Điểm thực sự khiến tôi cảm thấy hoà hợp với Tam gia hẳn là: ăn uống.
Một lần Tam gia tới nhà tôi ăn trưa, hôm đó có uống chút rượu vang nên
hơi buồn ngủ. Trong lúc gã và hai người anh của tôi đứng trong phòng tôi xem “Legal High” thì hôm đó vì ăn hơi nhiều nên tôi phải lục tung mọi
nơi để tìm thuốc tiêu hoá.
Vừa xé gói thuốc gã đã sán lại.
Tam gia: “Đang ăn gì thế?”
Tôi: “Thuốc viên Đại Sơn Tra.”
Tam gia: “Có ngon không?”
Anh tôi liếc mắt một cái rồi xen ngang: “Thuốc đó.”
Tam gia trả lời anh tôi: “Em biết là thuốc…” Rồi mở to mắt hỏi tôi: “Có ngon không?”
Tôi không nỡ từ chối câu hỏi của gã: “Anh nếm thử nhé?”
Tam gia: “Được, được, được!”
Sau đó chúng tôi mỗi người cầm một viên thuốc lên gặm nhấm, bị anh tôi nhìn bằng ánh mắt kỳ cục.
Một lần khác tôi ngồi trong ký túc viết luận văn đến tối mịt, vì hoạt
động trí não quá mức nên thấy bụng đói cồn cào, liền khoác áo chạy xuống siêu thị dưới sân. Đầu tiên chỉ đơn giản là mua mì ăn liền nhưng chứng
sợ lựa chọn làm tôi không biết nên chọn nhãn hiệu nào mới ngon. Thế là
tôi gọi cho Tam gia, sau khi gã phân tích ưu điểm và khuyết điểm của tất cả các vị thuộc bốn, năm nhãn hiệu có trong siêu thị đó, thậm chí gã
còn biết cả gói mì của Thái có trong siêu thị mà tôi chưa bao giờ nghe
tên… Cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của Tam gia, tôi thành công mua được gói
mì mà tôi thấy không ngon một chút nào (tạm thời đến giờ tôi vẫn chưa
tìm được vị mì nào ngon hơn mì thịt bò và mì thịt kho).
Nhưng vẫn phải nói, có một người bạn trai đã thử hết tất cả các vị mì trong siêu thị, tôi cũng choáng luôn.
Trong dịp nghỉ tết năm nào đó, tôi tới nhà Tam gia chơi, nhìn thấy dưới
bàn trong phòng ngủ của Tam gia có một hàng Sprite, tôi vui vẻ định cầm
một lon lên uống thì mới nhận ra chỉ là lon không.
Tôi thắc mắc hỏi gã: “Hở? Vỏ không à?”
Tam gia đáp: “À. Mẹ anh không cho uống nước ngọt, tết anh uống xong để vỏ lại đấy.”
Tôi đẩy gã: “Anh lười thế, để ở đây lâu thế mà không vứt đi.”
Tam gia: “Anh cố tình để lại đó, còn phải dặn mẹ mấy lần là không được vứt.”
Nói tới đây trong đôi mắt loang loáng nước của Tam gia đong đầy tình
cảm, nhìn hàng lon kia và nói: “Anh giữ lại để mỗi đêm trước khi đi ngủ
liếc mắt nhìn chúng một cái, nhớ ơi là nhớ.”
Tôi: “…”
Thật không thể ngờ được tình địch của tôi lại là một đám vỏ lon không hề có sức chiến đấu.
Như trước đây tôi từng nói, khi còn chưa xác định được thế nào là yêu
tôi đã thấy ở bên Tam gia rất vui, nắm tay nhau vui vẻ lượn đường phố,
vui vẻ xem tivi, kể cả mỗi người ôm một cái điện thoại cũng vẫn thấy
vui. Nhất là khi gã nói với tôi “Bọn mình đi ăn XX nhé?” “Em có muốn ăn
XX không?” “Anh mua sầu riêng cho em nhé”, tôi cảm thấy tôi có thể yêu
gã thêm mười năm nữa.
Có lẽ ưu điểm lớn nhất khi hai đứa phàm ăn yêu nhau chính là không vấn
đề gì không giải quyết được khi đi ăn, nếu có thì ăn một lúc là xong
chuyện
16.
Điều chiếm tỷ lệ lớn nhất trong tình yêu của tôi và Tam gia, một là ăn, hai là cãi nhau.
Cãi nhau to thì không có mấy nhưng những trận khẩu chiến nho nhỏ thì cứ
vài ngày lại nảy sinh, nhỏ đến mức mười phút đã làm lành.
Hay cãi nhau như vậy là vì tôi khá nông nổi, còn không cãi nhau to là vì gã thường không quan tâm đến tôi nữa… Sau đó hình như Tam gia đã thành
công trong việc đạt tới trình độ “tránh cãi vã” một cách thông minh thế
nào.
Bên trường học của tôi có một cửa hàng bánh mì mở chương trình rút thăm
trúng thưởng, mỗi số điện thoại có thể rút thăm một lần trong ngày. Tôi
ngày nào 12h cũng rút thăm nhưng mãi mà không trúng, liền bảo Tam gia
rút, năn nỉ gã cả ngày mà gã không chịu.
Tối tôi hỏi gã: “Đã rút chưa?”
Gã trả lời thật thà: “Chưa.”
Tôi đang định nổi cáu thì gã bất ngờ chuyển đề tài: “Khoan đã, em khấn
vài câu đi, nếu không thì chắc chắn sẽ lại là ‘Cảm ơn, chúc bạn may mắn
lần sau’. Nhanh lên!”
Tôi vừa thấy thế liền xoá vội những lời định mắng gã, đổi thành: “Cầu mong.”
Chắc là gã đang rút thăm, nói với tôi: “Trong đầu chỉ nghĩ đến bánh mì.”
Tôi vừa điên cuồng chỉ huy suy nghĩ gào thét trong lòng hai chữ bánh mì, vừa gửi cho gã hình cái bánh mì.
Cuối cùng chỉ rút được lá thăm trị giá 5 đồng tiền mặt.
Tam gia chặn họng trước khi tôi lên tiếng: “Chắc chắn là vì em không thành tâm.”
Tôi đã quên mình đang nổi giận vì điều gì.
Một lần Tam gia trở lại Bắc Kinh sau chuyến công tác mới tới trường đón
tôi về nhà. Lúc đi ngang qua một cửa hàng bán đồ ngọt, tôi chỉ vào bánh
sầu riêng ngàn tầng và nói với gã: “Anh mua cho em cái này đi, lát nữa
em mời anh ăn bánh kem phô mai cực ngon.”
Tam gia đồng ý. Sau khi mua bánh sầu riêng ngàn tầng cho tôi, chúng ta
ra quán cơm ăn cà tím thái lát chiên, cũng ngon nhưng ăn xong lại thấy
khô miệng vì mặn, Tam gia vui vẻ lắc tay tôi: “Đi mua bánh kem phô mai
đi.”
Tôi nghĩ đến cửa hàng Cổ Tảo Vị gần đây mà dạo trước tôi đã bỏ ra một
trăm đồng để làm thẻ hội viên nhưng chưa dùng lần nào, liền có ý định
hào phóng mua một chiếc bánh kem lớn về ăn cùng Tam gia. Hai chúng tôi
đi ra khu phố Tây, đi đến cuối cùng Tam gia hỏi: “Ở đâu vậy?”
Tôi cũng rất ngạc nhiên: “Chắc là đi quá rồi, quay lại xem sao.”
Sau đó đi đi lại lại mà vẫn không thấy.
Tam gia hỏi: “Có phải trong mơ em thèm bánh kem quá nên mới mơ làm thẻ hội viên không?”
Tôi cãi lại “Không thể như vậy được!” rồi gọi điện hỏi bạn về cửa hàng
bánh ngọt đó, mới biết đúng là ở đây nhưng cửa hàng bánh ngọt đã biến
thành cửa hàng bán gà chiên rồi.
Cho nên có lẽ cửa hàng kia đã đóng cửa… Đóng cửa rồi…
Nhìn ông chú bán gà chiên, tôi thầm nói bản thân phải mạnh mẽ lên, không được khóc!
Nhưng suốt cả quãng đường tôi cứ than vãn mãi, cứ lặp đi lặp lại một câu “Làm bé tức chết mất thôi!”. Thế rồi sau một hồi lườm nguýt tôi đổ hết
những buồn bã trong lòng mình lên đầu Tam gia, một người luôn im lặng
như gã bỗng nói với tôi: “Nếu điên tiết thế thì báo cảnh sát đi!”
Cảnh tượng gây ấn tượng sâu sắc nhất là lúc đó chúng tôi đã tới trạm xe
điện ngầm. Trong ga tàu ồn ào người đông nườm nượp, gã nói xong câu đó
làm tôi không biết than trách thế nào nữa, đành ngoan ngoãn đi theo,
lặng lẽ cùng gã về nhà.
Giờ đây chúng tôi không còn cãi nhau nhiều nữa bởi vì tôi đã tìm ra một
phương pháp giải quyết rất hay. Tôi nhớ mình đã từng chia sẻ với các bạn phương pháp này. Lúc giận dữ hay buồn bã khoan hãy luống cuống hay khóc lóc, cũng đừng vội nổi giận hay làm to chuyện, hãy ngồi xuống một góc
nào đó, ăn uống cho thoả thuê đến khi nào no căng bụng. Đến khi ăn no
thì ít nhiều khí giận trong người cũng bốc hơi phần nào, tự nhiên đôi
mắt đang mở to cũng muốn dừng lại.
Sau đó bạn sẽ nhận ra rằng…
Không ổn rồi, phải đi tìm một viên thuốc tiêu hoá cái đã.
[Lời phụ hoạ của Tam gia: Viên hoàn Đại Sơn Tra cũng ngon lắm đó].
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT