Giản Dao im lặng một lúc.”Nhưng suy đoán như vậy khiến em thấy có chút
lạ thường. Kha Thiển không chết, người chết là Kha Ái. Sau đó cậu ta…”
Cô không nói tiếp được nữa, ngẩng đầu nhìn Bạc Cận Ngôn.
Bạc Cận
Ngôn vừa lái xe vừa đáp: “Sự thật đã rõ như ban ngày rồi. Vì tồn tại
nhiều mâu thuẫn logic nên người có logic càng rõ ràng càng dễ nhìn ra
chân tướng, Phương Thanh hiển nhiên vẫn còn thiếu chút nữa.”
Giản Dao buồn cười.”Anh đừng mỉa mai anh ấy nữa. Hôm qua, tại sao anh phải cãi nhau với anh ấy làm gì?”
“Em đi ngược logic vấn đề rồi.” Bạc Cận Ngôn bắt bẻ.”Là anh ta cãi nhau với anh, không phải anh cãi nhau với anh ta. Người thông minh không cần
giải thích nhiều, chân lý rồi sẽ sáng tỏ. Chỉ người ngốc mới cần tranh
cãi, bởi vì logic nhầm lẫn mới cần phải thuyết phục người khác.”
Giản Dao dứt khoát im lặng.
“Thứ nhất, buổi tối đầu tiên xảy ra án mạng, cặp sinh đôi đích thực đã chết
mất một người.” Bạc Cận Ngôn lập luận. Người chết mặc đồ cosplay, trang
điểm đậm, rất khó nhìn ra sự khác biệt của cặp sinh đôi. Họ cho tằng đó
nhất định là Kha Thiển, thế nên chúng ta cũng khẳng định như vậy. Nhưng
em nhớ không, lời khai của Hứa Sênh và Văn Hiểu Hoa lúc trước có nhắc
đến việc Tưởng Học Nhiễm kể rằng đêm đó, “Kha Thiển” đột nhiên trở mặt,
không chịu chia tiền, đuổi họ đi, còn đòi báo cảnh sát. Phản ứng như vậy không giống với một Kha Thiển lúc nào cũng khúm núm, mà ngược lại phù
hợp với sự tỉnh táo và lý trí của Kha Ái hơn. Chẳng qua thấy nhóm bạn
của em trai mình lạnh lùng, ích kỷ như thế nên cô cô ta không kiềm chế
được mà nổi nóng. Kết quả kiểm tra của pháp y là chứng cứ xác thực nhất. Câu kết luận “tỷ lệ sống sót cực kỳ nhỏ” đồng nghĩa rằng trong cặp sinh đôi kia chỉ còn lại một người thôi. Có điều, về mặt pháp luật thì chưa
thể đưa ra kết luận.
Tiếp theo, trong vụ án mưu sát liên hoàn,
các biểu hiện của hung thủ cho thấy đối phương nắm rất roc chi tiết về
studio và thói quen của các thành viên câu lạc bộ. Cho dù Kha Thiển từng kể cặn kẽ mọi tình huống trong studio với Kha Ái, nhưng đạt đến mức độ
hiểu rõ tường tận như vậy thì vẫn có chút khiên cưỡng. Thế nên lúc đó
anh đã nghi ngờ. Nhưng em cũng biết, chuyện chưa chắc chắn anh sẽ không
bao giờ nói ra.”
Giản Dao mỉm cười.
“Thứ ba, hôm qua anh
đã nói, biểu hiện của Kha Ái khi đối mặt với chúng ta có thể là nguỵ
trang, nhưng các mối quan hệ trong cuộc sống của cô ta thì không thể nào giả tạo được. Kha Ái trước đây khôg phù hợp với tính cách đặc trưng của hung thủ, nhưng xét với Kha Thiển thì rất phù hợp. Trong ấn tượng của
mọi người, cậu ta là kẻ yếu ớt, nhu nhược. Nhưng em đừng quên, cậu ta
cũng là một sinh viên ưu tú, thông minh, hoàn toàn có đủ năng lực thực
hiện những vụ án mưu sát kia. Hơn nữa, chỉ có cậu ta mới phù hợp với đặc tính liều mạng, tuyệt vọng và cố chấp của hung thủ. Hơn nữa, cậu ta rất quyến luyến chị gái, còn là một cosplayer xuất sắc thường xuyên vào vai các nhân vật nữ. Vì vậy, cậu ta muốn giả trang thành người chị đã chết, sống thay cô ta là việc hoàn toàn có thể làm được.”
“Sau đó…”
Giản Dao tiếp tục dòng suy luận. “Lúc cần giết người thi Kha Thiển cởi
bỏ lớp nguỵ trang, khôi phục lại thân phận con trai. Cho nên khi Phương
Thanh và Cố Bàng Bàng nhìn thấy cậu ta, trực giác mách bảo họ đó là nam
giới. Như vậy, dù chúng ta tìm được “Kha Ái” nhưng không tìm được thi
thể. Nhờ vậy, cậu ta có thể đổ hết tất cả lên người “Kha Thiển”, còn bản thân trở thành “Kha Ái” trốn khỏi chế tài pháp luật.”
Bạc Cận Ngôn gật đầu.
“Nhưng những điều này là do anh suy đoán, không có chứng cứ.” Giản Dao thắc
mắc.”Anh đã sớm nghĩ ra, vậy sao chúng ta không viện lý do gì đó trực
tiếp kiểm tra thân thể Kha Thiển, vạch trần thân phận của cậu ta?”
“Rồi sao đó?” Bạc Cận Ngôn hỏi ngược lại.”Em yêu, thi thể Kha Ái còn chưa
tìm được. Dù chúng ta vạch trần thân phận cho Kha Ái đã mất tích. Dù
sao, không ai có thể chứng minh hung thủ nhất định là nam cả! Sinh đôi
quả thật là kiểu vụ án khiến người ta hứng thú!”
Giản Dao cẩn
thận suy nghĩ chốc lát mới hoàn toàn hiểu được lời anh. Vì vậy, bất kể
bây giờ người sống là Kha Ái hay Kha Thiển, chỉ cần không tìm được thi
thể người còn lại thì cả hai đều thuộc diện tình nghi, không cách nào
định tội được.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Giản Dao lúng túng.
Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu nhìn quê nhà của cặp chị em sinh đôi mà họ từng đến lần trước.
“Chúng ta đi tìm Kha Ái đã bị Kha Thiển giấu đi”.
****
Phương Thanh sầm mặt đi vào Cục Cảnh sát. Có một số việc tưởng như mờ mịt,
nhưng nghĩ kỹ lại sẽ có thể tỏ tường. Khốn khiếp, quả thật đã để Bạc Cận Ngôn nói trúng rồi. Phương Thanh nhớ lại trận cãi vã lý lẽ hùng hồn với Bạc Cận Ngôn tối qua, thấy mình hệt như một tên ngốc vậy. Khi ấy, Bạc
Cận Ngôn đã kết thúc cuộc tranh cãi thế nào? Anh ta cười nhạt, khẳng
định chắc chắn với ánh mắt nhìn anh như kẻ kém cỏi: “Hung thủ là một
người khác.”
Lúc đó, Phương Thanh không hiểu thâm ý trong lời nói kí, còn coi Bạc Cận Ngôn là một kẻ ngạo mạn nữa. Bây giờ xem ra đã tự
vả vào mặt mình rồi!
Tức thì tức vậy, nhưng khi đến cửa phòng
thẩm vấn, gương mặt anh ta đã trở lại vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng. Phương
Thanh hỏi đồng nghiệp: “Người đâu?”
“Đang ở bên trong giải về lâu rồi. Bạn học của cô ta cũng dẫn về nốt.”
Phương Thanh điềm tĩnh gật đầu.”Gọi một đồng nghiệp nữ đến đây.”
Năm phút sau.
Phương Thanh dẫn theo nữ đồng nghiệp đi vào phòng thẩm vấn. “Kha Ái” ngẩng
đầu, khẽ giật mình rồi trở về dáng vẻ bình tĩnh, nhã nhặn thường ngày.
Phương Thanh mỉm cười mở lời: “Kha Ái, xế chiều hôm nay đã xảy ra một vụ tập
kích, cần cô phối hợp để nữ cảnh sát này kiểm tra một chút.”
Kha
Ái bất động.”Anh Phương, cả buổi chiều tôi luôn ở trong phòng thí
nghiệm. Bạn học Chu Mạt Mạt của tôi có thể làm chứng. Tôi không chấp
nhận kiểm tra.”
Phương Thanh cười gằn. “Đừng như vậy, Kha Ái! Tôi mặc kệ bằng chứng ngoại phạm gì. Bây giờ, cô là một trong các đối tượng khả nghi. Cảnh sát nữ kiểm tra người cô xem có vết thương gì không
thôi. Đây là yêu cầu hợp tình hợp lý. Vậy tôi tránh mặt trước nhé?”
Nữ cảnh sát bước đến: “Kha Ái, mời cô phối hợp.”
Kha Ái nhìn nữ cảnh sát, lại nhìn Phương Thanh, gượng cười: “Không cần đâu.”
Hai người phía cảnh sát thoánh kinh ngạc. Giọng của “Kha Ái” vốn ấm áp và
dịu dàng, nhưng câu nói vừa rồi lại trở nên ồm ồm, trầm khàn, roc ràng
là giọng con trai.
Cậu ta nở nụ cười vừa lạnh nhạt vừa mơ hồ, chủ động thú nhận: “Tôi là Kha Thiển.”
***
Đội cảnh sát hình sự biết được tin động trời này đều sôi trào. Họ vẫn cho
rằng nạn nhân đã chết, hoá ra từ đầu đến cuối đều là một người đóng hai
vai. Kha Thiển sống với thân phận người chị và giết người bằng thân phận thật của mình hòng trả thù rửa hận và chạy trốn sự trừng trị của pháp
luật.
Thế nhưng, sau khi bị cảnh sát vạch trần chân tướng, cậu ta lại nhanh chóng và thản nhiên thừa nhận.
“Kha Thiển này không đơn giản chút nào.” Phương Thanh nói với An Nham. “Sau
khi bị đả kích to lớn thì trở nên độc ác, tàn nhẫn. Người vốn thông minh nên tính toán chuẩn xác từng li từng tí.”
An Nham bỗng thốt lên
một câu nhiều suy ngẫm. “Bây giờ, cậu ta sống cho hai người nên cũng có
sự tỉnh táo và mạnh mẽ của Kha Ái thôi.”
Phương Thanh liếc sang An Nham. “Chậc, ở chung với hai người kia lâu nên cậu cũng biết phân tích tâm lý tội phạm rồi hả?”
An Nham bật cười.”Đương nhiên.” Lát sau, cậu bổ sung: “Anh không biết anh
Cận Ngôn đã gây rắc rối cho em thế nào đâu. Có một dạo, anh ấy đặt biệt
danh cho em là “Hoàng tử máy giám sát”. Lẽ nào em chỉ biết điều tra
camera giám sát thôi sao? Em là hacker giỏi nhất Trung Quốc đấy, tâm lý
tội phạm cũng chỉ là chuyện nhỏ…”
Phương Thanh cười xoà rồi hỏi: “Bên phía vợ chồng họ sao rồi?”
“Đã đến quê của Kha Thiển, Kha Ái rồi.”
Phương Thanh gật gù.”Chúng ta đi thẩm vấn Kha. Thiển nào, tranh thủ đột phá vụ án trước.”
An Nham ậm ừ rồi khuyên nhủ: “Anh Phương, đừng so đo với anh Cận Ngôn.”
Phương Thanh còn chưa kịp biện bạch thì đã bị cậu ta chặn họng: “Anh
không vượt qua được anh ấy đâu.”
Phương Thanh nhăn mày, lại nghe An Nham thong thả đá xéo người kia: “Người lớn làm sao bốc đồng hơn trẻ con được chứ?”
***
Trở lại phòng thẩm vấn, ngồi đối diện với họ không phải là Kha Ái nữa mà là Kha Thiển. Cậu ta đã tẩy trang, cũng thay đổi quần áo con trai, nhưng
tóc vẫn dài nên buộc ra sau gáy, gương mặt cũng trở nên sắc nét hơn Kha
Ái trong tư liệu họ thu thập được. Bất kể ai nhìn thấy cậu ta lúc này,
từ ngoại hình đến phong thái đều không thể nghi ngờ cậu ta là con trai
một trăm phần trăm.
“Mái tóc sao thế kia?” Phương Thanh tò mò.
Cậu ta bình tĩnh đáp: “Nối tóc.” Cho nên mỗi lần giết người, cậu ta phải đội mũ lưỡi trai để che đi.
Hai bên yên lặng chốc lát. Phương Thanh trực tiếp vào thẳng vấn đề. “Kha
Thiển, tại sao cậu biến thành bộ dạng này?” Trong lời nói có bẫy, nhưng
Kha Thiển không hề mắc mưu. Ánh mắt xao lãng chốc lát, ngay cả An Nham
cũng nhìn thấy hận thù loé lên nơi đáy mắt cậu ta.
Vậy mà câu trả lời của cậu nhẹ tênh. “Chị của tôi...mất tích rồi. Tôi muốn thay chị ấy tiếp tục cuộc sống này. Tôi biết như vậy không đúng, nhưng đây...chính
là tâm nguyện của tôi.”
Phương Thanh nhìn cậu ta chằm chằm.”Cậu
không thừa nhận mình đã giết Lục Quý, Dung Hiểu Phong, Tưởng Học Nhiễm
và âm mưu giết chết Hứa Sênh nhưng không thành sao? Ba vụ án đều có nhân chứng đầy đủ, cậu còn nói dối?”
Mặt Kha Thiển ửng đỏ nhưng vẫn
ngoan cố: “Tôi không nói dối. Những chuyện kia...không phải tôi làm.”
Cậu ta ngập ngừng chốc lát. “Có lẽ do Kha Ái làm...vì tôi đấy.”
Phương Thanh cười lạnh. “Nhưng chiều nay, Hứa Sênh thấy rõ ràng là cậu, là một người con trai! Cô ta còn chạm vào thân thể cậu. Lẽ nào cậu không nhớ?”
Kha Thiển nhếch môi.”Cô ta nhớ lầm rồi. Không thể nào. Cả buổi chiều, tôi
đều ở trong phòng thí nghiệm. Bạn học của tôi có thể làm chứng. Sếp,
bằng chứng ngoại phạm đáng tin hơn hay ảo giác của một cô gái trong lúc
hoảng loạn đáng tin hơn? Tôi không có tội, không giết người. Kể từ lúc
bắt đầu cho đến bây giờ...tôi không làm gì sai cả.”
Phương Thanh và An Nham đồng thời sững sờ.
***
Lần đầu tiên trong đời Chu Mạt Mạt vào Cục Cảnh sát nên vô cùng căng thẳng. Cô liên tục đối cốc trà qua hai tay, nuốt khan nhìn vị cảnh sát đang đi đến.
“Chú cảnh sát…” Cô nhút nhát hỏi: “Tại sao lại dẫn tôi và Kha Ái đến đây?”Phương Thanh cười trấn an cô. “Tôi già thế sao? Năm nay, tôi mới ba mươi thôi. Cô đừng khẩn trương. Có một vụ án hết sức quan trọng chúng tôi cần cô
cung cấp manh mối.”
Chu Mạt Mạt nghiêm túc gật đầu.
“Xế chiều hôm nay, Kha Ái cùng làm thí nghiệm với cô à?”
“Tôi ở bên ngoài, cậu ấy ở bên trong.” Chu Mạt Mạt bổ sung.
Ánh mắt Phương Thanh sáng lên, không biết đám người kia theo dõi thế nào
lại thấy Kha Ái luôn ở trong phòng. Anh vội hỏi tiếp: “Vậy sao? Phòng
trong có cửa nào ra ngoài được không? Cửa nào mà cô không chú ý đến ấy?”
“Phòng trong cũng có cửa, nhưng mà…” Chu Mạt Mạt lắc đầu. “Cậu ấy không đi ra ngoài. Tôi luôn thấy cậu ấy ở bên trong mà.”
Phương Thanh ngây người: “Thấy rõ ràng sao?”
“Vâng. Cậu ấy đứng suốt trong đó làm thí nghiệm.”
Phương Thanh chưa từ bỏ ý định, truy vấn lần nữa: “Từ 2 giờ đến 4 giờ 30 phút, cô ta hoàn toàn không đi ra ngoài sao? Có khi nào cô đang làm thí
nghiệm nên không chú ý không?”
Kết quả, Chu Mạt Mạt càng khẳng
định hơn: “Không đâu. Trong quá trình thí nghiệm, tôi phải xem thời gian vài lần để ghi chép số liệu, lúc 2 giờ 40 phút, 3 giờ 30 phút và 4 giờ
20 phút. Lần nào tôi cũng nhìn thấy cậu ấy ở bên trong. Dù chúng tôi
không nói chuyện với nhau, nhưng một người cao như vậy, sao tôi có thể
nhìn lầm chứ?”
***
Đêm đã khuya, vì không có chứng cứ nên
Kha Thiển chỉ bị tạm giam hai mươi tư giờ ở cục. Phương Thanh kéo An
NHam đến gian phòng thí nghiệm kép kia. Bên ngoài giăng dây cách ly,
nhân viên điều tra vẫn làm việc ở hiện trường. Hai người đi một vòng
trong phòng. Đúng như lời Chu Mạt Mạt nói, phòng thí nghiệm chia là hai
gian, có cửa thông nhau. Gian trong có một cửa hông, có thể đi thẳng
xuống lầu và ra ngoài.
Phương Thanh tập trung xem xét gian phòng
mà Kha Thiển làm thí nghiệm. Diện tích hơn ba mươi mét vuông, bên phải
là bàn thí nghiệm dài, bên trái kê một dãy kệ tủ đặt đầy chai lọ. Phương Thanh chú ý thấy những chai lọ kia sắp đặt hơi lộn xộn, cảm giác quái
gở mà không biết diễn tả thế nào, có nơi thì trống hoác, có nơi lại dồn
đống. Nhưng anh tạm thời chưa nhìn ta vấn đề là gì.
Dĩ nhiên, bên cạnh đống chai lọ, trên kệ còn đặt vài quyển sách và chiếc đồng hồ cát
cỡ cốc nước. Phương Thanh cầm lấy đồng hồ cát lên xem rồi đặt lại chỗ
cũ.
“Có phát hiện gì không?” Phương Thanh hỏi nhân viên giám định.
“Chúng tôi phát hiệ một số chất dinh dính trên kệ giống như keo, nhưng thành phần cụ thể là gì thì phải kiểm tra kỹ mới biết.”
“Ồ!” Phương Thanh thoáng nảy ra ý nghĩ gì đó. “Ở những vị trí nào?”
“Khá nhiều, có ba mươi mốt chỗ với lượng rất nhỏ, xung quanh có dấu vết lau
rửa. Nếu tổ chúng tôi không có mặt thì chưa chắc đã phát hiện ra.”
“Đánh dấu lại đi.”
Nhân viên giám định xung quanh bận tối mắt. Phương Thanh đành đứng yên quan sát căn phòng.
An Nham khó hiểu.
Phương Thanh ra vẻ thâm trầm. “Sherlock Holmes đã nói: Loại trừ tất cả đáp án
không có khả năng xảy ra, những kết quả còn lại, dù vô lý đến mấy cũng
chính là chân tướng của vụ án. Tối hôm đó, Kha Ái chắc chắn đã chết thay cho Kha Thiển, chỉ còn lại mình Kha Thiển thôi. Xế chiều hôm nay, một
mình cậu ta không thể đồng thời xuất hiện ở cả hai nơi được. Cậu ta phải sử dụng thủ thuật che mắt lừa Chu Mạt Mạt. Bây giờ, chúng ta phải tìm
ra thủ thuật ấy.”
“Thủ thuật nào?”
“Không biết. Nhưng tôi
nghĩ, Kha Thiển cực kỳ thông minh, thay chị học tiếp ở Đại học Thanh Đô
mà không để lộ sơ hở gì. Nếu là tôi, nhìn thấy mấy phương trình và thí
nghiệm hoá học kia thế nào cũng đau đầu cho xem. Vì vậy cậu ta sử dụng
thủ đoạn gì thật sự không dễ đoán. Song, một tội phạm luôn có thói quen
lựa chọn những mánh khoé mà bản thân thành thục. Ví dụ như cậu ta thông
qua phòng thí nghiệm của chị mình để lấy được chất độc. Với lại, đã
cosplay nhiều năm như vậy, nói không chừng, cậu ta sẽ sử dụng thủ thuật
che mắt liên quan đến các màn biểu diễn của mình.”
Sau khi nói
xong, Phương Thanh tiếp tục nhìn chằm chằm chiếc kệ, dường như muốn phát hiện ra nhiều manh mối hơn từ đó. An Nham yên lặng đứng bên cạnh anh
một lúc. “Điều tra hiện trường không phải chuyên môn của em. Hay em đi
tìm chuyên gia cosplay hỏi thử xem?”
Phương Thanh gật đầu: “Được.”
Lát sau, anh quay lại, phát hiện An Nham đã biến mất từ lúc nào.
Nhân viên giám định nhanh chóng dấu những vị trí có chất dính khả nghi kia.
Có thể những vết keo này là do những sinh viên làm thí nghiệm trước đó
để lại. Nhưng giờ phút này, Phương Thanh nhìn nguyên cả chiếc kệ, không
khỏi “ồ” lên một tiếng thật khẽ.
Cosplay chuyên nghiệp nhất con có thể là ai? Năm đó, Kha Thiển đạt giải nhì cuộc thi cosplay, còn cô nàng thì đạt giải nhất.
An Nham lái xe một mạch đến dưới khu ký túc xá nữ của Đại học Dân sinh.
Cậu lấy điện thoại gọi cho Cố Bàng Bàng nhưng cô tắt máy. Cậu cúi đầu
nhìn đồng hồ, phát hiện mới ba giờ sáng thôi.
Vốn muốn nhờ người
ta giúp đỡ, nhưng nửa đêm nửa hôm đánh thức quản lý ký túc xá và Cố Bàng Bàng thì thật kỳ quặc. Dù sao Phương Thanh cũng đang điều tra cặn kẽ
rồi. An Nham cân nhắc một lát, quyết định đợi ở đây đến hi trời sáng.
Cậu ngồi trong xe ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, không khí se lạnh buổi sớm nhẹ nhàng lùa vào trong xe qua khe cửa. Trong mơ màng, An Nham nghe thấy có người gõ cửa xe.
An Nham choàng tỉnh, đập
vào mắt là khuông mặt xinh đẹp yêu kiều của Cố Bàng Bàng. Cô khom lưng
đứng ngoài xe, mặc áo thun ngắn, quần short và mang giầy thể thao, trên
bả vai còn vắt chiếc khăn bông, nhìn là biết vừa chạy bộ buổi sáng về.
An Nham lập tức ngồi thẳng dậy, mở cửa xe bước xuống. Gương mặt Cố Bàng
Bàng thoáng đỏ hồng, cúi đầu nhìn chân mình: “Anh cảnh sát, anh đến tìm
em hả?”
An Nham khó hiểu. Rõ ràng mình đã cho cô ấy danh thiếp
rồi mà, sao cô ấy còn gọi mình là “anh cảnh sát” nhỉ? Nhưng nghe cũn khá hay đấy chứ! Cậu ta gật đầu nhìn cô: “Tôi muốn hỏi em, khi biểu diễn
cosplay thì có thủ thuật gì có thể dùng để che mắt người khác không?”
Cố Bàng Bàng ngơ ngác.
An Nham nhìn dáng vẻ cô, không kìm được bật cười.
“Ơ, anh cười gì chứ?” Cố Bàng Bàng xấu hổ mắng.
An Nham mím môi: “Ừm...Không cười nữa.”
Thật ra, cậu ta cũng không biết miêu tả thế nào cho cô hiểu thứ mình đang
tìm, thậm chí còn không rõ nó là gì nữa. Thế nhưng, với tư duy logic và
sáng suốt của thiên tài khoa học tự nhiên, An Nham lập tức sắp xếp lại
thông tin, chuyển sang một cách diễn đạt khác: “Cậu lạc bộ cosplay của
em có phải là tốt nhất, giỏi nhất trong nước không?”
Cố Bàng Bàng nhìn anh, thẳng thắn đáp: “Vâng ạ!”
An Nham phát hiện hình như mình thích cô nàng hơn một chút rồi thì phải.
“Bên em có thiết bị, trang bị, dụng cụ hơn bên câu lạc bộ của Kha Thiển, đúng không? Cái họ có, nhất định bên em cũng có?”
“Em cũng nghĩ thế.”
“Vậy có thể dẫn anh đi xem không?”
“Bây giờ sao?”
“Đúng vậy.” An Nham nhấn mạnh. “Thời gian vô cùng cấp bách.”
Cố Bàng Bàng lập tức đồng ý.”Được, vậy anh chờ một chút. Em lên lầu thay
quần áo rồi nhờ bạn xin nghỉ hôm nay. Chỉ năm phút thôi.”
Câu cảm ơn của An Nham vừa dứt thì cô nàng đã quay đầu, vội vã chạy đi.
Ánh mặt trời lấp ló sau những tầng mây, chiếu muôn ngàn tia sáng vàng óng
ánh lên người An Nham. Cậu ta bỏ hai tay vào túi quần, lẳng lặng ngắm
nhìn bóng dáng cô nàng đang dần xa. Chao ôi, thật duyên dáng và quyến rũ làm sao! Làn da mịn màng trắng ngần, đôi chân dài mượt mà thẳng tắp,
không ngờ cậu ta còn co ao ước quái gở được cô nàng đạp cho một cú nữa.
Ôi thanh xuân!
Một lát sau, An Nham ngửa đầu nhìn trời, thở dài. Tâm lý tội phạm thì cậu ta hiểu rồi. Nhưng còn đây là kiểu tâm lý gì nhỉ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT