Trời còn chưa sáng, Giản Dao nằm trên sô pha trong phòng nghỉ ở Sở Cảnh sát bỗng choàng tỉnh. Ngọn đèn trên bàn lan tỏa
vầng sáng nhạt nhòa trong căn phòng mờ tối. Cô ngây ngốc chốc lát mới
quay đầu nhìn Bạc Cận Ngôn đang tựa vào chiếc sô pha khác ngủ say. Cô
rón rén đứng dậy đi rửa mặt, Khi trở về thấy anh vẫn bất động. Dù sô pha chật hẹp, dáng ngủ của anh vẫn thẳng tắp, tay dài chân dài không biết
để ở đâu, lộ ra khỏi tấm chăn.
Giản Dao mỉm cười kéo chăn đắp lại ngay ngắn cho anh.
“Đúng là cô vợ nhỏ…” Có tiếng nói thì thầm.
Giản Dao khẽ hỏi: “Anh dậy rồi à?”
Anh đưa tay kéo cô vào lòng. Hai người ôm nhau nằm trên sô pha.
“Chật chết đi được.” Cô than phiền.
“Theo lý thuyết, chắc chắn không hề chật.” Anh điềm nhiên phân tích. “Bởi vì
em nằm trên người anh trong trạng chồng lên nhau, chúng ta luôn như vậy
mà.”
Giản Dao bật cười: “Anh thôi đi.”
Anh cũng cười. vùi mặt vào mái tóc dài của cô, dường như vẫn còn buồn ngủ.
Cô vươn tay ôm lấy gương mặt anh, ngón tay mơn trớn theo từng đường nét
khôi ngô tuấn tú. Khi đầu ngón tay rê đến hầng mày lưỡi mác và phần
xương mày cưng cứng, trong lòng cô lại trào dâng sự ái mộ và tình yêu
thương với người đàn ông này. Dường như, tình cảm ấy mỗi ngày lại sâu
đậm hơn một chút.
Anh vẫn bất động như thể không phát hiện, lại tựa hồ đang cảm nhận, lát sau mới hôn nhẹ lên đầu ngón tay cô.
“Anh yêu em.” Anh nói với giọng thầm thì rất đỗi dịu dàng.
“Em cũng yêu anh.” Cô vùi đầu vào lồng ngực anh.
“Cộc, cộc, cộc…” Có người gõ cửa.
Anh kéo cô đứng dậy, sửa sang lại áo sơ mi, sau đó anh đi rửa mặt, còn cô thì ra mở cửa.
Đêm hôm khuya khoắt, trong văn phòng chỉ bật ngọn đèn nhỏ leo lét, An nham
vẻ mặt ảm đạm đứng bên ngoài thông báo: “Tưởng Học Nhiễm chết rồi.”
Giản Dao hoảng hốt. Bạc Cận Ngôn đi đến từ phía sau cô, lạnh lùng cất giọng: “Không phải đã phái người bảo vệ rồi sao?”
“Hung thủ có chìa khóa, tự mở cửa đi vào nhà. Camera bị Tưởng Học Nhiễm cố ý
che lại, lúc phát hiện thì đã muộn. Phương Thanh lập tức chạy đuổi theo
nhưng không bắt được.”
Bạc Cận Ngôn nhíu mày: “Ngay cả Phương Thanh cũng không bắt được à?”
***
Lúc bước vào căn phòng thuê của Tưởng Học Nhiễm, Giản Dao cảm thấy hơi khó
chịu. Người nào nhìn thấy nạn nhân bị hóa trang thành như vậy cũng đều
thấy không thoải mái. Hung thủ giống như đang dùng cái chết của nạn nhân để biểu đạt, phát tiết điều gì đó.
Quá trình tử vong của Tưởng
Học Nhiễm đã được điều tra rõ. Trong phòng ngủ của cậu ta có hộ thuốc an thần, cũng điều tra được nửa năm gần đây, cậu ta có thói quen uống
thuốc ngủ. Hung thủ không chỉ có chìa khóa nhà mà còn biết thói quen của cậu ta, cho nên mới lẻn vào lúc 2 giờ sáng.
Chuyện che camera
giám sát quả thật là do Tưởng Học Nhiễm làm. Nếu không, Phương Thanh đã
kịp thời đến cứu cậu ta và bắt hung thủ rồi.
Lúc cậu ta bị thẩm
vấn, cảnh sát từng đến nhà kiểm tra nhưng không hề phát hiện bộ trang
phục lụa trắng của phái nữ mà cậu ta đang mặc. Vì vậy, trang phục, tóc
giả và dao găm đều là do hung thủ mang đến. Sau khi vào phòng ngủ, hắn
thay trang phục cho Tưởng Học Nhiễm rồi trang điểm và đội tóc giả lên.
Từ một chàng trai nhã nhặn, gầy gò biến thành một cô gái. Cuối cùng, hắn đâm từng nhát dao giết chết Tưởng Học Nhiễm, để cậu ta vĩnh viễn lưu
lại trong bộ dang này.
Tiếng kêu thảm thiết trong máy nghe trộm
nhóm Phương Thanh nghe được chính là tiếng của Tưởng Học Nhiễm khi bị
giết chết lúc đang say ngủ.
“Có thể xác định đối tượng khả nghi không?” Bạc Cận Ngôn cất tiếng hỏi.
“Xác định được rồi.” An Nham vừa nói vừa lấy ra một bức tranh vẽ tay. “Đây
là dáng vẻ kẻ khả nghi bị nhân chứng Cố Bàng Bàng nhìn thấy. Hắn đã bước vào studio đêm trước ngày xảy ra vụ án hạ độc. Cô ấy vẽ khá giỏi nên tự mình phác họa lại. Cô ấy cũng xác định người này là một trong những
người sáng lập studio năm đó, chính là thành viên thứ sáu Kha Thiển.”
Phương Thanh gật đầu. “Vẽ khá lắm! Tối qua, tuy tôi chỉ thấy được bóng lưng
nhưng hình dáng rõ ràng là cùng một người. Hơn nữa, trong quá trình điều tra sâu, chúng ta đã tìm hiểu và biết được sự tồn tại của Kha Thiển.
Chỉ là nửa năm gần đây, hắn không tham gia hoạt động của câu lạc bộ nữa. Hơn nữa, số lượng lưu động trong giới này khá lớn nên lúc trước không
ai nhắc đến hắn.”
“Em đã tập trung được đoạn ghi hình của các
camera giám sát gần nhà Tưởng Học Nhiễm. Lúc Phương Thanh đuổi bắt, Kha
Thiển vội vàng chạy trốn nên bị hai camera quay được.” An Nham báo cáo.
“Có thể xác định một trăm phần trăm hung thủ chính là hắn ta.”
Bạc Cận Ngôn chỉ cười nhàn nhạt, chăm chú nhìn thi thể trước mắt như đang
suy nghĩ điều gì. Giản Dao nhận lấy bức họa và tư liệu từ tay họ, vừa
thấy dáng vẻ Kha Thiển, cô liền chấn động.
Một chàng trai cao
khoảng 1m78, tóc ngắn, tướng mạo tao nhã, đôi mắt hẹp dài, sóng mũi dọc
dừa, miệng nhỏ tuấn tú. Phải nói rằng, họa sĩ nhân chứng kia vẽ tương
đối sinh động. Kha Thiển có đôi mắt rất ưu tư. Chỉ qua bức họa mà dường
như người xem có thể cảm nhận được dòng suối u buồn nơi đáy mắt cậu ta.
Năm nay, cậu ta 23 tuổi, cũng tốt nghiệp Đại học Nam Hoa hồi năm ngoái, là
người đồng sáng lập câu lạc bộ Anime Nguyệt Ảnh với Tưởng Học Nhiễm và
Dung Hiểu Phong. Vừa rồi, Phương Thanh đã nhắc đến vấn đề “điều tra sâu” bởi nhóm cảnh sát tìm được một vài người lâu năm trong giới biết chút
ít thông tin. Họ đều đã tốt nghiệp và đi làm cả rồi, qua lời khai của
họ, nhân vật Kha Thiển này mới được nhắc đến. Bất kể nhóm Tưởng học
nhiễm che giấu thế nào, với năng lực điều tra tỉ mỉ của cảnh sát, tìm ra Kha thiển là chuyện sớm muộn mà thôi.
Trong tư liệu có vài tấm
hình là Cố Bàng Bàng cung cấp. Năm đó, cô ấy tham gia cuộc thi cosplay
với Kha Thiển nên còn giữa lại một vài bức ảnh kỷ niệm. Bất cứ người nào nhìn những tấm ảnh này chắc hẳn đều phải trầm trồ.
Kha Thiển
trong ảnh mặc bộ đồ cổ trang đỏ hoặc trắng, tóc dài đen nhánh buông rủ
như tơ lụa, giữ mi tâm chấm một nốt ruồi son. Cậu ta mỉm cười ngây thơ,
mắt trong như làn nước thu, bàn tay trắng nõn như ngọc thạch. Nếu nói
những cosplayer đã gặp trước đó đều đẹp đến mức khiến người ta phải nhìn không chớp mắt, vậy thì nét đẹp và khí chất của Kha Thiển đủ để khiến
bất cứ ai nhìn thấy cũng phải thảng thốt lặng im.
“Bàng Bàng nói cuộc thi cosplay năm đó cô ấy đạt giải nhất, còn Kha Thiển đạt giải nhì.” An Nham thuật lại lời của nhân chứng.
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đều không chú ý, chỉ có Phương Thanh liếc nhìn cậu ta.
“Những tư liệu sau khi tốt nghiệp thì không có nữa.” Giản Dao đặt vấn đề: “Cậu ta đã đi đâu? Làm việc gì? Tại sao rời khỏi câu lạc bộ, bây giờ lại
quay về?”
An Nham lắc đầu: “Cố bàng Bàng cũng không nghe thấy tin tức gì của cậu ta nữa. hơn nửa năm trước cậu ta bỗng dưng biến mất.”
“Đến lúc nên mời hai người kia quay lại nói chuyện lần nữa rồi.” Bạc Cận
Ngôn hờ hững lên tiếng. “Câu lạc bộ này rốt cuộc cất giấu bí mật gì
đây?”
***
Trong phòng thẩm vấn, biết được Tưởng Học Nhiễm đã chết, sắc mặt Hứa Sênh trở nên tái nhợt.
“Ai đã giết Tưởng Học Nhiễm?” Tâm trạng cô ta rốt cuộc cũng có chút kích
động. “Anh ta chết thế nào? Văn Hiểu Hoa, là Văn Hiểu Hoa! Nhưng… Sao có thể là cậu ta…” Hứa Sênh lẩm bẩm.
Phương Thanh đặt trước mặt cô
ta ảnh chụp hiện trường tử vong Tưởng Học Nhiễm. Sắc mặt Hứa Sênh bỗng
chốc biến đổi, trở nên khó coi khôn tả, xám ngoét như người chết vậy.
“Tại sao…” Phương Thanh chậm rãi cất lời: “… Cô cậu đều không nghi ngờ Kha Thiển?”
Cái tên này tựa như viên đạn nổ đùng bên tai Hứa Sênh. Cô ta thảng thốt
trong căm lặng, như muốn đưa tay chạm vào đống ảnh kia nhưng lại không
dám. Phương Thanh thấy ngón tay cô ta run rẩy, cả người tựa như sắp ngã
khỏi ghế.
“Sợ cậu ta vậy à?” Phương Thanh thản nhiên hỏi: “Có
nhân chứng nhìn thấy cậu ta đi vào studio của cô cậu để hạ độc trong đêm trước ngày xảy ra vụ án đấy. Cậu ta là một trong những người sáng lập
nên câu lạc bộ, chắc chắn có chìa khóa, đúng không? Tại sao cô không
nói? Tối qua, cậu ta đã giết chết Tưởng Học Nhiễm, suýt nữa bị chúng tôi bắt được.”
Hứa Sênh thình lình đưa tay lên gạt hết đống ảnh đó
xuống đất. Cô ta khóc nức nở, bả vai run rẩy kịch liệt: “Không, không
thể nào! Làm sao có thể… không thể nào đâu…”
Tâm trạng co ta hoàn toàn sụp đổ. Phương Thanh lặng thinh.
Trong phòng thẩm vấn khác cũng tiến hành hệt như vậy. Giản Dao đưa hình ảnh
cái chết của Tưởng Học Nhiễm đến trước mặt Văn Hiểu Hoa. Phản ứng của
cậu ta còn tệ hơn cả Hứa Sênh, cả người cứng đờ, sau đó ngã phịch khỏi
ghế.
“Tại sao lại như vậy…Sao có thể như vậy được…” Mặt cậu ta
trắng bệch, cả người run rẩy kịch liệt. Bạc Cận Ngôn phải đỡ cậu ta dậy.
“Kha Thiển thường cosplay tạo hình này, đúng không?” Bạc Cận Ngôn từ từ hỏi: “Trước khi bị giết, Tưởng Học Nhiễm đã được thay sang bộ đồ này.”
Văn Hiểu Hoa trợn trừng mắt: “Anh … Anh… Anh nói giết Học Nhiễm chính là… là Kha…Kha Thiển?”
“Có nhân chứng tận mắt nhìn thấy…” Giản Dao bổ sung. “Người hạ độc cũng là cậu ta.”
Cả khuôn mặt Văn Hiểu Hoa hoàn toàn không còn huyết sắc. “Không…Không thế
nào… Nhất định là nhầm rồi. Là người khác, là người khác!”
Bạc
Cận Ngôn rướn người về phía trước, nhìn cậu ta chằm chằm, khóe môi nhếch lên một nụ cười khinh miệt. “Văn Hiểu Hoa, Kha Thiển chỉ mất tích nửa
năm, tại sao tất cả các cô cậu đều che giấu chuyện cậu ta từng là thành
viên của câu lạc bộ? Tại sao còn khẳng định hơn cả cảnh sát, hung thủ
không phải là cậu ta?”
Văn Hiểu Hoa không đáp được. Cậu ta cúi gằm đầu, tránh né ánh mắt của Bạc Cận Ngôn.
“Các người đã làm gì cậu ta?” Anh gằn từng câu từng chữ.
Nước mắt Văn Hiểu Hoa rơi xuống như mưa. “Tôi không biết, tôi không biết gì
cả! Không phải tôi! Tôi chỉ là…Tôi muốn về nhà. Tôi mướn vè nhà!” Cậu ta gào lên.
Thấy tinh thần cậu ta sắp sụp đổ, bdn liếc sang Giản
Dao. Cô bèn tiến lên, nhè nhẹ vỗ vai cậu ta: “Hiểu Hoa, nói ra hết đi.
Đã chết ba người rồi. Nói không chừng, mục tiêu kế tiếp của Kha Thiển
chính là cậu đấy. Cậu không nói ra, chúng tôi không thể nào giúp cậu
được. mạng sống quan trọng hay che giấu sự thật mới quan trọng đây? Cho
dù phải đối mặt với chuyện khó khăn cỡ nào thì vẫn tốt hơn là tự tìm cái chết, đúng không?”
Hai tay Văn Hiểu Hoa bưng kín mặt, nước mắt
ướt đẫm kẽ ngón tay: “Nhưng mà…Nhưng mà không thể nào là cậu ta được!
Tôi biết rồi, tôi biết rồi…” Cậu ta kinh hoàng ngẩng đầu lên. “Là cậu ta sống lại! Là ma, là ma đấy! Cậu ta biến thành ác quỷ đến giết chúng tôi trả thù. Nữa năm trước, chúng tôi đã tự tay chôn cậu ta rồi…”
Bạc Cận Ngôn và Giản Dao đồng thời sửng sốt.
***
Dưới sự nỗ lực của tổ chuyên án, vụ án giết người liên hoàn xảy ra tại công
viên Anime đã từng bước đến gần chân tướng. Mà cùng lúc đó, ở góc khuất
khác của thành phố, cũng có người đang bày mưu tính kế, có người đang
rình mò ẩn núp trong đêm.
Hàn Vũ mông ngồi trước cửa sổ, nhìn
thành phố xa lạ này. Cô mặc chiếc váy xanh biển mua hôm ấy, tóc búi hờ,
tư thái nhã nhặn, ung dung. Gương mặt cô tĩnh lặng như thể bất kỳ gợn
sóng nào cũng không thể khiến cảm xúc cô lay động.
“Cô nhìn thấy hắn rồi sao?” Một giọng nói vang lên cách đó không xa.
“ Thấy rồi.”
“Muốn gặp hắn không?”
“Sao cũng được.” Cô cười nhạt.
“Cô có thể giết hắn sao?”
“Có thể.”
“Sẽ không luyến tiếc đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là không.”
Người nọ khẽ cười, lại hỏi: “Nguyện vọng của cô là gì?”
Hàn Vũ Mông nhìn ra ngoài cửa sổ, yên lặng chốc lát mới đáp: “Nguyện vọng
lớn nhất của tôi đương nhiên là vĩnh viễn ở bên người đàn ông tôi yêu,
người hùng của tôi.”
Gã đàn ông lại bật cười: “Tốt. Bây giờ, bọn
họ đang bị một nhân vật nhỏ dắt mũi, chúng ta không cần phải gấp gáp lộ
diện. Nhưng mà trêu chọc thế cũng đủ rồi. Đã đến lúc cô và Phó Tử Ngộ
nên gặp gỡ nhau, Đi đi!”
Hàn Vũ Mông đứng dậy, đeo túi bước ra khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua gã đàn ông kia, hắn bắt lấy cánh tay cô. “Hắn ta nhất định sẽ chạm vào cô, đún không? Cô thừa biết điều này sẽ khiến tôi không vui chút nào đâu.”
Hàn Vũ Mông rút tay lại, giọng khiêu khích: “Chẳng phải anh thích cảm giác này hay sao?”
“Ha ha ha…” Hắn cười to.
***
Phó Tử Ngộ không hề nghe lời Bạc Cận Ngôn. Anh tìm đến những nơi Hàn Vũ
Mông từng xuất hiện, tìm kiếm từng ngóc ngách, mong có thể lần ra được
tung tchs của cô, nhưng hai ngày qua chẳng thu hoạch được gì. Anh luôn
tự giam mình trong thế giới mờ mịt, cảm thấy những ngọt ngào xa xưa thật mơ hồ. Thật ra, có rất nhiều chi tiết anh không còn nhớ rõ nữa. Anh ngỡ ngàng trước những câu chuyện đã trải dài qua từng năm tháng, lại tựa hồ như một cái chớp mắt khi người ta tỉnh lại giữa cơn mơ.
Khi cô
một lần nữa xuất hiện trước mắt anh, anh lại mờ mịt như thể đang đối
diện với một người phụ nữ xa lạ. Nỗi đau dường như vẫn âm ỉ trong lòng
mỗi khi anh nhớ đến cô.
Còn yêu cô không? Anh không biết, Hoài niệm đã trở thành thói quen của anh rồi.
Không còn yêu nữa sao? Nhưng mỗi một câu tường thuật lại vụ bắt cóc của cô
trong các bản tin thời sự vẫn còn hằn sâu trong lòng anh. Vô số đêm, anh tưởng tượng đến nỗi đau cô từng phải chịu đựng. Hình ảnh cái chết của
cô, cả đời này anh không thể nào quên được.
Cô thiện lương, nhiệt tình và vĩ đại. Đúng vậy, nếu trong đời Phó Tử Ngộ có người phụ nữ nào
được hình dung bằng hai chữ “vĩ đại” thì đó chỉ có thể là cô. Tuổi còn
trẻ như vậy, cô đã tham gia hoạt động tình nguyện tại Châu Phi. Cô hận
không thể lấy hết tất cả những gì mình có để giúp đỡ những người dân
chạy nạn. Đến phút cuối cuộc đời, cô vẫn lựa chọn hy sinh bản thân để
cứu những người may mắn sống sót…
Phó Tử Ngộ dám chắc người mình
nhìn thấy chính là Hàn Vũ Mông. Nhưng đã tám năm trôi qua, vì sao cô lại đột ngột trở về? Cô có còn là cô gái rạng rỡ ngày nào luôn khiến linh
hồn anh phải nhung nhớ?
Nửa đêm, những tòa nhà trong thành phố
thật lạnh lẽo và yên tĩnh. Lúc chỉ có một mình, vẻ mặt Phó Tử Ngộ luôn
luôn lạnh nhạt, cô đơn, khác hẳn nét vui tươi như khi ở bên bạn bè. Anh
nhập mật khẩu, cánh cửa mở ra. Anh thấy đèn trong phòng sáng bừng, có
một người đang ngồi trước cửa sổ.
Cô quay đầu nhìn anh rồi chậm
rãi đứng lên. Đó là ánh mắt mà cả đời này Phó Tử Ngộ không sao quên
được. Giọng nói của cô vẫn êm ái, dịu dàng như thuở ban đầu: “Tử Ngộ, em trở về rồi. Không ngờ mật khẩu nhà anh vẫn là ngày sinh của em, nên em
trực tiếp vào phòng.”
Đồ trong tay Phó Tử Ngộ rơi xuống. Rõ ràng
dưới chân là đất bằng nhưng anh lại loạng choạng như thể đã phải trải
qua cả kiếp người mới có thể được đứng trước mặt cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT