Hồi cấp ba tôi cũng hơi cảm giác được Tam gia thích mình, chẳng biết hồi đó nghĩ gì, một dây thần kinh nào đó cứ cho là “thỏ không được ăn cỏ
gần hang”. Nếu quyết định qua lại với Tam gia rồi chia tay thì tôi sẽ
không chỉ mất đi một người bạn trai, mà đồng thời còn mất đi một người
bạn thân. Tôi lúc đó đã cắt đứt suy nghĩ sẽ qua lại với Tam gia một cách đầy lý trí. Hơn thế nữa, khi mà Tam gia viết cho tôi một bức thư bằng
thơ văn xuôi như sương, như mưa lại như gió, tôi đã chính thức thấy rõ
được những lỗi chính tả và đặt câu của gã.
Hồi đó tôi, Tam gia và một thằng nhóc khác rất hay đánh cờ ca-rô và viết cảm nghĩ về các tiểu thuyết đang thịnh hành vào một cuốn vở dày, vậy
nên tôi đã giả bộ không hiểu “thư tình” của gã, gã cũng không bắt tôi
phải hiểu. Tỏ tình bằng thư thất bại, chúng tôi tiếp tục là bạn thân của nhau.
Sau đó tôi nghĩ, khi mà tôi bắt đầu suy tính đến đề tài “Mình có thể qua lại với Tam gia hay không?” thì thực ra trong thâm tâm đã tự vấn về
chuyện “Nếu mình qua lại với Tam gia” rồi.
Nhưng tôi vẫn thích làm bạn với Tam gia hơn, bởi lẽ ở cùng với bạn bè
thoải mái hơn ở bên cạnh người yêu rất nhiều, không cần tiêu hao năng
lượng vào việc buồn bã, lo âu, xót xa, giận dữ gì cả.
Ví dụ sự quý mến tôi dành cho cậu bạn bàn sau chính là một thể hợp nhất các loại công việc tiêu hao năng lượng này.
Cậu bạn bàn sau tôi rất tốt bụng nhưng cũng khá ngờ nghệch, thường mang
cho tôi những món ăn ngon lành, sớm chiều quấn quýt, ăn của người lưỡi
níu lại, thế là tôi đem lòng yêu mến cậu bạn đó. Tôi không nói với Tam
gia nhưng các bạn ai cũng nhìn ra nên tôi nghĩ chắc chắn Tam gia không
thể không biết.
Nhưng thực tế lại khá tàn nhẫn vì cậu bạn bàn sau không thích tôi, cậu
ta vừa nhiệt tình mang đồ ăn ngon đến cho tôi lại vừa kiên quyết từ chối tình cảm của tôi, xưa nay tôi chưa gặp người nào mâu thuẫn đến thế...
Chẳng lẽ cậu ta không biết đạo lý “Nếu không muốn chinh phục trái tim
của một người phụ nữ thì đừng nhét vào miệng cô ta những món ngon” hay
sao?
Tóm lại kết quả của câu chuyện đó là tôi với cậu bạn bàn sau không có
kết quả gì cả. Thậm chí vài năm sau gặp lại cũng chẳng hề cảm thấy xấu
hổ, thời gian quả là một cục tẩy tàn nhẫn và hiệu quả nhất, có thể huỷ
diệt tất cả mọi thứ.
Trong buổi họp lớp của một năm nào đó, tôi và Tam gia xin phép về trước
đúng lúc gặp phải cậu bạn bàn sau tôi đến muộn vì có việc riêng. Sau mấy năm rèn luyện trong quân ngũ, cậu ta đẹp trai hơn trước, không chỉ có
vậy, khí chất đó thật khiến người ta không lúc nào không muốn vén áo cậu ta lên đếm xem cơ bụng mấy múi. Sau mấy câu chào hỏi qua loa, tôi và
Tam gia tiếp tục nắm tay nhau đi xuống cầu thang, tự nhiên lại muốn thử
xem Tam gia có ghen với cậu bạn bàn sau hay không, liền nghiêm túc nói
với gã: “XXX (cậu bạn ngồi sau tôi) càng ngày càng đẹp trai nhỉ?”
Kết quả Tam gia không phát triển vở kịch theo đúng nội dung bình thường, gã ngẩng lên liếc mắt nhìn qua hành lang tầng trên, đôi mắt sáng như
sao đầy vẻ nuối tiếc: “Đúng là đẹp trai thật đấy! Hay là bọn mình quay
lại ngồi chơi với cậu ấy một lúc nữa?”
Tôi đen mặt kéo gã đi, còn thầm thề trong bụng từ giờ trở đi không bao giờ nhắc tới cậu bạn bàn sau nữa.
11.
Tôi hỏi Tam gia: “Anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Tam gia đáp rất nhanh gọn, không thèm chớp mắt: “Ngày đầu tiên gặp em.”
Tôi không tin nhưng không chiến thắng được sự tò mò, bèn hỏi tiếp: “Em
cầm bảng mẫu chỉ cho anh cần phải điền vào những chỗ nào mà anh thích em luôn à?”
Tam gia lắc đầu: “Không phải. Hôm ấy trong lớp em ngồi sau anh, lúc đó
em đang nói chuyện với XX. Em mặc một chiếc áo sơmi màu rằn ri và khoác
ngoài là một chiếc áo ngang người màu trắng trong suốt. Hai đứa nói
chuyện gì buồn cười lắm thì phải, em cứ cười ngặt nghẽo, chảy cả nước
mắt.” Vừa nói gã vừa cầm điện thoại tìm cho tôi icon “cười chảy nước
mắt”, “Em cười trông giống hệt icon này này, thế là anh thích em!”
Đây là tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên kém lãng mạn nhất tôi được
biết. Không ngờ gã lại thích tôi chỉ vì tôi cười trông giống emoticon mà thôi.
12.
Mùa hè năm tốt nghiệp cấp ba, trước khi đi ngủ buổi tối tôi thường nhắn tin cho Tam gia: “Kể chuyện cười cho tớ nghe đi.”
Tam gia liền lên mạng sưu tầm các câu chuyện cười rất chi là nhạt nhẽo,
chẳng hạn như “Một que diêm đang đi thì bị ngã rồi tự làm mình bốc
cháy”, lần nào kể xong tôi cũng chê là “Chẳng buồn cười gì cả” rồi chào
tạm biệt và chúc nhau ngủ ngon.
Năm ấy điểm thi đại học của gã không tốt như bình thường, cái chân còn
lại đã bị vấp ngã trên đường chạy tới để bước vào cổng trường Thanh Hoa
hay Bắc Đại. Vì vậy trong thời gian nghỉ hè gã chẳng lấy gì làm vui vẻ,
nguyện vọng để kệ bố mẹ bàn bạc với nhau rồi nộp đơn đăng ký.
Tôi thi xong liền cắm đầu đi chơi cho sướng, chẳng hề để tâm đến chuyện đăng ký nguyện vọng.
Vì thế sau khi có giấy báo nhập học, chúng tôi một người ra Bắc một
người vào Nam. Khi kỳ nghỉ hè sắp trôi qua, tự nhiên tôi lại thấy tiếc
tiếc. Dưới sự dẫn dắt của cảm giác tiếc tiếc đó, tôi treo một status:
“Tam gia, bọn mình yêu xa đi.”
Rất nhiều bạn cấp ba không hiểu nội tình chỉ comment chúc chúng tôi hạnh phúc, còn Tam gia thì không trả lời gì cả.
Tôi vốn dĩ cũng chỉ là rảnh quá nên mới treo status này, thế nhưng gã
không để ý đến tôi ngược lại đã hun đúc ý chí chiến đấu của tôi. Tôi gọi gã ra nói chuyện riêng, hỏi gã có muốn yêu xa không, liền bị gã từ chối thẳng thừng: “Không.”
Tôi nói: “Nếu yêu xa chúng ta có thể nói chuyện với những người khác,
cậu làm việc của cậu ở Hạ Môn, tớ làm việc của tớ ở Bắc Kinh, không ai
làm phiền ai, tốt biết mấy!”
Gã chỉ nhắc lại: “Không muốn.”
Ý chí chiến đấu của tôi nhanh chóng tan rã bằng sự từ chối của gã, chỉ bảo một câu: “Thế thì đừng có hối hận.”
Rất lâu sau tôi mở lại status đó, hỏi gã: “Tại sao lúc đó anh không trả lời em?”
Tam gia đáp: “Lúc mới đọc được thì giật mình, đang sắp xếp từ ngữ chấp
nhận lời tỏ tình của em thì chưa gì em đã chạy tới nói với anh cái gì mà ai làm việc của người nấy, nên anh bực quá.”
Tôi “ồ” một tiếng rồi nhanh chóng đánh trống lảng.
Vài ngày sau mới phát hiện Tam gia đã lén lút nhấn like status kia.
13.
Vì cái status đó mà quan hệ giữa tôi và Tam gia trong mấy ngày nghỉ hè
cuối cùng có vẻ sa sút. Hôm đó tôi bảo Tam gia kể chuyện, gã bèn kể một
câu chuyện về “BF”.
Gã nói:
“Lúc bảy tuổi, cậu bé nói với cô bé: Tớ là BF của cậu.
Cô bé hỏi: BF là gì?
Cậu bé trả lời: Là Best Friend.
Mười bảy tuổi, hai người yêu nhau.
Chàng trai nói với cô gái: Anh là BF của em.
Cô gái hỏi: BF là gì?
Chàng trai trả lời: Là Boy Friend.
Mấy năm sau họ kết hôn, có một đứa con xinh đẹp.
Chồng nói với vợ: Anh là BF của em.
Người vợ hỏi: BF là gì?
Người chồng ngắm nhìn đứa con của cả hai, đáp: Là Baby’s Father.
Sau đó họ già đi, già đến mức không đi được nữa.
Ông lão nói với bà lão: Tôi là BF của bà.
Bà lão hỏi lần cuối cùng: BF là gì?
Ông lão trịnh trọng trả lời: Be Forever.
Nghe xong câu chuyện tôi rất xúc động, nói với gã: “Cậu cũng là BF của tớ!”
Hình như gã hơi xấu hổ, liền giả vờ ho hai tiếng: “Không phải chuyện có thật đâu, cậu không cần nhập tâm đến thế chứ.”
Tôi trêu gã: “Có phải cậu đang tưởng bở không? Tớ nói chúng ta là bạn
thân nhất, là kiểu bạn thân mà đến khi thành ông già bà cả rồi vẫn có
thể cùng nhau ngồi cắt hạt dưa, tám chuyện trên trời dưới bể ấy!”
Gã lại càng xấu hổ hơn, ngẫm nghĩ rất lâu cũng không biết nên trả lời
thế nào cho đúng. Cuối cùng đành dúng chính câu nói của tôi để trả lời
tôi: “Ừ, thì tớ là người bạn thân đầu tiên trong vũ trụ của cậu mà.”
Năm đó chúng tôi vẫn chỉ là Best Friend nhưng một năm nào đó sẽ có thể
trở thành Be Forever. Ai có thể đoán trước được chuyện tình cảm chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT