn thoả rồi.”
Đến tận
giờ phút này, thần trí của Giản Dao mới như thể trở về thân xác. Khoé
môi cô lộ ra nét cười, chất chứa sự vui sướng tột cùng và nỗi đau buồn
vô hạn.
“Anh ấy...đã xảy ra chuyện gì?” Giọng cô bình tĩnh.
Không gian trong phòng thoáng chốc tĩnh lặng tưởng như nghe rõ tiếng kim rơi. Lát sau, một người cảnh sát cất lời: “Giác mạc của giáo sư Bạc bị tổn
thương nặng, đôi mắt đã bị mù. Nhưng nguyên nhân chính là do rơi xuống
từ trên cao xuống khiến máu bầm tụ trong não đè lên thần kinh thị giác.
Khả năng có thể chữa lành...cực kỳ nhỏ…”
Giản Dao giãy giụa muốn
ngồi dậy nhưng bị mọi người cuống quýt giữ lại. “Hiện tại, cô không thể
cử động, xương đâm vào nội tạng bây giờ. Đừng lo, đừng lo, giáo sư Bạc
đã có chúng tôi chăm sóc. AnH ấy vẫn còn hôn mê. Khi nào anh ấy tỉnh lại chúng tôi sẽ báo với cô ngay.”
Không còn cách nào khác, Giản Dao đành nằm xuống.
Cuối cùng, mọi người đều ra về, chỉ còn một cảnh sát hình sự túc trực ngoài
cửa. Trời dần tối, khung cảnh ngoài cửa sổ bình yên đến độ cô ngỡ như
chưa từng có chuyện gì xảy ra. Giản Dao lẳng lặng nằm trên giường,
nghiêng đầu nhìn những vì sao xa xăm ngoài cửa sổ.
Anh bị mù ư?
Trong đầu cô hiện lên dáng vẻ của Bạc Cận Ngôn khi anh nhìn cô mỉm cười, khi anh chuyên tâm điều tra vụ án, khi anh đọc sách vào buổi tối với
đôi mắt như chứa đựng cả bầu trời sao. Đôi mắt nhân từ, trầm tĩnh nhìn
chăm chú vào từng nạn nhân và hung thủ. Chẳng lẽ sau này, đôi mắt có thể nhìn thấu tất cả tội ác trên thế gian sẽ không còn nhìn thấy gì nữa
sao? Vậy có khác gì lấy đi tính mạng của anh đâu chứ? Anh kiêu ngạo là
thế, khi tỉnh lại sẽ phản ứng thế nào đây?
Giản Dao vùi mặt vào
chăn, cố nén sự nức nở chực bật ra thành tiếng. Ngày ấy, mặt cô bị bịt
kín nhưng mỗi chi tiết cứ luôn quanh quẩn trong đầu, tựa như cô đã tận
mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó.
Thân thể anh rơi xuống,
nằm bất động trên mặt đất. Áo sơ mi của anh ướt đẫm máu, những cử động
run rẩy khẽ khàng khó mà thấy được.
***
Thời tiết hôm nay
rất đẹp. Bầu trời xanh biêng biếc, mây trắng lững lờ trôi. Dưới sông,
từng chú cá nhảy lên mặt nước tạo thành những gợn sóng lăn tăn. Làn nước trong veo soi rõ từng viên đá cuội.
Phó Tử Ngôn đeo kính râm ngồi trên ghế trước một căn nhà ven sông, nói cười vui vẻ: “Cận Ngôn, lại câu được cá này.”
Bạc Cận Ngôn quay đầu sang nhìn, không nói lời nào.
Phó Tử Ngộ nói tiếp: “Năm nay, cậu và Giản Dao tổ chức đám cưới đúng không? Tiếc là tôi không tham dự được. Nhớ chuẩn bị hôn lễ thật chu đáo, phải
lãng mạn một chút, đừng có cứng nhắc, bảo thủ quá đấy!”
Bạc Cận Ngôn nhìn bạn chằm chằm. “Tại sao cậu không thể tham dự?”
Phó Tử Ngộ yên lặng chốc lát mới đáp: “Bởi vì tôi phải đi đến một nơi rất
xa, rất rất xa. Nơi đó không có nhớ nhung, vui sướng, thất vọng và tội
lỗi. Cận Ngôn, không sao đâu. Đời này, tôi đã cảm thấy rất thoả mãn rồi. Từng yêu cô gái tốt nhất, từng có người bạn tốt nhất, từng đến những
nơi thú vị nhất, cũng may mắn hơn rất nhiều người rồi.”
Bạc Cận Ngôn lặng thinh, một giọt nước mắt lăn dài trên gò má.
Phó Tử Ngộ không nhìn anh nên anh không thấy rõ khuôn mặt của cậu ấy. Dường như cậu ấy rất vui sướng, lại như rất bi thương. Cậu ấy đang nhìn về
phương trời xa xôi, nơi mà Bạc Cận Ngôn tạm thời chưa thể đến được.
“Cận Ngôn, đừng để trong lòng. Tôi không trách cậu. Là lỗi của tôi. Tôi nên
nói với cậu sớm hơn mới phải. Tôi chỉ là...Vũ Mông, cô ấy…”
Bạc
Cận Ngôn nhếch môi cười. Đó là nụ cười tự trách chưa bao giờ hiện trên
gương mặt anh: “Không, là tôi quá sơ ý. Nếu tôi quan tâm đến cậu nhiều
hơn một chút, nếu tôi chịu dành thêm chút tinh lực đi thăm dò chuyện của Hàn Vũ Mông thì cậu sẽ không phải chết, mọi người sẽ không xảy ra
chuyện. Là lỗi của tôi. Hiện giờ, tôi không biết làm cách nào để bù đắp
cả.”
Phó Tử Ngộ lắc đầu: “Đừng nghĩ như vậy. Sinh mệnh của tôi là mạng người, lẽ nào của những sinh viên kia thì không phải? Cậu chỉ là
ưu tiên hoàn thành công việc thuộc chức trách của mình thôi. Đừng giữ
mãi chuyện này như một vướng mắc trong lòng.”
Nhưng Bạc Cận Ngôn vẫn lặng thinh.
“Tôi sắp phải đi rồi.” Phó Tử Ngộ chống tay đứng dậy, phóng khoáng duỗi
Lưng. “Sau này, cậu định thế nào? Mắt của cậu không còn nhìn thấy được.
Con đường sau này phải đi ra sao?”
Bạc Cận Ngôn trầm mặc thật
lâu. Hoá ra, đôi mắt mình mù thật rồi sao? Ve kêu ra rả phía sau hai
người, đây là mùa hè năm nào trong ký ức anh ư? Anh nhẹ nhàng cất lời:
“Tôi sẽ rời đi một thời gian.”
“Rời đi? Đi đâu?”
“Mục tiêu của những người đó là tôi. Tên đầu sỏ còn chưa bắt được, tôi chưa thể
báo thù cho cậu. Huống chi hiện giờ, tôi không nhìn thấy gì cả, ở bên
cạnh Giản Dao chỉ tăng thêm nguy hiểm cho cô ấy. Lần này, tôi cũng không thể bảo vệ tốt cho cô ấy.”
Phó Tử Ngộ vỗ nhẹ vai anh.
Sau đó, sắc trời từ từ nhạt dần, nước sông cũng mờ đi, cảnh vật dần nhạt nhoà như tan vào hư không, bao gồm cả Phó Tử Ngộ…
Bạc Cận Ngôn chậm rãi mở mắt, thế nhưng thế giới chỉ còn là một màu tối đen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT